Chương 64
Áo khoác này to quá, trượt dần xuống theo bả vai, Thẩm Trạch Xuyên thuận tay kéo nó lên, sự ấm áp này bao phủ lấy y, toàn thân đều hoà trong mùi hương của Tiêu Trì Dã.
Thẩm Trạch Xuyên lấy khăn lau hai má bị Tiêu Trì Dã dụi ướt, trong đêm mưa rền rĩ này kìm lòng không đặng lại ngửi tấm khăn kia.
Đều là mùi của Tiêu Trì Dã.
Thẩm Trạch Xuyên cụp mắt chốc lát, chóp mũi nhẹ nhàng cọ khăn, tối tăm nơi khóe mắt đuôi mày đều bị tản đi hết.
Trong hộp đựng thức ăn kia ngăn trên chứa kim ngân quyển*, ngăn dưới chứa canh thuốc nóng. Gẩy nắp ra là tức khắc hơi nóng bốc lên tầng tầng. Tối nay làm một bữa cơm nóng không dễ dàng, chính Tiêu Trì Dã cũng phải chạy hết tốc lực mới tới đây kịp được, mới quay về kịp được.
Kim ngân quyển: bánh bột mì xen hai màu trắng vàng, mềm mềm xốp xốp
Cát Thanh Thanh vốn định đi rót bát trà cho Thẩm Trạch Xuyên, bò lên thấy y đang uống thuốc thì không khỏi sững ra, xong lại vui vẻ nói: “Vốn dĩ định đi chuẩn bị đấy, giờ thì tốt rồi, ta còn tưởng phải phái người đi mua một bát thuốc đến.”
Thẩm Trạch Xuyên uống cạn thuốc, lấy ngón tay lau khóe môi, hỏi: “Con đường này phá dỡ đến chỗ nào rồi?”
“Vừa qua đoạn Ngẫu Hoa lâu, nơi sụp xuống nhiều nhất không dễ phá dỡ.” Cát Thanh Thanh kéo ống tay áo nói, “Trong việc này có mờ ám.”
“Lại là sổ sách không rõ ràng, ” Thẩm Trạch Xuyên ngồi xuống, hoãn tinh thần một lát, nói tiếp, “ai đưa hoàng thượng ra, việc này chỉ có hoàng thượng biết, nếu hắn không chịu nói, vụ án này cũng đứt đoạn.”
“Theo ta thấy lần sụp này không giống như trùng hợp, phố lớn Đông Long năm nào cũng ngập, lại cứ cố ý phải vào đêm qua mới sụp Ngẫu Hoa lâu.” Cát Thanh Thanh nhìn đêm mưa, lại nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, “Ngươi có manh mối không?”
Thẩm Trạch Xuyên đã suy nghĩ chuyện này từ sáng sớm rồi, sụp xuống làm cho manh mối Ngẫu Hoa lâu đều bị lau đi sạch sẽ, đây nhất định không phải sự trùng hợp. Hề Hồng Hiên là kẻ tiếc mệnh, khoảng thời gian trước hắn mới tân trang Ngẫu Hoa lâu, người biết được việc đào rỗng bên dưới rất ít.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn ra ngoài đêm mưa, như đang tự nhủ: “Đợi một chút, đừng sốt ruột, nhất định vẫn có hậu chiêu, lần này còn chưa biết rốt cuộc là nhắm vào ai.”
* * *
Thái y bên trong tẩm điện lui ra, cả đám hành lễ với thái hậu. Thái hậu cách tấm rèm nghiêng mình hỏi thăm tình hình của Lý Kiến Hằng, thái y cẩn thận bẩm báo, nghe đến đoạn máu đã ngừng chảy mới yên lòng.
“Việc này kỳ quái, ” Thái hậu ngồi thẳng, nói, “thiên tử rời cung ra ngoài mà lại không một người biết, tuần phòng trong ngoài cung như thế làm sao yên lòng người được?”
Một đám lão thần bên dưới không ai hé răng, đều cúi đầu im thít như bùn khắc.
Thái hậu nói: “Ai gia ở hậu cung, lẽ ra không nên nhúng tay vào chính sự, nhưng mà lần này là lần thứ hai liên quan đến an nguy của hoàng thượng rồi. Ai gia làm mẫu thân, thật đúng là tóc bạc ưu sầu trông nước mắt khô, nào còn có thể chịu đựng kinh hãi như vậy? Chư vị đại nhân, lần này dù sao cũng nên cho ai gia một câu trả lời hợp lý!”
Phan Tường Kiệt nghe được lời này thì liền căng thẳng.
Khổng Thu trầm mặc chốc lát, nói: “Tuần phòng đại nội muốn ngăn cũng chưa chắc ngăn được hoàng thượng. Theo thần thấy, lần này cần phải phạt nặng Hề Hồng Hiên! Nếu không có hắn dùng yêu nghiệt bên ngoài dụ dỗ hoàng thượng, làm sao hoàng thượng lại xuất cung?”
“Đúng thế, ” Thượng thư Hộ bộ Ngụy Hoài Cổ là đích trưởng huynh của Ngụy Hoài Hưng lần trước công kích Tiêu Trì Dã, bây giờ là gia chủ của Ngụy thị. Lão thường không mở miệng, lần này lại nói, “Hề Hồng Hiên đáng bị phạt, nhưng tội hắn không đáng chết. Thần thấy lần này nơi cần luận tội chính là Công bộ, chuyện tu sửa ở Khuất Đô do bọn họ quản mà. Phan đại nhân, làm sao để kênh rạch công tắc thành nông nỗi này vậy?”
Phan Tường Kiệt biết Ngụy Hoài Cổ đang muốn đổ trách nhiệm, lúc này liền ngã quỵ xuống đất, nói với thái hậu: “Xin thái hậu và hoàng thượng minh xét! Chuyện kênh rạch công bế tắc, Công bộ chúng thần đã thông báo sang Hộ bộ từ thời Hàm Đức rồi, hy vọng bọn họ có thể lấy chút ngân lượng ra để tu sửa, thế nhưng Hộ bộ mãi không phê chuẩn, Công bộ phải làm sao cho được? Đây lại đâu phải việc tay chân đơn giản!”
Ngụy Hoài Cổ không vội, lão khó đối phó hơn Ngụy Hoài Hưng nhiều, chỉ nói: “Hộ bộ chúng thần ghi khoản tiền đều đã qua nội các thương nghị, lúc đó Hoa các lão kia không xét qua, ai dám tùy tiện cấp bạc? Còn nữa khi ấy Khuất Đô đều phải phát cho sáu châu Trung Bác thu dọn loạn lạc, ngân khố cũng suýt bị móc rỗng, chúng ta cũng là có lòng mà không đủ lực thôi.”
“Tất cả mọi người đều có chỗ khó, ” Phan Tường Kiệt nói, “làm sao lại bắt mỗi Công bộ chúng thần không tha? Tả đô Ngự sử Sầm Tầm Ích định kết tội Công bộ lơ là công trình thuỷ lợi, nói chúng thần không gia cố đê đập sông Khai Linh cho tử tế, nhưng hôm nay nó đã sụp chưa? Không hề! Chứng minh Công bộ không ăn bớt ăn xén, là chân chân thật thật làm! Nếu như có tiền, chúng thần đã sớm khơi thông kênh rạch công rồi.”
Hộ bộ không thừa nhận khoản tiền này, Công bộ không đảm nhiệm việc này, hai phe đều là lão nhân tám đại gia, bây giờ ai cũng không chịu lui bước, cứ đứng ở chỗ này đùn đẩy cãi vã.
Khổng Thu cơ hồ muốn cười khẩy, hắn xuất thân bình thường, là Hải Lương Nghi một tay nhấc lên, hắn có thể cộng sự cùng đại thần thế gia nhưng lại không thể đồng lòng được. Giờ khắc này nghe bọn họ đá qua đá lại cũng cảm thấy thật là vô vị.
Phải, Công bộ có báo rồi, nhưng mà là ai báo? Là tiểu quan dưới đáy không được vào điện đường báo lên. Phan Tường Kiệt sẽ coi trọng sao? Nếu lão coi trọng sẽ tự nêu ra với Hộ bộ rồi, nhưng lão không làm như thế. Hộ bộ có biết hay không? Biết chứ. Ngụy Hoài Cổ cùng Hoa Tư Khiêm là quan hệ như thế nào? Hai nhà cũng xem như quan hệ thông gia, mấy năm gần đây nhìn như không thân cận nhưng có quan hệ, lão còn lắm thủ đoạn hơn Ngụy Hoài Hưng, là người có thể thảo luận chính sự cùng Hoa Tư Khiêm. Thế nhưng lão không chân chính tán gẫu với Hoa Tư Khiêm về việc này, việc này mãi luôn được chăng hay chớ, bị ngập đó là bởi ngươi đáng đời, tự nhận xui xẻo!
Thái hậu ngồi phía sau mành, nhìn ra tâm tư từng người rõ rõ ràng ràng. Hoa Hương Y đứng phía sau bà, nghe hết sức chăm chú.
Cuối cùng Hải Lương Nghi ho khan vài tiếng, dùng khăn che miệng, nói: “Bên trong sổ sách mà nội các đăng báo đã từng có một khoản thế này. Thế nhưng chỉ có một lần, sau đó vấn đề này liền không người hỏi tới. Bây giờ sụp, ai nấy đều nhớ ra rồi, nhưng nước năm nay mới dâng lần đầu sao? Không nói xa xôi, ngay đầu xuân năm ngoái, đầu xuân năm trước, có dâng hay không? Công bộ báo lên không?”
Phan Tường Kiệt quay đầu đi chỗ khác, hối hận nói: “Nguyên phụ nói như vậy… Đúng là Công bộ chúng ta sơ suất, nhưng thật sự hết cách rồi, bây giờ nhanh chóng khơi thông mới là chuyện khẩn cấp.”
“Hộ bộ cũng cấp bạc cho nạn dân rồi, ” Ngụy Hoài Cổ nói, “trước mắt tình huống nguy cấp, truy trách có thể đợi sau khi kênh rạch công khơi thông hẵng nhắc lại. Bây giờ tám đại doanh đang đào sao?”
Thượng thư Binh bộ Trần Trân nói lời ít mà ý nhiều: “Là Cấm quân, Tiêu tổng đốc còn đang ngâm ở trong nước.”
Thái hậu đang chuẩn bị mở lời, cung nữ bên trong đã vội chạy đến, quỵ trên đất nói: “Khởi bẩm thái hậu, hoàng thượng đột nhiên bị sốt, trên lưng toàn là mẩn đỏ thôi!”
Thái hậu tức khắc đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?”
Hải Lương Nghi khom lưng ho dữ dội, Hoa Hương Y đỡ thái hậu, quyết định thật nhanh: “Truyền thái y, mau đỡ các lão!”
* * *
Hề Hồng Hiên cũng nổi mẩn, người phát hiện ra đầu tiên là quân y của tám đại doanh, hắn nhấc áo choàng bước nhanh ra ngoài báo cho Hàn Cận.
Hàn Cận lau mặt, nghe xong còn hơi sững sờ, nói: “Là bệnh ngứa à? Đợi đến lúc lạnh không phải sẽ hết sao!”
“Không phải bệnh ngứa, ” Quân y gấp đến độ giậm chân liên tục, “đó không phải bệnh ngứa! Là bệnh dịch đấy!”
Lần này không chỉ Hàn Cận, các binh sĩ tám đại doanh vẫn ở trong nước cùng biến sắc. Hàn Cận quay đầu lại, thấy Cấm quân cách đó không xa vẫn đang bận bịu, hắn lội nước chạy tới kéo Thần Dương, hô to: “Tổng đốc đâu? Mau gọi Tổng đốc, ta có việc gấp!”
Tiêu Trì Dã đẩy tấm ván ra, đi lại hỏi: “Chuyện gì?”
Hàn Cận run tay, hắn chà nước bẩn vào áo, nói: “Không thể phá dỡ, cũng không thể ngâm trong nước này được nữa! Tổng đốc, nổi dịch bệnh rồi!”
Trong mắt Tiêu Trì Dã liền lạnh, hắn hỏi: “Ai bị trước tiên?”
“Hề Hồng Hiên, ” Hàn Cận thở gấp, “hoàng, hoàng thượng có phải cũng…”
“Cốt Tân!” Tiêu Trì Dã lập tức ra lệnh, “Chạy nhanh vào cung, cấp báo việc này cho Hải các lão!”
Cốt Tân leo lên cạn chạy đi, mấy bước vượt qua nóc nhà, đạp lên đỉnh sải về hướng cửa cung.
“Đưa ta đi xem Hề Hồng Hiên, ” Tiêu Trì Dã vững giọng, “lập tức!”
Cả người Hề Hồng Hiên nóng lên, sốt nóng bừng bừng. Cái chân bị đè hỏng của hắn mới được bôi xong thuốc giờ đã bị mồ hôi thấm ướt rồi, người nằm trên giường cũng bắt đầu nói mê sảng.
Quân y lau mồ hôi, nói: “Hai canh giờ trước vẫn có vẻ chịu được hơi lạnh, cho uống thuốc xong cũng bớt sốt. Ai biết vừa mới sờ một cái lại càng nóng hơn! Thần đã thay thuốc trên đùi y rồi, vén quần nhìn thấy đều là mẩn đỏ!”
Tiêu Trì Dã nhìn vết mẩn kia, nói: “Khẳng định là bệnh dịch sao?”
Quân y nói: “Đan Thành thời Vĩnh Nghi từng phát dịch bệnh như vậy rồi, báo lên Thái y viện bọn họ từng có lưu trữ. Tổng đốc, vết mẩn này bò lên thân sẽ sốt cao không lui, quá một hai canh giờ nữa người bị bệnh sẽ hôn mê bất tỉnh, nôn mửa không ngừng. Thần sợ trong đám nạn dân còn có người bệnh, chùa Chiêu Tội phải nhanh chóng sắp xếp đun thảo dược tương ứng, phòng ngừa vạn nhất mới được!”
Hàn Cận sợ hãi, vội hỏi: “Vì sao lại thành như này? Dù gì cũng phải có nguyên nhân chứ, nếu không thì làm sao đào kênh rạch tiếp được?”
Quân y nói: “Lúc này là tháng giêng giao mùa đông xuân, ẩm ướt lạnh lẽo, chỗ trũng quanh năm toàn tụ nước bẩn thối, lắm người tụ tập, chen lấn đến cái cửa sổ cũng không còn, lại còn không được chiếu nắng, thế nên người dễ nhiễm bệnh thôi.”
“Nếu mà thế, vậy sao hắn lại nhiễm bệnh?” Tiêu Trì Dã nhíu mày, “Ngẫu Hoa lâu cách xa khu đất trũng, hẻm thông phía sau cũng có người quét tước, không dính thứ bẩn thỉu, vậy chỉ vì ngâm trong nước mới mấy canh giờ sụp xuống sao?”
Quân y chần chừ, lau mồ hôi, lấy hết dũng khí nói: “Ta ăn ngay nói thật với Tổng đốc, sợ là bệnh này không phải khi sụp xuống mới nhiễm phải đâu, mà là trước khi sụp xuống nháo loạn trong lầu đã nhiễm phải rồi. Hề nhị thiếu sốt tới mức này, hoàng thượng bên đó — “
“Tổng đốc!” Mạnh Thụy vén rèm đi vào, thần sắc nghiêm túc, “Chùa Chiêu Tội bỗng dưng có mười mấy người ngã bệnh, nhân viên Hộ bộ cũng hai người bệnh rồi!”
Tiêu Trì Dã đang muốn hạ lệnh, Thần Dương ướt nước mưa tiến vào, nói: “Chủ tử, lão Hổ cũng bị sốt rồi!”
Tiếng mưa bên ngoài đột nhiên gấp gáp, như là tiếng trống trận vang lên bốn phương tám hướng, điên cuồng nện gõ, tựa hồ muốn đập vỡ màn đêm đen như mực này.
Tiêu Trì Dã đột nhiên vén rèm ra nói: “Không kịp chờ phê chuẩn nữa, trực tiếp đi phố lớn Thần Võ tới các tiệm thuốc lớn lấy thuốc đi. Phàm là người nhiễm phải phong hàn, sốt, nôn mửa, thể lực không chống đỡ nổi thì dìu hết tới chùa Chiêu Tội, mang những người còn lại rút khỏi hết, để người của Hộ bộ lập tức bắt đầu đun thảo dược! Đinh Đào!”
Đinh Đào nói: “Công tử!”
Tiêu Trì Dã kéo Đinh Đào qua, trong mưa hít thở nặng nề, hắn đè giọng nói: “Gọi Thẩm Lan Chu rời đi ngay!”
Thẩm Trạch Xuyên lấy khăn lau hai má bị Tiêu Trì Dã dụi ướt, trong đêm mưa rền rĩ này kìm lòng không đặng lại ngửi tấm khăn kia.
Đều là mùi của Tiêu Trì Dã.
Thẩm Trạch Xuyên cụp mắt chốc lát, chóp mũi nhẹ nhàng cọ khăn, tối tăm nơi khóe mắt đuôi mày đều bị tản đi hết.
Trong hộp đựng thức ăn kia ngăn trên chứa kim ngân quyển*, ngăn dưới chứa canh thuốc nóng. Gẩy nắp ra là tức khắc hơi nóng bốc lên tầng tầng. Tối nay làm một bữa cơm nóng không dễ dàng, chính Tiêu Trì Dã cũng phải chạy hết tốc lực mới tới đây kịp được, mới quay về kịp được.
Kim ngân quyển: bánh bột mì xen hai màu trắng vàng, mềm mềm xốp xốp
Cát Thanh Thanh vốn định đi rót bát trà cho Thẩm Trạch Xuyên, bò lên thấy y đang uống thuốc thì không khỏi sững ra, xong lại vui vẻ nói: “Vốn dĩ định đi chuẩn bị đấy, giờ thì tốt rồi, ta còn tưởng phải phái người đi mua một bát thuốc đến.”
Thẩm Trạch Xuyên uống cạn thuốc, lấy ngón tay lau khóe môi, hỏi: “Con đường này phá dỡ đến chỗ nào rồi?”
“Vừa qua đoạn Ngẫu Hoa lâu, nơi sụp xuống nhiều nhất không dễ phá dỡ.” Cát Thanh Thanh kéo ống tay áo nói, “Trong việc này có mờ ám.”
“Lại là sổ sách không rõ ràng, ” Thẩm Trạch Xuyên ngồi xuống, hoãn tinh thần một lát, nói tiếp, “ai đưa hoàng thượng ra, việc này chỉ có hoàng thượng biết, nếu hắn không chịu nói, vụ án này cũng đứt đoạn.”
“Theo ta thấy lần sụp này không giống như trùng hợp, phố lớn Đông Long năm nào cũng ngập, lại cứ cố ý phải vào đêm qua mới sụp Ngẫu Hoa lâu.” Cát Thanh Thanh nhìn đêm mưa, lại nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, “Ngươi có manh mối không?”
Thẩm Trạch Xuyên đã suy nghĩ chuyện này từ sáng sớm rồi, sụp xuống làm cho manh mối Ngẫu Hoa lâu đều bị lau đi sạch sẽ, đây nhất định không phải sự trùng hợp. Hề Hồng Hiên là kẻ tiếc mệnh, khoảng thời gian trước hắn mới tân trang Ngẫu Hoa lâu, người biết được việc đào rỗng bên dưới rất ít.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn ra ngoài đêm mưa, như đang tự nhủ: “Đợi một chút, đừng sốt ruột, nhất định vẫn có hậu chiêu, lần này còn chưa biết rốt cuộc là nhắm vào ai.”
* * *
Thái y bên trong tẩm điện lui ra, cả đám hành lễ với thái hậu. Thái hậu cách tấm rèm nghiêng mình hỏi thăm tình hình của Lý Kiến Hằng, thái y cẩn thận bẩm báo, nghe đến đoạn máu đã ngừng chảy mới yên lòng.
“Việc này kỳ quái, ” Thái hậu ngồi thẳng, nói, “thiên tử rời cung ra ngoài mà lại không một người biết, tuần phòng trong ngoài cung như thế làm sao yên lòng người được?”
Một đám lão thần bên dưới không ai hé răng, đều cúi đầu im thít như bùn khắc.
Thái hậu nói: “Ai gia ở hậu cung, lẽ ra không nên nhúng tay vào chính sự, nhưng mà lần này là lần thứ hai liên quan đến an nguy của hoàng thượng rồi. Ai gia làm mẫu thân, thật đúng là tóc bạc ưu sầu trông nước mắt khô, nào còn có thể chịu đựng kinh hãi như vậy? Chư vị đại nhân, lần này dù sao cũng nên cho ai gia một câu trả lời hợp lý!”
Phan Tường Kiệt nghe được lời này thì liền căng thẳng.
Khổng Thu trầm mặc chốc lát, nói: “Tuần phòng đại nội muốn ngăn cũng chưa chắc ngăn được hoàng thượng. Theo thần thấy, lần này cần phải phạt nặng Hề Hồng Hiên! Nếu không có hắn dùng yêu nghiệt bên ngoài dụ dỗ hoàng thượng, làm sao hoàng thượng lại xuất cung?”
“Đúng thế, ” Thượng thư Hộ bộ Ngụy Hoài Cổ là đích trưởng huynh của Ngụy Hoài Hưng lần trước công kích Tiêu Trì Dã, bây giờ là gia chủ của Ngụy thị. Lão thường không mở miệng, lần này lại nói, “Hề Hồng Hiên đáng bị phạt, nhưng tội hắn không đáng chết. Thần thấy lần này nơi cần luận tội chính là Công bộ, chuyện tu sửa ở Khuất Đô do bọn họ quản mà. Phan đại nhân, làm sao để kênh rạch công tắc thành nông nỗi này vậy?”
Phan Tường Kiệt biết Ngụy Hoài Cổ đang muốn đổ trách nhiệm, lúc này liền ngã quỵ xuống đất, nói với thái hậu: “Xin thái hậu và hoàng thượng minh xét! Chuyện kênh rạch công bế tắc, Công bộ chúng thần đã thông báo sang Hộ bộ từ thời Hàm Đức rồi, hy vọng bọn họ có thể lấy chút ngân lượng ra để tu sửa, thế nhưng Hộ bộ mãi không phê chuẩn, Công bộ phải làm sao cho được? Đây lại đâu phải việc tay chân đơn giản!”
Ngụy Hoài Cổ không vội, lão khó đối phó hơn Ngụy Hoài Hưng nhiều, chỉ nói: “Hộ bộ chúng thần ghi khoản tiền đều đã qua nội các thương nghị, lúc đó Hoa các lão kia không xét qua, ai dám tùy tiện cấp bạc? Còn nữa khi ấy Khuất Đô đều phải phát cho sáu châu Trung Bác thu dọn loạn lạc, ngân khố cũng suýt bị móc rỗng, chúng ta cũng là có lòng mà không đủ lực thôi.”
“Tất cả mọi người đều có chỗ khó, ” Phan Tường Kiệt nói, “làm sao lại bắt mỗi Công bộ chúng thần không tha? Tả đô Ngự sử Sầm Tầm Ích định kết tội Công bộ lơ là công trình thuỷ lợi, nói chúng thần không gia cố đê đập sông Khai Linh cho tử tế, nhưng hôm nay nó đã sụp chưa? Không hề! Chứng minh Công bộ không ăn bớt ăn xén, là chân chân thật thật làm! Nếu như có tiền, chúng thần đã sớm khơi thông kênh rạch công rồi.”
Hộ bộ không thừa nhận khoản tiền này, Công bộ không đảm nhiệm việc này, hai phe đều là lão nhân tám đại gia, bây giờ ai cũng không chịu lui bước, cứ đứng ở chỗ này đùn đẩy cãi vã.
Khổng Thu cơ hồ muốn cười khẩy, hắn xuất thân bình thường, là Hải Lương Nghi một tay nhấc lên, hắn có thể cộng sự cùng đại thần thế gia nhưng lại không thể đồng lòng được. Giờ khắc này nghe bọn họ đá qua đá lại cũng cảm thấy thật là vô vị.
Phải, Công bộ có báo rồi, nhưng mà là ai báo? Là tiểu quan dưới đáy không được vào điện đường báo lên. Phan Tường Kiệt sẽ coi trọng sao? Nếu lão coi trọng sẽ tự nêu ra với Hộ bộ rồi, nhưng lão không làm như thế. Hộ bộ có biết hay không? Biết chứ. Ngụy Hoài Cổ cùng Hoa Tư Khiêm là quan hệ như thế nào? Hai nhà cũng xem như quan hệ thông gia, mấy năm gần đây nhìn như không thân cận nhưng có quan hệ, lão còn lắm thủ đoạn hơn Ngụy Hoài Hưng, là người có thể thảo luận chính sự cùng Hoa Tư Khiêm. Thế nhưng lão không chân chính tán gẫu với Hoa Tư Khiêm về việc này, việc này mãi luôn được chăng hay chớ, bị ngập đó là bởi ngươi đáng đời, tự nhận xui xẻo!
Thái hậu ngồi phía sau mành, nhìn ra tâm tư từng người rõ rõ ràng ràng. Hoa Hương Y đứng phía sau bà, nghe hết sức chăm chú.
Cuối cùng Hải Lương Nghi ho khan vài tiếng, dùng khăn che miệng, nói: “Bên trong sổ sách mà nội các đăng báo đã từng có một khoản thế này. Thế nhưng chỉ có một lần, sau đó vấn đề này liền không người hỏi tới. Bây giờ sụp, ai nấy đều nhớ ra rồi, nhưng nước năm nay mới dâng lần đầu sao? Không nói xa xôi, ngay đầu xuân năm ngoái, đầu xuân năm trước, có dâng hay không? Công bộ báo lên không?”
Phan Tường Kiệt quay đầu đi chỗ khác, hối hận nói: “Nguyên phụ nói như vậy… Đúng là Công bộ chúng ta sơ suất, nhưng thật sự hết cách rồi, bây giờ nhanh chóng khơi thông mới là chuyện khẩn cấp.”
“Hộ bộ cũng cấp bạc cho nạn dân rồi, ” Ngụy Hoài Cổ nói, “trước mắt tình huống nguy cấp, truy trách có thể đợi sau khi kênh rạch công khơi thông hẵng nhắc lại. Bây giờ tám đại doanh đang đào sao?”
Thượng thư Binh bộ Trần Trân nói lời ít mà ý nhiều: “Là Cấm quân, Tiêu tổng đốc còn đang ngâm ở trong nước.”
Thái hậu đang chuẩn bị mở lời, cung nữ bên trong đã vội chạy đến, quỵ trên đất nói: “Khởi bẩm thái hậu, hoàng thượng đột nhiên bị sốt, trên lưng toàn là mẩn đỏ thôi!”
Thái hậu tức khắc đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?”
Hải Lương Nghi khom lưng ho dữ dội, Hoa Hương Y đỡ thái hậu, quyết định thật nhanh: “Truyền thái y, mau đỡ các lão!”
* * *
Hề Hồng Hiên cũng nổi mẩn, người phát hiện ra đầu tiên là quân y của tám đại doanh, hắn nhấc áo choàng bước nhanh ra ngoài báo cho Hàn Cận.
Hàn Cận lau mặt, nghe xong còn hơi sững sờ, nói: “Là bệnh ngứa à? Đợi đến lúc lạnh không phải sẽ hết sao!”
“Không phải bệnh ngứa, ” Quân y gấp đến độ giậm chân liên tục, “đó không phải bệnh ngứa! Là bệnh dịch đấy!”
Lần này không chỉ Hàn Cận, các binh sĩ tám đại doanh vẫn ở trong nước cùng biến sắc. Hàn Cận quay đầu lại, thấy Cấm quân cách đó không xa vẫn đang bận bịu, hắn lội nước chạy tới kéo Thần Dương, hô to: “Tổng đốc đâu? Mau gọi Tổng đốc, ta có việc gấp!”
Tiêu Trì Dã đẩy tấm ván ra, đi lại hỏi: “Chuyện gì?”
Hàn Cận run tay, hắn chà nước bẩn vào áo, nói: “Không thể phá dỡ, cũng không thể ngâm trong nước này được nữa! Tổng đốc, nổi dịch bệnh rồi!”
Trong mắt Tiêu Trì Dã liền lạnh, hắn hỏi: “Ai bị trước tiên?”
“Hề Hồng Hiên, ” Hàn Cận thở gấp, “hoàng, hoàng thượng có phải cũng…”
“Cốt Tân!” Tiêu Trì Dã lập tức ra lệnh, “Chạy nhanh vào cung, cấp báo việc này cho Hải các lão!”
Cốt Tân leo lên cạn chạy đi, mấy bước vượt qua nóc nhà, đạp lên đỉnh sải về hướng cửa cung.
“Đưa ta đi xem Hề Hồng Hiên, ” Tiêu Trì Dã vững giọng, “lập tức!”
Cả người Hề Hồng Hiên nóng lên, sốt nóng bừng bừng. Cái chân bị đè hỏng của hắn mới được bôi xong thuốc giờ đã bị mồ hôi thấm ướt rồi, người nằm trên giường cũng bắt đầu nói mê sảng.
Quân y lau mồ hôi, nói: “Hai canh giờ trước vẫn có vẻ chịu được hơi lạnh, cho uống thuốc xong cũng bớt sốt. Ai biết vừa mới sờ một cái lại càng nóng hơn! Thần đã thay thuốc trên đùi y rồi, vén quần nhìn thấy đều là mẩn đỏ!”
Tiêu Trì Dã nhìn vết mẩn kia, nói: “Khẳng định là bệnh dịch sao?”
Quân y nói: “Đan Thành thời Vĩnh Nghi từng phát dịch bệnh như vậy rồi, báo lên Thái y viện bọn họ từng có lưu trữ. Tổng đốc, vết mẩn này bò lên thân sẽ sốt cao không lui, quá một hai canh giờ nữa người bị bệnh sẽ hôn mê bất tỉnh, nôn mửa không ngừng. Thần sợ trong đám nạn dân còn có người bệnh, chùa Chiêu Tội phải nhanh chóng sắp xếp đun thảo dược tương ứng, phòng ngừa vạn nhất mới được!”
Hàn Cận sợ hãi, vội hỏi: “Vì sao lại thành như này? Dù gì cũng phải có nguyên nhân chứ, nếu không thì làm sao đào kênh rạch tiếp được?”
Quân y nói: “Lúc này là tháng giêng giao mùa đông xuân, ẩm ướt lạnh lẽo, chỗ trũng quanh năm toàn tụ nước bẩn thối, lắm người tụ tập, chen lấn đến cái cửa sổ cũng không còn, lại còn không được chiếu nắng, thế nên người dễ nhiễm bệnh thôi.”
“Nếu mà thế, vậy sao hắn lại nhiễm bệnh?” Tiêu Trì Dã nhíu mày, “Ngẫu Hoa lâu cách xa khu đất trũng, hẻm thông phía sau cũng có người quét tước, không dính thứ bẩn thỉu, vậy chỉ vì ngâm trong nước mới mấy canh giờ sụp xuống sao?”
Quân y chần chừ, lau mồ hôi, lấy hết dũng khí nói: “Ta ăn ngay nói thật với Tổng đốc, sợ là bệnh này không phải khi sụp xuống mới nhiễm phải đâu, mà là trước khi sụp xuống nháo loạn trong lầu đã nhiễm phải rồi. Hề nhị thiếu sốt tới mức này, hoàng thượng bên đó — “
“Tổng đốc!” Mạnh Thụy vén rèm đi vào, thần sắc nghiêm túc, “Chùa Chiêu Tội bỗng dưng có mười mấy người ngã bệnh, nhân viên Hộ bộ cũng hai người bệnh rồi!”
Tiêu Trì Dã đang muốn hạ lệnh, Thần Dương ướt nước mưa tiến vào, nói: “Chủ tử, lão Hổ cũng bị sốt rồi!”
Tiếng mưa bên ngoài đột nhiên gấp gáp, như là tiếng trống trận vang lên bốn phương tám hướng, điên cuồng nện gõ, tựa hồ muốn đập vỡ màn đêm đen như mực này.
Tiêu Trì Dã đột nhiên vén rèm ra nói: “Không kịp chờ phê chuẩn nữa, trực tiếp đi phố lớn Thần Võ tới các tiệm thuốc lớn lấy thuốc đi. Phàm là người nhiễm phải phong hàn, sốt, nôn mửa, thể lực không chống đỡ nổi thì dìu hết tới chùa Chiêu Tội, mang những người còn lại rút khỏi hết, để người của Hộ bộ lập tức bắt đầu đun thảo dược! Đinh Đào!”
Đinh Đào nói: “Công tử!”
Tiêu Trì Dã kéo Đinh Đào qua, trong mưa hít thở nặng nề, hắn đè giọng nói: “Gọi Thẩm Lan Chu rời đi ngay!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất