Chương 66: Thế Giới Tu Tiên (6)
" Nghe nói gì không, lại có thêm người mất tích nữa rồi! "
" Lại nữa sao? Trong tháng này đã mất tích hơn tám người rồi, cứ tiếp tục như vậy cho dù ban ngày ta cũng không dám ra cửa! "
" Phải, phải! "
" Vậy ngươi không biết lần này người mất tích là ai rồi. "
" Là ai? "
" Là tứ phu nhân nhà Trần viên ngoại đấy, nghe nói hôm qua sau khi đi dâng hương về thì không thấy đâu nữa. Trần viên ngoại sốt ruột sai người đi tìm thì phát hiện cỗ kiệu của nàng ta ở gần một con hẻm, xa phu, người hầu nô tì đi theo và cả tứ phu nhân cũng biến mất không dấu vết, chỉ còn mỗi cỗ kiệu trống không còn nguyên vẹn. "
" Đáng sợ thế sao... "
" Chưa hết, sau đó hình như là đại phu nhân lo lắng cho Trần viên ngoại mới đi tìm cùng. Khi về thì đại phu nhân cùng tì nữ thân cận cũng biến mất theo, y như cách biến mất của đám người tứ phu nhân vậy. Trần viên ngoại bây giờ lo lắng đến sắp rụng tóc hết rồi! "
" Trần viên ngoại cũng thật xui xẻo, mấy phu nhân của ngài ấy đều là dạng mỹ nhân. Nói không chừng vài ngày nữa cả tam phu nhân và nhị phu nhân cũng bốc hơi theo... "
" Ta phi! Cái miệng quạ của ngươi, chê mạng ngươi dài quá phải không? Còn dám trù ẻo Trần viên ngoại, để ngài ấy nghe được thì ngươi tới số rồi. "
Bên cạnh bàn rượu có vài người ngồi cùng nhau nhỏ giọng bàn tán chuyện xảy ra gần đây, Đào Nha trấn không biết như thế nào đột ngột xuất hiện sự kiện mất tích. Những người mất tích không phân nam nữ hay hài tử, chỉ cần nhan sắc đẹp đều không tránh khỏi đột nhiên "bốc hơi" không dấu vết nào. Người mất tích đầu tiên chính là một vị quả phụ trẻ sống ở gần cửa trấn, quả phụ kia trước khi xuất giá cũng là mỹ nhân được rất nhiều nam nhân trong trấn để ý, theo đuổi nhưng cuối cùng nàng cùng một vị thư sinh phải lòng nhau sau đó nàng gả cho y. Bất hạnh là vị thư sinh kia đột ngột qua đời, quả phụ vì phu quân thủ tiết không xuất giá nữa dù nàng và y vẫn chưa kịp có con.
Quả phụ một mình sống nhờ quầy hoành thánh nhỏ, người đến ăn đông cũng vì để nhìn cô chủ xinh đẹp. Hôm đó nàng dọn quán trễ cho nên người trong trấn đều ai về nhà nấy, quả phụ một mình đi về nhưng sau đó vừa khuất sau một con hẻm đã không còn thấy người nữa. Đào Nha trấn từ đó cũng bắt đầu liên tục có sự kiện mất tích kinh động đến các môn phái khác, trong nơi nhận nhiệm vụ của các đệ tử thì vụ mất tích Đào Nha trấn được xếp vào dạng nhiệm vụ tầm trung, đệ tử nhận nhiệm vụ sẽ xem như đi rèn luyện còn có thể giúp đỡ dân thường, hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng cùng tài nguyên tương ứng với cấp độ nhiệm vụ đó.
Bạch Cảnh Từ không thiếu tài nguyên bởi vì hắn là đệ tử của Mặc Dạ trưởng lão nổi tiếng tu chân giới, trong tất cả các phong điện thì Phong Nguyệt phong là nơi giàu có tài nguyên nhất, hắn cũng không hứng thú với phần thưởng kia... nhưng mà hắn lại chủ động đi nhận nhiệm vụ. Vì sao? Chẹp... Bởi vì đây là phần mấu chốt của kịch bản gốc, và cái bug di động kia chắc chắn sẽ làm nhiệm vụ này.
" Bạch sư huynh! Bạch sư huynh! Mạn Mạn muốn ăn kẹo hồ lô! "
Suy nghĩ đang phiêu xa theo lời bàn tán của bàn bên cạnh thì ống tay áo đột ngột bị kéo kéo, Bạch Cảnh Từ cúi đầu nhìn nữ hài tử ánh mắt lấp lánh ghé đến bên đùi nhìn hắn.
Tim bị một mũi tên ghim trúng, Bạch Cảnh Từ bị sự đáng yêu trước mắt làm tâm tình đều tốt lên. Hắn cúi người bế nữ hài tử lên, nhẹ điểm mũi nàng ta.
" Ban nãy không phải vừa mới mua cho muội một cây kẹo đường sao? Giờ còn muốn ăn kẹo hồ lô, không sợ sún răng sư tôn không thích muội nữa sao, hửm? "
La Tiểu Mạn khẽ rụt nhẹ cái cổ nhỏ, nghe Bạch Cảnh Từ nói vậy có chút chần chừ ngẩng lên gương mặt bánh bao nhìn chằm chằm hắn.
" V...Vậy nếu...nếu sún răng sư tôn không thích Mạn Mạn, thì Bạch sư huynh có thích Mạn Mạn không?... "
Nhìn nữ hài tử cẩn thận nhìn mình, hai bàn tay nhỏ mũm mĩm xoắn cả vào nhau đầy lo lắng. Bạch Cảnh Từ tâm nổi lên trêu chọc, mặt đột nhiên nghiêm lại đem La Tiểu Mạn đặt xuống dưới ghế.
" Sư huynh không thích nữ hài tử xấu xí, đặc biệt là những nữ hài tử sún răng. "
La Tiểu Mạn đại não tiếp thu không kịp những lời của hắn nói, bên tai tự động lượt bỏ bớt vài chữ chỉ còn lại mấy câu " sư huynh không thích" " đặc biệt sún răng". Đôi mắt ngây thơ của hài tử nhẹ chớp một chút nhanh chóng tràn đầy nước mắt, oa một tiếng liền khóc ra tới.
" Hức hức...oa...M...Mạn Mạn không...ăn...hức...kẹo hồ lô...nữa oa oa...s...sư huynh đừng ghét Mạn...Mạn... "
Không ngờ nữ hài tử vì câu của mình mà khóc lợi hại, nước mắt nước mũi đều tèm nhèm cả mặt. Mọi người trong khách điếm bị tiếng khóc của nàng thu hút nhìn qua, còn sôi nổi nhỏ giọng bàn tán.
Bạch Cảnh Từ cuốn quýt lên: " Ai da Mạn Mạn đừng khóc, đừng khóc! Sư huynh sao ghét Mạn Mạn được. Ngoan, ngoan. Sư huynh dẫn muội đi mua kẹo hồ lô...Ặc! "
Bạch Cảnh Từ còn chưa dỗ dành hết câu, sau lưng đã đón nhận tới một trận gió lớn ập đến. Hắn ăn trọn cú đá của Vân Yên, cái thân già suy sụp khụyu xuống run rẩy không thể kêu lên thành tiếng.
" Chỉ mới lơ là đệ một chút thôi đã chọc tiểu sư muội khóc rồi! "
Nhẹ nhàng bế lên nữ hài tử, Vân Yên rút ra khăn tay cẩn thận lau nước mắt cho nàng sau đó lấy ra một cây kẹo hồ lô đưa cho La Tiểu Mạn.
" Ngoan, sư huynh chỉ chọc muội thôi. Đây, Mạn Mạn ăn kẹo hồ lô, chỉ ăn một cây thôi sẽ không sún răng. "
" T... Thật không?...hức... "
" Đương nhiên rồi, Mạn Mạn đáng yêu như vậy sư tỷ rất thích Mạn Mạn. Chúng ta mặc kệ Bạch sư huynh đi nhé. "
Vân Yên bật cười bẹo lấy chiếc má bánh bao của nàng, La Tiểu Mạn rốt cuộc không khóc nữa hít hít cái mũi nhỏ ngoan ngoãn ăn kẹo hồ lô.
Bạch Cảnh Từ ở một bên ngồi chống cằm, một tay suýt xoa cái lưng đáng thương của mình, nhìn hình ảnh sư tỷ sư muội hoà thuận khẽ bĩu môi.
" Sư tỷ thiên vị quá đi, ta hồi nhỏ cũng không được sư tỷ dỗ dành như này. "
" Im miệng cho ta. "
Vân Yên vừa trừng Bạch Cảnh Từ liền ngoan ngoãn ngậm miệng, đáng thương ủ rũ giống như chú chó lớn bị bỏ rơi. Mặc Dạ Thiên không biết đã ngồi đối diện Bạch Cảnh Từ bao lâu, hắn chỉ im lặng ngồi đó uống trà không lên tiếng nhưng ánh mắt lại như có như không âm thầm nhìn hai vị đệ tử nhà mình hỗ động, không biết có phải ảo giác hay không hắn cảm thấy cả hai giống một đôi phu thê đã thành thân lâu năm, có một loại thân mật khó nói. Mà hắn chỉ là kẻ ngoài lề không hơn không kém, Mặc Dạ Thiên ánh mắt hướng về phía Bạch Cảnh Từ.
Hắn biết đứa nhỏ này có tình cảm với sư tỷ của mình, nhưng trước giờ hắn luôn làm lơ. Miễn là không vượt quá mức, hắn sẽ không nói gì không can thiệp vào. Nhưng lần này không hiểu sao ngực cảm giác đặc biệt khó chịu, muốn được đối phương dùng ánh mắt đó nhìn chính hắn, muốn đem đối phương ôm trong lòng ngực không để y dám cùng bất cứ ai thân mật.
Tay cầm chén trà hơi siết lại rồi lại giãn ra lực đạo, đôi con ngươi hơi ám màu một chút sau đó nhanh chóng tiêu tán.
Mặc Dạ Thiên có thể kiềm chế, nhưng tên kia thì không. Hắn không thể để tên kia chạm vào đồ đệ của hắn, cũng sẽ không để bản thân có ý nghĩ gì vượt quá mức tình cảm sư đồ. Mặc Dạ Thiên hắn tu đạo là vô tình, sai một bước sẽ rơi vào vực sâu khó thoát.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chu bug di động nào đó Mộc:....
Tôi đăng trước một chương, có thể một lát muộn một chút tôi lại up thêm. Đáng lẽ ra tôi sẽ viết hai chương như thường lệ nhưng mà đột ngột não tôi nó tắc nghẽn ngang nên tôi viết trước một chương vậy, mọi người thông cảm cho tác giả hay cá mặn này nhé. (。ノω\。)
Cần người nhắn tin đốc thúc tôi mỗi ngày nếu không tôi sẽ lười rồi tiếp tục làm một con cá mặn giữa dòng đời mất. ಥ‿ಥ
" Lại nữa sao? Trong tháng này đã mất tích hơn tám người rồi, cứ tiếp tục như vậy cho dù ban ngày ta cũng không dám ra cửa! "
" Phải, phải! "
" Vậy ngươi không biết lần này người mất tích là ai rồi. "
" Là ai? "
" Là tứ phu nhân nhà Trần viên ngoại đấy, nghe nói hôm qua sau khi đi dâng hương về thì không thấy đâu nữa. Trần viên ngoại sốt ruột sai người đi tìm thì phát hiện cỗ kiệu của nàng ta ở gần một con hẻm, xa phu, người hầu nô tì đi theo và cả tứ phu nhân cũng biến mất không dấu vết, chỉ còn mỗi cỗ kiệu trống không còn nguyên vẹn. "
" Đáng sợ thế sao... "
" Chưa hết, sau đó hình như là đại phu nhân lo lắng cho Trần viên ngoại mới đi tìm cùng. Khi về thì đại phu nhân cùng tì nữ thân cận cũng biến mất theo, y như cách biến mất của đám người tứ phu nhân vậy. Trần viên ngoại bây giờ lo lắng đến sắp rụng tóc hết rồi! "
" Trần viên ngoại cũng thật xui xẻo, mấy phu nhân của ngài ấy đều là dạng mỹ nhân. Nói không chừng vài ngày nữa cả tam phu nhân và nhị phu nhân cũng bốc hơi theo... "
" Ta phi! Cái miệng quạ của ngươi, chê mạng ngươi dài quá phải không? Còn dám trù ẻo Trần viên ngoại, để ngài ấy nghe được thì ngươi tới số rồi. "
Bên cạnh bàn rượu có vài người ngồi cùng nhau nhỏ giọng bàn tán chuyện xảy ra gần đây, Đào Nha trấn không biết như thế nào đột ngột xuất hiện sự kiện mất tích. Những người mất tích không phân nam nữ hay hài tử, chỉ cần nhan sắc đẹp đều không tránh khỏi đột nhiên "bốc hơi" không dấu vết nào. Người mất tích đầu tiên chính là một vị quả phụ trẻ sống ở gần cửa trấn, quả phụ kia trước khi xuất giá cũng là mỹ nhân được rất nhiều nam nhân trong trấn để ý, theo đuổi nhưng cuối cùng nàng cùng một vị thư sinh phải lòng nhau sau đó nàng gả cho y. Bất hạnh là vị thư sinh kia đột ngột qua đời, quả phụ vì phu quân thủ tiết không xuất giá nữa dù nàng và y vẫn chưa kịp có con.
Quả phụ một mình sống nhờ quầy hoành thánh nhỏ, người đến ăn đông cũng vì để nhìn cô chủ xinh đẹp. Hôm đó nàng dọn quán trễ cho nên người trong trấn đều ai về nhà nấy, quả phụ một mình đi về nhưng sau đó vừa khuất sau một con hẻm đã không còn thấy người nữa. Đào Nha trấn từ đó cũng bắt đầu liên tục có sự kiện mất tích kinh động đến các môn phái khác, trong nơi nhận nhiệm vụ của các đệ tử thì vụ mất tích Đào Nha trấn được xếp vào dạng nhiệm vụ tầm trung, đệ tử nhận nhiệm vụ sẽ xem như đi rèn luyện còn có thể giúp đỡ dân thường, hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng cùng tài nguyên tương ứng với cấp độ nhiệm vụ đó.
Bạch Cảnh Từ không thiếu tài nguyên bởi vì hắn là đệ tử của Mặc Dạ trưởng lão nổi tiếng tu chân giới, trong tất cả các phong điện thì Phong Nguyệt phong là nơi giàu có tài nguyên nhất, hắn cũng không hứng thú với phần thưởng kia... nhưng mà hắn lại chủ động đi nhận nhiệm vụ. Vì sao? Chẹp... Bởi vì đây là phần mấu chốt của kịch bản gốc, và cái bug di động kia chắc chắn sẽ làm nhiệm vụ này.
" Bạch sư huynh! Bạch sư huynh! Mạn Mạn muốn ăn kẹo hồ lô! "
Suy nghĩ đang phiêu xa theo lời bàn tán của bàn bên cạnh thì ống tay áo đột ngột bị kéo kéo, Bạch Cảnh Từ cúi đầu nhìn nữ hài tử ánh mắt lấp lánh ghé đến bên đùi nhìn hắn.
Tim bị một mũi tên ghim trúng, Bạch Cảnh Từ bị sự đáng yêu trước mắt làm tâm tình đều tốt lên. Hắn cúi người bế nữ hài tử lên, nhẹ điểm mũi nàng ta.
" Ban nãy không phải vừa mới mua cho muội một cây kẹo đường sao? Giờ còn muốn ăn kẹo hồ lô, không sợ sún răng sư tôn không thích muội nữa sao, hửm? "
La Tiểu Mạn khẽ rụt nhẹ cái cổ nhỏ, nghe Bạch Cảnh Từ nói vậy có chút chần chừ ngẩng lên gương mặt bánh bao nhìn chằm chằm hắn.
" V...Vậy nếu...nếu sún răng sư tôn không thích Mạn Mạn, thì Bạch sư huynh có thích Mạn Mạn không?... "
Nhìn nữ hài tử cẩn thận nhìn mình, hai bàn tay nhỏ mũm mĩm xoắn cả vào nhau đầy lo lắng. Bạch Cảnh Từ tâm nổi lên trêu chọc, mặt đột nhiên nghiêm lại đem La Tiểu Mạn đặt xuống dưới ghế.
" Sư huynh không thích nữ hài tử xấu xí, đặc biệt là những nữ hài tử sún răng. "
La Tiểu Mạn đại não tiếp thu không kịp những lời của hắn nói, bên tai tự động lượt bỏ bớt vài chữ chỉ còn lại mấy câu " sư huynh không thích" " đặc biệt sún răng". Đôi mắt ngây thơ của hài tử nhẹ chớp một chút nhanh chóng tràn đầy nước mắt, oa một tiếng liền khóc ra tới.
" Hức hức...oa...M...Mạn Mạn không...ăn...hức...kẹo hồ lô...nữa oa oa...s...sư huynh đừng ghét Mạn...Mạn... "
Không ngờ nữ hài tử vì câu của mình mà khóc lợi hại, nước mắt nước mũi đều tèm nhèm cả mặt. Mọi người trong khách điếm bị tiếng khóc của nàng thu hút nhìn qua, còn sôi nổi nhỏ giọng bàn tán.
Bạch Cảnh Từ cuốn quýt lên: " Ai da Mạn Mạn đừng khóc, đừng khóc! Sư huynh sao ghét Mạn Mạn được. Ngoan, ngoan. Sư huynh dẫn muội đi mua kẹo hồ lô...Ặc! "
Bạch Cảnh Từ còn chưa dỗ dành hết câu, sau lưng đã đón nhận tới một trận gió lớn ập đến. Hắn ăn trọn cú đá của Vân Yên, cái thân già suy sụp khụyu xuống run rẩy không thể kêu lên thành tiếng.
" Chỉ mới lơ là đệ một chút thôi đã chọc tiểu sư muội khóc rồi! "
Nhẹ nhàng bế lên nữ hài tử, Vân Yên rút ra khăn tay cẩn thận lau nước mắt cho nàng sau đó lấy ra một cây kẹo hồ lô đưa cho La Tiểu Mạn.
" Ngoan, sư huynh chỉ chọc muội thôi. Đây, Mạn Mạn ăn kẹo hồ lô, chỉ ăn một cây thôi sẽ không sún răng. "
" T... Thật không?...hức... "
" Đương nhiên rồi, Mạn Mạn đáng yêu như vậy sư tỷ rất thích Mạn Mạn. Chúng ta mặc kệ Bạch sư huynh đi nhé. "
Vân Yên bật cười bẹo lấy chiếc má bánh bao của nàng, La Tiểu Mạn rốt cuộc không khóc nữa hít hít cái mũi nhỏ ngoan ngoãn ăn kẹo hồ lô.
Bạch Cảnh Từ ở một bên ngồi chống cằm, một tay suýt xoa cái lưng đáng thương của mình, nhìn hình ảnh sư tỷ sư muội hoà thuận khẽ bĩu môi.
" Sư tỷ thiên vị quá đi, ta hồi nhỏ cũng không được sư tỷ dỗ dành như này. "
" Im miệng cho ta. "
Vân Yên vừa trừng Bạch Cảnh Từ liền ngoan ngoãn ngậm miệng, đáng thương ủ rũ giống như chú chó lớn bị bỏ rơi. Mặc Dạ Thiên không biết đã ngồi đối diện Bạch Cảnh Từ bao lâu, hắn chỉ im lặng ngồi đó uống trà không lên tiếng nhưng ánh mắt lại như có như không âm thầm nhìn hai vị đệ tử nhà mình hỗ động, không biết có phải ảo giác hay không hắn cảm thấy cả hai giống một đôi phu thê đã thành thân lâu năm, có một loại thân mật khó nói. Mà hắn chỉ là kẻ ngoài lề không hơn không kém, Mặc Dạ Thiên ánh mắt hướng về phía Bạch Cảnh Từ.
Hắn biết đứa nhỏ này có tình cảm với sư tỷ của mình, nhưng trước giờ hắn luôn làm lơ. Miễn là không vượt quá mức, hắn sẽ không nói gì không can thiệp vào. Nhưng lần này không hiểu sao ngực cảm giác đặc biệt khó chịu, muốn được đối phương dùng ánh mắt đó nhìn chính hắn, muốn đem đối phương ôm trong lòng ngực không để y dám cùng bất cứ ai thân mật.
Tay cầm chén trà hơi siết lại rồi lại giãn ra lực đạo, đôi con ngươi hơi ám màu một chút sau đó nhanh chóng tiêu tán.
Mặc Dạ Thiên có thể kiềm chế, nhưng tên kia thì không. Hắn không thể để tên kia chạm vào đồ đệ của hắn, cũng sẽ không để bản thân có ý nghĩ gì vượt quá mức tình cảm sư đồ. Mặc Dạ Thiên hắn tu đạo là vô tình, sai một bước sẽ rơi vào vực sâu khó thoát.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chu bug di động nào đó Mộc:....
Tôi đăng trước một chương, có thể một lát muộn một chút tôi lại up thêm. Đáng lẽ ra tôi sẽ viết hai chương như thường lệ nhưng mà đột ngột não tôi nó tắc nghẽn ngang nên tôi viết trước một chương vậy, mọi người thông cảm cho tác giả hay cá mặn này nhé. (。ノω\。)
Cần người nhắn tin đốc thúc tôi mỗi ngày nếu không tôi sẽ lười rồi tiếp tục làm một con cá mặn giữa dòng đời mất. ಥ‿ಥ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất