Chương 1
Tác giả: Phương Anh
1
Cầm được tờ giấy đăng ký kết hôn màu hồng kia, tôi đứng ở cửa ủy ban nhân dân mà lòng nao nức chỉ muốn ôm người bên cạnh hét to lên một câu: "Sở Dực yêu Hạ Chi Ngôn nhất thế giới này!"
Câu chuyện này bắt đầu như thế đó.
Thật ra tôi cũng không biết nên nói gì, nói từ đâu vì chuyện của chúng tôi dài lắm, nhưng hôm nay nhân dịp ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của chúng tôi, tôi, Sở Dực, người đàn ông hơn 30 tuổi này bị em phạt chép gia quy ngồi lại đây kể cho mọi người nghe câu chuyện cũ kia.
Tôi vốn không phải người giỏi văn chương, cũng không biết cái gì gọi là cảnh đẹp ý hay, nhưng với tôi chính cuộc đời mình đã là áng văn chương tràn ngập màu hồng và những câu thơ tình ngọt ngào.
2
Thật ra chúng tôi quen nhau từ khi còn nhỏ xíu cơ, cái thời mà hai đứa còn ngây ngô nghịch đất cởi truồng tắm mưa, cái thời vẫn chưa biết tới thứ gọi là tình yêu, thứ như thương thầm. Thời đó em là thằng nhóc trông bẩn bẩn, mặt mũi lúc nào cũng lấm lem còn đáng ghét lắm. Thế mà không hiểu sao cứ ghét mãi ghét mãi tôi lại thương em.
Nhớ có lần em và tôi đi tắm sông, trời mùa hè oi bức quá nên hai đứa lột sạch quần áo nhảy ùm xuống nước, cũng vì là trẻ con nên cũng chẳng biết ngại ngùng hay e thẹn, ngày đó chúng tôi còn khoe chim với nhau, tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác em cười ha hả chỉ vào mặt tôi nói: "Ha ha ha ha, Dực, chúng ta cùng tuổi mà "con chim" của cậu còn bé hơn tớ, nhìn cứ như con sâu ấy."
Trời mới biết hồi đó tôi nghĩ gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ vì nó mà chúng tôi quyết định được vị trí của mình.
Hay có lần khác hai đứa đi học bằng chiếc xe đạp cũ của tôi, trời thì mưa mà xe lại hỏng lốp nên hai đứa dầm mưa đi bộ về nhà. Đó là lần đầu tiên quãng đường hơn 4km với tôi bỗng dưng trở nên nhanh tới nơi đến vậy.
Hồi bé hay vô tư không phải lo nghĩ, không lo lắng tương lai liệu có chia xa, không sợ hãi cô đơn cũng chẳng phải nhớ nhung gì nhiều, chúng tôi thỏa sức ước mơ về một tương lai hạnh phúc, trong tương lai ấy có tôi có em, có những người bạn thân thiết và cũng có cả những mùa hè oi bức chúng tôi cùng chạy bên bờ sông thả diều kia.
1
Cầm được tờ giấy đăng ký kết hôn màu hồng kia, tôi đứng ở cửa ủy ban nhân dân mà lòng nao nức chỉ muốn ôm người bên cạnh hét to lên một câu: "Sở Dực yêu Hạ Chi Ngôn nhất thế giới này!"
Câu chuyện này bắt đầu như thế đó.
Thật ra tôi cũng không biết nên nói gì, nói từ đâu vì chuyện của chúng tôi dài lắm, nhưng hôm nay nhân dịp ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của chúng tôi, tôi, Sở Dực, người đàn ông hơn 30 tuổi này bị em phạt chép gia quy ngồi lại đây kể cho mọi người nghe câu chuyện cũ kia.
Tôi vốn không phải người giỏi văn chương, cũng không biết cái gì gọi là cảnh đẹp ý hay, nhưng với tôi chính cuộc đời mình đã là áng văn chương tràn ngập màu hồng và những câu thơ tình ngọt ngào.
2
Thật ra chúng tôi quen nhau từ khi còn nhỏ xíu cơ, cái thời mà hai đứa còn ngây ngô nghịch đất cởi truồng tắm mưa, cái thời vẫn chưa biết tới thứ gọi là tình yêu, thứ như thương thầm. Thời đó em là thằng nhóc trông bẩn bẩn, mặt mũi lúc nào cũng lấm lem còn đáng ghét lắm. Thế mà không hiểu sao cứ ghét mãi ghét mãi tôi lại thương em.
Nhớ có lần em và tôi đi tắm sông, trời mùa hè oi bức quá nên hai đứa lột sạch quần áo nhảy ùm xuống nước, cũng vì là trẻ con nên cũng chẳng biết ngại ngùng hay e thẹn, ngày đó chúng tôi còn khoe chim với nhau, tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác em cười ha hả chỉ vào mặt tôi nói: "Ha ha ha ha, Dực, chúng ta cùng tuổi mà "con chim" của cậu còn bé hơn tớ, nhìn cứ như con sâu ấy."
Trời mới biết hồi đó tôi nghĩ gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ vì nó mà chúng tôi quyết định được vị trí của mình.
Hay có lần khác hai đứa đi học bằng chiếc xe đạp cũ của tôi, trời thì mưa mà xe lại hỏng lốp nên hai đứa dầm mưa đi bộ về nhà. Đó là lần đầu tiên quãng đường hơn 4km với tôi bỗng dưng trở nên nhanh tới nơi đến vậy.
Hồi bé hay vô tư không phải lo nghĩ, không lo lắng tương lai liệu có chia xa, không sợ hãi cô đơn cũng chẳng phải nhớ nhung gì nhiều, chúng tôi thỏa sức ước mơ về một tương lai hạnh phúc, trong tương lai ấy có tôi có em, có những người bạn thân thiết và cũng có cả những mùa hè oi bức chúng tôi cùng chạy bên bờ sông thả diều kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất