Dear Darling

Chương 7

Trước
Tác giả: Phương Anh

12

Em tôi không biết nấu cơm, ngày sinh nhật tôi em nói tôi đi làm về sớm để tặng cho tôi một bất ngờ, tôi hí hửng lắm.

Mọi người biết không, một con người không có năng khiếu cho dù có tập trăm ngàn lần thì cũng không lên tay nổi, và em chính là một ví dụ điển hình.

Bình thường trong nhà tôi là người nấu ăn, họa hoằn lắm không có thời gian tôi sẽ đưa em ra ngoài ăn hoặc gọi cơm về nhà.

Nhưng sơ sẩy một cái, buổi sinh nhật 30 tuổi của tôi thành ngày kinh hoàng mà tôi không bao giờ quên.

Tôi vẫn nhớ như in ngày đó mình đi về nhà sớm thấy nửa căn nhà bốc khói nghi ngút, đội cứu hỏa đang vây xung quanh dùng vòi xịt công suất lớn dập lửa, em tôi đứng đờ ở bên trong tay còn bưng đĩa gì đó đen xì mà theo em nói nó là món thịt bò xào cần tây.

Lúc ấy tôi cảm giác không biết làm thế nào cho phải, tổ tông nhà mình thì mình chiều, thế thôi.

Tôi vội chạy tới xem em có bị thương không, khi xác nhận em không sao tôi mới đỡ trán nhìn em một lúc, cũng không biết nên nói sao cho đúng.

Hai đứa đứng nhìn nhau rồi chờ đội trưởng đội cứu hỏa tới giáo dục một hồi, cuối cùng căn nhà đó bay màu, chúng tôi chuyển về một căn chung cư tôi mua đã lâu.

13

Em tôi thích diễn lắm, có hôm tôi dẫn bạn về nhà ăn mà quên không báo cho em biết, kết quả vừa mở cánh cửa ra thấy em như một yêu tinh động lòng người mặc chiếc váy lụa hai dây màu đỏ chống tay trên ghế sô pha, khi liếc nhìn tôi, hai mắt em ậc nước: "Sở Dực, anh chưa từng thích tôi dù chỉ một chút nào sao? Anh chưa từng để ý tới tình cảm của tôi dù chỉ là liếc mắt một cái đúng không? Anh nói anh ghê tởm tôi, nói tôi là kẻ biến thái nam không ra nam nữ không ra nữ, nhưng anh có từng nghĩ tới không? Kẻ biến thái nam không ra nam nữ không ra nữ đó rất yêu anh... Yêu tới chết đi sống lại... yêu tới buông bỏ tất cả..."

Nói rồi em khóc nức nở nhìn tôi chằm chằm, tôi mở miệng chưa kịp nói gì em đã nặng nề nói: "Đủ rồi! Tôi mệt rồi! Thật sự mệt mỏi lắm rồi..."



Miệng tôi há hốc ra, thở dài một hơi sau đó bước vào nhà ôm lấy em dưới con mắt nhìn kinh dị như phát hiện ra chuyện gì kinh khủng lắm của mấy đứa bạn...

Xong rồi, lúc này tôi có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch tội nữa rồi...

Mà khi em nhìn thấy bạn tôi thì sống lưng cứng đờ, mặt đỏ bừng lên...

14

Cuộc sống của chúng tôi có những giây phút gọi là gà bay chó sủa, cũng có những lúc bình dị tới tĩnh lặng như em nằm gối đầu lên đùi tôi đọc sách trong buổi chiều mưa.

Có đôi khi tôi nghĩ, đời này nếu như bản thân mình không gặp em, có lẽ tôi sẽ không yêu ai khác hoặc có lẽ cũng sẽ giống như bao người khác kết hôn sinh con, nhưng lại không có nếu như, tôi gặp em ngay từ những ngày còn thơ dại nhất, để nảy sinh ra một mối tình nồng cháy nhất.

Yêu em khoảng thời gian dài bằng 1 phần 3 đời mình nhưng tôi cảm nhận càng ngày tôi càng không thể sống thiếu em, thời gian chúng tôi ở bên nhau dài quá, tình cảm ấy không còn chỉ là tình yêu đơn thuần nữa, nó là tình bạn, là tình thân còn có đôi phần là tri kỷ.

Ngày hôm nay vừa quỳ vừa viết những lời này tôi vẫn thấy vô cùng ngọt ngào, nếu nói có gì bất mãn chắc là vì em ít cho tôi sơ múi quá ????

15

Vẫn như câu nói trước, Hạ Chi Ngôn là tình yêu cả thời tuổi trẻ của tôi, là giấc mộng cả đời mà tôi theo đuổi, em hồn nhiên trong sáng cũng có lúc quyến rũ như lửa, em chính là trái tim tôi, là nguồn sống và cũng là cội nguồn của tôi.

Những năm tháng sau này chẳng cần phải phú quý giàu sang, chỉ cần cả đời Sở Dực luôn có Chi Ngôn bên cạnh vậy cũng là quá đủ đầy.

_HOÀN_

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước