Chương 10: Chương 1314
Thời điểm Tiếu Hoài tỉnh lại, anh có chút mơ màng, nhưng rất nhanh liền phát hiện, anh đang ở trong phòng ngủ của Tiếu Cảnh, cả người vô lực, thân dưới khô nóng, tay chân đều bị trói lại, miệng cũng bị bịt kín, chỉ nghe được tiếng nước chảy ào ào vang lên từ phòng tắm bên cạnh.
Tiếu Hoài thử cử động cơ thể, sau đó nhận ra, chỉ dựa vào một mình anh thì căn bản không có khả năng trốn thoát.
Tiếu Hoài lạnh lùng cười cười, bắt đầu suy nghĩ, 'Thằng nhãi Tiếu Cảnh này đúng là lớn gan, dám nhốt anh trong phòng nó, chẳng lẽ nó không sợ bác Lưu đột ngột trở về sao...... Không đúng, nếu nó đã tự tin như vậy, chắc chắn đã sớm biết bác Lưu sẽ không trở về......'
Không đợi anh tiếp tục suy ngẫm, của phòng tắm bị mở ra, chỉ thấy Tiếu Cảnh tùy ý khoác lên người một cái khăn lông, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn.
Thấy Tiếu Hoài đang nhìn mình, Tiếu Cảnh ngẩng đầu, nở một nụ cười tươi rói, đến gần Tiếu Hoài, lấy đồ vật trong miệng anh ra, "Anh hai, anh hai của em."
"Bảo bối, có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ nói chuyện, không cần phải xúc động như vậy......" Tiếu Hoài cười nói với Tiếu Cảnh, nhưng trong lòng không có một tia kiên nhẫn.
"Anh hai, nếu ngay từ đầu anh nguyện ý cùng em từ từ nói chuyện, em cũng sẽ không làm như vậy." Tiếu Cảnh nghe thấy lời Tiếu Hoài, thì mặt bí xị, nụ cười cũng biến mất, vươn tay sờ lên khuôn mặt Tiếu Hoài, vuốt ve từ trên xuống dưới.
Tiếu Hoài nhịn không được rùng mình, anh chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, cả người đều nổi đầy da gà.
"Anh tại sao lại đối xử với em như thế?" Tiếu Cảnh ý cười có chút vặn vẹo, "Em chỉ hy vọng anh có thể chú ý đến em nhiều một chút, em chỉ muốn anh nhìn em nhiều một chút, nhưng mà vì sao một chút đó anh cũng không cho em?"
"Tiểu Cảnh, thật ra anh hai rất thích em." Tiếu Hoài nhẹ giọng dụ dỗ, dùng tình thân cảm hóa bệnh thần kinh, "Em không phải muốn cùng anh ra ngoài chơi sao? Anh hai liền dẫn em đi chơi."
"Dẫn em đi chơi?" Tiếu Cảnh ngẩn người, duỗi tay sờ sờ cằm, ngẩn người suy tính, một lát sau, cậu cười với Tiếu Hoài, "Được nha, nhưng mà chuyện này để chút nữa nói sau đi, bây giờ, chúng ta còn phải làm chuyện khác."
Tiếu Hoài còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tiếu Cảnh hôn lên, anh, Tiếu Hoài, cư nhiên lại bị đứa em trai ruột cùng cha cùng mẹ cưỡng hôn, đã vậy nó còn muốn vói lưỡi vào trong, sau khi nhận ra sự thật bi ai này, Tiếu Hoài chỉ cảm thấy dạ dày quay cuồng, há miệng hung hăng cắn Tiếu Cảnh một cái.
Tiếu Cảnh dời miệng ra, máu tựa như từng hạt châu rơi xuống từ khóe miệng, Tiếu Cảnh cũng không hề để ý, tùy ý vươn đầu lưỡi liếm máu, nhếch nhếch môi, "Anh hai, anh thật là nhiệt tình nha."
"Mày cũng biết tao là anh mày?" Tiếu Hoài giận quá mất khôn, nhẹ nhàng dụ dỗ nó làm cái đéo gì chứ.
"Anh hai, rõ ràng em mới là người thân mật với anh nhất trên thế giới này, cũng là người yêu anh nhất, nhưng tại sao anh vẫn không muốn nhìn em dù chỉ một cái liếc mắt?" Tiếu Cảnh nhìn Tiếu Hoài, ôn nhu vuốt nhẹ khuôn mặt Tiếu Hoài, "Anh hai, em chỉ muốn nhốt anh lại, chỉ có như vậy thì mới không có ai cướp anh khỏi em."
"Tiếu Cảnh, mày mở mắt ra nhìn cho rõ, tao là anh mày! Là anh của mày! Tao với mày là anh em ruột cùng cha cùng mẹ sinh ra." Tiếu Hoài chịu đựng cảm giác ghê tởm đang cuộn trào trong dạ dày cùng nửa người dưới nóng rực, quát vào mặt Tiếu Cảnh.
"Em đương nhiên biết, anh cứng rồi." Tiếu Cảnh vừa cười, vừa ngồi trên người Tiếu Hoài, vươn tay ôm lấy eo Tiếu Hoài, vươn lưỡi xuống dưới, ngậm lấy tiểu Tiếu Hoài đang bán cương.
Tiếu Hoài rốt cuộc nhịn không được nôn khan.
"Anh ghê tởm đến thế sao? Mà cũng không sao, chỗ này hưởng thụ là được rồi." Tiếu Cảnh cười nói.
Tiếu Hoài giận thiếu chút nữa nôn ra máu, anh coi như đã biết rõ, hơn phân nửa là do Tiếu Cảnh bỏ thuốc, anh vốn dĩ cho rằng nó chỉ bỏ thuốc khiến anh không thể di chuyển, bây giờ xem ra, nó còn cho cả thuốc kích dục.
"Tiếu Cảnh, nếu mày không muốn bị tao hận chết thì lập tức dừng lại cho tao." Tiếu Hoài lạnh lùng nói.
"Anh không phải rất thích chơi đàn ông sao? Em tốt hơn nhiều so với bất kỳ bạn giường nào của anh, em còn sạch sẽ hơn bọn nó, anh hai, anh biết không? Khung cảnh này em đã mơ ước từ lâu rồi." Tiếu Cảnh bĩu môi nói.
"Bố mày có ôm đàn ông thì cũng phải chọn kỹ nhá!" Tiếu Hoài cả giận, "Tao không phải mặt hàng nào cũng ăn, cỡ như mày mà còn muốn được tao chơi? Nằm mơ đi!"
Tiếu Cảnh ngây ngẩn cả người, mặt cắt không còn một giọt máu, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.
"Nhanh như vậy liền có người tới cứu anh?" Tiếu Cảnh nhìn Tiếu Hoài, "Mị lực của anh cũng lớn quá nha, anh hai, anh đoán xem hắn sẽ tốn bao lâu để tìm được căn phòng này?"
Tuy đang trò chuyện, nhưng động tác của Tiếu Cảnh không hề chậm trễ, cọ xát cậu bé của Tiếu Hoài.
"Anh hai, anh thật sự không muốn ôm em sao?" Tiếu Cảnh rõ ràng còn ghi thù lời Tiếu Hoài mới nói, vừa hỏi vừa trêu chọc Tiếu Hoài.
"Mẹ nó, cút!" Tiếu Hoài hơi thở nặng nề, nếu như đổi người khác, thì trong tình huống này anh không hề bài xích, nhưng mà cố tình nó lại là em trai anh.
Tiếu Cảnh cười lạnh một tiếng, còn chưa kịp làm gì, cửa đã bị đá văng.
Diêm Vũ nhìn thấy hai thân ảnh trần trụi, Tiếu Cảnh ngồi trên người Tiếu Hoài, tức đến đỏ mắt, bước tới gần, một đòn thủ đao* đánh Tiếu Cảnh bất tỉnh.
*Thủ đao: là phương pháp sử dụng cạnh bàn tay trong võ thuật
"Tiểu Hoài, không sao chứ?" Diêm Vũ ngồi xuống mép giường sờ soạng dây trói, nới lỏng dây ra cho Tiếu Hoài.
Diêm Vũ cởi áo khoác bọc Tiếu Hoài lại rồi ôm anh lên, lúc đến gần Tiếu Cảnh còn hung hăng đạp cậu một cái, dưới sự chỉ huy của Tiếu Hoài đi đến phòng ngủ của anh, lấy một bộ quần áo, sau đó ôm anh vội vàng rời khỏi căn nhà này.
Nhà Tiếu Hoài nằm trong một khu biệt thự ở ngoại thành, Diêm Vũ lái xe tới, đậu xe ở nơi có chút xa so với nhà Tiếu Hoài, bốn phía căn bản không có một bóng người.
"Đưa mông đây, Diêm Vũ, tôi sắp nhịn không nổi......" Tiếu Hoài thở gấp nói.
Diêm Vũ nghe vậy mặt đỏ lên, mở cửa xe, cẩn thận đặt Tiếu Hoài xuống.
Tiếu Hoài hiện tại cả người vô lực, xe Diêm Vũ nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu muốn chơi tư thế cưỡi ngựa thì vẫn có chút thử thách.
Sau khi phát tiết xong Tiếu Hoài đã sớm ngủ, Diêm Vũ giúp anh mặc quần áo, xử lý sơ bản thân một chút, ngồi vào ghế điều khiển, khởi động xe rời đi.
Tiếu Hoài thử cử động cơ thể, sau đó nhận ra, chỉ dựa vào một mình anh thì căn bản không có khả năng trốn thoát.
Tiếu Hoài lạnh lùng cười cười, bắt đầu suy nghĩ, 'Thằng nhãi Tiếu Cảnh này đúng là lớn gan, dám nhốt anh trong phòng nó, chẳng lẽ nó không sợ bác Lưu đột ngột trở về sao...... Không đúng, nếu nó đã tự tin như vậy, chắc chắn đã sớm biết bác Lưu sẽ không trở về......'
Không đợi anh tiếp tục suy ngẫm, của phòng tắm bị mở ra, chỉ thấy Tiếu Cảnh tùy ý khoác lên người một cái khăn lông, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn.
Thấy Tiếu Hoài đang nhìn mình, Tiếu Cảnh ngẩng đầu, nở một nụ cười tươi rói, đến gần Tiếu Hoài, lấy đồ vật trong miệng anh ra, "Anh hai, anh hai của em."
"Bảo bối, có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ nói chuyện, không cần phải xúc động như vậy......" Tiếu Hoài cười nói với Tiếu Cảnh, nhưng trong lòng không có một tia kiên nhẫn.
"Anh hai, nếu ngay từ đầu anh nguyện ý cùng em từ từ nói chuyện, em cũng sẽ không làm như vậy." Tiếu Cảnh nghe thấy lời Tiếu Hoài, thì mặt bí xị, nụ cười cũng biến mất, vươn tay sờ lên khuôn mặt Tiếu Hoài, vuốt ve từ trên xuống dưới.
Tiếu Hoài nhịn không được rùng mình, anh chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, cả người đều nổi đầy da gà.
"Anh tại sao lại đối xử với em như thế?" Tiếu Cảnh ý cười có chút vặn vẹo, "Em chỉ hy vọng anh có thể chú ý đến em nhiều một chút, em chỉ muốn anh nhìn em nhiều một chút, nhưng mà vì sao một chút đó anh cũng không cho em?"
"Tiểu Cảnh, thật ra anh hai rất thích em." Tiếu Hoài nhẹ giọng dụ dỗ, dùng tình thân cảm hóa bệnh thần kinh, "Em không phải muốn cùng anh ra ngoài chơi sao? Anh hai liền dẫn em đi chơi."
"Dẫn em đi chơi?" Tiếu Cảnh ngẩn người, duỗi tay sờ sờ cằm, ngẩn người suy tính, một lát sau, cậu cười với Tiếu Hoài, "Được nha, nhưng mà chuyện này để chút nữa nói sau đi, bây giờ, chúng ta còn phải làm chuyện khác."
Tiếu Hoài còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tiếu Cảnh hôn lên, anh, Tiếu Hoài, cư nhiên lại bị đứa em trai ruột cùng cha cùng mẹ cưỡng hôn, đã vậy nó còn muốn vói lưỡi vào trong, sau khi nhận ra sự thật bi ai này, Tiếu Hoài chỉ cảm thấy dạ dày quay cuồng, há miệng hung hăng cắn Tiếu Cảnh một cái.
Tiếu Cảnh dời miệng ra, máu tựa như từng hạt châu rơi xuống từ khóe miệng, Tiếu Cảnh cũng không hề để ý, tùy ý vươn đầu lưỡi liếm máu, nhếch nhếch môi, "Anh hai, anh thật là nhiệt tình nha."
"Mày cũng biết tao là anh mày?" Tiếu Hoài giận quá mất khôn, nhẹ nhàng dụ dỗ nó làm cái đéo gì chứ.
"Anh hai, rõ ràng em mới là người thân mật với anh nhất trên thế giới này, cũng là người yêu anh nhất, nhưng tại sao anh vẫn không muốn nhìn em dù chỉ một cái liếc mắt?" Tiếu Cảnh nhìn Tiếu Hoài, ôn nhu vuốt nhẹ khuôn mặt Tiếu Hoài, "Anh hai, em chỉ muốn nhốt anh lại, chỉ có như vậy thì mới không có ai cướp anh khỏi em."
"Tiếu Cảnh, mày mở mắt ra nhìn cho rõ, tao là anh mày! Là anh của mày! Tao với mày là anh em ruột cùng cha cùng mẹ sinh ra." Tiếu Hoài chịu đựng cảm giác ghê tởm đang cuộn trào trong dạ dày cùng nửa người dưới nóng rực, quát vào mặt Tiếu Cảnh.
"Em đương nhiên biết, anh cứng rồi." Tiếu Cảnh vừa cười, vừa ngồi trên người Tiếu Hoài, vươn tay ôm lấy eo Tiếu Hoài, vươn lưỡi xuống dưới, ngậm lấy tiểu Tiếu Hoài đang bán cương.
Tiếu Hoài rốt cuộc nhịn không được nôn khan.
"Anh ghê tởm đến thế sao? Mà cũng không sao, chỗ này hưởng thụ là được rồi." Tiếu Cảnh cười nói.
Tiếu Hoài giận thiếu chút nữa nôn ra máu, anh coi như đã biết rõ, hơn phân nửa là do Tiếu Cảnh bỏ thuốc, anh vốn dĩ cho rằng nó chỉ bỏ thuốc khiến anh không thể di chuyển, bây giờ xem ra, nó còn cho cả thuốc kích dục.
"Tiếu Cảnh, nếu mày không muốn bị tao hận chết thì lập tức dừng lại cho tao." Tiếu Hoài lạnh lùng nói.
"Anh không phải rất thích chơi đàn ông sao? Em tốt hơn nhiều so với bất kỳ bạn giường nào của anh, em còn sạch sẽ hơn bọn nó, anh hai, anh biết không? Khung cảnh này em đã mơ ước từ lâu rồi." Tiếu Cảnh bĩu môi nói.
"Bố mày có ôm đàn ông thì cũng phải chọn kỹ nhá!" Tiếu Hoài cả giận, "Tao không phải mặt hàng nào cũng ăn, cỡ như mày mà còn muốn được tao chơi? Nằm mơ đi!"
Tiếu Cảnh ngây ngẩn cả người, mặt cắt không còn một giọt máu, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.
"Nhanh như vậy liền có người tới cứu anh?" Tiếu Cảnh nhìn Tiếu Hoài, "Mị lực của anh cũng lớn quá nha, anh hai, anh đoán xem hắn sẽ tốn bao lâu để tìm được căn phòng này?"
Tuy đang trò chuyện, nhưng động tác của Tiếu Cảnh không hề chậm trễ, cọ xát cậu bé của Tiếu Hoài.
"Anh hai, anh thật sự không muốn ôm em sao?" Tiếu Cảnh rõ ràng còn ghi thù lời Tiếu Hoài mới nói, vừa hỏi vừa trêu chọc Tiếu Hoài.
"Mẹ nó, cút!" Tiếu Hoài hơi thở nặng nề, nếu như đổi người khác, thì trong tình huống này anh không hề bài xích, nhưng mà cố tình nó lại là em trai anh.
Tiếu Cảnh cười lạnh một tiếng, còn chưa kịp làm gì, cửa đã bị đá văng.
Diêm Vũ nhìn thấy hai thân ảnh trần trụi, Tiếu Cảnh ngồi trên người Tiếu Hoài, tức đến đỏ mắt, bước tới gần, một đòn thủ đao* đánh Tiếu Cảnh bất tỉnh.
*Thủ đao: là phương pháp sử dụng cạnh bàn tay trong võ thuật
"Tiểu Hoài, không sao chứ?" Diêm Vũ ngồi xuống mép giường sờ soạng dây trói, nới lỏng dây ra cho Tiếu Hoài.
Diêm Vũ cởi áo khoác bọc Tiếu Hoài lại rồi ôm anh lên, lúc đến gần Tiếu Cảnh còn hung hăng đạp cậu một cái, dưới sự chỉ huy của Tiếu Hoài đi đến phòng ngủ của anh, lấy một bộ quần áo, sau đó ôm anh vội vàng rời khỏi căn nhà này.
Nhà Tiếu Hoài nằm trong một khu biệt thự ở ngoại thành, Diêm Vũ lái xe tới, đậu xe ở nơi có chút xa so với nhà Tiếu Hoài, bốn phía căn bản không có một bóng người.
"Đưa mông đây, Diêm Vũ, tôi sắp nhịn không nổi......" Tiếu Hoài thở gấp nói.
Diêm Vũ nghe vậy mặt đỏ lên, mở cửa xe, cẩn thận đặt Tiếu Hoài xuống.
Tiếu Hoài hiện tại cả người vô lực, xe Diêm Vũ nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu muốn chơi tư thế cưỡi ngựa thì vẫn có chút thử thách.
Sau khi phát tiết xong Tiếu Hoài đã sớm ngủ, Diêm Vũ giúp anh mặc quần áo, xử lý sơ bản thân một chút, ngồi vào ghế điều khiển, khởi động xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất