Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau
Chương 1: Hình bóng thuở thiếu thời
"Kem."
Editor: CO6TINY????
Mùa đông ở Nhạc Thị đã rét còn ẩm ướt, thành phố phía Nam bên này kề với sông Trường Giang, chia thành nhiều quận bởi một nhánh của con sông.
Ở đây hiếm khi có tuyết rơi, dù nhiệt độ xuống dưới 0ºC, đại đa số lúc, cũng chỉ là các giọt nước nhỏ li ti đóng băng rơi xuống. Nhiệt độ đã ẩm ướt lại còn có mưa bay, càng khiến người ta khó chịu, chỉ ước được vùi đầu vào ổ chăn bông cả ngày trời.
Du Bạch hầu như không ra ngoài vào mùa đông, cậu sợ lạnh, đến nỗi khi nằm ở nhà xem "Nữ hoàng băng giá" với em gái, hàm răng đều va vào nhau lập cập -- nhưng hôm nay cậu ra ngoài rồi.
Nếu còn không đi nữa, e là ba cậu bị cảnh sát bắt giam vì tội bạo hành gia đình với thằng con nhà mình mất.
Thân là con trai, ngày thường cũng không tỏ ra hiếu thảo được bao nhiêu, nếu có thể nghĩ cho ổng một xíu thôi, cũng coi như là lòng tốt còn sót lại.
Du Bạch vội vàng ra ngoài, chưa quàng khăn, cũng chả đội mũ, nghe gió rít gào sượt qua tai, cảm giác gió nương theo cần cổ tràn vào lục phủ ngũ tạng, đông chết rồi, phải mau bắt taxi.
Cậu đã hẹn Từ Tri Lâm trước đó, nhờ nó rủ thêm vài đứa nữa, đến sân thể thao Đại học Nhạc Thành đánh bóng.
Gia đình Từ Tri Lâm sống trong khu nội trú thuộc thành phố đại học*, Du Bạch nhắc tới chiếm chỗ trước, còn dặn đi dặn lại, mình muốn sân bóng rổ trong nhà.
Du Bạch chỉ ước sao taxi có thể trực tiếp chở thẳng tới cổng, nhưng bên trường không cho phép xe cộ bên ngoài tùy tiện đi vào, Du Bạch chỉ còn cách trả tiền xuống xe.
Cậu cúi đầu, khom lưng, siết chặt hai bên tà áo, chạy chậm vào. Nếu còn bước nhỏ hơn nữa, người khác nhìn qua, cứ ngỡ nàng dâu nhà ai bó chân*, chịu đủ mọi loại lăng nhục ức hiếp của bà mẹ chồng ghẻ lạnh ở xã hội cũ rồi.
Trước khi vào sân thể thao, cậu xông đến siêu thị dành cho giáo viên-học sinh bên cạnh mua cho đám Từ Tri Lâm vài chai nước suối và đồ uống điện giải.
Lúc bước ra, kinh ngạc phát hiện, cạnh luống hoa nhỏ bên hông siêu thị, có một người một mèo đang ngồi xổm ở đó.
Cái người kia, đang ăn kem! Trong cái thời tiết chỉ có 2ºC này, còn gặm kem ngon lành!
Du Bạch bị sốc, nhất thời quên luôn ý định vòng về, cậu dừng lại, ôm ấp tấm lòng bao dung thánh thiện chiêm ngưỡng cậu bạn vĩ đại kia.
Người kia mặc một chiếc áo phao màu trắng kiểu dáng vận động mỏng nhẹ, khóa kéo rộng mở, lộ ra áo len xám tro bên trong, so với cái quần thể thao bọc len của Du Bạch, ở trong còn độn thêm quần thu mà nói, mặc thế này quả thật chẳng bõ bèn gì.
Du Bạch tỉ mỉ quan sát, phát hiện cậu bạn kia, vẻ ngoài sạch sẽ nhu thuận, xem chừng là học sinh cấp ba độ mười sáu mười bảy gì đó, không chừng còn học tập siêu giỏi là đằng khác.
Đối phương cảm nhận được tầm mắt Du Bạch bắn tới, cũng không ngẩng lên nhìn Du Bạch lấy một cái.
Ăn xong hộp kem, bèn đặt hộp đến trước mặt con mèo bên cạnh, mèo ta tưởng có người cho nó đồ ăn, cúi đầu xuống muốn liếm, kết quả phát hiện bên trong rỗng tuếch.
Con mèo ủy khuất 'meo meo' mấy tiếng liền.
Cậu bạn ăn kem kia khẽ cong môi lên, như đang cười.
Một tay vuốt nhẹ cổ con mèo, tay kia lấy hộp thuốc lá trong túi ra, dùng ngón cái bật nắp hộp lên, rút lấy một điếu bỏ vào miệng. Tiếp đó trở tay nhét vào lại trong túi, lấy bật lửa, châm điếu thuốc trong miệng lên.
Động tác châm thuốc bằng một tay, vô cùng thuần thục trôi chảy.
Hắn rít nhẹ hai hơi, kẹp điếu thuốc trong tay, cuối cùng nhìn sang Du Bạch. Ánh mắt có phần không kiên nhẫn, lại có đôi chút lười nhác, tựa hồ đang thầm hỏi Du Bạch, nhìn cái gì?
Du Bạch nhìn chằm chằm người ta được vài phút, cuối cùng bị cái lạnh bên ngoài xuyên thấu. Cậu cầm túi đồ trên tay, nhanh chóng chạy đến sân thể thao.
Lạnh khiếp đi được.
Sao có người có thể nhởn nhơ ăn kem trong tiết trời quỷ quái này được cơ chứ?
Bên trong sân, đám Từ Tri Lâm đã bắt đầu khởi động.
Nhìn thấy Du Bạch đi vào, Từ Tri Lâm nhảy dựng lên vẫy tay với cậu: "Du ca! Sao giờ mới đến? Không phải mười phút trước còn nói ở trước cổng rồi hả? Đi gì chậm ghê thế."
Du Bạch không đáp, nâng túi đồ trong tay ném về phía cậu chàng.
Từ Tri Lâm lập tức ngoan ngoãn xách mông chạy tới, chọn một chai muốn uống trước, mới giao phần còn lại cho mấy đứa khác: "Du ca, lại cãi nhau với ông già nhà mày hở?"
Du Bạch ngày thường cũng khá kiệm lời, lúc Từ Tri Lâm hỏi, cậu cũng chỉ 'ờ' một tiếng.
Từ Tri Lâm với Du Bạch là bạn cấp hai, quen biết đã lâu, sớm đã không còn lạ gì với tính thối của Du Bạch: "Tao nghe ông già nói rồi, ba mày tính chuyển mày sang Trung học phụ thuộc hở?"
Trung học phụ thuộc mà Từ Tri Lâm nhắc tới, thuộc Đại học Nhạc Thị mà bọn họ đang đứng, tuy treo cái mác trực thuộc Đại học đấy, nhưng thật ra là trường cấp 3 trọng điểm cấp tỉnh được quản lí độc lập, cùng với Nhất Trung được xếp vào "Bốn trường nổi tiếng top đầu"* ở Nhạc Thị.
Kỳ thật, Du Bạch thấy cách nói "Tứ đại danh hiệu"* trông rất buồn cười, từng nghe nói đến tứ đại danh họa, tứ đại danh hoa, tứ đại danh tác, tứ đại danh cẩm, bây giờ ngay cả trường cấp ba cũng không tha, còn muốn dựng lên Tứ đại danh hiệu nữa chứ.
Cũng không biết to được chừng nào.
"Tao không muốn chuyển." Du Bạch lướt qua Từ Tri Lâm, chuẩn bị vào phòng thay đồ cởi quần len ra.
Từ Tri Lâm theo sau Du Bạch: "Sao thế? Mày chuyển đến đây, có thể làm bạn học với tao rồi." Cậu chàng nghĩ thử, còn cảm thấy vui vui.
Du Bạch vào phòng thay đồ, để Từ Tri Lâm bên ngoài: "Tao ở Nhất Trung rất tốt, không muốn chuyển."
Từ Tri Lâm thấy Du Bạch đóng cửa lại, cũng không rời đi, dựa vào bên ngoài chờ: "Chủ nhiệm lớp mày duỗi cả xúc tua ra rồi, còn nói ở Nhất Trung tốt? Tao nghe ông già tao nói, chủ nhiệm lớp bọn mày khóc lóc làm rùm beng lên trường, nói cái trường này, có bả không có mày, có mày không có bả."
Du Bạch khó khăn cởi quần len ra, im lặng một lúc rồi nói: "Chắc bả lậm phim truyền hình quá."
Từ Tri Lâm ôm bụng cười to: "Hahahahaha, bả mà nghe thấy chắc khóc thét quá."
Du Bạch nghĩ một chút, nói thêm, "Chắc đang trong thời kì mãn kinh, ai biết được."
"Mày vẫn nên chuyển trường đi." Từ Tri Lâm chân thành đề nghị, "Sống không nổi với bả đâu."
Du Bạch thay đồ xong, kéo cửa ra từ bên trong.
Đột nhiên mất đi điểm tựa, cơ thể Từ Tri Lâm ngã ngửa ra sau, cũng may cậu chàng nhanh trí vươn tay bám lấy khung cửa, nếu không đã ngã chổng vó xuống đất rồi.
Từ Tri Lâm hoảng sợ, vỗ vỗ ngực nói: "Lúc mở cửa sao không bảo tao một tiếng?"
Du Bạch nhướng mi: "Ai biết bên ngoài có một tên biến thái, dựa vào cửa phòng thay đồ chứ?"
Từ Tri Lâm nói không lại Du Bạch, trực tiếp duỗi tay choàng cổ cậu: "Đi đánh bóng đi đánh bóng, chơi xong rồi nói tiếp với mày, tao cũng tức chết đây này."
Một đám người chơi hơn một tiếng đồng hồ, nhìn thấy bên sân bóng có tốp mới đến, bèn đi xuống nghỉ ngơi, nhường sân cho bọn họ.
Từ Tri Lâm vẫn kề sát Du Bạch: "Du ca, mày đến Trung học phụ thuộc, làm đội trưởng đội bóng rổ của bọn tao đi, đòn công kích vừa nãy của mày, ngầu nhũn cả chân ấy!"
Du Bạch chống hai tay lên đầu gối, xách chai nước khoáng lên, nghe vậy liếc Từ Tri Lâm: "Tao không tham gia hoạt động tập thể."
Từ Tri Lâm hỏi: "Why?"
Du Bạch vặn chai nước ra, uống thêm một ngụm, không nói gì.
Tại sao hả?
Bởi không đủ nổi loạn, không phù hợp với thiết lập trùm trường chứ còn sao nữa?
Có nhìn thấy học sinh hư nào ghét học nào còn tham gia hoạt động tập thể chưa?
Do cậu không hòa nhập với tập thể, hai bên cũng chả ưa gì nhau, đều cảm thấy bên còn lại là thằng đần?
Có quá nhiều nguyên nhân, Du Bạch cũng lười nói với Từ Tri Lâm.
Cậu nhét chai nước khoáng vào tay Từ Tri Lâm, vỗ vai cậu chàng: "Đi trước đây."
Từ Tri Lâm thấy Du Bạch muốn đi, hỏi: "Mày về nhà không sợ ông già nhà mày tóm hả?"
Du Bạch đứng dậy: "Bốn giờ ổng phải họp, sớm đã đi rồi."
Từ Tri Lâm đứng dậy theo Du Bạch: "Vậy tối về có gì đâu mà ăn, sang nhà tao đi?"
Gây phiền hà hoài cho nhà Từ Tri Lâm cũng không hay, cậu lắc đầu, cảm ơn Từ Tri Lâm, rồi vào phòng thay quần áo, đem đồ đã cởi ra mặc vào lại.
Cậu gọi xe, đợi xe đậu trước cổng trường, mới khom người chạy ra từ cửa hông của sân thể thao.
Đi ngang qua siêu thị giáo viên-học sinh, Du Bạch nhớ đến cậu bạn ăn kem kia, bất quá lúc này, người kia lẫn con mèo đã không còn bóng dáng.
Cậu chững lại một lúc, mới tiếp tục chạy ngược gió ra cổng trường.
Lên xe xong, Du Bạch mới thấy mình như sống lại.
Du Bạch sống ở tiểu khu Lệ Cảnh Uyển, là một căn hộ duplex* loại nhỏ, bên trong có hai tầng, chỉ có mình cậu ở.
Về phần ba cậu, ở với mẹ kế, cứ mười ngày nửa tháng sẽ về nhìn cậu, sau đó hai người lại gây lộn, không phải Du Bạch tông cửa đi ra, thì kết cục chỉ có ba cậu.
Được cái Lệ Cảnh Uyển hiệu quả cách âm tốt, giữa hàng xóm với nhau cũng không tệ, thế nên phim hài sitcom chiếu 8h mỗi tối về gia đình Du tổng mới không bị đồn thổi bốn phương tám phương.
Du Bạch bảo bác tài lái xe đến gara dưới tầng hầm, cậu trực tiếp từ gara đi thang máy lên.
Lúc về đến nhà, căn hộ lớn trống rỗng, tối om không một bóng người.
Mùa đông trời nhanh tối, bên ngoài tối mù hẳn đi, chỉ còn sót lại chút ánh chiều tà chiếu vào góc nhà, không tính là sáng, còn có vẻ âm u lạnh lẽo.
Du Bạch bật đèn lên.
Cậu bật tất cả đèn trong nhà, ngay cả đèn tường để trang trí, đèn trong nhà vệ sinh lẫn nhà tắm cũng bật hết lên.
Cả căn nhà bỗng chốc bừng sáng.
Du Bạch ngồi xếp bằng trên thảm, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Cậu mở TV, vặn âm lượng tới mức tối đa, trên TV đang chiếu một bộ phim truyền hình, là bộ tiên hiệp rất hot gần đây, âm thanh nói chuyện líu ríu của diễn viên bên trong như giúp căn hộ lớn này bớt hiu quạnh hơn.
Du Bạch tựa vào ghế sô pha, cầm di động lên, ship lẩu về tận nhà.
Cậu gọi rất nhiều, một compo lớn gồm thịt bò thịt dê, tôm xay nhuyễn, bò viên, lòng vịt, cá phi lê, thịt nguội...Chỉ trong vòng nửa tiếng, anh chàng shipper đã giao đồ đến tận cửa.
Anh shipper chu đáo đun nóng phần nước dùng cho Du Bạch, quan tâm hỏi: "Em trai, khi nào bạn đến? Chờ bọn họ đến, anh thả đồ ăn xuống giúp mọi người, như thế mới giữ được vị nguyên chất."
"Bây giờ thả xuống luôn đi." Du Bạch đứng bên cạnh cúi đầu, "Một mình tôi ăn."
Anh shipper có chút ngượng ngùng: "À...thế lần sau đặt hàng giao tận nơi ở chỗ bọn anh, nhớ ghi suất người ăn ở phần ghi chú, bên anh sẽ tặng kèm gấu lớn."
Du Bạch nói: "Cảm ơn."
Anh chàng shipper đã rời đi, trong căn hộ chỉ còn lại mình Du Bạch.
Trong TV vẫn đang sôi nổi diễn vở yêu hận tình thù cũ rích.
Du Bạch suy nghĩ một lát, chạy lên lầu, tay trái ôm một con gấu Teddy big size, tay phải túm một con vịt vàng cỡ bự, để hai bên trái phải.
Cậu đặt bát đũa dùng một lần trước mặt bọn nó.
"Ăn cơm đi."
Editor: CO6TINY????
Editor: CO6TINY????
Mùa đông ở Nhạc Thị đã rét còn ẩm ướt, thành phố phía Nam bên này kề với sông Trường Giang, chia thành nhiều quận bởi một nhánh của con sông.
Ở đây hiếm khi có tuyết rơi, dù nhiệt độ xuống dưới 0ºC, đại đa số lúc, cũng chỉ là các giọt nước nhỏ li ti đóng băng rơi xuống. Nhiệt độ đã ẩm ướt lại còn có mưa bay, càng khiến người ta khó chịu, chỉ ước được vùi đầu vào ổ chăn bông cả ngày trời.
Du Bạch hầu như không ra ngoài vào mùa đông, cậu sợ lạnh, đến nỗi khi nằm ở nhà xem "Nữ hoàng băng giá" với em gái, hàm răng đều va vào nhau lập cập -- nhưng hôm nay cậu ra ngoài rồi.
Nếu còn không đi nữa, e là ba cậu bị cảnh sát bắt giam vì tội bạo hành gia đình với thằng con nhà mình mất.
Thân là con trai, ngày thường cũng không tỏ ra hiếu thảo được bao nhiêu, nếu có thể nghĩ cho ổng một xíu thôi, cũng coi như là lòng tốt còn sót lại.
Du Bạch vội vàng ra ngoài, chưa quàng khăn, cũng chả đội mũ, nghe gió rít gào sượt qua tai, cảm giác gió nương theo cần cổ tràn vào lục phủ ngũ tạng, đông chết rồi, phải mau bắt taxi.
Cậu đã hẹn Từ Tri Lâm trước đó, nhờ nó rủ thêm vài đứa nữa, đến sân thể thao Đại học Nhạc Thành đánh bóng.
Gia đình Từ Tri Lâm sống trong khu nội trú thuộc thành phố đại học*, Du Bạch nhắc tới chiếm chỗ trước, còn dặn đi dặn lại, mình muốn sân bóng rổ trong nhà.
Du Bạch chỉ ước sao taxi có thể trực tiếp chở thẳng tới cổng, nhưng bên trường không cho phép xe cộ bên ngoài tùy tiện đi vào, Du Bạch chỉ còn cách trả tiền xuống xe.
Cậu cúi đầu, khom lưng, siết chặt hai bên tà áo, chạy chậm vào. Nếu còn bước nhỏ hơn nữa, người khác nhìn qua, cứ ngỡ nàng dâu nhà ai bó chân*, chịu đủ mọi loại lăng nhục ức hiếp của bà mẹ chồng ghẻ lạnh ở xã hội cũ rồi.
Trước khi vào sân thể thao, cậu xông đến siêu thị dành cho giáo viên-học sinh bên cạnh mua cho đám Từ Tri Lâm vài chai nước suối và đồ uống điện giải.
Lúc bước ra, kinh ngạc phát hiện, cạnh luống hoa nhỏ bên hông siêu thị, có một người một mèo đang ngồi xổm ở đó.
Cái người kia, đang ăn kem! Trong cái thời tiết chỉ có 2ºC này, còn gặm kem ngon lành!
Du Bạch bị sốc, nhất thời quên luôn ý định vòng về, cậu dừng lại, ôm ấp tấm lòng bao dung thánh thiện chiêm ngưỡng cậu bạn vĩ đại kia.
Người kia mặc một chiếc áo phao màu trắng kiểu dáng vận động mỏng nhẹ, khóa kéo rộng mở, lộ ra áo len xám tro bên trong, so với cái quần thể thao bọc len của Du Bạch, ở trong còn độn thêm quần thu mà nói, mặc thế này quả thật chẳng bõ bèn gì.
Du Bạch tỉ mỉ quan sát, phát hiện cậu bạn kia, vẻ ngoài sạch sẽ nhu thuận, xem chừng là học sinh cấp ba độ mười sáu mười bảy gì đó, không chừng còn học tập siêu giỏi là đằng khác.
Đối phương cảm nhận được tầm mắt Du Bạch bắn tới, cũng không ngẩng lên nhìn Du Bạch lấy một cái.
Ăn xong hộp kem, bèn đặt hộp đến trước mặt con mèo bên cạnh, mèo ta tưởng có người cho nó đồ ăn, cúi đầu xuống muốn liếm, kết quả phát hiện bên trong rỗng tuếch.
Con mèo ủy khuất 'meo meo' mấy tiếng liền.
Cậu bạn ăn kem kia khẽ cong môi lên, như đang cười.
Một tay vuốt nhẹ cổ con mèo, tay kia lấy hộp thuốc lá trong túi ra, dùng ngón cái bật nắp hộp lên, rút lấy một điếu bỏ vào miệng. Tiếp đó trở tay nhét vào lại trong túi, lấy bật lửa, châm điếu thuốc trong miệng lên.
Động tác châm thuốc bằng một tay, vô cùng thuần thục trôi chảy.
Hắn rít nhẹ hai hơi, kẹp điếu thuốc trong tay, cuối cùng nhìn sang Du Bạch. Ánh mắt có phần không kiên nhẫn, lại có đôi chút lười nhác, tựa hồ đang thầm hỏi Du Bạch, nhìn cái gì?
Du Bạch nhìn chằm chằm người ta được vài phút, cuối cùng bị cái lạnh bên ngoài xuyên thấu. Cậu cầm túi đồ trên tay, nhanh chóng chạy đến sân thể thao.
Lạnh khiếp đi được.
Sao có người có thể nhởn nhơ ăn kem trong tiết trời quỷ quái này được cơ chứ?
Bên trong sân, đám Từ Tri Lâm đã bắt đầu khởi động.
Nhìn thấy Du Bạch đi vào, Từ Tri Lâm nhảy dựng lên vẫy tay với cậu: "Du ca! Sao giờ mới đến? Không phải mười phút trước còn nói ở trước cổng rồi hả? Đi gì chậm ghê thế."
Du Bạch không đáp, nâng túi đồ trong tay ném về phía cậu chàng.
Từ Tri Lâm lập tức ngoan ngoãn xách mông chạy tới, chọn một chai muốn uống trước, mới giao phần còn lại cho mấy đứa khác: "Du ca, lại cãi nhau với ông già nhà mày hở?"
Du Bạch ngày thường cũng khá kiệm lời, lúc Từ Tri Lâm hỏi, cậu cũng chỉ 'ờ' một tiếng.
Từ Tri Lâm với Du Bạch là bạn cấp hai, quen biết đã lâu, sớm đã không còn lạ gì với tính thối của Du Bạch: "Tao nghe ông già nói rồi, ba mày tính chuyển mày sang Trung học phụ thuộc hở?"
Trung học phụ thuộc mà Từ Tri Lâm nhắc tới, thuộc Đại học Nhạc Thị mà bọn họ đang đứng, tuy treo cái mác trực thuộc Đại học đấy, nhưng thật ra là trường cấp 3 trọng điểm cấp tỉnh được quản lí độc lập, cùng với Nhất Trung được xếp vào "Bốn trường nổi tiếng top đầu"* ở Nhạc Thị.
Kỳ thật, Du Bạch thấy cách nói "Tứ đại danh hiệu"* trông rất buồn cười, từng nghe nói đến tứ đại danh họa, tứ đại danh hoa, tứ đại danh tác, tứ đại danh cẩm, bây giờ ngay cả trường cấp ba cũng không tha, còn muốn dựng lên Tứ đại danh hiệu nữa chứ.
Cũng không biết to được chừng nào.
"Tao không muốn chuyển." Du Bạch lướt qua Từ Tri Lâm, chuẩn bị vào phòng thay đồ cởi quần len ra.
Từ Tri Lâm theo sau Du Bạch: "Sao thế? Mày chuyển đến đây, có thể làm bạn học với tao rồi." Cậu chàng nghĩ thử, còn cảm thấy vui vui.
Du Bạch vào phòng thay đồ, để Từ Tri Lâm bên ngoài: "Tao ở Nhất Trung rất tốt, không muốn chuyển."
Từ Tri Lâm thấy Du Bạch đóng cửa lại, cũng không rời đi, dựa vào bên ngoài chờ: "Chủ nhiệm lớp mày duỗi cả xúc tua ra rồi, còn nói ở Nhất Trung tốt? Tao nghe ông già tao nói, chủ nhiệm lớp bọn mày khóc lóc làm rùm beng lên trường, nói cái trường này, có bả không có mày, có mày không có bả."
Du Bạch khó khăn cởi quần len ra, im lặng một lúc rồi nói: "Chắc bả lậm phim truyền hình quá."
Từ Tri Lâm ôm bụng cười to: "Hahahahaha, bả mà nghe thấy chắc khóc thét quá."
Du Bạch nghĩ một chút, nói thêm, "Chắc đang trong thời kì mãn kinh, ai biết được."
"Mày vẫn nên chuyển trường đi." Từ Tri Lâm chân thành đề nghị, "Sống không nổi với bả đâu."
Du Bạch thay đồ xong, kéo cửa ra từ bên trong.
Đột nhiên mất đi điểm tựa, cơ thể Từ Tri Lâm ngã ngửa ra sau, cũng may cậu chàng nhanh trí vươn tay bám lấy khung cửa, nếu không đã ngã chổng vó xuống đất rồi.
Từ Tri Lâm hoảng sợ, vỗ vỗ ngực nói: "Lúc mở cửa sao không bảo tao một tiếng?"
Du Bạch nhướng mi: "Ai biết bên ngoài có một tên biến thái, dựa vào cửa phòng thay đồ chứ?"
Từ Tri Lâm nói không lại Du Bạch, trực tiếp duỗi tay choàng cổ cậu: "Đi đánh bóng đi đánh bóng, chơi xong rồi nói tiếp với mày, tao cũng tức chết đây này."
Một đám người chơi hơn một tiếng đồng hồ, nhìn thấy bên sân bóng có tốp mới đến, bèn đi xuống nghỉ ngơi, nhường sân cho bọn họ.
Từ Tri Lâm vẫn kề sát Du Bạch: "Du ca, mày đến Trung học phụ thuộc, làm đội trưởng đội bóng rổ của bọn tao đi, đòn công kích vừa nãy của mày, ngầu nhũn cả chân ấy!"
Du Bạch chống hai tay lên đầu gối, xách chai nước khoáng lên, nghe vậy liếc Từ Tri Lâm: "Tao không tham gia hoạt động tập thể."
Từ Tri Lâm hỏi: "Why?"
Du Bạch vặn chai nước ra, uống thêm một ngụm, không nói gì.
Tại sao hả?
Bởi không đủ nổi loạn, không phù hợp với thiết lập trùm trường chứ còn sao nữa?
Có nhìn thấy học sinh hư nào ghét học nào còn tham gia hoạt động tập thể chưa?
Do cậu không hòa nhập với tập thể, hai bên cũng chả ưa gì nhau, đều cảm thấy bên còn lại là thằng đần?
Có quá nhiều nguyên nhân, Du Bạch cũng lười nói với Từ Tri Lâm.
Cậu nhét chai nước khoáng vào tay Từ Tri Lâm, vỗ vai cậu chàng: "Đi trước đây."
Từ Tri Lâm thấy Du Bạch muốn đi, hỏi: "Mày về nhà không sợ ông già nhà mày tóm hả?"
Du Bạch đứng dậy: "Bốn giờ ổng phải họp, sớm đã đi rồi."
Từ Tri Lâm đứng dậy theo Du Bạch: "Vậy tối về có gì đâu mà ăn, sang nhà tao đi?"
Gây phiền hà hoài cho nhà Từ Tri Lâm cũng không hay, cậu lắc đầu, cảm ơn Từ Tri Lâm, rồi vào phòng thay quần áo, đem đồ đã cởi ra mặc vào lại.
Cậu gọi xe, đợi xe đậu trước cổng trường, mới khom người chạy ra từ cửa hông của sân thể thao.
Đi ngang qua siêu thị giáo viên-học sinh, Du Bạch nhớ đến cậu bạn ăn kem kia, bất quá lúc này, người kia lẫn con mèo đã không còn bóng dáng.
Cậu chững lại một lúc, mới tiếp tục chạy ngược gió ra cổng trường.
Lên xe xong, Du Bạch mới thấy mình như sống lại.
Du Bạch sống ở tiểu khu Lệ Cảnh Uyển, là một căn hộ duplex* loại nhỏ, bên trong có hai tầng, chỉ có mình cậu ở.
Về phần ba cậu, ở với mẹ kế, cứ mười ngày nửa tháng sẽ về nhìn cậu, sau đó hai người lại gây lộn, không phải Du Bạch tông cửa đi ra, thì kết cục chỉ có ba cậu.
Được cái Lệ Cảnh Uyển hiệu quả cách âm tốt, giữa hàng xóm với nhau cũng không tệ, thế nên phim hài sitcom chiếu 8h mỗi tối về gia đình Du tổng mới không bị đồn thổi bốn phương tám phương.
Du Bạch bảo bác tài lái xe đến gara dưới tầng hầm, cậu trực tiếp từ gara đi thang máy lên.
Lúc về đến nhà, căn hộ lớn trống rỗng, tối om không một bóng người.
Mùa đông trời nhanh tối, bên ngoài tối mù hẳn đi, chỉ còn sót lại chút ánh chiều tà chiếu vào góc nhà, không tính là sáng, còn có vẻ âm u lạnh lẽo.
Du Bạch bật đèn lên.
Cậu bật tất cả đèn trong nhà, ngay cả đèn tường để trang trí, đèn trong nhà vệ sinh lẫn nhà tắm cũng bật hết lên.
Cả căn nhà bỗng chốc bừng sáng.
Du Bạch ngồi xếp bằng trên thảm, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Cậu mở TV, vặn âm lượng tới mức tối đa, trên TV đang chiếu một bộ phim truyền hình, là bộ tiên hiệp rất hot gần đây, âm thanh nói chuyện líu ríu của diễn viên bên trong như giúp căn hộ lớn này bớt hiu quạnh hơn.
Du Bạch tựa vào ghế sô pha, cầm di động lên, ship lẩu về tận nhà.
Cậu gọi rất nhiều, một compo lớn gồm thịt bò thịt dê, tôm xay nhuyễn, bò viên, lòng vịt, cá phi lê, thịt nguội...Chỉ trong vòng nửa tiếng, anh chàng shipper đã giao đồ đến tận cửa.
Anh shipper chu đáo đun nóng phần nước dùng cho Du Bạch, quan tâm hỏi: "Em trai, khi nào bạn đến? Chờ bọn họ đến, anh thả đồ ăn xuống giúp mọi người, như thế mới giữ được vị nguyên chất."
"Bây giờ thả xuống luôn đi." Du Bạch đứng bên cạnh cúi đầu, "Một mình tôi ăn."
Anh shipper có chút ngượng ngùng: "À...thế lần sau đặt hàng giao tận nơi ở chỗ bọn anh, nhớ ghi suất người ăn ở phần ghi chú, bên anh sẽ tặng kèm gấu lớn."
Du Bạch nói: "Cảm ơn."
Anh chàng shipper đã rời đi, trong căn hộ chỉ còn lại mình Du Bạch.
Trong TV vẫn đang sôi nổi diễn vở yêu hận tình thù cũ rích.
Du Bạch suy nghĩ một lát, chạy lên lầu, tay trái ôm một con gấu Teddy big size, tay phải túm một con vịt vàng cỡ bự, để hai bên trái phải.
Cậu đặt bát đũa dùng một lần trước mặt bọn nó.
"Ăn cơm đi."
Editor: CO6TINY????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất