Chương 48: Tự sát
Cố gắng lắm, Vũ Thiên mới khỏe lại được một chút. Cậu khóc lóc năn nỉ Cố Mộc Hoàn và Lục Hy Quân cho mình được quay trở lại trường học. May mắn là thai vẫn còn nhỏ, cộng thêm cậu không bị nghén nên vẫn chưa ai phát hiện.
Một tuần nữa trôi qua rồi, Phi Khiêm như một kẻ điên giữa trường học. Những người bạn trong đội bóng định đến hỏi thăm, nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của anh, ai cũng sợ không dám đến gần.
Vũ Thiên thì lê từng bước nặng nề trên sân, hai hốc mắt vẫn còn ướt đẫm những dòng lệ, đôi môi khô khốc, tím tái đến đáng thương. Mọi người không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra với cậu, và với Phi Khiêm. Chỉ có Mẫn Nhi là biết rõ thôi.
Nhớ có lần Vũ Thiên chỉ bị cảm nhẹ, mà Phi Khiêm nhất quyết bảo cậu nghỉ ở nhà dưỡng sức. Hôm sau thấy cậu đến trường, anh còn ân cần dìu cậu đến tận cửa lớp, lo lắng từng chút một cho cậu.
Nhưng bây giờ, cậu bệnh tưởng chừng như sắp chết, lại đang mang thai, Phi Khiêm không còn đến bên cậu nữa. Cũng đúng thôi, vì chính cậu là tên khốn nạn mà.
- Phi...Khiêm...
Phi Khiêm bất chợt quay lưng lại, hai con người bị thứ gọi là tình yêu hành hạ đưa mắt nhìn nhau. Không ai nói được một lời nào nữa. Vũ Thiên cúi mặt ho khụ khụ. Nhìn người con trai tràn đầy sức sống ngày nào, bây giờ gầy teo tóp lại, mặt mũi xanh xao, Phi Khiêm muốn chạy đến ôm chặt cậu vào lòng, mắng yêu cậu vài câu để thỏa lòng nhung nhớ. Nhưng khi nhớ lại ngày hôm đó, Phi Khiêm nhận ra giữa mình và Vũ Thiên đã tồn tại một khoảng cách mất rồi.
Mặt của Phi Khiêm lạnh lùng tiến đến chỗ Vũ Thiên, anh mỉm cười khinh bỉ:
- Không ngờ con người đốn mạt như cậu, cũng có ngày bệnh đến tắt thở như vậy sao?
- Phi Khiêm...khụ khụ...
- Gọi tên tôi còn khó khăn, thì cậu còn muốn nói gì nữa, kẻ phản bội kia?
Phi Khiêm không hiểu, mình đang làm tổn thương Vũ Thiên hay tự hành hạ chính bản thân. Nói ra câu nào thậm tệ, trái tim của Phi Khiêm như có ngàn mũi dao đâm vào.
- Phi Khiêm...anh hãy nguyền rủa em nữa đi...hãy chửi mắng em nữa đi...hãy làm những gì anh thấy hả dạ...nhưng em xin anh...chị Mẫn Nhi...chị ấy không có tội gì hết...xin anh đừng ghét chị ấy...
- Có bao nhiêu đó thôi à? Tìm tôi chỉ để xin cho chị gái của cậu?
Vũ Thiên quỳ xuống chân của Phi Khiêm.
- Em cầu xin anh...hãy buông tha cho chị ấy...và cả em nữa...anh hãy sống thật hạnh phúc...đừng vì một kẻ như em mà làm hỏng cả cuộc đời...em không còn đủ sức nữa...khụ khụ...
Nhìn Vũ Thiên ngày một khổ sở, cậu ho càng lúc càng sặc sụa hơn, vừa khóc vừa nài nỉ dưới chân Phi Khiêm. Anh cắn môi, nhưng không thể cản được nước mắt đang tuôn ra.
- Hạnh phúc hả? Hạnh phúc hả? Tôi còn hạnh phúc được sao? Nó đã bị chính tay cậu phá nát hết rồi! Cậu lấy hết tất cả rồi! Cậu làm tan nát hết rồi!
- Phi Khiêm...
- Đừng đụng vào tôi!
Phi Khiêm đá Vũ Thiên ngã qua một bên, cậu ôm bụng vì bị đau. Cậu gượng dậy rồi từ lết đến, anh phủi chân rồi phũ phàng nói:
- Người như cậu chỉ làm dơ bẩn tôi thôi. Cậu nhìn lại mình đi, bây giờ cậu không khác gì đống thịt hôi tanh.
Vũ Thiên như chết lặng trước lời nói của Phi Khiêm.
- Từ đây cho đến ngày nhắm mắt, tôi vĩnh viễn không tha thứ cho cậu. Tôi sẽ dày xé cậu đến chết tôi mới vừa lòng...
- Phi Khiêm...em đáng chết...
- Vậy thì chết đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!
- Em...
- Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe! Đừng nói nữa...đừng nói nữa...
Phi Khiêm không chịu được mà chạy lên cầu thang. Nhưng chỉ vài bậc thang thì anh đã ngã quỵ xuống, khóc nấc lên như một đứa trẻ, rồi dõi mắt nhìn theo bóng lưng kia đang đau khổ lê từng bước đi...
...
"Chết ư? Phi Khiêm...anh nói đúng...em phải chết..."
Vũ Thiên lặng lẽ bước đi, không hiểu sao cậu lại tỉnh táo đến lạ thường. Nhìn qua Lục Hy Quân, người đã nhiều đêm chăm sóc cho cậu.
Viết một mảnh giấy rồi đặt lên bàn, bên cạnh còn có cuốn nhật ký. Vũ Thiên nhẹ nhàng bước đến mở cửa phòng ra ngoài. Vũ Thiên quỳ hai gối xuống, cậu dập đầu từ giã ba mình và chị gái, sau đó là tạ ơn Lục Hy Quân đã luôn thương yêu cậu như con ruột. Cuối cùng, cậu cảm ơn Lan Vy.
Lặng lẽ rời khỏi nhà, Vũ Thiên đã mặc một bộ quần áo đẹp nhất mà lâu rồi cậu chưa đụng đến.
Trời bắt đầu đổ mưa, mưa như trút nước, mưa như cuốn trôi hết những gì sót lại trên mặt đất. Nhưng cơn mưa ấy lại không đủ sức cuốn đi nỗi đau trong lòng Vũ Thiên.
Cậu không bao giờ có thể quay lại với Phi Khiêm nữa. Anh đã vĩnh viễn xa cậu rồi. Vũ Thiên bất giác mỉm cười, rồi cười thật lớn như một kẻ điên. Phải, cậu thật sự phát điên rồi. Một kẻ điên lang thang trong vô thức, trong đầu bây giờ chỉ nghĩ đến cái chết, chỉ nghĩ đến hình ảnh Phi Khiêm đang dần dần biến mất. Cậu thét gọi tên anh, nhưng chỉ có tiếng mưa và sấm chớp là đáp lại cậu...
Trên tay là một cành lá ngô đồng, cậu nâng niu và ấp ủ nó trong lòng. Đứa con trong bụng cậu bây giờ chắc đang rất lạnh, nhưng cậu thì không còn thấy lạnh nữa.
Bước lên cầu, Vũ Thiên ngã quỵ xuống bên cạnh lan can. Nước dưới chân đang chảy xiết, mạnh mẽ và hung bạo hơn mọi ngày. Nhưng Vũ Thiên lại ngỡ đó là dải lụa sẽ mang cậu đi đến một chân trời vô định, biết đâu ở đó lại có thể gặp Phi Khiêm...
Vũ Thiên leo qua lan can...
Dòng nước kia vẫn điên cuồng chảy xiết, chảy một cách vô tình...
Một tuần nữa trôi qua rồi, Phi Khiêm như một kẻ điên giữa trường học. Những người bạn trong đội bóng định đến hỏi thăm, nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của anh, ai cũng sợ không dám đến gần.
Vũ Thiên thì lê từng bước nặng nề trên sân, hai hốc mắt vẫn còn ướt đẫm những dòng lệ, đôi môi khô khốc, tím tái đến đáng thương. Mọi người không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra với cậu, và với Phi Khiêm. Chỉ có Mẫn Nhi là biết rõ thôi.
Nhớ có lần Vũ Thiên chỉ bị cảm nhẹ, mà Phi Khiêm nhất quyết bảo cậu nghỉ ở nhà dưỡng sức. Hôm sau thấy cậu đến trường, anh còn ân cần dìu cậu đến tận cửa lớp, lo lắng từng chút một cho cậu.
Nhưng bây giờ, cậu bệnh tưởng chừng như sắp chết, lại đang mang thai, Phi Khiêm không còn đến bên cậu nữa. Cũng đúng thôi, vì chính cậu là tên khốn nạn mà.
- Phi...Khiêm...
Phi Khiêm bất chợt quay lưng lại, hai con người bị thứ gọi là tình yêu hành hạ đưa mắt nhìn nhau. Không ai nói được một lời nào nữa. Vũ Thiên cúi mặt ho khụ khụ. Nhìn người con trai tràn đầy sức sống ngày nào, bây giờ gầy teo tóp lại, mặt mũi xanh xao, Phi Khiêm muốn chạy đến ôm chặt cậu vào lòng, mắng yêu cậu vài câu để thỏa lòng nhung nhớ. Nhưng khi nhớ lại ngày hôm đó, Phi Khiêm nhận ra giữa mình và Vũ Thiên đã tồn tại một khoảng cách mất rồi.
Mặt của Phi Khiêm lạnh lùng tiến đến chỗ Vũ Thiên, anh mỉm cười khinh bỉ:
- Không ngờ con người đốn mạt như cậu, cũng có ngày bệnh đến tắt thở như vậy sao?
- Phi Khiêm...khụ khụ...
- Gọi tên tôi còn khó khăn, thì cậu còn muốn nói gì nữa, kẻ phản bội kia?
Phi Khiêm không hiểu, mình đang làm tổn thương Vũ Thiên hay tự hành hạ chính bản thân. Nói ra câu nào thậm tệ, trái tim của Phi Khiêm như có ngàn mũi dao đâm vào.
- Phi Khiêm...anh hãy nguyền rủa em nữa đi...hãy chửi mắng em nữa đi...hãy làm những gì anh thấy hả dạ...nhưng em xin anh...chị Mẫn Nhi...chị ấy không có tội gì hết...xin anh đừng ghét chị ấy...
- Có bao nhiêu đó thôi à? Tìm tôi chỉ để xin cho chị gái của cậu?
Vũ Thiên quỳ xuống chân của Phi Khiêm.
- Em cầu xin anh...hãy buông tha cho chị ấy...và cả em nữa...anh hãy sống thật hạnh phúc...đừng vì một kẻ như em mà làm hỏng cả cuộc đời...em không còn đủ sức nữa...khụ khụ...
Nhìn Vũ Thiên ngày một khổ sở, cậu ho càng lúc càng sặc sụa hơn, vừa khóc vừa nài nỉ dưới chân Phi Khiêm. Anh cắn môi, nhưng không thể cản được nước mắt đang tuôn ra.
- Hạnh phúc hả? Hạnh phúc hả? Tôi còn hạnh phúc được sao? Nó đã bị chính tay cậu phá nát hết rồi! Cậu lấy hết tất cả rồi! Cậu làm tan nát hết rồi!
- Phi Khiêm...
- Đừng đụng vào tôi!
Phi Khiêm đá Vũ Thiên ngã qua một bên, cậu ôm bụng vì bị đau. Cậu gượng dậy rồi từ lết đến, anh phủi chân rồi phũ phàng nói:
- Người như cậu chỉ làm dơ bẩn tôi thôi. Cậu nhìn lại mình đi, bây giờ cậu không khác gì đống thịt hôi tanh.
Vũ Thiên như chết lặng trước lời nói của Phi Khiêm.
- Từ đây cho đến ngày nhắm mắt, tôi vĩnh viễn không tha thứ cho cậu. Tôi sẽ dày xé cậu đến chết tôi mới vừa lòng...
- Phi Khiêm...em đáng chết...
- Vậy thì chết đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!
- Em...
- Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe! Đừng nói nữa...đừng nói nữa...
Phi Khiêm không chịu được mà chạy lên cầu thang. Nhưng chỉ vài bậc thang thì anh đã ngã quỵ xuống, khóc nấc lên như một đứa trẻ, rồi dõi mắt nhìn theo bóng lưng kia đang đau khổ lê từng bước đi...
...
"Chết ư? Phi Khiêm...anh nói đúng...em phải chết..."
Vũ Thiên lặng lẽ bước đi, không hiểu sao cậu lại tỉnh táo đến lạ thường. Nhìn qua Lục Hy Quân, người đã nhiều đêm chăm sóc cho cậu.
Viết một mảnh giấy rồi đặt lên bàn, bên cạnh còn có cuốn nhật ký. Vũ Thiên nhẹ nhàng bước đến mở cửa phòng ra ngoài. Vũ Thiên quỳ hai gối xuống, cậu dập đầu từ giã ba mình và chị gái, sau đó là tạ ơn Lục Hy Quân đã luôn thương yêu cậu như con ruột. Cuối cùng, cậu cảm ơn Lan Vy.
Lặng lẽ rời khỏi nhà, Vũ Thiên đã mặc một bộ quần áo đẹp nhất mà lâu rồi cậu chưa đụng đến.
Trời bắt đầu đổ mưa, mưa như trút nước, mưa như cuốn trôi hết những gì sót lại trên mặt đất. Nhưng cơn mưa ấy lại không đủ sức cuốn đi nỗi đau trong lòng Vũ Thiên.
Cậu không bao giờ có thể quay lại với Phi Khiêm nữa. Anh đã vĩnh viễn xa cậu rồi. Vũ Thiên bất giác mỉm cười, rồi cười thật lớn như một kẻ điên. Phải, cậu thật sự phát điên rồi. Một kẻ điên lang thang trong vô thức, trong đầu bây giờ chỉ nghĩ đến cái chết, chỉ nghĩ đến hình ảnh Phi Khiêm đang dần dần biến mất. Cậu thét gọi tên anh, nhưng chỉ có tiếng mưa và sấm chớp là đáp lại cậu...
Trên tay là một cành lá ngô đồng, cậu nâng niu và ấp ủ nó trong lòng. Đứa con trong bụng cậu bây giờ chắc đang rất lạnh, nhưng cậu thì không còn thấy lạnh nữa.
Bước lên cầu, Vũ Thiên ngã quỵ xuống bên cạnh lan can. Nước dưới chân đang chảy xiết, mạnh mẽ và hung bạo hơn mọi ngày. Nhưng Vũ Thiên lại ngỡ đó là dải lụa sẽ mang cậu đi đến một chân trời vô định, biết đâu ở đó lại có thể gặp Phi Khiêm...
Vũ Thiên leo qua lan can...
Dòng nước kia vẫn điên cuồng chảy xiết, chảy một cách vô tình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất