Chương 63: Ngược tâm Ngược luôn cả thân
Giếng nước trong veo trong khu rừng trúc, hai ngàn môn đệ đang thọc gàu xuống múc đầy hai thùng gánh mang về, tiếng nói cười rôm rả.
"Thế nào, hôm nay chúng ta thi xem ai gánh về bồn chứa nhanh nhất?"
"Hảo, nếu ai thua liền chẻ luôn tất cả phần củi cho mọi người, thế nào?"
"Được, thi thì thi, sợ gì."
Mọi người gật đầu thỏa thuận, chợt nhìn thấy bóng dáng tiểu sư đệ từ xa đi tới gương mặt nhợt nhạt ánh mắt đượm buồn. Biết rõ mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì với tiểu sư đệ chẳng ai còn cười được nữa cả thảy vụt im lặng. Chỉ còn có tiếng thở đều đều vẫn phát ra.
Thích Tử Sa chào mọi người, mọi người cũng cười cười chào lại, sau đó y loay hoay múc nước đổ vào thùng. Trong lúc y cúi xuống mọi người vô tình nhìn thấy sau gáy cổ y có vết bầm tím, còn nữa dưới cần cổ trắng nõn rồi cả cổ tay cũng ẩn hiện vài ba dấu. Ai nấy nhíu mày nhìn nhau. E rằng khắp thân thể tiểu sư đệ cũng đầy dẫy những dấu vết bầm tím đó. Đây là ngược đãi sao?
Tử Sa dường như phát hiện ra mọi người đã trông thấy y vội kéo cổ áo cao lên che lấp đi.
Mọi người bấy giờ không thể thờ ơ được nữa cùng bước tới vây chung quanh y. Mặt chất đầy lo lắng.
"Tiểu sư đệ bọn ta nhìn thấy cả rồi. Sư phụ sao lại hành hạ đệ tới mức này chứ. Hay là đệ quay về Tàm viện ở với bọn ta một thời gian đi, đợi sư phụ nguôi giận rồi hẵng về."
"Phải đó tiểu sư đệ đưa thùng đây mọi người gánh cho. Đệ quay về Tàm viện tắm rửa nghỉ ngơi trước. Về phía sư phụ bọn ta sẽ nói giúp cho. Hôm nay đệ gầy đi nhiều lắm đó."
"Không đệ không rời khỏi sư phụ đâu. Mọi người hiểu lầm rồi sư phụ không hề bạc đãi đệ. Hắn rất thương yêu đệ, mấy vết này chỉ là muỗi cắn thôi không hề liên quan tới hắn. Cám ơn mọi người đã quan tâm cũng không còn sớm nữa đệ đi trước đây."
Thích Tử Sa liên tục bác bỏ sau đó vội vã vác đòn gánh lên vai rời đi như ma đuổi. Mọi người ngỡ ngàng nhìn theo bóng dáng liêu xiêu xa dần mà khóe mắt cay cay.
Còn nhớ ngày tiểu sư đệ tới Trúc Lâm Phong dơ bẩn nhếch nhác ai cũng khinh thường xua đuổi, tiếp xúc lâu dần mới hiểu ra tâm hồn y đơn thuần nghịch ngợm hệt như một đứa trẻ lại còn rất khả ái đáng yêu.
Mỗi lần xuống trấn dưới mua vật dụng sinh hoạt người dân trong thôn còn tưởng rằng y là vương tôn công tử con cái nhà ai trong Kim Hải thành. Đứng cùng mọi người tiểu sư đệ luôn nổi trội tươi sáng hơn cả. Đâu ai biết rằng quanh người y không đồng xu dính túi lại còn bị mất trí nhớ nữa cho tới giờ chẳng biết cha mẹ mình là ai từ đâu sinh ra.
Nét đơn thuần hiếu động ngày nào biến đâu mất rồi thay vào đó âm thầm lặng lẽ. Có một ngày tình yêu biến thành độc dược giết lần mòn cơ thể cùng trái tim con người.
Cho tới tận hiện tại cũng chẳng ai định nghĩa được tình là gì mà khiến cho người ta si mê điên đảo tới như vậy? Tiểu sư đệ chịu quá nhiều đắng cay uất ức chỉ vì vướng phải một chữ tình. Đệ ấy không cách nào buông bỏ được sư phụ. Hiện tại chỉ mong sư phụ sớm bình tâm lại tha thứ cho đệ ấy mà thôi.
Trên đường mòn dần về Hương Vân Cốc. Có thiếu niên gánh nước trên vai vừa đi vừa khóc nước mắt lăn dài. Đường đi hằng ngày sao bỗng dưng hôm nay cảm giác dài thêm. Tháng ngày trôi qua không bao giờ quay lại. Có những thứ đánh mất vĩnh viễn chẳng thể nhặt về.
Tháng ngày tươi đẹp cùng sư phụ. Nụ cười sáng lạng của thiếu niên. Đôi mắt ôn nhu tin yêu của phu quân cùng bờ môi mềm ấm. Có bao giờ trở lại được nữa không?
....
Khuôn sân phòng dược, lão gia nhân cùng Ngải Tử Ưu và Tử Nham, tiểu tử mồ côi, cùng đều đang đảo qua số thảo dược đã phơi đủ nắng. Tiểu tử mồ côi miệng lầm bầm:
"Đại sư huynh, huynh tính bỏ cuộc sao. Thật chẳng có chút khí phách nam nhi nào cả."
Lão gia nhân bên cạnh thình lình giáng xuống một cái cốc gọn bân trên đỉnh đầu nó. Trẻ nhỏ không dạy dỗ không được mà.
"Này thì khí phách nam nhi."
"Ai ui...lão gia nhân, ông đánh ta thật đau."
"Hừ đánh ngươi còn may, để Thượng tiên nghe được ngươi là ba ngày khỏi ăn cơm, cái miệng nhỏ của ngươi còn dám khích tướng Ngải Tử Ưu."
"Ta chỉ nói sự thật, làm đệ tử thay sư phụ báo thù thì có gì sai quấy?"
"Sai quá đi chứ, đêm qua các ngươi tụm năm tụm ba lẻn đi, cũng may Thượng tiên phát hiện ngăn lại. Nếu không thủ cấp các ngươi giờ là đang treo lủng lẳng ngoài cổng thành thị chúng kìa."
"Eo ôi lão gia nhân, ông nói gì mà ghê á."
"Các ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vương cung Yên Đô là nơi nào để các ngươi lẻn vào. Dựa vào chút khinh công của các ngươi chưa bay được bao xa đã bị cung thủ bắn cho thân thể tơi tả như tổ ong. Lại nói Thượng tiên tha mạng cho tên đại vương đó vì con dân Yên Đô, các ngươi còn muốn làm trái, có tin lão liền đi méc người phạt các ngươi ăn sương ngoài Thích La điện cả đêm không hả?"
Cả thảy một bộ rét lạnh. Vẫn là tiểu tử mồ côi nhỏ thó còn nhỏ tuổi nhất trong đám là dám gân họng cãi lại.
"Lão gia nhân, ông hở chút đòi méc sư phụ bọn ta, còn nữa bọn ta khinh công quèn vẫn bỏ xa ông hàng trăm dặm nha. Tạm thời chúng ta nhịn xuống, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi vượt qua khóa khảo thí lần này chúng ta liền đi tính sổ với tên đại vương chơi bẩn đó."
"Á à hôm nay còn to gan dám thách lão luôn đấy à. Đánh cho ngươi chết a tiểu quỷ."
Lão gia nhân xách bồ cào thuốc rượt tiểu tử mồ côi chạy vòng vòng khắp sân phòng dược. Tử Ưu cùng Tử Nham lắc đầu cười.
Lão già đừng đánh ta. Ta biết sai rồi.
Hừ mau đứng lại ta đánh chết ngươi.
....
Hương Vân cốc
Thích Tử Sa đổ đầy nước vào bồn chứa sau nhà. Chợt nhìn ra mảnh đất nhỏ cạnh hồ sen hình ảnh nam nhân bạch y đang ngồi loay hoay nhúng mười ngón tay trắng như tuyết xuống bùn sình lại hiện ra trước tầm mắt của y.
"Sư phụ ngươi đang làm gì, đừng nói với ta là ngươi đang nghịch đất sình nha."
"Sa nhi con về rồi à, vi sư đang trồng củ cải cho con."
Trồng củ cải?
Củ cải.. cho con..
"Sa nhi thích nhất củ cải trắng."
Thiếu niên hai mắt long lanh, một đường nhào đến bá lấy cằn cổ nam tử bạch y reo mừng hoan hỉ. Đoạn ngồi sụp xuống sát cạnh người ta, hai tay be bé lăn vào trong đất ẩm, khoảng cách gần tới nỗi hai chóp đầu thiếu điều muốn cụng vào nhau. Khung cảnh đẹp đẽ tới vậy tựa như mới vừa xảy ra ngày hôm qua. Tử Sa bất giác muốn quay về ngày đó mà không được, sống mũi cay cay buồn man mác.
Tháng ngày tươi đẹp còn đâu nữa. Là y vô tình phá hỏng mọi thứ rồi.
Màn đêm phủ trùm lên căn nhà trúc, trong phòng Lãnh Dạ Xuyên đang ngồi bên cạnh bàn đọc một cuốn sách. Thích Tử Sa bước vào trên tay bê một bát chè hạt sen, hai mắt híp lại mỉm cười xòa:
"Sư phụ, chè hạt sen đã nguội, ngươi mau ăn a."
Dạ Xuyên không đáp lời, chỉ lặng lẽ đặt cuốn sách xuống mặt bàn, cầm bát chè hạt sen lên múc một muỗng cho vào miệng. Đường chân mày phút chốc nhíu lại.
"Thật đắng!"
"Ơ sao lại đắng, ta đã bỏ hết tim sen rồi không sót một hạt nào?"
"Hừ, ta nói đắng thì là đắng, ngươi không nghe thấy sao?"
"Sư phụ, vậy để ta nấu lại cái khác cho ngươi."
"Không ăn, không ăn, mau mang đi đi."
Dạ Xuyên xua xua tay bày thái độ trịch thượng.
Tử Sa hai mắt đượm buồn bưng bát chè ra bên ngoài ngõ bếp, lát sau quay lại với một ấm trà nóng hổi đặt xuống mặt bàn:
"Sư phụ, đã ra trà, ta rót cho ngươi nha."
Tóc tách...tóc tách...
Nhìn đôi tay đồ nhi đang bưng ấm trà, nước chảy ra tách từng dòng trà thơm ngát bốc hơi nghi ngút. Đáy mắt Dạ Xuyên vụt âm lạnh, ống tay áo soạt qua hất tách trà rớt xoảng xuống nền bể nát.
Gương mặt Tử Sa cứng đờ. Âm thanh quát tháo của Dạ Xuyên theo tiếng bể nát xối xuống đầu y.
"Thích Tử Sa ngươi pha cái gì, đây mà là trà sao?"
"Sư phụ, là trà tuyết san ngươi thích nhất."
"Phải, là trà tuyết san ta thích nhất nhưng chiếc ấm này đã bẩn rồi, ướp tuyết san vào mùi vị vô cùng ghê tởm, là ghê tởm đó ngươi có biết không hả?"
Toàn thân Tử Sa run lạnh, cố vươn tay ra nắm chặt lấy y áo của Dạ Xuyên:
"Sư phụ, ta phải làm sao ngươi mới vừa lòng. Mấy ngày nay ngươi luôn lạnh nhạt với ta, tùy thời đều có thể quát mắng ta lại còn đi sớm về trễ, rốt cuộc ngươi muốn hành hạ ta cho tới khi nào?"
Dạ Xuyên bật cười khẩy: "Muốn ta xử nóng với ngươi sao? Hảo, ta hôm nay cho ngươi vừa lòng."
Dứt lời hắn đẩy y ngã rầm xuống nền, những mảnh tách vỡ ghim vào lưng rịn máu đỏ tươi. Tử Sa đau đớn kêu lên. Dạ Xuyên trái lại không nhìn thấy điều đó lửa hận đã làm hắn mờ hai mắt mất hết lí trí, hắn vung tay giáng xuống gò má đồ nhi một bạt tai kêu chát.
Thích Tử Sa cả người chết lặng, nhất thời không kịp phản ứng. Lãnh Dạ Xuyên như con mãnh thú xé rách y phục trên người đồ nhi ra vứt sang một bên, hung hăng gặm cắn khắp thân thể y, để lại dấu răng ấn sâu vào từng tấc da thớ thịt. Tử Sa hai bàn tay siết chặt lại cố kiềm nén cơn đau.
"Phập." một tiếng mệnh căn thô to đâm thẳng vào hậu huyệt. Tử Sa thét lên kinh hoàng toang vùng ra khỏi lồng ngực của phu quân, cánh tay cường hãn của hắn mạnh mẽ lôi y về áp chặt lại dưới thân, điên cuồng mà thao lộng. Không có khuếch cương, không cần dầu bôi trơn, dị vật thô bỏng cứ thế không ngừng sáp nhập miệng nhỏ rách ra loang máu.
"Đừng mà sư phụ...dừng lại. Hước..."
"Ah.. ahh.."
Đau, đau quá sư phụ ơi...
Phu quân tha cho ta...
Hước...aah aaa...
Mặc cho Tử Sa kêu gào đau đớn, Lãnh Dạ Xuyên vẫn không hề dừng lại.
Không biết trải qua bao lâu, Thích Tử Sa chậm mở mắt, y thấy mình vẫn nằm trên nền phòng lạnh băng, thân thể xích lõa không có lấy một mảnh vải che chắn, khắp căn phòng chỉ có một mình y. Kẻ gây ra thảm cảnh đã biến mất.
"Sư phụ, sư phụ!"
Thích Tử Sa gào lên, lật đật đứng bật dậy đã té rầm xuống nền, toàn thân run giật.
Đau...đau quá, hạ thể như bị bào cắt, trong lòng y lúc này lại càng đau đớn bội phần, ngũ quan vặn vẹo méo mó, hai hốc mắt nhắm nghiền ép nước nơi mi mục chảy ra từng đường trong nấc nghẹn.
"Sư phụ ngươi nói ta phải làm sao, ta phải làm sao ngươi mới chịu tha thứ cho ta đây. Ngươi nói ngươi ghê tởm bản thân ta, trong khi ta phải chịu đựng bản thân mình cả đời, ta phải sống với thân xác ghê tởm này cả đời ngươi có biết hay không, ngươi có biết hay không?"
Tử Sa cố lết đến chiếc giường trúc, với lấy tấm chăn mỏng đắp lên hạ thể, tấm lưng rịn máu cứ thế tựa vào mép giường. Đến nửa đêm Lãnh Dạ Xuyên vẫn không quay trở về, sắc mặt y bắt đầu tái nhợt, mồ hôi tiết đầy thân thể.
Chợt một bước chân chờ tới, Tử Sa hai mắt mừng rỡ ngước nhìn miệng gọi hai tiếng sư phụ, lời ra một nửa đã nuốt lại vào trong cuống họng, đường chân mày nhíu chặt.
"Hoàng cô cô?"
"Xú tiểu yêu, ngươi lại tưởng là ai?" Diệp Liên nhếch môi mỉa mai.
Tử Sa chẳng hiểu bằng cách nào nữ nhân này lại trốn khỏi nhà ngục Yên Đô được, nơi đó canh phòng lỏng lẻo vậy sao? Quấn chặt tấm chăn vào hạ thể, thiếu niên dịch về sau ép sát tấm lưng vào mép giường trúc, không còn đường để mà lui thêm nữa.
Hoàng Diệp Liên chậm tiến tới, bật cười khinh bỉ.
"Ngươi che cái gì, thân thể của ngươi không phải bị tên đại vương Yên Đô kia chà đạp qua rồi sao, còn mặt mũi ở lại căn phòng này?"
Gương mặt Tử Sa phút chốc sa sầm, toàn thân cứng đờ. Ngay cả kẻ vừa mới vượt ngục cũng biết được chuyện này. Có phải cả thiên hạ đều biết hết rồi không, một kẻ thấp hèn bỗng chốc trở nên nổi tiếng vì bị người ta lăng nhục. Tháng ngày sau này y sống làm sao, chẳng còn mặt mũi.
Thiếu niên ngồi ngốc trên nền. Có tiếng ầm chấn kinh vang dội, một luồng linh lực cực mạnh đập thẳng vào ngực mình. Lồng ngực bỗng chốc trở nên trống rỗng. Thiếu niên hai mắt trợn ngược lên chỉ còn lòng trắng dã, máu cứ thế nhễu tóc tách xuống tấm chăn đang đắp trên đùi mình.
Thủ phạm tung đòn sát chiêu chậm bước tới bên Hoàng tỷ. Mắt chất đầy hận ý. Chẳng ai xa lạ tiểu muội song sinh của nàng ta Hoàng Diệp Trúc.
"Liên tỷ, tỷ nói nhiều với nó làm gì, cho một trưởng không phải là xong chuyện."
"Tiểu sư muội, muội quên chúng ta cần nó trong tay như con át chủ bài sao?" Diệp Liên tức giận khi Hoàng muội ra tay giết kẻ thù ngay trước mặt nàng.
"Ha ha cái gì mà con át chủ bài, tỷ không hiểu tính cách của Lãnh sư huynh rồi. Huynh ấy vốn ưa thích sạch sẽ, tuyệt không dùng chung đồ với người ta đâu. Bằng chứng là nửa đêm nửa hôm huynh ấy còn bỏ nó một mình trong phòng trong khi lúc trước quấn quýt cỡ nào. Rõ ràng huynh ấy đã hết coi trọng nó rồi. Nếu đã không còn chút giá trị nào vậy liền để muội giải quyết cho gọn sạch. Ngón tay ngà ngọc của muội đổi lấy cái mạng quèn của nó xem như muội chịu chút thiệt thòi."
Dứt lời tiểu Trúc rút kiếm tiến tới nhếch môi nhìn thiếu niên đang nằm run giật trên nền phòng toàn thân xích lõa đầy dẫy thương tích ai kia ngược đãi, chỉ còn có chiếc chăn mỏng vướng một chút trên vùng hạ thể. Nàng ta chẳng hiểu vì sao nhìn cảnh tượng thê lương này càng thêm tức giận lồng lộn, nghiến răng mà đâm xuống.
Hốc mắt mở to không chớp không động. Tử Sa cứ thế thu vào tầm nhìn mũi kiếm sắc nhọn trên tay vị cô cô đang một đường đâm thẳng vào đồng tử mắt của mình.
"Loẹt soẹt."
Trong tích tắc một luồng lực vô hình hút lấy thân ảnh thiếu niên trên nền phòng tới tan biến mất. Đoán chừng là ai đã làm điều đó tỷ muội Hoàng Diệp vội quay về phía sau, quả nhiên pháp sư Yên Đô đã đem kẻ thù bỏ vào trong nhẫn đóng nắp cẩn thận. Chiếc nhẫn xanh trên ngón áp út của gã thật sự chứa đầy uy quyền và sức mạnh.
"Toàn huynh, sao lại cướp con mồi của muội?" Tiểu Trúc nhướn mày cả giận.
"Tiểu sư muội đừng làm càng, chúng ta khó khăn lắm mới đến được đây cứu muội ra. Bọn thuộc hạ của ta không giữ chân Dạ Xuyên được bao lâu đâu, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này trước khi đệ ấy quay trở lại." Diệp Toàn dứt khoát mắng một câu sau đó rời khỏi phòng.
Nhìn thấy tiểu Trúc còn chần chừ, Diệp Liên kéo vội lấy cổ tay nàng ta một đường lôi đi.
"Mau đi thôi, tiểu sư muội."
....
Cùng lúc này trong cánh rừng trúc, Lãnh Dạ Xuyên đang bị một bọn quỷ hạt cùng trăm tên sát thủ vây lấy nhằm kéo dài thời gian. Một tay trường kiếm, một tay tầm ma sợi liên tục công kích, chẳng bao lâu liền áp chế được bọn chúng.
Một tiếng kèn lệnh từ màn đêm trong cánh rừng sâu vọng đến, Lãnh Dạ Xuyên liền nhận ra âm thanh của Thử Hạ - đồ đệ lúc xưa của mình, bọn quỷ hạt cùng vài chục tên sát thủ còn lại liền lập tức lủi vào bóng đêm mất dạng. Bất quá Lãnh Dạ Xuyên không thể đuổi theo, hắn biết sự chẳng lành với đồ nhi xoay thân tan biến mất, chẳng mấy chốc thị hiện tại ngôi nhà trúc.
Đập vào tầm mắt nam nhân bạch y là mảnh tách trà vụn vỡ, cùng một tấm chăn mỏng trơ trọi trên nền, vết máu dây trên chăn, vết máu loang trên nền. Khắp nơi toàn là máu, một mớ hỗn độn thê lương.
Thiếu niên ấy đâu rồi?
Người hắn yêu thương đâu mất rồi?
Hắn đã làm gì thế này? Những ngày qua liên tục chà đạp lên nỗi đau của người ta. Lòng bao dung của hắn sớm nát vì ghen tuông mù quáng. Tổn thương một linh hồn nhỏ bé non nớt. Khắc họa gương mặt đẫm nước mắt cùng bờ môi tái nhợt. Thiếu niên ấy đã cầu xin hắn một vòng tay bao dung che chở.
"Tử Sa, Thích Tử Sa em ở đâu?"
"Ta sai rồi. Tử Sa em ở đâu?"
Lãnh Dạ Xuyên gào lên gọi tên tiểu yêu, hoang mang tột độ một đường lao ra khỏi phòng, tìm kiếm khắp Hương Vân cốc. Đáp lại lời hắn chỉ có màn đêm giá lạnh mà thôi.
"Thế nào, hôm nay chúng ta thi xem ai gánh về bồn chứa nhanh nhất?"
"Hảo, nếu ai thua liền chẻ luôn tất cả phần củi cho mọi người, thế nào?"
"Được, thi thì thi, sợ gì."
Mọi người gật đầu thỏa thuận, chợt nhìn thấy bóng dáng tiểu sư đệ từ xa đi tới gương mặt nhợt nhạt ánh mắt đượm buồn. Biết rõ mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì với tiểu sư đệ chẳng ai còn cười được nữa cả thảy vụt im lặng. Chỉ còn có tiếng thở đều đều vẫn phát ra.
Thích Tử Sa chào mọi người, mọi người cũng cười cười chào lại, sau đó y loay hoay múc nước đổ vào thùng. Trong lúc y cúi xuống mọi người vô tình nhìn thấy sau gáy cổ y có vết bầm tím, còn nữa dưới cần cổ trắng nõn rồi cả cổ tay cũng ẩn hiện vài ba dấu. Ai nấy nhíu mày nhìn nhau. E rằng khắp thân thể tiểu sư đệ cũng đầy dẫy những dấu vết bầm tím đó. Đây là ngược đãi sao?
Tử Sa dường như phát hiện ra mọi người đã trông thấy y vội kéo cổ áo cao lên che lấp đi.
Mọi người bấy giờ không thể thờ ơ được nữa cùng bước tới vây chung quanh y. Mặt chất đầy lo lắng.
"Tiểu sư đệ bọn ta nhìn thấy cả rồi. Sư phụ sao lại hành hạ đệ tới mức này chứ. Hay là đệ quay về Tàm viện ở với bọn ta một thời gian đi, đợi sư phụ nguôi giận rồi hẵng về."
"Phải đó tiểu sư đệ đưa thùng đây mọi người gánh cho. Đệ quay về Tàm viện tắm rửa nghỉ ngơi trước. Về phía sư phụ bọn ta sẽ nói giúp cho. Hôm nay đệ gầy đi nhiều lắm đó."
"Không đệ không rời khỏi sư phụ đâu. Mọi người hiểu lầm rồi sư phụ không hề bạc đãi đệ. Hắn rất thương yêu đệ, mấy vết này chỉ là muỗi cắn thôi không hề liên quan tới hắn. Cám ơn mọi người đã quan tâm cũng không còn sớm nữa đệ đi trước đây."
Thích Tử Sa liên tục bác bỏ sau đó vội vã vác đòn gánh lên vai rời đi như ma đuổi. Mọi người ngỡ ngàng nhìn theo bóng dáng liêu xiêu xa dần mà khóe mắt cay cay.
Còn nhớ ngày tiểu sư đệ tới Trúc Lâm Phong dơ bẩn nhếch nhác ai cũng khinh thường xua đuổi, tiếp xúc lâu dần mới hiểu ra tâm hồn y đơn thuần nghịch ngợm hệt như một đứa trẻ lại còn rất khả ái đáng yêu.
Mỗi lần xuống trấn dưới mua vật dụng sinh hoạt người dân trong thôn còn tưởng rằng y là vương tôn công tử con cái nhà ai trong Kim Hải thành. Đứng cùng mọi người tiểu sư đệ luôn nổi trội tươi sáng hơn cả. Đâu ai biết rằng quanh người y không đồng xu dính túi lại còn bị mất trí nhớ nữa cho tới giờ chẳng biết cha mẹ mình là ai từ đâu sinh ra.
Nét đơn thuần hiếu động ngày nào biến đâu mất rồi thay vào đó âm thầm lặng lẽ. Có một ngày tình yêu biến thành độc dược giết lần mòn cơ thể cùng trái tim con người.
Cho tới tận hiện tại cũng chẳng ai định nghĩa được tình là gì mà khiến cho người ta si mê điên đảo tới như vậy? Tiểu sư đệ chịu quá nhiều đắng cay uất ức chỉ vì vướng phải một chữ tình. Đệ ấy không cách nào buông bỏ được sư phụ. Hiện tại chỉ mong sư phụ sớm bình tâm lại tha thứ cho đệ ấy mà thôi.
Trên đường mòn dần về Hương Vân Cốc. Có thiếu niên gánh nước trên vai vừa đi vừa khóc nước mắt lăn dài. Đường đi hằng ngày sao bỗng dưng hôm nay cảm giác dài thêm. Tháng ngày trôi qua không bao giờ quay lại. Có những thứ đánh mất vĩnh viễn chẳng thể nhặt về.
Tháng ngày tươi đẹp cùng sư phụ. Nụ cười sáng lạng của thiếu niên. Đôi mắt ôn nhu tin yêu của phu quân cùng bờ môi mềm ấm. Có bao giờ trở lại được nữa không?
....
Khuôn sân phòng dược, lão gia nhân cùng Ngải Tử Ưu và Tử Nham, tiểu tử mồ côi, cùng đều đang đảo qua số thảo dược đã phơi đủ nắng. Tiểu tử mồ côi miệng lầm bầm:
"Đại sư huynh, huynh tính bỏ cuộc sao. Thật chẳng có chút khí phách nam nhi nào cả."
Lão gia nhân bên cạnh thình lình giáng xuống một cái cốc gọn bân trên đỉnh đầu nó. Trẻ nhỏ không dạy dỗ không được mà.
"Này thì khí phách nam nhi."
"Ai ui...lão gia nhân, ông đánh ta thật đau."
"Hừ đánh ngươi còn may, để Thượng tiên nghe được ngươi là ba ngày khỏi ăn cơm, cái miệng nhỏ của ngươi còn dám khích tướng Ngải Tử Ưu."
"Ta chỉ nói sự thật, làm đệ tử thay sư phụ báo thù thì có gì sai quấy?"
"Sai quá đi chứ, đêm qua các ngươi tụm năm tụm ba lẻn đi, cũng may Thượng tiên phát hiện ngăn lại. Nếu không thủ cấp các ngươi giờ là đang treo lủng lẳng ngoài cổng thành thị chúng kìa."
"Eo ôi lão gia nhân, ông nói gì mà ghê á."
"Các ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vương cung Yên Đô là nơi nào để các ngươi lẻn vào. Dựa vào chút khinh công của các ngươi chưa bay được bao xa đã bị cung thủ bắn cho thân thể tơi tả như tổ ong. Lại nói Thượng tiên tha mạng cho tên đại vương đó vì con dân Yên Đô, các ngươi còn muốn làm trái, có tin lão liền đi méc người phạt các ngươi ăn sương ngoài Thích La điện cả đêm không hả?"
Cả thảy một bộ rét lạnh. Vẫn là tiểu tử mồ côi nhỏ thó còn nhỏ tuổi nhất trong đám là dám gân họng cãi lại.
"Lão gia nhân, ông hở chút đòi méc sư phụ bọn ta, còn nữa bọn ta khinh công quèn vẫn bỏ xa ông hàng trăm dặm nha. Tạm thời chúng ta nhịn xuống, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi vượt qua khóa khảo thí lần này chúng ta liền đi tính sổ với tên đại vương chơi bẩn đó."
"Á à hôm nay còn to gan dám thách lão luôn đấy à. Đánh cho ngươi chết a tiểu quỷ."
Lão gia nhân xách bồ cào thuốc rượt tiểu tử mồ côi chạy vòng vòng khắp sân phòng dược. Tử Ưu cùng Tử Nham lắc đầu cười.
Lão già đừng đánh ta. Ta biết sai rồi.
Hừ mau đứng lại ta đánh chết ngươi.
....
Hương Vân cốc
Thích Tử Sa đổ đầy nước vào bồn chứa sau nhà. Chợt nhìn ra mảnh đất nhỏ cạnh hồ sen hình ảnh nam nhân bạch y đang ngồi loay hoay nhúng mười ngón tay trắng như tuyết xuống bùn sình lại hiện ra trước tầm mắt của y.
"Sư phụ ngươi đang làm gì, đừng nói với ta là ngươi đang nghịch đất sình nha."
"Sa nhi con về rồi à, vi sư đang trồng củ cải cho con."
Trồng củ cải?
Củ cải.. cho con..
"Sa nhi thích nhất củ cải trắng."
Thiếu niên hai mắt long lanh, một đường nhào đến bá lấy cằn cổ nam tử bạch y reo mừng hoan hỉ. Đoạn ngồi sụp xuống sát cạnh người ta, hai tay be bé lăn vào trong đất ẩm, khoảng cách gần tới nỗi hai chóp đầu thiếu điều muốn cụng vào nhau. Khung cảnh đẹp đẽ tới vậy tựa như mới vừa xảy ra ngày hôm qua. Tử Sa bất giác muốn quay về ngày đó mà không được, sống mũi cay cay buồn man mác.
Tháng ngày tươi đẹp còn đâu nữa. Là y vô tình phá hỏng mọi thứ rồi.
Màn đêm phủ trùm lên căn nhà trúc, trong phòng Lãnh Dạ Xuyên đang ngồi bên cạnh bàn đọc một cuốn sách. Thích Tử Sa bước vào trên tay bê một bát chè hạt sen, hai mắt híp lại mỉm cười xòa:
"Sư phụ, chè hạt sen đã nguội, ngươi mau ăn a."
Dạ Xuyên không đáp lời, chỉ lặng lẽ đặt cuốn sách xuống mặt bàn, cầm bát chè hạt sen lên múc một muỗng cho vào miệng. Đường chân mày phút chốc nhíu lại.
"Thật đắng!"
"Ơ sao lại đắng, ta đã bỏ hết tim sen rồi không sót một hạt nào?"
"Hừ, ta nói đắng thì là đắng, ngươi không nghe thấy sao?"
"Sư phụ, vậy để ta nấu lại cái khác cho ngươi."
"Không ăn, không ăn, mau mang đi đi."
Dạ Xuyên xua xua tay bày thái độ trịch thượng.
Tử Sa hai mắt đượm buồn bưng bát chè ra bên ngoài ngõ bếp, lát sau quay lại với một ấm trà nóng hổi đặt xuống mặt bàn:
"Sư phụ, đã ra trà, ta rót cho ngươi nha."
Tóc tách...tóc tách...
Nhìn đôi tay đồ nhi đang bưng ấm trà, nước chảy ra tách từng dòng trà thơm ngát bốc hơi nghi ngút. Đáy mắt Dạ Xuyên vụt âm lạnh, ống tay áo soạt qua hất tách trà rớt xoảng xuống nền bể nát.
Gương mặt Tử Sa cứng đờ. Âm thanh quát tháo của Dạ Xuyên theo tiếng bể nát xối xuống đầu y.
"Thích Tử Sa ngươi pha cái gì, đây mà là trà sao?"
"Sư phụ, là trà tuyết san ngươi thích nhất."
"Phải, là trà tuyết san ta thích nhất nhưng chiếc ấm này đã bẩn rồi, ướp tuyết san vào mùi vị vô cùng ghê tởm, là ghê tởm đó ngươi có biết không hả?"
Toàn thân Tử Sa run lạnh, cố vươn tay ra nắm chặt lấy y áo của Dạ Xuyên:
"Sư phụ, ta phải làm sao ngươi mới vừa lòng. Mấy ngày nay ngươi luôn lạnh nhạt với ta, tùy thời đều có thể quát mắng ta lại còn đi sớm về trễ, rốt cuộc ngươi muốn hành hạ ta cho tới khi nào?"
Dạ Xuyên bật cười khẩy: "Muốn ta xử nóng với ngươi sao? Hảo, ta hôm nay cho ngươi vừa lòng."
Dứt lời hắn đẩy y ngã rầm xuống nền, những mảnh tách vỡ ghim vào lưng rịn máu đỏ tươi. Tử Sa đau đớn kêu lên. Dạ Xuyên trái lại không nhìn thấy điều đó lửa hận đã làm hắn mờ hai mắt mất hết lí trí, hắn vung tay giáng xuống gò má đồ nhi một bạt tai kêu chát.
Thích Tử Sa cả người chết lặng, nhất thời không kịp phản ứng. Lãnh Dạ Xuyên như con mãnh thú xé rách y phục trên người đồ nhi ra vứt sang một bên, hung hăng gặm cắn khắp thân thể y, để lại dấu răng ấn sâu vào từng tấc da thớ thịt. Tử Sa hai bàn tay siết chặt lại cố kiềm nén cơn đau.
"Phập." một tiếng mệnh căn thô to đâm thẳng vào hậu huyệt. Tử Sa thét lên kinh hoàng toang vùng ra khỏi lồng ngực của phu quân, cánh tay cường hãn của hắn mạnh mẽ lôi y về áp chặt lại dưới thân, điên cuồng mà thao lộng. Không có khuếch cương, không cần dầu bôi trơn, dị vật thô bỏng cứ thế không ngừng sáp nhập miệng nhỏ rách ra loang máu.
"Đừng mà sư phụ...dừng lại. Hước..."
"Ah.. ahh.."
Đau, đau quá sư phụ ơi...
Phu quân tha cho ta...
Hước...aah aaa...
Mặc cho Tử Sa kêu gào đau đớn, Lãnh Dạ Xuyên vẫn không hề dừng lại.
Không biết trải qua bao lâu, Thích Tử Sa chậm mở mắt, y thấy mình vẫn nằm trên nền phòng lạnh băng, thân thể xích lõa không có lấy một mảnh vải che chắn, khắp căn phòng chỉ có một mình y. Kẻ gây ra thảm cảnh đã biến mất.
"Sư phụ, sư phụ!"
Thích Tử Sa gào lên, lật đật đứng bật dậy đã té rầm xuống nền, toàn thân run giật.
Đau...đau quá, hạ thể như bị bào cắt, trong lòng y lúc này lại càng đau đớn bội phần, ngũ quan vặn vẹo méo mó, hai hốc mắt nhắm nghiền ép nước nơi mi mục chảy ra từng đường trong nấc nghẹn.
"Sư phụ ngươi nói ta phải làm sao, ta phải làm sao ngươi mới chịu tha thứ cho ta đây. Ngươi nói ngươi ghê tởm bản thân ta, trong khi ta phải chịu đựng bản thân mình cả đời, ta phải sống với thân xác ghê tởm này cả đời ngươi có biết hay không, ngươi có biết hay không?"
Tử Sa cố lết đến chiếc giường trúc, với lấy tấm chăn mỏng đắp lên hạ thể, tấm lưng rịn máu cứ thế tựa vào mép giường. Đến nửa đêm Lãnh Dạ Xuyên vẫn không quay trở về, sắc mặt y bắt đầu tái nhợt, mồ hôi tiết đầy thân thể.
Chợt một bước chân chờ tới, Tử Sa hai mắt mừng rỡ ngước nhìn miệng gọi hai tiếng sư phụ, lời ra một nửa đã nuốt lại vào trong cuống họng, đường chân mày nhíu chặt.
"Hoàng cô cô?"
"Xú tiểu yêu, ngươi lại tưởng là ai?" Diệp Liên nhếch môi mỉa mai.
Tử Sa chẳng hiểu bằng cách nào nữ nhân này lại trốn khỏi nhà ngục Yên Đô được, nơi đó canh phòng lỏng lẻo vậy sao? Quấn chặt tấm chăn vào hạ thể, thiếu niên dịch về sau ép sát tấm lưng vào mép giường trúc, không còn đường để mà lui thêm nữa.
Hoàng Diệp Liên chậm tiến tới, bật cười khinh bỉ.
"Ngươi che cái gì, thân thể của ngươi không phải bị tên đại vương Yên Đô kia chà đạp qua rồi sao, còn mặt mũi ở lại căn phòng này?"
Gương mặt Tử Sa phút chốc sa sầm, toàn thân cứng đờ. Ngay cả kẻ vừa mới vượt ngục cũng biết được chuyện này. Có phải cả thiên hạ đều biết hết rồi không, một kẻ thấp hèn bỗng chốc trở nên nổi tiếng vì bị người ta lăng nhục. Tháng ngày sau này y sống làm sao, chẳng còn mặt mũi.
Thiếu niên ngồi ngốc trên nền. Có tiếng ầm chấn kinh vang dội, một luồng linh lực cực mạnh đập thẳng vào ngực mình. Lồng ngực bỗng chốc trở nên trống rỗng. Thiếu niên hai mắt trợn ngược lên chỉ còn lòng trắng dã, máu cứ thế nhễu tóc tách xuống tấm chăn đang đắp trên đùi mình.
Thủ phạm tung đòn sát chiêu chậm bước tới bên Hoàng tỷ. Mắt chất đầy hận ý. Chẳng ai xa lạ tiểu muội song sinh của nàng ta Hoàng Diệp Trúc.
"Liên tỷ, tỷ nói nhiều với nó làm gì, cho một trưởng không phải là xong chuyện."
"Tiểu sư muội, muội quên chúng ta cần nó trong tay như con át chủ bài sao?" Diệp Liên tức giận khi Hoàng muội ra tay giết kẻ thù ngay trước mặt nàng.
"Ha ha cái gì mà con át chủ bài, tỷ không hiểu tính cách của Lãnh sư huynh rồi. Huynh ấy vốn ưa thích sạch sẽ, tuyệt không dùng chung đồ với người ta đâu. Bằng chứng là nửa đêm nửa hôm huynh ấy còn bỏ nó một mình trong phòng trong khi lúc trước quấn quýt cỡ nào. Rõ ràng huynh ấy đã hết coi trọng nó rồi. Nếu đã không còn chút giá trị nào vậy liền để muội giải quyết cho gọn sạch. Ngón tay ngà ngọc của muội đổi lấy cái mạng quèn của nó xem như muội chịu chút thiệt thòi."
Dứt lời tiểu Trúc rút kiếm tiến tới nhếch môi nhìn thiếu niên đang nằm run giật trên nền phòng toàn thân xích lõa đầy dẫy thương tích ai kia ngược đãi, chỉ còn có chiếc chăn mỏng vướng một chút trên vùng hạ thể. Nàng ta chẳng hiểu vì sao nhìn cảnh tượng thê lương này càng thêm tức giận lồng lộn, nghiến răng mà đâm xuống.
Hốc mắt mở to không chớp không động. Tử Sa cứ thế thu vào tầm nhìn mũi kiếm sắc nhọn trên tay vị cô cô đang một đường đâm thẳng vào đồng tử mắt của mình.
"Loẹt soẹt."
Trong tích tắc một luồng lực vô hình hút lấy thân ảnh thiếu niên trên nền phòng tới tan biến mất. Đoán chừng là ai đã làm điều đó tỷ muội Hoàng Diệp vội quay về phía sau, quả nhiên pháp sư Yên Đô đã đem kẻ thù bỏ vào trong nhẫn đóng nắp cẩn thận. Chiếc nhẫn xanh trên ngón áp út của gã thật sự chứa đầy uy quyền và sức mạnh.
"Toàn huynh, sao lại cướp con mồi của muội?" Tiểu Trúc nhướn mày cả giận.
"Tiểu sư muội đừng làm càng, chúng ta khó khăn lắm mới đến được đây cứu muội ra. Bọn thuộc hạ của ta không giữ chân Dạ Xuyên được bao lâu đâu, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này trước khi đệ ấy quay trở lại." Diệp Toàn dứt khoát mắng một câu sau đó rời khỏi phòng.
Nhìn thấy tiểu Trúc còn chần chừ, Diệp Liên kéo vội lấy cổ tay nàng ta một đường lôi đi.
"Mau đi thôi, tiểu sư muội."
....
Cùng lúc này trong cánh rừng trúc, Lãnh Dạ Xuyên đang bị một bọn quỷ hạt cùng trăm tên sát thủ vây lấy nhằm kéo dài thời gian. Một tay trường kiếm, một tay tầm ma sợi liên tục công kích, chẳng bao lâu liền áp chế được bọn chúng.
Một tiếng kèn lệnh từ màn đêm trong cánh rừng sâu vọng đến, Lãnh Dạ Xuyên liền nhận ra âm thanh của Thử Hạ - đồ đệ lúc xưa của mình, bọn quỷ hạt cùng vài chục tên sát thủ còn lại liền lập tức lủi vào bóng đêm mất dạng. Bất quá Lãnh Dạ Xuyên không thể đuổi theo, hắn biết sự chẳng lành với đồ nhi xoay thân tan biến mất, chẳng mấy chốc thị hiện tại ngôi nhà trúc.
Đập vào tầm mắt nam nhân bạch y là mảnh tách trà vụn vỡ, cùng một tấm chăn mỏng trơ trọi trên nền, vết máu dây trên chăn, vết máu loang trên nền. Khắp nơi toàn là máu, một mớ hỗn độn thê lương.
Thiếu niên ấy đâu rồi?
Người hắn yêu thương đâu mất rồi?
Hắn đã làm gì thế này? Những ngày qua liên tục chà đạp lên nỗi đau của người ta. Lòng bao dung của hắn sớm nát vì ghen tuông mù quáng. Tổn thương một linh hồn nhỏ bé non nớt. Khắc họa gương mặt đẫm nước mắt cùng bờ môi tái nhợt. Thiếu niên ấy đã cầu xin hắn một vòng tay bao dung che chở.
"Tử Sa, Thích Tử Sa em ở đâu?"
"Ta sai rồi. Tử Sa em ở đâu?"
Lãnh Dạ Xuyên gào lên gọi tên tiểu yêu, hoang mang tột độ một đường lao ra khỏi phòng, tìm kiếm khắp Hương Vân cốc. Đáp lại lời hắn chỉ có màn đêm giá lạnh mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất