Chương 1: Sơn trang vũ ảnh (1)
"Ngươi tới Lâm An làm gì?"
"Tới tìm một người."
"Kẻ thù của ngươi?"
"Không, có lẽ là... một người bạn cũ của ta."
Đầu hạ tháng 5 đúng vào mùa mưa thất thường nhất. Mới giây trước, mặt trời còn treo lơ lửng trên bầu trời phía Nam mà đảo mắt cái mây đen đã giăng đầy trời, không biết khi nào sẽ đổ mưa.
Chung Đường bị tiếng sấm rền vang quấy nhiễu đến giấc ngủ. Ngón tay trắng nõn như ngọc hơi đè lên trán, ống tay áo màu son hơi phất phơ theo động tác, lướt qua đôi môi đỏ mọng của y.
Một lúc lâu sau, y mới tỉnh táo hơn một chút, nhớ ra mình đang ngồi trong chiếc xe ngựa đơn sơ, mà xe ngựa đang chạy trên quan đạo thành Đông ở Lâm An.
Có lẽ vì gần đây tên tuổi vang danh, cửa hàng bánh ngọt Ngũ Vị Trai của y tiếp nhận một đơn hàng lớn. Con thứ của Tưởng viên ngoại sơn trang Thanh Bình ngoài thành thành hôn, mời y đích thân tới làm bánh cưới cho tiệc rượu.
Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, xe ngựa vừa ra khỏi thành thì gặp thời tiết thế này.
Bé mèo nhỏ màu vàng trong lồng ngực y gừ gừ mấy tiếng, sưởi cả hai bàn tay của Chung Đường nóng hầm hập, mà Chung Đường thì tựa như một con mèo nhỏ nhắm mắt dưỡng thần, híp mắt uể oải chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Bầu trời u ám có chút rợn người, mới vừa trưa mà trời đã tối đen như mực.
Cơn mưa to tầm tã cuối cùng cũng trút xuống. Tiểu nhị Trương Thuận Tử đánh xe bên ngoài nhanh chóng không chịu được, cách một màn xe cao giọng dưỡn dẹo nói với Chung Đường bên trong: "Chưởng quầy, mưa to lắm không cách đi nổi đâu."
"Tôi nhớ đằng trước có Miếu Bách Tử, ngài thương tiểu nhân, mình đi vào đó trú mưa trước nhé."
"Cứ theo lời ngươi đi." Chung Đường nghe thấy giọng nói kệch cỡm kia thì nhăn mặt, với lấy hộp đồ ăn trong tầm tay định ném qua, mèo vàng Hoàng Li Nhi trên đùi meo meo vài tiếng nên y chỉ gõ gõ vách xe, "Nói chuyện bình thường, ta còn để ngươi dầm mưa được à?"
"Tất nhiên là không rồi, chưởng quầy là người tốt bụng nhất." Tiểu nhị Trương Thuận Tử không sợ Chung Đường trong xe tức giận chút nào, vui vẻ đáp lời. Người nào trong thành Lâm An cũng đều biết chưởng quầy nhà cậu tuy tính tình chả ra gì nhưng tâm địa thì tốt nhất, cũng chả bao giờ làm khó người khác.
"Bớt nói vài câu đi, cẩn thận đừng đánh xe xuống mương!" Chung Đường lại gõ xe dạy dỗ vài câu rồi mới gãi gãi cằm Hoàng Li Nhi, nheo mắt tiếp tục dựa đầu vào cửa sổ ngủ gật.
Không bao lâu, mưa đã lại to hơn, cũng may Miếu Bách Tử trong lời Trương Thuận Tử cũng gần ngay trước mặt.
Xe ngựa dừng lại, Chung Đường nhướng mi nhìn ra ngoài. Nói nơi này là miếu thì thật sự có hơi tồi tàn, dù sao cũng chỉ là một viện tử nhỏ xây từ gạch xanh, tường thấp đến mức có thể nhìn thấy trong sân có hai gian phòng mái hiên đen, cũng chả biết ngày thường hương khói như nào.
Vừa lúc có một tia chớp xé toạc màn mưa, thoáng chốc đã khiến cả sân lóe ánh trắng, chỉ có duy nhất đại môn đang đóng chặt vẫn đen kịt như thể tràn ngập bầu không khí bất thường.
"Đây là Miếu Bách Tử mà ngươi nói đấy à?" Chung Đường thản nhiên sửa sang lại xiêm y màu đỏ, xốc màn xe hỏi Trương Thuận Tử.
"Vâng, vâng." Trương Thuận Tử duỗi tay lau nước mưa trên mặt, vội vàng giải thích, "Miếu này khi tôi còn nhỏ đã có rồi, nhiều năm như vậy vẫn ở đây, chưởng quầy ngài yên tâm, không sai được."
Chung Đường hơi hơi nhướng mày, đôi mắt nhìn chằm chằm cửa miếu đen nhánh, nhìn một hồi lâu. Trương Thuận Tử bên ngoài thấy y không xuống xe mà mình thì lại bị nước mưa xối khó chịu, chuẩn bị mở miệng thúc giục.
Nhưng còn chưa mở lời thì Chung Đường một tay ôm Hoàng Li Nhi, một tay cầm hộp thức ăn bên cạnh, nhanh nhẹn bước xuống khỏi xe ngựa. Xiêm y đỏ kéo lê trong màn mưa tức thì dính vệt nước.
Y hoàn toàn không còn vẻ do dự như ban nãy trực tiếp đẩy cửa miếu ra, tiện đà xoay người nói với Trương Thuận Tử vẫn đứng tại chỗ: "Không mau lại đây? Hay tối nay ngươi định đứng đấy canh cổng cho ta?"
"Tôi định thế thật ấy." Trương Thuận Tử vừa nói vừa nhanh chân chạy qua, nhận lấy hộp đồ ăn trong tay Chung Đường, "Nhưng sao chưởng quầy có thể thiếu tôi hầu hạ chứ, tôi không nhận việc gác cổng này đâu."
Chung Đường lười biếng nghe cậu ba hoa, sau khi vào miếu thì lập tức đến chính điện.
"Lưu bà tử, Lưu bà tử —" Trương Thuận Tử lớn giọng gọi, nhưng mặc kệ cậu ồn ào như thế nào cũng vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, "Lưu bà tử này càng ngày càng lười."
Chung Đường không quan tâm Lưu bà tử trong miệng Trương Thuận Tử mà thả Hoàng Li Nhi xuống đấy, tự nghịch chuỗi ngọc treo bên hông.
Nói cũng lấy làm lạ, đuôi chuỗi ngọc có treo một cái chuông vàng, nhưng mặc kệ y khảy như nào cũng chưa từng phát ra dù chỉ là một tiếng kêu nhỏ.
Chung Đường hiển nhiên cũng không thèm để ý việc này, dù sao thì y cũng chưa từng nghe được tiếng kêu của chuỗi Ngọc Châu Kim Linh này từ khi tỉnh lại vào ba năm trước rồi. Nhưng thói quen khó bỏ, mỗi lần không có gì làm thì y lại móc nó vào tay nghịch chơi.
Quả nhiên như dự đoán, Miếu Bách Tử này thật sự nhỏ đến đáng thương, chính điện rộng không quá 20 thước, bốn bức tường không có lấy một bức họa.
Mà cái khiến Chung Đường để ý hơn cả là ở những ngôi miếu bình thường, không cần biết là thờ thần hay Phật thì hầu hết các pho tượng đều được đặt ở những nơi dễ thấy nhất. Nhưng chính đường của Miếu Bách Tử này chỉ treo một cái mành cũ màu xám tồi tàn, chính giữa có một lư hương với tàn tro, hoàn toàn không thấy tượng thần cung phụng.
Ánh mắt của Chung Đường dừng lại ở tấm mành xám trong chốc lát, đầu ngón tay khẽ gõ lên Ngọc Châu Kim Linh, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, môi mỏng khẽ nhúc nhích: "Thú vị..."
Đây thật là một nơi thú vị.
Bên kia, Trương Thuận Tử gọi Lưu bà tử hồi lâu cũng không thấy trả lời, vì thế cậu nói với Chung Đường: "Chắc là Lưu bà tử kia lười biếng tham ngủ rồi, nhưng mà dù sao mình cũng đã tới nên tôi muốn chào bà ấy một tiếng."
"Chưởng quầy nghỉ ngơi trước đi, tôi đi tìm xem, sẽ về nhanh thôi."
Chung Đường nghe vậy hiếm khi đấu võ mồm với cậu, chỉ gật gật đầu: "Đi đi."
*
"Mẹ nó xui xẻo ghê, trời mưa to quá!" Trương Thuận Tử mới đi chưa bao lâu thì bên ngoài miếu truyền đến tiếng bước chân ồn ào. Chung Đường nghiêng đầu nhìn qua thì thấy mấy vị quan sai bị mưa xối ướt cả người vội vàng chạy vào miếu đang oán giận trong miệng.
Lúc Chung Đường thấy bọn họ thì bọn họ cũng nhìn thấy Chung Đường. Vùng hoang vu mưa to, trong ánh sáng lờ mờ của ngôi miếu lại có một mỹ nhân áo đỏ tóc đen đứng đó.
Quần áo của y cũng dính nước mưa, ẩm ướt dính sát vào thân thể mảnh khảnh, không có vẻ chật vật mà lại mang một sự phong lưu.
Tuy là đàn ông nhưng không biết trời sinh ra sao mà lại mang một đôi lông mày mảnh dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, tựa như ẩn chứa một màu đỏ tươi nhàn nhạt quyến rũ khiến tâm người ta ngứa ngáy.
Vị quan sai đi đầu hắng giọng, đưa mắt về phía sau ra hiệu, phát hiện phân nửa đồng liêu nhà mình cũng có cùng suy nghĩ, động tác cũng mạnh dạn hơn. Gã bước đến bên người Chung Đường thử hỏi: "Vị tiểu công tử này sao lại chỉ có một mình vậy? Cũng đến đây tránh mưa à?"
Bước chân của Chung Đường hơi dừng lại một chút, tuy thấy chán ghét trong lòng nhưng trên mặt lại không hề nhíu mày. Nghe thấy câu hỏi thì nghiêng đầu nhìn họ, khóe môi còn phảng phất ý cười, chỉ là không biết chuông vàng quanh eo từ khi nào đã quấn lấy ngón tay của y.
Quan sai nhìn dáng vẻ này của Chung Đường thì lại càng thấy cổ họng khô khốc, lại tiến thêm vài bước về phía trước: "Trời mưa to như này, tiểu công tử có sợ không?"
Chung Đường vẫn không đáp lời, Hoàng Li Nhi vẫn luôn chạy đuổi theo vạt áo của y cũng đã nhận ra có gì đó không đúng, dựng đuôi với đám quan sai hiển hách.
Nhưng không ai để ý, chuỗi ngọc trên ngón tay y đã quấn ngàng càng chặt.
Chỉ là vào lúc này, Chung Đường chợt thấy lòng mình rung động, như thể đầu sợi tơ đã đánh rơi từ lâu bị người ta kéo lên, khiến cho y buông lỏng chuông vàng trong tay —
Quan sai thấy y vẫn không nói lời nào, chỉ nghĩ là y sợ hãi, vì thế càng cười ngạo nghễ làm càn: "Không thì tiểu công tử nói chuyện phiếm với ta cho bớt buồn chán."
Phía sau hắn mấy vị quan sai kia như chó hoang nghe mùi tanh, thuận tay đóng cửa miếu nhỏ sau đó đồng loạt xông tới: "Đúng đấy, tiểu công tử nói chuyện với các ca ca đây nào..."
Mắt thấy bọn họ từng bước tới gần, thậm chí tay quan sai đi đầu đã sờ đến vai Chung Đường, Hoàng Li Nhi kêu gào hung tợn, vậy mà Chung Đường lại như thể không nghe thấy, chỉ ngước mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào bóng mưa ngoài cổng miếu.
Những viên quan sai kia càng thêm hăng hái, tức khắc vây quanh y kín mít, lời nói trong miệng cũng càng thêm dơ bẩn.
"Tiểu công tử chớ sợ, ca ca ủ ấm giúp ngươi..."
Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, tiếng sấm đì đùng vang vọng cả bầu trời đen kịt.
Đúng vào lúc này, cửa miếu đóng chặt bị người ta đẩy mạnh ra, xuyên qua đám quan sai ấy, Chung Đường đối diện với ánh mắt ẩn chứa gió lạnh.
Miếu nhỏ trở nên yên tĩnh trong giây lát, mấy tên quan sai theo bản năng dừng lại động tác, nhìn về phía cửa miếu, vạt áo sắc đỏ vốn đang nắm trong tay cũng theo động tác của họ mà nhẹ nhàng rơi xuống.
"Ngươi là người nào? Nơi này nhóm ông đây đã chiếm rồi, còn không mau —" Một quan sai tuổi không bao lớn quát, đang lúc nhiệt huyết bừng bừng mà lại bị người ta cắt ngang thì đương nhiên nghẹn một bụng tức rồi.
Nhưng chữ "Cút" của gã còn chưa phun ra thì đã bị người bên cạnh dùng sức túm tay bắt nuốt xuống.
Người đứng ngoài cửa miếu như thể chưa nghe thấy gì. Rõ ràng hắn đang đứng giữa màn mưa rào, vậy mà đạo bào màu xanh lá cây sẫm lại không mảy may dính ướt, mái tóc đen dài được buộc gọn bằng chiếc phát quan bạch ngọc, trong tay phải là một thanh pháp kiếm dài hơn ba thước, mà nếu nhìn kỹ thì nó chỉ được làm từ gỗ chưa mài bén.
"Vị đạo trưởng này không biết tu hành ở đâu, cũng tới đây tránh mưa à?" Quan sai đi đầu cẩn thận mở miệng hỏi.
Dù sao thì gã cũng chứng kiến việc đời rồi, nếu là đạo sĩ tầm thường thì cũng bỏ qua nhưng nơi này cách thành Lâm An rất gần, nếu là đạo nhân đến từ hai hoàng cung trong thành thì bọn họ không thể trêu vào.
Nhưng người ở cửa miếu lại chậm chạp không trả lời, cũng không có động tác gì, chỉ đứng yên trong màn mưa. Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua từng người trong miếu, rõ ràng không hề hành động nhưng lại khiến mấy tên quan sai kia không dám ngẩng đầu lên.
Ánh mắt kia tuần tra một vòng rồi rơi trên người Chung Đường, Chung Đường vẫn đang nhìn hắn như cũ.
Nhưng chỉ một lúc sau, hắn lại rời mắt đi, từ đầu đến cuối dường như không nảy sinh một chút tình cảm nào.
Chuông vàng nho nhỏ không biết vì sao mà lại nhẹ nhàng lắc lư giữa những ngón tay của Chung Đường, vậy mà lần đầu tiên phát ra tiếng vang lanh lảnh rõ ràng.
Đôi mắt từ trước đến nay phong lưu khép hờ của Chung Đường phản chiếu bóng dáng của người kia.
Hoàng Li Nhi không biết chuyện gì đang xảy ra trước mặt, chỉ dịch thân hình mềm mại lăn đến phía sau Chung Đường, nhát gan nhưng tò mò ngó nghiêng xung quanh.
Người ở cửa miếu kia cuối cùng cũng động đậy. Hắn nâng bước chậm rãi đi vào trong, một bước rồi lại một bước. Rõ ràng chỉ là đi lại bình thường mà lại khiến cho đám quan sai kia rút lui, thậm chí theo mỗi bước đi của hắn còn có thể nghe thấy âm thanh kéo kim loại nặng nề.
Dưới vạt đạo bào xanh sẫm, giữa những bước đi của hắn thình lình hiện ra một sợi xích sắt dày bằng cổ tay, hai đầu buộc chặt lấy cổ chân hắn.
Chung Đường vẫn ngơ ngác đứng ở đó như cũ, ánh mắt như ngưng đọng, lại như thể tan rã không có cách nào phân biệt.
Đến tận khi mưa gió ở cửa miếu gần như khiến áo đỏ của y ướt sũng, y mới khẽ run giọng mở miệng: "Ngươi là ai?"
Đạo trưởng áo xanh kia cũng không trả lời, kéo xích sắt tiếp tục đi vào trong miếu, dường như muốn lướt qua người Chung Đường.
Chung Đường theo bản năng giơ tay cản lại, bước chân của đạo trưởng áo xanh ngừng lại trước tay y, đạm nhiên nhìn về phía y. Chung Đường lúc này mới đột nhiên tỉnh lại, thu hồi thần sắc buồn bã nhưng bàn tay chặn đường của đạo nhân lại không rút về, cẩn thận sửa lại câu hỏi kia tử tế hơn.
"Vị đạo trưởng này, không biết chúng ta có từng quen biết không?"
Đạo trưởng áo xanh im lặng một lát sau đó lắc đầu: "Không quen."
"Thật sự không quen biết?" Chung Đường không chịu nhượng bộ, khuôn mặt vốn dĩ luôn lười biếng lại lộ ra sự cố chấp.
Đạo trưởng áo xanh lại lắc đầu, giọng điệu nặng nề hơn trước: "Không quen."
Chung Đường vẫn không chịu thu tay, y vẫn nhìn đạo trưởng áo xanh nhưng đạo trưởng áo xanh lại như thể không biết, chỉ là vẫn đứng im trước tay Chung Đường.
Cuối cùng, Chung Đường lùi về sau một bước, đôi mắt rủ xuống trở lại vẻ phong lưu lười biếng như trước, khóe môi cũng mang theo ý cười: "Vậy thì, lần đầu gặp mặt, không biết nên xưng hô ra sao?"
"Kim Ô Quan, Lý Tị Chi."
"Tới tìm một người."
"Kẻ thù của ngươi?"
"Không, có lẽ là... một người bạn cũ của ta."
Đầu hạ tháng 5 đúng vào mùa mưa thất thường nhất. Mới giây trước, mặt trời còn treo lơ lửng trên bầu trời phía Nam mà đảo mắt cái mây đen đã giăng đầy trời, không biết khi nào sẽ đổ mưa.
Chung Đường bị tiếng sấm rền vang quấy nhiễu đến giấc ngủ. Ngón tay trắng nõn như ngọc hơi đè lên trán, ống tay áo màu son hơi phất phơ theo động tác, lướt qua đôi môi đỏ mọng của y.
Một lúc lâu sau, y mới tỉnh táo hơn một chút, nhớ ra mình đang ngồi trong chiếc xe ngựa đơn sơ, mà xe ngựa đang chạy trên quan đạo thành Đông ở Lâm An.
Có lẽ vì gần đây tên tuổi vang danh, cửa hàng bánh ngọt Ngũ Vị Trai của y tiếp nhận một đơn hàng lớn. Con thứ của Tưởng viên ngoại sơn trang Thanh Bình ngoài thành thành hôn, mời y đích thân tới làm bánh cưới cho tiệc rượu.
Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, xe ngựa vừa ra khỏi thành thì gặp thời tiết thế này.
Bé mèo nhỏ màu vàng trong lồng ngực y gừ gừ mấy tiếng, sưởi cả hai bàn tay của Chung Đường nóng hầm hập, mà Chung Đường thì tựa như một con mèo nhỏ nhắm mắt dưỡng thần, híp mắt uể oải chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Bầu trời u ám có chút rợn người, mới vừa trưa mà trời đã tối đen như mực.
Cơn mưa to tầm tã cuối cùng cũng trút xuống. Tiểu nhị Trương Thuận Tử đánh xe bên ngoài nhanh chóng không chịu được, cách một màn xe cao giọng dưỡn dẹo nói với Chung Đường bên trong: "Chưởng quầy, mưa to lắm không cách đi nổi đâu."
"Tôi nhớ đằng trước có Miếu Bách Tử, ngài thương tiểu nhân, mình đi vào đó trú mưa trước nhé."
"Cứ theo lời ngươi đi." Chung Đường nghe thấy giọng nói kệch cỡm kia thì nhăn mặt, với lấy hộp đồ ăn trong tầm tay định ném qua, mèo vàng Hoàng Li Nhi trên đùi meo meo vài tiếng nên y chỉ gõ gõ vách xe, "Nói chuyện bình thường, ta còn để ngươi dầm mưa được à?"
"Tất nhiên là không rồi, chưởng quầy là người tốt bụng nhất." Tiểu nhị Trương Thuận Tử không sợ Chung Đường trong xe tức giận chút nào, vui vẻ đáp lời. Người nào trong thành Lâm An cũng đều biết chưởng quầy nhà cậu tuy tính tình chả ra gì nhưng tâm địa thì tốt nhất, cũng chả bao giờ làm khó người khác.
"Bớt nói vài câu đi, cẩn thận đừng đánh xe xuống mương!" Chung Đường lại gõ xe dạy dỗ vài câu rồi mới gãi gãi cằm Hoàng Li Nhi, nheo mắt tiếp tục dựa đầu vào cửa sổ ngủ gật.
Không bao lâu, mưa đã lại to hơn, cũng may Miếu Bách Tử trong lời Trương Thuận Tử cũng gần ngay trước mặt.
Xe ngựa dừng lại, Chung Đường nhướng mi nhìn ra ngoài. Nói nơi này là miếu thì thật sự có hơi tồi tàn, dù sao cũng chỉ là một viện tử nhỏ xây từ gạch xanh, tường thấp đến mức có thể nhìn thấy trong sân có hai gian phòng mái hiên đen, cũng chả biết ngày thường hương khói như nào.
Vừa lúc có một tia chớp xé toạc màn mưa, thoáng chốc đã khiến cả sân lóe ánh trắng, chỉ có duy nhất đại môn đang đóng chặt vẫn đen kịt như thể tràn ngập bầu không khí bất thường.
"Đây là Miếu Bách Tử mà ngươi nói đấy à?" Chung Đường thản nhiên sửa sang lại xiêm y màu đỏ, xốc màn xe hỏi Trương Thuận Tử.
"Vâng, vâng." Trương Thuận Tử duỗi tay lau nước mưa trên mặt, vội vàng giải thích, "Miếu này khi tôi còn nhỏ đã có rồi, nhiều năm như vậy vẫn ở đây, chưởng quầy ngài yên tâm, không sai được."
Chung Đường hơi hơi nhướng mày, đôi mắt nhìn chằm chằm cửa miếu đen nhánh, nhìn một hồi lâu. Trương Thuận Tử bên ngoài thấy y không xuống xe mà mình thì lại bị nước mưa xối khó chịu, chuẩn bị mở miệng thúc giục.
Nhưng còn chưa mở lời thì Chung Đường một tay ôm Hoàng Li Nhi, một tay cầm hộp thức ăn bên cạnh, nhanh nhẹn bước xuống khỏi xe ngựa. Xiêm y đỏ kéo lê trong màn mưa tức thì dính vệt nước.
Y hoàn toàn không còn vẻ do dự như ban nãy trực tiếp đẩy cửa miếu ra, tiện đà xoay người nói với Trương Thuận Tử vẫn đứng tại chỗ: "Không mau lại đây? Hay tối nay ngươi định đứng đấy canh cổng cho ta?"
"Tôi định thế thật ấy." Trương Thuận Tử vừa nói vừa nhanh chân chạy qua, nhận lấy hộp đồ ăn trong tay Chung Đường, "Nhưng sao chưởng quầy có thể thiếu tôi hầu hạ chứ, tôi không nhận việc gác cổng này đâu."
Chung Đường lười biếng nghe cậu ba hoa, sau khi vào miếu thì lập tức đến chính điện.
"Lưu bà tử, Lưu bà tử —" Trương Thuận Tử lớn giọng gọi, nhưng mặc kệ cậu ồn ào như thế nào cũng vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, "Lưu bà tử này càng ngày càng lười."
Chung Đường không quan tâm Lưu bà tử trong miệng Trương Thuận Tử mà thả Hoàng Li Nhi xuống đấy, tự nghịch chuỗi ngọc treo bên hông.
Nói cũng lấy làm lạ, đuôi chuỗi ngọc có treo một cái chuông vàng, nhưng mặc kệ y khảy như nào cũng chưa từng phát ra dù chỉ là một tiếng kêu nhỏ.
Chung Đường hiển nhiên cũng không thèm để ý việc này, dù sao thì y cũng chưa từng nghe được tiếng kêu của chuỗi Ngọc Châu Kim Linh này từ khi tỉnh lại vào ba năm trước rồi. Nhưng thói quen khó bỏ, mỗi lần không có gì làm thì y lại móc nó vào tay nghịch chơi.
Quả nhiên như dự đoán, Miếu Bách Tử này thật sự nhỏ đến đáng thương, chính điện rộng không quá 20 thước, bốn bức tường không có lấy một bức họa.
Mà cái khiến Chung Đường để ý hơn cả là ở những ngôi miếu bình thường, không cần biết là thờ thần hay Phật thì hầu hết các pho tượng đều được đặt ở những nơi dễ thấy nhất. Nhưng chính đường của Miếu Bách Tử này chỉ treo một cái mành cũ màu xám tồi tàn, chính giữa có một lư hương với tàn tro, hoàn toàn không thấy tượng thần cung phụng.
Ánh mắt của Chung Đường dừng lại ở tấm mành xám trong chốc lát, đầu ngón tay khẽ gõ lên Ngọc Châu Kim Linh, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, môi mỏng khẽ nhúc nhích: "Thú vị..."
Đây thật là một nơi thú vị.
Bên kia, Trương Thuận Tử gọi Lưu bà tử hồi lâu cũng không thấy trả lời, vì thế cậu nói với Chung Đường: "Chắc là Lưu bà tử kia lười biếng tham ngủ rồi, nhưng mà dù sao mình cũng đã tới nên tôi muốn chào bà ấy một tiếng."
"Chưởng quầy nghỉ ngơi trước đi, tôi đi tìm xem, sẽ về nhanh thôi."
Chung Đường nghe vậy hiếm khi đấu võ mồm với cậu, chỉ gật gật đầu: "Đi đi."
*
"Mẹ nó xui xẻo ghê, trời mưa to quá!" Trương Thuận Tử mới đi chưa bao lâu thì bên ngoài miếu truyền đến tiếng bước chân ồn ào. Chung Đường nghiêng đầu nhìn qua thì thấy mấy vị quan sai bị mưa xối ướt cả người vội vàng chạy vào miếu đang oán giận trong miệng.
Lúc Chung Đường thấy bọn họ thì bọn họ cũng nhìn thấy Chung Đường. Vùng hoang vu mưa to, trong ánh sáng lờ mờ của ngôi miếu lại có một mỹ nhân áo đỏ tóc đen đứng đó.
Quần áo của y cũng dính nước mưa, ẩm ướt dính sát vào thân thể mảnh khảnh, không có vẻ chật vật mà lại mang một sự phong lưu.
Tuy là đàn ông nhưng không biết trời sinh ra sao mà lại mang một đôi lông mày mảnh dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, tựa như ẩn chứa một màu đỏ tươi nhàn nhạt quyến rũ khiến tâm người ta ngứa ngáy.
Vị quan sai đi đầu hắng giọng, đưa mắt về phía sau ra hiệu, phát hiện phân nửa đồng liêu nhà mình cũng có cùng suy nghĩ, động tác cũng mạnh dạn hơn. Gã bước đến bên người Chung Đường thử hỏi: "Vị tiểu công tử này sao lại chỉ có một mình vậy? Cũng đến đây tránh mưa à?"
Bước chân của Chung Đường hơi dừng lại một chút, tuy thấy chán ghét trong lòng nhưng trên mặt lại không hề nhíu mày. Nghe thấy câu hỏi thì nghiêng đầu nhìn họ, khóe môi còn phảng phất ý cười, chỉ là không biết chuông vàng quanh eo từ khi nào đã quấn lấy ngón tay của y.
Quan sai nhìn dáng vẻ này của Chung Đường thì lại càng thấy cổ họng khô khốc, lại tiến thêm vài bước về phía trước: "Trời mưa to như này, tiểu công tử có sợ không?"
Chung Đường vẫn không đáp lời, Hoàng Li Nhi vẫn luôn chạy đuổi theo vạt áo của y cũng đã nhận ra có gì đó không đúng, dựng đuôi với đám quan sai hiển hách.
Nhưng không ai để ý, chuỗi ngọc trên ngón tay y đã quấn ngàng càng chặt.
Chỉ là vào lúc này, Chung Đường chợt thấy lòng mình rung động, như thể đầu sợi tơ đã đánh rơi từ lâu bị người ta kéo lên, khiến cho y buông lỏng chuông vàng trong tay —
Quan sai thấy y vẫn không nói lời nào, chỉ nghĩ là y sợ hãi, vì thế càng cười ngạo nghễ làm càn: "Không thì tiểu công tử nói chuyện phiếm với ta cho bớt buồn chán."
Phía sau hắn mấy vị quan sai kia như chó hoang nghe mùi tanh, thuận tay đóng cửa miếu nhỏ sau đó đồng loạt xông tới: "Đúng đấy, tiểu công tử nói chuyện với các ca ca đây nào..."
Mắt thấy bọn họ từng bước tới gần, thậm chí tay quan sai đi đầu đã sờ đến vai Chung Đường, Hoàng Li Nhi kêu gào hung tợn, vậy mà Chung Đường lại như thể không nghe thấy, chỉ ngước mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào bóng mưa ngoài cổng miếu.
Những viên quan sai kia càng thêm hăng hái, tức khắc vây quanh y kín mít, lời nói trong miệng cũng càng thêm dơ bẩn.
"Tiểu công tử chớ sợ, ca ca ủ ấm giúp ngươi..."
Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, tiếng sấm đì đùng vang vọng cả bầu trời đen kịt.
Đúng vào lúc này, cửa miếu đóng chặt bị người ta đẩy mạnh ra, xuyên qua đám quan sai ấy, Chung Đường đối diện với ánh mắt ẩn chứa gió lạnh.
Miếu nhỏ trở nên yên tĩnh trong giây lát, mấy tên quan sai theo bản năng dừng lại động tác, nhìn về phía cửa miếu, vạt áo sắc đỏ vốn đang nắm trong tay cũng theo động tác của họ mà nhẹ nhàng rơi xuống.
"Ngươi là người nào? Nơi này nhóm ông đây đã chiếm rồi, còn không mau —" Một quan sai tuổi không bao lớn quát, đang lúc nhiệt huyết bừng bừng mà lại bị người ta cắt ngang thì đương nhiên nghẹn một bụng tức rồi.
Nhưng chữ "Cút" của gã còn chưa phun ra thì đã bị người bên cạnh dùng sức túm tay bắt nuốt xuống.
Người đứng ngoài cửa miếu như thể chưa nghe thấy gì. Rõ ràng hắn đang đứng giữa màn mưa rào, vậy mà đạo bào màu xanh lá cây sẫm lại không mảy may dính ướt, mái tóc đen dài được buộc gọn bằng chiếc phát quan bạch ngọc, trong tay phải là một thanh pháp kiếm dài hơn ba thước, mà nếu nhìn kỹ thì nó chỉ được làm từ gỗ chưa mài bén.
"Vị đạo trưởng này không biết tu hành ở đâu, cũng tới đây tránh mưa à?" Quan sai đi đầu cẩn thận mở miệng hỏi.
Dù sao thì gã cũng chứng kiến việc đời rồi, nếu là đạo sĩ tầm thường thì cũng bỏ qua nhưng nơi này cách thành Lâm An rất gần, nếu là đạo nhân đến từ hai hoàng cung trong thành thì bọn họ không thể trêu vào.
Nhưng người ở cửa miếu lại chậm chạp không trả lời, cũng không có động tác gì, chỉ đứng yên trong màn mưa. Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua từng người trong miếu, rõ ràng không hề hành động nhưng lại khiến mấy tên quan sai kia không dám ngẩng đầu lên.
Ánh mắt kia tuần tra một vòng rồi rơi trên người Chung Đường, Chung Đường vẫn đang nhìn hắn như cũ.
Nhưng chỉ một lúc sau, hắn lại rời mắt đi, từ đầu đến cuối dường như không nảy sinh một chút tình cảm nào.
Chuông vàng nho nhỏ không biết vì sao mà lại nhẹ nhàng lắc lư giữa những ngón tay của Chung Đường, vậy mà lần đầu tiên phát ra tiếng vang lanh lảnh rõ ràng.
Đôi mắt từ trước đến nay phong lưu khép hờ của Chung Đường phản chiếu bóng dáng của người kia.
Hoàng Li Nhi không biết chuyện gì đang xảy ra trước mặt, chỉ dịch thân hình mềm mại lăn đến phía sau Chung Đường, nhát gan nhưng tò mò ngó nghiêng xung quanh.
Người ở cửa miếu kia cuối cùng cũng động đậy. Hắn nâng bước chậm rãi đi vào trong, một bước rồi lại một bước. Rõ ràng chỉ là đi lại bình thường mà lại khiến cho đám quan sai kia rút lui, thậm chí theo mỗi bước đi của hắn còn có thể nghe thấy âm thanh kéo kim loại nặng nề.
Dưới vạt đạo bào xanh sẫm, giữa những bước đi của hắn thình lình hiện ra một sợi xích sắt dày bằng cổ tay, hai đầu buộc chặt lấy cổ chân hắn.
Chung Đường vẫn ngơ ngác đứng ở đó như cũ, ánh mắt như ngưng đọng, lại như thể tan rã không có cách nào phân biệt.
Đến tận khi mưa gió ở cửa miếu gần như khiến áo đỏ của y ướt sũng, y mới khẽ run giọng mở miệng: "Ngươi là ai?"
Đạo trưởng áo xanh kia cũng không trả lời, kéo xích sắt tiếp tục đi vào trong miếu, dường như muốn lướt qua người Chung Đường.
Chung Đường theo bản năng giơ tay cản lại, bước chân của đạo trưởng áo xanh ngừng lại trước tay y, đạm nhiên nhìn về phía y. Chung Đường lúc này mới đột nhiên tỉnh lại, thu hồi thần sắc buồn bã nhưng bàn tay chặn đường của đạo nhân lại không rút về, cẩn thận sửa lại câu hỏi kia tử tế hơn.
"Vị đạo trưởng này, không biết chúng ta có từng quen biết không?"
Đạo trưởng áo xanh im lặng một lát sau đó lắc đầu: "Không quen."
"Thật sự không quen biết?" Chung Đường không chịu nhượng bộ, khuôn mặt vốn dĩ luôn lười biếng lại lộ ra sự cố chấp.
Đạo trưởng áo xanh lại lắc đầu, giọng điệu nặng nề hơn trước: "Không quen."
Chung Đường vẫn không chịu thu tay, y vẫn nhìn đạo trưởng áo xanh nhưng đạo trưởng áo xanh lại như thể không biết, chỉ là vẫn đứng im trước tay Chung Đường.
Cuối cùng, Chung Đường lùi về sau một bước, đôi mắt rủ xuống trở lại vẻ phong lưu lười biếng như trước, khóe môi cũng mang theo ý cười: "Vậy thì, lần đầu gặp mặt, không biết nên xưng hô ra sao?"
"Kim Ô Quan, Lý Tị Chi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất