Chương 105
Sau
Nhậm Nghị đi ra cửa, đang vội vàng muốn đi nói ý tưởng của mình với tộc trưởng Thổ, chứng thực trong lòng suy đoán, cánh tay lại bị Tiêu Tuấn vẫn trầm mặc bắt lấy. Anh quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Tiêu Tuấn đầy mắt không đồng ý nhìn mình: "Đội trưởng, anh không thể bởi vì Tiểu Bảo đối với Tiểu Lục như vậy. "
"Tôi làm sao vậy?" Nhâm Nghị nhíu mày, âm thầm hít sâu một hơi, đè nén sự nóng nảy trong lòng.
"Tiểu Lục cố hết sức cả đời mang Tiểu Bảo trở về, anh lại không cho bọn họ gặp mặt, tôi mặc kệ anh đang cân nhắc cái gì, có phải là gút mắc tình cảm hay không, Tiểu Lục nói đến cùng cũng là huynh đệ, không cần làm như vậy nữa!"
"Chỉ có việc này?" Nhâm Nghị nhìn Tiêu Tuấn thật sâu, giơ tay lên, tránh thoát ra ngoài, "Tôi hiện tại có việc gấp, trễ một chút lại nói. "
"Không được!" Tiêu Tuấn một phen giữ chặt hắn, "Hiện tại nói! "
Lấy lực lượng th4n thể Tiêu Tuấn đại vu, Nhâm Nghị muốn tránh thoát nhất định phải vận dụng năng lượng, nhưng tranh chấp như vậy căn bản không cần phải vận dụng vũ lực, chỉ là thấy Tiêu Tuấn một bộ dáng bất khuất, Nhâm Nghị chỉ có thể mở miệng nói: "Tôi cùng Tiểu Lục nói cậu nghe không thấy sao? Tôi là tốt cho cậu ấy. "
"Vâng! Tôi nghe rồi! " Tiêu Tuấn nhíu mày trừng mắt, "Nhưng mà anh ngay cả mặt cũng không cho gặp một người, đây là cái gì? Ích kỷ? Độc quyền? "
Nhậm Nghị giận dữ cười ngược lại: "Xem ra nhân phẩm của tôi bị nghi ngờ a, hay là nói chiêm lý đều ở bên yếu thế? "
"Vậy anh giải thích cho tôi."
" Hiện tại không rảnh!"
" Tôi liền hiện tại nghe!"
"Cậu..."
Tiêu Tuấn nhướng cổ trừng mắt: "Đúng! Tôi chỉ đơn thuần! Còn nhớ tám người trong tiểu đội của chúng ta không? Thượng Hiểu chết, Tiểu Bảo hôn mê bất tỉnh, anh cùng Tiểu Lục nháo đến mức gặp mặt liền lạnh lùng, Cốc Thần Đông mười ngày nửa tháng không gặp mặt! Tôi không tin điều đó! Ngày tận thế, tình yêu, chết tiệt hủy hoại tình anh em của chúng ta!"
Nhậm Nghị khàn giọng hỏi: "Thật ra cậu muốn nói là tôi đối với Tiểu Lục bài xích có phải hay không? "
"Vâng!"
"Vậy tôi sẽ nói cho cậu biết, quan hệ cộng sinh giữa Tiểu Lục và Tiểu Bảo coi như cái rắm! Tôi không quan tâm! Trọng điểm không phải ở chỗ này, mà trọng tâm ở tiểu lục ỷ lại! Cậu ấy căn bản là đem mình trở thành dây leo, căn bản cũng không muốn độc lập! Cậu ta đang trốn tránh, cậu ấy không chịu đối mặt với hết thảy của Tề Hiên Dật! Cậu ta yếu đuối, khiếp đảm, căn bản không phải là người của Du Chuẩn! ”
"Anh..." Tiêu Tuấn c4n răng, "Lời này của anh quá tự cho là đúng! Tề Hiên Dật ôm cái gì quyết tâm ăn trân châu? Làm sao đưa được Tiểu Bảo về đây? Anh không nghĩ về chuyện đó sao? "
"Cái này là TÍNH cái gì? Cái này là cái gì!? "Nhâm Nghị nheo mắt lại, c4n răng nói, "Trong Du Chuẩn chúng ta tìm ra bất kỳ một người nào, giác ngộ như vậy chính là tố chất căn bản nhất, cậu ấylàm chỉ là mình nhất định phải làm! "
"Điều này là không đủ?"
" Không đủ!" Nhâm Nghị hít sâu một hơi, ngăn chặn bưu khí, khàn giọng mở miệng, "Đây là thời điểm nào? Kẻ thù của chúng ta sẽ không nói lý do với chúng ta, sẽ không gửi cho chúng ta một thông báo nói trước hay sẽ dùng ngoại giao để đưa chúng ta đứng trước mũi dao của đạo đức, sẽ không cảnh báo những người đến và đi chỉ vì một chút lợi ích để làm cho thế giới đại loạn, cuối cùng vỗ mông thấy tốt để nhận! "
"Địch nhân của chúng ta không phải là người, là ngoại tộc, là ôm mục đích diệt tộc chúng ta mà tồn tại. Trong tình thế như vậy, tôi cần các cậu, cần những chiến hữu, huynh đệ các cậu, giúp tôi chống đỡ! "
"Nhưng mà... Tiểu Lục cậu ta không được, như vậy cậu ta không được, cậu ta đem lập trường của mình đứng sai, cậu ta đem mình trở thành cỏ tơ tằm, cậu ta cảm thấy chỉ có cùng Tiểu Bảo liên thủ mình mới có thể cường đại lên. Nhưng... Tiểu Tuấn cậu nói cho tôi biết, cậu cảm thấy Tiểu Lục yếu sao? Những người yếu đuối có cần được bảo vệ không? "
Đôi mắt Tiêu Tuấn chớp động, cuối cùng dời ánh mắt, lắc đầu. Kỳ thật Tiểu Lục rất mạnh, có lẽ th4n thể không đủ cường tráng, nhưng dây leo đáng sợ kia, lực phòng ngự cường hãn, chỉ cần có năng lượng tiếp tế là có thể sinh trưởng thực vật vô hạn, trình độ cường đại không phải ở chỗ một chọi một, mà là phòng ngự của cả thành thị. Hắn nhớ rõ Tiểu Bảo đã nói với hắn, Tiểu Lục một khi bước vào thất giai, liền có thể hấp thu nguyên khí thiên địa, những dây leo kia nhất định sẽ trở nên càng thêm cường đại, ngăn cản tất cả tiêu tiểu bước vào lãnh địa của bọn họ. Mạnh như vậy... Cậu ta thực sự không nên gắn liền với một người khác.
Nhậm Nghị nhìn Tiêu Tuấn thật sâu, khàn giọng lại nói: "Tôi cùng Tiểu Lục giống nhau, tôi thiếu năng lực cận chiến, đồng dạng cũng là phòng ngự làm chủ, nhưng cậu cảm thấy tôi yếu sao? Không yếu, phải không? Bởi vì tôi tự tin, tôi tin rằng tôi có thể đứng với cậu, tôi có thể bù đắp cho sự thiếu hụt của cậu, tôi có mục đích tồn tại của tôi, tôi không phải là phụ thuộc của ai, tôi chỉ là bản thân mình, chỉ là bản thân mình!"
Nói xong, Nhâm Nghị vỗ vỗ bả vai Tiêu Tuấn, cười yếu một chút, xoay người rời đi.
Tiêu Tuấn nhìn bóng lưng Nhâm Nghị, th4n thể giống như là bị định ở tại chỗ, thân ảnh trước mắt dần dần xa xôi trong lúc hoảng hốt tựa hồ trở nên cao lớn.
Cậu ta đã từng nghe nói... Sự tự tin mạnh mẽ, tự thân tự cao, tự khẳng định, sẽ làm cho lưng của một người thẳng, sẽ làm cho mọi người nhìn lên.
Bây giờ, cậu ta hiểu.
Lúc này mới chân chính tín ngưỡng, tín nhiệm chính mình, kiên định không thể nghi ngờ, tín niệm như vậy mới là căn bản cường đại.
Tiếng bước chân dần dần xa, cuối cùng biến mất.
Tiêu Tuấn thở ra một hơi, vỗ cổ sau của mình, thoải mái nở nụ cười.
Xem ra, thật sự là suy nghĩ nhiều, đội trưởng không hổ là đội trưởng, điểm dừng chân suy nghĩ quả nhiên không giống những người khác.
Xoay người trở lại phòng, vừa đẩy cửa, liền nhìn thấy Tiểu Lục tựa vào vách tường bên cạnh cửa, nhìn qua mắt ngăm đen, bên trong lưu chuyển hoa quang, một tầng sương mù mờ mịt kia cũng không phải bi thương, ngược lại giống như là một loại quá trình thăng hoa nào đó, một lần tinh lọc.
"Đều nghe thấy rồi?" Tiêu Tuấn ngây ngốc vài giây sau đó, thản nhiên mở miệng.
"Ừm." Tiểu Lục rũ mi mắt xuống, gật đầu.
"Tề Hiên Dật là huynh đệ của chúng ta, cậu cũng vậy, chúng ta cũng không có ý thiên vị phe nào, bởi vì ở trong lòng chúng ta, các cậu chính là cùng một người. Vì vậy,... Tiểu Lục, đừng bài xích những ký ức đó, nó sẽ không thay đổi bất cứ điều gì. "
Tiểu Lục lại gật đầu, không nói nữa, yên lặng suy nghĩ, cố gắng hấp thu hiểu hết thảy hôm nay nghe được.
Cậu không phải là phụ thuộc của ai, cậu chỉ là bản thân mình.
Ỷ lại vào bản thân Tiểu Bảo liền phủ định sự tồn tại của mình, mới có thể để cho mình chui vào trong đầu sừng trâu không ra được.
Nếu muốn đứng trong đội ngũ này lần nữa, mình nhất định phải tìm được giá trị của mình.
Nhâm Nghị từ chỗ Tiểu Lục rời đi, tốc độ nhanh nhất trở lại phòng của mình, dọc theo đường đi, suy nghĩ có chút lộn xộn, đại bộ phận đều ở trên người Tiểu Lục cùng Tiểu Bảo. Tiểu Bảo không cần nhắc tới, chủ yếu làm cho anh buồn bực là xử lý vấn đề của Tiểu Lục.
Nhâm Nghị biết mình cho tới bây giờ là một người có ý tưởng, nói chuyện cũng sẽ nắm bắt được lập trường chính xác, làm cho người ta tin phục tán thành.
Nhưng nói thật ra, những lời kia quả thật có chút cường từ đoạt lý, quan hệ cộng sinh giữa Tiểu Lục và Tiểu Bảo ít nhiều có chút khiến anh để ý, nhưng loại đồ vật huyền bí này căn bản không cách nào phá giải, như vậy cũng chỉ có thể bắt đầu từ tính cách của hai người bắt đầu.
Tiểu Bảo hiện giờ hôn mê bất tỉnh, phương diện Tiểu Lục chỉ có thể chỉ đạo bên cạnh, giúp hắn đem cái gọi là vấn đề cộng sinh này làm suy yếu, chỉ dẫn ra một phương hướng mới dời đi lực chú ý.
Hơn nữa mặc kệ Tiểu Lục có kiên trì mình là Tiểu Lục hay không, nhưng suy cho cùng, hắn từ trên cơ sở Tề Hiên Dật sinh ra, tự nhiên, cũng sẽ giống như Tề Hiên Dật có lý tưởng cùng mục tiêu, khi đối mặt với nghịch cảnh sẽ có được tính tình kiên cường, hơn nữa rõ ràng hiểu rõ lập trường của mình.
Nhâm Nghị tin tưởng vững chắc, Tiểu Lục chính là Tề Hiên Dật, chỉ cần đi tiếp nhận những mảnh vỡ ký ức kia, hấp thu lý giải, Tề Hiên Dật nhất định có thể trở về.
Tất nhiên rồi... Cái gọi là quan hệ cộng sinh lại mập mờ, nhưng đó là cùng các chiến hữu huynh đệ huấn luyện chà xát lưng lẫn nhau, ấn xoa bóp có khác biệt sao? Chỉ cần trong lòng sạch sẽ, mục đích thuần khiết là đủ rồi.
Uh... Bất quá bây giờ Tiểu Bảo có chủ, cái gì xoa lưng a xoa bóp a, nhưng phải suy nghĩ lại.
Trở lại phòng, Nhậm Nghị trực tiếp mở miệng nói: "Tộc trưởng Thổ tôi nghĩ tới. "
Tộc trưởng Thổ quay đầu nhìn hắn, mặt mày hiền lành cười: "Tôi cũng nghĩ đến, là linh hồn tự chữa trị. "
"Ừm." Nhâm Nghị cười yếu ớt gật đầu, "Tộc trưởng Thổ nghĩ như thế nào? "
"Tôi bước vào bát giai thật lâu, vẫn không biết nên tiến vào cửu giai như thế nào, lật xem vô số văn học ác ma, cũng tìm không thấy miêu tả cảnh giới cụ thể, nhưng vừa mới nhìn điểm sáng trên người Tiểu Bảo chớp động, ngay sau đó lại có điểm sáng mới hiện lên, trong lúc hết sức chăm chú, lại cảm thấy bình cảnh cửu giai có chút buông lỏng."
Nhâm Nghị ánh mắt sáng lên: "Chẳng lẽ cửu giai có liên quan đến linh hồn? "
"Đúng vậy." Thổ tộc trưởng gật đầu, "Nhâm Nghị, gọi Tiểu Bạch lại đây, chúng ta cùng nhau chờ Tiểu Bảo chữa trị, một bên xuyên thấu qua nó hiểu rõ linh hồn chân lý, đây chính là một cơ duyên tốt a. "
"Được." Nhậm Nghị gật đầu, đi đến bên cửa sổ, đang muốn đẩy cửa sổ ra, lại hỏi, "Như vậy Tiểu Bảo chữa trị tốt linh hồn của mình, có phải sẽ tỉnh hay không? "
"Về mặt lý thuyết tất nhiên là như vậy... A đúng rồi, không bằng đem Lâm Tiêu kia cũng gọi tới, làm tinh thần thể, nói không chừng sẽ cho chúng ta một ít ý kiến. "
"Đều tốt." Nhâm Nghị gật đầu.
Ít thời gian hơn.
Trong phòng Nhâm Nghị chật kín người.
Tiểu Bảo nằm trên chiếc giường lớn ở giữa, vẫn đang ngủ say như trước, bạch quang th4n thể chớp động lúc sáng lúc tối, rõ ràng đánh dấu trình tự cấu thành phức tạp của linh hồn.
Mà Nhâm Nghị, Thổ tộc trưởng, Tiểu Bạch, Lâm Tiêu cùng Cốc Thần Đông toàn bộ vây quanh đệm giường lẳng lặng ngồi thiền, không cần nhìn, mà là dụng tâm, dụng tâm đi cảm thụ chân lý linh hồn.
Quả nhiên vẫn là câu nói kia, nhà có người già như có một bảo vật.
Lần này người tham dự quan tưởng toàn bộ chiếm được đại cơ duyên, đối với ngày sau tu luyện có thể nói là cả đời hưởng dụng vô cùng.
Mà người đạt được chỗ tốt lớn nhất đương nhiên chính là Tiểu Bảo, tự mình trọng tạo linh hồn, dùng th4n thể đi cảm thụ, đợi ngày sau thức tỉnh, linh hồn hư vô mờ nhạt không còn huyền diệu như vậy, chỗ tốt không cần nói, hơn nữa còn có tác dụng càng thêm kỳ diệu.
Hư vô không gian thời gian không cách nào tính toán, Tiểu Bảo vẫn như cũ nhập định.
Bên ngoài th4n thể, đã trôi qua hơn một tháng, những người tham gia quan tưởng đều không muốn buông tha cơ hội tốt này, cho nên Nhâm Nghị đem công việc giao cho Lâm tướng quân, Lưu đầu nhi cùng Nguyễn Nham, cơ bản rất ít rời khỏi phòng.
Tất nhiên bởi vì đây là cơ duyên tốt, cũng bởi vì theo linh hồn bản thân Tiểu Bảo chữa trị thuận lợi, Nhâm Nghị luôn có một loại cảm giác Tiểu Bảo ở giây sau sẽ mở mắt ra, tự nhiên càng thêm không muốn dời đi một bước.
Lâm Tiêu bản thân chính là linh hồn thể, cho nên cũng hiểu được một ít linh hồn diệu dụng, chỉ là khó miêu tả mà thôi, bất quá ôn dưỡng linh hồn như thế nào vẫn là rõ ràng. Cậu ta đem khối ngũ hành linh kim nhỏ đào được dưới lòng đất đặt ở bên cạnh Tiểu Bảo, lại để cho linh hồn thể đại thúc tên Thích Thiệu Nguyên kia ba năm không năm c4n nuốt một ít linh hồn thể bổ sung năng lượng cho Tiểu Bảo, để giúp Tiểu Bảo sớm công phá cửa ải khó khăn.
Mà Tiểu Bạch nhìn thấy Lâm Tiêu bận rộn như vậy, cũng hậu tri hậu giác lấy ra chung linh dịch năm đó mình cùng lão quỷ ngàn năm tranh đoạt, nhưng dù sao cũng là linh vật trân quý, chỉ để Nhâm Nghị đút một giọt, sau đó liền bảo bối thu vào trong không gian của mình.
Cứ như vậy, trong ngoài cùng nhau hiệp lực, tiến độ chữa thương của Tiểu Bảo cũng là một ngày ngàn dặm, nhất là chung linh dịch công không thể không có.
Linh hồn chi quang mà Tiểu Bảo tự thân ôn dưỡng ra cũng không phải rất cường tráng, chỉ là điểm đến là dừng lại, có ánh sáng là được, dù sao linh hồn là sinh mệnh huyền diệu đi kèm với con người sinh ra, theo kinh nghiệm thể thân trưởng thành cường tráng, muốn một lần nữa định hình vốn rất khó, huống chi là khôi phục như lúc ban đầu.
Nếu như dựa theo kế hoạch ban đầu, cho dù Tiểu Bảo tỉnh lại, cảnh giới cũng là một lui ngàn vạn trượng.
Nhưng bây giờ thì khác, khi hắn nhập định thời điểm nào đó, đột nhiên liền cảm nhận được một cỗ sinh cơ bừng bừng. Khí tức chảy xuôi qua, tâm linh chi hỏa tối tăm với tốc độ thể mắt có thể thấy được đang lớn mạnh, phi thường ổn định, giống như là được đại bổ, ánh sáng cơ hồ chói mắt.
Tiểu Bảo mơ hồ đoán được thể thân của mình ở bên ngoài tựa hồ đã trải qua chuyện gì đó không giống nhau, cho nên mới có biến hóa như vậy, cho nên lúc này thu bó tâm thần, tiếp tục dùng tốc độ nhanh hơn ngưng tụ linh hồn, cầu xin khí tức thần bí này không lãng phí nửa tia.
Nửa tháng nữa.
Th4n thể Tiểu Bảo ở bên ngoài, từ đầu đến chân đều là loại vầng sáng trắng, phiêu phù trên th4n thể nửa tấc, rõ ràng có thể nhìn thấy mặt mày ngũ quan, tựa như một Tiểu Bảo hoàn toàn khác.
Ba ngày trước, linh hồn vẫn duy trì biến hóa liên tục sau khi ngưng tụ ra loại linh hồn màu trắng này rốt cục đình chỉ.
Nhâm Nghị bọn họ lại đợi ba ngày, rốt cục xác nhận bước cuối cùng này chính là dung hợp, chỉ là điểm này người ngoài căn bản bất lực, chỉ có thể lẳng lặng quan sát.
Bên trong không gian hư vô.
Tiểu Bảo ngẩn người nhìn linh hồn chi quang trôi nổi trước mắt.
Một hồi lâu sau, hắn đi trước một bước, linh hồn chi quang đồng thời lui về phía sau một bước. Hắn trở lại, và ánh sáng linh hồn đã theo kịp.
Chính là như vậy, từ sau khi linh hồn chi quang đại thành, liền đột nhiên từ trong th4n thể hắn bay ra, vô luận hắn tiến hay lùi, thủy chung không rời khỏi hắn, cũng không dung nhập vào hắn.
Hắn phải làm gì đây?
Hiện tại rất rõ ràng, hắn bị kẹt ở bước cuối cùng dung hợp.
Trầm tư hồi lâu, trong lòng Tiểu Bảo có chủ ý, xoay người chạy tới chỗ "Thi thể Tổ Vu" của mình đi tới.
Đến gần, hai chân của mình cùng "Tổ Vu thi thể" này hợp lại cùng một chỗ, sau khi hít sâu một hơi, liền dán sát ngã xuống.
Một giây sau, tầm nhìn trong nháy mắt long trời lở đất, lại mở mắt ra, mình đã ngửa mặt lên trên.
Tiểu Bảo giơ tay lên, nhìn bàn tay dày đặc của mình, nắm đấm khép lại vài lần, xoay người đứng lên.
Động tác nhẹ nhàng, chỉ là từ nằm biến thành đứng lên, giống như là ma thần hồng hoang, khí thế cương trực phát ra.
Cảm giác sức mạnh đã trở lại!!
Tiểu Bảo nhếch khóe miệng, trên mặt lộ ra ý cười, dưới chân dùng sức, hướng về một phương hướng vọt tới, bất quá trong chớp mắt, liền đứng ở trước mặt đoàn Hắc Viêm kia.
"Lại đây..." Mấy tháng qua, lần đầu tiên mở miệng, thanh âm khàn khàn xé rách, giống như là thiết khí bén nhọn đang ma sát.
Hắc Viêm phiêu đãng hai cái, "veo" đụng vào đan điền của hắn.
Năng lượng hỏa hệ đã có.
Tiếp theo là...
Nhấc chân lên, dừng chân, trong chớp mắt, đã đứng ở giữa những mảnh vụn ký ức kia.
Hai tay Tiểu Bảo mở ra, ngửa đầu lên trời: "Đều trở về đi..."
Ký ức mảnh vụn giống như đứa nhỏ trở về nhà, hóa thành vòi rồng, gào thét chui vào linh đài của Tiểu Bảo.
Thời gian từng chút trôi qua.
Tiểu Bảo lần nữa mở mắt ra, trong lòng nghi hoặc, dĩ nhiên còn chưa rời khỏi nơi này, chẳng lẽ còn có thứ gì không tìm được?
Phải rồi.
Vì thế, Tiểu Bảo bắt đầu đi dạo trong phạm vi này tìm kiếm, rất nhanh tìm được thứ bị mình bỏ sót.
Một giọt máu.
Một giọt máu ngay cả móng tay cỡ nhỏ cũng không tới, dày đặc trôi nổi trong sương đen.
Tiểu Bảo còn chưa tới gần, đã cảm giác được một cỗ khí tức đè nén nặng nề, trong khí tức có cảm giác điên cuồng tàn sát bừa bãi, có sát ý, có cuồng ngạo bá đạo, có độc tôn duy ngã khinh thường tất cả.
Điều này... Chẳng lẽ là máu của Tổ Vu Chúc Dung?
Thật là một áp lực khủng khiếp.
Chỉ là một giọt máu mà thôi, lại đáng sợ như vậy, giống như là Đao Sơn Huyết Hải đi tới, chân đạp luyện ngục, đỉnh đầu thương khung, không để ý vạn vật sinh linh, không nhìn sáu đạo luân hồi, không nhìn tiên thần, thánh, tôn.
Cỗ khí tức cuồng bá kia giống như đang cười nhạo đại thiên thế giới vậy.
Đây là Chúc Dung...
Là ngạo khí của vu tộc lão tổ tông...
Tiểu Bảo bình tĩnh nhìn giọt máu kia, sau đó cứ như vậy đứng vững.
Khí phách như vậy, cuồng ngạo như vậy, duy ngã độc tôn như vậy, làm cho người ta ái mộ.
Nếu là có thể học được một tinh nửa điểm, cũng không làm nhục mình có một giọt tổ vu chi huyết này kỳ ngộ.
Dần dần, trong khí tức cuồng bạo tàn sát bừa bãi này, Tiểu Bảo cảm nhận được một tia chân ý.
Chỉ có ta.
Trên trời dưới đất duy ngã độc tôn.
Chân đạp luân hồi huyết trì, đỉnh đầu bầu trời bao quanh, đỉnh thiên lập địa.
Chỉ có mũi nhọn và sắc bén, cứng rắn mà cương trực, tuyệt đối không thỏa hiệp với tất cả thế tục, tuyệt đối không tự coi thường mình, tuyệt đối không dễ dàng dao động, phương hướng tâm chính là phương hướng đi, chỉ có sải bước trước, mới có thể thành tựu duy tôi.
Tiểu Bảo mở mắt ra, trong mắt lộ ra nụ cười cảm kích.
Đúng vậy.
Tuy nói vừa qua dễ gãy, nhưng đó là không đủ cứng.
Nếu cứng đến cực hạn, vậy liền không gì không tồi.
Người ta nói con người phải tràn đầy dã tính mới có thể sinh tồn trong nghịch cảnh, nhưng nếu ngay từ đầu không để cho mình ở vào nghịch cảnh thì sao? Coi như là ở trong nghịch cảnh cũng có thể mang theo
khí thế chưa từng có chém ra một con đại đạo!
Gặp núi chắn đường.
Phá núi!
Bổ biển!
Chỉ có mang theo khí thế chưa từng có kia, tuyệt đối không khúc khuỷu giác ngộ, mới có thể đi ra con đường thuộc về mình!
"Cám ơn lão tổ tông chỉ điểm."
Tiểu Bảo hơi cúi đầu.
Một khắc trước còn cuồng bạo huyết dịch bình ổn lại, ôn ấm giống như người mẹ hiền từ đang nhìn đứa con yêu dấu của mình.
Tiểu Bảo đi lên trước, giơ tay khẽ chạm.
Máu trong nháy mắt dung nhập vào trong th4n thể hắn, thẳng tắp đi đến vị trí trái tim, như nền tảng chờ đợi ở bộ vị hạch tâm nhất.
"Máu này…. Còn không thuộc về mình..."
Tiểu Bảo cảm nhận được giọt máu trong trái tim xác nhận, giọt máu này chỉ là tạm trú trong th4n thể của mình, lại còn không thuộc về hắn.
Hiển nhiên, là cảnh giới của mình không đủ, cho nên không chiếm được giọt máu này.
"Như vậy... Làm sao đã ra ngoài được? "
Trầm tư vài giây sau, Tiểu Bảo thu liễm tâm thần, ngẩng đầu nhìn một vòng, mi tâm hơi nhíu lại.
Làm sao hắn ngoài được?
"Bài dự thi" đã có, nhưng cánh cửa vẫn chưa tìm được.
Có lẽ, có những thứ khác không được tìm thấy, sau đó tiếp tục tìm kiếm nó!
Tiểu Bảo thể thân.
Hiện giờ, lấy phòng nhâm Nghị làm trong phạm vi bán kính trăm thước, có thể nói là vật sống chớ tiến vào.
Từ ngày đó trở đi, linh hồn Tiểu Bảo dung nhập vào th4n thể, Nhâm Nghị vốn tưởng rằng Tiểu Bảo sẽ rất nhanh mở mắt ra, nhưng trước sau chỉ có một giờ công phu, một cỗ sát ý mãnh liệt từ trong th4n thể Tiểu Bảo vọt ra, cỗ sát ý sắc bén bén nhọn kia, tựa như có vô số đao kiếm chém lên người, lại giống như trong bóng tối có một đôi mắt to đang nhìn mình, làm cho người ta tâm thần run rẩy, tay chân nhũn ra, cơ hồ không cách nào di chuyển.
Đây chỉ là cảm thụ của Nhâm Nghị, với tư cách là người có năng lực thất giai, Nhâm Nghị ở trước mặt cỗ sát ý này còn có thể miễn cưỡng đối kháng một hai.
Nhưng mà dưới cấp bảy, Cốc Thần Đông tại chỗ một ngụm máu liền phun ra, hôn mê.
Cấp bậc thấp hơn một chút, nhao nhao bắt đầu phát cuồng, thấy người chém loạn thành một đoàn. Về sau vẫn là dựa vào Tiểu Bạch cùng Thổ tộc trưởng mới đem thế cục ổn định lại.
Những binh lính điên cuồng kia vừa rời khỏi phạm vi này sẽ khôi phục lại.
Tộc trưởng Thổ nói, đây là lĩnh vực của Tiểu Bảo...
Lĩnh vực xuất hiện, cũng chính thức đại biểu Tiểu Bảo bước vào bát giai.
"Thật nhanh a..." Nhâm Nghị nhìn ra cửa sổ Tiểu Bảo An ngủ, thì thào tự nói.
Một hồi lâu, lại cười nói: "Quả nhiên là Tiểu Cường đánh không chết a? Mỗi lần gặp phải thất bại, cơ hội cũng theo đó mà đến, cậu thật đúng là may mắn a. "
"Tôi nên mạnh mẽ theo hướng nào?"
"Ít nhất... Đừng quá xa cho đến khi cậu thức dậy. "
Nói như vậy, Nhâm Nghị bước vào lĩnh vực của Tiểu Bảo.
Trong nháy mắt đó, Nhâm Nghị giống như là nhìn thấy biển máu mãnh liệt, lại giống như nhìn thấy vô số núi đao.
Đao Sơn Huyết Hải, đây là sát khí sắc bén.
Trong lĩnh vực cuồng bạo tàn sát bừa bãi này, Nhậm Nghị cảm thấy mình tâm phiền ý loạn, dưới chân nhũn ra, giống như là bị sóng lớn từng đợt đánh, không ngừng đụng vào vách núi vách đá, ngực buồn bực như muốn nôn ra máu. Hoặc là nói... Khát vọng giết chóc, cảm xúc tiêu cực trong lòng toàn bộ trào ra. Nếu không phải lý trí trói buộc, Nhâm Nghị thậm chí còn có xúc động muốn biến th4n thể vọt tới tộc quần vong linh đại sát tứ phương.
Lĩnh vực thật đáng sợ, tuy rằng không bằng trọng lực lĩnh vực của Thổ tộc trưởng đối với th4n thể di động hình thành quấy nhiễu, cũng không giống như Tiểu Bạch có thể trói buộc không gian huyền diệu, nhưng lại trực tiếp tác dụng sâu trong linh hồn, trong chiến đấu, một khi không giữ được tâm thần, sẽ lộ ra sơ hở trong lòng phiền não, cùng người khác đối chiến, kém một chút mất ngàn dặm, quả thực chính là lợi khí cận thân chiến đấu.
Chẳng lẽ là cùng lần này linh hồn trùng tu có quan hệ?
Còn mình thì sao?
Nhâm Nghị giơ tay lên hung hăng lau mặt một cái, bất quá một phút đồng hồ, chính mình đã bị sát ý này áp bách đến đầu đầy mồ hôi, nếu là ở trong thực chiến, một khi gặp phải lĩnh vực như vậy, nói không chừng vừa chạm mặt liền chết.
"Tiểu Bảo. Bước này của cậu, bước có chút xa..."
Nói như vậy, Nhâm Nghị khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng cảm thụ sát ý này, chờ mong mình có thể ở trong loại áp bách này có thể hiểu được.
Nhâm Nghị quay đầu nhìn, dĩ nhiên là Thổ tộc trưởng.
"Sai rồi, sai rồi." Tộc trưởng Thổ lắc đầu lẩm bẩm: " Phương pháp này của cậu sai rồi, không cần cưỡng cầu, nên đến tự nhiên sẽ tới. "
"Tộc trưởng Thổ." Nhâm Nghị thì thào, muốn đứng dậy, nhưng th4n thể nhũn ra, thế nhưng lại ngã ngồi trở về.
"Lĩnh vực của Tiểu Bảo không giống với cậu, là cậu ta tự tâm chi ngộ ra, ẩn chứa bản tâm chân ý, là thích hợp nhất với cậu ta. Nhưng cậu xưa nay cơ trí, tác phong làm việc cũng có xu hướng bình tĩnh, cho nên lĩnh vực cuồng bạo của Tiểu Bảo cùng cậu quá mức bất hòa, ngàn vạn lần không nên bởi vì lo lắng làm những thứ này chẳng những vô dụng, thậm chí còn có tu luyện bị tổn thương. "
Nhâm Nghị tỉnh táo lại, xấu hổ mở miệng: "Tộc trưởng Thổ nói đúng."
"Cậu cùng tôi đến." Tộc trưởng Tộc Thổ vẫy vẫy tay: " Tôi nuôi một con Băng Tằm kỳ dị, cũng đến cấp bảy, mấy ngày trước nói tốt với nó, nguyện ý giúp cậu một tay. "
"Băng Tằm?" Nhâm Nghị kinh ngạc lặp đi lặp lại.
Nhậm Nghị đi ra cửa, đang vội vàng muốn đi nói ý tưởng của mình với tộc trưởng Thổ, chứng thực trong lòng suy đoán, cánh tay lại bị Tiêu Tuấn vẫn trầm mặc bắt lấy. Anh quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Tiêu Tuấn đầy mắt không đồng ý nhìn mình: "Đội trưởng, anh không thể bởi vì Tiểu Bảo đối với Tiểu Lục như vậy. "
"Tôi làm sao vậy?" Nhâm Nghị nhíu mày, âm thầm hít sâu một hơi, đè nén sự nóng nảy trong lòng.
"Tiểu Lục cố hết sức cả đời mang Tiểu Bảo trở về, anh lại không cho bọn họ gặp mặt, tôi mặc kệ anh đang cân nhắc cái gì, có phải là gút mắc tình cảm hay không, Tiểu Lục nói đến cùng cũng là huynh đệ, không cần làm như vậy nữa!"
"Chỉ có việc này?" Nhâm Nghị nhìn Tiêu Tuấn thật sâu, giơ tay lên, tránh thoát ra ngoài, "Tôi hiện tại có việc gấp, trễ một chút lại nói. "
"Không được!" Tiêu Tuấn một phen giữ chặt hắn, "Hiện tại nói! "
Lấy lực lượng th4n thể Tiêu Tuấn đại vu, Nhâm Nghị muốn tránh thoát nhất định phải vận dụng năng lượng, nhưng tranh chấp như vậy căn bản không cần phải vận dụng vũ lực, chỉ là thấy Tiêu Tuấn một bộ dáng bất khuất, Nhâm Nghị chỉ có thể mở miệng nói: "Tôi cùng Tiểu Lục nói cậu nghe không thấy sao? Tôi là tốt cho cậu ấy. "
"Vâng! Tôi nghe rồi! " Tiêu Tuấn nhíu mày trừng mắt, "Nhưng mà anh ngay cả mặt cũng không cho gặp một người, đây là cái gì? Ích kỷ? Độc quyền? "
Nhậm Nghị giận dữ cười ngược lại: "Xem ra nhân phẩm của tôi bị nghi ngờ a, hay là nói chiêm lý đều ở bên yếu thế? "
"Vậy anh giải thích cho tôi."
" Hiện tại không rảnh!"
" Tôi liền hiện tại nghe!"
"Cậu..."
Tiêu Tuấn nhướng cổ trừng mắt: "Đúng! Tôi chỉ đơn thuần! Còn nhớ tám người trong tiểu đội của chúng ta không? Thượng Hiểu chết, Tiểu Bảo hôn mê bất tỉnh, anh cùng Tiểu Lục nháo đến mức gặp mặt liền lạnh lùng, Cốc Thần Đông mười ngày nửa tháng không gặp mặt! Tôi không tin điều đó! Ngày tận thế, tình yêu, chết tiệt hủy hoại tình anh em của chúng ta!"
Nhậm Nghị khàn giọng hỏi: "Thật ra cậu muốn nói là tôi đối với Tiểu Lục bài xích có phải hay không? "
"Vâng!"
"Vậy tôi sẽ nói cho cậu biết, quan hệ cộng sinh giữa Tiểu Lục và Tiểu Bảo coi như cái rắm! Tôi không quan tâm! Trọng điểm không phải ở chỗ này, mà trọng tâm ở tiểu lục ỷ lại! Cậu ấy căn bản là đem mình trở thành dây leo, căn bản cũng không muốn độc lập! Cậu ta đang trốn tránh, cậu ấy không chịu đối mặt với hết thảy của Tề Hiên Dật! Cậu ta yếu đuối, khiếp đảm, căn bản không phải là người của Du Chuẩn! ”
"Anh..." Tiêu Tuấn c4n răng, "Lời này của anh quá tự cho là đúng! Tề Hiên Dật ôm cái gì quyết tâm ăn trân châu? Làm sao đưa được Tiểu Bảo về đây? Anh không nghĩ về chuyện đó sao? "
"Cái này là TÍNH cái gì? Cái này là cái gì!? "Nhâm Nghị nheo mắt lại, c4n răng nói, "Trong Du Chuẩn chúng ta tìm ra bất kỳ một người nào, giác ngộ như vậy chính là tố chất căn bản nhất, cậu ấylàm chỉ là mình nhất định phải làm! "
"Điều này là không đủ?"
" Không đủ!" Nhâm Nghị hít sâu một hơi, ngăn chặn bưu khí, khàn giọng mở miệng, "Đây là thời điểm nào? Kẻ thù của chúng ta sẽ không nói lý do với chúng ta, sẽ không gửi cho chúng ta một thông báo nói trước hay sẽ dùng ngoại giao để đưa chúng ta đứng trước mũi dao của đạo đức, sẽ không cảnh báo những người đến và đi chỉ vì một chút lợi ích để làm cho thế giới đại loạn, cuối cùng vỗ mông thấy tốt để nhận! "
"Địch nhân của chúng ta không phải là người, là ngoại tộc, là ôm mục đích diệt tộc chúng ta mà tồn tại. Trong tình thế như vậy, tôi cần các cậu, cần những chiến hữu, huynh đệ các cậu, giúp tôi chống đỡ! "
"Nhưng mà... Tiểu Lục cậu ta không được, như vậy cậu ta không được, cậu ta đem lập trường của mình đứng sai, cậu ta đem mình trở thành cỏ tơ tằm, cậu ta cảm thấy chỉ có cùng Tiểu Bảo liên thủ mình mới có thể cường đại lên. Nhưng... Tiểu Tuấn cậu nói cho tôi biết, cậu cảm thấy Tiểu Lục yếu sao? Những người yếu đuối có cần được bảo vệ không? "
Đôi mắt Tiêu Tuấn chớp động, cuối cùng dời ánh mắt, lắc đầu. Kỳ thật Tiểu Lục rất mạnh, có lẽ th4n thể không đủ cường tráng, nhưng dây leo đáng sợ kia, lực phòng ngự cường hãn, chỉ cần có năng lượng tiếp tế là có thể sinh trưởng thực vật vô hạn, trình độ cường đại không phải ở chỗ một chọi một, mà là phòng ngự của cả thành thị. Hắn nhớ rõ Tiểu Bảo đã nói với hắn, Tiểu Lục một khi bước vào thất giai, liền có thể hấp thu nguyên khí thiên địa, những dây leo kia nhất định sẽ trở nên càng thêm cường đại, ngăn cản tất cả tiêu tiểu bước vào lãnh địa của bọn họ. Mạnh như vậy... Cậu ta thực sự không nên gắn liền với một người khác.
Nhậm Nghị nhìn Tiêu Tuấn thật sâu, khàn giọng lại nói: "Tôi cùng Tiểu Lục giống nhau, tôi thiếu năng lực cận chiến, đồng dạng cũng là phòng ngự làm chủ, nhưng cậu cảm thấy tôi yếu sao? Không yếu, phải không? Bởi vì tôi tự tin, tôi tin rằng tôi có thể đứng với cậu, tôi có thể bù đắp cho sự thiếu hụt của cậu, tôi có mục đích tồn tại của tôi, tôi không phải là phụ thuộc của ai, tôi chỉ là bản thân mình, chỉ là bản thân mình!"
Nói xong, Nhâm Nghị vỗ vỗ bả vai Tiêu Tuấn, cười yếu một chút, xoay người rời đi.
Tiêu Tuấn nhìn bóng lưng Nhâm Nghị, th4n thể giống như là bị định ở tại chỗ, thân ảnh trước mắt dần dần xa xôi trong lúc hoảng hốt tựa hồ trở nên cao lớn.
Cậu ta đã từng nghe nói... Sự tự tin mạnh mẽ, tự thân tự cao, tự khẳng định, sẽ làm cho lưng của một người thẳng, sẽ làm cho mọi người nhìn lên.
Bây giờ, cậu ta hiểu.
Lúc này mới chân chính tín ngưỡng, tín nhiệm chính mình, kiên định không thể nghi ngờ, tín niệm như vậy mới là căn bản cường đại.
Tiếng bước chân dần dần xa, cuối cùng biến mất.
Tiêu Tuấn thở ra một hơi, vỗ cổ sau của mình, thoải mái nở nụ cười.
Xem ra, thật sự là suy nghĩ nhiều, đội trưởng không hổ là đội trưởng, điểm dừng chân suy nghĩ quả nhiên không giống những người khác.
Xoay người trở lại phòng, vừa đẩy cửa, liền nhìn thấy Tiểu Lục tựa vào vách tường bên cạnh cửa, nhìn qua mắt ngăm đen, bên trong lưu chuyển hoa quang, một tầng sương mù mờ mịt kia cũng không phải bi thương, ngược lại giống như là một loại quá trình thăng hoa nào đó, một lần tinh lọc.
"Đều nghe thấy rồi?" Tiêu Tuấn ngây ngốc vài giây sau đó, thản nhiên mở miệng.
"Ừm." Tiểu Lục rũ mi mắt xuống, gật đầu.
"Tề Hiên Dật là huynh đệ của chúng ta, cậu cũng vậy, chúng ta cũng không có ý thiên vị phe nào, bởi vì ở trong lòng chúng ta, các cậu chính là cùng một người. Vì vậy,... Tiểu Lục, đừng bài xích những ký ức đó, nó sẽ không thay đổi bất cứ điều gì. "
Tiểu Lục lại gật đầu, không nói nữa, yên lặng suy nghĩ, cố gắng hấp thu hiểu hết thảy hôm nay nghe được.
Cậu không phải là phụ thuộc của ai, cậu chỉ là bản thân mình.
Ỷ lại vào bản thân Tiểu Bảo liền phủ định sự tồn tại của mình, mới có thể để cho mình chui vào trong đầu sừng trâu không ra được.
Nếu muốn đứng trong đội ngũ này lần nữa, mình nhất định phải tìm được giá trị của mình.
Nhâm Nghị từ chỗ Tiểu Lục rời đi, tốc độ nhanh nhất trở lại phòng của mình, dọc theo đường đi, suy nghĩ có chút lộn xộn, đại bộ phận đều ở trên người Tiểu Lục cùng Tiểu Bảo. Tiểu Bảo không cần nhắc tới, chủ yếu làm cho anh buồn bực là xử lý vấn đề của Tiểu Lục.
Nhâm Nghị biết mình cho tới bây giờ là một người có ý tưởng, nói chuyện cũng sẽ nắm bắt được lập trường chính xác, làm cho người ta tin phục tán thành.
Nhưng nói thật ra, những lời kia quả thật có chút cường từ đoạt lý, quan hệ cộng sinh giữa Tiểu Lục và Tiểu Bảo ít nhiều có chút khiến anh để ý, nhưng loại đồ vật huyền bí này căn bản không cách nào phá giải, như vậy cũng chỉ có thể bắt đầu từ tính cách của hai người bắt đầu.
Tiểu Bảo hiện giờ hôn mê bất tỉnh, phương diện Tiểu Lục chỉ có thể chỉ đạo bên cạnh, giúp hắn đem cái gọi là vấn đề cộng sinh này làm suy yếu, chỉ dẫn ra một phương hướng mới dời đi lực chú ý.
Hơn nữa mặc kệ Tiểu Lục có kiên trì mình là Tiểu Lục hay không, nhưng suy cho cùng, hắn từ trên cơ sở Tề Hiên Dật sinh ra, tự nhiên, cũng sẽ giống như Tề Hiên Dật có lý tưởng cùng mục tiêu, khi đối mặt với nghịch cảnh sẽ có được tính tình kiên cường, hơn nữa rõ ràng hiểu rõ lập trường của mình.
Nhâm Nghị tin tưởng vững chắc, Tiểu Lục chính là Tề Hiên Dật, chỉ cần đi tiếp nhận những mảnh vỡ ký ức kia, hấp thu lý giải, Tề Hiên Dật nhất định có thể trở về.
Tất nhiên rồi... Cái gọi là quan hệ cộng sinh lại mập mờ, nhưng đó là cùng các chiến hữu huynh đệ huấn luyện chà xát lưng lẫn nhau, ấn xoa bóp có khác biệt sao? Chỉ cần trong lòng sạch sẽ, mục đích thuần khiết là đủ rồi.
Uh... Bất quá bây giờ Tiểu Bảo có chủ, cái gì xoa lưng a xoa bóp a, nhưng phải suy nghĩ lại.
Trở lại phòng, Nhậm Nghị trực tiếp mở miệng nói: "Tộc trưởng Thổ tôi nghĩ tới. "
Tộc trưởng Thổ quay đầu nhìn hắn, mặt mày hiền lành cười: "Tôi cũng nghĩ đến, là linh hồn tự chữa trị. "
"Ừm." Nhâm Nghị cười yếu ớt gật đầu, "Tộc trưởng Thổ nghĩ như thế nào? "
"Tôi bước vào bát giai thật lâu, vẫn không biết nên tiến vào cửu giai như thế nào, lật xem vô số văn học ác ma, cũng tìm không thấy miêu tả cảnh giới cụ thể, nhưng vừa mới nhìn điểm sáng trên người Tiểu Bảo chớp động, ngay sau đó lại có điểm sáng mới hiện lên, trong lúc hết sức chăm chú, lại cảm thấy bình cảnh cửu giai có chút buông lỏng."
Nhâm Nghị ánh mắt sáng lên: "Chẳng lẽ cửu giai có liên quan đến linh hồn? "
"Đúng vậy." Thổ tộc trưởng gật đầu, "Nhâm Nghị, gọi Tiểu Bạch lại đây, chúng ta cùng nhau chờ Tiểu Bảo chữa trị, một bên xuyên thấu qua nó hiểu rõ linh hồn chân lý, đây chính là một cơ duyên tốt a. "
"Được." Nhậm Nghị gật đầu, đi đến bên cửa sổ, đang muốn đẩy cửa sổ ra, lại hỏi, "Như vậy Tiểu Bảo chữa trị tốt linh hồn của mình, có phải sẽ tỉnh hay không? "
"Về mặt lý thuyết tất nhiên là như vậy... A đúng rồi, không bằng đem Lâm Tiêu kia cũng gọi tới, làm tinh thần thể, nói không chừng sẽ cho chúng ta một ít ý kiến. "
"Đều tốt." Nhâm Nghị gật đầu.
Ít thời gian hơn.
Trong phòng Nhâm Nghị chật kín người.
Tiểu Bảo nằm trên chiếc giường lớn ở giữa, vẫn đang ngủ say như trước, bạch quang th4n thể chớp động lúc sáng lúc tối, rõ ràng đánh dấu trình tự cấu thành phức tạp của linh hồn.
Mà Nhâm Nghị, Thổ tộc trưởng, Tiểu Bạch, Lâm Tiêu cùng Cốc Thần Đông toàn bộ vây quanh đệm giường lẳng lặng ngồi thiền, không cần nhìn, mà là dụng tâm, dụng tâm đi cảm thụ chân lý linh hồn.
Quả nhiên vẫn là câu nói kia, nhà có người già như có một bảo vật.
Lần này người tham dự quan tưởng toàn bộ chiếm được đại cơ duyên, đối với ngày sau tu luyện có thể nói là cả đời hưởng dụng vô cùng.
Mà người đạt được chỗ tốt lớn nhất đương nhiên chính là Tiểu Bảo, tự mình trọng tạo linh hồn, dùng th4n thể đi cảm thụ, đợi ngày sau thức tỉnh, linh hồn hư vô mờ nhạt không còn huyền diệu như vậy, chỗ tốt không cần nói, hơn nữa còn có tác dụng càng thêm kỳ diệu.
Hư vô không gian thời gian không cách nào tính toán, Tiểu Bảo vẫn như cũ nhập định.
Bên ngoài th4n thể, đã trôi qua hơn một tháng, những người tham gia quan tưởng đều không muốn buông tha cơ hội tốt này, cho nên Nhâm Nghị đem công việc giao cho Lâm tướng quân, Lưu đầu nhi cùng Nguyễn Nham, cơ bản rất ít rời khỏi phòng.
Tất nhiên bởi vì đây là cơ duyên tốt, cũng bởi vì theo linh hồn bản thân Tiểu Bảo chữa trị thuận lợi, Nhâm Nghị luôn có một loại cảm giác Tiểu Bảo ở giây sau sẽ mở mắt ra, tự nhiên càng thêm không muốn dời đi một bước.
Lâm Tiêu bản thân chính là linh hồn thể, cho nên cũng hiểu được một ít linh hồn diệu dụng, chỉ là khó miêu tả mà thôi, bất quá ôn dưỡng linh hồn như thế nào vẫn là rõ ràng. Cậu ta đem khối ngũ hành linh kim nhỏ đào được dưới lòng đất đặt ở bên cạnh Tiểu Bảo, lại để cho linh hồn thể đại thúc tên Thích Thiệu Nguyên kia ba năm không năm c4n nuốt một ít linh hồn thể bổ sung năng lượng cho Tiểu Bảo, để giúp Tiểu Bảo sớm công phá cửa ải khó khăn.
Mà Tiểu Bạch nhìn thấy Lâm Tiêu bận rộn như vậy, cũng hậu tri hậu giác lấy ra chung linh dịch năm đó mình cùng lão quỷ ngàn năm tranh đoạt, nhưng dù sao cũng là linh vật trân quý, chỉ để Nhâm Nghị đút một giọt, sau đó liền bảo bối thu vào trong không gian của mình.
Cứ như vậy, trong ngoài cùng nhau hiệp lực, tiến độ chữa thương của Tiểu Bảo cũng là một ngày ngàn dặm, nhất là chung linh dịch công không thể không có.
Linh hồn chi quang mà Tiểu Bảo tự thân ôn dưỡng ra cũng không phải rất cường tráng, chỉ là điểm đến là dừng lại, có ánh sáng là được, dù sao linh hồn là sinh mệnh huyền diệu đi kèm với con người sinh ra, theo kinh nghiệm thể thân trưởng thành cường tráng, muốn một lần nữa định hình vốn rất khó, huống chi là khôi phục như lúc ban đầu.
Nếu như dựa theo kế hoạch ban đầu, cho dù Tiểu Bảo tỉnh lại, cảnh giới cũng là một lui ngàn vạn trượng.
Nhưng bây giờ thì khác, khi hắn nhập định thời điểm nào đó, đột nhiên liền cảm nhận được một cỗ sinh cơ bừng bừng. Khí tức chảy xuôi qua, tâm linh chi hỏa tối tăm với tốc độ thể mắt có thể thấy được đang lớn mạnh, phi thường ổn định, giống như là được đại bổ, ánh sáng cơ hồ chói mắt.
Tiểu Bảo mơ hồ đoán được thể thân của mình ở bên ngoài tựa hồ đã trải qua chuyện gì đó không giống nhau, cho nên mới có biến hóa như vậy, cho nên lúc này thu bó tâm thần, tiếp tục dùng tốc độ nhanh hơn ngưng tụ linh hồn, cầu xin khí tức thần bí này không lãng phí nửa tia.
Nửa tháng nữa.
Th4n thể Tiểu Bảo ở bên ngoài, từ đầu đến chân đều là loại vầng sáng trắng, phiêu phù trên th4n thể nửa tấc, rõ ràng có thể nhìn thấy mặt mày ngũ quan, tựa như một Tiểu Bảo hoàn toàn khác.
Ba ngày trước, linh hồn vẫn duy trì biến hóa liên tục sau khi ngưng tụ ra loại linh hồn màu trắng này rốt cục đình chỉ.
Nhâm Nghị bọn họ lại đợi ba ngày, rốt cục xác nhận bước cuối cùng này chính là dung hợp, chỉ là điểm này người ngoài căn bản bất lực, chỉ có thể lẳng lặng quan sát.
Bên trong không gian hư vô.
Tiểu Bảo ngẩn người nhìn linh hồn chi quang trôi nổi trước mắt.
Một hồi lâu sau, hắn đi trước một bước, linh hồn chi quang đồng thời lui về phía sau một bước. Hắn trở lại, và ánh sáng linh hồn đã theo kịp.
Chính là như vậy, từ sau khi linh hồn chi quang đại thành, liền đột nhiên từ trong th4n thể hắn bay ra, vô luận hắn tiến hay lùi, thủy chung không rời khỏi hắn, cũng không dung nhập vào hắn.
Hắn phải làm gì đây?
Hiện tại rất rõ ràng, hắn bị kẹt ở bước cuối cùng dung hợp.
Trầm tư hồi lâu, trong lòng Tiểu Bảo có chủ ý, xoay người chạy tới chỗ "Thi thể Tổ Vu" của mình đi tới.
Đến gần, hai chân của mình cùng "Tổ Vu thi thể" này hợp lại cùng một chỗ, sau khi hít sâu một hơi, liền dán sát ngã xuống.
Một giây sau, tầm nhìn trong nháy mắt long trời lở đất, lại mở mắt ra, mình đã ngửa mặt lên trên.
Tiểu Bảo giơ tay lên, nhìn bàn tay dày đặc của mình, nắm đấm khép lại vài lần, xoay người đứng lên.
Động tác nhẹ nhàng, chỉ là từ nằm biến thành đứng lên, giống như là ma thần hồng hoang, khí thế cương trực phát ra.
Cảm giác sức mạnh đã trở lại!!
Tiểu Bảo nhếch khóe miệng, trên mặt lộ ra ý cười, dưới chân dùng sức, hướng về một phương hướng vọt tới, bất quá trong chớp mắt, liền đứng ở trước mặt đoàn Hắc Viêm kia.
"Lại đây..." Mấy tháng qua, lần đầu tiên mở miệng, thanh âm khàn khàn xé rách, giống như là thiết khí bén nhọn đang ma sát.
Hắc Viêm phiêu đãng hai cái, "veo" đụng vào đan điền của hắn.
Năng lượng hỏa hệ đã có.
Tiếp theo là...
Nhấc chân lên, dừng chân, trong chớp mắt, đã đứng ở giữa những mảnh vụn ký ức kia.
Hai tay Tiểu Bảo mở ra, ngửa đầu lên trời: "Đều trở về đi..."
Ký ức mảnh vụn giống như đứa nhỏ trở về nhà, hóa thành vòi rồng, gào thét chui vào linh đài của Tiểu Bảo.
Thời gian từng chút trôi qua.
Tiểu Bảo lần nữa mở mắt ra, trong lòng nghi hoặc, dĩ nhiên còn chưa rời khỏi nơi này, chẳng lẽ còn có thứ gì không tìm được?
Phải rồi.
Vì thế, Tiểu Bảo bắt đầu đi dạo trong phạm vi này tìm kiếm, rất nhanh tìm được thứ bị mình bỏ sót.
Một giọt máu.
Một giọt máu ngay cả móng tay cỡ nhỏ cũng không tới, dày đặc trôi nổi trong sương đen.
Tiểu Bảo còn chưa tới gần, đã cảm giác được một cỗ khí tức đè nén nặng nề, trong khí tức có cảm giác điên cuồng tàn sát bừa bãi, có sát ý, có cuồng ngạo bá đạo, có độc tôn duy ngã khinh thường tất cả.
Điều này... Chẳng lẽ là máu của Tổ Vu Chúc Dung?
Thật là một áp lực khủng khiếp.
Chỉ là một giọt máu mà thôi, lại đáng sợ như vậy, giống như là Đao Sơn Huyết Hải đi tới, chân đạp luyện ngục, đỉnh đầu thương khung, không để ý vạn vật sinh linh, không nhìn sáu đạo luân hồi, không nhìn tiên thần, thánh, tôn.
Cỗ khí tức cuồng bá kia giống như đang cười nhạo đại thiên thế giới vậy.
Đây là Chúc Dung...
Là ngạo khí của vu tộc lão tổ tông...
Tiểu Bảo bình tĩnh nhìn giọt máu kia, sau đó cứ như vậy đứng vững.
Khí phách như vậy, cuồng ngạo như vậy, duy ngã độc tôn như vậy, làm cho người ta ái mộ.
Nếu là có thể học được một tinh nửa điểm, cũng không làm nhục mình có một giọt tổ vu chi huyết này kỳ ngộ.
Dần dần, trong khí tức cuồng bạo tàn sát bừa bãi này, Tiểu Bảo cảm nhận được một tia chân ý.
Chỉ có ta.
Trên trời dưới đất duy ngã độc tôn.
Chân đạp luân hồi huyết trì, đỉnh đầu bầu trời bao quanh, đỉnh thiên lập địa.
Chỉ có mũi nhọn và sắc bén, cứng rắn mà cương trực, tuyệt đối không thỏa hiệp với tất cả thế tục, tuyệt đối không tự coi thường mình, tuyệt đối không dễ dàng dao động, phương hướng tâm chính là phương hướng đi, chỉ có sải bước trước, mới có thể thành tựu duy tôi.
Tiểu Bảo mở mắt ra, trong mắt lộ ra nụ cười cảm kích.
Đúng vậy.
Tuy nói vừa qua dễ gãy, nhưng đó là không đủ cứng.
Nếu cứng đến cực hạn, vậy liền không gì không tồi.
Người ta nói con người phải tràn đầy dã tính mới có thể sinh tồn trong nghịch cảnh, nhưng nếu ngay từ đầu không để cho mình ở vào nghịch cảnh thì sao? Coi như là ở trong nghịch cảnh cũng có thể mang theo
khí thế chưa từng có chém ra một con đại đạo!
Gặp núi chắn đường.
Phá núi!
Bổ biển!
Chỉ có mang theo khí thế chưa từng có kia, tuyệt đối không khúc khuỷu giác ngộ, mới có thể đi ra con đường thuộc về mình!
"Cám ơn lão tổ tông chỉ điểm."
Tiểu Bảo hơi cúi đầu.
Một khắc trước còn cuồng bạo huyết dịch bình ổn lại, ôn ấm giống như người mẹ hiền từ đang nhìn đứa con yêu dấu của mình.
Tiểu Bảo đi lên trước, giơ tay khẽ chạm.
Máu trong nháy mắt dung nhập vào trong th4n thể hắn, thẳng tắp đi đến vị trí trái tim, như nền tảng chờ đợi ở bộ vị hạch tâm nhất.
"Máu này…. Còn không thuộc về mình..."
Tiểu Bảo cảm nhận được giọt máu trong trái tim xác nhận, giọt máu này chỉ là tạm trú trong th4n thể của mình, lại còn không thuộc về hắn.
Hiển nhiên, là cảnh giới của mình không đủ, cho nên không chiếm được giọt máu này.
"Như vậy... Làm sao đã ra ngoài được? "
Trầm tư vài giây sau, Tiểu Bảo thu liễm tâm thần, ngẩng đầu nhìn một vòng, mi tâm hơi nhíu lại.
Làm sao hắn ngoài được?
"Bài dự thi" đã có, nhưng cánh cửa vẫn chưa tìm được.
Có lẽ, có những thứ khác không được tìm thấy, sau đó tiếp tục tìm kiếm nó!
Tiểu Bảo thể thân.
Hiện giờ, lấy phòng nhâm Nghị làm trong phạm vi bán kính trăm thước, có thể nói là vật sống chớ tiến vào.
Từ ngày đó trở đi, linh hồn Tiểu Bảo dung nhập vào th4n thể, Nhâm Nghị vốn tưởng rằng Tiểu Bảo sẽ rất nhanh mở mắt ra, nhưng trước sau chỉ có một giờ công phu, một cỗ sát ý mãnh liệt từ trong th4n thể Tiểu Bảo vọt ra, cỗ sát ý sắc bén bén nhọn kia, tựa như có vô số đao kiếm chém lên người, lại giống như trong bóng tối có một đôi mắt to đang nhìn mình, làm cho người ta tâm thần run rẩy, tay chân nhũn ra, cơ hồ không cách nào di chuyển.
Đây chỉ là cảm thụ của Nhâm Nghị, với tư cách là người có năng lực thất giai, Nhâm Nghị ở trước mặt cỗ sát ý này còn có thể miễn cưỡng đối kháng một hai.
Nhưng mà dưới cấp bảy, Cốc Thần Đông tại chỗ một ngụm máu liền phun ra, hôn mê.
Cấp bậc thấp hơn một chút, nhao nhao bắt đầu phát cuồng, thấy người chém loạn thành một đoàn. Về sau vẫn là dựa vào Tiểu Bạch cùng Thổ tộc trưởng mới đem thế cục ổn định lại.
Những binh lính điên cuồng kia vừa rời khỏi phạm vi này sẽ khôi phục lại.
Tộc trưởng Thổ nói, đây là lĩnh vực của Tiểu Bảo...
Lĩnh vực xuất hiện, cũng chính thức đại biểu Tiểu Bảo bước vào bát giai.
"Thật nhanh a..." Nhâm Nghị nhìn ra cửa sổ Tiểu Bảo An ngủ, thì thào tự nói.
Một hồi lâu, lại cười nói: "Quả nhiên là Tiểu Cường đánh không chết a? Mỗi lần gặp phải thất bại, cơ hội cũng theo đó mà đến, cậu thật đúng là may mắn a. "
"Tôi nên mạnh mẽ theo hướng nào?"
"Ít nhất... Đừng quá xa cho đến khi cậu thức dậy. "
Nói như vậy, Nhâm Nghị bước vào lĩnh vực của Tiểu Bảo.
Trong nháy mắt đó, Nhâm Nghị giống như là nhìn thấy biển máu mãnh liệt, lại giống như nhìn thấy vô số núi đao.
Đao Sơn Huyết Hải, đây là sát khí sắc bén.
Trong lĩnh vực cuồng bạo tàn sát bừa bãi này, Nhậm Nghị cảm thấy mình tâm phiền ý loạn, dưới chân nhũn ra, giống như là bị sóng lớn từng đợt đánh, không ngừng đụng vào vách núi vách đá, ngực buồn bực như muốn nôn ra máu. Hoặc là nói... Khát vọng giết chóc, cảm xúc tiêu cực trong lòng toàn bộ trào ra. Nếu không phải lý trí trói buộc, Nhâm Nghị thậm chí còn có xúc động muốn biến th4n thể vọt tới tộc quần vong linh đại sát tứ phương.
Lĩnh vực thật đáng sợ, tuy rằng không bằng trọng lực lĩnh vực của Thổ tộc trưởng đối với th4n thể di động hình thành quấy nhiễu, cũng không giống như Tiểu Bạch có thể trói buộc không gian huyền diệu, nhưng lại trực tiếp tác dụng sâu trong linh hồn, trong chiến đấu, một khi không giữ được tâm thần, sẽ lộ ra sơ hở trong lòng phiền não, cùng người khác đối chiến, kém một chút mất ngàn dặm, quả thực chính là lợi khí cận thân chiến đấu.
Chẳng lẽ là cùng lần này linh hồn trùng tu có quan hệ?
Còn mình thì sao?
Nhâm Nghị giơ tay lên hung hăng lau mặt một cái, bất quá một phút đồng hồ, chính mình đã bị sát ý này áp bách đến đầu đầy mồ hôi, nếu là ở trong thực chiến, một khi gặp phải lĩnh vực như vậy, nói không chừng vừa chạm mặt liền chết.
"Tiểu Bảo. Bước này của cậu, bước có chút xa..."
Nói như vậy, Nhâm Nghị khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng cảm thụ sát ý này, chờ mong mình có thể ở trong loại áp bách này có thể hiểu được.
Nhâm Nghị quay đầu nhìn, dĩ nhiên là Thổ tộc trưởng.
"Sai rồi, sai rồi." Tộc trưởng Thổ lắc đầu lẩm bẩm: " Phương pháp này của cậu sai rồi, không cần cưỡng cầu, nên đến tự nhiên sẽ tới. "
"Tộc trưởng Thổ." Nhâm Nghị thì thào, muốn đứng dậy, nhưng th4n thể nhũn ra, thế nhưng lại ngã ngồi trở về.
"Lĩnh vực của Tiểu Bảo không giống với cậu, là cậu ta tự tâm chi ngộ ra, ẩn chứa bản tâm chân ý, là thích hợp nhất với cậu ta. Nhưng cậu xưa nay cơ trí, tác phong làm việc cũng có xu hướng bình tĩnh, cho nên lĩnh vực cuồng bạo của Tiểu Bảo cùng cậu quá mức bất hòa, ngàn vạn lần không nên bởi vì lo lắng làm những thứ này chẳng những vô dụng, thậm chí còn có tu luyện bị tổn thương. "
Nhâm Nghị tỉnh táo lại, xấu hổ mở miệng: "Tộc trưởng Thổ nói đúng."
"Cậu cùng tôi đến." Tộc trưởng Tộc Thổ vẫy vẫy tay: " Tôi nuôi một con Băng Tằm kỳ dị, cũng đến cấp bảy, mấy ngày trước nói tốt với nó, nguyện ý giúp cậu một tay. "
"Băng Tằm?" Nhâm Nghị kinh ngạc lặp đi lặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất