Chương 153: Bại trận
Cấm quân rất giống Tiêu Trì Dã, nhưng bọn họ láu lỉnh hơn Tiêu Trì Dã, đây là nhánh binh khiến thiết kỵ Ly Bắc cảm thấy phức tạp. Sau năm Vĩnh Nghi thanh danh của bọn họ sa sút, trở thành vật làm cảnh ở Khuất Đô, đến trọng trách tuần tra cũng bị tám đại doanh cướp đoạt mất. Đằng đẵng trong thời gian mấy chục năm liền, việc bọn họ làm đều là chân chạy vặt vô bổ, đồng thời thể hiện mình là bộ dáng đùa cợt ăn no chờ chết. Nhưng mà bọn họ gặp được Tiêu Trì Dã, giống như chùi sạch hết bụi đất trên người vậy, cuối cùng cũng có thể phóng xuất hào quang tại Khuất Đô.
Cấm quân không giống với thiết kỵ Ly Bắc, cũng khác biệt với thủ bị quân Khải Đông, bọn họ có thể lờ đi tất cả thanh âm ồn ào huyên náo, chỉ khoá chặt ánh mắt trên người Tiêu Trì Dã. Bọn họ không thèm nghe bất kỳ đánh giá nào về Tiêu Trì Dã, chỉ cần Tiêu Trì Dã phất tay một cái, bọn họ nguyện ý cùng Tiêu Trì Dã lên núi đao xuống biển lửa, đây là lòng trung thành hoà cùng nghĩa khí.
Cũng giống như giờ khắc này, địch ta ít nhiều khác biệt, Cấm quân lại chẳng hề sợ hãi, bọn họ chém đứt chân ngựa của tiền đạo kỵ binh Biên Sa, tạo thành chỗ hổng trong vòng vây của Cáp Sâm. Nhưng kỵ binh đến sau số lượng tăng gấp bội, đồng thời năng lực ứng biến cũng mạnh phi thường, không cần Cáp Sâm phải hạ lệnh cũng đã thấu được ý đồ của Cấm quân rồi.
Cấm quân còn muốn chém chân tiếp, kỵ binh Biên Sa lại vươn mình xuống ngựa trước khi nhảy vào chiến trường. Bọn hắn không mặc áo giáp, thân mang áo lông nhẹ nhàng chống được rét, hành động vô cùng nhanh nhẹn. Bọn hắn khác với đội ngũ của Hồ Hòa Lỗ, bên hông ngựa của mỗi người đều phối loan đao dự bị, phía ngoài bắp đùi buộc chặt dao găm, như vậy cho dù loan đao có bị hỏng thì vẫn có thể dùng đao dự bị, hoặc là thay đổi dùng dao găm để ứng chiến khoảng cách gần.
Bọn hắn trầm mặc ít lời, được huấn luyện bài bản.
Tiêu Trì Dã thở gấp, con mắt hắn hung ác quét qua đội tinh nhuệ này.
Cáp Sâm không nói câu nào hết, hắn không cần giao tiếp gì với Tiêu Trì Dã, hắn cũng không muốn dùng Tiêu Trì Dã đi uy hiếp Tiêu Phương Húc. Hắn biết rõ lưu lại Tiêu Trì Dã chính là mang đại hoạ về sau, lúc này phải giết chết Tiêu Trì Dã mới là nên.
Cáp Sâm đối diện Tiêu Trì Dã, một tay nắm chắc loan đao, một tay buông lỏng dây cương, nhẹ nhàng hạ mình xuống bùn trũng. Bọn họ như một loại thú nào đó đang đối đầu, mùi máu tanh pha tạp cùng căm ghét. Cáp Sâm không ngừng di chuyển, hắn lội trong nước bùn, quan sát Tiêu Trì Dã.
Trời đêm còn lác đác vài hạt mưa, nhỏ lên mu bàn tay Tiêu Trì Dã. Hắn nắm cây Lang Lệ đao, ánh mắt chuyển động theo Cáp Sâm.
Đây là một màn yên tĩnh kỳ dị, rõ ràng xung quanh đang ồn ào tiếng chém giết, Tiêu Trì Dã lại cảm thấy rất yên tĩnh, yên tĩnh khiến hắn dựng lông tơ, phải liên tục khắc chế mới có thể đè xuống sát ý đang khuếch trương trong từng mạch máu.
Cáp Sâm không chuyển động nữa, hắn tựa hồ đã nhìn rõ sự nôn nóng của Tiêu Trì Dã rồi. Bọn họ đang tranh giành quyền chủ động trên chiến trường này, đều đang tính toán thăm dò bầu không khí xung quanh. Đây thể hiện bọn họ căn bản không có cách nào cùng tồn tại được, đó là sự kiểm soát tuyệt đối nhịp độ của chính mình.
Nước mưa trượt theo mu bàn tay hơi gồ lên của Tiêu Trì Dã, ngay trong tích tắc nó rơi xuống, Cáp Sâm đã bất ngờ bạo khởi. Tóc đỏ chẳng khác nào ngọn đuốc lay động trong đêm tối, phút chốc bùn tung lên hắn đã vọt tới trước Tiêu Trì Dã.
Loan đao của Cáp Sâm bức đến cổ họng Tiêu Trì Dã trong chớp mắt. Tiêu Trì Dã đột nhiên lùi về sau một bước, bùn lầy theo bước sải chân toé ra độ cong như mặt quạt. Hắn hơi vung Lang Lệ đao hoạ một đường tròn, hai người giao đấu trên không. Cáp Sâm bị Tiêu Trì Dã nện vào dưới chân trượt lui một chút, thế nhưng ngay khắc tiếp theo hắn quay đầu đánh lại, thậm chí đã khôn khéo học được cách lách thân tránh đao.
Lang Lệ đao là đao đầu quỷ hạng nặng, lực cánh tay của Tiêu Trì Dã chính là thứ nó dựa vào, từng chiêu của Cáp Sâm lúc tranh đấu đều muốn chém đứt cánh tay Tiêu Trì Dã. Mỗi một lần Tiêu Trì Dã múa đao đều sẽ bổ vào khoảng không, mặc dù hắn đuổi kịp được Cáp Sâm, Cáp Sâm cũng sẽ lập tức chếch loan đao sượt qua, không chịu tiếp nhận lực đạo khủng bố của Tiêu Trì Dã.
Sau lưng Tiêu Trì Dã còn bất ngờ xuất hiện kẻ đánh lén. Hắn đã dùng đôi mắt và lỗ tai đến cực hạn rồi, thể lực đó như nước đổ ra ngoài, không tới nửa canh giờ, Tiêu Trì Dã đã cảm thấy động tác của mình chậm đi một chút. Cáp Sâm lại nhào tới, đồng thời lúc đó sau lưng Tiêu Trì Dã có luồng gió mạnh tập kích, hắn đột nhiên hơi vượt một bước, dịch khỏi loan đao sau lưng, trở tay chụp lại cánh tay của kẻ phía sau, tiếp theo xoay thân đạp ngã Cáp Sâm, vặn gãy cánh tay của kẻ đánh lén. Loan đao từ chếch bên khác lại chém tới cánh tay Tiêu Trì Dã, chỉ nghe một tiếng “binh” vang lên, đao bị giáp tay mà Thẩm Trạch Xuyên đưa cản lại.
Bùn lầy như đạn pháo bắn tứ tung, Lang Lệ đao bị kỵ binh Biên Sa hợp lực đè xuống. Tay trái của Tiêu Trì Dã lúc này giương quyền, đấm ngã một kẻ trong đó, áp lực trên Lang Lệ đao suy giảm được chút, hắn chìm thân muốn nâng đao lên. Loan đao của Cáp Sâm đã bị Lang Lệ đao nện nứt, hắn vứt loan đao đi, rút dao găm bên đùi ra, căn đúng thời cơ nhảy vọt tới —— một người trong Cấm quân bỗng nhiên lao ra ôm chắc eo Cáp Sâm, thậm chí còn dùng cả kỹ xảo đấu vật, thế mà không quấn ngã Cáp Sâm được.
Cáp Sâm xoay dao găm qua, dọc theo áo giáp của người kia, hung hăng đâm mạnh vào chếch cổ hắn, máu tươi trào ra như suối. Cáp Sâm vẫn chưa rút dao găm ra, hắn nghiêng đầu tránh đao của Tiêu Trì Dã trước.
Hai bên đều chết người rồi, Cấm quân không ngờ tinh nhuệ của Cáp Sâm lại mạnh như vậy, mà đám tinh nhuệ này cũng không ngờ Cấm quân lại có thể chống đỡ lâu như thế.
Kỵ binh Biên Sa vây vòng ngoài lấy ra xích sắt viên đồng nhỏ, loại dây xích này bề ngoài giống như dây xích treo móc của thiết kỵ Ly Bắc nhưng nhẹ hơn nhiều. Bọn hắn càng lúc càng thu hẹp vòng vây, khi Tiêu Trì Dã lại bị đè Lang Lệ đao xuống lần nữa, vô số xích sắt đã quăng về phía hắn, viên đồng treo ngoắc chặt cánh tay và cẳng chân của Tiêu Trì Dã, xích sắt quấn lấy, đột nhiên kéo lật Tiêu Trì Dã trên đất.
Dao găm của Cáp Sâm vọt tới trước mặt Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã cơ hồ phải dùng toàn bộ sức lực mới kéo được hai tay lên đón đỡ, kỵ binh Biên Sa đang lôi dây xích lảo đảo cả loạt.
Dao găm lại “binh” đập vào giáp tay, khối sắt tinh luyện này không chịu nổi luân phiên nện đập như vậy. Tiêu Trì Dã cảm giác được dây thừng da chó đứt đoạn rồi, giáp tay đã bị lõm xuống.
Tiêu Trì Dã nỗ lực giằng đứt xích sắt, thế nhưng xích sắt thực sự quá nhiều, hai tay hắn căn bản không chống chịu nổi. Hắn nghiêng đầu nhổ bùn cát trong miệng ra, mắt thấy loan đao của kỵ binh đang móc thẳng hướng cổ mình. Tiêu Trì Dã vào đúng lúc này nhìn thấy nền trời đen thẳm. Gió trên núi Hồng Nhạn thổi qua sợi tóc ướt đẫm của hắn, trong hơi thở gấp gáp hắn nghĩ tới Thẩm Trạch Xuyên.
Cáp Sâm vốn đã nắm chắc phần thắng, nào ngờ Tiêu Trì Dã gánh lực lôi kéo lớn vậy mà vẫn nhấc được hai chân đạp cho kỵ binh cầm đao ngã nhào. Xiềng xích buộc lên hắn nhất thời hất lên, bên tóc mai hắn chảy xuống không rõ là mồ hôi hay nước bùn. Chỉ nhìn thấy gân xanh nổi cộm, Tiêu Trì Dã đột nhiên như cá chép giãy lên, lật thân mình dậy.
Nhưng một cây làm chẳng lên non, vào lúc Tiêu Trì Dã vùng lên bọn kỵ binh lập tức kéo thẳng xích sắt, khiến hắn chẳng dậy nổi phút chốc đã bị kéo lật ra đất lần nữa.
Tối nay hắn có mọc cánh cũng khó thoát!
Tình hình nguy cấp, mặt đất bỗng nhiên rung chấn, giọt mưa trên cành lá bụi cây theo đó văng ra, trong đêm mịt mờ vang tiếng còi lệnh.
Cáp Sâm tia mắt tới hướng chếch nam, quả nhiên nhìn thấy một người đơn thương độc mã xông tới đây, sau lưng là làn sóng màu đen như nghiền ép mọi thứ. Bùn trũng theo bước bọn họ tới gần mà càng thêm chấn động, tiếng vó ngựa như sấm rền kia mang sức nặng của sắt thép.
Cáp Sâm lập tức huýt còi, các kỵ binh nhất tề xoay thân lên ngựa, cấp tốc rút khỏi hướng bắc. Cáp Sâm quay đầu ngựa lại, tiếc hận nhìn vào Tiêu Trì Dã. Hắn nhấc hai ngón tay lên, điểm điểm thái dương, cúi người chào tạm biệt Tiêu Trì Dã một cách lễ độ, sau đó để lại một vùng hỗn loạn dứt áo rời đi.
Kỵ binh mặc hắc bào vọt tới bên người Tiêu Trì Dã, quây một vòng quanh hắn.
Tiêu Phương Húc lấy mũ sắt xuống, liếc nhìn Tiêu Trì Dã, trầm giọng ra lệnh cho người sau lưng: “Cởi xích cho nhị công tử của các ngươi, khó coi hết mức.”
Thần sắc Tiêu Trì Dã nghiêm lạnh, đó là nhục nhã xấu hổ của lần đầu nếm mùi bại.
* * *
Sa Tam doanh có năm chủ tướng doanh, bọn họ đều dưới trướng Tiêu Phương Húc, dựa theo phẩm bậc, Tiêu Trì Dã đứng hàng cuối cùng. Mà lần này hắn bại thật nhếch nhác chẳng ra sao, ngồi ngoài lều giội nước lạnh lên nửa người, các chủ tướng ra vào đều liếc hắn một cái.
Tiêu Trì Dã tựa hồ chẳng cảm thấy gì. Phần vai, ngực, lưng của hắn đều nhận vết đao, bị nước lạnh xối tới trắng nhợt. Trong lều đã hội nghị xong rồi, Tả Thiên Thu vén mành lên, nhìn bóng lưng Tiêu Trì Dã ngồi phía trước, lời trách cứ đều biến thành cười đau lòng, gọi: “Vào đi, uống lấy bát sữa nóng, trời lạnh thế này đừng để ốm đấy.”
Tiêu Trì Dã nặng nề đáp lại, đứng dậy đặt thùng đựng nước về chỗ, rồi để vậy tiến vào trong lều.
Trong lều có đốt lửa, áo giáp nát tươm của Tiêu Trì Dã đã thành đồ bỏ rồi. Tiêu Phương Húc đang ngắm kỹ sắt tinh luyện bị móp trên giáp tay. Tả Thiên Thu dặn dò quân y bôi thuốc băng bó cho Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã ngồi ghế đẩu nhỏ, để lưng trần chẳng hề nhúc nhích.
Qua một hồi lâu, Thần Dương, Cốt Tân, Đàm Đài Hổ, Ô Tử Dư cũng tiến vào.
“Trình báo cho chủ tướng của ngươi nghe về tình trạng thương vong đi.” Tiêu Phương Húc vứt giáp tay lại bàn, ngồi ở phía trên, nói với Thần Dương.
Thần Dương thấp giọng báo: “Cấm quân tử vong ba trăm người…”
“Lớn tiếng lên, ” Tiêu Phương Húc nhìn Thần Dương, “cúi đầu ủ rũ làm cái gì?”
Thần Dương nâng cao giọng: “Cấm quân tử vong ba trăm người, ba mươi sáu người trọng thương, tám người bị thương nhẹ.”
Cấm quân đi theo Tiêu Trì Dã, tử thương đều phải do chính hắn gánh chịu, nhánh quân đội này không còn khả năng mở rộng thêm nữa, nó có đặc tính duy nhất, một khi toàn quân bị diệt, cho dù là Tiêu Trì Dã cũng không cách nào dựng lại ở Ly Bắc. Đây mang ý nghĩa chỉ cần Cấm quân chiến bại, là sẽ đối mặt tổn thất gấp mấy lần liền. Ba trăm người đối với thủ bị quân Khải Đông hay thiết kỵ Ly Bắc mà nói thì quá ít ỏi, thế nhưng đối với Cấm quân thì đã xem như thương vong nặng nề.
Trong lều rơi vào trầm mặc, Đàm Đài Hổ liếc trộm Thần Dương cùng Cốt Tân vài lần, cuối cùng đánh bạo nói: “Cáp Sâm đánh bất ngờ, chủ tử cũng là…”
“Tiếp tục trình báo cho chủ tướng của ngươi tình hình thương vong của Liễu Dương tam đại doanh một chút.” Tiêu Phương Húc nói.
Thần Dương ngưng lát rồi nói: “Quân Liễu Dương phía nam tử vong tám trăm chín mươi hai người, trọng thương bốn mươi lăm người, bị thương nhẹ hai trăm ba mươi bảy người.”
“Triêu Huy vốn phải đánh tuyến đường phía bắc, nhánh quân phía nam này là để cứu Cấm quân các ngươi mà tạm thời thiết lập nên, tổng cộng hai ngàn người, lúc đường cái bị đào sụp gặp phải kỵ binh Cáp Sâm lưu lại phía bắc tập kích, xem như là mất đi một nửa rồi.” Tiêu Phương Húc nói, “Nếu như ngươi an ổn ở nguyên chỗ cũ, không tới hai canh giờ đã có thể gặp mặt bọn họ, thế nhưng ngươi lại tùy tiện quay đầu tiến vào Đồ Đạt Long Kỳ, tổn thất này, ngươi muốn bàn giao thế nào với Triêu Huy?”
Tiêu Trì Dã không nói gì.
Tiêu Phương Húc nói tiếp: “Ngươi nên nhớ kỹ, ngươi là chủ tướng quân nhu, không phải chủ tướng tác chiến, dùng mấy trăm người đi cường tập kích bộ đội của Cáp Sâm, đầu óc ngươi có phải bị lừa đá rồi không hả Tiêu Trì Dã?”
Tả Thiên Thu vốn không nên nói chuyện, thế nhưng Tiêu Trì Dã mới lui ra từ chiến trường, lão làm sư phụ khó tránh khỏi xót lòng, vì vậy nói: “Lần này Cáp Sâm trù tính đã lâu, lại gặp thêm mưa rào, lúc đó tình huống nguy cấp, A Dã —— “
“Ngươi căn bản không coi thiết kỵ Ly Bắc thuộc nhiệm vụ của mình, trong mắt ngươi chỉ có Cấm quân thôi.” Tiêu Phương Húc chống đầu gối, đột nhiên trở nên nghiêm lệ, “Trận chiến ở Biên Bác doanh kia khiến ngươi mụ mị đầu óc rồi, ngươi coi ai cũng như Hồ Hòa Lỗ cả. Hôm nay thua Cáp Sâm chính là giáo huấn, rốt cuộc ngươi có cái lực gì mà đụng độ với hắn? Ngươi ngẩng đầu lên cho ta!”
Ô Tử Dư nhịn không nổi nữa, quỳ “bịch” trên đất. Hắn vừa quỳ xong, Đàm Đài Hổ cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo, quỳ xuống theo hắn, “bịch bịch” tiếp đó Thần Dương và Cốt Tân cùng quỳ xuống.
Tiêu Phương Húc phút chốc nhìn về phía bọn họ.
Ô Tử Dư nói cực kỳ yếu ớt: “Vương gia… không, không phải… ta nhũn chân rồi.”
Cấm quân không giống với thiết kỵ Ly Bắc, cũng khác biệt với thủ bị quân Khải Đông, bọn họ có thể lờ đi tất cả thanh âm ồn ào huyên náo, chỉ khoá chặt ánh mắt trên người Tiêu Trì Dã. Bọn họ không thèm nghe bất kỳ đánh giá nào về Tiêu Trì Dã, chỉ cần Tiêu Trì Dã phất tay một cái, bọn họ nguyện ý cùng Tiêu Trì Dã lên núi đao xuống biển lửa, đây là lòng trung thành hoà cùng nghĩa khí.
Cũng giống như giờ khắc này, địch ta ít nhiều khác biệt, Cấm quân lại chẳng hề sợ hãi, bọn họ chém đứt chân ngựa của tiền đạo kỵ binh Biên Sa, tạo thành chỗ hổng trong vòng vây của Cáp Sâm. Nhưng kỵ binh đến sau số lượng tăng gấp bội, đồng thời năng lực ứng biến cũng mạnh phi thường, không cần Cáp Sâm phải hạ lệnh cũng đã thấu được ý đồ của Cấm quân rồi.
Cấm quân còn muốn chém chân tiếp, kỵ binh Biên Sa lại vươn mình xuống ngựa trước khi nhảy vào chiến trường. Bọn hắn không mặc áo giáp, thân mang áo lông nhẹ nhàng chống được rét, hành động vô cùng nhanh nhẹn. Bọn hắn khác với đội ngũ của Hồ Hòa Lỗ, bên hông ngựa của mỗi người đều phối loan đao dự bị, phía ngoài bắp đùi buộc chặt dao găm, như vậy cho dù loan đao có bị hỏng thì vẫn có thể dùng đao dự bị, hoặc là thay đổi dùng dao găm để ứng chiến khoảng cách gần.
Bọn hắn trầm mặc ít lời, được huấn luyện bài bản.
Tiêu Trì Dã thở gấp, con mắt hắn hung ác quét qua đội tinh nhuệ này.
Cáp Sâm không nói câu nào hết, hắn không cần giao tiếp gì với Tiêu Trì Dã, hắn cũng không muốn dùng Tiêu Trì Dã đi uy hiếp Tiêu Phương Húc. Hắn biết rõ lưu lại Tiêu Trì Dã chính là mang đại hoạ về sau, lúc này phải giết chết Tiêu Trì Dã mới là nên.
Cáp Sâm đối diện Tiêu Trì Dã, một tay nắm chắc loan đao, một tay buông lỏng dây cương, nhẹ nhàng hạ mình xuống bùn trũng. Bọn họ như một loại thú nào đó đang đối đầu, mùi máu tanh pha tạp cùng căm ghét. Cáp Sâm không ngừng di chuyển, hắn lội trong nước bùn, quan sát Tiêu Trì Dã.
Trời đêm còn lác đác vài hạt mưa, nhỏ lên mu bàn tay Tiêu Trì Dã. Hắn nắm cây Lang Lệ đao, ánh mắt chuyển động theo Cáp Sâm.
Đây là một màn yên tĩnh kỳ dị, rõ ràng xung quanh đang ồn ào tiếng chém giết, Tiêu Trì Dã lại cảm thấy rất yên tĩnh, yên tĩnh khiến hắn dựng lông tơ, phải liên tục khắc chế mới có thể đè xuống sát ý đang khuếch trương trong từng mạch máu.
Cáp Sâm không chuyển động nữa, hắn tựa hồ đã nhìn rõ sự nôn nóng của Tiêu Trì Dã rồi. Bọn họ đang tranh giành quyền chủ động trên chiến trường này, đều đang tính toán thăm dò bầu không khí xung quanh. Đây thể hiện bọn họ căn bản không có cách nào cùng tồn tại được, đó là sự kiểm soát tuyệt đối nhịp độ của chính mình.
Nước mưa trượt theo mu bàn tay hơi gồ lên của Tiêu Trì Dã, ngay trong tích tắc nó rơi xuống, Cáp Sâm đã bất ngờ bạo khởi. Tóc đỏ chẳng khác nào ngọn đuốc lay động trong đêm tối, phút chốc bùn tung lên hắn đã vọt tới trước Tiêu Trì Dã.
Loan đao của Cáp Sâm bức đến cổ họng Tiêu Trì Dã trong chớp mắt. Tiêu Trì Dã đột nhiên lùi về sau một bước, bùn lầy theo bước sải chân toé ra độ cong như mặt quạt. Hắn hơi vung Lang Lệ đao hoạ một đường tròn, hai người giao đấu trên không. Cáp Sâm bị Tiêu Trì Dã nện vào dưới chân trượt lui một chút, thế nhưng ngay khắc tiếp theo hắn quay đầu đánh lại, thậm chí đã khôn khéo học được cách lách thân tránh đao.
Lang Lệ đao là đao đầu quỷ hạng nặng, lực cánh tay của Tiêu Trì Dã chính là thứ nó dựa vào, từng chiêu của Cáp Sâm lúc tranh đấu đều muốn chém đứt cánh tay Tiêu Trì Dã. Mỗi một lần Tiêu Trì Dã múa đao đều sẽ bổ vào khoảng không, mặc dù hắn đuổi kịp được Cáp Sâm, Cáp Sâm cũng sẽ lập tức chếch loan đao sượt qua, không chịu tiếp nhận lực đạo khủng bố của Tiêu Trì Dã.
Sau lưng Tiêu Trì Dã còn bất ngờ xuất hiện kẻ đánh lén. Hắn đã dùng đôi mắt và lỗ tai đến cực hạn rồi, thể lực đó như nước đổ ra ngoài, không tới nửa canh giờ, Tiêu Trì Dã đã cảm thấy động tác của mình chậm đi một chút. Cáp Sâm lại nhào tới, đồng thời lúc đó sau lưng Tiêu Trì Dã có luồng gió mạnh tập kích, hắn đột nhiên hơi vượt một bước, dịch khỏi loan đao sau lưng, trở tay chụp lại cánh tay của kẻ phía sau, tiếp theo xoay thân đạp ngã Cáp Sâm, vặn gãy cánh tay của kẻ đánh lén. Loan đao từ chếch bên khác lại chém tới cánh tay Tiêu Trì Dã, chỉ nghe một tiếng “binh” vang lên, đao bị giáp tay mà Thẩm Trạch Xuyên đưa cản lại.
Bùn lầy như đạn pháo bắn tứ tung, Lang Lệ đao bị kỵ binh Biên Sa hợp lực đè xuống. Tay trái của Tiêu Trì Dã lúc này giương quyền, đấm ngã một kẻ trong đó, áp lực trên Lang Lệ đao suy giảm được chút, hắn chìm thân muốn nâng đao lên. Loan đao của Cáp Sâm đã bị Lang Lệ đao nện nứt, hắn vứt loan đao đi, rút dao găm bên đùi ra, căn đúng thời cơ nhảy vọt tới —— một người trong Cấm quân bỗng nhiên lao ra ôm chắc eo Cáp Sâm, thậm chí còn dùng cả kỹ xảo đấu vật, thế mà không quấn ngã Cáp Sâm được.
Cáp Sâm xoay dao găm qua, dọc theo áo giáp của người kia, hung hăng đâm mạnh vào chếch cổ hắn, máu tươi trào ra như suối. Cáp Sâm vẫn chưa rút dao găm ra, hắn nghiêng đầu tránh đao của Tiêu Trì Dã trước.
Hai bên đều chết người rồi, Cấm quân không ngờ tinh nhuệ của Cáp Sâm lại mạnh như vậy, mà đám tinh nhuệ này cũng không ngờ Cấm quân lại có thể chống đỡ lâu như thế.
Kỵ binh Biên Sa vây vòng ngoài lấy ra xích sắt viên đồng nhỏ, loại dây xích này bề ngoài giống như dây xích treo móc của thiết kỵ Ly Bắc nhưng nhẹ hơn nhiều. Bọn hắn càng lúc càng thu hẹp vòng vây, khi Tiêu Trì Dã lại bị đè Lang Lệ đao xuống lần nữa, vô số xích sắt đã quăng về phía hắn, viên đồng treo ngoắc chặt cánh tay và cẳng chân của Tiêu Trì Dã, xích sắt quấn lấy, đột nhiên kéo lật Tiêu Trì Dã trên đất.
Dao găm của Cáp Sâm vọt tới trước mặt Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã cơ hồ phải dùng toàn bộ sức lực mới kéo được hai tay lên đón đỡ, kỵ binh Biên Sa đang lôi dây xích lảo đảo cả loạt.
Dao găm lại “binh” đập vào giáp tay, khối sắt tinh luyện này không chịu nổi luân phiên nện đập như vậy. Tiêu Trì Dã cảm giác được dây thừng da chó đứt đoạn rồi, giáp tay đã bị lõm xuống.
Tiêu Trì Dã nỗ lực giằng đứt xích sắt, thế nhưng xích sắt thực sự quá nhiều, hai tay hắn căn bản không chống chịu nổi. Hắn nghiêng đầu nhổ bùn cát trong miệng ra, mắt thấy loan đao của kỵ binh đang móc thẳng hướng cổ mình. Tiêu Trì Dã vào đúng lúc này nhìn thấy nền trời đen thẳm. Gió trên núi Hồng Nhạn thổi qua sợi tóc ướt đẫm của hắn, trong hơi thở gấp gáp hắn nghĩ tới Thẩm Trạch Xuyên.
Cáp Sâm vốn đã nắm chắc phần thắng, nào ngờ Tiêu Trì Dã gánh lực lôi kéo lớn vậy mà vẫn nhấc được hai chân đạp cho kỵ binh cầm đao ngã nhào. Xiềng xích buộc lên hắn nhất thời hất lên, bên tóc mai hắn chảy xuống không rõ là mồ hôi hay nước bùn. Chỉ nhìn thấy gân xanh nổi cộm, Tiêu Trì Dã đột nhiên như cá chép giãy lên, lật thân mình dậy.
Nhưng một cây làm chẳng lên non, vào lúc Tiêu Trì Dã vùng lên bọn kỵ binh lập tức kéo thẳng xích sắt, khiến hắn chẳng dậy nổi phút chốc đã bị kéo lật ra đất lần nữa.
Tối nay hắn có mọc cánh cũng khó thoát!
Tình hình nguy cấp, mặt đất bỗng nhiên rung chấn, giọt mưa trên cành lá bụi cây theo đó văng ra, trong đêm mịt mờ vang tiếng còi lệnh.
Cáp Sâm tia mắt tới hướng chếch nam, quả nhiên nhìn thấy một người đơn thương độc mã xông tới đây, sau lưng là làn sóng màu đen như nghiền ép mọi thứ. Bùn trũng theo bước bọn họ tới gần mà càng thêm chấn động, tiếng vó ngựa như sấm rền kia mang sức nặng của sắt thép.
Cáp Sâm lập tức huýt còi, các kỵ binh nhất tề xoay thân lên ngựa, cấp tốc rút khỏi hướng bắc. Cáp Sâm quay đầu ngựa lại, tiếc hận nhìn vào Tiêu Trì Dã. Hắn nhấc hai ngón tay lên, điểm điểm thái dương, cúi người chào tạm biệt Tiêu Trì Dã một cách lễ độ, sau đó để lại một vùng hỗn loạn dứt áo rời đi.
Kỵ binh mặc hắc bào vọt tới bên người Tiêu Trì Dã, quây một vòng quanh hắn.
Tiêu Phương Húc lấy mũ sắt xuống, liếc nhìn Tiêu Trì Dã, trầm giọng ra lệnh cho người sau lưng: “Cởi xích cho nhị công tử của các ngươi, khó coi hết mức.”
Thần sắc Tiêu Trì Dã nghiêm lạnh, đó là nhục nhã xấu hổ của lần đầu nếm mùi bại.
* * *
Sa Tam doanh có năm chủ tướng doanh, bọn họ đều dưới trướng Tiêu Phương Húc, dựa theo phẩm bậc, Tiêu Trì Dã đứng hàng cuối cùng. Mà lần này hắn bại thật nhếch nhác chẳng ra sao, ngồi ngoài lều giội nước lạnh lên nửa người, các chủ tướng ra vào đều liếc hắn một cái.
Tiêu Trì Dã tựa hồ chẳng cảm thấy gì. Phần vai, ngực, lưng của hắn đều nhận vết đao, bị nước lạnh xối tới trắng nhợt. Trong lều đã hội nghị xong rồi, Tả Thiên Thu vén mành lên, nhìn bóng lưng Tiêu Trì Dã ngồi phía trước, lời trách cứ đều biến thành cười đau lòng, gọi: “Vào đi, uống lấy bát sữa nóng, trời lạnh thế này đừng để ốm đấy.”
Tiêu Trì Dã nặng nề đáp lại, đứng dậy đặt thùng đựng nước về chỗ, rồi để vậy tiến vào trong lều.
Trong lều có đốt lửa, áo giáp nát tươm của Tiêu Trì Dã đã thành đồ bỏ rồi. Tiêu Phương Húc đang ngắm kỹ sắt tinh luyện bị móp trên giáp tay. Tả Thiên Thu dặn dò quân y bôi thuốc băng bó cho Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã ngồi ghế đẩu nhỏ, để lưng trần chẳng hề nhúc nhích.
Qua một hồi lâu, Thần Dương, Cốt Tân, Đàm Đài Hổ, Ô Tử Dư cũng tiến vào.
“Trình báo cho chủ tướng của ngươi nghe về tình trạng thương vong đi.” Tiêu Phương Húc vứt giáp tay lại bàn, ngồi ở phía trên, nói với Thần Dương.
Thần Dương thấp giọng báo: “Cấm quân tử vong ba trăm người…”
“Lớn tiếng lên, ” Tiêu Phương Húc nhìn Thần Dương, “cúi đầu ủ rũ làm cái gì?”
Thần Dương nâng cao giọng: “Cấm quân tử vong ba trăm người, ba mươi sáu người trọng thương, tám người bị thương nhẹ.”
Cấm quân đi theo Tiêu Trì Dã, tử thương đều phải do chính hắn gánh chịu, nhánh quân đội này không còn khả năng mở rộng thêm nữa, nó có đặc tính duy nhất, một khi toàn quân bị diệt, cho dù là Tiêu Trì Dã cũng không cách nào dựng lại ở Ly Bắc. Đây mang ý nghĩa chỉ cần Cấm quân chiến bại, là sẽ đối mặt tổn thất gấp mấy lần liền. Ba trăm người đối với thủ bị quân Khải Đông hay thiết kỵ Ly Bắc mà nói thì quá ít ỏi, thế nhưng đối với Cấm quân thì đã xem như thương vong nặng nề.
Trong lều rơi vào trầm mặc, Đàm Đài Hổ liếc trộm Thần Dương cùng Cốt Tân vài lần, cuối cùng đánh bạo nói: “Cáp Sâm đánh bất ngờ, chủ tử cũng là…”
“Tiếp tục trình báo cho chủ tướng của ngươi tình hình thương vong của Liễu Dương tam đại doanh một chút.” Tiêu Phương Húc nói.
Thần Dương ngưng lát rồi nói: “Quân Liễu Dương phía nam tử vong tám trăm chín mươi hai người, trọng thương bốn mươi lăm người, bị thương nhẹ hai trăm ba mươi bảy người.”
“Triêu Huy vốn phải đánh tuyến đường phía bắc, nhánh quân phía nam này là để cứu Cấm quân các ngươi mà tạm thời thiết lập nên, tổng cộng hai ngàn người, lúc đường cái bị đào sụp gặp phải kỵ binh Cáp Sâm lưu lại phía bắc tập kích, xem như là mất đi một nửa rồi.” Tiêu Phương Húc nói, “Nếu như ngươi an ổn ở nguyên chỗ cũ, không tới hai canh giờ đã có thể gặp mặt bọn họ, thế nhưng ngươi lại tùy tiện quay đầu tiến vào Đồ Đạt Long Kỳ, tổn thất này, ngươi muốn bàn giao thế nào với Triêu Huy?”
Tiêu Trì Dã không nói gì.
Tiêu Phương Húc nói tiếp: “Ngươi nên nhớ kỹ, ngươi là chủ tướng quân nhu, không phải chủ tướng tác chiến, dùng mấy trăm người đi cường tập kích bộ đội của Cáp Sâm, đầu óc ngươi có phải bị lừa đá rồi không hả Tiêu Trì Dã?”
Tả Thiên Thu vốn không nên nói chuyện, thế nhưng Tiêu Trì Dã mới lui ra từ chiến trường, lão làm sư phụ khó tránh khỏi xót lòng, vì vậy nói: “Lần này Cáp Sâm trù tính đã lâu, lại gặp thêm mưa rào, lúc đó tình huống nguy cấp, A Dã —— “
“Ngươi căn bản không coi thiết kỵ Ly Bắc thuộc nhiệm vụ của mình, trong mắt ngươi chỉ có Cấm quân thôi.” Tiêu Phương Húc chống đầu gối, đột nhiên trở nên nghiêm lệ, “Trận chiến ở Biên Bác doanh kia khiến ngươi mụ mị đầu óc rồi, ngươi coi ai cũng như Hồ Hòa Lỗ cả. Hôm nay thua Cáp Sâm chính là giáo huấn, rốt cuộc ngươi có cái lực gì mà đụng độ với hắn? Ngươi ngẩng đầu lên cho ta!”
Ô Tử Dư nhịn không nổi nữa, quỳ “bịch” trên đất. Hắn vừa quỳ xong, Đàm Đài Hổ cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo, quỳ xuống theo hắn, “bịch bịch” tiếp đó Thần Dương và Cốt Tân cùng quỳ xuống.
Tiêu Phương Húc phút chốc nhìn về phía bọn họ.
Ô Tử Dư nói cực kỳ yếu ớt: “Vương gia… không, không phải… ta nhũn chân rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất