Ai Thấy Mèo Của Tôi Không

Chương 1: Ai là người chơi?

Sau
Edit: Ry

Tháng Sáu tiến đến, bầu trời màu lam xám được ánh chiều tà nhuộm đỏ.

Trên tán cây trong tụ điểm hoạt động của các ông các bà thuộc khu dân cư Phong Lệ, có một chú mèo đen đuôi dài đang cuộn tròn nằm đó. Nó lười biếng liếc nhìn đám sẻ nhỏ đậu trên một nhánh cây khác không ngừng líu ríu chíp chíp, sau đó lại vùi đầu vào chân, tiếp tục chợp mắt.

Bỗng nhiên, tai nó dựng lên.

Dưới gốc cây cổ thụ bên cạnh có vài ông lão ngồi đánh cờ, bên cạnh ông cụ mặc áo cho người già có đặt một cái đài phát thanh, đang phát tin tức xã hội.

“Gần đây thành phố chúng ta liên tiếp phát sinh nhiều vụ án tự sát. Mới đây nhất là ba em học sinh cấp ba hẹn nhau tự sát tại khách sạn, hiện giờ bên phía cảnh sát vẫn chưa công bố chi tiết vụ án.”

“Vụ việc thứ hai là hai giờ chiều ngày hôm qua, một bà nội trợ đã vô cớ nhảy lầu. Theo điều tra của phóng viên, gia đình họ có một con trai một con gái, tình cảm của nạn nhân với chồng rất đằm thắm, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng hài hòa, tuy nhiên nạn nhân lại chọn nhảy lầu tự sát.”

“Vụ việc thứ ba xảy ra vào tối hôm qua rạng sáng ngày hôm nay. Trong một trung tâm thương mại, có một khách hàng đột ngột tự thiêu, khi cảnh sát và cấp cứu đến hiện trường, vị khách nữ này đã qua đời.”

Mèo đen đột nhiên mở đôi mắt màu xanh nhạt, tràn đầy tinh thần đứng dậy, duỗi người trên nhánh cây thô to. Nó hơi khom lưng, nhanh nhẹn nhảy từ đầu cành đến gốc, trên cây truyền đến tiếng sột soạt, đám chim sẻ líu ríu bay khỏi tán lá dày rộng.

Mấy ông cụ ngồi ở dưới cũng không cảm thấy kinh ngạc. Chú mèo đen này có chủ nhân, ngày thường rất hiếm khi gặp được nó, mèo đen còn rất kiêu, chưa từng lại gần ai, nhưng cũng chưa từng tấn công người.

Mèo đen ung dung dễ dàng nhảy xuống khỏi tán cây, mượn đệm thịt dưới chân để giảm xóc, tứ chi nhẹ nhàng đáp xuống bãi cỏ mềm mại.

Tên cậu là Nhan Ký Vân, đã từng là con người, nhưng giờ cậu là mèo, tên là Caramel.

Một năm trước, cậu gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, lúc tỉnh dậy đã thấy mình biến thành một con mèo đen, được một người nhận nuôi.

Nhan Ký Vân đi xuyên qua những tòa chung cư cao tầng, tiến vào con đường nhỏ dẫn về biệt thự. Càng đi sâu vào khu biệt thự, xung quanh càng thêm yên tĩnh. Thính lực của cậu rất tốt, trong phạm vi hai mươi mét cũng có thể phân biệt được hai âm thanh khác biệt cách nhau một mét. Nhan Ký Vân dừng lại trước biệt thự số 9, linh hoạt lách qua khoảng trống giữa hàng rào sắt, lại từ cái lỗ nhỏ ở cửa hông chui vào nhà.

Lúc này trong nhà vắng tanh, không có ai gọi tên cậu.

Cậu đi tới trước máy cho mèo ăn tự động, vỗ lên chốt mở, hỗn hợp đồ khô đông lạnh cho mèo roạt roạt rơi từ trong máy xuống cái bát.

Là một con người, mỗi ngày bị ép ăn đồ ăn cho mèo, thật sự rất khó chịu.

Cũng không phải là quan hốt phân khắt khe với việc ăn uống của cậu, mà là sau rất nhiều lần vào bệnh viện thú y đã chứng minh, Nhan Ký Vân thật sự không ăn được đồ ăn của con người, nhất là mấy món quá nhiều dầu mỡ quá nhiều gia vị.

Giờ chỉ được ăn thức ăn cho mèo, ăn tới mức linh hồn run rẩy. Hãy‎ tì????‎ đọc‎ trang‎ chính‎ ở‎ [‎ TRÙ????‎ TR????YỆ????﹒V????‎ ]

Nhan Ký Vân giơ chân trước lên, ghét bỏ vỗ vào cái bát sứ, nhìn đồ ăn cho mèo rơi ra ngoài, hay lắm, cậu sắp cạn lương thực rồi.

Cậu lựa chọn không ăn, quay người chạy lên tầng hai, dừng lại trước cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng nhảy lên kéo tay cầm xuống. Cạch một tiếng, cửa theo đó mở ra.

Trong phòng làm việc không có ai.

Lần này người kia trở về muộn hơn bất cứ lần nào trước đó, đã mấy ngày không thấy bóng dáng anh ta rồi.

Cậu rất tò mò, không biết rốt cuộc quan hốt phân nhà mình làm nghề gì mà thường xuyên đột ngột không thấy đâu, một thời gian sau sẽ xuất hiện tại vị trí mà anh ta biến mất. Từ lúc anh ta biến mất đến khi xuất hiện sẽ khoảng chừng ba đến năm ngày, lâu nhất là liên tục bảy ngày.

Mà lần này đã vượt quá bảy ngày, hôm nay là ngày thứ tám, quan hốt phân mà không về nữa thì cậu phải ra đầu đường xin cơm.

Nhan Ký Vân tìm một vị trí thoải mái trên cái ghế lười màu vàng sáng trong phòng để làm ổ, cuộn người lại thành một cục.

Trước kia hồi cậu mới tới đây, nội thất luôn là ba màu đen trắng và xám. Nhưng từ khi Nhan Ký Vân trở thành hoàng thượng của chủ nhân nhà này, quan hốt phân thường xuyên không tìm được cậu vì lông quá đen, thế là tốn mất hai tháng trang trí nhà cửa thành tông màu ấm áp hiện giờ. Dù Nhan Ký Vân có ở đâu thì anh ta cũng có thể dễ dàng tìm được, trừ phi cậu cố tình trốn thật kĩ.

Nắng chiều phủ lên người Nhan Ký Vân thật ấm áp, cậu chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng không hề ngủ, lỗ tai dựng thẳng nghe ngóng động tĩnh chung quanh.

Một tiếng sau, trong căn phòng tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông cao gầy tay dài chân dài.

Vẻ mặt anh ta hơi mệt mỏi, người thoáng lảo đảo. Anh thở ra một hơi thật dài, mặt không cảm xúc đổi tay khác lên đỡ đầu, ngồi xuống một bên góc sô pha. Tay anh ta cầm sợi xích bạc có treo một mặt dây, trượt xuống nằm trên ghế.

Khoảnh khắc anh ta xuất hiện, Nhan Ký Vân đã mở mắt, lặng lẽ quan sát người đàn ông.

Một lát sau anh ta mới mở miệng gọi Nhan Ký Vân, giọng nói khàn khàn trầm thấp, có vẻ hơi nghiêm nghị: “Caramel, qua đây cho anh ôm một lát.”

Nhan Ký Vân duỗi lưng một cái, nhảy xuống khỏi ghế lười, nghe lời nhảy lên đùi người đàn ông, tìm một vị trí thoải mái nằm xuống.

Cậu có thể cảm nhận được, mỗi lần đột ngột xuất hiện thế này, cảm xúc của sen nhà cậu đều có vẻ hơi suy sụp.

Ngón tay anh đặt lên lưng Nhan Ký Vân, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông bóng mượt. Không biết anh đang nghĩ gì mà ngẩn người, ôm Nhan Ký Vân mới có thể giúp nội tâm anh lắng lại.



Ánh mắt Nhan Ký Vân rơi trên mặt dây mà người đàn ông thả trên sô pha, màu của nó đậm hơn bạc một chút, mặt trước khắc một chuỗi số.

Với quan hốt phân mà nói, vuốt mèo quả thật có thể làm dịu đi áp lực trong lòng, để anh từ trạng thái cực đoan dần bình tĩnh lại, trở lại như bình thường.

Mười phút sau, anh buông Nhan Ký Vân ra, quay người đi vào phòng tắm thông với phòng làm việc.

Nhan Ký Vân tò mò gẩy mặt dây trên ghế sô pha. Cậu tới đây một năm rồi, nhưng cho tới giờ quan hốt phân cũng chưa từng tháo sợi xích này xuống, thế nên cậu cũng không có cơ hội nghiên cứu xem sợi dây xích này có gì đáng giá để anh ta nâng niu tới vậy. Chẳng lẽ nó mang ý nghĩa đặc biệt nào sao?

Mặt dây gắn với sợi xích có màu tối hơn bạc, mặt trước khắc một chuỗi số không biết có ý nghĩa gì. Cậu lật mặt kia, trên đó khắc cái đầu giống như đầu gấu mèo, xấu, còn lâu mới đẹp bằng dạng mèo của cậu.

Nhan Ký Vân nghịch một hồi, cảm thấy thật chán, móng vuốt vừa hay đặt lên hình con gấu mèo kia.

Đúng lúc này, trước mắt cậu tối sầm, cơ thể bị một sức mạnh nào đó cuốn lấy, toàn thân mất trọng lượng!

Giữa lúc chao đảo, trên ghế sô pha không còn bóng dáng Nhan Ký Vân nữa, chỉ sót lại vào cọng lông mèo màu đen.

Nửa tiếng sau, người đàn ông bước ra khỏi nhà tắm. Anh cầm lấy sợi xích dính lông mèo trên sô pha, nhưng không thấy mèo nhà mình đâu.

Người đàn ông đã khôi phục sức sống vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng làm việc, tiện thể tìm kiếm mèo con mới trưởng thành hẵng còn nghịch ngợm: “Caramel?”

Nuôi một con mèo đen lại không thích kêu thật sự là một trải nghiệm đặc biệt, vì thường xuyên không thấy nó đâu.



Mà lúc này, Nhan Ký Vân bị dán cho cái nhãn “khó tìm” mở mắt ra, phát hiện mình nằm trong một không gian chật hẹp, cả người lắc lư theo chiếc lồng. Cậu rất quen với loại cảm giác này, hẳn là mình đang nằm trong một cái lồng vận chuyển.

Chẳng lẽ vừa rồi thấy cậu hôn mê, quan hốt phân đang trên đường bế cậu tới bệnh viện?

Nhan Ký Vân không cảm thấy cơ thể mình có vấn đề gì, lại thêm mỗi lần đến bệnh viện, sen cũng không cần dùng tới lồng vận chuyển, luôn dùng ba lô cho mèo.

Cậu xuyên qua khe lồng nhìn ra thế giới bên ngoài, nhưng tầm mắt quá hạn hẹp, không thể quan sát được địa hình xung quanh.

Đột nhiên, một thanh âm xa lạ phá vỡ suy đoán của Nhan Ký Vân. Trong đầu cậu vang lên giọng nói nhẹ nhàng, khá hoạt bát trẻ trung của một thanh niên.

[Chào mừng người chơi đã đến với trò chơi “Vận Mệnh”. Vượt qua phó bản trong trò chơi sẽ thu hoạch được điểm tích lũy, đạt tới số điểm tích lũy nhất định, ngài có thể mua sắm thẻ hóa người trong cửa hàng của hệ thống.]

Nhan Ký Vân thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu còn có thể trở về làm người?

[Nguyện vọng gì cũng được sao?]

[Đương nhiên là được rồi. Ngài là người chơi mới, sau khi ngài hoàn thành phó bản đầu tiên, chúng tôi sẽ tặng cho ngài một thẻ hóa người có hiệu lực năm phút.]

Bắt đầu từ đoạn này Nhan Ký Vân cảm nhận được ác ý của hệ thống.

[Hệ thống đo lường được ngài tiến vào thông qua tài khoản của người chơi khác, tài khoản của ngài đã được thành lập như tài khoản phụ của người chơi kia.]

[Số liệu của người chơi Nhan Ký Vân đã được hình thành, bắt đầu phát sóng trực tiếp?]

Cậu là người đã chết một lần, lại liên tưởng đến tình huống của quan hốt phân nhà mình, chẳng lẽ cái nhãn đó của anh ta kết nối với một trò chơi như thế này?

Rốt cuộc là trò chơi gì mà tra tấn người ta thành như thế?

Nhan Ký Vân nhanh chóng sắp xếp một lượt các mối liên kết trong đó.

Cậu hỏi: Phát sóng trực tiếp có ích lợi gì?

[Hệ thống: Sau khi phát sóng trực tiếp, người xem có thể khen thưởng cho streamer xu vận mệnh, xu vận mệnh có tỉ suất hối đoái 1:1 với điểm tích lũy, là một trong những phương pháp có thể giúp người chơi nhanh chóng thu hoạch điểm tích lũy. Chỉ có thể tiến vào phó bản làm nhiệm vụ mới có thể mở phòng phát sóng, những thời gian khác phòng phát sóng luôn đóng cửa.]

Nhan Ký Vân nói: Mở đi.

[Mời đặt tên cho phòng phát sóng của ngài.]

Nhan Ký Vân suy nghĩ ba giây: Muốn làm người.

[Thành công đổi tên phòng phát sóng. Chà, trò chơi sắp bắt đầu rồi, sinh tử phụ thuộc hết vào ngài, chúc người chơi chơi game vui vẻ!]

Ngay sau đó, trong đầu cậu vang lên thứ âm thanh máy móc không có linh hồn không có tình cảm.

[Mời người chơi trong 24 giờ hoàn thành phó bản “Tan học về nhà”.]



[Tên phó bản: Tan học về nhà]

[Thời lượng phó bản: 24 giờ]

[Cấp bậc phó bản: Khó]

[Nhiệm vụ chính: Hộ tống Lý Mục Dương tan học về nhà.]

[Giá trị sinh mệnh hiện giờ của Lý Mục Dương: 90%]

[Số người chơi sống sót: 10/10]

Ngay sau đó, tiếng lầm bầm của một gã đàn ông trung niên truyền vào tai Nhan Ký Vân: “Hôm nay là sinh nhật Dương Dương, tặng cho nó một con mèo, chắc sẽ vui lắm nhỉ.”

Lý Mục Dương là ai?

Nhiệm vụ của cậu là hộ tống Lý Mục Dương tan học về nhà, nhưng làm một con mèo, cậu hộ tống đối tượng nhiệm vụ kiểu gì? Cậu cũng không phải là cảnh sát trưởng mèo đen trong phim hoạt hình!

Nhan Ký Vân bị lắc đến điên đảo trong lồng vận chuyển, khi đống thức ăn cho mèo đêm qua nạp vào sắp phun hết ra, cuối cùng cái lồng cũng được đặt xuống dưới đất.

Xuyên qua cửa lồng có thể quan sát được thời gian hiện tại là buổi tối, trong phòng đang bật đèn.

Cứ việc vừa rồi giọng điệu của gã đàn ông ngập tràn yêu thương với đứa con, còn tặng cho thằng bé một con mèo đen làm quà sinh nhật, nhưng khi Nhan Ký Vân làm quen được với tình hình, thứ cậu nghe được lại là tiếng chửi bới của bà mẹ với đứa nhỏ.

“Lý Mục Dương, mày đúng là cái đồ ngu si, bài đơn giản như vậy cũng không biết làm, tao dạy mày mấy trăm lần rồi!” Chất giọng sắc nhọn chói tai của người đàn bà quanh quẩn trong căn phòng khách.

Nhan Ký Vân suýt bị bà ta dọa cho tim ngừng đập.

“Mày là lợn đấy à? Bài này tao vừa nói mày đã quên!”

“Mày đúng là ác ma, mày chỉ biết tra tấn tao thôi!”

Mà gã đàn ông vừa vào nhà lại không nói gì, như thể đeo tai nghe cách âm, hoàn mỹ che đi tất cả những điều vợ gã đang làm với con trai.

Đứa nhỏ bị mẹ mình nhục mạ lại không kêu một tiếng.

Quãng thời gian tra tấn hồn người này kéo dài đến nửa giờ, gã đàn ông bật máy chơi game, trong lúc đó còn không ngừng chửi bậy.

Bà mẹ dừng đánh chửi, mà màn hình máy tính của gã đàn ông cũng xuất hiện hai chữ “thất bại” to tướng đỏ chót, vô cùng kích thích thị giác.

Đã 9 giờ tối, gã đàn ông trung niên ngừng chơi game, lúc này mới đứng dậy nói với đứa nhỏ mặt mũi sưng đỏ: “Dương Dương, mai là sinh nhật của con, chẳng phải con thích mèo sao? Ba kiếm cho con một con này.”

Gã đàn ông mở cửa lồng, thô lỗ thò tay lôi Nhan Ký Vân đang co rúm bên trong ra, mạnh bạo nhét vào trong lồng ngực đứa nhỏ.

Nhan Ký Vân được đứa trẻ ôm, cậu có thể cảm giác được hai tay thằng bé đang run rẩy, chợt ngẩng lên. Nhan Ký Vân nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của đứa bé cùng với đôi mắt đỏ hoe bầm máu, thứ thu hút sự chú ý của cậu nhất chính là một vết sẹo dài chừng 6-7 centimet ở cổ họng đứa nhỏ.

Mà bà mẹ ban nãy còn tức giận bạo lực mắng mỏ con không ngừng, lúc này lại nở nụ cười gượng gạo, cùng đứng đó thưởng thức con mèo đen vừa trưởng thành này.

Nếu là gia đình khác thì hình ảnh này đáng lẽ sẽ rất ấm áp, nhưng ở tình huống này lại vô cùng kinh khủng.

Lý Mục Dương khàn khàn kèn kẹt nói: “Cảm, cảm ơn, ba.”

Nhan Ký Vân xù hết cả lông: Con mẹ nó chứ thật đúng là cảm ơn cái trò chơi kì dị này!

Cùng lúc đó, trong phòng phát sóng [Muốn làm người].

“Đến xem thử streamer mới như nào, vừa vào đã thấy là phó bản ‘Tan học về nhà’ bậc khó, chờ mong chờ mong!”

“Góc nhìn thứ nhất sao lạ thế? Lần đầu tiên tôi được nhìn mặt NPC ở khoảng cách gần như vậy!”

“Tới bồi dưỡng mầm non đây, đổi sang góc nhìn thứ ba xem người chơi nào! Hả??? Người chơi đâu?”

“Lần đầu tiên xem phó bản này thấy có người chơi mới buổi tối thứ nhất đã có thể xông vào nhà của NPC nhiệm vụ.”

“Cho em hỏi nhỏ cái, ai là người chơi vậy?”

“Tôi đổi từ góc nhìn thứ ba sang góc thứ nhất, lại đổi từ góc thứ nhất sang thứ ba, sau đó phải kiểm tra cả tên phòng phát sóng. Hệ thống dính bug à? Sao góc nhìn thứ nhất lại là một con mèo?”

“Game này điên rồi! Ngay cả một chú mèo nhỏ đáng yêu cũng không buông tha là sao? Tự dưng tôi thấy hưng phấn ghê! Follow streamer mèo ngay và luôn!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau