Hàn Băng Ám Lưu

Chương 11

Trước Sau
Kết quả… Vẫn không hỏi Hàn Thiệu Lẫm lần trước vì sao lại tới đón cậu…

Trên đường từ siêu thị trở về, Duẫn Hạo thở dài một hơi. Đột nhiên trên vai bị vỗ một cái, giật mình cậu quay đầu lại. Thấy người phía sau, mới thả lỏng xuống:

“Cái gì vậy, hóa ra là anh Dạ! Anh đừng có đi không có tiếng động được không…”.

Giang Dạ cũng đã lâu không gặp cười liếc cậu:

“Anh chỉ vì thấy người nào đó không tập trung mà suýt đụng vào cột điện nên mới nhắc nhở nha.”.

“Hả…”.

Lúc này Duẫn Hạo mới phát hiện phía trước thực sự có một cây cột điện dựng thẳng.

Giang Dạ bật cười:

“Làm sao vậy? Mơ mơ màng màng? Gần đây có khỏe không? Công việc có thuận lợi hay không?”.

“Dạ… Cũng tốt,” không muốn chủ đề kéo dời lên người mình, Duẫn Hạo vội hỏi, “Anh Dạ thì sao? Không phải anh đang bận bảo vệ luận văn sao? Thế nào?”.

“Đó đều là chuyện vặt,” ánh mắt của Giang Dạ chuyển xuống dưới thấy trên tay cậu mang theo một túi lớn mấy món đồ mới mua từ trong siêu thị, “Ra ngoài mua đồ ư?”.

“À, vâng… Trong nhà, à… Đồ ăn trong nhà ông chủ dùng hết rồi.”.

Duẫn Hạo ngại ngùng nói, lúc Giang Dạ tiện tay xách giúp cậu thì lại kêu lên.

“Anh Dạ! Không cần đâu, tự em có thể cầm!”.

Xin anh đấy! Cậu cũng không phải con gái!.

Giang Dạ cũng không quan tâm tới sự phản đối mà đỡ lấy hết những thứ trong tay cậu.

“Ông chủ em ở đâu? Đi, anh mang về giúp em.”.

Duẫn Hạo kinh hãi.

“Không, không cần! Anh Dạ! Em thực sự có thể tự mang…”.

“Không sao, đi nào, anh cũng muốn biết hiện giờ em đang ở đâu.”.

Giang Dạ nói xong liền đi về phía trước.

“Anh Dạ!”.

Không thể nào? Tình hình hiện tại của cậu nếu như bị Giang Dạ biết nhất định sẽ bị mắng cho chết!.

Duẫn Hạo đang bị sự cấp bách vây quanh bởi vì một câu nói của Giang Dạ mà sửng sốt.

“Sắc mặt của em.”.

“Dạ?”.

“Nói khó coi cỡ nào thì khó coi cỡ đó! Anh không biết em làm công gì cho người ta, nhưng mà theo lý mà nói, nếu như tiền lương rất cao, lại ở rất thoải mái, em phải tốt mới đúng, nhưng mà sắc mặt của em còn kém hơn lúc trước làm thêm khắp nơi! Cho nên anh muốn tới đó xem cho rõ!”.

Tuy Giang Dạ lấy giọng điệu nói đùa nói, nhưng trên mặt không có chút nhượng bộ nào.

“Trước không có thời gian, bây giờ đúng lúc gặp được, cùng nhau đi thôi.”.

“Anh Dạ…”.

Duẫn Hạo vừa xấu hổ lại vừa lo lắng, không biết giải thích ra sao.

Nhìn bộ dạng khó xử của cậu, khóe môi của Giang Dạ hơi cong lên.

“Chê anh xen vào việc của người khác?”.

“Không phải!”.

Duẫn Hạo vội vàng lắc đầu nói.

“Em biết anh Dạ quan tâm em, em… Em… Em rất xin lỗi…” Nói rồi đầu cúi thấp xuống, “Xin lỗi, để anh lo lắng… Nhưng em thực sự không có việc gì, em vẫn… Đều đang rất nỗ lực mà làm việc…”.

Tiêu chuẩn cuộc sống hiện tại thực sự tốt hơn rất nhiều so với cuộc sống ba bữa trước đây, sở dĩ sắc mặt vẫn có thể không tốt, hoàn toàn là bởi vì những suy nghĩ lung tung của bản thân…

Không biết nên làm sao đối mặt với Hàn Thiệu Lẫm hiện tại, vừa khát vọng vừa sợ hãi được ôm như vậy… Cậu không ghét, thực sự không ghét…

Nhưng sau mỗi lần, ngực đều sẽ rất khó chịu một hồi. Biết không nên có chút chờ đợi, nhưng có chút vọng tưởng, nhưng mà…

Nhưng mà…

Một cái vuốt ve ấm áp dịu dàng ở trên đỉnh đầu của cậu.

“Anh Dạ?”.

Xoa xoa tóc của cậu, nụ cười của Giang Dạ trước sau vẫn làm cho người ta hết sức an tâm.

“Em đấy, có thể nghĩ cho mình nhiều hơn một chút…”.

“Dạ?”.

“Công việc tất nhiên quan trọng, nhưng cũng không cần liều mạng như vậy, em vốn dĩ còn chưa tới tình cảnh đó.”.

“Anh Dạ…”.

“Em mặc dù không có ba mẹ, không có thân thích, nhưng cũng không phải thực sự không nơi nương dự đi?” Giang Dạ nhìn chằm chằm vào cậu, “Anh đã nói cái gì, còn nhớ rõ không? Bất luận có chuyện gì, cũng có thể tới tìm anh.”.

“Anh Dạ!”.

Một dòng nước ấm lan ra khắp ngực, Duẫn Hạo cảm động đến nói không nên lời.

Lúc này, một tiếng vang gần đó kinh động đến hai người, theo quán tính nhìn lại, Duẫn Hạo kinh sợ.

“Hàn tiên sinh!”.

Lúc trưa, cậu phát hiện trong tủ lạnh không còn thừa lại thứ gì cả, tính ra ngoài mua đồ, vốn nên nói trước một tiếng, nhưng thấy Hàn Thiệu Lẫm đang ngủ trên sofa. Mặc dù trước đó đã được dặn đi dặn lại nhiều lần nếu đi đâu nhất định phải báo rõ, nhưng vì không muốn quấy rầy giấc ngủ trưa hiếm có của Hàn Thiệu Lẫm, cho nên mới không nói gì…

Nhưng sắc mặt lúc này của Hàn Thiệu Lẫm âm trầm đáng sợ hơn bất kỳ lúc nò.

“Hàn tiên sinh…”.

Không ngờ anh ta sẽ tỉnh lại nhanh như vậy, lại ở bên ngoài cho anh ta đụng phải, Duẫn Hạo có chút hoảng hốt.

Ánh mắt của Hàn Thiệu Lẫm đã không thể dùng từ đáng sợ để hình dung, hung ác nham hiểm, giống như con dao nhọn mà trừng cậu.

“Cậu đang làm gì!”.

Anh ta đột nhiên quát hỏi, âm thanh hoàn toàn không giống sự lạnh lùng ngày thường, mà là tương đối khá giận dữ.

Bị anh ta quát như vậy, Duẫn Hạo mới muốn nói lại trở nên lắp bắp.

“Tôi… Tôi… Tôi ra ngoài, ra ngoài mua đồ!”.

Nhớ tới đồ đạc vẫn còn đang trong tay Giang Dạ, cậu lúng ta lúng túng nhận lấy.

“Tôi thấy không còn nguyên liệu cho bữa tối, cho nên… Á!”.

Vai đột nhiên bị một lực mạnh túm lấy, đồ đạc rơi tung tóe. Duẫn Hạo vội vàng muốn nhặt lại, lại bị người nào đó túm quá chặt. Không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ có thể vô tội nhìn sắc mặt khó coi của Hàn Thiệu Lẫm.

Từ khoảnh khắc người đàn ông kia xuất hiện, Giang Dạ liền cảm nhận được một luồng sát khí vô cùng dày đặc. Đón nhận hai luồng ánh mắt giết người, nhìn nhìn lại tình hình trước mắt, anh thoáng lộ ra một nụ cười.

“Tiểu Hạo, vị này chính là?”.

Mặc dù đang hỏi Duẫn Hạo, nhưng mắt của Giang Dạ lại không chút trốn tránh nghênh đón Hàn Thiệu Lẫm.

“Dạ, đây là Hàn tiên sinh, em…”.

Duẫn Hạo mới vừa định giới thiệu, trên vai đột nhiên siết chặt, Hàn Thiệu Lẫm bắt cậu quay người rời đi.

Lảo đảo theo sát vài bước, không thể không kêu lên:

“Chờ, chờ một chút, Hàn tiên sinh…”.

“Tiểu Hạo!”.

Giang Dạ ở phía sau kêu một tiếng. Cánh tay kia của Duẫn Hạo cũng bị bắt lấy.

Bởi vì sự xen vào của Giang Dạ, khiến cho bước chân của Hàn Thiệu Lẫm ngừng lại. Anh ta xoay lại, lấy một loại ánh mắt càng thêm khủng bố nhìn thẳng tên đàn ông không biết tốt xấu này.

Không ngại đối diện với cơn lửa giận hừng hực phóng tới, Giang Dạ chỉ cười nhẹ, đột nhiên tiến đến gần bên tai Duẫn Hạo, lấy âm lượng chỉ có hai người nghe được nói:

“Nhớ tới tìm anh.”.

“Được…”.

Duẫn Hạo rất tự nhiên lập tức gật đầu, vừa quay đầu lại liền đụng phải vẻ mặt phẫn nộ gần như vặn vẹo của Hàn Thiệu Lẫm.

“A!”.

Gần như là bị kéo trở lại biệt thự họ Hàn, vừa vào cửa Duẫn Hạo đã bị ném vào phòng.

Xoa bả vai bị đụng đau, cậu dựa vào tường đứng dậy, nhìn Hàn Thiệu Lẫm tựa như quỷ la sát đầy khó hiểu.

“Hàn tiên sinh…?”.

Khuôn mặt của Hàn Thiệu Lẫm gần như co rúm lại, huyệt thái dương nổi đầy gân xanh đủ để chứng minh sự phẫn nộ hiện tại của anh ta.

Mặc dù đã hết sức kiềm chế, anh ta vẫn không chắc sức mạnh ở tay. Lúc Duẫn Hạo đụng vào vách tường lộ ra nét mắt đau đớn, ngực xoắn mạnh lại. Đi kèm với sự đau đớn, lửa giận trong lòng cũng càng ngày càng tăng.

Buổi trưa tỉnh lại, muốn kêu tên nhóc này pha một ly cafe, cũng không thấy bóng dáng kia chạy tới, nghi ngờ nên xuống lầu tìm kiếm một vòng, vẫn không thấy người. Từ từ hoảng lên, tìm kiếm bên ngoài nhà cũng không tìm thấy. Nhìn không thấy bóng dáng quen thuộc vôn dĩ phải ở bên người, một loại hoảng loạn không nói ra lời chợt chiếm lấy tâm trí. Không kịp suy nghĩ nhiều đây là loại tâm trạng thế nào, bỏ chạy ra ngoài, kết quả lại ở vùng lân cận nhìn thấy tên nhóc này đang thân mật tựa vào một người đàn ông xa lạ, còn cho phép kẻ khác vuốt ve đầu của cậu như vậy, hơn nữa gã đàn ông kia, cũng lấy một loại ánh mắt dịu dàng cực kỳ chói mắt nhìn…

Lo lắng vào giây phút đó hóa thành lửa giận!.

Càng đáng giận chính là, đến bây giờ tên nhóc kia vẫn còn vẻ mặt vô tội! Hay là nói, cậu đã quen rồi?.

Nghĩ vậy, cơn lửa giận của Hàn Thiệu Lẫm liền xông lên đỉnh đầu, anh ta bước nhanh qua.

“Ai cho phép cậu đi ra ngoài?!”.

Đột nhiên bị khiển trách khiến Duẫn Hạo rụt vai lại.



“Tôi chỉ ra ngoài mua đồ…”.

Hàn Thiệu Lẫm căn bản không tính nghe lời giải thích của cậu.

“Tôi đã nói gì với cậu?! Tôi có cho phép cậu ra ngoài không?”.

Mặc dù những lời khiển trách như vậy tương đương với hành vi xâm phạm quyền hạn, nhưng dựa vào tình hình trước mắt, Duẫn Hạo chỉ có thể cố gắng hết sức để không chọc tức anh ta.

“Bởi vì… Bởi vì ngài đang ngủ, tôi…”.

Hít một ngụm không khí, bàn tay của Hàn Thiệu Lẫm quẹt qua sườn mặt đè lên trên bức tường ở phía sau người, nhanh chóng rút ngắn sự khẩn cấp của hai người, hai tròng mắt bốc hỏa kia dường như còn thêm vào thứ gì đó càng khiến người ta sợ hãi. Duẫn Hạo không tự chủ rùng mình một cái, lời nói cũng nghẹn ở cổ họng.

“Hắn ta là ai?!”.

Câu hỏi ngắn gọn, âm thanh không cao, nhưng lại trầm khiến cho người ta lạnh tim, còn bức người hơn cả lần trước.

“Ngài muốn nói anh Dạ?”.

Chỉ là xác định một chút, lại đưa tới ánh mắt càng thêm hung ác, Duẫn Hạo tưởng rằng anh ta xem Giang Dạ trở thành người xấu, vội hỏi:

“Anh Dạ không phải là người xấu, anh ấy tốt lắm, vẫn rất quan tâm tới tôi…”.

Lời này lọt vào trong tai Hàn Thiệu Lẫm giống như rưới một thùng xăng vào ngọn lửa, lời giải thích của Duẫn Hạo chẳng những không có tác dụng, trái lại càng làm anh ta kích động muốn đánh người. Nhưng mà Duẫn Hạo hoàn toàn không biết gì còn đang nhiệt tình kể ra những điểm tốt của Giang Dạ, không hề chú ý tới đôi con ngươi của Hàn Thiệu Lẫm đã biến sắc.

“Câm miệng!”.

Một tiếng hét dữ dội đột nhiên vang lên, Duẫn Hạo ngừng nói, sợ hãi nhìn người đàn ông toàn thân đang tỏa ra mùi thuốc súng ở trước mặt, không rõ anh ta vì sao lại đột nhiên giận dữ như vậy.

Chỉ thấy cơ hàm của Hàn Thiệu Lẫm co giật, nắm tay cũng siết chặt lấy:

“Tôi mặc kệ hắn là ai, sau này không cho phép gặp hắn nữa! Có nghe hay không?!”.

“Cái gì…”.

Hàn Thiệu Lẫm đã không có tâm trạng suy nghĩ xem đây là loại ý nghĩ thế nào, chỉ cần nghĩ đến việc Duẫn Hạo ở cùng người đàn ông khác, có một loại xung động mãnh liệt còn mạnh hơn axit humic tập kích toàn bộ lồng ngực.

Không đợi Duẫn Hạo hoàn hồn lại, liên tiếp những tiếng rít gào càng dọa người lại phủ đầu bổ tới.

“Còn có tên bạn học lần trước của cậu, sau này không cho phép có bất kỳ tiếp xúc gì với bọn họ!”.

“Bọn họ là bạn bè của tôi…”.

Sao có thể như vậy…?.

“Không cần xin! Bất luận là lý do gì, đừng để tôi lại nhìn thấy cậu tới lui với người đàn ông khác!”.

“Nhưng mà…”.

Mệnh lệnh quá mức vô lý khiến Duẫn Hạo không thể không giải thích rõ.

“Không có nhưng mà!”.

Duẫn Hạo không lập tức đáp ứng giống như trước đây, khiến cơn lửa giận của Hàn Thiệu Lẫm toàn bộ đều bộc phát ra, theo tiếng rống giận, một nắm đấm nặng nề nện vào bức tường phía sau Duẫn Hạo.

Giống như gió lớn quét qua, trong phòng thoáng an tĩnh lại.

Đợi đến khi nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt Duẫn Hạo, Hàn Thiệu Lẫm mới ý thức được hành vi quá khích của mình. Ngực thoáng buồn bực đau nhức, ngầm chửi một tiếng, ép bản thân dời tầm mắt đi, không nhìn thấy ánh mắt giống chú nai con đang hoảng sợ kia, anh ta buồn bực lên tiếng:

“Cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được rồi!”.

Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được rồi…?.

Đêm khuya, Duẫn Hạo đi vào bếp, vặn vòi nước rót một ly nước, ngửa đầu uống cạn, cổ họng kho khan mới lấy lại được chút xoa dịu. Ngơ ngác nhìn bồn nước, ánh mắt dần dần không còn tiêu cự.

Ban ngày sau khi Hàn Thiệu Lẫm nổi giận lôi đình với cậu xong thì không còn để ý tới cậu, ngay cả bữa tối cũng không động tới. Nhưng mà tới tối, lúc cậu mang cafe lên, mới đặt ly xuống, vừa muốn xoay người rời đi, đã bị một tay kéo lấy đặt lên giường. Không có lời giải thích thừa thãi, Hàn Thiệu Lẫm nghiêm túc lộ ra bộ mặt đen thui cởi hết quần áo cậu ra, đồng thời không thèm đếm xỉa tới vẻ mặt đau đớn của cậu mà tiến quân thần tốc, không chút dịu dàng nào cả. Không biết có phải cơn tức giận ban ngày vẫn còn thừa lại hay không, đêm nay Hàn Thiệu Lẫm có vẻ đặc biệt thô bạo, hơn nữa còn nóng nẩy, đối xử cậu hoàn toàn không còn sự kiên nhẫn trước đây, từ đầu tới cuối, vẻ mặt đều âm trầm.

Mãi cho đến khi cậu chịu không nổi mà hôn mê đi…

Một đêm này, Hàn Thiệu Lẫm không có gọi tên của cậu.

Không có để tâm tới hành vi vô lý như vậy, nhưng mà cậu lại bởi vì không có nghe thấy Hàn Thiệu Lẫm gọi tên của mình mà trở nên khổ sở. Lại nhớ tới câu nói bị bỏ lại hồi sáng, ngực Duẫn Hạo liền đau nhức từng cơn, cậu thực sự không rõ sự tồn tại của bản thân bây giờ đối với Hàn Thiệu Lẫm rốt cuộc là cái gì. Chỉ là mỗi đêm muốn ôm thì ôm, gọi thì tới, đuổi thì đi sao? Ngay từ đầu không nên ôm hy vọng, nhưng mà cậu vẫn hiểu rất rõ bản thân đã không thể tự kềm chế mà hãm sâu xuống, mặc dù bị đối xử như vậy, cậu vẫn…

Nước mắt không biết tụ tập ở trước lông mi từ lúc nào, lung lay sắp rớt, cuối cùng nhịn không được dưới một cái chớp mắt run rẩy, cuồn cuồn rơi xuống…

Không biết có phải là bởi vì cánh tay thiếu đi một vật gì đó hay không, Hàn Thiệu Lẫm đột nhiên giật mình tỉnh lại phát hiện trên giường chỉ có một mình anh ta, tim lập tức trầm xuống. Gần như là hoảng loạn mà giật cửa đi ra ngoài, nhìn thấy trong phòng bếp dưới lầu có chút ánh sáng nhạt mới thoáng yên lòng. Nhưng đi tới cạnh cửa phòng bếp, lại nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt buồn bã kia.

Tim giống như bị cái gì đó đột nhiên nắm lấy trở nên đau đớn, không có đi vào trong, anh ta chỉ đứng lặng im ở cạnh cửa nhìn chăm chú một hồi lâu, ánh mắt cũng dần dần trở nên thâm thúy.

Người ở trong phòng bếp không hề nhận ra ánh mắt ở ngoài cửa phóng tới, ngơ ngác đứng đó, để mặc nước mắt chảy xuống từng giọt từng giọt…

Cuộc sống như vậy phải đến khi nào mới kết thúc?.

Duẫn Hạo cũng không rõ rốt cuộc cảm xúc của bản thân thế nào, đối với cách chung sống hiện nay với Hàn Thiệu Lẫm, cậu càng ngày càng cảm thấy bất an, nhưng mà, vừa nghĩ đến một ngày nào đó Hàn Thiệu Lẫm cuối cùng sẽ chán ghét không hề để ý tới cậu —— Đó là lúc cậu lấy lại sự tự do, tim lại trở nên nặng trĩu.

Hôm nay, Duẫn Hạo mới vừa đi ra khỏi cổng trường, đã bị người gọi lại. Ngẩng đầu lên nhìn, khôn mặt vốn rầu rĩ không vui lập tức bày ra nụ cười, cậu vội vàng chạy tới.

“Hà tiên sinh! Sao anh lại ở đây? Công tác kết thúc rồi ư?”.

Từ trong cửa sổ xe lộ ra chính là trợ lý Hà trước đó đã cùng Hàn Thiệu Liêm bị phái đi công tác, trên khuôn mặt quen thuộc mang theo nụ cười dịu dàng mà lịch sự thường ngày.

Thấy anh, Duẫn Hạo liền nghĩ tới một người khác:

“Anh Liêm đâu? Anh ấy cũng đã về sao?”.

“Vừa mới về. Chủ tịch kêu tôi đến đón cậu, lên xe đi.”.

Trợ lý Hà giúp cậu mở cửa xe.

“Đón tôi?”.

Duẫn Hạo sửng sốt, chỉ vào mình.

“Đúng vậy, mau lên đây, phó chủ tịch cũng đang chờ ở nhà đấy.”.

Tin Hàn Thiệu Liêm trở về khiến Duẫn Hạo thoáng có chút phấn khởi, giống như người thân xa cách từ lâu trở về, nhưng lập tức lại trở nên lo lắng.

Đúng rồi, anh Liêm không biết tình cảnh hiện nay của cậu…

Đột nhiên cậu thực sự rất muốn nói ra nỗi tâm sự giấu kín trong lòng một thời gian dài, nhưng lại lo lắng trái lại sẽ tạo thành cục diện không thể cứu vãn.

“Tiểu Hạo? Tiểu Hạo!”.

Tiếng kêu to của trợ lý Hà khiến cho cậu hoàn hồn trở lại, cười cười xin lỗi, vội vàng ngồi lên xe.

Mặc kệ, về trước rồi hãy tính. Cho dù trong lòng không ổn, hiện tại cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.

Lơ đãng ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt trong gương chiếu hậu đang nhìn mình.

“Hà tiên sinh?”.

Tâm sự của cậu biểu lộ ra ngoài quá rõ ràng đến nỗi đã bị nhìn ra sao? Duẫn Hạo vội vàng lộ ra nụ cười.

Trợ lý Hà cười cười, trong giọng nói hơi thiếu đi chút máy móc:

“Mệt mỏi sao? Mấy ngày tôi với phó chủ tịch vắng mặt, vất vả cậu rồi.”.

“Không đâu…”.

Lẩm bẩm, Duẫn Hạo cũng vô thức đỏ mặt, vội vàng cúi đầu.

Lúc này một hộp nước ép hoa quả đưa tới bên cạnh:

“Sắc mặt cậu không tốt lắm, uống chút cái này đi.”.

“Cảm ơn, cảm ơn!”.

Vội vàng nhận lấy, Duẫn Hạo mất tự nhiên sờ sờ mặt, không biết liệu sắc mặt mình có phải trông thực sự rất tệ hay không.

Mặc dù cũng không khát, nhưng vì không phá hỏng lòng tốt của trợ lý Hà, cậu cầm lấy hộp nước ép.

Xe không biết chạy bao lâu, nhìn cảnh vật lưu động ngoài cửa sổ, Duẫn Hạo từ từ cảm thấy kỳ lạ.

Đây không giống tuyến đường trở về biệt thự họ Hàn, vừa rồi tưởng rằng vì tránh kẹt xe mới đi đường vòng, nhưng mà đã đi hai mươi phút, sao…

“Hà tiên sinh, chúng ta không phải đi về sao?”.

Nhìn cảnh vật lạ lẫm ở ngoài cửa sổ, cậu vội hỏi nói.

Trợ lý Hà sau vài giây im lặng đáp:

“Đúng vậy.”.

“Nhưng mà…”.

Người đàn ông bên cạnh vẫn duy trì tư thế không thay đổi, nụ cười trên môi lại từ từ nổi lên sự thay đổi.

“Đúng là trở về, nhưng mà… Không phải trở về cái nơi ma quỷ kia!”.

Cái gì?!.

Duẫn Hạo kinh hãi, quay đầu nhìn lại, lại đột nhiên hoa mắt, một cơn buồn ngủ nặng trĩu kéo về phía cậu. Chưa kịp kêu một chữ, cậu liền ngã xuống lưng ghế dựa.

Người đàn ông chậm rãi dừng xe ở ven đường, nhìn thiếu niên nặng trĩu ngủ thiếp ở bên cạnh, đôi mắt bên dưới đôi kính xuất hiện vẻ mặt khác với sự tao nhã lịch sự trước đây.

Lúc Duẫn Hạo tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ. Cậu lật đật từ trên giường đứng dậy, nhưng bởi vì đứng dậy quá nhanh mà khiến cho đầu choáng váng một hồi.

“Á…”.

“Không có việc gì chứ?”.

Bên cạnh vang lên lời ân cần thăm hỏi trầm ổn mà bình tĩnh, Duẫn Hạo ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên cạnh có một gã đàn ông đang nhìn mình. Thoáng sửng sốt, mới ý thức được đó là trợ lý Hà. Bởi vì anh ta không mang đôi kính gọng mỏng ngày thường, trong lúc nhất thời thiếu chút nữa không nhận ra. Không biết có phải vì vậy hay không, cứ vẫn cảm thấy ánh mắt cùng vẻ mặt của anh ta đều có chút khác biệt so với trước đây, giống như là một người hòa nhã thân thiện thoáng chốc trở nên sắc bén xa lạ.

Bọn họ không phải lái xe về nhà sao? Sao…

Ở đây là đâu?.

Nghi vấn liên tiếp xuất hiện, lại không biết nên mở miệng hỏi cái nào trước.

“Đây là một tòa nhà ở ngoại ô của tôi.”.



Giống như nhìn thấu nghi vấn của cậu, người đàn ông chủ động nói.

Ngoại ô?.

Duẫn Hạo lại sửng sờ.

“Hà tiên sinh…”.

Cậu vừa muốn mở miệng hỏi, đã bị cắt ngang.

“Tôi không phải họ Hà.”.

“Hả?”.

“Đó không phải là họ của tôi…”.

Nhìn chằm chằm cậu, con ngươi của Liễu Trình Kiền chậm rãi trở nên sâu sắc, như có một thứ giống như cây kim khúc xạ ra ngoài..

“Chỉ là, gia đình thực sự của tôi đã mất…”.

Chuyện gì vậy?.

Duẫn Hạo hoang mang nhìn anh ta.

“Xin lỗi, kéo cậu liên lụy vào…” Liễu Trình Kiền dừng một chút, giọng điệu lại thay đổi, “Nhưng mà, muốn trách thì trách người kia đi! Cậu cũng rất hận hắn đúng không? Loại người chỉ biết đến bản thân cưỡng ép chiếm đoạt những thứ của người khác… Giống y chang ông nội của hắn!”.

“Hà tiên sinh… Anh, anh đang nói cái gì vậy?”.

Một sự bất an mãnh liệt dâng lên, Duẫn Hạo hoảng hốt nói.

“Chúng ta không phải phải đi về sao? Nếu như chậm trễ…”.

“Không cần!”.

Liễu Trình Kiền đột nhiên đưa tay nâng cằm của cậu lên.

“Không cần phải về, người kia tự mình cũng sẽ đưa đến cửa!”.

“Anh nói… Hàn tiên sinh?”.

Duẫn Hạo vì dự cảm không tốt trong đầu mà không tin.

Ngón tay của Liễu Trình Kiền từ từ trượt xuống dưới, vén cổ áo lên, vuốt nhẹ lên vết tích ửng đỏ trên xương quai xanh cậu, khóe môi lạnh lùng cong lên:

“Cái này… Là hắn làm nhỉ?”.

Duẫn Hạo lại càng hoảng sợ, đẩy tay anh ta ra.

Theo dõi ánh mắt né tránh của cậu, Liễu Trình Kiền hừ một tiếng nở nụ cười:

“Quả nhiên hắn đúng là loại người này, là kẻ sẽ không để con mồi bên cạnh mà không ăn, mặc kệ là cậu bằng lòng cũng được không muốn cũng được…”.

“Hà tiên sinh!”.

“Tôi vẫn luôn chờ cơ hội có thể hoàn toàn đả kích hắn, nhưng mà… Loại người này, ngay cả mẹ và em gái ruột của mình cũng không quan tâm, thực sự không biết cái gì mới là nhược điểm của hắn, tôi phải nhẫn nại đến bây giờ…”.

Nghe được những lời như vậy từ miệng một người từ trước đến nay đều rất ân cần thân thiện, Duẫn Hạo hết sức sợ hãi đến mức nói không ra lời. Trợ lý Hà trong ấn tượng lúc nào cũng mỉm cười, nói không nhiều nhưng làm việc dứt khoát, lặng lẽ chăm sóc các vấn đề của Hàn gia, người trước mắt lại…

Anh Liêm cũng nói qua anh ta giống như người nhà, sao lại…

Liễu Trình Kiền nhìn cậu chậm rãi lộ ra một nụ cười khiến kẻ khác không rét mà run.

“Trước đó tôi để một người phụ nữ làm thử nghiệm trước, mặc dù thất bại, nhưng cũng đạt được hiệu quả bất ngờ, cho nên… Đừng trách tôi!”.

Trái tim Duẫn Hạo vốn đã treo lên cao bỗng chốc nhíu chặt lại, nhìn bóng dáng xoay người rời đi của Liễu Trình Kiền, lúc anh ta sắp đẩy cửa thì kêu lên.

“Chờ một chút!”.

Bước chân bước ra ngoài của Liễu Trình Kiền dừng lại, nhưng vẫn không quay lại. Duẫn Hạo nhìn anh ta đầy vẻ khó tin:

“Lẽ nào nói… Chuyện Đái tiểu thư lần trước là anh ở sau lưng xúi giục?”.

Liễu Trình Kiền không quay lại, cũng không lập tức trả lời, mà im lặng một hồi, thản nhiên nói:

“Cô gái kia rất đáng thương, tôi chỉ giúp cô ta một tay mà thôi.”.

“Ssao… Sao lại…?”.

Duẫn Hạo không thèm đếm xỉa tới đầu óc còn đang mơ màng đau nhức vì tác dụng của thuốc chưa tan, nhảy xuống giường chạy qua nắm lấy tay anh ta.

“Không thể nào! Hà tiên sinh! Tại sao anh muốn làm loại chuyện này? Anh không phải là trợ lý của anh Liêm sao? Tại sao?”.

Bị ép xoay người lại, Liễu Trình Kiền ngẩn ra, không ngờ lại chạm vào đôi mắt trong sáng, ánh mắt hoàn toàn tín nhiệm khiến cho thứ nào đó trong lòng anh ta thoáng dao động.

Tim sít chặt, anh ta thô lỗ hất tay Duẫn Hạo ra, không có khống chế sức lực khiến Duẫn Hạo chấn động lui lại mấy bước.

“Hà tiên sinh…”.

“Tôi nói rồi, tôi không phải họ Hà!”.

Ép buộc bản thân kiên định ý chí, Liễu Trình Kiền nắm chặt tay, nhìn ánh mắt tràn đầy khó hiểu cùng sợ hãi của Duẫn Hạo, nghiến răng chậm rãi nói:

“Trợ lý gì đó, căn bản không phải tôi, tôi chỉ là đang chờ đợi, mặc dù… Tôi nhận được sự tín nhiệm của bọn họ, nhưng mà nếu như chỉ đơn giản là giết anh ta thì có phần quá nhân từ, tôi cũng muốn anh ta nếm thử loại đau đớn xuyên tim đến rét thấu xương khi mất đi thứ quan trọng nhất!”.

Duẫn Hạo sợ ngây người.

“Vì… Vì sao…?”.

“Vì sao…?”.

Nặn ra một nụ cười vặn vẹo tràn ngập căm thù, Liễu Trình Kiền giống như đang tự hỏi lập lại câu hỏi, lại giống như trào phúng mà cười khan hai tiếng.

“Vì… Đoạt lại tất cả những thứ mà tôi đã bị Hàn gia cướp đi!”.

“Hả?!”.

“Cha tôi đã từng là nhân viên của Hàn thị, có một lần đã được chủ tịch tiền nhiệm của Hàn thị, cũng chính là ông nội của Hàn Thiệu Lẫm trọng dụng, nhưng mà… Ông ta là tên ma quỷ lợi dụng người xong thì vứt bỏ! Một lần nọ sau khi cha tôi đầu tư thất bại ông ta không những không đưa tay giúp đỡ, còn đuổi ông ấy đi, thậm chí bắt ông ấy trong thời gian ngắn phải trả hết nợ! Món nợ lớn như vậy, cha tôi căn bản không có cách hoàn trả lại, nhưng bởi vì ông ấy là nhân viên bị Hàn thị loại trừ, không có một ngân hàng nào bằng lòng cho ông ấy vay… Trong tình huống cùng đường, cha tôi lái xe rơi xuống vách núi…”.

Duẫn Hạo bỗng chốc run rẩy, nhìn đôi mắt từ từ mất đi ánh sáng của anh ta.

Đang chìm vào hồi ức đau thương, Liễu Trình Kiền máy móc nói:

“Không lâu sau mẹ tôi cũng bởi vì đau lòng tuyệt vọng mà tự sát, khi đó tôi chỉ mới mười tuổi, chỉ có thể nhờ thân thích xa nuôi dưỡng… Mặc dù như vậy, tôi vẫn không quên sự thống khố của cha mẹ vì bị ép chết!”.

Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, hai luồng ánh mắt giống như đám tên bắn về phía Duẫn Hạo ở bên cạnh.

Duẫn Hạo hoảng sợ lùi ra sau, lại bị anh ta một tay bắt được.

“Tiểu Hạo, cậu hẳn có thể hiểu được loại thống khổ này đi? Cậu, tôi, còn có cô gái của Đái thị kia, nỗi đau đớn của chúng ta đều giống nhau mà!”.

“Tôi…”.

Ký ức không muốn bị đánh thức đánh sâu vào đại não, nước mắt của Duẫn Hạo lung lay sắp rớt.

Liễu Trình Kiền lại hung hăng hỏi tiếp:

“Cậu chẳng lẽ không hận sao? Cậu có nghĩ rằng như vậy có xứng với những người thân đã chết không? Tại sao cậu có thể dễ dàng tha thứ như vậy? Lúc cha mẹ cậu chết đau đớn cỡ nào cậu biết không? Thời gian một mình mang theo loại ký ức này gian nan thế nào cậu không biết sao?!”.

“Không phải!”.

Duẫn Hạo nhịn không được kêu to lên, nước mắt rơi xuống.

“Tôi… Không nghĩ như vậy…! Tôi chỉ hy vọng có thể sống thật tốt, không oán hận bất kỳ kẻ nào, không muốn có bất kỳ sự đau khổ nào… Sống thay cho ba mẹ, còn có Lucky… Tôi không muốn hận…”.

Liễu Trình Kiền buông tay ra, nhìn cậu trượt xuống đất, hận ý trong mắt đan xen không cách nào chấp nhận.

“Là như vậy sao…? Cậu hiền lạnh đến mức đáng thương như vậy sao?”.

Anh ta khẽ nói, giọng điệu lại đột nhiên nặng thêm.

“Nhưng tôi và cậu khác nhau! Trừ khi tự tay báo tay, bằng không tôi không có cách nào không hận! Tôi muốn hắn chết đầy thống khổ và hối hận!”.

Cơ thể của Duẫn Hạo chấn động, sợ hãi ngước đôi mắt khó tin nhìn về phía anh ta.

“Anh… Anh sẽ đối Hàn tiên sinh…”.

“Toàn bộ những gì Hàn gia thiếu tôi, tôi đều phải lấy lại!”.

“Nhưng mà… Anh nói đó là ông nội của Hàn tiên sinh làm, tại sao…!”.

“Vậy thì sao?! Ông cháu bọn họ đều giống nhau!”.

Duẫn Hạo nghẹn lời, nhớ lại lời Hàn Thiệu Liêm đã từng nói trước đây, Hàn Thiệu Lẫm kế thừa dòng máu lạnh lùng tàn nhẫn của ông nội…

Liễu Trình Kiền vẫn châm biếm nói:

“Cậu cho rằng Hàn Thiệu Lẫm là ai? Thủ đoạn của hắn giống hệt lão già kia! Bị hắn ép đến đường cùng đâu chỉ có Đái thị?! Cậu cũng tận mắt nhìn thấy rồi đấy, ngay cả với mẹ và em gái mình hắn cũng là vẻ đó! Nếu lão già Hàn gia đã chét, vậy do hắn thay thế đi!”.

Giống như sét đánh nện xuống, ngay cả tim Duẫn Hạo cũng run lên.

“Đừng…” Thanh âm nghẹn trong cổ họng, người đàn ông trước mặt căn bản khiến người ta không thể tin anh ta cùng trợ lý Hà ân cần ôn hòa trước kia là cùng một người!.

Nhìn nước mắt của cậu, Liễu Trình Kiền lộ ra nụ cười quỷ dị.

“Tôi vẫn luôn tìm kiếm, tìm ra thứ có thể thực sự uy hiếp hắn, dù là ác quỷ, cũng sẽ có nhược điểm…” Tay, lại chạm vào khuôn mặt tái nhợt thuần khiết trẻ con kia một lần nữa, “Nhưng lại không nghĩ rằng, khiến hắn động tâm lại là tên tiểu quỷ như cậu, xem như là ông trời cho tôi một cơ hội lớn đi!”.

Như bị điện giật, đại não Duẫn Hạo trống rỗng, cơ thể cũng kinh ngạc đến không thể động đậy.

… Động tâm?.

Ai… Động tâm?.

“Không nhận thấy sao? Thật là đáng thương…”.

Khóe miệng Liễu Trình Kiền kéo lên, liếc xéo cậu.

“Cậu là một đứa trẻ tốt vô tội, nếu như có thể, tôi cũng không hy vọng như vậy, nhưng mà… Tất cả mọi chuyện, muốn trách cũng chỉ có thể trách Hàn Thiệu Lẫm!”.

Anh ta rút tay về, đột nhiên quay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau