Vong Ân

Chương 47: Cầu hôn

Trước Sau
Yến Châu tất nhiên không phải thật sự vì một cái trống bỏi của Quý An mới gọi Yến Hoài.

Hắn hiện giờ cũng tới tuổi đón dâu thành gia, đứa thứ hai của Yến Châu đều sắp sinh rồi, Yến phu nhân đã nhọc lòng xong việc con trai lớn, đơn giản liền đặt mục tiêu trên người thằng con trai nhỏ.

Trước khi Yến Hoài hồi phủ, Yến phu nhân đã tìm kiếm hai cô nương rất phù hợp, gia thế, nhân phẩm, bộ dạng đều là nhất trong hàng nhất, bà biết cái nết Yến Hoài, biết hắn đối với mấy câu tương tự “Lệnh của cha mẹ lời người mai mối”, khẳng định sẽ không đáp ứng cưới một cô nương ngay cả mặt mũi còn chẳng biết tròn méo ra sao về làm vợ, cho nên bà cố ý tìm, đều là những người tuổi tác xấp xỉ, khi còn nhỏ cũng từng chơi cùng Yến Hoài.

Khi Yến Hoài mang theo Quý An qua viện Yến Châu, Thẩm Chu Di đã ngủ, Yến Bách cũng đã được bà vú bế đi, trống bỏi của Quý An không thể đưa đến tay Yến Bách, nghe Yến Châu nói với Yến Hoài an bài của Yến phu nhân: "Ý của nương là thời điểm ăn tết phải giao du một chút, khi còn bé cũng không phải chưa từng thấy qua, cô nương Thẩm gia là biểu muội của Chu Di, ta cảm thấy cô nương ấy thực tốt, ngày sau cùng Chu Di cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, thế nào? ”

Yến phu nhân dụng tâm lương khổ, còn cố ý bảo Yến Châu đến thăm dò khẩu phong trước.

Yến Hoài tứ bình bát ổn, một chút cũng không kinh ngạc, chuyện này mẹ hắn đã viết trong thư rất nhiều lần, gọn gàng dứt khoát: “Ta cảm thấy không phù hợp.”

Nhưng Quý An không có chuẩn bị tâm lý như hắn, đứng ở sau Yến Hoài nghe thấy lời này, trong lòng cả kinh, tay run lên, trống bỏi chưa tặng suýt nữa rơi xuống đất.

Yến Hoài lẹ mắt nhanh tay, đón kịp cái trống, thuận tay đặt lên bàn, đùa nghịch chén trà tiếp tục nói: "Gặp qua cũng đều là chuyện khi còn bé, ta không nhớ rõ nàng trông như thế nào, ca à, ngươi đau lòng tẩu tử theo ngươi gả xa, cũng không thể ép cho ta cưới biểu muội nàng chứ?”

 

 Yến Hoài chỉ cười không nói, chậm rãi uống trà.

Yến Châu cùng Thẩm Chu Di là thanh mai trúc mã, hiện giờ tôn trọng nhau như khách cử án tề mi, thật sự là hình mẫu của vợ chồng hình mẫu trong thế hệ bọn họ, y minh bạch đệ đệ y, đang giễu cợt lời này của y không hề có sức thuyết phục.



Y xung phong diễn vai thuyết khách ngược lại còn bị trêu chọc một phen, bất đắc dĩ trống rỗng ngó ngó Yến Hoài, thở dài: “Hơn nữa ta vì Chu Di cũng chẳng có vấn đề, nàng vốn chính là phu nhân ta —— là biểu muội nàng thì làm sao, thân càng thêm thân, ngươi không muốn tìm người tri kỷ?”

Lời này Yến Châu kỳ thật vốn dĩ cũng không kỳ vọng Yến Hoài có thể trả lời, không nghĩ tới, Yến Hoài thế nhưng đáp rất lẹ: “Ai nói ta không muốn?”

Hắn một bộ dáng ông cụ non “Lòng ta có người rồi”, nhưng mà tưởng tượng đến cảnh Yến phu nhân lải nhải, thì bắt đầu đau đầu: “Đại ca, cô nương Thẩm gia thật sự không phù hợp đâu, ngươi mau khuyên nương bỏ cái tính toán này đi.”

Yến Châu từ xưa đến nay vô pháp quản đệ đệ, chỉ có thể trước đáp ứng hắn, lại không nhịn xuống hỏi: "Cô nương Thẩm gia kia không được, ngươi muốn cô nương nhà ai? Để đại tẩu ngươi giúp ngươi đi xem một chút.”

Hắn nghĩ thầm làm gì có cô nương nhà ai, Yến Hoài liếc mắt nhìn Quý An đứng bên, nói: “Trưởng tẩu không quen đâu…… Được rồi, ca, ta đáp ứng ngươi, ta sang năm khẳng định đón dâu thành gia. Ngươi giúp ta báo với nương một tiếng, năm mới năm mẻ, ta ngỗ nghịch lão nhân gia nàng, bà sẽ nháo đến gà bay chó sủa mất.”

Yến Châu bắt được trọng điểm, thập phần hoài nghi đây là kế hoãn binh, hồ nghi nói: “Sang năm? Khẳng định thành thân?”

Yến Hoài nén cười, ở dưới bàn trộm đá đá mũi giày nhóc con nào đó đang lo sợ bất an,: “Đương nhiên, khẳng định thành thân.”

Từ nhỏ không biết bị tên đệ đệ thúi hố không đếm nổi bao nhiêu lần, Yến Châu nhìn chằm chằm Yến Hoài, thật lâu sau, rốt cuộc không moi được chút sơ hở trong ánh mắt thề son sắt của Yến Hoài, mới không thể không lựa chọn tin tưởng sức mạnh tình thân và huyết thống, gật đầu: “Giúp ngươi ở trước mặt nương nói đỡ cũng được, nhưng nhắc trước, ngươi nhưng đừng hố ta, nếu qua sang năm ngươi lại trốn nợ, đừng trách ta lập tức trói ngươi đi bái đường.”

Yến Hoài vốn cũng không phải kế dây dưa, nhóc ngốc thân ái của hắn lúc này còn đứng ở trước mặt đâu, chỉ là vẫn chưa đến thời điểm công khai, nhanh chóng ngôn chi chuẩn xác chắc chắn hắn không lừa ca hắn, bị Yến Châu ném cho hộp đồ ăn khuya, đá đít ra ngoài.

Vừa bước khỏi cửa, Yến Hoài nháy mắt chọn cái bánh đút Quý An, cười trêu cậu: “Nghe thấy không? Sang năm nếu An An không gả cho ta, ta chỉ có thể chấp nhận bị huynh trưởng trói đi bái đường thôi.”

Hắn nói giống như bản thân vô hạn đáng thương, còn đi câu đầu ngón tay Quý An, hỏi người ta: "An An có gả hay không nha?

Quý An trong miệng cắn bánh ngọt, nói không ra lời, hơn nữa cậu nửa thẹn thùng nửa sợ hãi, đỏ mặt rũ đầu, lát sau mới mơ mơ màng màng nghẹn tới một câu: “Có thể ạ……”



Cậu nếm qua giáo huấn, không dám giấu diếm với Yến Hoài nữa, khóe miệng dính chút vụn bánh, vẻ mặt lo lắng nhìn Yến Hoài: “Thiếu gia, ta sợ …… Lão gia phu nhân còn có đại thiếu gia, thiếu phu nhân, đều sẽ không đồng ý đâu.”

Quý An không nghĩ ra được có biện pháp gì, có thể khiến Yến gia tiếp nhận cậu, cậu xuất thân không tốt, cho dù là nữ cũng chỉ xứng làm thiếp Yến Hoài, huống chi cậu chân chính là nam, cách duy nhất nghĩ đến chính là Yến Hoài vì cậu quăng hết ngăn cản của người nhà, thậm chí nếu phản kháng không có kết quả, khả năng bọn họ chỉ có thể tư bôn.

Những câu chuyện tình cay đắng mà Hoắc Hương đã kể cậu nghe ào ào dâng lên, cậu càng nghĩ càng hãi, nhưng những lời "Ta có thể không cần danh phận" lúc trước lại phải nghẹn trong cổ, viễn cảnh Yến Hoài đã miêu tả thật sự quá đáng sợ, Quý An chỉ nghĩ một xíu đã cảm thấy chát chúa trong lòng.

Yến Hoài nương vào mùa đông ánh trăng lạnh lẽo ngắm người bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngửa lên, mãn tâm mãn nhãn đong đầy ảnh ngược của hắn.

Hắn hỏi: “Nếu bọn họ đồng ý, An An liền đáp ứng gả cho ta?”

Hắn nói tùy ý, biểu tình lại rất nghiêm trang, Quý An nhìn sâu đôi con ngươi Yến Hoài, trì độn ý thức được, thiếu gia đây là đang thực nghiêm túc hỏi ý nguyện cậu, điều này dường như …… gọi là cầu hôn.

Đêm đông lạnh ngắt như tờ, nhưng Quý An lạ thay, cả người lại nóng lên, tim đập cũng không chịu khống chế nhanh hơn, mấy ý niệm lung tung vừa nãy còn xào xáo trong óc, nháy mắt sủi tăm không còn bóng dáng, chỉ còn mỗi Yến Hoài đương hỏi cậu “Gả hay không?”.

Cậu nỗ lực khống chế chính mình không được run rẩy, thực nhẹ thực nhẹ gật gật đầu, “Vâng” một tiếng, lại cảm thấy không đủ, ngốc hề hề bổ sung thêm: “Gả, gả ạ.”

Đầu cậu thực lộn xộn, bản thân đang nói thứ gì đều không ý thức, hồ ngôn loạn ngữ: “Ta có thể mặc váy, như vậy, người khác sẽ không biết ta là nam.”

Yến Hoài sửng sốt, bỗng nhiên không đúng lúc, nhớ tới ngày đó trên đường về nhà vô tình va phải Chương Hoa.

Có lẽ Tri phủ đại nhân cùng Chương Hoa cũng đã từng yêu nhau, hắn không thể nào phỏng đoán, nhưng Chương Hoa sự chật vật cùng nản lòng thoái chí ngập ngụa trong mắt buổi tối ấy, làm hắn tự dưng rùng mình, không khỏi duỗi tay đem Quý An gò trong ngực, nhẹ nhàng bảo đảm với cậu: “Không cần đâu, bởi vì, An An của ta về sau nhất định sẽ không bao giờ phải chịu ủy khuất nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau