Chương 87: Phiên ngoại 18: Thiên chương hoa 18
Chương Hoa cũng nhìn thấy ba đạo pháo tín hiệu kia, nhưng y không rõ đây là do nguyên nhân gì, chỉ có Trịnh Hủ biết đó chính là ám hiệu riêng của đoàn đội thân vệ Tam hoàng tử, đại biểu cho lệnh triệu tập thuộc mức độ khẩn cấp nhất.
Hắn phải lập tức rời đi, dù sao cũng không có lý do gì để ở lại, Chương Hoa không có cùng hắn đồng ý "thử một lần".
Bởi vì ba pháo hoa tín hiệu đằng xa, Trịnh Hủ không có thời gian lưu lại, đối với Chương Hoa thủ thỉ "Đừng khóc", hôn hôn lên bờ mắt Chương Hoa, lại nói: "Ta biết ta nói ngươi cũng không muốn tin, cho nên ngươi hãy chờ ta trở về, trở về thực hiện cho ngươi xem. ”
Sau khi Trịnh Hủ rời đi, Chương Hoa cũng không thể ngủ được, thân thể y vô cùng mệt mỏi, nhưng đầu thì rất thanh tỉnh, suy nghĩ một hồi về Trịnh Hủ và những chuyện trước trong dĩ vãng, phát hiện vậy mà Trịnh Hủ chiếm đa số, nhớ chuyện trước kia thực ít ỏi.
Y bỗng nhiên không muốn gặp Trịnh Hủ nữa, bởi vì cảm thấy mình hôm nay quá mức mất mặt, nhưng, y luyến tiếc.
Gần đến sáng sớm, Chương Hoa mới miễn cưỡng ngủ được một lát, sau đó cố gắng vực tinh thần rời giường đi lên triều.
Ước chừng là bởi vì ngủ quá ít, đầu óc mụ mị hoài không rõ ràng, thời điểm mặc quần áo Chương Hoa xuất hiện sai lầm rất nghiêm trọng, y đem bội sức môn bài long chim Trịnh Hủ lưu lại, móc trên giá quần áo lầm tưởng trở thành chiếc mặt dây chuyền ban đầu hay đeo của bản thân, như thường lệ treo ở bên hông.
Mãi tận lên điện rồi, Chương Hoa mới phát giác được, khuya hôm qua trong khoảng thời gian y không thể ngủ rốt cuộc đã diễn ra chuyện gì, có một kẻ phạm trọng tội muốn đào thoát khỏi Đại Lý tự, còn cả gan hạ thủ hành thích Tam hoàng tử, may mắn không thể thành công, sau khi hộ vệ của Tam hoàng tử tràn vào đại điện thì nhanh chóng bỏ trốn mất dạng.
Chương Hoa vẫn chưa tỉnh ngủ, hỗn hỗn độn độn, đầu óc không khống chế được mà nghĩ, thích khách này thân thủ ghê gớm như vậy, có thể đánh tay đôi cùng với tiểu Trịnh đại nhân đồng dạng rất lợi hại hay không, lại nghĩ đến nhà của y, bây giờ hãy còn chưa sửa xong, cũng không có tường viện cho tiểu Trịnh đại nhân nhảy, không có viện cho tiểu Trịnh đại nhân trốn.
Tả Kính ở phía sau Chương Hoa liên tục gọi y, Chương Hoa đều không nghe thấy, vẫn là quan viên khác đi ở bên cạnh hảo tâm kéo Chương Hoa nhắc nhở một chút, Chương Hoa mới dừng bước, khắp mặt tràn đầy mờ mịt.
Cũng may Tả Kính không thấy lạ, nhìn Chương Hoa sắc mặt tái nhợt cùng hốc mắt đỏ bừng còn quan tâm thả mấy câu dặn dò giữ gìn sức khỏe, cuối cùng hỏi Chương Hoa: "Nhà của ngươi tu sửa như thế nào rồi? ”
Chương Hoa thành thật lắc lắc đầu, nói giao cho quản gia xử lý hết, chính mình cũng không quá để ý.
Tả Kính liền bảo: "Ta sai người đem phòng ở hậu viện phủ nha thu thập, Chương đại nhân cũng có thể tạm thời ở lại. ”
Bởi vì Chương Hoa xưa nay đều chưa bao giờ tự ủy khuất bản thân, ăn mặc dùng, toàn bộ đều là đồ tốt, thành ra tích góp cũng không bao nhiêu, Tả Kính hiểu rõ tình huống của y, lúc trước liền nhắc tới bảo Chương Hoa tạm thời ở phủ nha trụ tạm mấy ngày, Chương Hoa cũng đồng ý.
Nhưng hiện tại không biết lý do tại sao, Chương Hoa giờ lại trở gió, cảm tạ hảo ý của Tả thượng thư, nhưng tỏ vẻ cự tuyệt không hề che giấu, nói muốn ở khách điếm thêm mấy ngày nữa, phủ đệ của y có thể sắp sửa xong rồi. Tiếp theo, Chương Hoa cùng Tả Kính cáo từ, hướng phía Nam Giao đi làm nhiệm vụ giám công.
Bộn rộn suốt cả ngày, khiến y chẳng còn thì giờ để suy nghĩ bận lòng tới Trịnh Hủ.
Nhưng người lặng lẽ nghị luận chuyện Tam hoàng tử bị ám sát thật sự là quá nhiều, do đó Chương Hoa bất đắc dĩ bị ép vô tình biết, thích khách kia võ công kinh khủng lợi hại, còn mười phần quen thuộc hộ vệ Tam hoàng tử cùng chính Tam hoàng tử, khả năng tóm gọn được y hẳn là sẽ vô cùng khó khăn.
Đồn đãi lắm khi y chóc sự thực, người từ thiên lao đào thoát hành thích Tam hoàng tử, vốn là sư phụ trước kia của Trịnh Hủ, đoạn thời gian trước tự tay hắn bắt về, gã đã thủ bên cạnh Tam hoàng tử rất nhiều năm, vừa to gan vừa cẩn thận, hồi trước có thể bắt gã áp giải thành công, là do người kia sau mấy năm dài lẩn trốn trở nên lơi lỏng phòng bị, mới bị cấp dưới của Trịnh Hủ lùng tìm được hành tung thôi.
Bất quá lúc này, đối phương nhất định đã khôi phục năng lực đề phòng hoàn chỉnh, cho dù vận dụng nhiều quan binh hơn nữa, muốn tại cái kinh thành to đùng vậy đem người lật ra, cũng không khác chi là mò hũ gạo tìm con kiến.
Người đó cùng Trịnh Hủ có liên hệ thiên ti vạn lũ, vô luận nhìn thế nào, sự tình đem người lần thứ hai bắt về quy án, Trịnh Hủ đều bụng làm dạ chịu.
Trịnh Hủ mấy ngày rồi cũng không thể ngủ được bao nhiêu giấc, trong mắt ngao tới vằn vẹn tơ máu đỏ, có điều, hắn cảm thấy như vậy cũng thực tốt.
Như vậy, hắn vô pháp đi vào giấc ngủ, tâm sự nặng nề, không buồn ăn uống, liền tất cả đều là lo lắng phương diện an nguy của Tam hoàng tử, đều là tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một tên thống lĩnh hộ vệ.
Sẽ không bất kỳ ai cảm thấy hắn kỳ quái cả.
Hắn phải lập tức rời đi, dù sao cũng không có lý do gì để ở lại, Chương Hoa không có cùng hắn đồng ý "thử một lần".
Bởi vì ba pháo hoa tín hiệu đằng xa, Trịnh Hủ không có thời gian lưu lại, đối với Chương Hoa thủ thỉ "Đừng khóc", hôn hôn lên bờ mắt Chương Hoa, lại nói: "Ta biết ta nói ngươi cũng không muốn tin, cho nên ngươi hãy chờ ta trở về, trở về thực hiện cho ngươi xem. ”
Sau khi Trịnh Hủ rời đi, Chương Hoa cũng không thể ngủ được, thân thể y vô cùng mệt mỏi, nhưng đầu thì rất thanh tỉnh, suy nghĩ một hồi về Trịnh Hủ và những chuyện trước trong dĩ vãng, phát hiện vậy mà Trịnh Hủ chiếm đa số, nhớ chuyện trước kia thực ít ỏi.
Y bỗng nhiên không muốn gặp Trịnh Hủ nữa, bởi vì cảm thấy mình hôm nay quá mức mất mặt, nhưng, y luyến tiếc.
Gần đến sáng sớm, Chương Hoa mới miễn cưỡng ngủ được một lát, sau đó cố gắng vực tinh thần rời giường đi lên triều.
Ước chừng là bởi vì ngủ quá ít, đầu óc mụ mị hoài không rõ ràng, thời điểm mặc quần áo Chương Hoa xuất hiện sai lầm rất nghiêm trọng, y đem bội sức môn bài long chim Trịnh Hủ lưu lại, móc trên giá quần áo lầm tưởng trở thành chiếc mặt dây chuyền ban đầu hay đeo của bản thân, như thường lệ treo ở bên hông.
Mãi tận lên điện rồi, Chương Hoa mới phát giác được, khuya hôm qua trong khoảng thời gian y không thể ngủ rốt cuộc đã diễn ra chuyện gì, có một kẻ phạm trọng tội muốn đào thoát khỏi Đại Lý tự, còn cả gan hạ thủ hành thích Tam hoàng tử, may mắn không thể thành công, sau khi hộ vệ của Tam hoàng tử tràn vào đại điện thì nhanh chóng bỏ trốn mất dạng.
Chương Hoa vẫn chưa tỉnh ngủ, hỗn hỗn độn độn, đầu óc không khống chế được mà nghĩ, thích khách này thân thủ ghê gớm như vậy, có thể đánh tay đôi cùng với tiểu Trịnh đại nhân đồng dạng rất lợi hại hay không, lại nghĩ đến nhà của y, bây giờ hãy còn chưa sửa xong, cũng không có tường viện cho tiểu Trịnh đại nhân nhảy, không có viện cho tiểu Trịnh đại nhân trốn.
Tả Kính ở phía sau Chương Hoa liên tục gọi y, Chương Hoa đều không nghe thấy, vẫn là quan viên khác đi ở bên cạnh hảo tâm kéo Chương Hoa nhắc nhở một chút, Chương Hoa mới dừng bước, khắp mặt tràn đầy mờ mịt.
Cũng may Tả Kính không thấy lạ, nhìn Chương Hoa sắc mặt tái nhợt cùng hốc mắt đỏ bừng còn quan tâm thả mấy câu dặn dò giữ gìn sức khỏe, cuối cùng hỏi Chương Hoa: "Nhà của ngươi tu sửa như thế nào rồi? ”
Chương Hoa thành thật lắc lắc đầu, nói giao cho quản gia xử lý hết, chính mình cũng không quá để ý.
Tả Kính liền bảo: "Ta sai người đem phòng ở hậu viện phủ nha thu thập, Chương đại nhân cũng có thể tạm thời ở lại. ”
Bởi vì Chương Hoa xưa nay đều chưa bao giờ tự ủy khuất bản thân, ăn mặc dùng, toàn bộ đều là đồ tốt, thành ra tích góp cũng không bao nhiêu, Tả Kính hiểu rõ tình huống của y, lúc trước liền nhắc tới bảo Chương Hoa tạm thời ở phủ nha trụ tạm mấy ngày, Chương Hoa cũng đồng ý.
Nhưng hiện tại không biết lý do tại sao, Chương Hoa giờ lại trở gió, cảm tạ hảo ý của Tả thượng thư, nhưng tỏ vẻ cự tuyệt không hề che giấu, nói muốn ở khách điếm thêm mấy ngày nữa, phủ đệ của y có thể sắp sửa xong rồi. Tiếp theo, Chương Hoa cùng Tả Kính cáo từ, hướng phía Nam Giao đi làm nhiệm vụ giám công.
Bộn rộn suốt cả ngày, khiến y chẳng còn thì giờ để suy nghĩ bận lòng tới Trịnh Hủ.
Nhưng người lặng lẽ nghị luận chuyện Tam hoàng tử bị ám sát thật sự là quá nhiều, do đó Chương Hoa bất đắc dĩ bị ép vô tình biết, thích khách kia võ công kinh khủng lợi hại, còn mười phần quen thuộc hộ vệ Tam hoàng tử cùng chính Tam hoàng tử, khả năng tóm gọn được y hẳn là sẽ vô cùng khó khăn.
Đồn đãi lắm khi y chóc sự thực, người từ thiên lao đào thoát hành thích Tam hoàng tử, vốn là sư phụ trước kia của Trịnh Hủ, đoạn thời gian trước tự tay hắn bắt về, gã đã thủ bên cạnh Tam hoàng tử rất nhiều năm, vừa to gan vừa cẩn thận, hồi trước có thể bắt gã áp giải thành công, là do người kia sau mấy năm dài lẩn trốn trở nên lơi lỏng phòng bị, mới bị cấp dưới của Trịnh Hủ lùng tìm được hành tung thôi.
Bất quá lúc này, đối phương nhất định đã khôi phục năng lực đề phòng hoàn chỉnh, cho dù vận dụng nhiều quan binh hơn nữa, muốn tại cái kinh thành to đùng vậy đem người lật ra, cũng không khác chi là mò hũ gạo tìm con kiến.
Người đó cùng Trịnh Hủ có liên hệ thiên ti vạn lũ, vô luận nhìn thế nào, sự tình đem người lần thứ hai bắt về quy án, Trịnh Hủ đều bụng làm dạ chịu.
Trịnh Hủ mấy ngày rồi cũng không thể ngủ được bao nhiêu giấc, trong mắt ngao tới vằn vẹn tơ máu đỏ, có điều, hắn cảm thấy như vậy cũng thực tốt.
Như vậy, hắn vô pháp đi vào giấc ngủ, tâm sự nặng nề, không buồn ăn uống, liền tất cả đều là lo lắng phương diện an nguy của Tam hoàng tử, đều là tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một tên thống lĩnh hộ vệ.
Sẽ không bất kỳ ai cảm thấy hắn kỳ quái cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất