Chương 32
Người đang nằm dưới đất khẽ cục cựa, nghiêng mặt nhìn sang bên này.
Đôi mắt từng mang đến nỗi khiếp đảm ngày hôm ấy, giờ đây đã không còn long lên đỏ ngầu nữa, tròng đen trắng rõ ràng, ươn ướt nhìn mà thấy thương vô cùng. Phần da lộ ra bên ngoài, mặc dù đã được thảo dược che chắn, song vẫn bị hơi nước bỏng rát xông đến đỏ ửng lên, làn da vừa phồng rộp vừa nứt nẻ, thật không đành lòng nhìn tiếp.
Rõ ràng là một đứa nhỏ chỉ mới mười ba mười bốn tuổi đầu, mà đã bị bắt gây nên tội ác cỡ này.
Quý Đằng thấy khóe mắt mình cay cay, kìm lòng không đặng muốn đứng dậy. Song Hình Tu đã tỏ ý can ngăn: “Chớ đi, càng nhìn chỉ càng thấy khó chịu thôi.”
“Tất cả là tại tôi, nếu không phải vì tôi để tơ tội có cơ hội sổng mất, thì đứa bé vô tội này đâu bị liên lụy, đến nỗi gây nên tội nghiệt nhường kia.” Quý Đằng vô cùng cắn rứt lương tâm, “Là tôi có lỗi với em ấy.”
Hình Tu đặt tay lên lưng cậu, dịu dàng vỗ về, “Việc này không trách em được.”
“Bản thân đã làm sai điều gì, tôi là người hiểu rõ hơn ai hết. Là tôi có lỗi với em ấy, nếu em ấy qua được kiếp nạn này, tôi, tôi nguyện sẽ chăm sóc em ấy cả đời—”
Bàn tay đang vuốt ve trên lưng cậu chuyển sang vỗ về động viên, “Chuyện không liên quan đến em.”
“Nhưng mà—” Quý Đằng vẫn muốn phân bua, lại bị giọng nói của đứa trẻ ngắt ngang.
“Tôi tên Đường Kỳ, anh là ai?” Chất giọng còn rất lảnh lót ngây ngô.
Hề Đao không đáp lời, chỉ hỏi lại: “Đau đớn lắm đúng không?”
Đường Kỳ cũng chả thèm trả lời câu hỏi này: “Thứ nhập vào cơ thể tôi là gì?”
“Tơ tội. Nghe đâu là nhân lúc Âm Dương Đạo canh gác chểnh mảng mà lẻn ra ngoài,” Hề Đao vừa nói vừa liếc xéo sang bên này, “Nó có thể thao túng suy nghĩ của cậu, thay đổi tính tình cậu, thậm chí ban cho cậu năng lực phi thường, cậu còn nhớ không?”
Thật lâu sau, Đường Kỳ mới nói: “Nhớ chứ.”
“Thế nào? Cậu định xử trí ra sao? Không có nhiều thời gian đâu, tơ tội chỉ là tạm thời rúc vào trong tim cậu thôi, chẳng mấy chốc sẽ lại xông ra đấy.”
“Anh không cứu tôi?” Đường Kỳ hỏi với giọng non nớt.
“Tôi cứu không nổi.” Hề Đao đáp rất hời hợt, “Ký sinh trên thân thể, thì rất dễ dàng trục xuất, nhưng ký sinh trong tâm hồn cậu, lại nằm ngoài khả năng của tôi, trừ phi, diệt trừ cả cậu lẫn nó.”
Quý Đằng suýt nhảy dựng lên: “Đừng, không được!”
Hề Đao không thèm để ý tới cậu mà lo nói cho xong: “Có điều, nếu cậu bằng lòng, thì tôi kiến nghị một biện pháp, có thể thử xem sao.”
Đường Kỳ ngẩng đầu lên, Hề Đao sáp lại gần, rủ rỉ vào tai nhóc, Quý Đằng không nghe thấy, song cậu có thể cảm nhận được Hình Tu – người đang đứng sát bên cậu – thoáng rùng mình.
“Biện pháp anh ta nhắc đến là gì?” Quý Đằng hỏi nhỏ, tuy vẫn chưa hiểu hết con người Hề Đao, song cậu luôn cho rằng anh ta chính là loại người đó, cái loại người mà mỗi biện pháp anh ta đề ra đều có thể khiến thần phật nổi nóng nhân loại oán thán.
Hình Tu nheo nheo mắt ngó về phía bên kia, chẳng ừ hử chi.
Thoạt tiên Đường Kỳ còn tỏ vẻ ngạc nhiên, sau lại gật đầu đầy dứt khoát, Hề Đao thấy vậy thì rất hài lòng, quay ra sau sai Lạc Hạ Thạch đưa cái chuồng trở về chỗ cũ.
Chiếc ròng rọc chuyển động phát ra tiếng kêu chói tai, cái chuồng sắt bị thả lại xuống giếng. Lạc Hạ Thạch thận trọng đậy kín miệng giếng.
Hề Đao vung tay áo, tiếng gió vút qua, bụi chu sa bay mù mịt, trận pháp dần biến mất. Hơi nóng tràn vào, cảnh vật khôi phục lại dáng vẻ vốn có của mùa hạ, chỉ có miệng giếng, là dùng bùa làm thành lưới đậy kín lại.
Chỉ mới đầu giờ chiều, mà trời đã muốn chuyển mưa rồi, chẳng ai có ý định rời đi, thế là bốn người rủ nhau vào trong sảnh uống trà nghỉ mệt.
Sau rốt Quý Đằng cũng hỏi: “Rốt cục thì anh có cách gì vậy?”
Hề Đao đặt chung trà xuống: “Cũng chẳng có gì đâu. Tôi chỉ nói với nhóc ấy, nếu tơ tội đã ký sinh trong tâm hồn cậu, thì chi bằng cậu nhốt quách nó trong thâm tâm luôn cho rồi. Nội tâm con người phức tạp ngoằn ngoèo như cái mê cung, chỉ cần cậu muốn, liền có thể giam cầm nó trong tim, vô phương thoát được.”
“Chuyện này làm sao được, ai mà làm được đến mức đó chớ.” Quý Đằng sửng sốt ré lên.
“Suy cho cùng là có được hay không, thì hãy để thời gian trả lời.” Hề Đao vuốt nhẹ lên mép chung trà, rồi chợt hỏi, “Quân vương của Âm Dương Đạo ơi, ngài cho rằng kết cục sẽ ra sao?”
Lúc bấy giờ Quý Đằng mới phát hiện, Hình Tu vẫn luôn im lặng, dường như trong lòng có tâm sự, chân mày hơi chau lại.
“Quân thượng?” Quý Đằng hỏi dò.
“Người tên Đường Kỳ đó tư chất rất kỳ lạ.” Hình Tu không trả lời thẳng vào vấn đề, mà từ tốn nói, “Chứ không thì đã mất mạng từ lâu rồi…”
“Nếu vậy, ngài có thể giải đáp thắc mắc cho bọn tôi không? Tơ tội bám vào người rốt cục sẽ gây nên những ảnh hưởng thế nào?”
Hề Đao giải thích sơ qua cho Quý Đằng về một số sự kiện từng xảy ra trong lịch sử, ví dụ như quân chủ anh minh thần võ đột nhiên trở nên tàn bạo khát máu, hoặc vị tướng nho nhã lễ độ chỉ trong một đêm tàn sát cả thành vân vân, sự thay đổi của họ đến quá đột ngột và dữ dội, không một nguyên do hợp lý nào có thể đưa ra để biện hộ, phỏng chừng chính là đã bị tơ tội ám.
“Chẳng qua có một điều cần lưu ý, đó là sau khi bị như vậy, thông thường họ đều sống không lâu, nhanh thì một hai ngày, chậm thì ba đến năm ngày, những ghi chép trong sách sử toàn là trước khi qua đời tính tình mới đột ngột đổi thay.” Hề Đao tiếp lời, “Nếu nghĩ theo hướng ngược lại thì, có lẽ nào những thân xác cận kề cái chết mới thích hợp cho tơ tội? Hay thực ra là, sau khi bị tơ tội ám, mới phải đối mặt với cái chết?”
Quý Đằng với lòng hiếu kỳ đã bị khơi dậy, bèn nhìn Hình Tu đắm đuối, mong mỏi y đưa ra một đáp án. Hình Tu thờ ơ kể: “Tơ tội vốn dĩ chính là tập hợp của vô vàn tội ác, là sản phẩm của lòng dạ con người. Cho nên sau khi nó bám lên thân thể, mới có thể thao túng tâm trí người ta. Việc bị khống chế như vậy sẽ gây thương tổn nặng nề lên cả thể xác lẫn tâm hồn người đó, sức bền về mặt thể chất và hồn phách của mỗi người không giống nhau, đa phần chỉ có thể chịu đựng vài ngày thôi.”
“Nhưng rồi, sau đó thì sao?” Hề Đao tiếp tục thắc mắc, “Trước giờ chưa từng nghe nói tới sau khi người đó tử vong thì sẽ đến phiên những người xung quanh hắn cũng thay đổi tính nết, chuyện đó là như thế nào? Chắc tơ tội sẽ không tự tiêu biến đâu nhỉ?”
“Mặc dù tơ tội sẽ không tự tiêu biến, song lại không thể di cư sang vật chủ khác được. Khi người bị nó ám chết đi, tội lỗi của bản thân người đó sẽ dung hợp với tơ tội, khiến nó không cách nào tách ra được, trong khoảnh khắc mà người nọ tắt thở, nó sẽ bị hồn phách của họ kéo theo cùng xuống Âm Dương Đạo.”
“Vậy cũng tức là, ví dầu Âm Dương Đạo không tiến hành truy bắt, thì kết cục vẫn là chỉ sau vài ngày, tơ tội lại bị dẫn độ về Âm Dương Đạo ư?”
Hình Tu làm thinh, Quý Đằng có cảm giác bầu không khí là lạ thế nào ấy, bèn vội nói xía vô, “Âm Dương Đạo vẫn là nên đuổi theo bắt nó lại thì hơn, có vậy mới giảm thiểu thương vong cho nhân loại, vốn dĩ là chuyện nên làm mà.”
Hề Đao khẽ cười khúc khích, lại hỏi: “Thế thì, tại sao Đường Kỳ vẫn có thể sống sót đến hiện tại, thậm chí còn sở hữu năng lực siêu phàm rõ rệt nữa?”
“Bởi vì tơ tội ám lấy cậu ta không chỉ có một sợi, mà là tổ hợp của hàng ngàn sợi tơ, hoàn toàn vượt quá khả năng chịu đựng của loài người.” Hình Tu tỉnh rụi trả lời, “Nếu là xác phàm thông thường, có khi chỉ trong phút chốc đã tan nát rồi, song cậu nhóc Đường Kỳ này bẩm sinh gân cốt dẻo dai, hồn phách lại bền vững, quá nhiều tơ tội xâm nhập vào người cậu ta, trái lại còn gây thêm phản ứng phụ nữa.”
“Nghĩa là sao?” Quý Đằng hỏi.
“Bị tơ tội ám mà không chết, sẽ trở nên giống như được bón cho vô vàn thuốc bổ vậy, có thể nói, cậu ta đã dùng một phương pháp không giống ai để thu về được thứ tương đương với đạo hạnh.” Hề Đao gật gù như đã sáng tỏ điều gì, rồi lại hỏi: “Chuyện này có liên quan gì tới tình hình hiện giờ sao?”
Hình Tu thản nhiên đáp: “Đúng vậy.”
Sau đó thì bọn họ không nói gì nữa, ai nấy đều tự mình đăm chiêu suy nghĩ, mặc ho Quý Đằng ù ù cạc cạc nãy giờ. Cậu còn chưa kịp tư lự chi, đã nghe một tiếng kẽo kẹt, có người đẩy cửa bước vào sân, là lão quản gia, ông ta nhỏ giọng thì thầm vào tai Lạc Hạ Thạch, “Lão gia, có người bà con xa muốn đến nương nhờ.”
Lạc Hạ Thạch ừ một tiếng.
Đành rằng hồn phách có thể đọc được ký ức lưu lại trong thân thể, song ba cái chuyện tầm xàm bá láp như này, chưa chắc có được giữ lại trên người Quý Quân hay không, Quý Đằng sợ hắn ta lộ tẩy, mới vội hỏi: “Bà con nào vậy?”
“Nhà họ Tề ở Dung Sơn.”
Quý Đằng ờ một tiếng, thuở mẹ cậu còn mạnh khỏe, nhà họ Quý với nhà họ Tề xem như cũng thường xuyên qua lại với nhau, chú thím đều là người chất phác thật thà, em gái thì thùy mị nết na. Nay bọn họ đến cậy nhờ, ắt là có nỗi khổ tâm, nhà họ Quý có thể coi như sang giàu, nuôi thêm vài miệng ăn nữa cũng không thành vấn đề. Quý Đằng vội sai quản gia đi sắp xếp chỗ ở cho họ, rồi dặn lúc này nhà đang có khách, chốc nữa sẽ đến gặp họ sau.
Lúc quản gia cáo lui, Quý Đằng sực nhớ ra một chuyện, nhất thời tá hỏa âm binh.
Lúc cô em họ kia còn nhỏ rất thích lẽo đẽo bám theo đại ca, về sau, hình như cha mẹ cũng đồng ý hứa hôn với nhà họ, chẳng qua khi đó em ấy còn nhỏ, về sau cha mẹ lại lần lượt qua đời, chuyện này cũng trôi dần vào quên lãng.
Cậu hoảng loạn nhìn về phía Lạc Hạ Thạch.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, ba vị đang an tọa nơi này đều là những nhân vật tầm cỡ tới mức nào cơ chứ, Quý Đằng mà chột dạ cái là họ nhìn ra ngay. Bầu không khí căng như dây đàn mới rồi hoàn toàn mất hút, hứng thú của mọi người gần như đều đổ dồn vào chỗ Quý Đằng.
“Dòm tôi làm gì hả? Để đoán thử coi nào, à, có phải nhà họ Tề có một cô con gái,” Lạc Hạ Thạch mở lời, “Mà cô con gái này, khéo làm sao lại có hôn ước với đại ca cậu chăng?”
Ai mượn thông minh đột xuất vậy cha nội! Rốt cục là thể loại người gì đây hả!!
Thấy Quý Đằng gật đầu, Lạc Hạ Thạch ấy vậy mà lại cười phá lên: “Tuyệt, vừa hay tôi đang chiếm giữ thân xác này, thật trùng hợp làm sao.”
“Khoan đã, anh định làm gì vậy?”
Lạc Hạ Thạch lại chỉ lo uống trà, chẳng nói chẳng rằng.
“Chuyện này là do phụ thân quá cố của bọn tôi đòi gả em họ vào nhà họ Quý, không liên quan gì đến em ấy cả, anh đừng có mà làm bậy à!” Quý Đằng cuống quýt đe nẹt.
“Tôi có nói là không cưới đâu, cứ để tôi rước cô ta về.” Lạc Hạ Thạch thong thả đáp lời.
“Không được không được!”
“Không cho tôi cưới, lẽ nào đổi thành cậu cưới?”
Quý Đằng bị nói thế chỉ còn nước nghẹn họng trân trối. Cô em họ này từ bé đã ngoan ngoãn hiền thục, nên vẫn luôn được cậu yêu thương, tuy rằng không tiến triển thành tình cảm nam nữ, song cũng chưa từng ghét bỏ gì em ấy. Nếu là trước đây, nếu là khi tấm thân này còn chưa khiếm khuyết, nếu mọi chuyện không trở nên ly kỳ quái đản như hiện tại, nếu là do đại ca làm chủ, sắp đặt cuộc hôn nhân này cho cậu, biết đâu cậu sẽ hoan hỉ mà rước nàng về dinh.
Sự lặng người đột ngột của cậu, khiến ai nấy đều phản ứng kỳ lạ, Hề Đao và Lạc Hạ Thạch nhảy dựng lên như thể trên ghế mới mọc ra cây đinh vậy, rồi vội vàng cáo từ, bỏ lại mình cậu với Hình Tu.
Trong bầu không khí mới ngượng ngùng ấy, Quý Đằng đành cười giả lả: “Quân thượng, anh chỉ vừa tỉnh dậy, có muốn nghỉ ngơi thêm chốc lát không?”
Hình Tu nín khe, mặc cho Quý Đằng hầu hạ mình nằm xuống nghỉ ngơi.
Y không nói năng gì, cũng chẳng chịu ngủ, chỉ nằm im đó, ngước mắt lên dõi theo Quý Đằng, làm Quý Đằng lóng ngóng cả tay chân, lại chẳng biết đã đắc tội y chỗ nào rồi.
Lâu thật lâu sau đó, lâu tới nỗi Quý Đằng suýt ngủ gật trong khi đang đứng luôn, Hình Tu mới bỗng dưng lên tiếng: “Khi trước, ta vẫn luôn cho rằng, biện pháp của Hề Đao sẽ khó mà thành công.”
“Gì cơ?” Hình Tu chịu mở miệng, Quý Đằng liền xốc lại tinh thần ngay tắp lự.
“Không thể nào thành công được. Lòng người có lắt léo, rối rắm, thâm sâu tới đâu, thì cũng chỉ là lòng dạ con người mà thôi. Chịu khó tinh ý một chút, là có thể nhìn thấu tâm can một người rồi.”
“Ừ.” Quý Đằng gật đầu.
“Nhưng bây giờ ta lại cảm thấy, biện pháp đó của gã, rất có thể sẽ thành công.”
“Thật vậy ư?” Quý Đằng tức khắc thấy hào hứng hẳn lên, nói như vậy, Đường Kỳ được cứu rồi?
“Đúng thế, lòng người thật sự rất khó dò, cứ mỗi khi em tưởng rằng mình đã tiếp cận được con tim người đó hơn rồi, kết quả lại vẫn còn một quãng đường dài phía trước.” Hình Tu nói rồi, có vẻ như đã mỏi mệt, y nhắm mắt lại, “Không chỉ có tơ tội, mà ngay đến ta, có khi cũng sẽ bị nhốt lại, không thoát ra được.”
-Hết chương 32-
Đôi mắt từng mang đến nỗi khiếp đảm ngày hôm ấy, giờ đây đã không còn long lên đỏ ngầu nữa, tròng đen trắng rõ ràng, ươn ướt nhìn mà thấy thương vô cùng. Phần da lộ ra bên ngoài, mặc dù đã được thảo dược che chắn, song vẫn bị hơi nước bỏng rát xông đến đỏ ửng lên, làn da vừa phồng rộp vừa nứt nẻ, thật không đành lòng nhìn tiếp.
Rõ ràng là một đứa nhỏ chỉ mới mười ba mười bốn tuổi đầu, mà đã bị bắt gây nên tội ác cỡ này.
Quý Đằng thấy khóe mắt mình cay cay, kìm lòng không đặng muốn đứng dậy. Song Hình Tu đã tỏ ý can ngăn: “Chớ đi, càng nhìn chỉ càng thấy khó chịu thôi.”
“Tất cả là tại tôi, nếu không phải vì tôi để tơ tội có cơ hội sổng mất, thì đứa bé vô tội này đâu bị liên lụy, đến nỗi gây nên tội nghiệt nhường kia.” Quý Đằng vô cùng cắn rứt lương tâm, “Là tôi có lỗi với em ấy.”
Hình Tu đặt tay lên lưng cậu, dịu dàng vỗ về, “Việc này không trách em được.”
“Bản thân đã làm sai điều gì, tôi là người hiểu rõ hơn ai hết. Là tôi có lỗi với em ấy, nếu em ấy qua được kiếp nạn này, tôi, tôi nguyện sẽ chăm sóc em ấy cả đời—”
Bàn tay đang vuốt ve trên lưng cậu chuyển sang vỗ về động viên, “Chuyện không liên quan đến em.”
“Nhưng mà—” Quý Đằng vẫn muốn phân bua, lại bị giọng nói của đứa trẻ ngắt ngang.
“Tôi tên Đường Kỳ, anh là ai?” Chất giọng còn rất lảnh lót ngây ngô.
Hề Đao không đáp lời, chỉ hỏi lại: “Đau đớn lắm đúng không?”
Đường Kỳ cũng chả thèm trả lời câu hỏi này: “Thứ nhập vào cơ thể tôi là gì?”
“Tơ tội. Nghe đâu là nhân lúc Âm Dương Đạo canh gác chểnh mảng mà lẻn ra ngoài,” Hề Đao vừa nói vừa liếc xéo sang bên này, “Nó có thể thao túng suy nghĩ của cậu, thay đổi tính tình cậu, thậm chí ban cho cậu năng lực phi thường, cậu còn nhớ không?”
Thật lâu sau, Đường Kỳ mới nói: “Nhớ chứ.”
“Thế nào? Cậu định xử trí ra sao? Không có nhiều thời gian đâu, tơ tội chỉ là tạm thời rúc vào trong tim cậu thôi, chẳng mấy chốc sẽ lại xông ra đấy.”
“Anh không cứu tôi?” Đường Kỳ hỏi với giọng non nớt.
“Tôi cứu không nổi.” Hề Đao đáp rất hời hợt, “Ký sinh trên thân thể, thì rất dễ dàng trục xuất, nhưng ký sinh trong tâm hồn cậu, lại nằm ngoài khả năng của tôi, trừ phi, diệt trừ cả cậu lẫn nó.”
Quý Đằng suýt nhảy dựng lên: “Đừng, không được!”
Hề Đao không thèm để ý tới cậu mà lo nói cho xong: “Có điều, nếu cậu bằng lòng, thì tôi kiến nghị một biện pháp, có thể thử xem sao.”
Đường Kỳ ngẩng đầu lên, Hề Đao sáp lại gần, rủ rỉ vào tai nhóc, Quý Đằng không nghe thấy, song cậu có thể cảm nhận được Hình Tu – người đang đứng sát bên cậu – thoáng rùng mình.
“Biện pháp anh ta nhắc đến là gì?” Quý Đằng hỏi nhỏ, tuy vẫn chưa hiểu hết con người Hề Đao, song cậu luôn cho rằng anh ta chính là loại người đó, cái loại người mà mỗi biện pháp anh ta đề ra đều có thể khiến thần phật nổi nóng nhân loại oán thán.
Hình Tu nheo nheo mắt ngó về phía bên kia, chẳng ừ hử chi.
Thoạt tiên Đường Kỳ còn tỏ vẻ ngạc nhiên, sau lại gật đầu đầy dứt khoát, Hề Đao thấy vậy thì rất hài lòng, quay ra sau sai Lạc Hạ Thạch đưa cái chuồng trở về chỗ cũ.
Chiếc ròng rọc chuyển động phát ra tiếng kêu chói tai, cái chuồng sắt bị thả lại xuống giếng. Lạc Hạ Thạch thận trọng đậy kín miệng giếng.
Hề Đao vung tay áo, tiếng gió vút qua, bụi chu sa bay mù mịt, trận pháp dần biến mất. Hơi nóng tràn vào, cảnh vật khôi phục lại dáng vẻ vốn có của mùa hạ, chỉ có miệng giếng, là dùng bùa làm thành lưới đậy kín lại.
Chỉ mới đầu giờ chiều, mà trời đã muốn chuyển mưa rồi, chẳng ai có ý định rời đi, thế là bốn người rủ nhau vào trong sảnh uống trà nghỉ mệt.
Sau rốt Quý Đằng cũng hỏi: “Rốt cục thì anh có cách gì vậy?”
Hề Đao đặt chung trà xuống: “Cũng chẳng có gì đâu. Tôi chỉ nói với nhóc ấy, nếu tơ tội đã ký sinh trong tâm hồn cậu, thì chi bằng cậu nhốt quách nó trong thâm tâm luôn cho rồi. Nội tâm con người phức tạp ngoằn ngoèo như cái mê cung, chỉ cần cậu muốn, liền có thể giam cầm nó trong tim, vô phương thoát được.”
“Chuyện này làm sao được, ai mà làm được đến mức đó chớ.” Quý Đằng sửng sốt ré lên.
“Suy cho cùng là có được hay không, thì hãy để thời gian trả lời.” Hề Đao vuốt nhẹ lên mép chung trà, rồi chợt hỏi, “Quân vương của Âm Dương Đạo ơi, ngài cho rằng kết cục sẽ ra sao?”
Lúc bấy giờ Quý Đằng mới phát hiện, Hình Tu vẫn luôn im lặng, dường như trong lòng có tâm sự, chân mày hơi chau lại.
“Quân thượng?” Quý Đằng hỏi dò.
“Người tên Đường Kỳ đó tư chất rất kỳ lạ.” Hình Tu không trả lời thẳng vào vấn đề, mà từ tốn nói, “Chứ không thì đã mất mạng từ lâu rồi…”
“Nếu vậy, ngài có thể giải đáp thắc mắc cho bọn tôi không? Tơ tội bám vào người rốt cục sẽ gây nên những ảnh hưởng thế nào?”
Hề Đao giải thích sơ qua cho Quý Đằng về một số sự kiện từng xảy ra trong lịch sử, ví dụ như quân chủ anh minh thần võ đột nhiên trở nên tàn bạo khát máu, hoặc vị tướng nho nhã lễ độ chỉ trong một đêm tàn sát cả thành vân vân, sự thay đổi của họ đến quá đột ngột và dữ dội, không một nguyên do hợp lý nào có thể đưa ra để biện hộ, phỏng chừng chính là đã bị tơ tội ám.
“Chẳng qua có một điều cần lưu ý, đó là sau khi bị như vậy, thông thường họ đều sống không lâu, nhanh thì một hai ngày, chậm thì ba đến năm ngày, những ghi chép trong sách sử toàn là trước khi qua đời tính tình mới đột ngột đổi thay.” Hề Đao tiếp lời, “Nếu nghĩ theo hướng ngược lại thì, có lẽ nào những thân xác cận kề cái chết mới thích hợp cho tơ tội? Hay thực ra là, sau khi bị tơ tội ám, mới phải đối mặt với cái chết?”
Quý Đằng với lòng hiếu kỳ đã bị khơi dậy, bèn nhìn Hình Tu đắm đuối, mong mỏi y đưa ra một đáp án. Hình Tu thờ ơ kể: “Tơ tội vốn dĩ chính là tập hợp của vô vàn tội ác, là sản phẩm của lòng dạ con người. Cho nên sau khi nó bám lên thân thể, mới có thể thao túng tâm trí người ta. Việc bị khống chế như vậy sẽ gây thương tổn nặng nề lên cả thể xác lẫn tâm hồn người đó, sức bền về mặt thể chất và hồn phách của mỗi người không giống nhau, đa phần chỉ có thể chịu đựng vài ngày thôi.”
“Nhưng rồi, sau đó thì sao?” Hề Đao tiếp tục thắc mắc, “Trước giờ chưa từng nghe nói tới sau khi người đó tử vong thì sẽ đến phiên những người xung quanh hắn cũng thay đổi tính nết, chuyện đó là như thế nào? Chắc tơ tội sẽ không tự tiêu biến đâu nhỉ?”
“Mặc dù tơ tội sẽ không tự tiêu biến, song lại không thể di cư sang vật chủ khác được. Khi người bị nó ám chết đi, tội lỗi của bản thân người đó sẽ dung hợp với tơ tội, khiến nó không cách nào tách ra được, trong khoảnh khắc mà người nọ tắt thở, nó sẽ bị hồn phách của họ kéo theo cùng xuống Âm Dương Đạo.”
“Vậy cũng tức là, ví dầu Âm Dương Đạo không tiến hành truy bắt, thì kết cục vẫn là chỉ sau vài ngày, tơ tội lại bị dẫn độ về Âm Dương Đạo ư?”
Hình Tu làm thinh, Quý Đằng có cảm giác bầu không khí là lạ thế nào ấy, bèn vội nói xía vô, “Âm Dương Đạo vẫn là nên đuổi theo bắt nó lại thì hơn, có vậy mới giảm thiểu thương vong cho nhân loại, vốn dĩ là chuyện nên làm mà.”
Hề Đao khẽ cười khúc khích, lại hỏi: “Thế thì, tại sao Đường Kỳ vẫn có thể sống sót đến hiện tại, thậm chí còn sở hữu năng lực siêu phàm rõ rệt nữa?”
“Bởi vì tơ tội ám lấy cậu ta không chỉ có một sợi, mà là tổ hợp của hàng ngàn sợi tơ, hoàn toàn vượt quá khả năng chịu đựng của loài người.” Hình Tu tỉnh rụi trả lời, “Nếu là xác phàm thông thường, có khi chỉ trong phút chốc đã tan nát rồi, song cậu nhóc Đường Kỳ này bẩm sinh gân cốt dẻo dai, hồn phách lại bền vững, quá nhiều tơ tội xâm nhập vào người cậu ta, trái lại còn gây thêm phản ứng phụ nữa.”
“Nghĩa là sao?” Quý Đằng hỏi.
“Bị tơ tội ám mà không chết, sẽ trở nên giống như được bón cho vô vàn thuốc bổ vậy, có thể nói, cậu ta đã dùng một phương pháp không giống ai để thu về được thứ tương đương với đạo hạnh.” Hề Đao gật gù như đã sáng tỏ điều gì, rồi lại hỏi: “Chuyện này có liên quan gì tới tình hình hiện giờ sao?”
Hình Tu thản nhiên đáp: “Đúng vậy.”
Sau đó thì bọn họ không nói gì nữa, ai nấy đều tự mình đăm chiêu suy nghĩ, mặc ho Quý Đằng ù ù cạc cạc nãy giờ. Cậu còn chưa kịp tư lự chi, đã nghe một tiếng kẽo kẹt, có người đẩy cửa bước vào sân, là lão quản gia, ông ta nhỏ giọng thì thầm vào tai Lạc Hạ Thạch, “Lão gia, có người bà con xa muốn đến nương nhờ.”
Lạc Hạ Thạch ừ một tiếng.
Đành rằng hồn phách có thể đọc được ký ức lưu lại trong thân thể, song ba cái chuyện tầm xàm bá láp như này, chưa chắc có được giữ lại trên người Quý Quân hay không, Quý Đằng sợ hắn ta lộ tẩy, mới vội hỏi: “Bà con nào vậy?”
“Nhà họ Tề ở Dung Sơn.”
Quý Đằng ờ một tiếng, thuở mẹ cậu còn mạnh khỏe, nhà họ Quý với nhà họ Tề xem như cũng thường xuyên qua lại với nhau, chú thím đều là người chất phác thật thà, em gái thì thùy mị nết na. Nay bọn họ đến cậy nhờ, ắt là có nỗi khổ tâm, nhà họ Quý có thể coi như sang giàu, nuôi thêm vài miệng ăn nữa cũng không thành vấn đề. Quý Đằng vội sai quản gia đi sắp xếp chỗ ở cho họ, rồi dặn lúc này nhà đang có khách, chốc nữa sẽ đến gặp họ sau.
Lúc quản gia cáo lui, Quý Đằng sực nhớ ra một chuyện, nhất thời tá hỏa âm binh.
Lúc cô em họ kia còn nhỏ rất thích lẽo đẽo bám theo đại ca, về sau, hình như cha mẹ cũng đồng ý hứa hôn với nhà họ, chẳng qua khi đó em ấy còn nhỏ, về sau cha mẹ lại lần lượt qua đời, chuyện này cũng trôi dần vào quên lãng.
Cậu hoảng loạn nhìn về phía Lạc Hạ Thạch.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, ba vị đang an tọa nơi này đều là những nhân vật tầm cỡ tới mức nào cơ chứ, Quý Đằng mà chột dạ cái là họ nhìn ra ngay. Bầu không khí căng như dây đàn mới rồi hoàn toàn mất hút, hứng thú của mọi người gần như đều đổ dồn vào chỗ Quý Đằng.
“Dòm tôi làm gì hả? Để đoán thử coi nào, à, có phải nhà họ Tề có một cô con gái,” Lạc Hạ Thạch mở lời, “Mà cô con gái này, khéo làm sao lại có hôn ước với đại ca cậu chăng?”
Ai mượn thông minh đột xuất vậy cha nội! Rốt cục là thể loại người gì đây hả!!
Thấy Quý Đằng gật đầu, Lạc Hạ Thạch ấy vậy mà lại cười phá lên: “Tuyệt, vừa hay tôi đang chiếm giữ thân xác này, thật trùng hợp làm sao.”
“Khoan đã, anh định làm gì vậy?”
Lạc Hạ Thạch lại chỉ lo uống trà, chẳng nói chẳng rằng.
“Chuyện này là do phụ thân quá cố của bọn tôi đòi gả em họ vào nhà họ Quý, không liên quan gì đến em ấy cả, anh đừng có mà làm bậy à!” Quý Đằng cuống quýt đe nẹt.
“Tôi có nói là không cưới đâu, cứ để tôi rước cô ta về.” Lạc Hạ Thạch thong thả đáp lời.
“Không được không được!”
“Không cho tôi cưới, lẽ nào đổi thành cậu cưới?”
Quý Đằng bị nói thế chỉ còn nước nghẹn họng trân trối. Cô em họ này từ bé đã ngoan ngoãn hiền thục, nên vẫn luôn được cậu yêu thương, tuy rằng không tiến triển thành tình cảm nam nữ, song cũng chưa từng ghét bỏ gì em ấy. Nếu là trước đây, nếu là khi tấm thân này còn chưa khiếm khuyết, nếu mọi chuyện không trở nên ly kỳ quái đản như hiện tại, nếu là do đại ca làm chủ, sắp đặt cuộc hôn nhân này cho cậu, biết đâu cậu sẽ hoan hỉ mà rước nàng về dinh.
Sự lặng người đột ngột của cậu, khiến ai nấy đều phản ứng kỳ lạ, Hề Đao và Lạc Hạ Thạch nhảy dựng lên như thể trên ghế mới mọc ra cây đinh vậy, rồi vội vàng cáo từ, bỏ lại mình cậu với Hình Tu.
Trong bầu không khí mới ngượng ngùng ấy, Quý Đằng đành cười giả lả: “Quân thượng, anh chỉ vừa tỉnh dậy, có muốn nghỉ ngơi thêm chốc lát không?”
Hình Tu nín khe, mặc cho Quý Đằng hầu hạ mình nằm xuống nghỉ ngơi.
Y không nói năng gì, cũng chẳng chịu ngủ, chỉ nằm im đó, ngước mắt lên dõi theo Quý Đằng, làm Quý Đằng lóng ngóng cả tay chân, lại chẳng biết đã đắc tội y chỗ nào rồi.
Lâu thật lâu sau đó, lâu tới nỗi Quý Đằng suýt ngủ gật trong khi đang đứng luôn, Hình Tu mới bỗng dưng lên tiếng: “Khi trước, ta vẫn luôn cho rằng, biện pháp của Hề Đao sẽ khó mà thành công.”
“Gì cơ?” Hình Tu chịu mở miệng, Quý Đằng liền xốc lại tinh thần ngay tắp lự.
“Không thể nào thành công được. Lòng người có lắt léo, rối rắm, thâm sâu tới đâu, thì cũng chỉ là lòng dạ con người mà thôi. Chịu khó tinh ý một chút, là có thể nhìn thấu tâm can một người rồi.”
“Ừ.” Quý Đằng gật đầu.
“Nhưng bây giờ ta lại cảm thấy, biện pháp đó của gã, rất có thể sẽ thành công.”
“Thật vậy ư?” Quý Đằng tức khắc thấy hào hứng hẳn lên, nói như vậy, Đường Kỳ được cứu rồi?
“Đúng thế, lòng người thật sự rất khó dò, cứ mỗi khi em tưởng rằng mình đã tiếp cận được con tim người đó hơn rồi, kết quả lại vẫn còn một quãng đường dài phía trước.” Hình Tu nói rồi, có vẻ như đã mỏi mệt, y nhắm mắt lại, “Không chỉ có tơ tội, mà ngay đến ta, có khi cũng sẽ bị nhốt lại, không thoát ra được.”
-Hết chương 32-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất