Chương 50: Kết cục
Cánh cổng Vũ Môn vẫn luôn đóng kín nay đã mở toang.
Một cặp hồn phách thuần khiết bay ra, nương theo lời tụng của Hình Tu, bay đi đâu mất không rõ, chúng sẽ chẳng còn nhớ gì về dĩ vãng, đầu thai chuyển thế, đời đời kiếp kiếp, đến chừng nào trả hết tội nghiệt mới thôi. Mà những mảng màu vốn ngập tràn khắp trong phòng, đại diện cho ký ức và tình cảm của Lý phán quan cùng tổng tư hình, cũng trôi dần ra khỏi Vũ Môn đang rộng mở, tan thành mây khói.
Bên trong Vũ Môn, chỉ còn lại tiếng Âm Dương Đạo đang tỏa ra hào quang sáng rực trong tay Hình Tu, trông có vẻ hoàn chỉnh, nhưng thực chất lại chưa hoàn chỉnh.
Hình Tu khép chặt đôi mi, đến khi lần nữa mở mắt ra, y từ tốn ngoái đầu lại, nhìn về phía Quý Đằng.
Đã đến lúc rồi.
Quý Đằng biết, tiếp theo là đến lượt mình rồi.
Thân là người phàm, nên cậu rất hoảng sợ, hồn phách lọc chữ có khác chi hình phạt ở Âm Dương Đạo đâu, đều mang lại đớn đau cùng cực.
Cậu chẳng sợ nỗi đau này, mà cậu sợ, lỡ như mình không nhịn được lại khóc than la hét, hoặc thể hiện nỗi đau ra ngoài mặt.
Như thế sẽ chỉ khiến Hình Tu thêm phần khổ sở.
Can đảm lên, Quý Đằng, phải can đảm lên, cậu tự nhủ với chính mình. Cậu cưng nựng Phỉ lần cuối, nó thè cái lưỡi nong nóng ra liếm láp lòng bàn tay cậu.
Hẳn cũng nên cảm tạ Hình Tu vì đã cho phép nhóc Phỉ cùng mình tiến vào Vũ Môn, có nó, cậu như được tiếp thêm dũng khí. Cho dù có muốn bảo vệ con Phỉ này, thì cũng không thể để xảy ra thiên địa dị biến được.
Hình Tu định nói gì đó với Quý Đằng, song cổ họng cứ như bị dí que sắt nung vào, đau đớn khôn tả, nặng trĩu hết sức, hoàn toàn chẳng cách nào thốt lên được dù chỉ nửa chữ.
Trước giờ y chưa từng có cảm giác trong người không khỏe. Không mắc phải ốm đau, cũng chẳng có bất kỳ pháp thuật hay lời nguyền nào tác động được đến hỗn độn vốn chỉ là hư vô cả, thế mà giờ đây điều đó lại đang xảy ra. Một cơn đau điếng chạy dọc toàn thân, y giờ đây hệt như một bức tường sắp đổ sụp, bề mặt chi chít vô số vết nứt, đau đến quặn thắt, lung lay sắp ngã.
Y không cách nào nói chuyện, không cách nào động đậy, chỉ biết lặng người dõi mắt trông theo Quý Đằng đang chủ động bước tới, giang tay ôm lấy y vào lòng, siết thật chặt vòng tay.
Giống hệt như ngày hôm đó Hình Tu ôm ghì lấy cậu, đằng sau lớp da ngựa quây lấy cả hai, chở che cho cậu trước sự cắn phá của rận Quỷ Bì.
Hình Tu biết Quý Đằng làm vậy là muốn nói cho y biết, cậu sẵn sàng rồi.
Quý Đằng đã tận mắt chứng kiến hồn phách lọc chữ những hai lần, nên cậu biết Hình Tu phải tiếp xúc thân thể với mình, thì phép thuật mới hiệu nghiệm. Nếu đã vậy, chi bằng cứ ôm nhau đi, giữ chặt vòng tay đến tận khi không còn nữa, nghe cũng tuyệt đấy. Vả lại, nếu úp mặt vào lòng người ấy, thì sẽ tránh được việc, nhìn thấy vẻ đau buồn trên gương mặt nhau rồi.
Tiếng Âm Dương Đạo không thể đợi thêm nữa, nếu sau một thời gian dài vẫn chưa được bổ sung hoàn chỉnh hoặc không có hồn phách để ký gửi, nó sẽ tự động lần tìm đến linh hồn đang chứa đựng phần còn lại của mình, dần dần xâm nhập vào thân thể Quý Đằng, như thế sẽ chỉ khiến Quý Đằng thêm phần thống khổ mà thôi.
Thế thì đành, bắt đầu vậy.
Chú ngữ phức tạp mang tính tuần hoàn không ngừng thốt ra từ miệng Hình Tu, giống như dòng suối chảy từ khe núi, đến đồng bằng liền ào ạt tràn lan thành sông, một khi đã bắt đầu, thì sẽ không thể dừng lại được.
Tiếng Âm Dương Đạo mà thế gian cậy nhờ vào, tiếng Âm Dương Đạo có thể chỉnh đốn lại mọi thứ, trên thực tế cũng chỉ là vài dòng chú ngữ sơ sài, là đạo lý mà ai cũng tỏ tường vậy thôi.
Thứ hiện lên thông qua lời tụng niệm của Hình Tu, là bầu trời có nhật nguyệt thay nhau mọc ở phía đông, là ánh dương quang xán lạn của ngày hè, là bông tuyết trắng phau trong mùa đông, là gió mùa chưa từng lỡ hẹn.
Y gọi tên loài sói trắng ở vùng băng giá phía bắc, sinh tồn chen chúc trong rét lạnh, gọi tên những ngư dân ngoài hải đảo miền nam, nước đọng long lanh trên mành lưới, gọi tên thảm cỏ nơi cao nguyên, có ao hồ hiền hòa với bọt sóng lăn tăn, gọi tên thung lũng có đầm sâu thẳm, rong rêu nhè nhẹ lay động dưới làn nước xanh biếc, gọi tên sức nóng sục sôi giữa sa mạc, cùng với những sinh mệnh nhỏ bé ẩn náu sau những hạt cát, gọi tên các con sông đổ về biển lớn, gọi tên cuồng phong quét qua đồi cát, gọi tên giông tố quét qua hoang mạc, gọi tên tia chớp xé toạc bầu trời.
Vạn vật bốn mùa, không sót thứ nào.
Đây chính là ngôn ngữ của Âm Dương Đạo, ghi chép lại thời khắc huy hoàng nhất của hết thảy vạn vật trên thế gian.
Mùi tanh tưởi đầy tởm lợm do dị biến mang lại, đều dần dần bị khử đi theo từng lời ngâm.
Thứ thốt ra từ miệng Hình Tu, là quy luật chính xác, là thế giới tươi đẹp. Cho dù có được gầy dựng nên từ sự hy sinh, mà không, chính bởi vì được gầy dựng nên từ sự hy sinh, chính bởi vì hồn phách vô tội đang bị thanh lọc để lấy chữ ra, nó mới càng trở nên đẹp đẽ, càng rạng ngời đến chói lóa.
Hình Tu giữ chặt lấy Quý Đằng, giữa những tiếng tụng niệm, y cảm nhận được cậu đang dần trở nên mỏng manh trong vòng tay mình, mùi của hồn phách yếu ớt ấy bắt đầu thoang thoảng lan tỏa.
Y hiểu rõ, linh hồn Quý Đằng đang dần vụn vỡ, từng chút từng chút một, càng đi đến cuối bài tụng, nó sẽ càng nát tan, ký ức và tình cảm cũng bắt đầu biến mất.
Nhóc Phỉ ban nãy còn ngồi ngoan bên cạnh, lúc này đã bổ nhào tới trong cơn hoảng loạn, cố ngoạm chặt lấy áo Quý Đằng, dùng sức kéo cậu ra, nhưng đâu có được, họ ôm nhau cứng ngắc, vốn chẳng cách nào tách rời. Nó bèn chuyển sang quỳ hai chân trước xuống, lạy lục Hình Tu, kêu gào ầm ĩ, rồi cụng đầu vào người Hình Tu, như đang khẩn thiết van nài.
Vậy mà Hình Tu cứ đơ ra đó như cái xác không hồn, mặc nó khóc lóc cầu xin, y vẫn chẳng buồn động đậy, chỉ có tiếng tụng niệm không ngừng vang lên, không chịu ngừng nghỉ, càng không thể ngừng nghỉ.
Quý Đằng ôm siết lấy Hình Tu, vẫn liên tục thủ thỉ tâm tình với y, làm như hoàn toàn không chút lưu tâm đến nỗi đau đớn tột cùng mà hồn phách đang phải hứng chịu vậy. Nhưng dẫu sao, giọng nói rồi cũng trở nên dần dần suy yếu, Hình Tu đã bắt đầu không còn cảm nhận được vòng tay của Quý Đằng nữa, nhẹ tênh, rồi phai mờ, và mất hút, cùng với hồn phách của cậu.
Khi những lời tụng sau cuối được thốt ra từ đôi môi Hình Tu, cũng là lúc các mảnh vụn hồn phách phân rã, tràn lan khắp cả không gian.
Theo sau những mảnh hồn vỡ tan tành, là tiếng kêu thống thiết đến xé lòng, vang vọng ra khỏi Vũ Môn của Phỉ, những điều Hình Tu không cách nào giãi bày, nó đã nói giúp rồi.
Ngôn ngữ Âm Dương Đạo đã ráp lại hoàn chỉnh, hàng loạt con chữ sáng lấp lánh bay ra từ trong tay Hình Tu, trong phút chốc sinh sôi nảy nở đến tận khi chiếm trọn thiên địa vạn vật, vươn đến đỉnh những rặng núi cao chót vót, chui xuống dưới những khe nứt sâu thẳm, len lỏi vào rừng rậm, đại dương, chạm đến từng thứ nhỏ nhặt như hòn đá, đóa hoa, bụi cỏ, phàm là thứ có nội dung phù hợp với những điều Hình Tu vừa tụng, thì đều được giữ lại, còn thứ nào trái với đạo lý đất trời, sương mù chắn lối trên mặt đất, dòng nghịch lưu gây nhiễu loạn bốn mùa, khí độc chen chúc dưới lòng đất, đều lần lượt bị loại bỏ, thanh tẩy.
Thiên địa dị biến đã được chỉnh sửa, lọc hồn lấy chữ đã kết thúc.
Hoàn thành rồi.
Mọi thứ đều khôi phục nguyên trạng.
Chỉ còn lại thân xác đã mất đi con tim này, cùng với Âm Dương Đạo trống vắng.
Hình Tu thẫn thờ đứng trong Vũ Môn, vây quanh y là vô số mảnh vụn hồn phách sáng óng ánh, vô số mảnh hồi ức cùng tình cảm sặc sỡ muôn màu. Y chẳng muốn làm gì nữa cả, số bụi phấn tạo nên từ hồn phách và ký ức này là tất cả những gì còn lại của Quý Đằng, khi được chúng bao bọc lấy, mới khiến y thấy như Quý Đằng vẫn còn ở đây, vẫn đang ôm ấp lấy mình.
Trong cơn hoang mang, câu nói sau cuối của Quý Đằng như vẫn còn văng vẳng bên tai: “Hẹn gặp lại.”
Cậu bảo hẹn gặp lại.
Đúng vậy, hẹn gặp lại.
Thế mà Hình Tu chẳng mảy may hồi đáp, y đã mất đi đối tượng để hồi đáp rồi. Y chỉ biết vòng tay mình bỗng trở nên trống không, người từng được nâng niu trong lòng ấy, đã chẳng còn nữa rồi. Nơi người nọ từng đứng, giờ đây chỉ còn lại một ký tự sáng lấp lánh, một ký tự trong ngôn ngữ Âm Dương Đạo, bám trên ngực áo y, lẻ loi, trơ trọi, hệt như Hình Tu. Đây là con chữ Âm Dương Đạo có được sau khi lọc ra, con chữ phù hợp với hồn phách của Quý Đằng nhất.
Phải mất một lúc thật lâu sau đó, Hình Tu rốt cục mới chịu ngẩng đầu dậy, y nhận ra được mặt chữ này.
Hoá ra đây chính là chữ phù hợp với hồn phách của cậu nhất.
Thì ra là thế.
Một chữ ‘tu’.
Hình Tu rất muốn mỉm cười, vậy nhưng khi khóe môi vừa nhếch, thì chợt có thứ gì đó, lăn dài trên gò má, thấm qua ký tự lấp lánh ấy, rơi xuống mặt đất, để lại một vệt nước nho nhỏ.
Lần đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa đến nay, Hình Tu rơi lệ.
Chuyện về sau:
Sang ngày kế tiếp, nắng ấm chan hòa, làn sương mịt mù suốt mấy ngày qua giờ đây đã chẳng thấy tăm hơi. Nơi sườn núi xa xa có một nhóm ba người dõi mắt trông về phía nhà họ Quý, rồi nhanh chóng bỏ đi mất.
Quý Quân tỉnh giấc trên giường, anh có cảm giác mình vừa ngủ một giấc thật dài, song đến khi nhìn lại, thấy mọi thứ xung quanh vẫn bình lặng, chẳng khác gì lúc xưa. Điều duy nhất khác biệt, chính là đệ đệ Quý Đằng chẳng thấy đâu nữa rồi. Quản gia nói sau khi rời khỏi nhà thì không thấy cậu quay lại lần nào.
Anh dự tính đợi khi nào Quý Đằng trở về, phải dạy dỗ lại một trận mới được, nghĩ sao mà dám nhét cái thứ gớm ghiếc đó vào tráp rồi đưa cho anh chứ.
Nhưng rồi đến tận cuối đời, Quý Đằng vẫn không thấy xuất hiện.
Tên cướp từng quấy rối anh khi trước, cũng chưa từng xuất hiện lại.
Cuộc đời anh trôi qua một cách bình yên và êm ấm, chỉ có thảng hoặc mới nhớ tới cậu em trai với tên cướp nọ thôi.
Quý Quân sống khỏe mạnh đến già, thọ chín mươi tuổi.
Con cháu đầy đàn.
-Hết-
Một cặp hồn phách thuần khiết bay ra, nương theo lời tụng của Hình Tu, bay đi đâu mất không rõ, chúng sẽ chẳng còn nhớ gì về dĩ vãng, đầu thai chuyển thế, đời đời kiếp kiếp, đến chừng nào trả hết tội nghiệt mới thôi. Mà những mảng màu vốn ngập tràn khắp trong phòng, đại diện cho ký ức và tình cảm của Lý phán quan cùng tổng tư hình, cũng trôi dần ra khỏi Vũ Môn đang rộng mở, tan thành mây khói.
Bên trong Vũ Môn, chỉ còn lại tiếng Âm Dương Đạo đang tỏa ra hào quang sáng rực trong tay Hình Tu, trông có vẻ hoàn chỉnh, nhưng thực chất lại chưa hoàn chỉnh.
Hình Tu khép chặt đôi mi, đến khi lần nữa mở mắt ra, y từ tốn ngoái đầu lại, nhìn về phía Quý Đằng.
Đã đến lúc rồi.
Quý Đằng biết, tiếp theo là đến lượt mình rồi.
Thân là người phàm, nên cậu rất hoảng sợ, hồn phách lọc chữ có khác chi hình phạt ở Âm Dương Đạo đâu, đều mang lại đớn đau cùng cực.
Cậu chẳng sợ nỗi đau này, mà cậu sợ, lỡ như mình không nhịn được lại khóc than la hét, hoặc thể hiện nỗi đau ra ngoài mặt.
Như thế sẽ chỉ khiến Hình Tu thêm phần khổ sở.
Can đảm lên, Quý Đằng, phải can đảm lên, cậu tự nhủ với chính mình. Cậu cưng nựng Phỉ lần cuối, nó thè cái lưỡi nong nóng ra liếm láp lòng bàn tay cậu.
Hẳn cũng nên cảm tạ Hình Tu vì đã cho phép nhóc Phỉ cùng mình tiến vào Vũ Môn, có nó, cậu như được tiếp thêm dũng khí. Cho dù có muốn bảo vệ con Phỉ này, thì cũng không thể để xảy ra thiên địa dị biến được.
Hình Tu định nói gì đó với Quý Đằng, song cổ họng cứ như bị dí que sắt nung vào, đau đớn khôn tả, nặng trĩu hết sức, hoàn toàn chẳng cách nào thốt lên được dù chỉ nửa chữ.
Trước giờ y chưa từng có cảm giác trong người không khỏe. Không mắc phải ốm đau, cũng chẳng có bất kỳ pháp thuật hay lời nguyền nào tác động được đến hỗn độn vốn chỉ là hư vô cả, thế mà giờ đây điều đó lại đang xảy ra. Một cơn đau điếng chạy dọc toàn thân, y giờ đây hệt như một bức tường sắp đổ sụp, bề mặt chi chít vô số vết nứt, đau đến quặn thắt, lung lay sắp ngã.
Y không cách nào nói chuyện, không cách nào động đậy, chỉ biết lặng người dõi mắt trông theo Quý Đằng đang chủ động bước tới, giang tay ôm lấy y vào lòng, siết thật chặt vòng tay.
Giống hệt như ngày hôm đó Hình Tu ôm ghì lấy cậu, đằng sau lớp da ngựa quây lấy cả hai, chở che cho cậu trước sự cắn phá của rận Quỷ Bì.
Hình Tu biết Quý Đằng làm vậy là muốn nói cho y biết, cậu sẵn sàng rồi.
Quý Đằng đã tận mắt chứng kiến hồn phách lọc chữ những hai lần, nên cậu biết Hình Tu phải tiếp xúc thân thể với mình, thì phép thuật mới hiệu nghiệm. Nếu đã vậy, chi bằng cứ ôm nhau đi, giữ chặt vòng tay đến tận khi không còn nữa, nghe cũng tuyệt đấy. Vả lại, nếu úp mặt vào lòng người ấy, thì sẽ tránh được việc, nhìn thấy vẻ đau buồn trên gương mặt nhau rồi.
Tiếng Âm Dương Đạo không thể đợi thêm nữa, nếu sau một thời gian dài vẫn chưa được bổ sung hoàn chỉnh hoặc không có hồn phách để ký gửi, nó sẽ tự động lần tìm đến linh hồn đang chứa đựng phần còn lại của mình, dần dần xâm nhập vào thân thể Quý Đằng, như thế sẽ chỉ khiến Quý Đằng thêm phần thống khổ mà thôi.
Thế thì đành, bắt đầu vậy.
Chú ngữ phức tạp mang tính tuần hoàn không ngừng thốt ra từ miệng Hình Tu, giống như dòng suối chảy từ khe núi, đến đồng bằng liền ào ạt tràn lan thành sông, một khi đã bắt đầu, thì sẽ không thể dừng lại được.
Tiếng Âm Dương Đạo mà thế gian cậy nhờ vào, tiếng Âm Dương Đạo có thể chỉnh đốn lại mọi thứ, trên thực tế cũng chỉ là vài dòng chú ngữ sơ sài, là đạo lý mà ai cũng tỏ tường vậy thôi.
Thứ hiện lên thông qua lời tụng niệm của Hình Tu, là bầu trời có nhật nguyệt thay nhau mọc ở phía đông, là ánh dương quang xán lạn của ngày hè, là bông tuyết trắng phau trong mùa đông, là gió mùa chưa từng lỡ hẹn.
Y gọi tên loài sói trắng ở vùng băng giá phía bắc, sinh tồn chen chúc trong rét lạnh, gọi tên những ngư dân ngoài hải đảo miền nam, nước đọng long lanh trên mành lưới, gọi tên thảm cỏ nơi cao nguyên, có ao hồ hiền hòa với bọt sóng lăn tăn, gọi tên thung lũng có đầm sâu thẳm, rong rêu nhè nhẹ lay động dưới làn nước xanh biếc, gọi tên sức nóng sục sôi giữa sa mạc, cùng với những sinh mệnh nhỏ bé ẩn náu sau những hạt cát, gọi tên các con sông đổ về biển lớn, gọi tên cuồng phong quét qua đồi cát, gọi tên giông tố quét qua hoang mạc, gọi tên tia chớp xé toạc bầu trời.
Vạn vật bốn mùa, không sót thứ nào.
Đây chính là ngôn ngữ của Âm Dương Đạo, ghi chép lại thời khắc huy hoàng nhất của hết thảy vạn vật trên thế gian.
Mùi tanh tưởi đầy tởm lợm do dị biến mang lại, đều dần dần bị khử đi theo từng lời ngâm.
Thứ thốt ra từ miệng Hình Tu, là quy luật chính xác, là thế giới tươi đẹp. Cho dù có được gầy dựng nên từ sự hy sinh, mà không, chính bởi vì được gầy dựng nên từ sự hy sinh, chính bởi vì hồn phách vô tội đang bị thanh lọc để lấy chữ ra, nó mới càng trở nên đẹp đẽ, càng rạng ngời đến chói lóa.
Hình Tu giữ chặt lấy Quý Đằng, giữa những tiếng tụng niệm, y cảm nhận được cậu đang dần trở nên mỏng manh trong vòng tay mình, mùi của hồn phách yếu ớt ấy bắt đầu thoang thoảng lan tỏa.
Y hiểu rõ, linh hồn Quý Đằng đang dần vụn vỡ, từng chút từng chút một, càng đi đến cuối bài tụng, nó sẽ càng nát tan, ký ức và tình cảm cũng bắt đầu biến mất.
Nhóc Phỉ ban nãy còn ngồi ngoan bên cạnh, lúc này đã bổ nhào tới trong cơn hoảng loạn, cố ngoạm chặt lấy áo Quý Đằng, dùng sức kéo cậu ra, nhưng đâu có được, họ ôm nhau cứng ngắc, vốn chẳng cách nào tách rời. Nó bèn chuyển sang quỳ hai chân trước xuống, lạy lục Hình Tu, kêu gào ầm ĩ, rồi cụng đầu vào người Hình Tu, như đang khẩn thiết van nài.
Vậy mà Hình Tu cứ đơ ra đó như cái xác không hồn, mặc nó khóc lóc cầu xin, y vẫn chẳng buồn động đậy, chỉ có tiếng tụng niệm không ngừng vang lên, không chịu ngừng nghỉ, càng không thể ngừng nghỉ.
Quý Đằng ôm siết lấy Hình Tu, vẫn liên tục thủ thỉ tâm tình với y, làm như hoàn toàn không chút lưu tâm đến nỗi đau đớn tột cùng mà hồn phách đang phải hứng chịu vậy. Nhưng dẫu sao, giọng nói rồi cũng trở nên dần dần suy yếu, Hình Tu đã bắt đầu không còn cảm nhận được vòng tay của Quý Đằng nữa, nhẹ tênh, rồi phai mờ, và mất hút, cùng với hồn phách của cậu.
Khi những lời tụng sau cuối được thốt ra từ đôi môi Hình Tu, cũng là lúc các mảnh vụn hồn phách phân rã, tràn lan khắp cả không gian.
Theo sau những mảnh hồn vỡ tan tành, là tiếng kêu thống thiết đến xé lòng, vang vọng ra khỏi Vũ Môn của Phỉ, những điều Hình Tu không cách nào giãi bày, nó đã nói giúp rồi.
Ngôn ngữ Âm Dương Đạo đã ráp lại hoàn chỉnh, hàng loạt con chữ sáng lấp lánh bay ra từ trong tay Hình Tu, trong phút chốc sinh sôi nảy nở đến tận khi chiếm trọn thiên địa vạn vật, vươn đến đỉnh những rặng núi cao chót vót, chui xuống dưới những khe nứt sâu thẳm, len lỏi vào rừng rậm, đại dương, chạm đến từng thứ nhỏ nhặt như hòn đá, đóa hoa, bụi cỏ, phàm là thứ có nội dung phù hợp với những điều Hình Tu vừa tụng, thì đều được giữ lại, còn thứ nào trái với đạo lý đất trời, sương mù chắn lối trên mặt đất, dòng nghịch lưu gây nhiễu loạn bốn mùa, khí độc chen chúc dưới lòng đất, đều lần lượt bị loại bỏ, thanh tẩy.
Thiên địa dị biến đã được chỉnh sửa, lọc hồn lấy chữ đã kết thúc.
Hoàn thành rồi.
Mọi thứ đều khôi phục nguyên trạng.
Chỉ còn lại thân xác đã mất đi con tim này, cùng với Âm Dương Đạo trống vắng.
Hình Tu thẫn thờ đứng trong Vũ Môn, vây quanh y là vô số mảnh vụn hồn phách sáng óng ánh, vô số mảnh hồi ức cùng tình cảm sặc sỡ muôn màu. Y chẳng muốn làm gì nữa cả, số bụi phấn tạo nên từ hồn phách và ký ức này là tất cả những gì còn lại của Quý Đằng, khi được chúng bao bọc lấy, mới khiến y thấy như Quý Đằng vẫn còn ở đây, vẫn đang ôm ấp lấy mình.
Trong cơn hoang mang, câu nói sau cuối của Quý Đằng như vẫn còn văng vẳng bên tai: “Hẹn gặp lại.”
Cậu bảo hẹn gặp lại.
Đúng vậy, hẹn gặp lại.
Thế mà Hình Tu chẳng mảy may hồi đáp, y đã mất đi đối tượng để hồi đáp rồi. Y chỉ biết vòng tay mình bỗng trở nên trống không, người từng được nâng niu trong lòng ấy, đã chẳng còn nữa rồi. Nơi người nọ từng đứng, giờ đây chỉ còn lại một ký tự sáng lấp lánh, một ký tự trong ngôn ngữ Âm Dương Đạo, bám trên ngực áo y, lẻ loi, trơ trọi, hệt như Hình Tu. Đây là con chữ Âm Dương Đạo có được sau khi lọc ra, con chữ phù hợp với hồn phách của Quý Đằng nhất.
Phải mất một lúc thật lâu sau đó, Hình Tu rốt cục mới chịu ngẩng đầu dậy, y nhận ra được mặt chữ này.
Hoá ra đây chính là chữ phù hợp với hồn phách của cậu nhất.
Thì ra là thế.
Một chữ ‘tu’.
Hình Tu rất muốn mỉm cười, vậy nhưng khi khóe môi vừa nhếch, thì chợt có thứ gì đó, lăn dài trên gò má, thấm qua ký tự lấp lánh ấy, rơi xuống mặt đất, để lại một vệt nước nho nhỏ.
Lần đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa đến nay, Hình Tu rơi lệ.
Chuyện về sau:
Sang ngày kế tiếp, nắng ấm chan hòa, làn sương mịt mù suốt mấy ngày qua giờ đây đã chẳng thấy tăm hơi. Nơi sườn núi xa xa có một nhóm ba người dõi mắt trông về phía nhà họ Quý, rồi nhanh chóng bỏ đi mất.
Quý Quân tỉnh giấc trên giường, anh có cảm giác mình vừa ngủ một giấc thật dài, song đến khi nhìn lại, thấy mọi thứ xung quanh vẫn bình lặng, chẳng khác gì lúc xưa. Điều duy nhất khác biệt, chính là đệ đệ Quý Đằng chẳng thấy đâu nữa rồi. Quản gia nói sau khi rời khỏi nhà thì không thấy cậu quay lại lần nào.
Anh dự tính đợi khi nào Quý Đằng trở về, phải dạy dỗ lại một trận mới được, nghĩ sao mà dám nhét cái thứ gớm ghiếc đó vào tráp rồi đưa cho anh chứ.
Nhưng rồi đến tận cuối đời, Quý Đằng vẫn không thấy xuất hiện.
Tên cướp từng quấy rối anh khi trước, cũng chưa từng xuất hiện lại.
Cuộc đời anh trôi qua một cách bình yên và êm ấm, chỉ có thảng hoặc mới nhớ tới cậu em trai với tên cướp nọ thôi.
Quý Quân sống khỏe mạnh đến già, thọ chín mươi tuổi.
Con cháu đầy đàn.
-Hết-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất