Chương 7: Mầm nghiệp
Cái viện nhỏ của Trình Trú Hồi gần đây đón một vị khách, trong chuyến du lịch đến thác nước, trừ Túc Khê ra còn một người bạn là Sean.
“Gọi tôi là Tịch Nhạc đi, về nước rồi, lười giả làm Tây.”
Trình Trú Hồi đưa cốc trà cho hắn, đáp trả: “Vậy anh cũng gọi tôi bằng tên đi.”
Tịch Nhạc cười cười: “Được thôi, Trú Hồi. Dù sao cũng không có Túc Khê ở đây.”
Trình Trú Hồi bó tay: “Bây giờ anh ta thế nào?”
Trước khi về nước cậu có gửi tin nhắn xin lỗi Túc Khê, nhưng đối phương vẫn im hơi lặng tiếng.
“Nhờ ơn tiên sinh nhà cậu, tạm thời cậu ta không về được, gửi tin nhắn cho cậu cũng như kim chìm đáy biển, vừa đúng lúc tôi về nước nên cậu ta nhờ tôi chuyển lời xin lỗi cậu.” Tịch Nhạc mượn cái cốc trà che nụ cười trên môi: “Tôi nói nguyên văn nhé!”
Trình Trú Hồi cũng cong môi: “Anh ta còn nói gì?”
“Cậu ta nói…” Tịch Nhạc kéo dài âm cuối, nghịch ngợm làm mặt quỷ: “Bảo cậu mở to mắt xem tiên sinh nhà cậu là loại người gì.”
Nụ cười của Trình Trú Hồi nhạt đi, cậu cụp mắt, nhàn nhạt nói: “Phiền anh nói với anh ta, Trình Khác Hành là loại người gì, tôi có mắt, tôi tự biết xem xét.”
Tịch Nhạc khom lưng nhặt một cái lá, hai tay chống trên đầy gối, chơi đùa như con nít: “Tôi cũng nói với cậu ta như thế, nhưng cậu ta nói mắt cậu nhìn tiên sinh nhà cậu có filter, bảo tôi nhỏ thuốc rồi lau mắt cho cậu bớt ảo ma.”
Trình Trú Hồi nghiêng đầu: “Nguyên văn là đây hả?”
“Dĩ nhiên không phải.” Tịch Nhạc vươn vai: “Cậu ta muốn giữ sĩ diện trước mặt cậu, vòng vo tam quốc, tôi không học theo được, nên súc tích tóm gọn lại, không đổi nghĩa. Cậu quen biết cậu ta lâu hơn tôi, tự dịch lại thành nguyên văn đi, đừng để tâm, ít nhất là cậu ta quan tâm cậu thật.”
Trình Trú Hồi ừ một tiếng.
Tịch Nhạc quay đầu nhìn người văn nhân tao nhã trước mặt, đột nhiên nổi lên hứng thú hỏi: “Cậu thấy tôi có thể nhỏ thuốc cho mắt cậu thành công không Trú Hồi?”
Dường như là Trình Trú Hồi đong đếm cẩn thận rồi mới đáp: “Tôi nghĩ anh sẽ gặp khó khăn lớn đấy Tịch Nhạc.”
Hai người nhìn nhau, lắc đầu cười.
Gần đây chú tiểu đưa đến sân viện hai con thỏ, Tịch Nhạc nhìn khung cảnh náo nhiệt này, đột nhiên giả vờ than thở: “Cậu tỉnh táo hơn Túc Khê nhiều.”
Trong một đoạn tình cảm, người không yêu sẽ thông minh bình tĩnh hơn một chút.
Trình Trú Hồi im lặng một chút rồi nghiêm túc nói: “Sau này tôi sẽ xa lánh anh ta.”
Có lẽ từ lúc đầu đã nên như vậy, cậu ít bạn bè nên vẫn luôn quý trọng tình nghĩa với Túc Khê, nhưng chuyện rùm beng như ngày hôm nay, cũng là do sự do dự của cậu biến thành vũ khí sắc bén tổn thương đối phương.
“Đừng ôm hết mọi lỗi lầm.” Tịch Nhạc nhắm mắt tựa lưng ra sau: “Túc Khê nói rồi, thích cậu là chuyện của cậu ta, thái độ của cậu trước giờ rất rõ ràng, là cậu ta tự đâm đầu vào ngõ cụt.”
Không thích là không thích, anh cố gắng rất nhiều năm, Trình Trú Hồi vẫn luôn từ chối, sự kiêu ngạo của Túc Khê bị anh giẫm đạp dưới chân biết bao nhiêu lần, so với tâm tình lúc ban sơ, càng về sau lại biến thành không cam tâm.
Nên đến đây thôi… Đến lúc dừng lại rồi.
Trình Trú Hồi không nói, Tịch Nhạc cũng không nhắc nữa, hai người im lặng một chút rồi theo đề nghị của Tịch Nhạc lấy điện thoại ra chơi cờ tỷ phú.
Nửa buổi chiều sau khi thua sạch tiền thì chuyển sang ăn bánh ngọt của Trình Trú Hồi, người khác vỗ mông, hài lòng chuẩn bị rời đi.
“À đúng rồi.” Tịch Nhạc sực nhớ, vỗ tay quay đầu lại nhìn Trình Trú Hồi tiễn hắn ra cửa: “Túc Khê còn bảo tôi nói chuyện này. Kỳ nghỉ xuân năm lớp 11, trước khi cậu ra khỏi trường, cậu ta có nói sau kỳ nghỉ lễ có chuyện muốn nói, nhưng lần đó lại chỉ nói chuyện đổi cán bộ bên hội học sinh, cậu còn nhớ không?”
Trình Trú Hồi gật đầu.
Tịch Nhạc vô tư nói tiếp: “Thật ra lần đó cậu ta định tỏ tình với cậu nhưng bất thành, bởi vì có người đến nói chuyện với cậu ta trước, cậu biết là ai không?”
Về chuyện yêu sớm, trừ giáo viên thì chỉ có phụ huynh học sinh.
“Nếu chỉ có thế thì cũng không có gì, nhưng vị tiên sinh nhà cậu không có ý thức bảo mật gì hết, gọi Túc Khê đến nhà nhưng lại quên khóa cửa, làm trước lúc đi cậu ta nhìn thấy một bức tranh, trong tranh vẽ…”
“Tịch Nhạc.” Trình Trú Hồi ngắt lời.
Người đang thao thao bất tuyệt im bặt, đôi mắt thẳng thắn của Tịch Nhạc chạm vào ánh mặt bình hòa của Trình Trú Hồi, đáy lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hoang đường: “Cậu cũng nhìn thấy bức tranh đó rồi?”
Trình Trú Hồi mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đứng bên tường, đôi mắt phẳng lặng, cậu cứ đứng đó, như một cây trúc không vướng bụi trần.
Tịch Nhạc đột nhiên bật cười: “Lúc nãy tôi nhầm rồi.”
Trình Trú Hồi gật đầu, tỏ ý lắng nghe.
Thanh niên ngông nghênh lấy cặp kính mát ra, cười lớn: “Cậu đó, là đứa xui xẻo hồ đồ hơn cả Túc Khê.”
Trình Trú Hồi nhướng mày, không nói gì, Tịch Nhạc lùi về sau mấy bước, đôi mắt giấu sau cặp kính quan sát Trình Trú Hồi. Thanh niên xem như là vừa lòng, nửa thật nửa giả tạm biệt: “Chúc cậu mã đáo thành công, vạn sự như ý, bây giờ Hoa Kiều về nước nhiều không dễ tìm việc, nếu có khó khăn thì cứ gọi cho tôi, tôi bảo anh tôi sắp xếp cho hai chúng ta vào showbiz chơi.”
Thật sự khiến Trình Trú Hồi mở rộng tầm mắt, đây mới là biểu hiện cụ thể của việc học hư ở nước ngoài.
Trình Trú Hồi tiễn bóng dáng lông bông kia đi khuất, đứng đó một lát mới thong thả rời đi.
Những ngày tháng lữ hành bọn họ ở chung sáng chiều, nhưng đến bây giờ cậu mới thật sự hiểu được một phần con người Tịch Nhạc. Nhưng con người có nhiều mặt, Trình Trú Hồi còn không nhìn rõ người đã nuôi cậu từ nhỏ đến lớn nên không cảm thấy bất ngờ gì mấy.
Dù sao thì người khác cũng không cần phải hiểu cậu.
Đối với lời nhận xét về mình của Nhạc Tịch, Trình Trú Hồi không có ý kiến.
Hồ đồ có thể là thật, nhưng xui xẻo… thần nữ phù hộ A Hồi.
Chùa Nhạn Thanh có linh hay không, đáp án của Trình Khác Hành vẫn luôn là ‘chi bằng tin tưởng chính mình’, còn Trình Trú Hồi trừ câu nói ngây ngốc ‘phù hộ con sống lâu trong tuổi’ cũng chỉ cầu nguyện cho ‘tiên sinh bình an mạnh khỏe’.
Câu trước thời hạn quá lâu, còn câu sau ngay tối đêm đó, liền có điện thoại gọi đến báo cho cậu, Trình Khác Hành bệnh rồi.
Có thể thấy là không hề linh chút nào.
Giữa hạ ẩm ướt, đêm nay mưa rơi rất dữ, Trình Trú Hồi lấy cái ô Trình Khác Hành bỏ lại đây, đứng tại hành lang mở ra màn mưa cũ nhất trong ký ức.
Xui xẻo cũng đành thôi. Ân huệ của thần nữ có hạn, chỉ cần thực hiện nguyện vọng sau cùng là được.
Trình Trú Hồi đặt chân vào mưa gió.
Bảo cậu trả giá thế nào cũng được, chỉ cần tên khốn Trình Khác Hành bình bình an an.
#
Nhà họ Trình rất lớn, lầu các khắp núi Nhạn Thanh, là tài sản được tích lũy từ thế kỷ trước.
Lúc trước Trình Trú Hồi sống cùng một tòa lầu với Trình Khác Hành, trong sân không có nhiều hoa, chỉ có hai gốc cây, một gốc là hoa quế, gốc còn lại cũng là hoa quế.
Vì sao không phải là cây táo vậy tiên sinh?
A Hồi vừa lên tiểu học đọc được tác phẩm của Lỗ Tấn chạy về nhà, ‘vô tội’ chớp mắt học được các nói đùa.
Trình Khác Hành nhìn bé con một lúc, đuôi mắt còn vương lười nhác.
Chẳng lẽ không phải vì em không thích ăn táo sao?
A Hồi bé nhỏ mở to mắt, kinh ngạc vì lời vu khống từ trên trời rơi xuống, một lúc sau mới nhớ ra mình phải phản bác.
Em…
“Rầm.”
Tiếng va chạm kịch liệt làm người khác sợ hãi, Trình Trú Hồi vừa vào cửa, chưa kịp gấp ô đã sựng lại, lập tức nheo mắt tìm nguồn phát ra âm thanh, không nghĩ ngợi nhiều đã dựng đứng chạy lên lầu.
“Thiếu gia!” Dì giúp việc chăm sóc cậu từ nhỏ lo lắng nắm tay áo cậu: “Sao cậu lại về! Tiên sinh không cho cậu về!”
Trình Trú Hồi chau mày, không hiểu vì sau dì lại phớt lờ âm thanh trên lầu, còn cố ý ngăn cậu lại: “Tiên sinh xảy ra chuyện gì?”
Trợ lý Triệu gọi điện nói Trình Khác Hành bị bệnh nặng, có chuyện gấp muốn gặp cậu, nhưng bây giờ nghe ra lại đang khỏe mạnh, còn có thể đập phá đồ đạc.
Dì giúp việc thấp thỏm, dì hoảng hốt nói: “Tiên sinh, tiên sinh không sao, mưa lớn như thế, cậu chạy trên núi xuống nguy hiểm quá! Nhanh lên, dì đưa cậu đi thay quần áo, tiên sinh đang bận…”
Trình Trú Hồi không nói lời nào, rút tay áo ra khỏi tay dì.
Ai cũng nói thiếu gia nhỏ của nhà họ Trình mi thanh mục tú giống một thư sinh, nhưng sau khi thấm ướt nước mưa, khí chất ôn nhuận rơi xuống, làn da trắng đến phát xanh nhuốm màu diễm lệ, thậm chí để lộ sự âm trầm hiếm thấy.
Quá giống.
Dì giúp việc thót tim, buông tay.
Chỉ trong giây lát, Trình Trú Hồi khôi phục vẻ mặt nho nhã như thường ngày, vội đi lên lầu.
Dì không cản được, trái táo xanh đổ lung tung ra đất, dì thất thần ngồi bệt xuống sàn, hai mắt dại ra bắt đầu lẩm bẩm: “Tạo nghiệp… tạo nghiệp…”
Tạo nghiệp gì?
Trình Trú Hồi đứng bên cạnh cửa phòng Trình Khác Hành, cả người lạnh toát.
Trong phòng là một mảng im lặng, cậu ngơ ngác, ngỡ như là trở về đầu hạ ngày tốt nghiệp đại học, cậu lén lút mua một tấm vé máy bay về nước, không thông báo cho bất cứ người nào trong nhà họ Trình, muốn cho Trình Khác Hành một bất ngờ.
Nhưng trong lầu các không người, đợi cậu là một quả bom lặng thinh xé lòng cậu.
Cậu khó tin mà lùi lại, chạy trốn, như thể một tên lính thua trận, cứ trốn suốt hơn bốn trăm ngày đêm.
Còn bây giờ.
Tiếng rên rỉ xa lạ len lỏi khỏi khe cửa, Trình Trú Hồi đau khổ nhắm mắt, cảm giác xa lạ như dòng điện làm da đầu cậu tê dại, cả người cậu cứng ngắc, như bị ghim tại chỗ, máu huyết dồn vào tim.
Tạo nghiệp.
Mắt Trình Trú Hồi đỏ như nhỏ máu, cậu mím môi, móng tay để lại dấu vết thật sâu trong lòng bàn tay, cả thế kỷ như lướt qua trong một giây, cậu hít một hơi thật sâu, mở cửa.
Căn phòng rộng rãi, Trình Khác Hành đang ngồi bên giường, mặt không đổi sắc bóp cổ người con trai đang quỳ trước mặt gã.
Người con trai mặt mày thanh tú, cả người trần trụi.
Giống hệt như bức tranh Trình Khác Hành cất giấu, màu sắc đỏ hồng nơi đuôi mắt cũng giống.
Nhưng sắp bị gã bóp chết.
“Trình Khác Hành.”
Trình Trú Hồi thả lỏng tay, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Một tia sét xé rách màn đêm, tiếp theo là tiếng sét đánh ì đùng, làm người ta run rẩy, buông tay sinh mệnh đang ở bờ vực tử vong.
Thanh niên được giải thoát ôm cái cổ đầy dấu xanh tím của mình lùi về phía sau, khuôn mặt xinh đẹp trở nên méo mó trong kinh hoàng, nó nằm vật ra đất tham lam hít sâu, cổ họng phát ra tiếng hộc hộc chói tai.
Trình Trú Hồi đi đến trước mặt thanh niên kia trong ánh mắt thất thần của Trình Khác Hành, nhặt cái áo sơ mi rơi trên đất, ngồi xổm xuống khoác lên người thanh niên.
Ma quỷ đòi mạng, thánh nhân cứu mạng, lúc sống chết nên đứng về phía nào, dễ dàng có được đáp án.
Trình Trú Hồi để mặc nó vùi vào lòng mình, giọng điệu rất ôn hòa: “Các người cho tiên sinh uống thuốc gì?”
Cả người thanh niên run rẩy, giả vờ vô tội, cứ như là chịu ấm ức lớn lắm, hai mắt dại ra, khóc lóc không ngừng.
Lúc nãy có bảy phần là thật, bây giờ bảy phần đó cũng là giả.
Trình Trú Hồi thở dài, kiên nhẫn, gần như thương là thương tiếc nói: “Đừng khóc nữa, tiên sinh không đụng đến cậu, nói rõ cho cậu biết, cho dù hôm nay ngài muốn giết cậu, tôi cũng sẽ giúp ngài chôn xác, giấu thật kỹ, để cậu không một tiếng động triệt để biến mất khỏi thế giới này, không ai biết, cũng không ai dám hỏi.”
“Tôi nói thế cậu có hiểu không?”
Núi băng gầy gò lặng lẽ chìm trong mặt nước xanh, lạnh lùng nhìn con thuyền sắp sửa rẽ ngang tuyến hàng hải đâm vào bản thể chỉ mới để lộ một phần nhỏ của mình.
Thanh niên khó lòng tin được, ngẩng đầu lên.
Ngoài cửa sổ, sấm sét vẫn đang xé rách màn đêm, cuối cùng nó cũng nhìn rõ, bồ tát mặt mày như ngọc giữa mưa, hóa ra là lệ quỷ chốn u minh.
Phật không độ tôi, quỷ độ.
//
Chú thích quá trình cho ai không hiểu:
1. Trình Khác Hành bị người bên cạnh (bao gồm trợ lý) tính kế hãm hại, tác động cụ thể: Sớm nhìn ra tâm tư của gã tặng tranh khiêu dâm của A Hồi uy hiếp gã, bỏ thuốc gã rồi đưa thanh niên tới, đồng thời lừa A Hồi Trình Khác Hành bị bệnh để cậu bắt gặp.
2. A Hồi đã sớm nhìn thấy bức tranh, lúc mở cửa nhìn thấy thanh niên thì đã đoán ra toàn bộ sự việc, nhưng bên kia không ngờ A Hồi sẽ vì Trình Khác Hành làm tới mức này.
3. Trình Khác Hành không chạm tới thanh niên, vẫn còn là ông chú già xử nam.
4. Dì giúp việc không biết gì hết.
5. Tại sao Trình Khác Hành lại bị hãm hại: Tác giả không viết cụ thể, nhưng từ nhỏ Trình Khác Hành đã lên nắm quyền, không chỉ đơn thuần dựa vào thông minh và tài trí, còn có đám người ủng hộ (trợ lý chỉ là một trong số đó), Trình Khác Hành để mặc bọn họ xem mình như con rối là vì muốn một mũi tên xử lý sạch sẽ, nhưng gã không ngờ bọn họ sẽ lợi dụng A Hồi để phá hủy mình.
6. Nhưng ai cũng không ngờ Trình Trú Hồi yêu tiên sinh nhiều như thế.
“Gọi tôi là Tịch Nhạc đi, về nước rồi, lười giả làm Tây.”
Trình Trú Hồi đưa cốc trà cho hắn, đáp trả: “Vậy anh cũng gọi tôi bằng tên đi.”
Tịch Nhạc cười cười: “Được thôi, Trú Hồi. Dù sao cũng không có Túc Khê ở đây.”
Trình Trú Hồi bó tay: “Bây giờ anh ta thế nào?”
Trước khi về nước cậu có gửi tin nhắn xin lỗi Túc Khê, nhưng đối phương vẫn im hơi lặng tiếng.
“Nhờ ơn tiên sinh nhà cậu, tạm thời cậu ta không về được, gửi tin nhắn cho cậu cũng như kim chìm đáy biển, vừa đúng lúc tôi về nước nên cậu ta nhờ tôi chuyển lời xin lỗi cậu.” Tịch Nhạc mượn cái cốc trà che nụ cười trên môi: “Tôi nói nguyên văn nhé!”
Trình Trú Hồi cũng cong môi: “Anh ta còn nói gì?”
“Cậu ta nói…” Tịch Nhạc kéo dài âm cuối, nghịch ngợm làm mặt quỷ: “Bảo cậu mở to mắt xem tiên sinh nhà cậu là loại người gì.”
Nụ cười của Trình Trú Hồi nhạt đi, cậu cụp mắt, nhàn nhạt nói: “Phiền anh nói với anh ta, Trình Khác Hành là loại người gì, tôi có mắt, tôi tự biết xem xét.”
Tịch Nhạc khom lưng nhặt một cái lá, hai tay chống trên đầy gối, chơi đùa như con nít: “Tôi cũng nói với cậu ta như thế, nhưng cậu ta nói mắt cậu nhìn tiên sinh nhà cậu có filter, bảo tôi nhỏ thuốc rồi lau mắt cho cậu bớt ảo ma.”
Trình Trú Hồi nghiêng đầu: “Nguyên văn là đây hả?”
“Dĩ nhiên không phải.” Tịch Nhạc vươn vai: “Cậu ta muốn giữ sĩ diện trước mặt cậu, vòng vo tam quốc, tôi không học theo được, nên súc tích tóm gọn lại, không đổi nghĩa. Cậu quen biết cậu ta lâu hơn tôi, tự dịch lại thành nguyên văn đi, đừng để tâm, ít nhất là cậu ta quan tâm cậu thật.”
Trình Trú Hồi ừ một tiếng.
Tịch Nhạc quay đầu nhìn người văn nhân tao nhã trước mặt, đột nhiên nổi lên hứng thú hỏi: “Cậu thấy tôi có thể nhỏ thuốc cho mắt cậu thành công không Trú Hồi?”
Dường như là Trình Trú Hồi đong đếm cẩn thận rồi mới đáp: “Tôi nghĩ anh sẽ gặp khó khăn lớn đấy Tịch Nhạc.”
Hai người nhìn nhau, lắc đầu cười.
Gần đây chú tiểu đưa đến sân viện hai con thỏ, Tịch Nhạc nhìn khung cảnh náo nhiệt này, đột nhiên giả vờ than thở: “Cậu tỉnh táo hơn Túc Khê nhiều.”
Trong một đoạn tình cảm, người không yêu sẽ thông minh bình tĩnh hơn một chút.
Trình Trú Hồi im lặng một chút rồi nghiêm túc nói: “Sau này tôi sẽ xa lánh anh ta.”
Có lẽ từ lúc đầu đã nên như vậy, cậu ít bạn bè nên vẫn luôn quý trọng tình nghĩa với Túc Khê, nhưng chuyện rùm beng như ngày hôm nay, cũng là do sự do dự của cậu biến thành vũ khí sắc bén tổn thương đối phương.
“Đừng ôm hết mọi lỗi lầm.” Tịch Nhạc nhắm mắt tựa lưng ra sau: “Túc Khê nói rồi, thích cậu là chuyện của cậu ta, thái độ của cậu trước giờ rất rõ ràng, là cậu ta tự đâm đầu vào ngõ cụt.”
Không thích là không thích, anh cố gắng rất nhiều năm, Trình Trú Hồi vẫn luôn từ chối, sự kiêu ngạo của Túc Khê bị anh giẫm đạp dưới chân biết bao nhiêu lần, so với tâm tình lúc ban sơ, càng về sau lại biến thành không cam tâm.
Nên đến đây thôi… Đến lúc dừng lại rồi.
Trình Trú Hồi không nói, Tịch Nhạc cũng không nhắc nữa, hai người im lặng một chút rồi theo đề nghị của Tịch Nhạc lấy điện thoại ra chơi cờ tỷ phú.
Nửa buổi chiều sau khi thua sạch tiền thì chuyển sang ăn bánh ngọt của Trình Trú Hồi, người khác vỗ mông, hài lòng chuẩn bị rời đi.
“À đúng rồi.” Tịch Nhạc sực nhớ, vỗ tay quay đầu lại nhìn Trình Trú Hồi tiễn hắn ra cửa: “Túc Khê còn bảo tôi nói chuyện này. Kỳ nghỉ xuân năm lớp 11, trước khi cậu ra khỏi trường, cậu ta có nói sau kỳ nghỉ lễ có chuyện muốn nói, nhưng lần đó lại chỉ nói chuyện đổi cán bộ bên hội học sinh, cậu còn nhớ không?”
Trình Trú Hồi gật đầu.
Tịch Nhạc vô tư nói tiếp: “Thật ra lần đó cậu ta định tỏ tình với cậu nhưng bất thành, bởi vì có người đến nói chuyện với cậu ta trước, cậu biết là ai không?”
Về chuyện yêu sớm, trừ giáo viên thì chỉ có phụ huynh học sinh.
“Nếu chỉ có thế thì cũng không có gì, nhưng vị tiên sinh nhà cậu không có ý thức bảo mật gì hết, gọi Túc Khê đến nhà nhưng lại quên khóa cửa, làm trước lúc đi cậu ta nhìn thấy một bức tranh, trong tranh vẽ…”
“Tịch Nhạc.” Trình Trú Hồi ngắt lời.
Người đang thao thao bất tuyệt im bặt, đôi mắt thẳng thắn của Tịch Nhạc chạm vào ánh mặt bình hòa của Trình Trú Hồi, đáy lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hoang đường: “Cậu cũng nhìn thấy bức tranh đó rồi?”
Trình Trú Hồi mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đứng bên tường, đôi mắt phẳng lặng, cậu cứ đứng đó, như một cây trúc không vướng bụi trần.
Tịch Nhạc đột nhiên bật cười: “Lúc nãy tôi nhầm rồi.”
Trình Trú Hồi gật đầu, tỏ ý lắng nghe.
Thanh niên ngông nghênh lấy cặp kính mát ra, cười lớn: “Cậu đó, là đứa xui xẻo hồ đồ hơn cả Túc Khê.”
Trình Trú Hồi nhướng mày, không nói gì, Tịch Nhạc lùi về sau mấy bước, đôi mắt giấu sau cặp kính quan sát Trình Trú Hồi. Thanh niên xem như là vừa lòng, nửa thật nửa giả tạm biệt: “Chúc cậu mã đáo thành công, vạn sự như ý, bây giờ Hoa Kiều về nước nhiều không dễ tìm việc, nếu có khó khăn thì cứ gọi cho tôi, tôi bảo anh tôi sắp xếp cho hai chúng ta vào showbiz chơi.”
Thật sự khiến Trình Trú Hồi mở rộng tầm mắt, đây mới là biểu hiện cụ thể của việc học hư ở nước ngoài.
Trình Trú Hồi tiễn bóng dáng lông bông kia đi khuất, đứng đó một lát mới thong thả rời đi.
Những ngày tháng lữ hành bọn họ ở chung sáng chiều, nhưng đến bây giờ cậu mới thật sự hiểu được một phần con người Tịch Nhạc. Nhưng con người có nhiều mặt, Trình Trú Hồi còn không nhìn rõ người đã nuôi cậu từ nhỏ đến lớn nên không cảm thấy bất ngờ gì mấy.
Dù sao thì người khác cũng không cần phải hiểu cậu.
Đối với lời nhận xét về mình của Nhạc Tịch, Trình Trú Hồi không có ý kiến.
Hồ đồ có thể là thật, nhưng xui xẻo… thần nữ phù hộ A Hồi.
Chùa Nhạn Thanh có linh hay không, đáp án của Trình Khác Hành vẫn luôn là ‘chi bằng tin tưởng chính mình’, còn Trình Trú Hồi trừ câu nói ngây ngốc ‘phù hộ con sống lâu trong tuổi’ cũng chỉ cầu nguyện cho ‘tiên sinh bình an mạnh khỏe’.
Câu trước thời hạn quá lâu, còn câu sau ngay tối đêm đó, liền có điện thoại gọi đến báo cho cậu, Trình Khác Hành bệnh rồi.
Có thể thấy là không hề linh chút nào.
Giữa hạ ẩm ướt, đêm nay mưa rơi rất dữ, Trình Trú Hồi lấy cái ô Trình Khác Hành bỏ lại đây, đứng tại hành lang mở ra màn mưa cũ nhất trong ký ức.
Xui xẻo cũng đành thôi. Ân huệ của thần nữ có hạn, chỉ cần thực hiện nguyện vọng sau cùng là được.
Trình Trú Hồi đặt chân vào mưa gió.
Bảo cậu trả giá thế nào cũng được, chỉ cần tên khốn Trình Khác Hành bình bình an an.
#
Nhà họ Trình rất lớn, lầu các khắp núi Nhạn Thanh, là tài sản được tích lũy từ thế kỷ trước.
Lúc trước Trình Trú Hồi sống cùng một tòa lầu với Trình Khác Hành, trong sân không có nhiều hoa, chỉ có hai gốc cây, một gốc là hoa quế, gốc còn lại cũng là hoa quế.
Vì sao không phải là cây táo vậy tiên sinh?
A Hồi vừa lên tiểu học đọc được tác phẩm của Lỗ Tấn chạy về nhà, ‘vô tội’ chớp mắt học được các nói đùa.
Trình Khác Hành nhìn bé con một lúc, đuôi mắt còn vương lười nhác.
Chẳng lẽ không phải vì em không thích ăn táo sao?
A Hồi bé nhỏ mở to mắt, kinh ngạc vì lời vu khống từ trên trời rơi xuống, một lúc sau mới nhớ ra mình phải phản bác.
Em…
“Rầm.”
Tiếng va chạm kịch liệt làm người khác sợ hãi, Trình Trú Hồi vừa vào cửa, chưa kịp gấp ô đã sựng lại, lập tức nheo mắt tìm nguồn phát ra âm thanh, không nghĩ ngợi nhiều đã dựng đứng chạy lên lầu.
“Thiếu gia!” Dì giúp việc chăm sóc cậu từ nhỏ lo lắng nắm tay áo cậu: “Sao cậu lại về! Tiên sinh không cho cậu về!”
Trình Trú Hồi chau mày, không hiểu vì sau dì lại phớt lờ âm thanh trên lầu, còn cố ý ngăn cậu lại: “Tiên sinh xảy ra chuyện gì?”
Trợ lý Triệu gọi điện nói Trình Khác Hành bị bệnh nặng, có chuyện gấp muốn gặp cậu, nhưng bây giờ nghe ra lại đang khỏe mạnh, còn có thể đập phá đồ đạc.
Dì giúp việc thấp thỏm, dì hoảng hốt nói: “Tiên sinh, tiên sinh không sao, mưa lớn như thế, cậu chạy trên núi xuống nguy hiểm quá! Nhanh lên, dì đưa cậu đi thay quần áo, tiên sinh đang bận…”
Trình Trú Hồi không nói lời nào, rút tay áo ra khỏi tay dì.
Ai cũng nói thiếu gia nhỏ của nhà họ Trình mi thanh mục tú giống một thư sinh, nhưng sau khi thấm ướt nước mưa, khí chất ôn nhuận rơi xuống, làn da trắng đến phát xanh nhuốm màu diễm lệ, thậm chí để lộ sự âm trầm hiếm thấy.
Quá giống.
Dì giúp việc thót tim, buông tay.
Chỉ trong giây lát, Trình Trú Hồi khôi phục vẻ mặt nho nhã như thường ngày, vội đi lên lầu.
Dì không cản được, trái táo xanh đổ lung tung ra đất, dì thất thần ngồi bệt xuống sàn, hai mắt dại ra bắt đầu lẩm bẩm: “Tạo nghiệp… tạo nghiệp…”
Tạo nghiệp gì?
Trình Trú Hồi đứng bên cạnh cửa phòng Trình Khác Hành, cả người lạnh toát.
Trong phòng là một mảng im lặng, cậu ngơ ngác, ngỡ như là trở về đầu hạ ngày tốt nghiệp đại học, cậu lén lút mua một tấm vé máy bay về nước, không thông báo cho bất cứ người nào trong nhà họ Trình, muốn cho Trình Khác Hành một bất ngờ.
Nhưng trong lầu các không người, đợi cậu là một quả bom lặng thinh xé lòng cậu.
Cậu khó tin mà lùi lại, chạy trốn, như thể một tên lính thua trận, cứ trốn suốt hơn bốn trăm ngày đêm.
Còn bây giờ.
Tiếng rên rỉ xa lạ len lỏi khỏi khe cửa, Trình Trú Hồi đau khổ nhắm mắt, cảm giác xa lạ như dòng điện làm da đầu cậu tê dại, cả người cậu cứng ngắc, như bị ghim tại chỗ, máu huyết dồn vào tim.
Tạo nghiệp.
Mắt Trình Trú Hồi đỏ như nhỏ máu, cậu mím môi, móng tay để lại dấu vết thật sâu trong lòng bàn tay, cả thế kỷ như lướt qua trong một giây, cậu hít một hơi thật sâu, mở cửa.
Căn phòng rộng rãi, Trình Khác Hành đang ngồi bên giường, mặt không đổi sắc bóp cổ người con trai đang quỳ trước mặt gã.
Người con trai mặt mày thanh tú, cả người trần trụi.
Giống hệt như bức tranh Trình Khác Hành cất giấu, màu sắc đỏ hồng nơi đuôi mắt cũng giống.
Nhưng sắp bị gã bóp chết.
“Trình Khác Hành.”
Trình Trú Hồi thả lỏng tay, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Một tia sét xé rách màn đêm, tiếp theo là tiếng sét đánh ì đùng, làm người ta run rẩy, buông tay sinh mệnh đang ở bờ vực tử vong.
Thanh niên được giải thoát ôm cái cổ đầy dấu xanh tím của mình lùi về phía sau, khuôn mặt xinh đẹp trở nên méo mó trong kinh hoàng, nó nằm vật ra đất tham lam hít sâu, cổ họng phát ra tiếng hộc hộc chói tai.
Trình Trú Hồi đi đến trước mặt thanh niên kia trong ánh mắt thất thần của Trình Khác Hành, nhặt cái áo sơ mi rơi trên đất, ngồi xổm xuống khoác lên người thanh niên.
Ma quỷ đòi mạng, thánh nhân cứu mạng, lúc sống chết nên đứng về phía nào, dễ dàng có được đáp án.
Trình Trú Hồi để mặc nó vùi vào lòng mình, giọng điệu rất ôn hòa: “Các người cho tiên sinh uống thuốc gì?”
Cả người thanh niên run rẩy, giả vờ vô tội, cứ như là chịu ấm ức lớn lắm, hai mắt dại ra, khóc lóc không ngừng.
Lúc nãy có bảy phần là thật, bây giờ bảy phần đó cũng là giả.
Trình Trú Hồi thở dài, kiên nhẫn, gần như thương là thương tiếc nói: “Đừng khóc nữa, tiên sinh không đụng đến cậu, nói rõ cho cậu biết, cho dù hôm nay ngài muốn giết cậu, tôi cũng sẽ giúp ngài chôn xác, giấu thật kỹ, để cậu không một tiếng động triệt để biến mất khỏi thế giới này, không ai biết, cũng không ai dám hỏi.”
“Tôi nói thế cậu có hiểu không?”
Núi băng gầy gò lặng lẽ chìm trong mặt nước xanh, lạnh lùng nhìn con thuyền sắp sửa rẽ ngang tuyến hàng hải đâm vào bản thể chỉ mới để lộ một phần nhỏ của mình.
Thanh niên khó lòng tin được, ngẩng đầu lên.
Ngoài cửa sổ, sấm sét vẫn đang xé rách màn đêm, cuối cùng nó cũng nhìn rõ, bồ tát mặt mày như ngọc giữa mưa, hóa ra là lệ quỷ chốn u minh.
Phật không độ tôi, quỷ độ.
//
Chú thích quá trình cho ai không hiểu:
1. Trình Khác Hành bị người bên cạnh (bao gồm trợ lý) tính kế hãm hại, tác động cụ thể: Sớm nhìn ra tâm tư của gã tặng tranh khiêu dâm của A Hồi uy hiếp gã, bỏ thuốc gã rồi đưa thanh niên tới, đồng thời lừa A Hồi Trình Khác Hành bị bệnh để cậu bắt gặp.
2. A Hồi đã sớm nhìn thấy bức tranh, lúc mở cửa nhìn thấy thanh niên thì đã đoán ra toàn bộ sự việc, nhưng bên kia không ngờ A Hồi sẽ vì Trình Khác Hành làm tới mức này.
3. Trình Khác Hành không chạm tới thanh niên, vẫn còn là ông chú già xử nam.
4. Dì giúp việc không biết gì hết.
5. Tại sao Trình Khác Hành lại bị hãm hại: Tác giả không viết cụ thể, nhưng từ nhỏ Trình Khác Hành đã lên nắm quyền, không chỉ đơn thuần dựa vào thông minh và tài trí, còn có đám người ủng hộ (trợ lý chỉ là một trong số đó), Trình Khác Hành để mặc bọn họ xem mình như con rối là vì muốn một mũi tên xử lý sạch sẽ, nhưng gã không ngờ bọn họ sẽ lợi dụng A Hồi để phá hủy mình.
6. Nhưng ai cũng không ngờ Trình Trú Hồi yêu tiên sinh nhiều như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất