Chương 11
Đây không phải là lần đầu tiên Dương Từ bước vào không gian, trước đây anh đã vào không gian vài lần vì tò mò, chỉ là mấy lần đó không thực sự nghiêm túc học tập. Lần này hôm nay, anh ôm một quyển sách đi vào, vừa mở ra liền nghe thấy hệ thống nhắc nhở.
"Đinh ~ Kiểm tra đo lường phát hiện sách học, muốn bật chế độ học bá sao?"
Dương Từ nghe thấy và nói một câu khởi động, ngay lập tức một bộ đếm thời gian xuất hiện trên đầu anh. Đồng hồ bấm giờ này trong suốt, trên dưới có hai dòng thời gian khác nhau, dòng trên là thời gian của không gian, dòng dưới là thời gian thực tế, chuyên dùng để tính toán thời gian học tập cụ thể của cậu.
Dương Từ không dám lãng phí năng lượng của mình vào những thứ khác, vì vậy anh lập tức lấy lại tinh thần và bắt đầu chăm chỉ đọc sách. Anh một hơi mang tới mấy quyển sách, đại bộ phận đều là sách tiểu học mà thời đại này dùng.
Dương Từ trước tiên xem qua các tài liệu ngữ văn, vì anh đã thuộc lòng hầu hết chúng, mặc dù khi lớn lên anh đã quên rất nhiều, nhưng vì anh đã có nền tảng từ trước nên rất nhiều bài thơ và bài hát đều dễ nhớ.
Sách của thời đại này rất đặc sắc, bên trong tranh vẽ đa số là đen trắng, chỉ có tranh ngoài bìa là tinh xảo hơn một chút. Dương Từ nhanh chóng lật xem, sách ngữ văn ở lớp dưới không thú vị lắm, phần lớn là đánh vần và thơ văn đơn giản.
Sau khi Dương Từ đọc đại khái một lần rồi, một số ký ức đã mất được lần nữa tìm lại. Trong số các môn học ở trường tiểu học, đối với Dương Từ mà nói môn ngữ văn là môn dễ nhất. Chỉ cần đọc thuộc lòng những bài thơ, đoạn văn cần ghi nhớ, có phong cách sáng tác hay và chữ viết đẹp thì việc đạt điểm cao môn ngữ văn tiểu học không khó.
Nhưng ngay cả khi môn ngữ văn tiểu học không khó, Dương Từ vẫn dành thời gian để học hết. Sau khi sao chép các văn bản khó hơn một chút và củng cố trí nhớ thì cũng gần kết thúc rồi.
Trong cặp sách anh mua hôm đó, ngoài một số sách giáo khoa tiểu học và trung học cơ sở, còn có một số vở bài tập và bài tập đông hè. Trong số đó có một số bài kiểm tra tiểu học nhàu nát, Dương Từ lôi một bài kiểm tra ngữ văn còn dang dở ra, lấy bút chì ra và bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
Chín mươi phần trăm của Dương Từ đều lấy ra để làm bài, anh lật qua sách giáo khoa để tìm những cái mà anh không làm được. Sau đó anh vừa viết vừa đọc thuộc lòng trong sách bài tập, anh chắc là đã đọc bốn năm rồi lần mới có thể nhớ kỹ.
Lúc này anh kiểm tra thời gian, ở đây có bốn cuốn sách giáo khoa ngữ văn cấp tiểu học, anh đọc xong bốn cuốn sách cộng thêm một bài kiểm tra đã mất gần bốn tiếng đồng hồ. Bốn giờ trong không gian, chưa đầy nửa giờ trôi qua trong thực tế.
Để không bị cận thị, sau khi Dương Từ tạm dừng chế độ học bá, anh đã thành thật luyện bài tập mắt (để bảo vệ mắt), đặt sách xuống và định đi dạo. Dù việc học rất quan trọng nhưng đôi mắt cũng quan trọng không kém, anh lại muốn giảm cân nên không thể suốt ngày ở nhà được.
Khi đang nghĩ như vậy, Dương Từ đã ra khỏi phòng. Lúc này, người Dương gia đã đứng dậy, Dương Lăng Húc đang dẫn người dọn đồ, Tô Ấu Đình đang bế đứa con đứng một bên chỉ đạo.
Đột nhiên nhìn thấy Dương Từ bước ra khỏi phòng, Tô Ấu Đình muốn Dương Từ đến giúp một tay. Bởi vì đại đội đang bận cấy lúa mùa thứ hai, mọi người đều phải đi làm trước khi kết thúc thời gian thu hoạch kép, người duy nhất trong Dương gia lúc này đang nhàn rỗi chính là Dương Từ.
Đáng tiếc là Dương Từ vừa đi ra đã không thèm nhìn cô một cái, đi thẳng vào bếp lấy hai cái bánh bao, vừa ăn vừa bước ra khỏi cổng.
Hương vị của Zamian Wowotou* không ngon lắm, khi ăn sẽ hơi rát cổ họng. Vừa ăn vừa đi ra đồng, tình cờ gặp ông bà nội đi dạo về.
(*杂面窝窝头:bánh ngô chiên)
Mấy ngày nay Dương Từ ngày nào cũng đi làm, tuy rằng anh chân chính chỉ làm có nửa ngày, đối với người khác có vẻ lười biếng trơn trượt, nhưng đối với Dương gia đã là rất hiếm thấy.
Dù sao thì Dương Từ trước kia nửa ngày cũng không làm, anh so với thiếu gia của nhà địa chủ còn thiếu gia hơn. Bây giờ Dương Từ có thể có thay đổi lớn như vậy, Dương gia đã cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Bà nội nhìn thấy Dương Từ đang ăn bánh ngô chiên, lập tức đau lòng đi đến cho anh một quả trứng. Dương Từ thực sự muốn nói rằng anh ăn bánh ngô chiên là được rồi, nhưng vì anh không cứng rắn hơn bà nên không còn cách nào khác ngoài việc ăn chúng.
Dù sao bà nội cũng già rồi không thể nổi giận được, quả trứng này là do bà nội đặc biệt chuẩn bị cho anh, anh luôn không nỡ từ chối sự yêu thương của gia đình mình.
Sau khi Dương Từ vội vàng ăn hết trứng, anh đã đi làm đồng như ngày hôm qua. Thời tiết hôm nay vẫn tương đối nóng, da của nguyên chủ tương đối trắng, chưa từng phơi nắng bao giờ, suốt một buổi sáng Dương Từ bị cháy nắng, da trên người và mặt đều nóng, đau rát và ngứa ngáy.
Khi tan làm, anh cùng anh ba về, anh ba nhận thấy màu da bất thường của anh liền đưa anh đến phòng khám bệnh của đại đội.
Phòng khám bệnh trong đại đội của họ rất nhỏ, nói là phòng khám bệnh thực chất là ở trong nhà người ta. Người mở phòng khám bệnh là một thầy lang, khi còn trẻ làm y tá ở bệnh viện huyện, biết chữ viết đôi chút, có thể kê một số loại thuốc đơn giản. Thực ra bản lĩnh thật sự thì người ta cũng không biết gì, khi thực sự gặp đề cũng phải đi phòng khám bệnh ở công xã.
Khi Dương Từ được anh ba đưa đến phòng khám bệnh, có hai nữ thanh niên trí thức trong phòng khám bệnh. Có lẽ vì sự việc lần trước của Dương Từ, hai nữ thanh niên trí thức khi nhìn thấy anh có chút sợ hãi, rụt rè đến gần bác sĩ Thôn.
Thấy vậy, Dương Từ cảm thấy hơi bất lực, nhưng anh không quan tâm lắm đến phản ứng của họ. Dù sao ấn tượng của anh trong suy nghĩ của công chúng, cũng chỉ là một tên lưu manh thích kiếm chuyện. Một cô gái tốt bình thường cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy một tên lưu manh cũng không có gì lạ.
Bác sĩ Thôn là một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, đối phương là họ hàng gần của gia đình nguyên chủ, theo bối phận trong thôn nên gọi một tiếng bác gái.
Anh ba không nhìn hai nữ thanh niên trí thức, anh ta kéo Dương Từ và để đối phương xem cho anh "Bác gái, em trai con dường như bị cháy nắng."
Bác sĩ Thôn rõ ràng không thích Dương Từ, nhưng thái độ của bà đối với Dương Gia Hữu cũng không tệ, bà ta nghe thấy lời của Dương Gia Hữu liền chạy tới xem, "Này, làn da của đứa bé này quá non nớt, thậm chí còn non nớt hơn so với các bé gái trong thành phố."
Dương Từ hơi xấu hổ vì những gì bà nói, vì vậy anh thành thật ngồi sang một bên và không nói lời nào. Bác sĩ Thôn lại kiểm tra các nơi khác xong liền đi vào căn phòng nhỏ bên cạnh để lấy thuốc.
Hai nữ thanh niên trí thức bên cạnh cũng bị cháy nắng nhưng vì đã thực hiện các biện pháp chống nắng nên tình trạng không nghiêm trọng như Dương Từ. Có lẽ vì họ đồng bệnh tương liên với nhau, hoặc vì Dương Từ có vẻ khá trung thực, hai nữ thanh niên trí thức trở nên can đảm hơn.
Trong đó có một nữ thanh niên trí thức với bím tóc cúi xuống nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Dương Tử, rồi mỉm cười chạy lại chỗ người bạn đồng hành của mình. Không biết là líu ríu nói gì, người bạn đồng hành của cô không thể không che miệng và cười.
Dương Từ nghe thấy tiếng cười cũng không quay đầu lại, nhưng anh ba ở bên cạnh lại ngơ ngác nhìn sang. Người đang che miệng cười vô tình bắt gặp ánh mắt của anh ba, khuôn mặt của cô thanh niên có học lập tức đỏ bừng.
Gen của Dương gia luôn tốt, Dương Lăng Húc là gương mặt nam chính tiêu chuẩn trong tiểu thuyết ngôn tình, ngoại hình của Dương Quốc Hữu có phần nam tính hơn Dương Lăng Húc một chút, anh ấy cũng thuộc tuýp người rất thu hút phụ nữ.
Sau đó là anh ba Dương Gia Hữu, Dương Gia Hữu tính tình trầm lặng, không thích nói chuyện, dù ăn mặc mộc mạc, rám nắng thì vẫn là một anh chàng cao ráo chân dài đẹp trai.
Dương Từ rất ghen tị với đôi chân dài và làn da đen của anh ba, trong mắt anh đàn ông nên giống như anh hai và anh ba. Đáng tiếc là dù là trước đây hay bây giờ, Dương Từ không phải là loại mỹ nam đặc biệt cứng rắn như bọn họ, mà có chút giống với nam chính Dương Lăng Húc.
Ngay khi Dương Từ đang đau buồn cho nhân sinh của mình, bác sĩ Thôn đã đưa ra một lọ thuốc. Đối phương cũng là một người đã quen với công việc đồng áng, khi bôi thuốc cho Dương Từ ra tay rất mạnh, may mắn là Dương Từ có thể chịu đựng tốt trong suốt quá trình cũng không phát ra tiếng động. Sau khi bôi thuốc, bác sĩ Thôn dặn hôm nay không được chạm vào nước, vì vậy Dương Từ liền mang theo một mặt đầy nước thuốc kỳ lạ quay trở về nhà.
Mãi cho đến khi hai anh em đi xa, hai nữ thanh niên trí thức lại bắt đầu ríu ra ríu rít. Nữ thanh niên trí thức dám nhìn thẳng vào mặt Dương Từ chính là cô bím tóc đã cùng Tống Hầu Duyệt bọn họ đến chuồng bò để bắt người.
Cô tên là Trần Mật Quyên, cô năm nay hai mươi bốn tuổi. Vì đã phải lòng Tạ Nghiễn Thanh từ trước nên lúc đầu khi cô đi bắt gian ở chuồng bò, Trần Mật Quyên nhịn không được mà lên tiếng bênh vực Tạ Nghiễn Thanh.
Về phần người bạn đồng hành đứng bên cạnh cô, cô gái nhút nhát này tên là Vu Hân Tuyết. Vu Hân Tuyết là một cô gái có vẻ ngoài trầm tính, luôn nói năng nhẹ nhàng và rất dễ chịu.
Thấy hai người đã đi xa, Trần Mật Quyên ghé vào tai Vu Hân Tuyết nói nhỏ: "Vừa rồi sao lại đỏ mặt, chẳng lẽ là nhìn trúng người ta rồi sao?"
Vu Hân Tuyết nghe vậy giật mình, vội vàng liếc nhìn bác sĩ Thôn, thấy bác sĩ không nhìn bọn họ, cô hạ giọng nói: "Đừng nói nhảm, ta mới không có."
"Thật sự không có sao? Không có, sao lại đỏ mặt? Ta còn không biết rõ ngươi sao?"
Thấy hai người sắp ồn ào lên, bác sĩ Thôn nhìn hai cô gái xinh đẹp, còn cảm thấy đứa thứ ba Dương gia rất tốt nha, trước đó có người nhờ cô đi gặp Dương Gia Hữu.
Bác sĩ Thôn rất thích những cô gái nhỏ này, vì vậy bà không thể kìm mà nói vài câu, " Dương Gia Hữu thực sự rất tốt, hắn thật thà và không xấu tính, điều quan trọng là lớn lên rất đẹp trai... Nếu các ngươi nhìn trúng rồi thì nhanh lên, nghe nói Dương gia bắt đầu để hắn xem mắt rồi đấy."
Khi hai cô gái trẻ nghe thấy những lời đó, mặt họ càng đỏ bừng vì lời nói của cô. Vết cháy nắng của họ đã được điều trị từ lâu, nhưng họ chỉ muốn trốn và lười biếng ở đây, lại không ngờ đến là vậy mà nhắc đến việc xem mắt nam nhân. Da mặt của cô gái nhỏ ở thời đại này còn rất mỏng, nghe thấy vậy thì xấu hổ bỏ chạy.
Vào buổi chiều Dương Từ không đi làm, vì vậy anh ở nhà và đọc sách cả buổi chiều. Cả một buổi chiều anh đã học toán tiểu học, sau đó vì sách vở tiểu học chưa đầy đủ nên năm, sáu giờ tối anh lại đi một chuyến lên công xã.
Lần này anh không may mắn như lần trước, ở bãi rác không tìm được cuốn sách nào hữu ích, đành phải đi tìm chị cả nhờ chị tìm giùm. Bởi vì những gì Dương Từ muốn là sách giáo khoa ở trường, nếu phô trương mà tìm kiếm những cuốn sách này như vậy thì cũng không có việc gì cả.
Ngoài ra, sách giáo khoa cấp 1, cấp 2 cũng không phải là hiếm, nhiều gia đình có con cái cũng có giữ vài cuốn. Dương Đại Hồng lại sẵn sàng chi tiền cho Dương Từ, vì vậy sau hai ngày anh đã tìm đầy đủ.
"Đinh ~ Kiểm tra đo lường phát hiện sách học, muốn bật chế độ học bá sao?"
Dương Từ nghe thấy và nói một câu khởi động, ngay lập tức một bộ đếm thời gian xuất hiện trên đầu anh. Đồng hồ bấm giờ này trong suốt, trên dưới có hai dòng thời gian khác nhau, dòng trên là thời gian của không gian, dòng dưới là thời gian thực tế, chuyên dùng để tính toán thời gian học tập cụ thể của cậu.
Dương Từ không dám lãng phí năng lượng của mình vào những thứ khác, vì vậy anh lập tức lấy lại tinh thần và bắt đầu chăm chỉ đọc sách. Anh một hơi mang tới mấy quyển sách, đại bộ phận đều là sách tiểu học mà thời đại này dùng.
Dương Từ trước tiên xem qua các tài liệu ngữ văn, vì anh đã thuộc lòng hầu hết chúng, mặc dù khi lớn lên anh đã quên rất nhiều, nhưng vì anh đã có nền tảng từ trước nên rất nhiều bài thơ và bài hát đều dễ nhớ.
Sách của thời đại này rất đặc sắc, bên trong tranh vẽ đa số là đen trắng, chỉ có tranh ngoài bìa là tinh xảo hơn một chút. Dương Từ nhanh chóng lật xem, sách ngữ văn ở lớp dưới không thú vị lắm, phần lớn là đánh vần và thơ văn đơn giản.
Sau khi Dương Từ đọc đại khái một lần rồi, một số ký ức đã mất được lần nữa tìm lại. Trong số các môn học ở trường tiểu học, đối với Dương Từ mà nói môn ngữ văn là môn dễ nhất. Chỉ cần đọc thuộc lòng những bài thơ, đoạn văn cần ghi nhớ, có phong cách sáng tác hay và chữ viết đẹp thì việc đạt điểm cao môn ngữ văn tiểu học không khó.
Nhưng ngay cả khi môn ngữ văn tiểu học không khó, Dương Từ vẫn dành thời gian để học hết. Sau khi sao chép các văn bản khó hơn một chút và củng cố trí nhớ thì cũng gần kết thúc rồi.
Trong cặp sách anh mua hôm đó, ngoài một số sách giáo khoa tiểu học và trung học cơ sở, còn có một số vở bài tập và bài tập đông hè. Trong số đó có một số bài kiểm tra tiểu học nhàu nát, Dương Từ lôi một bài kiểm tra ngữ văn còn dang dở ra, lấy bút chì ra và bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
Chín mươi phần trăm của Dương Từ đều lấy ra để làm bài, anh lật qua sách giáo khoa để tìm những cái mà anh không làm được. Sau đó anh vừa viết vừa đọc thuộc lòng trong sách bài tập, anh chắc là đã đọc bốn năm rồi lần mới có thể nhớ kỹ.
Lúc này anh kiểm tra thời gian, ở đây có bốn cuốn sách giáo khoa ngữ văn cấp tiểu học, anh đọc xong bốn cuốn sách cộng thêm một bài kiểm tra đã mất gần bốn tiếng đồng hồ. Bốn giờ trong không gian, chưa đầy nửa giờ trôi qua trong thực tế.
Để không bị cận thị, sau khi Dương Từ tạm dừng chế độ học bá, anh đã thành thật luyện bài tập mắt (để bảo vệ mắt), đặt sách xuống và định đi dạo. Dù việc học rất quan trọng nhưng đôi mắt cũng quan trọng không kém, anh lại muốn giảm cân nên không thể suốt ngày ở nhà được.
Khi đang nghĩ như vậy, Dương Từ đã ra khỏi phòng. Lúc này, người Dương gia đã đứng dậy, Dương Lăng Húc đang dẫn người dọn đồ, Tô Ấu Đình đang bế đứa con đứng một bên chỉ đạo.
Đột nhiên nhìn thấy Dương Từ bước ra khỏi phòng, Tô Ấu Đình muốn Dương Từ đến giúp một tay. Bởi vì đại đội đang bận cấy lúa mùa thứ hai, mọi người đều phải đi làm trước khi kết thúc thời gian thu hoạch kép, người duy nhất trong Dương gia lúc này đang nhàn rỗi chính là Dương Từ.
Đáng tiếc là Dương Từ vừa đi ra đã không thèm nhìn cô một cái, đi thẳng vào bếp lấy hai cái bánh bao, vừa ăn vừa bước ra khỏi cổng.
Hương vị của Zamian Wowotou* không ngon lắm, khi ăn sẽ hơi rát cổ họng. Vừa ăn vừa đi ra đồng, tình cờ gặp ông bà nội đi dạo về.
(*杂面窝窝头:bánh ngô chiên)
Mấy ngày nay Dương Từ ngày nào cũng đi làm, tuy rằng anh chân chính chỉ làm có nửa ngày, đối với người khác có vẻ lười biếng trơn trượt, nhưng đối với Dương gia đã là rất hiếm thấy.
Dù sao thì Dương Từ trước kia nửa ngày cũng không làm, anh so với thiếu gia của nhà địa chủ còn thiếu gia hơn. Bây giờ Dương Từ có thể có thay đổi lớn như vậy, Dương gia đã cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Bà nội nhìn thấy Dương Từ đang ăn bánh ngô chiên, lập tức đau lòng đi đến cho anh một quả trứng. Dương Từ thực sự muốn nói rằng anh ăn bánh ngô chiên là được rồi, nhưng vì anh không cứng rắn hơn bà nên không còn cách nào khác ngoài việc ăn chúng.
Dù sao bà nội cũng già rồi không thể nổi giận được, quả trứng này là do bà nội đặc biệt chuẩn bị cho anh, anh luôn không nỡ từ chối sự yêu thương của gia đình mình.
Sau khi Dương Từ vội vàng ăn hết trứng, anh đã đi làm đồng như ngày hôm qua. Thời tiết hôm nay vẫn tương đối nóng, da của nguyên chủ tương đối trắng, chưa từng phơi nắng bao giờ, suốt một buổi sáng Dương Từ bị cháy nắng, da trên người và mặt đều nóng, đau rát và ngứa ngáy.
Khi tan làm, anh cùng anh ba về, anh ba nhận thấy màu da bất thường của anh liền đưa anh đến phòng khám bệnh của đại đội.
Phòng khám bệnh trong đại đội của họ rất nhỏ, nói là phòng khám bệnh thực chất là ở trong nhà người ta. Người mở phòng khám bệnh là một thầy lang, khi còn trẻ làm y tá ở bệnh viện huyện, biết chữ viết đôi chút, có thể kê một số loại thuốc đơn giản. Thực ra bản lĩnh thật sự thì người ta cũng không biết gì, khi thực sự gặp đề cũng phải đi phòng khám bệnh ở công xã.
Khi Dương Từ được anh ba đưa đến phòng khám bệnh, có hai nữ thanh niên trí thức trong phòng khám bệnh. Có lẽ vì sự việc lần trước của Dương Từ, hai nữ thanh niên trí thức khi nhìn thấy anh có chút sợ hãi, rụt rè đến gần bác sĩ Thôn.
Thấy vậy, Dương Từ cảm thấy hơi bất lực, nhưng anh không quan tâm lắm đến phản ứng của họ. Dù sao ấn tượng của anh trong suy nghĩ của công chúng, cũng chỉ là một tên lưu manh thích kiếm chuyện. Một cô gái tốt bình thường cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy một tên lưu manh cũng không có gì lạ.
Bác sĩ Thôn là một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, đối phương là họ hàng gần của gia đình nguyên chủ, theo bối phận trong thôn nên gọi một tiếng bác gái.
Anh ba không nhìn hai nữ thanh niên trí thức, anh ta kéo Dương Từ và để đối phương xem cho anh "Bác gái, em trai con dường như bị cháy nắng."
Bác sĩ Thôn rõ ràng không thích Dương Từ, nhưng thái độ của bà đối với Dương Gia Hữu cũng không tệ, bà ta nghe thấy lời của Dương Gia Hữu liền chạy tới xem, "Này, làn da của đứa bé này quá non nớt, thậm chí còn non nớt hơn so với các bé gái trong thành phố."
Dương Từ hơi xấu hổ vì những gì bà nói, vì vậy anh thành thật ngồi sang một bên và không nói lời nào. Bác sĩ Thôn lại kiểm tra các nơi khác xong liền đi vào căn phòng nhỏ bên cạnh để lấy thuốc.
Hai nữ thanh niên trí thức bên cạnh cũng bị cháy nắng nhưng vì đã thực hiện các biện pháp chống nắng nên tình trạng không nghiêm trọng như Dương Từ. Có lẽ vì họ đồng bệnh tương liên với nhau, hoặc vì Dương Từ có vẻ khá trung thực, hai nữ thanh niên trí thức trở nên can đảm hơn.
Trong đó có một nữ thanh niên trí thức với bím tóc cúi xuống nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Dương Tử, rồi mỉm cười chạy lại chỗ người bạn đồng hành của mình. Không biết là líu ríu nói gì, người bạn đồng hành của cô không thể không che miệng và cười.
Dương Từ nghe thấy tiếng cười cũng không quay đầu lại, nhưng anh ba ở bên cạnh lại ngơ ngác nhìn sang. Người đang che miệng cười vô tình bắt gặp ánh mắt của anh ba, khuôn mặt của cô thanh niên có học lập tức đỏ bừng.
Gen của Dương gia luôn tốt, Dương Lăng Húc là gương mặt nam chính tiêu chuẩn trong tiểu thuyết ngôn tình, ngoại hình của Dương Quốc Hữu có phần nam tính hơn Dương Lăng Húc một chút, anh ấy cũng thuộc tuýp người rất thu hút phụ nữ.
Sau đó là anh ba Dương Gia Hữu, Dương Gia Hữu tính tình trầm lặng, không thích nói chuyện, dù ăn mặc mộc mạc, rám nắng thì vẫn là một anh chàng cao ráo chân dài đẹp trai.
Dương Từ rất ghen tị với đôi chân dài và làn da đen của anh ba, trong mắt anh đàn ông nên giống như anh hai và anh ba. Đáng tiếc là dù là trước đây hay bây giờ, Dương Từ không phải là loại mỹ nam đặc biệt cứng rắn như bọn họ, mà có chút giống với nam chính Dương Lăng Húc.
Ngay khi Dương Từ đang đau buồn cho nhân sinh của mình, bác sĩ Thôn đã đưa ra một lọ thuốc. Đối phương cũng là một người đã quen với công việc đồng áng, khi bôi thuốc cho Dương Từ ra tay rất mạnh, may mắn là Dương Từ có thể chịu đựng tốt trong suốt quá trình cũng không phát ra tiếng động. Sau khi bôi thuốc, bác sĩ Thôn dặn hôm nay không được chạm vào nước, vì vậy Dương Từ liền mang theo một mặt đầy nước thuốc kỳ lạ quay trở về nhà.
Mãi cho đến khi hai anh em đi xa, hai nữ thanh niên trí thức lại bắt đầu ríu ra ríu rít. Nữ thanh niên trí thức dám nhìn thẳng vào mặt Dương Từ chính là cô bím tóc đã cùng Tống Hầu Duyệt bọn họ đến chuồng bò để bắt người.
Cô tên là Trần Mật Quyên, cô năm nay hai mươi bốn tuổi. Vì đã phải lòng Tạ Nghiễn Thanh từ trước nên lúc đầu khi cô đi bắt gian ở chuồng bò, Trần Mật Quyên nhịn không được mà lên tiếng bênh vực Tạ Nghiễn Thanh.
Về phần người bạn đồng hành đứng bên cạnh cô, cô gái nhút nhát này tên là Vu Hân Tuyết. Vu Hân Tuyết là một cô gái có vẻ ngoài trầm tính, luôn nói năng nhẹ nhàng và rất dễ chịu.
Thấy hai người đã đi xa, Trần Mật Quyên ghé vào tai Vu Hân Tuyết nói nhỏ: "Vừa rồi sao lại đỏ mặt, chẳng lẽ là nhìn trúng người ta rồi sao?"
Vu Hân Tuyết nghe vậy giật mình, vội vàng liếc nhìn bác sĩ Thôn, thấy bác sĩ không nhìn bọn họ, cô hạ giọng nói: "Đừng nói nhảm, ta mới không có."
"Thật sự không có sao? Không có, sao lại đỏ mặt? Ta còn không biết rõ ngươi sao?"
Thấy hai người sắp ồn ào lên, bác sĩ Thôn nhìn hai cô gái xinh đẹp, còn cảm thấy đứa thứ ba Dương gia rất tốt nha, trước đó có người nhờ cô đi gặp Dương Gia Hữu.
Bác sĩ Thôn rất thích những cô gái nhỏ này, vì vậy bà không thể kìm mà nói vài câu, " Dương Gia Hữu thực sự rất tốt, hắn thật thà và không xấu tính, điều quan trọng là lớn lên rất đẹp trai... Nếu các ngươi nhìn trúng rồi thì nhanh lên, nghe nói Dương gia bắt đầu để hắn xem mắt rồi đấy."
Khi hai cô gái trẻ nghe thấy những lời đó, mặt họ càng đỏ bừng vì lời nói của cô. Vết cháy nắng của họ đã được điều trị từ lâu, nhưng họ chỉ muốn trốn và lười biếng ở đây, lại không ngờ đến là vậy mà nhắc đến việc xem mắt nam nhân. Da mặt của cô gái nhỏ ở thời đại này còn rất mỏng, nghe thấy vậy thì xấu hổ bỏ chạy.
Vào buổi chiều Dương Từ không đi làm, vì vậy anh ở nhà và đọc sách cả buổi chiều. Cả một buổi chiều anh đã học toán tiểu học, sau đó vì sách vở tiểu học chưa đầy đủ nên năm, sáu giờ tối anh lại đi một chuyến lên công xã.
Lần này anh không may mắn như lần trước, ở bãi rác không tìm được cuốn sách nào hữu ích, đành phải đi tìm chị cả nhờ chị tìm giùm. Bởi vì những gì Dương Từ muốn là sách giáo khoa ở trường, nếu phô trương mà tìm kiếm những cuốn sách này như vậy thì cũng không có việc gì cả.
Ngoài ra, sách giáo khoa cấp 1, cấp 2 cũng không phải là hiếm, nhiều gia đình có con cái cũng có giữ vài cuốn. Dương Đại Hồng lại sẵn sàng chi tiền cho Dương Từ, vì vậy sau hai ngày anh đã tìm đầy đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất