Đông Cuối: Yêu Em Thêm Một Năm Nữa
Chương 1: Mở Đầu
Tôi tên là Park Chung Hee (Chung trong Chính Trực, Hee trong Hy - Vui Vẻ). Người mẹ đã mất trong tai nạn khi tôi mới 5 tuổi là người đã đặt cho tôi cái tên này.
Một tuần sau khi mẹ tôi mất thì cha tôi cũng bỏ đi, cho đến tận bây giờ, tôi không còn nghe tin tức hay gặp lại cha tôi nữa.
Tôi cũng đã từng cố gắng tìm kiếm ông bằng cách hỏi han thông qua những người quen biết ông nhưng vô ích, thông tin mà tôi có thật quá mơ hồ.
Tôi không biết lý do tại sao ông lại bỏ rơi tôi khi tôi cần ông bên cạnh nhất?
Do có người đàn bà nào khác?
Hoặc là tại vì ông đã quá suy sụp vì mất đi người vợ?
Tôi không rõ nữa.
Trong tình cảnh đó, tôi được bà ngoại ở Sokcho - một thành phố phía Đông Bắc Hàn Quốc mang về nuôi. Bà vừa là bà, vừa là mẹ và cũng đóng luôn vai người cha. Trong 17 năm, bà đã dành cho tôi tất cả tình yêu, chỉ bảo và dạy dỗ tôi. Bà là người thân duy nhất mà tôi có.
Khi tôi ở Sokcho, tôi có một người bạn tên là Kim Dae Hyun. Mặc dù DaeHuyn lớn hơn tôi 2 tuổi nhưng chúng tôi rất thân với nhau. Tuy vậy, tình bạn của chúng tôi chẳng kéo dài được bao lâu, cậu ấy cùng gia đình chuyển đến một thành phố khác mà tôi không biết ở đâu. Khi ấy tôi đã khá buồn vì DaeHyun là người bạn duy nhất thân thiết với tôi.
Năm tôi 19 tuổi, với lòng nặng trĩu, tôi để lại bà một mình và chuyển lên Seoul để tiếp tục theo học tại đại học Kỹ Thuật.
Tuy vậy, mỗi mùa Đông khi không bận, tôi sẽ luôn về thăm bà.
Tôi học Thiết Kế Đồ Họa, việc học khiến tôi bận hầu hết ngày trời, bên cạnh việc học, tôi còn làm việc bán thời gian như là một Freelancer. Năm đó, vì quá bận rộn nên tôi dần ít về thăm bà.
Đầu Thu vào tháng 9 năm 2002, khi tôi vừa tròn 21 tuổi và là sinh viên năm thứ ba, tôi đã nhận được tin người thân duy nhất của tôi ra đi, tôi suy sụp đến nỗi muốn kết thúc luôn cuộc đời mình.
Nhưng rồi nhớ lại lời dạy mà bà thường dặn dò tôi rằng: "Làm người không nên từ bỏ cuộc sống một cách dễ dàng như vậy".
Hồi đó, tôi chỉ nghĩ rằng lời bà thật vẩn vơ. Nhưng 10 năm sau khi bà mất, tôi nhận ra những lời huyên thuyên của bà đã giúp tôi trụ lại và sống tốt đẹp cho đến khi tôi tìm được một người trở thành gia đình mới của mình.
Lee Dong Hwa là tên của người đàn ông vừa là người tôi yêu vừa là người thân duy nhất tôi xem như gia đình ở hiện tại. Anh 32 tuổi, bằng tuổi tôi.
Mối quan hệ của chúng tôi đã được 10 năm, DongHwa đã thổ lộ cảm xúc của anh khi chúng tôi học năm tư đại học. Trước đấy tôi không thân với anh cho lắm nên tôi đã rất ngạc nhiên khi anh nói anh thích tôi.
Chúng tôi học cùng một bộ môn nghiên cứu. Tuy nhiên chúng tôi hiếm khi gặp nhau vì khác lớp. DongHwa nhìn thấy tôi lần đầu tiên tại quán cà phê, nhưng tôi chưa bao giờ chú ý đến anh cho đến khi anh thổ lộ với mình.
Lúc đầu, vì không muốn anh biết tôi là ai nên tôi không quan tâm đến anh cho lắm. Vậy mà hình như anh ấy vì nhận ra anh đã bị tôi thu hút, DongHwa khiến tôi sau đấy chẳng hiểu sao phải lòng anh.
Sau khi tốt nghiệp đại học và thất nghiệp sau một vài công ty, chúng tôi quyết định làm ở công ty khác nhau. Vì sao ư? Tôi đề nghị vì có nhiều vấn đề mà chúng tôi đã phải trải qua.
Hiện tại, DongHwa đã trở thành chủ tịch của một công ty nổi tiếng, còn tôi cũng thành nhân viên cao cấp tại một công ty khác. vì lịch trình bận rộn mà chúng tôi quyết định sống chung.
Cùng nhau trải qua nhiều vấn đề, nếm trải nhiều vị đắng của cuộc đời và rồi tận hưởng thành quả như bây giờ.
Nhưng thật không may, những điều ngọt ngào lại không thể áp dụng cho mối quan hệ của chúng tôi.
Biết DongHwa 10 năm, hiểu tính cách của anh. Tôi chắc chắn rằng DongHwa ở thời điểm hiện tại không phải là DongHwa mà tôi biết khi chúng tôi ở giai đoạn khốn khó nhất. Vậy mà chẳng biết vì công việc hay lý do gì khác, tôi chẳng ngại việc yêu anh chết đi sống lại.
Ấy vậy mà tôi nhận thức bản thân sẽ có lúc phải ra đi. Và khi điều ấy đến, thật sự khó khăn với chúng tôi.
DongHwa, anh sẽ luôn bên em - mãi mãi chứ?
Tôi đã quên mất từ "mãi mãi" đã được viết lại trong ghi chép về cuộc đời tôi hay chưa.
- ----------------------------------
Chương 01 lên đàn rồi, mới chương đầu mà Mei thấy có chút man mác rồi =..=
Một tuần sau khi mẹ tôi mất thì cha tôi cũng bỏ đi, cho đến tận bây giờ, tôi không còn nghe tin tức hay gặp lại cha tôi nữa.
Tôi cũng đã từng cố gắng tìm kiếm ông bằng cách hỏi han thông qua những người quen biết ông nhưng vô ích, thông tin mà tôi có thật quá mơ hồ.
Tôi không biết lý do tại sao ông lại bỏ rơi tôi khi tôi cần ông bên cạnh nhất?
Do có người đàn bà nào khác?
Hoặc là tại vì ông đã quá suy sụp vì mất đi người vợ?
Tôi không rõ nữa.
Trong tình cảnh đó, tôi được bà ngoại ở Sokcho - một thành phố phía Đông Bắc Hàn Quốc mang về nuôi. Bà vừa là bà, vừa là mẹ và cũng đóng luôn vai người cha. Trong 17 năm, bà đã dành cho tôi tất cả tình yêu, chỉ bảo và dạy dỗ tôi. Bà là người thân duy nhất mà tôi có.
Khi tôi ở Sokcho, tôi có một người bạn tên là Kim Dae Hyun. Mặc dù DaeHuyn lớn hơn tôi 2 tuổi nhưng chúng tôi rất thân với nhau. Tuy vậy, tình bạn của chúng tôi chẳng kéo dài được bao lâu, cậu ấy cùng gia đình chuyển đến một thành phố khác mà tôi không biết ở đâu. Khi ấy tôi đã khá buồn vì DaeHyun là người bạn duy nhất thân thiết với tôi.
Năm tôi 19 tuổi, với lòng nặng trĩu, tôi để lại bà một mình và chuyển lên Seoul để tiếp tục theo học tại đại học Kỹ Thuật.
Tuy vậy, mỗi mùa Đông khi không bận, tôi sẽ luôn về thăm bà.
Tôi học Thiết Kế Đồ Họa, việc học khiến tôi bận hầu hết ngày trời, bên cạnh việc học, tôi còn làm việc bán thời gian như là một Freelancer. Năm đó, vì quá bận rộn nên tôi dần ít về thăm bà.
Đầu Thu vào tháng 9 năm 2002, khi tôi vừa tròn 21 tuổi và là sinh viên năm thứ ba, tôi đã nhận được tin người thân duy nhất của tôi ra đi, tôi suy sụp đến nỗi muốn kết thúc luôn cuộc đời mình.
Nhưng rồi nhớ lại lời dạy mà bà thường dặn dò tôi rằng: "Làm người không nên từ bỏ cuộc sống một cách dễ dàng như vậy".
Hồi đó, tôi chỉ nghĩ rằng lời bà thật vẩn vơ. Nhưng 10 năm sau khi bà mất, tôi nhận ra những lời huyên thuyên của bà đã giúp tôi trụ lại và sống tốt đẹp cho đến khi tôi tìm được một người trở thành gia đình mới của mình.
Lee Dong Hwa là tên của người đàn ông vừa là người tôi yêu vừa là người thân duy nhất tôi xem như gia đình ở hiện tại. Anh 32 tuổi, bằng tuổi tôi.
Mối quan hệ của chúng tôi đã được 10 năm, DongHwa đã thổ lộ cảm xúc của anh khi chúng tôi học năm tư đại học. Trước đấy tôi không thân với anh cho lắm nên tôi đã rất ngạc nhiên khi anh nói anh thích tôi.
Chúng tôi học cùng một bộ môn nghiên cứu. Tuy nhiên chúng tôi hiếm khi gặp nhau vì khác lớp. DongHwa nhìn thấy tôi lần đầu tiên tại quán cà phê, nhưng tôi chưa bao giờ chú ý đến anh cho đến khi anh thổ lộ với mình.
Lúc đầu, vì không muốn anh biết tôi là ai nên tôi không quan tâm đến anh cho lắm. Vậy mà hình như anh ấy vì nhận ra anh đã bị tôi thu hút, DongHwa khiến tôi sau đấy chẳng hiểu sao phải lòng anh.
Sau khi tốt nghiệp đại học và thất nghiệp sau một vài công ty, chúng tôi quyết định làm ở công ty khác nhau. Vì sao ư? Tôi đề nghị vì có nhiều vấn đề mà chúng tôi đã phải trải qua.
Hiện tại, DongHwa đã trở thành chủ tịch của một công ty nổi tiếng, còn tôi cũng thành nhân viên cao cấp tại một công ty khác. vì lịch trình bận rộn mà chúng tôi quyết định sống chung.
Cùng nhau trải qua nhiều vấn đề, nếm trải nhiều vị đắng của cuộc đời và rồi tận hưởng thành quả như bây giờ.
Nhưng thật không may, những điều ngọt ngào lại không thể áp dụng cho mối quan hệ của chúng tôi.
Biết DongHwa 10 năm, hiểu tính cách của anh. Tôi chắc chắn rằng DongHwa ở thời điểm hiện tại không phải là DongHwa mà tôi biết khi chúng tôi ở giai đoạn khốn khó nhất. Vậy mà chẳng biết vì công việc hay lý do gì khác, tôi chẳng ngại việc yêu anh chết đi sống lại.
Ấy vậy mà tôi nhận thức bản thân sẽ có lúc phải ra đi. Và khi điều ấy đến, thật sự khó khăn với chúng tôi.
DongHwa, anh sẽ luôn bên em - mãi mãi chứ?
Tôi đã quên mất từ "mãi mãi" đã được viết lại trong ghi chép về cuộc đời tôi hay chưa.
- ----------------------------------
Chương 01 lên đàn rồi, mới chương đầu mà Mei thấy có chút man mác rồi =..=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất