Siêu Cấp Đáng Yêu

Chương 16: Anh đừng sợ nha

Trước Sau
Giọng điệu uể oải của Cố Trạch Ngư khác với thường ngày, động tác rất chậm, điệu bộ giống như một nhà thơ đang đi dạo trong vườn, rõ ràng cậu không cao bằng Lục Úc Niên nhưng khi giẫm lên làn sóng cậu lại cao hơn anh nửa cái đầu, cậu nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của Omega bằng bàn tay của mình.

Ngón tay lạnh ngắt của cậu đặt lên huyệt đạo nóng bỏng của Lục Úc Niên, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng khiến một luồng pheromone dâng trào. Sự mệt mỏi vì chiến đấu của Lục Úc Niên đã bị cuốn trôi, chuyển động của bào thai trong bụng cũng cho thấy tình yêu của đứa trẻ đối với pheromone của người cha Alpha.

Từ lúc Cố Trạch Ngư xuất hiện, tất cả thủy quái đều bò trên boong tàu, thậm chí ngẩn đầu lên cũng không dám. Một bài hát cổ xưa du dương từ trong biển sâu truyền đến, chiến tranh trong nháy mắt biến mất, người của hải tộc cấp tốc rút lui, trên boong tàu chỉ còn lại những tiểu yêu tinh không dám nhúc nhích chút nào.

Và thủ lĩnh Hải Mộc Nhĩ của bọn họ, từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.

Trong đôi mắt xanh lam của Cố Trạch Ngư hiện lên một tia sáng kỳ lạ, cậu cụp mắt xuống nhìn đám thủy quái xấu xí kia, miệng niệm một câu thần chú kỳ diệu, kẻ địch trên boong tàu lập tức hóa thành tượng băng và biến mất trước mắt Lục Úc Niên, dưới ánh đèn, những giọt nước hòa vào nhau biến mất không chút dấu vết.

Lục Úc Niên bị đôi mắt xuyên thấu của Cố Trạch Ngư làm cho sững sờ, sau khi do dự anh nói: "Cố... Cố... Trạch Ngư?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"

2. Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

3. Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

4. Mùa Hè Mang Tên Em

=====================================

Người đàn ông nghe thấy tên mình cũng không có phản ứng gì, ánh mắt như thiêu đốt nhìn phần bụng nhô ra của Lục Úc Niên, đột nhiên đặt bàn tay ấm áp lên đó, hơi quay đầu lại nói: "Một Omega yếu ớt như vậy sao có thể bảo vệ đứa con của Chúa? Có phải đây là cách ngươi sử dụng sức mạnh được ta trao cho ngươi không?"

Lục Úc Niên biết rằng người này lại bắt đầu phát điên, nghịch cảnh cuối cùng cũng đã biến mất khiến anh thả lỏng thần kinh đang căng thẳng, hai tay buông thõng vô lực ở bên hông, trong nháy mắt nhìn mặt biển yên tĩnh. Lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ, thật tuyệt vời khi có một người bạn đời là Alpha.

Cố Trạch Ngư rất kén chọn môi trường sống, những người lính hậu cần không thể chăm sóc cậu, vì vậy bọn họ đã nhờ Lục Úc Niên thuyết phục cậu. Khi Lục Úc Niên bước vào, chàng trai trẻ đẹp trai đang nằm trên giường, đôi mắt cụp xuống trông có vẻ lười biếng, nhìn thấy anh đứng trước mặt mình, liền giơ tay nói: "Dù ngồi hay quỳ cũng không ai có thể đứng cao hơn ta cả."

Anh ta liếc nhìn cái bụng tròn của Lục Úc Niên, vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh nói: "Mời ngồi."



Lục Úc Niên quá lười để có thể hiểu biết như kẻ mất trí này, anh thích tên ngốc Cố Trạch Ngư lúc trước hơn, cậu thậm chí còn có thể tự mình vui vẻ trong chuồng lợn, bây giờ đương nhiên không có vấn đề gì kì lạ. Chân của anh đau, cũng không thèm tranh cãi với Cố Trạch Ngư liền ngồi xuống, còn vô thức dựa vào trên đùi Alpha.

"Đây là điều kiện khi xuất chinh đánh nhau, nếu không thích sống ở đây, có thể quay về nơi đã ở." Bắp chân của Lục Úc Niên co rút, đau đớn khiến anh thở hổn hển ngữ khí cũng không được tốt lắm.

Cố Trạch Ngư liếc nhìn anh và hét lên: "Thả xuống."

Lục Úc Niên vuốt thẳng bụng, dùng tay vỗ nhẹ nói: "Các người là thần thánh, cứ như vậy đối xử với một người đàn ông mang thai, đây là quy tắc của thần thánh các người sao?"

Lục Úc Niên cao lớn thô kệch, cơ bắp cuồn cuộn như ngọn đồi sau khi cởi bỏ áo giáp, ngũ quan cương nghị, đường nét không mềm mại như những Omega khác, nhưng vì mang thai anh vẫn để lộ một nét dịu dàng mà người bình thường không dễ tìm thấy.

Ngược lại, Cố Trạch Ngư quá đẹp, khi cậu và Lục Úc Niên xuất hiện trong bệnh viện, mọi người đều nghĩ Cố Trạch Ngư đang mang thai.

Cố Trạch Ngư cảm thấy tranh cãi là một điều bất lợi, sau khi cân nhắc một lúc cậu chậm rãi nói: "Ta có thể cảm nhận được rằng ngươi không thích đứa trẻ này."

Lục Úc Niên nghe thấy những lời đó giật mình, theo bản năng lại che bụng lại, hành động này thực sự rất buồn cười, anh luôn cho rằng một đứa trẻ ở trong bụng như vậy sẽ không thể nghe được âm thanh của thế giới bên ngoài.

"Tại sao tôi phải thích đứa trẻ này? Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sinh con cho một Alpha như cậu." Lục Úc Niên nhớ lại đêm thô bạo đó, ý định ban đầu của anh là tách Cố Trạch Ngư với đôi mắt xanh lam khỏi Alpha hay khóc thường ngày, người trước mặt vừa lạ vừa quen, nhưng Lục Úc Niên đã rất mệt mỏi với giọng điệu bông đùa của cậu.

Cố Trạch Ngư nhìn anh một cái thật sâu, bởi vì câu nói kia mà trong mắt không có một tia cảm xúc, cậu đột nhiên nhắm mắt lại, tựa hồ lại sắp ngủ, lại nhẹ nhàng phun ra câu cuối cùng: "Đến lúc đó, ta sẽ rời đi và mang nó theo."

Khi Bùi Tú Nhiên bước vào phòng, anh ta thấy Lục Úc Niên đang nhìn chằm chằm vào Alpha đang ngủ ngon lành trên giường với khuôn mặt u ám. Bước chân anh ta vào phòng rất nhẹ nhàng, lúc đã đến bên cạnh Lục Úc Niên, Omega mới quay đầu nhìn anh ta.

"Tôi nghe trung tướng nói Cố Trạch Ngư từ trên trời rơi xuống, đột nhiên xuất hiện trên chiến trường?" Cái Bùi Tú Nhiên nhìn thấy là một Alpha bình thường, ôm gối ở giữa hai chân cuộn tròn ngủ trên giường, vô ý thức nắm lấy quần áo của Lục Úc Niên đang ngủ ngon lành.

"Con mắt màu xanh lam kia lại xuất hiện. Cậu không phải đã nói, đặc điểm của cơ thể chính sẽ không thay đổi khi nhân cách phân liệt sao? Tại sao con ngươi của Cố Trạch Ngư lại thay đổi màu sắc, thậm chí mùi pheromone cũng chuyển từ sữa sang mùi biển?" Lục Úc Niên nói.

Anh thực sự muốn đánh thức Cố Trạch Ngư để Bùi Tú Nhiên nhìn thấy con ngươi bị đổi màu của cậu. Nhưng anh không thể giữ nó lại được, người vô thức dính vào anh trong giấc ngủ đã biến trở lại thành Alpha ngốc nghếch của chính anh sao?

"Người của Hải tộc bị một mình hắn đẩy lùi?" Bùi Tú Nhiên không thể tin được năng lực của Cố Trạch Ngư, cho dù pheromone áp chế mạnh đến đâu thì phạm vi của nó cũng có hạn.

Mà trong nháy mắt, toàn bộ địch nhân ở Bách Lý hải vực đều biến mất, theo anh ta tìm hiểu về thủ lĩnh của Hải tộc, người kia là một tên liều mạng, làm sao có thể dễ dàng rút quân như vậy.



"Cậu có thể trả lời câu hỏi của tôi trước được không." Lu Úc Niên có chút bồn chồn, mỗi khi Cố Trạch Ngư phát điên, anh cảm thấy mình người này thật xa cách, lượng pheromone của anh rất yếu trước mặt Cố Trạch Ngư có đôi mắt màu xanh lam.

"Tính cách có thể thay đổi, nhưng nồng độ pheromone sẽ không thay đổi. Cậu có muốn kiểm tra giá trị năng lượng hiện tại của cậu ấy không?"

Bùi Tú Nhiên tiến lên một bước, duỗi ra ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ cái trán của Cố Trạch Ngư, anh chạm vào da thịt bên trên phát ra một tia sánh dịu dàng màu cam, một phút sau ánh sáng tắt đi, nói: "Chỉ là một cái bình thường Alpha, ngay cả khả năng phân biệt cũng không có."

Khi Lục Úc Niên nghĩ đến người này bay theo làn sóng làm ngưng tụ nước thành băng, anh luôn cảm thấy rằng đó là một hiện tượng siêu nhiên mà khoa học hiện đại không thể giải thích được. Anh đột nhiên nghĩ tới một khả năng, trầm giọng nói: "Cố Trạch Ngư, cậu ta chẳng lẽ là Hải vương mà Hải Tộc luôn tìm kiếm?"

Các thủ lĩnh nhỏ của Hải tộc bị nhốt trong nhà tù được áp giải đến bên cạnh Lục Úc Niên và một Alpha mạnh mẽ ngồi trên băng ghế, anh ta ném ra một bức chân dung, hỏi một cách sắc bén: "Nhận ra nó không?"

Người đứng đầu là một con bạch tuộc Alpha, có tám cái xúc tu vẫy vẫy, chộp lấy tờ giấy trắng trong không trung, sau khi nhìn xong lắc đầu nói: "Không có."

Bùi Tú Nhiên nhàn nhạt nói, lại vẽ một bức tranh của Hải Mộc Nhĩ, đưa cho bạch tuộc Alpha hỏi: "Ngươi biết bức này không?"

Bạch tuộc luống cuống dựng thẳng bức chân dung, híp mắt một hồi rồi nói: "Ta không quen biết."

Bùi Tú Nhiên ra hiệu cho binh lính hộ tống họ xuống một lần nữa, sau đó quay lại nói với Lục Úc Niên: "Võng mạc của bạch tuộc thẳng đứng chúng không thể nhìn rõ trên đất liền, vì vậy hỏi cũng vô ích."

Lục Úc Niên vừa định nói chuyện thì Cố Trạch Ngư đã đột nhiên tỉnh lại, ngồi dậy nhìn thấy anh và Bùi Tú Nhiên, sợ đến toát mồ hôi lạnh nhào vào cánh tay của Lục Úc Niên, run rẩy nói: "Tại sao tôi lại ở đây? Chẳng lẽ là kẻ địch llẻn vào doanh trại bắt tôi đi uy hiếp anh rút lui, anh đã đáp ứng bọn chúng chưa? Anh sẽ bị liên minh trừng phạt sao? Nhanh chóng liên hệ cho các anh của tôi để bọn họ đến cứu anh đi. Đừng sợ, tôi ở đây. Nhưng... hu hu hu, thật đáng sợ!"

Lục Úc Niên: "......"

Bùi Tú Nhiên: "......."

____________

Tiểu kịch trường

Lục Úc Niên: Người yêu của tôi là một vị anh hùng có một không hai, sẽ có một ngày anh ấy mặc áo giáp vàng, cưỡi đám mây bảy sắc cầu vồng đến cưới tôi.

Cố Trạch Ngư: Mũ xanh của tôi lại đến rồi à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau