Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi
Chương 40: C40: Sư Tôn Ốm Yếu Ooc Rồi (15)
Editor: Diệp Hạ (@dphh___)
Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc khắp cổ chân Trình Mộc Quân. Với xúc cảm quen thuộc, trận pháp hình thành một sợi xích sắt màu đen khoá chân Trình Mộc Quân lại.
...... Tên Hách Viễn biến thái này.
Trình Mộc Quân thầm mắng trong lòng một câu, biểu cảm trên mặt lại không biến hóa, căng cứng đối diện với Hách Viễn.
Hắn kêu hệ thống ở trong đầu, nói: "Thanh tiến độ thế nào?"
Hệ thống: "Tạm thời ổn định."
Rất tốt, không trừ tiến độ là được.
Hoảng loạn do quay ngựa bất ngờ mang đến nháy mắt biến mất, Trình Mộc Quân nhanh chóng cân nhắc lợi hại, nghĩ xem mình có thể cứu được bao nhiêu.
"Sư tôn, người suy nghĩ thế nào mà lại lừa đệ tử?"
Trình Mộc Quân lạnh lùng nói: "Buông tay."
Từ sau khi Hách Viễn đột phá đến Độ Kiếp cảnh, trở thành người đệ nhất Cửu Châu giới, chưa có ai dám nói chuyện với y như thế.
Y hơi giật mình, buông lỏng tay, cảm thấy sư tôn mình trở về thật rồi.
Trình Mộc Quân đứng dậy, ngồi xuống ghế tựa bên cạnh.
Hách Viễn không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thái đả tọa nhập định như trước. Chỉ là ánh mắt lại tham lam đuổi theo từng cử chỉ của Trình Mộc Quân, dường như trở lại lúc mới vào tông môn, trở lại làm đứa bé ngây thơ mà trong mắt chỉ có sư tôn kia.
Trình Mộc Quân sửa sang lại góc áo, lúc này mới nói: "Cuối cùng vẫn bị ngươi nhận ra."
Hách Viễn hỏi: "Vì sao sư tôn lại gạt ta? Vì sao.... không nhận ta?"
Trình Mộc Quân nói: "Ý đồ thi hành thuật nghịch sinh tử, ngươi làm chuyện nghịch thiên như thế, vì sao ta phải nhận ngươi?"
Hách Viễn lại hỏi: "Vậy, tại sao sư tôn lại muốn cứu ta."
"Ngươi......" Trình Mộc Quân hơi ngập ngừng: "Dù sao ngươi cũng là đệ tử của ta, đệ tử đi nhầm đường, vi sư cũng có trách nhiệm."
Hách Viễn im lặng một lát rồi bỗng nhiên đứng dậy, bước chầm chậm đến gần.
Y dừng lại ở khoảng cách Trình Mộc Quân một bước: "Sư tôn, ngươi nhìn thấy... bên trong ảo trận?"
Trình Mộc Quân đối mắt với y, không hề chột dạ: "Ta đã từng nói với ngươi về trận pháp, chuyện bên trong ảo trận vốn không có căn cứ, cũng chỉ có người vào trận mới biết được, sao người khác có thể nhìn thấy?"
Hách Viễn im lặng một lát, nói: "Không sao. Sư tôn, người không bỏ đi là được."
Trình Mộc Quân nghe thấy, khẽ gật đầu: "Được."
Ngay khi hắn nói dứt câu, xích sắt ở cổ chân biến mất.
Trình Mộc Quân biết, trước mắt Hách Viễn chỉ tạm thời được trấn an. Hắn đứng dậy, đi vào động phủ Vấn Đạo Phong vốn thuộc về mình, không quan tâm đến Hách Viễn nữa.
Ngay khi cửa đóng lại, Trình Mộc Quân nghe thấy hệ thống kêu rên.
"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, sao cậu lại lật xe chứ, xong đời rồi, Hách Viễn biến thái như vậy, chắc chắn cậu không chạy được."
Trình Mộc Quân hứng thú nghe hệ thống gào vài phút mới nói: "Thanh tiến độ cũng không giảm, cậu khẩn trương thế làm gì?"
Hệ thống ngây người: "Đúng nhỉ, sao cậu có thể kéo về vậy, tôi còn tưởng là Hách Viễn sẽ biểu diễn tiết mục play phòng tối khi sư diệt tổ đó."
Trình Mộc Quân: "..... Cậu biết nhiều ghê nhỉ. Tuy Hách Viễn điên, thế nhưng tôi thuận thế thừa nhận mình là sư tôn y, mang trong mình thân phận sư tôn, cộng thêm không có tâm ma quấy phá, y sẽ không mất trí. Dù sao y cũng tu đạo vô tình."
Hệ thống phỉ nhổ: "Còn đạo vô tình gì nữa, tôi thấy tất cả đều bị cậu hại hỏng bét rồi."
Trình Mộc Quân: "Câu này sai rồi, khi tu đạo vô tình, Độ Kiếp cảnh chính là khảo nghiệm lớn nhất, thất tình lục dục đã bị lãng quên ở những cảnh giới trước ùa về, tăng theo cấp số nhân, trở thành thử thách lớn nhất, nhìn thấu là có thể phi thăng."
Vừa rồi hắn không thừa nhận chuyện hai người cùng vào ảo cảnh, mặc kệ Hách Viễn có tin hay không, ít nhất cũng chưa đâm thủng tầng giấy kia.
Dưới tác dụng của an hồn khúc, hẳn là giờ Hách Viễn đã miễn cưỡng khống chế tâm ma. Chỉ cần đối phương còn lý trí, họ sẽ không đi đến bước đường sư đồ nghịch luân đó.
Hệ thống nghe giải thích, cái hiểu cái không, "Vậy kế tiếp cậu định làm gì?"
Trình Mộc Quân thở dài: "Đi một bước tính một bước, trước tiên cứ đợi, đừng k1ch thích Hách Viễn, tránh y lại phát bệnh."
***
Trình Mộc Quân bị nhốt ở Vấn Đạo Phong, Hách Viễn thủ cạnh Trình Mộc Quân một tấc cũng không rời.
Hôm nay, cuối cùng Hách Viễn cũng rời đi.
Hẳn là bên Nhiệm Vụ Đường phát hiện nhiệm vụ của Trình Mộc Quân không có tiến triển, người cũng không xuống núi, vì thế tìm tới chưởng môn. Chưởng môn tìm tới Hách Viễn, Hách Viễn rời khỏi Vấn Đạo Phong đã thủ suốt một tháng.
Nhìn kiếm quang y đi xa, Trình Mộc Quân thở phào một hơi.
"Cuối cùng cũng đi rồi."
Mở cấp bậc phòng hộ tối cao của trận pháp thượng cổ, Hách Viễn an tâm rời đi.
Trình Mộc Quân không nói hai lời, lấy bình ngọc đựng máu của Hách Viễn ra chuẩn bị rời khỏi.
Tuy nói giờ trạng thái rất bình thản, thanh tiến độ cũng không có động tĩnh gì. Hách Viễn nhìn như đã buông hết thảy, trở lại cuộc sống êm đềm phụ từ tử hiếu như trước, a không, sư đồ thân cận.
Nhưng Trình Mộc Quân biết, nội tâm Hách Viễn tuyệt đối không êm đềm như vậy.
Cái êm đềm này cũng chỉ là để che giấu nội tâm biến thái mà thôi.
Vì để ngừa những hậu quả thảm thiết hơn xảy ra, Trình Mộc Quân quyết định tích cực chủ động một chút, đi tìm người biết rõ nội tình để tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến việc biến thái của Hách Viễn. Suy cho cùng, trong trí nhớ của Trình Mộc Quân, bọn họ chỉ đơn thuần là tình sư đồ mà thôi.
Tại sao Hách Viễn lại ra nông nỗi như hiện tại, tìm được nguyên nhân mới có thể hốt thuốc đúng bệnh.
Ứng cử viên thích hợp nhất, tất nhiên là Cảnh Triết ở Dược Phong.
Vì không làm Hách Viễn chú ý, Trình Mộc Quân chọn đi bộ xuống Vấn Đạo Phong.
Nhưng không thể ngờ rằng, hắn mới vừa đặt chân lên phiến đá xanh cuối cùng, một đạo kiếm quang đột nhiên rơi xuống.
"Sư tôn."
Trình Mộc Quân cứng lại, không muốn ngẩng đầu.
Hách Viễn lại không ngại, tiến lên thêm một bước, hai người gần đến nỗi hơi thở như hòa vào nhau.
Y mở miệng nói: "Sư tôn."
Giọng nói dịu dàng như gió xuân tháng ba, không hề giống như xuất phát từ gương mặt lạnh lùng không cảm xúc đó.
Trình Mộc Quân ngẩng đầu, đối mắt với y, hỏi: "Sao lại về nhanh vậy?"
Hách Viễn: "Bởi vì, ta đang lừa sư tôn."
Trình Mộc Quân: "......" Tiểu biến thái ngươi có cảm thấy là mình hỏng rồi không?
Hệ thống nói thầm: "Tôi cảm thấy y là bị cậu chơi hỏng."
Hách Viễn nghiêng người, nói: "Trở về đi."
Lúc này, Trình Mộc Quân xoay người, nhấc chân, bước lên thềm đá.
Hách Viễn phía sau hắn, nhắm mắt theo đuôi. Hai người giống như phàm nhân, từng bước một đi lên bậc thang.
Đi được một đoạn đường, Trình Mộc Quân hỏi: "Tại sao ngươi gạt ta?"
Hách Viễn không phải người sẽ lừa gạt người khác. Trình Mộc Quân cảm thấy đây cũng là cơ hội tốt để hiểu biến động tâm lý của Hách Viễn.
Nếu không thể rời khỏi Vấn Đạo Phong đi tìm Cảnh Triết, vậy thì bắt đầu với chính chủ vậy, Trình Mộc Quân nhanh chóng điều chỉnh kế hoạch.
"Sư tôn đã từng nói, muốn dạy dỗ đệ tử, lời nói và việc làm đều phải mẫu mực, đệ tử học từ ngài."
Quái lạ.
Trình Mộc Quân không tức giận chút nào, hoàn toàn thể hiện hết sự khoan dung của một sư tôn: "Sao lại nói vậy?"
"Ta biết ngài muốn chạy, cũng biết ngài có cách rời khỏi, nếu như không lừa ngài, làm sao có thể......"
Hách Viễn ngừng lại, duỗi tay lấy bình ngọc nhỏ khỏi vạt áo Trình Mộc Quân: "Sao có thể biết được bí mật của ngài đây?"
Trình Mộc Quân nhìn Hách Viễn bình tĩnh bóp nát bình ngọc, sau đó, hai người im lặng không nói một lời, tiếp tục bước về phía trước.
Chỉ là bước chân Trình Mộc Quân yên lặng nhanh hơn vài phần. Bản năng hắn cảm thấy nguy cơ, chỉ có chạy nhanh đến nơi trận pháp có hiệu lực mới có thể bảo đảm rằng Hách Viễn sẽ bị áp chế khi nổi điên.
Một đoạn đường này, có thể nói là vô cùng giày vò.
Nhìn thấy cửa đá động phủ, Trình Mộc Quân không khỏi nhẹ thở ra, cũng không quan tâm người phía sau, vội vàng vào động phủ.
Hách Viễn dừng lại ngoài cửa động, đả tọa nhập định ở bãi đất trống bên ngoài, giống hệt như những ngày trước.
Tới phòng ngủ, Trình Mộc Quân vừa cởi bỏ áo ngoài ném sang một bên, lại nghe thấy tiếng động phía sau.
Xoay người, lập tức nhìn thấy Hách Viễn đứng ở cửa.
Hắn nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì?"
Hách Viễn không nói, đi tới giơ tay chạm vào vạt áo Trình Mộc Quân.
Địa phương quen thuộc, tình huống quen thuộc, Trình Mộc Quân run lên, theo bản năng gạt tay Hách Viễn ra.
Bang một tiếng.
Cực kỳ bất ngờ.
Hách Viễn nhìn xuống bàn tay bị gạt ra của mình.
Trình Mộc Quân nhíu mày: "Ngươi bất kính sư tôn?"
Hách Viễn đợi một lát mới tiếp tục động tác. Hắn vẫn duỗi tay đến, kéo vạt áo Trình Mộc Quân ra.
"Nơi này bị rách rồi."
Trình Mộc Quân cúi đầu, thấy áo trong có một vết rạch, hẳn là do kiếm khí khi Hách Viễn rơi xuống làm.
Hách Viễn xoay người, lấy một bộ y phục từ tủ bên cạnh ra: "Sư tôn, thay y phục nhé, được không?"
Khi Trình Mộc Quân thấy rõ y phục trên tay y, theo bản năng lui một bước.
Bộ y phục này rõ ràng là bộ y phục hắn mặc trong ảo cảnh. Chất vải mềm nhẹ như mây, toàn thân màu trắng, không có bất cứ hoa văn dư thừa gì.
Hách Viễn dừng động tác lại, nói: "Sao vậy?"
Trình Mộc Quân đang muốn lắc đầu từ chối, lại nghe đối phương nói: "Quả nhiên sư tôn lại gạt ta, ngươi cũng vào ảo cảnh, cũng nhớ những chuyện trong ảo cảnh, đúng không?"
Lại bị tính kế. Trình Mộc Quân hơi hoảng, vẫn chưa kịp làm gì, đột nhiên cảm thấy cổ tay và cổ chân lạnh lẽo.
Cúi đầu nhìn, là xích sắt màu đen quen thuộc lại xa lạ, mà thân thể Trình Mộc Quân đã hoàn toàn bị khống chế, không thể nhúc nhích.
"Hách Viễn!" Trình Mộc Quân gần như gằn giọng.
Hách Viễn giũ y phục trên tay, nói: "Sư tôn, đệ tử hầu hạ người thay y phục."
Lại, lại điên rồi. Không đúng, căn bản là chưa từng hết điên.
Trình Mộc Quân gần như tuyệt vọng, chỉ có thể nhìn Hách Viễn cởi trung y, áo trong, rồi lại cẩn thận thay y phục cho mình.
Điều khác biệt chính là, động tác của Hách Viễn vô cùng quy củ, không làm bất kỳ hành động dư thừa gì, phảng phất như theo như lời y nói, chỉ là đệ tử hầu sư tôn thay y phục mà thôi.
Cảm xúc căng thẳng của Trình Mộc Quân hơi thả lỏng, lại đột nhiên cảm thấy bên hông mềm nhũn, một âm thanh không thể khống chế tràn ra giữa môi răng.
"Ưm......"
Thanh âm mềm mại, quả thực khó coi. Trình Mộc Quân cứng đơ cả người.
Cái tên đệ tử Úc Quân này, sao thân thể lại thế này chứ!
Rõ ràng chỉ là đang thay quần áo, ngón tay cọ qua bên hông, thậm chí đối phương còn không dừng lại. Nhưng hắn vẫn cảm thấy rùng mình một trận, cảm giác tê dại từ nơi bị đụng chạm chạy dọc theo sống lưng, xông thẳng lên trán, thậm chí còn......
Động tác Hách Viễn cũng dừng lại, tầm mắt hơi hạ xuống.
Trình Mộc Quân nặn ba chữ ra từ kẽ răng: "Ngươi đi ra ngoài." Hắn cảm thấy, có vẻ như lần này mình hoàn toàn lật xe rồi.
Hách Viễn không nhúc nhích, giương mắt nói: "Sư tôn đã từng dạy ta, phải tôn sư trọng đạo, khi sư tôn có chuyện buồn rầu phiền toái, làm đệ tử cần phải... vì sư tôn bài ưu giải nạn."
"Ngươi!"
Mặt Trình Mộc Quân ửng đỏ, chưa nói xong một câu, tay Hách Viễn đã dán vào.
Những chuyện tiếp theo, Trình Mộc Quân không muốn nhớ lại, hắn thả trôi suy nghĩ, thẳng đến khi kết thúc.
Trên giường ngọc, những tà áo vương vãi như hoa nở rộ.
Trình Mộc Quân hoàn hồn, cũng không biết mình đã nằm lên giường từ khi nào, trung y rối loạn.
Mà Hách Viễn ngồi ở mép giường, quần áo chỉnh tề, gương mặt vẫn không có cảm xúc gì, chỉ có một đôi con ngươi nóng bỏng như có thể đốt cháy không khí lạnh băng chung quanh.
Hắn đè tay Hách Viễn lại: "Ngươi đây là khi sư diệt tổ."
"Đệ tử biết." Hách Viễn đáp lại, dùng sức lực không thể phản kháng kéo tay Trình Mộc Quân ra.
Trình Mộc Quân nâng tay, ống tay áo to rộng mềm mại buông xuống, ngăn trở đôi mắt. Hắn không nhìn Hách Viễn, không muốn đối mặt.
Hách Viễn khựng lại một chút, như nhớ đến ký ức gì, đồng tử hơi co lại.
Một luồng linh khí tham nhập đan điền, sau đó bất ngờ khống chế nguyên thần Trình Mộc Quân, phòng ngừa hắn lại phản kháng làm thương tổn chính mình.
"Đa tạ sư tôn nhắc nhở." Thanh âm Hách Viễn càng lúc càng gần, đã gần như thì thầm vào tai.
"Ngươi trong trí nhớ của ta, tự bạo mấy lần, lần nào cũng vậy, ta đều không kịp ngăn cản."
Trình Mộc Quân: "......"
Ưm.
Thân thể Úc Quân quá mẫn cảm, hắn gần như muốn mất đi lý trí, đắm chìm trong đó. Nhưng ngay khoảnh khắc này, Trình Mộc Quân đột nhiên nhớ đến một chuyện. Đúng, thân thể này.
Hắn buông lỏng tay, ngay khi Hách Viễn áp lên, nói một câu.
"Đây không phải thân thể của ta."
Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy, nhưng lại dập tắt hoàn toàn ngọn lửa nóng cháy trong mắt Hách Viễn.
Y dừng động tác lại, lẳng lặng nhìn Trình Mộc Quân.
"Cũng đúng."
Trình Mộc Quân nhắm mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được Hách Viễn khép vạt áo mình lại, sau đó đứng dậy rời đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, Trình Mộc Quân nhìn thấy Hách Viễn cởi áo ngoài xuống, phủ lên người mình.
Bên dưới đạo bào bạch đế lam văn, vẫn là một thân y phục màu xám.
Từ đầu đến cuối, Hách Viễn chưa từng buông.
Hách Viễn rời đi, nhưng xích sắt màu đen vẫn không biến mất. Trình Mộc Quân cũng không nhúc nhích, cứ nằm trên giường ngọc, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà.
Cuối cùng hệ thống cũng thoát khỏi một đống mosaic, nhìn thấy bộ dạng chịu đả kích nặng nề của Trình Mộc Quân, hơi lo lắng. Nó cũng biết thuộc tính phóng đại cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ đến đâu, có thể giúp thần phá tình kiếp, tất nhiên là không dễ dàng nhìn thấu.
"Cậu, cậu ổn chứ."
Trình Mộc Quân bị vây trong hỗn loạn, hồi lâu sau mới đáp:
"Không tốt lắm, thế mà lúc nãy tôi suýt bị Hách Viễn dụ dỗ, cảm thấy nếu cứ làm tiếp thì cũng không sao."
Hô —— hệ thống: "Cậu động lòng?"
"Ừm."
"Vậy tình kiếp của cậu được cứu rồi?"
Trình Mộc Quân thả tay xuống, gương mặt vẫn bình tĩnh gần như lãnh khốc: "Vô dụng, động lòng, thích hay tình dục, tất cả đều chỉ là cảm xúc nhất thời, không thể lưu lại, không có ý nghĩa, vẫn nên sửa chữa tuyến thế giới, sau đó nhanh chóng rời đi."
"......" Trình Mộc Quân vẫn là Trình Mộc Quân.
Hệ thống tạm dừng một chút, đề nghị: "Nếu không, cậu mặc Hách Viễn đi?"
Trình Mộc Quân không chút do dự: "Không được, vừa rồi đã là cực hạn, nếu tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ bị cảm xúc tiêu cực ép phát điên."
"A này......"
Trình Mộc Quân nói tiếp, không phải nói cho hệ thống nghe, mà là đang nhắc nhở chính mình.
"Lúc trước tôi không có ký ức, bởi vì cảm xúc tiêu cực này nên đã đâm chết linh hồn nữ chủ, lại mổ đạo cốt Hách Viễn. Bây giờ tôi có ký ức, sức chịu đựng cao hơn, thế nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không chịu ảnh hưởng."
"Nếu thật sự xảy ra chuyện sư đồ nghịch luân với Hách Viễn, tôi không dám bảo đảm mình sẽ làm ra chuyện gì."
Trình Mộc Quân không muốn đánh cược.
Hắn thở dài, nói: "Không được, xem ra tôi phải dùng vài biện pháp mạnh, nếu cứ như vậy nữa, không là Hách Viễn không nhịn được thì là tôi không nhịn được, hậu quả rất đáng sợ."
Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc khắp cổ chân Trình Mộc Quân. Với xúc cảm quen thuộc, trận pháp hình thành một sợi xích sắt màu đen khoá chân Trình Mộc Quân lại.
...... Tên Hách Viễn biến thái này.
Trình Mộc Quân thầm mắng trong lòng một câu, biểu cảm trên mặt lại không biến hóa, căng cứng đối diện với Hách Viễn.
Hắn kêu hệ thống ở trong đầu, nói: "Thanh tiến độ thế nào?"
Hệ thống: "Tạm thời ổn định."
Rất tốt, không trừ tiến độ là được.
Hoảng loạn do quay ngựa bất ngờ mang đến nháy mắt biến mất, Trình Mộc Quân nhanh chóng cân nhắc lợi hại, nghĩ xem mình có thể cứu được bao nhiêu.
"Sư tôn, người suy nghĩ thế nào mà lại lừa đệ tử?"
Trình Mộc Quân lạnh lùng nói: "Buông tay."
Từ sau khi Hách Viễn đột phá đến Độ Kiếp cảnh, trở thành người đệ nhất Cửu Châu giới, chưa có ai dám nói chuyện với y như thế.
Y hơi giật mình, buông lỏng tay, cảm thấy sư tôn mình trở về thật rồi.
Trình Mộc Quân đứng dậy, ngồi xuống ghế tựa bên cạnh.
Hách Viễn không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thái đả tọa nhập định như trước. Chỉ là ánh mắt lại tham lam đuổi theo từng cử chỉ của Trình Mộc Quân, dường như trở lại lúc mới vào tông môn, trở lại làm đứa bé ngây thơ mà trong mắt chỉ có sư tôn kia.
Trình Mộc Quân sửa sang lại góc áo, lúc này mới nói: "Cuối cùng vẫn bị ngươi nhận ra."
Hách Viễn hỏi: "Vì sao sư tôn lại gạt ta? Vì sao.... không nhận ta?"
Trình Mộc Quân nói: "Ý đồ thi hành thuật nghịch sinh tử, ngươi làm chuyện nghịch thiên như thế, vì sao ta phải nhận ngươi?"
Hách Viễn lại hỏi: "Vậy, tại sao sư tôn lại muốn cứu ta."
"Ngươi......" Trình Mộc Quân hơi ngập ngừng: "Dù sao ngươi cũng là đệ tử của ta, đệ tử đi nhầm đường, vi sư cũng có trách nhiệm."
Hách Viễn im lặng một lát rồi bỗng nhiên đứng dậy, bước chầm chậm đến gần.
Y dừng lại ở khoảng cách Trình Mộc Quân một bước: "Sư tôn, ngươi nhìn thấy... bên trong ảo trận?"
Trình Mộc Quân đối mắt với y, không hề chột dạ: "Ta đã từng nói với ngươi về trận pháp, chuyện bên trong ảo trận vốn không có căn cứ, cũng chỉ có người vào trận mới biết được, sao người khác có thể nhìn thấy?"
Hách Viễn im lặng một lát, nói: "Không sao. Sư tôn, người không bỏ đi là được."
Trình Mộc Quân nghe thấy, khẽ gật đầu: "Được."
Ngay khi hắn nói dứt câu, xích sắt ở cổ chân biến mất.
Trình Mộc Quân biết, trước mắt Hách Viễn chỉ tạm thời được trấn an. Hắn đứng dậy, đi vào động phủ Vấn Đạo Phong vốn thuộc về mình, không quan tâm đến Hách Viễn nữa.
Ngay khi cửa đóng lại, Trình Mộc Quân nghe thấy hệ thống kêu rên.
"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, sao cậu lại lật xe chứ, xong đời rồi, Hách Viễn biến thái như vậy, chắc chắn cậu không chạy được."
Trình Mộc Quân hứng thú nghe hệ thống gào vài phút mới nói: "Thanh tiến độ cũng không giảm, cậu khẩn trương thế làm gì?"
Hệ thống ngây người: "Đúng nhỉ, sao cậu có thể kéo về vậy, tôi còn tưởng là Hách Viễn sẽ biểu diễn tiết mục play phòng tối khi sư diệt tổ đó."
Trình Mộc Quân: "..... Cậu biết nhiều ghê nhỉ. Tuy Hách Viễn điên, thế nhưng tôi thuận thế thừa nhận mình là sư tôn y, mang trong mình thân phận sư tôn, cộng thêm không có tâm ma quấy phá, y sẽ không mất trí. Dù sao y cũng tu đạo vô tình."
Hệ thống phỉ nhổ: "Còn đạo vô tình gì nữa, tôi thấy tất cả đều bị cậu hại hỏng bét rồi."
Trình Mộc Quân: "Câu này sai rồi, khi tu đạo vô tình, Độ Kiếp cảnh chính là khảo nghiệm lớn nhất, thất tình lục dục đã bị lãng quên ở những cảnh giới trước ùa về, tăng theo cấp số nhân, trở thành thử thách lớn nhất, nhìn thấu là có thể phi thăng."
Vừa rồi hắn không thừa nhận chuyện hai người cùng vào ảo cảnh, mặc kệ Hách Viễn có tin hay không, ít nhất cũng chưa đâm thủng tầng giấy kia.
Dưới tác dụng của an hồn khúc, hẳn là giờ Hách Viễn đã miễn cưỡng khống chế tâm ma. Chỉ cần đối phương còn lý trí, họ sẽ không đi đến bước đường sư đồ nghịch luân đó.
Hệ thống nghe giải thích, cái hiểu cái không, "Vậy kế tiếp cậu định làm gì?"
Trình Mộc Quân thở dài: "Đi một bước tính một bước, trước tiên cứ đợi, đừng k1ch thích Hách Viễn, tránh y lại phát bệnh."
***
Trình Mộc Quân bị nhốt ở Vấn Đạo Phong, Hách Viễn thủ cạnh Trình Mộc Quân một tấc cũng không rời.
Hôm nay, cuối cùng Hách Viễn cũng rời đi.
Hẳn là bên Nhiệm Vụ Đường phát hiện nhiệm vụ của Trình Mộc Quân không có tiến triển, người cũng không xuống núi, vì thế tìm tới chưởng môn. Chưởng môn tìm tới Hách Viễn, Hách Viễn rời khỏi Vấn Đạo Phong đã thủ suốt một tháng.
Nhìn kiếm quang y đi xa, Trình Mộc Quân thở phào một hơi.
"Cuối cùng cũng đi rồi."
Mở cấp bậc phòng hộ tối cao của trận pháp thượng cổ, Hách Viễn an tâm rời đi.
Trình Mộc Quân không nói hai lời, lấy bình ngọc đựng máu của Hách Viễn ra chuẩn bị rời khỏi.
Tuy nói giờ trạng thái rất bình thản, thanh tiến độ cũng không có động tĩnh gì. Hách Viễn nhìn như đã buông hết thảy, trở lại cuộc sống êm đềm phụ từ tử hiếu như trước, a không, sư đồ thân cận.
Nhưng Trình Mộc Quân biết, nội tâm Hách Viễn tuyệt đối không êm đềm như vậy.
Cái êm đềm này cũng chỉ là để che giấu nội tâm biến thái mà thôi.
Vì để ngừa những hậu quả thảm thiết hơn xảy ra, Trình Mộc Quân quyết định tích cực chủ động một chút, đi tìm người biết rõ nội tình để tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến việc biến thái của Hách Viễn. Suy cho cùng, trong trí nhớ của Trình Mộc Quân, bọn họ chỉ đơn thuần là tình sư đồ mà thôi.
Tại sao Hách Viễn lại ra nông nỗi như hiện tại, tìm được nguyên nhân mới có thể hốt thuốc đúng bệnh.
Ứng cử viên thích hợp nhất, tất nhiên là Cảnh Triết ở Dược Phong.
Vì không làm Hách Viễn chú ý, Trình Mộc Quân chọn đi bộ xuống Vấn Đạo Phong.
Nhưng không thể ngờ rằng, hắn mới vừa đặt chân lên phiến đá xanh cuối cùng, một đạo kiếm quang đột nhiên rơi xuống.
"Sư tôn."
Trình Mộc Quân cứng lại, không muốn ngẩng đầu.
Hách Viễn lại không ngại, tiến lên thêm một bước, hai người gần đến nỗi hơi thở như hòa vào nhau.
Y mở miệng nói: "Sư tôn."
Giọng nói dịu dàng như gió xuân tháng ba, không hề giống như xuất phát từ gương mặt lạnh lùng không cảm xúc đó.
Trình Mộc Quân ngẩng đầu, đối mắt với y, hỏi: "Sao lại về nhanh vậy?"
Hách Viễn: "Bởi vì, ta đang lừa sư tôn."
Trình Mộc Quân: "......" Tiểu biến thái ngươi có cảm thấy là mình hỏng rồi không?
Hệ thống nói thầm: "Tôi cảm thấy y là bị cậu chơi hỏng."
Hách Viễn nghiêng người, nói: "Trở về đi."
Lúc này, Trình Mộc Quân xoay người, nhấc chân, bước lên thềm đá.
Hách Viễn phía sau hắn, nhắm mắt theo đuôi. Hai người giống như phàm nhân, từng bước một đi lên bậc thang.
Đi được một đoạn đường, Trình Mộc Quân hỏi: "Tại sao ngươi gạt ta?"
Hách Viễn không phải người sẽ lừa gạt người khác. Trình Mộc Quân cảm thấy đây cũng là cơ hội tốt để hiểu biến động tâm lý của Hách Viễn.
Nếu không thể rời khỏi Vấn Đạo Phong đi tìm Cảnh Triết, vậy thì bắt đầu với chính chủ vậy, Trình Mộc Quân nhanh chóng điều chỉnh kế hoạch.
"Sư tôn đã từng nói, muốn dạy dỗ đệ tử, lời nói và việc làm đều phải mẫu mực, đệ tử học từ ngài."
Quái lạ.
Trình Mộc Quân không tức giận chút nào, hoàn toàn thể hiện hết sự khoan dung của một sư tôn: "Sao lại nói vậy?"
"Ta biết ngài muốn chạy, cũng biết ngài có cách rời khỏi, nếu như không lừa ngài, làm sao có thể......"
Hách Viễn ngừng lại, duỗi tay lấy bình ngọc nhỏ khỏi vạt áo Trình Mộc Quân: "Sao có thể biết được bí mật của ngài đây?"
Trình Mộc Quân nhìn Hách Viễn bình tĩnh bóp nát bình ngọc, sau đó, hai người im lặng không nói một lời, tiếp tục bước về phía trước.
Chỉ là bước chân Trình Mộc Quân yên lặng nhanh hơn vài phần. Bản năng hắn cảm thấy nguy cơ, chỉ có chạy nhanh đến nơi trận pháp có hiệu lực mới có thể bảo đảm rằng Hách Viễn sẽ bị áp chế khi nổi điên.
Một đoạn đường này, có thể nói là vô cùng giày vò.
Nhìn thấy cửa đá động phủ, Trình Mộc Quân không khỏi nhẹ thở ra, cũng không quan tâm người phía sau, vội vàng vào động phủ.
Hách Viễn dừng lại ngoài cửa động, đả tọa nhập định ở bãi đất trống bên ngoài, giống hệt như những ngày trước.
Tới phòng ngủ, Trình Mộc Quân vừa cởi bỏ áo ngoài ném sang một bên, lại nghe thấy tiếng động phía sau.
Xoay người, lập tức nhìn thấy Hách Viễn đứng ở cửa.
Hắn nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì?"
Hách Viễn không nói, đi tới giơ tay chạm vào vạt áo Trình Mộc Quân.
Địa phương quen thuộc, tình huống quen thuộc, Trình Mộc Quân run lên, theo bản năng gạt tay Hách Viễn ra.
Bang một tiếng.
Cực kỳ bất ngờ.
Hách Viễn nhìn xuống bàn tay bị gạt ra của mình.
Trình Mộc Quân nhíu mày: "Ngươi bất kính sư tôn?"
Hách Viễn đợi một lát mới tiếp tục động tác. Hắn vẫn duỗi tay đến, kéo vạt áo Trình Mộc Quân ra.
"Nơi này bị rách rồi."
Trình Mộc Quân cúi đầu, thấy áo trong có một vết rạch, hẳn là do kiếm khí khi Hách Viễn rơi xuống làm.
Hách Viễn xoay người, lấy một bộ y phục từ tủ bên cạnh ra: "Sư tôn, thay y phục nhé, được không?"
Khi Trình Mộc Quân thấy rõ y phục trên tay y, theo bản năng lui một bước.
Bộ y phục này rõ ràng là bộ y phục hắn mặc trong ảo cảnh. Chất vải mềm nhẹ như mây, toàn thân màu trắng, không có bất cứ hoa văn dư thừa gì.
Hách Viễn dừng động tác lại, nói: "Sao vậy?"
Trình Mộc Quân đang muốn lắc đầu từ chối, lại nghe đối phương nói: "Quả nhiên sư tôn lại gạt ta, ngươi cũng vào ảo cảnh, cũng nhớ những chuyện trong ảo cảnh, đúng không?"
Lại bị tính kế. Trình Mộc Quân hơi hoảng, vẫn chưa kịp làm gì, đột nhiên cảm thấy cổ tay và cổ chân lạnh lẽo.
Cúi đầu nhìn, là xích sắt màu đen quen thuộc lại xa lạ, mà thân thể Trình Mộc Quân đã hoàn toàn bị khống chế, không thể nhúc nhích.
"Hách Viễn!" Trình Mộc Quân gần như gằn giọng.
Hách Viễn giũ y phục trên tay, nói: "Sư tôn, đệ tử hầu hạ người thay y phục."
Lại, lại điên rồi. Không đúng, căn bản là chưa từng hết điên.
Trình Mộc Quân gần như tuyệt vọng, chỉ có thể nhìn Hách Viễn cởi trung y, áo trong, rồi lại cẩn thận thay y phục cho mình.
Điều khác biệt chính là, động tác của Hách Viễn vô cùng quy củ, không làm bất kỳ hành động dư thừa gì, phảng phất như theo như lời y nói, chỉ là đệ tử hầu sư tôn thay y phục mà thôi.
Cảm xúc căng thẳng của Trình Mộc Quân hơi thả lỏng, lại đột nhiên cảm thấy bên hông mềm nhũn, một âm thanh không thể khống chế tràn ra giữa môi răng.
"Ưm......"
Thanh âm mềm mại, quả thực khó coi. Trình Mộc Quân cứng đơ cả người.
Cái tên đệ tử Úc Quân này, sao thân thể lại thế này chứ!
Rõ ràng chỉ là đang thay quần áo, ngón tay cọ qua bên hông, thậm chí đối phương còn không dừng lại. Nhưng hắn vẫn cảm thấy rùng mình một trận, cảm giác tê dại từ nơi bị đụng chạm chạy dọc theo sống lưng, xông thẳng lên trán, thậm chí còn......
Động tác Hách Viễn cũng dừng lại, tầm mắt hơi hạ xuống.
Trình Mộc Quân nặn ba chữ ra từ kẽ răng: "Ngươi đi ra ngoài." Hắn cảm thấy, có vẻ như lần này mình hoàn toàn lật xe rồi.
Hách Viễn không nhúc nhích, giương mắt nói: "Sư tôn đã từng dạy ta, phải tôn sư trọng đạo, khi sư tôn có chuyện buồn rầu phiền toái, làm đệ tử cần phải... vì sư tôn bài ưu giải nạn."
"Ngươi!"
Mặt Trình Mộc Quân ửng đỏ, chưa nói xong một câu, tay Hách Viễn đã dán vào.
Những chuyện tiếp theo, Trình Mộc Quân không muốn nhớ lại, hắn thả trôi suy nghĩ, thẳng đến khi kết thúc.
Trên giường ngọc, những tà áo vương vãi như hoa nở rộ.
Trình Mộc Quân hoàn hồn, cũng không biết mình đã nằm lên giường từ khi nào, trung y rối loạn.
Mà Hách Viễn ngồi ở mép giường, quần áo chỉnh tề, gương mặt vẫn không có cảm xúc gì, chỉ có một đôi con ngươi nóng bỏng như có thể đốt cháy không khí lạnh băng chung quanh.
Hắn đè tay Hách Viễn lại: "Ngươi đây là khi sư diệt tổ."
"Đệ tử biết." Hách Viễn đáp lại, dùng sức lực không thể phản kháng kéo tay Trình Mộc Quân ra.
Trình Mộc Quân nâng tay, ống tay áo to rộng mềm mại buông xuống, ngăn trở đôi mắt. Hắn không nhìn Hách Viễn, không muốn đối mặt.
Hách Viễn khựng lại một chút, như nhớ đến ký ức gì, đồng tử hơi co lại.
Một luồng linh khí tham nhập đan điền, sau đó bất ngờ khống chế nguyên thần Trình Mộc Quân, phòng ngừa hắn lại phản kháng làm thương tổn chính mình.
"Đa tạ sư tôn nhắc nhở." Thanh âm Hách Viễn càng lúc càng gần, đã gần như thì thầm vào tai.
"Ngươi trong trí nhớ của ta, tự bạo mấy lần, lần nào cũng vậy, ta đều không kịp ngăn cản."
Trình Mộc Quân: "......"
Ưm.
Thân thể Úc Quân quá mẫn cảm, hắn gần như muốn mất đi lý trí, đắm chìm trong đó. Nhưng ngay khoảnh khắc này, Trình Mộc Quân đột nhiên nhớ đến một chuyện. Đúng, thân thể này.
Hắn buông lỏng tay, ngay khi Hách Viễn áp lên, nói một câu.
"Đây không phải thân thể của ta."
Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy, nhưng lại dập tắt hoàn toàn ngọn lửa nóng cháy trong mắt Hách Viễn.
Y dừng động tác lại, lẳng lặng nhìn Trình Mộc Quân.
"Cũng đúng."
Trình Mộc Quân nhắm mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được Hách Viễn khép vạt áo mình lại, sau đó đứng dậy rời đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, Trình Mộc Quân nhìn thấy Hách Viễn cởi áo ngoài xuống, phủ lên người mình.
Bên dưới đạo bào bạch đế lam văn, vẫn là một thân y phục màu xám.
Từ đầu đến cuối, Hách Viễn chưa từng buông.
Hách Viễn rời đi, nhưng xích sắt màu đen vẫn không biến mất. Trình Mộc Quân cũng không nhúc nhích, cứ nằm trên giường ngọc, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà.
Cuối cùng hệ thống cũng thoát khỏi một đống mosaic, nhìn thấy bộ dạng chịu đả kích nặng nề của Trình Mộc Quân, hơi lo lắng. Nó cũng biết thuộc tính phóng đại cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ đến đâu, có thể giúp thần phá tình kiếp, tất nhiên là không dễ dàng nhìn thấu.
"Cậu, cậu ổn chứ."
Trình Mộc Quân bị vây trong hỗn loạn, hồi lâu sau mới đáp:
"Không tốt lắm, thế mà lúc nãy tôi suýt bị Hách Viễn dụ dỗ, cảm thấy nếu cứ làm tiếp thì cũng không sao."
Hô —— hệ thống: "Cậu động lòng?"
"Ừm."
"Vậy tình kiếp của cậu được cứu rồi?"
Trình Mộc Quân thả tay xuống, gương mặt vẫn bình tĩnh gần như lãnh khốc: "Vô dụng, động lòng, thích hay tình dục, tất cả đều chỉ là cảm xúc nhất thời, không thể lưu lại, không có ý nghĩa, vẫn nên sửa chữa tuyến thế giới, sau đó nhanh chóng rời đi."
"......" Trình Mộc Quân vẫn là Trình Mộc Quân.
Hệ thống tạm dừng một chút, đề nghị: "Nếu không, cậu mặc Hách Viễn đi?"
Trình Mộc Quân không chút do dự: "Không được, vừa rồi đã là cực hạn, nếu tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ bị cảm xúc tiêu cực ép phát điên."
"A này......"
Trình Mộc Quân nói tiếp, không phải nói cho hệ thống nghe, mà là đang nhắc nhở chính mình.
"Lúc trước tôi không có ký ức, bởi vì cảm xúc tiêu cực này nên đã đâm chết linh hồn nữ chủ, lại mổ đạo cốt Hách Viễn. Bây giờ tôi có ký ức, sức chịu đựng cao hơn, thế nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không chịu ảnh hưởng."
"Nếu thật sự xảy ra chuyện sư đồ nghịch luân với Hách Viễn, tôi không dám bảo đảm mình sẽ làm ra chuyện gì."
Trình Mộc Quân không muốn đánh cược.
Hắn thở dài, nói: "Không được, xem ra tôi phải dùng vài biện pháp mạnh, nếu cứ như vậy nữa, không là Hách Viễn không nhịn được thì là tôi không nhịn được, hậu quả rất đáng sợ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất