Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Chương 68: C68: Chương 131 + Chương 132
12/06/2022
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 131
Trong văn phòng rộng lớn này có đến mấy chục người, lúc này hầu như tất cả ai nấy đều đang chăm chỉ làm việc, toàn bộ văn phòng yên tĩnh, một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, mà cũng chính vì như vậy, phàm là bất cứ tiếng động kỳ quái nào vang lên, cũng sẽ thu hút sự chú ý của những người khác.
Đầu tiên là người cách Dư Tiêu Nguyệt gần nhất – Kiểu Phong Doanh nghe được một tiếng "Ừng ực" lạ lùng, giống như có người đang cố sức nuốt nước miệng vậy. Hơn nữa tiếng động này không chỉ vang lên có một lần là thôi, mà tiếng này nối tiếp tiếng kia thành một tràng dài, khoảng cách giữa mỗi lần còn càng lúc càng ngắn.
Thực sự là ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của cô.
Không còn cách nào khác, Kiều Phong Doanh ngẩng đầu lên khỏi mớ tài liệu của mình, muốn tìm ra người phát ra âm thành này.
Kết quả vừa nhìn sang, thì thấy bạn thân mình hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào màn hình 3D phía trước, cả một giây để chớp mắt cũng không nỡ bỏ ra, môi thỉnh thoảng lại mím một cái, nhìn xuống cần cổ mảnh khảnh của cô nàng, động tác nuốt nước miếng phải nói là quá rõ ràng.
Nhìn một hồi, lại một tiếng "Ừng ực" nữa vang lên.
Những người khác trong văn phòng, không biết là vô tình hay cố ý, cũng nhìn về phía Dư Tiêu Nguyệt, trong mắt là vẻ tò mò cộng thêm bất đắc dĩ, vậy mà người khỏi xướng mọi chuyện không hề phát giác, vẫn vô cùng tập trung nhìn vào màn hình.
Để tránh bạn thân chọc mọi người tức giận, Kiểu Phong Doanh đành phải vươn tay chọt chọt đối phương mấy cái, để Dư Tiêu Nguyệt chú ý.
Bất thình lình bị chọc như vậy, ánh mắt Dư Tiêu Nguyệt quả nhiên rời khỏi màn hình giả lập, ngơ ngạc nhìn Kiều Phong Doanh, lấy làm lạ hỏi: "Doanh Doanh, bà chọc tôi làm gì ớ, có chuyện gì à?"
Kiều Phong Doanh không vội nói cho bạn thân biết về sự oán giận của các đồng nghiệp khác, dù sao bây giờ Dư Tiêu Nguyệt cũng thôi không nuốt nước miếng nữa rồi. Cô dáo dác ngó về phía màn hình giả lập của Dư Tiêu Nguyệt, lại chỉ thấy đen xì một mảnh, lúc này mới nhớ ra, đây là thiết lập bảo vệ quyền riêng tư đi kèm với quang não cá nhân, trừ phi chủ nhân quang não thiết lập chế độ cùng xem, nếu không, những người khác sẽ không thể nhìn thấy nội dung trên màn hình giả lập.
Bất đắc dĩ, Kiều Phong Doanh chỉ có thể mở miệng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, ban nãy bà xem cái gì đấy, bọn tôi ai cũng nghe được tiếng nuốt nước miếng của bà hết, quá khoa trương, bà xem livestream ẩm thực à?"
Mặc dù hỏi vậy, nhưng trong lòng cô không thực sự nghĩ Dư Tiêu Nguyệt đang xem livestream ẩm thực. Bây giờ thức ăn ở Đế quốc có mùi vị như thế nào, người người nhà nhà đều biết, đồ ăn ngon đã cách bọn họ rất xa rồi, chứ đừng nói tới chuyện thèm đến độ phải nuốt nước miếng.
Quá phóng đại.
Vậy mà nghe Kiều Phong Doanh nói, Dư Tiêu Nguyệt lập tức hăng hái, hớn hở thao tác lên quang não một hồi, sau đó bảo Kiều Phong Doanh mở quang não của mình ra
Kiều Phong Doanh chẳng hiểu mô tê gì, nhưng vẫn nghe theo, mở quang não, trên giao diện trò chuyện của hai người, có một đường link mới được Dư Tiêu Nguyệt gửi tới.
Mở ra xem, còn chưa kịp để ý xem tiêu đề trên đầu của nó là gì, mấy bức ảnh chụp đồ ăn bên trong đã choán hết tâm trí. Thịt kho Đông Pha với nước sốt béo ngậy đặc sánh, thịt viên đầu sư tử màu đỏ au bắt mắt, gà nướng đất sét thơm mềm, trứng sữa hai lớp trắng mịn đàn hồi... Ngay cả món đậu hũ chưng hành lá cũng được chụp lại một cách đầy nghệ thuật, khiến người xem trông thấy mà phát thèm.
"Ừng ực!"
Lần này, đổi thành Kiều Phong Doanh điên cuồng nuốt nước miếng.
Tuy không tận mắt nhìn thấy ngoài thực tế, nhưng Kiều Phong Doanh biết đây đều là đồ ăn, hơn nữa còn là loạt mùi vị cực ngon, chỉ xem ảnh thôi đã khiến cô thèm muốn chết, thật sự không dám tưởng tượng, nếu chúng nó thật sự được đặt ở trước mặt mình, cô sẽ dùng tư thái nào để thưởng thức chúng nó.
Nói không chừng sẽ vừa ăn vừa rớt nước mắt vì cảm động.
Dư Tiêu Nguyệt lặng lẽ sáp lại gần, dùng giọng điệu khoe khoang, thì thầm nói: "Bà cũng thấy giống tôi đúng không? Tôi cảm thấy mấy món này nhất định là siêu ngon, cái topic này được chủ post dựng mấy trăm lầu liền, tất cả đều là ảnh đồ ăn, góp ý với bà một câu, lúc xem đừng chỉ chọn Xem comment của tác giả, bình luận của những người khác cũng thú vị lắm luôn, tất là đều là miêu tả lại hương vị tuyệt hảo của mấy món ăn này, hức hức, phối hợp cùng với nhau, hiệu quả mang lại càng lớn hơn, chỉ là có hơi tốn nước bọt..."
Làm theo lời Dư Tiêu Nguyệt nói, Kiều Phong Doanh bắt đầu lướt xuống, rất nhanh đã thấy bình luận "Đánh giá hương vị đầu tiên, nhìn người này điên cuồng đánh 800 chữ để khen ngợi một món ăn tên là "Ngọc mễ áp chảo", cô không tự chủ được, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Muốn ăn nó quá... Món ngọc mễ áp chảo này, thực sự ngon như lời bọn họ nói sao?
Thấy Kiều Phong Doanh xem topic chăm chú, không buồn trả lời mình, Dư Tiêu Nguyệt cũng không giận, tiếp tục ghé vào tai đối phương lải nhải không ngừng: "Doanh Doanh, tôi bây giờ thấy vô cùng hối hận, tại sao lúc vừa biết đến trò chơi Vùng đất điền viên này, mình lại quên mất sự đặc biệt của nó, cuối cùng thậm chí còn không nhớ gì đến luôn, nếu không phải hôm nay tôi thấy nó trên hotsearch Xingbo, tôi còn không nhớ ra được ấy chứ."
"Ừ..." Kiều Phong Doanh vô thức đáp một tiếng, sau đó đột nhiên hoàn hồn, thốt ra chính cái tên mà mình thấy quen quen, " Vùng đất điền viên á? Topic có liên quan đến trò chơi này sao?"
Nói xong, cô nhìn lên tiêu đề bài viết, phía trên quả nhiên có mấy chữ "Vùng đất điền viên". Sau khi phát hiện chuyện này, Kiều Phong Doanh rõ ràng có chút kinh ngạc, đồ ăn ngon như vậy, thế mà chỉ xuất hiện trong một tựa game giả lập thôi sao? ?
Thực sự khiến người ta thương tâm! Cô có muốn ăn, cũng không ăn được...
Lại nghĩ đến lúc cô và Dư Tiêu Nguyệt biết đến trò chơi này, trên mặt cô không tránh khỏi có chút lúng túng, lúc đó các cô quá qua loa, không tìm hiểu rõ thực hư đã tự mình ra kết luận, khiến bản thân bỏ lỡ một game giả lập đáng giá.
Dư Tiêu Nguyệt và Kiều Doanh Phong đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự hối hận sâu sắc trong mắt đối phương.
Sau đó, Dư Tiêu Nguyệt nhỏ giọng đề nghị, nếu các cô đã phát hiện ra sự đặc biệt của trò chơi này, vậy có muốn xem xét những phần khác của trò chơi không? Đề nghị này lập tức được Kiều Phong Doanh tán thành cả hai tay hai chân, vì vậy, hai người xem hết topic đồ ăn này xong, lại tiếp tục xem "Cuộc sống sinh hoạt của tôi trong Vùng đất điền viên", "Thánh câu cá trong Vùng đất điền viên là ai", "So tài đáng yêu của thú cưng trong Vùng đất điền viên: Tinh linh quặng, ngựa trắng, tôm tít xuất chiến"... Cùng nhiều topic khác nữa, hai người không ngừng phát ra mấy tiếng "Ôi", "A", "Chao ôi", khiến tất cả những người khác trong phòng không nhịn được nữa, phải cử người sang hỏi, rốt cuộc hai cô đang xem cái gì.
Hành động này khiến Dư Tiêu Nguyệt và Kiều Phong Doanh tìm được đối tượng kế tiếp để review, ở trước mặt mọi người trắng trợn khen ngợi sự kỳ diệu của game nông trại này.
Con người ai cũng có lòng hiếu kỳ, nghe hai cô nàng này nói đến mức trên trời dưới đất không đâu có như vậy, trong lòng không khỏi có chút rục rà rục rịch, bèn theo chân hai người vào diễn đàn game tìm kiếm các topic liên quan, dựa theo sở thích của mình mà ấn vào xem xét. Vừa nhìn một cái, lập tức không thể kiềm chế...
"Không ngờ lại có thể thiết kế công việc canh tác chỉ dành cho người máy nông nghiệp thành trò chơi giả lập, người thiết kế ra game này thật đúng là dám nghĩ dám làm, người chơi lại còn cổ vũ nhiệt tình nữa chứ, thật là không thể tưởng tượng nổi."
"Đúng vậy, quả là kỳ lạ, trồng trọt có sức hấp dẫn lớn như vậy sao? Ông xem topic này này, chủ post nói là mỗi lần thu hoạch anh ta đều có cảm giác vô cùng thành tựu, có một lần thậm chí còn trồng liền tù tì 10 lượt lúa mì, hạt lúa mì thu hoạch được đem rải lên trên giường, để bản thân lăn vài vòng, tôi thực sự không thể tưởng tượng ra cảnh này..."
"... Mấy người sao vẫn còn xoắn xuýt vụ trồng trọt thế? Mấu chốt không phải là đồ ăn ở trong game à? Mau tới xem tôi tìm được cái gì này, game streamer phát video trong Vùng đất điền viên, còn là video đánh giá ẩm thực, mau vào xem thử đi!"
Vừa nghe có video liên quan đến đồ ăn, toàn bộ công nhân viên của "Thực phẩm Vị Cổ" đều lên tinh thần, hứng thú bừng bừng châu đầu vào xem.
Kết quả... Trong phòng làm việc rất lâu sau cũng không có ai lên tiếng nói câu nào, trái lại tiếng nuốt nước miếng "Ừng ực" nối nhau liên tiếp, vang khắp cả phòng, một tiếng tiếp một tiếng, giống như một bản hòa âm đặc biệt nào đó.
Sau khi xem liền tù tì ba video, một đám người mới giãy giụa, cố ngăn lại kích động ấn xem tiếp của mình, định chờ sau khi tan làm về nhà mới bổ sung nốt những nội dung còn lại.
Dư Tiêu Nguyệt không nhịn được "Hức" một tiếng, phá vỡ sự bình tĩnh lúc này, mọi người như vừa tỉnh giấc chiêm bao, mặt ai nấy đều hưng phấn đỏ lên, không thể chờ nổi nữa sôi nổi chia sẻ cảm nghĩ của mình sau khi xem xong.
"Trời ạ! Chỉ hận lúc xem mấy video này tôi không nằm trong khoang trò chơi, như vậy còn có thể nếm thử xem mấy món ăn đó hương vị như thế nào, chỉ nghe streamer thuyết minh suông thế này, vẫn cảm thấy không đã nghiền!"
"Streamer này tôi biết, anh ta tên là Ôn Thần, trước kia chuyên phát sóng trực tiếp nấu ăn ở khu ẩm thực, không ngờ đối phương đánh giá ẩm thực trông còn chuyên nghiệp hơn, chắc là có kinh nghiệm tích lũy từ trước! Aiz, nghĩ đến lời anh ta nói, nước miếng của tôi lại không kìm được, muốn chảy ra nữa rồi!"
"A a a, trong trò chơi này sao có nhiều món ăn dữ vậy, nghe nói mỗi ngày chỉ cần tiêu 100 tinh tệ là có thể mua được 10 giỏ thực phẩm, bên trong tất cả đều là đồ ăn ngon, đến nay đã xuất hiện hơn hai nghìn món ăn khác nhau rồi..."
"Đáng ghét, tại sao đến tận bây giờ tôi mới biết đến trò chơi này! Nghe nói game này đăng tải sắp được hai tháng rồi, thế mà bây giờ tôi mới nghe nói..."
"Bình thường mà, chúng ta không thức tỉnh gien thú, không phải thú nhân, cũng không mắc phải Chứng đứt gãy gien, hứng thú đối với game giả lập dĩ nhiên là không lớn, lúc bình thường không để ý đến tin tức ở phương diện này, bỏ qua cũng là chuyện bình thường."
"Ầy, mấy người nói vậy cũng không sai, nhưng vừa nghĩ đến chuyện mình bỏ lỡ nhiều như vậy, trong lòng tôi lại cảm thấy hối hận, vô cùng hối hận!"
Nghe đến đó Dư Tiêu Nguyệt đã không khống chế được nét mặt của mình, mấp máy môi, muốn nói gì đó, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Kiều Phong Doanh thấy bạn thân mình như vậy, lập tức biết đối phương đang xoắn xuýt vì cái gì, nghĩ một chút, giọng điệu cũng coi như bình tĩnh kể lại chuyện xảy ra cách đây không lâu.
"Thực ra, cách đây không lâu, tôi và Nguyệt Nguyệt đã biết đến sự tồn tại của trò chơi này rồi, là do cư dân mạng tag chúng ta trên Xingbo, đề nghị xem qua, lúc đó chúng tôi không để trong lòng, sau này lại vì công việc bận rộn mà quên béng đi mất. Giờ nhìn thấy trò chơi này, cũng coi như là đúng lúc gặp may..."
Các đồng nghiệp tỏ ra thấu hiểu, an ủi: "Thời gian vừa rồi, công việc của chúng ta đúng là bận thật, toàn bộ ăn ở đều ở công ty luôn không nói, còn vì đảm bảo hiệu quả công việc mà dịch dinh dưỡng và nước tăng lực cùng uống hết chai này đến chai kia, vất vả lắm mới làm ra được một sản phẩm dịch dinh dưỡng mới để giám độc cảm thấy hài lòng. Bận tối mắt tối mũi như vậy, bất cẩn quên mất vài chuyện cũng là chuyện bình thường."
"Nhưng như vậy lại có một vấn đề khác nữa." Một đồng nghiệp khác nói, "Bây giờ chúng ta đều biết đến trò chơi Vùng đất điền viên này, còn biết thức ăn trong game có hương vị vượt xa ngoài thực tế, nhưng chúng ta báo cáo chuyện này lên như thế nào đây?"
Sở dĩ cần báo cáo lên, đương nhiên chính là vì bọn họ muốn công ty của mình đạt được thỏa thuận hợp tác với người thiết kế game, bắt tay làm ra khẩu vị dịch dinh dưỡng mới được tất cả mọi người yêu thích.
Dư Tiêu Nguyệt siết chặt nắm đấm, đứng dậy nói: "Để tôi nói!"
___________________
Trứng sữa hai lớp
Đậu hũ chưng hành lá
---o0o---
Chương 132
Tạm thời không nói đến chuyện, sau khi Dư Tiêu Nguyệt báo cáo chuyện này lên, giám đốc công ty "Thực phẩm Vị Cổ" sẽ có phản ứng như thế nào.
Cùng lúc đó, trong Viện nghiên cứu Đế quốc cũng có mấy ông lão tinh thần quắc thước đang tụm lại cùng nhau, nhìn chằm chằm một màn hình giả lập, xem đến say sưa.
"Những người này nói có thật không, trò chơi này thực sự lợi hại như vậy à, hơn cả mấy tựa game giả lập chế tác lớn kia sao?
"Cái này thì không chắc, dù sao số người chơi bây giờ cũng mới chỉ có năm nghìn người, thỉnh thoảng có hiệu quả tốt với đôi ba người cũng dễ hiểu thôi, chúng ta cứ chờ đến đợt kiểm trả đo lường tháng sau rồi hãy nói."
"Ôi, nếu thực sự là hiểu quả vượt xa những game khác, trò chơi này chắc chắc sẽ nổi như cồn cho xem! Ầy? Đây không phải là nhóc Trịnh à, nghe nhân viên của cậu nói dạo gần đây cậu nghĩ phép để chơi game hả, là trò gì đấy?"
Lúc này đúng lúc Trịnh Dịch đi ngang qua, bị mấy ông cụ này nhìn thấy, lập tức vẫy tay gọi anh ta qua.
Trịnh Dịch cũng chính là [Xới cho tôi bát cơm], không giống với nick trong game, ngoài thực tế anh ta là một thanh niên điềm đạm, chín chắn. Thấy mấy ông cụ gọi mình, anh ta lập tức đi tới, liếc mắt nhìn nội dung trên màn hình giả lập, rồi đáp: "Chính là game Vùng đất điền viên mà các bác đang xem đấy ạ, gần đây cháu vẫn đang chơi trò này."
Chuyện này thực sự vô cùng khó tin, mấy ông cụ lập tức trừng mắt, dựng lông mày, không vui nói: "Nhóc thối, cậu chơi trò chơi vui như vậy, thế mà lại không kể lại những chỗ đặc biệt của nó cho đám bọn tôi, cậu xem những người khác đang nói gì trên Xingbo đi, đều nói Vùng đất điền viên có thể trị hết Chứng đứt gãy gien của bọn họ đây này! Viện nghiên cứu của chúng ta luôn nghiên cứu về vấn đề này, người mình thì rõ ràng đang chơi ở trong game, thế mà lại phải chờ người khác đăng rầm rộ lên Xingbo mới biết tin!"
Nói mãi nói mãi, giọng điệu bắt đầu trở nên chua chát, giống như không phải đang giận Trịnh Dịch biết mà không báo, thay vào đó nghe như tại Trịnh Dịch lén lút gạt bọn họ đi chơi một mình hơn.
Bị mấy ông cụ dằn hắt như thế, Trịnh Dịch ít nhiều gì cũng thấy ngại ngùng, dừng một chút mới lên tiếng: "Cháu... Tự nhiên quên mất."
Bởi gì trò chơi này chơi quá vui, anh ta trầm mê vào trong đó. Mà chính vì trầm mê vào game, anh ta quên béng luôn, không báo lại chuyện này với những người khác trong Viện nghiên cứu.
Mấy ông cụ ai nấy đều bị chọc tức, không khác gì con cá nóc.
Người trẻ tuổi không có võ đức, khoe khoang quá đáng.
Bọn họ lập tức không khách sáo, đuổi Trịnh Dịch thẳng cửa.
Trịnh Dịch cảm thấy bản thân vô cùng oan ức, rõ ràng là mấy ông cụ này bảo anh ta nói mà.
*
Bạch Lê out ra khỏi game, lại lướt Xingbo một vòn, đúng lúc nhìn thấy nick của người nào đó đăng bài mới cách đây mấy phút.
"Làm nông thật là vui V: Những điều tâm đắc rút ra sau hai tháng trong game Vùng đất điền viên, hi vọng có thể giúp một chút gì đó cho những người chơi khác trong game cùng các bạn mạng chưa thể tham gia cùng. [Hình ảnh] x 20"
Mười chín bức ảnh phía trên lít nha lít nhít toàn là chữ, trong đó không chỉ mô tả động tác chính xác khi trồng trọt, mà còn bao gồm hướng dẫn sử dụng phối hợp nước suối thần kỳ cùng phân bón một cách tiết kiệm nhất, các quy hoạch sân vườn hợp lý, hương dẫn cách câu cá, nguồn cảm hứng chế tác các món ăn mới... Có thể nói là vô cùng chi tiết tỉ mỉ. Bức ảnh cuối cùng chính là ảnh chụp bé sư tử con vừa mới chào đời, đang cuộn mình ngủ ngon lành, trông vô cùng dễ thương, đáng yêu.
Bên dưới đã có không ít bình luận của người chơi và cư dân mạng.
"Chín kiểu say: Phụt, ha ha ha! Anh đại hệ nạp tiền dạy chúng ta các sử dụng tiết kiệm phân bón và nước suối thần kỳ này, đây chính là chuyện hề hước nhất mà tôi nghe được trong năm nay đấy!"
"Toại Diệp: Có sao nói vậy, phần hướng dẫn cho người mới này thực sự rất có tâm, tôi lưu về rồi, hi vọng tháng sau có thể thành công cướp được tiêu chuẩn đăng nhập, được vào game trải nghiệm! (Lê Lê nhìn tui này, Lê Lê nhìn tui này!)"
"Linh hồn nước tương: Mèo nhỏ thiệt đáng yêu quá đi, à nhầm, bé sư tử đáng yêu quá đi, muốn xoa một cái quá! !"
Lướt xem bình luận một hồi, Bạch Lê ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy chủ nhân nick Xingbo này từ trong phòng mình đi ra, chỉ động nói với cậu: "Tôi thấy hotsearch trên Xingbo rồi, việc này cậu không cần để trong lòng, nhất định là có người đứng đằng sau thúc đẩy, phần lớn cư dân mạng vẫn đứng về phía cậu."
Nửa chữ cũng không nhắc đến việc bản thân âm thầm "Lên tiếng ủng hộ" Bạch Lê trên Xingbo.
Bạch Lê mỉm cười, cũng không nhắc đến chuyện mình đã thấy bài viết trên Xingbo của đối phương, còn an ủi ngược lại, nói, mấy chuyện trên mạng cậu không hề để trong lòng, trên mạng vũ trụ mặc kệ bọn họ muốn nói sao thì nói, cậu chỉ cần chăm chỉ thiết kế game của mình là được.
Thấy Bạch Lê không có vẻ gì là không vui, Văn Tinh Diệu mới an tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, không chờ hắn am tâm được bao lâu, đã thấy Bạch Lê mở cửa căn phòng đối diện, đi vào ôm lấy hồ ly đen, tâm trạng hắn giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, từ đỉnh cao nhất, rơi tụt một phát xuống dưới đáy, sau đó không bò lên nổi nữa.
Hồ ly nhỏ thì không ngừng kêu "Ư ử", cọ cọ Bạch Lê, cố hết sức tìm kiếm hương vị dễ ngửi mấy hôm trước, nhưng mà tìm khắp nơi đều không thấy, lại càng thêm sốt ruột.
Bạch Lê không hiểu sao đột nhiên nó lại nghịch ngợm như vậy, kiên nhẫn dỗ dành một chốc, rồi đặt hồ ly nhỏ xuống đất cho nó tự chơi.
Hồ ly nhỏ hồn nhiên vô tư, tìm mãi không thấy mùi hương dễ chịu kia đâu thì cũng không nghĩ đến nữa, tự chơi xoay vòng tròn với cái đuôi xù của mình.
*
Lại thêm một ngày trôi qua, thời gian đã là cuối tháng.
Bạch Lê giống như thường lệ, nhận được thông báo trò chơi đã được thăng hạng, lọt vào vòng trong của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập", cũng nói cho cậu biết khoản thu nhập tháng này sẽ được kết toán trong ngày, ngày mai tiền sẽ được chuyển tới tài khoản cá nhân của cậu.
Đồng thời, trong thông báo còn đính kèm theo một số liên lạc cá nhân, nói sau lần thăng hạng này, mỗi thí sinh dự thi sẽ có số liên lạc của một nhân viên công tác chính thức, nếu có bất cứ thắc mắc hay vấn đề gì không hiểu, thí sinh có thể liên hệ với bọn họ để nhờ tư vấn. Nhưng vì số lượng người tham dự quá nhiều, những nhân viên này không phải chỉ chuyên môn hỗ trợ một người, hi vọng các thí sinh có thể thông cảm.
Bạch Lê nghĩ một chút, không vội đi xem khoản thu nhập trong game của mình tháng này là bao nhiêu, mà gửi lời mời kết bạn với nhân viên công tác kia trước. Nhưng cậu chờ một lúc khá lâu vẫn không thấy thông báo kết bạn thành công, đoán chắc đối phương còn đang bận, bèn không chờ tiếp nữa.
Không hề hay biết, nhân viên công tác mà cậu tưởng đang bận kia lúc này đang bị bạn đồng nghiệp đè ra "Hành hung", vậy mà y còn vừa ăn đánh vừa tủm tỉm cười một cách sung sướng, khiến bạn đồng nghiệp tức giận, ra tay càng mạnh hơn! Hừ, chính là thằng nhóc này, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, thế mà lại được phân tới hỗ trợ người kia.
Giờ còn ai mà không biết, người thiết kế ra trò chơi này chính là hắc mã năm nay, khoản thu nhập từ game cao chót vót không nói, ngay cả lượt thảo luận trên Xingbo và diễn đàn đều là một đường đi lên thẳng tắp! Mà nhân viên hỗ trợ liên hệ với người thiết kế game như bọn họ, tiền thưởng mỗi tháng đều liên quan trực tiếp đến khoản thu nhập từ trò chơi của người thiết kế.
Thật sự quá lời cho thằng nhóc này!
Bạch Lê quay sang xem giao diện thu nhập từ trò chơi của mình, bên trên là một chuỗi số thật dài, khoản thu nhập tháng này cũng đạt mức khủng, 57.280.917 tinh tệ, khấu trừ 30%, cậu vẫn nhận được 40.096.641,9 tinh tệ. Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị từ trước, lúc này tim cậu cũng không khỏi loạn nhịp, sau đó thình thình thình nhảy lên.
Trời ạ! Thật nhiều tiền, sao trò chơi cậu làm lại có thể kiếm được nhiều dữ vậy!
Tháng trước, cậu kiếm được tổng cộng 3.426.791 tinh tệ, tháng này người chơi nhân lên gấp mười, tiền kiếm được còn nhiều hơn gấp chục lần kha khá. Ngẫm lại thì cũng đúng, tháng hai vừa có nhiệm vụ cộng đồng, vừa có sự kiện tháng, sau nữa lại có "Bình chọn trang trí phòng ốc của người chơi", mấy món như nước suối thần kỳ cùng đồ nội thất gia dụng đã chiếm phần lớn chi tiêu của người chơi rồi.
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 131
Trong văn phòng rộng lớn này có đến mấy chục người, lúc này hầu như tất cả ai nấy đều đang chăm chỉ làm việc, toàn bộ văn phòng yên tĩnh, một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, mà cũng chính vì như vậy, phàm là bất cứ tiếng động kỳ quái nào vang lên, cũng sẽ thu hút sự chú ý của những người khác.
Đầu tiên là người cách Dư Tiêu Nguyệt gần nhất – Kiểu Phong Doanh nghe được một tiếng "Ừng ực" lạ lùng, giống như có người đang cố sức nuốt nước miệng vậy. Hơn nữa tiếng động này không chỉ vang lên có một lần là thôi, mà tiếng này nối tiếp tiếng kia thành một tràng dài, khoảng cách giữa mỗi lần còn càng lúc càng ngắn.
Thực sự là ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của cô.
Không còn cách nào khác, Kiều Phong Doanh ngẩng đầu lên khỏi mớ tài liệu của mình, muốn tìm ra người phát ra âm thành này.
Kết quả vừa nhìn sang, thì thấy bạn thân mình hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào màn hình 3D phía trước, cả một giây để chớp mắt cũng không nỡ bỏ ra, môi thỉnh thoảng lại mím một cái, nhìn xuống cần cổ mảnh khảnh của cô nàng, động tác nuốt nước miếng phải nói là quá rõ ràng.
Nhìn một hồi, lại một tiếng "Ừng ực" nữa vang lên.
Những người khác trong văn phòng, không biết là vô tình hay cố ý, cũng nhìn về phía Dư Tiêu Nguyệt, trong mắt là vẻ tò mò cộng thêm bất đắc dĩ, vậy mà người khỏi xướng mọi chuyện không hề phát giác, vẫn vô cùng tập trung nhìn vào màn hình.
Để tránh bạn thân chọc mọi người tức giận, Kiểu Phong Doanh đành phải vươn tay chọt chọt đối phương mấy cái, để Dư Tiêu Nguyệt chú ý.
Bất thình lình bị chọc như vậy, ánh mắt Dư Tiêu Nguyệt quả nhiên rời khỏi màn hình giả lập, ngơ ngạc nhìn Kiều Phong Doanh, lấy làm lạ hỏi: "Doanh Doanh, bà chọc tôi làm gì ớ, có chuyện gì à?"
Kiều Phong Doanh không vội nói cho bạn thân biết về sự oán giận của các đồng nghiệp khác, dù sao bây giờ Dư Tiêu Nguyệt cũng thôi không nuốt nước miếng nữa rồi. Cô dáo dác ngó về phía màn hình giả lập của Dư Tiêu Nguyệt, lại chỉ thấy đen xì một mảnh, lúc này mới nhớ ra, đây là thiết lập bảo vệ quyền riêng tư đi kèm với quang não cá nhân, trừ phi chủ nhân quang não thiết lập chế độ cùng xem, nếu không, những người khác sẽ không thể nhìn thấy nội dung trên màn hình giả lập.
Bất đắc dĩ, Kiều Phong Doanh chỉ có thể mở miệng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, ban nãy bà xem cái gì đấy, bọn tôi ai cũng nghe được tiếng nuốt nước miếng của bà hết, quá khoa trương, bà xem livestream ẩm thực à?"
Mặc dù hỏi vậy, nhưng trong lòng cô không thực sự nghĩ Dư Tiêu Nguyệt đang xem livestream ẩm thực. Bây giờ thức ăn ở Đế quốc có mùi vị như thế nào, người người nhà nhà đều biết, đồ ăn ngon đã cách bọn họ rất xa rồi, chứ đừng nói tới chuyện thèm đến độ phải nuốt nước miếng.
Quá phóng đại.
Vậy mà nghe Kiều Phong Doanh nói, Dư Tiêu Nguyệt lập tức hăng hái, hớn hở thao tác lên quang não một hồi, sau đó bảo Kiều Phong Doanh mở quang não của mình ra
Kiều Phong Doanh chẳng hiểu mô tê gì, nhưng vẫn nghe theo, mở quang não, trên giao diện trò chuyện của hai người, có một đường link mới được Dư Tiêu Nguyệt gửi tới.
Mở ra xem, còn chưa kịp để ý xem tiêu đề trên đầu của nó là gì, mấy bức ảnh chụp đồ ăn bên trong đã choán hết tâm trí. Thịt kho Đông Pha với nước sốt béo ngậy đặc sánh, thịt viên đầu sư tử màu đỏ au bắt mắt, gà nướng đất sét thơm mềm, trứng sữa hai lớp trắng mịn đàn hồi... Ngay cả món đậu hũ chưng hành lá cũng được chụp lại một cách đầy nghệ thuật, khiến người xem trông thấy mà phát thèm.
"Ừng ực!"
Lần này, đổi thành Kiều Phong Doanh điên cuồng nuốt nước miếng.
Tuy không tận mắt nhìn thấy ngoài thực tế, nhưng Kiều Phong Doanh biết đây đều là đồ ăn, hơn nữa còn là loạt mùi vị cực ngon, chỉ xem ảnh thôi đã khiến cô thèm muốn chết, thật sự không dám tưởng tượng, nếu chúng nó thật sự được đặt ở trước mặt mình, cô sẽ dùng tư thái nào để thưởng thức chúng nó.
Nói không chừng sẽ vừa ăn vừa rớt nước mắt vì cảm động.
Dư Tiêu Nguyệt lặng lẽ sáp lại gần, dùng giọng điệu khoe khoang, thì thầm nói: "Bà cũng thấy giống tôi đúng không? Tôi cảm thấy mấy món này nhất định là siêu ngon, cái topic này được chủ post dựng mấy trăm lầu liền, tất cả đều là ảnh đồ ăn, góp ý với bà một câu, lúc xem đừng chỉ chọn Xem comment của tác giả, bình luận của những người khác cũng thú vị lắm luôn, tất là đều là miêu tả lại hương vị tuyệt hảo của mấy món ăn này, hức hức, phối hợp cùng với nhau, hiệu quả mang lại càng lớn hơn, chỉ là có hơi tốn nước bọt..."
Làm theo lời Dư Tiêu Nguyệt nói, Kiều Phong Doanh bắt đầu lướt xuống, rất nhanh đã thấy bình luận "Đánh giá hương vị đầu tiên, nhìn người này điên cuồng đánh 800 chữ để khen ngợi một món ăn tên là "Ngọc mễ áp chảo", cô không tự chủ được, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Muốn ăn nó quá... Món ngọc mễ áp chảo này, thực sự ngon như lời bọn họ nói sao?
Thấy Kiều Phong Doanh xem topic chăm chú, không buồn trả lời mình, Dư Tiêu Nguyệt cũng không giận, tiếp tục ghé vào tai đối phương lải nhải không ngừng: "Doanh Doanh, tôi bây giờ thấy vô cùng hối hận, tại sao lúc vừa biết đến trò chơi Vùng đất điền viên này, mình lại quên mất sự đặc biệt của nó, cuối cùng thậm chí còn không nhớ gì đến luôn, nếu không phải hôm nay tôi thấy nó trên hotsearch Xingbo, tôi còn không nhớ ra được ấy chứ."
"Ừ..." Kiều Phong Doanh vô thức đáp một tiếng, sau đó đột nhiên hoàn hồn, thốt ra chính cái tên mà mình thấy quen quen, " Vùng đất điền viên á? Topic có liên quan đến trò chơi này sao?"
Nói xong, cô nhìn lên tiêu đề bài viết, phía trên quả nhiên có mấy chữ "Vùng đất điền viên". Sau khi phát hiện chuyện này, Kiều Phong Doanh rõ ràng có chút kinh ngạc, đồ ăn ngon như vậy, thế mà chỉ xuất hiện trong một tựa game giả lập thôi sao? ?
Thực sự khiến người ta thương tâm! Cô có muốn ăn, cũng không ăn được...
Lại nghĩ đến lúc cô và Dư Tiêu Nguyệt biết đến trò chơi này, trên mặt cô không tránh khỏi có chút lúng túng, lúc đó các cô quá qua loa, không tìm hiểu rõ thực hư đã tự mình ra kết luận, khiến bản thân bỏ lỡ một game giả lập đáng giá.
Dư Tiêu Nguyệt và Kiều Doanh Phong đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự hối hận sâu sắc trong mắt đối phương.
Sau đó, Dư Tiêu Nguyệt nhỏ giọng đề nghị, nếu các cô đã phát hiện ra sự đặc biệt của trò chơi này, vậy có muốn xem xét những phần khác của trò chơi không? Đề nghị này lập tức được Kiều Phong Doanh tán thành cả hai tay hai chân, vì vậy, hai người xem hết topic đồ ăn này xong, lại tiếp tục xem "Cuộc sống sinh hoạt của tôi trong Vùng đất điền viên", "Thánh câu cá trong Vùng đất điền viên là ai", "So tài đáng yêu của thú cưng trong Vùng đất điền viên: Tinh linh quặng, ngựa trắng, tôm tít xuất chiến"... Cùng nhiều topic khác nữa, hai người không ngừng phát ra mấy tiếng "Ôi", "A", "Chao ôi", khiến tất cả những người khác trong phòng không nhịn được nữa, phải cử người sang hỏi, rốt cuộc hai cô đang xem cái gì.
Hành động này khiến Dư Tiêu Nguyệt và Kiều Phong Doanh tìm được đối tượng kế tiếp để review, ở trước mặt mọi người trắng trợn khen ngợi sự kỳ diệu của game nông trại này.
Con người ai cũng có lòng hiếu kỳ, nghe hai cô nàng này nói đến mức trên trời dưới đất không đâu có như vậy, trong lòng không khỏi có chút rục rà rục rịch, bèn theo chân hai người vào diễn đàn game tìm kiếm các topic liên quan, dựa theo sở thích của mình mà ấn vào xem xét. Vừa nhìn một cái, lập tức không thể kiềm chế...
"Không ngờ lại có thể thiết kế công việc canh tác chỉ dành cho người máy nông nghiệp thành trò chơi giả lập, người thiết kế ra game này thật đúng là dám nghĩ dám làm, người chơi lại còn cổ vũ nhiệt tình nữa chứ, thật là không thể tưởng tượng nổi."
"Đúng vậy, quả là kỳ lạ, trồng trọt có sức hấp dẫn lớn như vậy sao? Ông xem topic này này, chủ post nói là mỗi lần thu hoạch anh ta đều có cảm giác vô cùng thành tựu, có một lần thậm chí còn trồng liền tù tì 10 lượt lúa mì, hạt lúa mì thu hoạch được đem rải lên trên giường, để bản thân lăn vài vòng, tôi thực sự không thể tưởng tượng ra cảnh này..."
"... Mấy người sao vẫn còn xoắn xuýt vụ trồng trọt thế? Mấu chốt không phải là đồ ăn ở trong game à? Mau tới xem tôi tìm được cái gì này, game streamer phát video trong Vùng đất điền viên, còn là video đánh giá ẩm thực, mau vào xem thử đi!"
Vừa nghe có video liên quan đến đồ ăn, toàn bộ công nhân viên của "Thực phẩm Vị Cổ" đều lên tinh thần, hứng thú bừng bừng châu đầu vào xem.
Kết quả... Trong phòng làm việc rất lâu sau cũng không có ai lên tiếng nói câu nào, trái lại tiếng nuốt nước miếng "Ừng ực" nối nhau liên tiếp, vang khắp cả phòng, một tiếng tiếp một tiếng, giống như một bản hòa âm đặc biệt nào đó.
Sau khi xem liền tù tì ba video, một đám người mới giãy giụa, cố ngăn lại kích động ấn xem tiếp của mình, định chờ sau khi tan làm về nhà mới bổ sung nốt những nội dung còn lại.
Dư Tiêu Nguyệt không nhịn được "Hức" một tiếng, phá vỡ sự bình tĩnh lúc này, mọi người như vừa tỉnh giấc chiêm bao, mặt ai nấy đều hưng phấn đỏ lên, không thể chờ nổi nữa sôi nổi chia sẻ cảm nghĩ của mình sau khi xem xong.
"Trời ạ! Chỉ hận lúc xem mấy video này tôi không nằm trong khoang trò chơi, như vậy còn có thể nếm thử xem mấy món ăn đó hương vị như thế nào, chỉ nghe streamer thuyết minh suông thế này, vẫn cảm thấy không đã nghiền!"
"Streamer này tôi biết, anh ta tên là Ôn Thần, trước kia chuyên phát sóng trực tiếp nấu ăn ở khu ẩm thực, không ngờ đối phương đánh giá ẩm thực trông còn chuyên nghiệp hơn, chắc là có kinh nghiệm tích lũy từ trước! Aiz, nghĩ đến lời anh ta nói, nước miếng của tôi lại không kìm được, muốn chảy ra nữa rồi!"
"A a a, trong trò chơi này sao có nhiều món ăn dữ vậy, nghe nói mỗi ngày chỉ cần tiêu 100 tinh tệ là có thể mua được 10 giỏ thực phẩm, bên trong tất cả đều là đồ ăn ngon, đến nay đã xuất hiện hơn hai nghìn món ăn khác nhau rồi..."
"Đáng ghét, tại sao đến tận bây giờ tôi mới biết đến trò chơi này! Nghe nói game này đăng tải sắp được hai tháng rồi, thế mà bây giờ tôi mới nghe nói..."
"Bình thường mà, chúng ta không thức tỉnh gien thú, không phải thú nhân, cũng không mắc phải Chứng đứt gãy gien, hứng thú đối với game giả lập dĩ nhiên là không lớn, lúc bình thường không để ý đến tin tức ở phương diện này, bỏ qua cũng là chuyện bình thường."
"Ầy, mấy người nói vậy cũng không sai, nhưng vừa nghĩ đến chuyện mình bỏ lỡ nhiều như vậy, trong lòng tôi lại cảm thấy hối hận, vô cùng hối hận!"
Nghe đến đó Dư Tiêu Nguyệt đã không khống chế được nét mặt của mình, mấp máy môi, muốn nói gì đó, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Kiều Phong Doanh thấy bạn thân mình như vậy, lập tức biết đối phương đang xoắn xuýt vì cái gì, nghĩ một chút, giọng điệu cũng coi như bình tĩnh kể lại chuyện xảy ra cách đây không lâu.
"Thực ra, cách đây không lâu, tôi và Nguyệt Nguyệt đã biết đến sự tồn tại của trò chơi này rồi, là do cư dân mạng tag chúng ta trên Xingbo, đề nghị xem qua, lúc đó chúng tôi không để trong lòng, sau này lại vì công việc bận rộn mà quên béng đi mất. Giờ nhìn thấy trò chơi này, cũng coi như là đúng lúc gặp may..."
Các đồng nghiệp tỏ ra thấu hiểu, an ủi: "Thời gian vừa rồi, công việc của chúng ta đúng là bận thật, toàn bộ ăn ở đều ở công ty luôn không nói, còn vì đảm bảo hiệu quả công việc mà dịch dinh dưỡng và nước tăng lực cùng uống hết chai này đến chai kia, vất vả lắm mới làm ra được một sản phẩm dịch dinh dưỡng mới để giám độc cảm thấy hài lòng. Bận tối mắt tối mũi như vậy, bất cẩn quên mất vài chuyện cũng là chuyện bình thường."
"Nhưng như vậy lại có một vấn đề khác nữa." Một đồng nghiệp khác nói, "Bây giờ chúng ta đều biết đến trò chơi Vùng đất điền viên này, còn biết thức ăn trong game có hương vị vượt xa ngoài thực tế, nhưng chúng ta báo cáo chuyện này lên như thế nào đây?"
Sở dĩ cần báo cáo lên, đương nhiên chính là vì bọn họ muốn công ty của mình đạt được thỏa thuận hợp tác với người thiết kế game, bắt tay làm ra khẩu vị dịch dinh dưỡng mới được tất cả mọi người yêu thích.
Dư Tiêu Nguyệt siết chặt nắm đấm, đứng dậy nói: "Để tôi nói!"
___________________
Trứng sữa hai lớp
Đậu hũ chưng hành lá
---o0o---
Chương 132
Tạm thời không nói đến chuyện, sau khi Dư Tiêu Nguyệt báo cáo chuyện này lên, giám đốc công ty "Thực phẩm Vị Cổ" sẽ có phản ứng như thế nào.
Cùng lúc đó, trong Viện nghiên cứu Đế quốc cũng có mấy ông lão tinh thần quắc thước đang tụm lại cùng nhau, nhìn chằm chằm một màn hình giả lập, xem đến say sưa.
"Những người này nói có thật không, trò chơi này thực sự lợi hại như vậy à, hơn cả mấy tựa game giả lập chế tác lớn kia sao?
"Cái này thì không chắc, dù sao số người chơi bây giờ cũng mới chỉ có năm nghìn người, thỉnh thoảng có hiệu quả tốt với đôi ba người cũng dễ hiểu thôi, chúng ta cứ chờ đến đợt kiểm trả đo lường tháng sau rồi hãy nói."
"Ôi, nếu thực sự là hiểu quả vượt xa những game khác, trò chơi này chắc chắc sẽ nổi như cồn cho xem! Ầy? Đây không phải là nhóc Trịnh à, nghe nhân viên của cậu nói dạo gần đây cậu nghĩ phép để chơi game hả, là trò gì đấy?"
Lúc này đúng lúc Trịnh Dịch đi ngang qua, bị mấy ông cụ này nhìn thấy, lập tức vẫy tay gọi anh ta qua.
Trịnh Dịch cũng chính là [Xới cho tôi bát cơm], không giống với nick trong game, ngoài thực tế anh ta là một thanh niên điềm đạm, chín chắn. Thấy mấy ông cụ gọi mình, anh ta lập tức đi tới, liếc mắt nhìn nội dung trên màn hình giả lập, rồi đáp: "Chính là game Vùng đất điền viên mà các bác đang xem đấy ạ, gần đây cháu vẫn đang chơi trò này."
Chuyện này thực sự vô cùng khó tin, mấy ông cụ lập tức trừng mắt, dựng lông mày, không vui nói: "Nhóc thối, cậu chơi trò chơi vui như vậy, thế mà lại không kể lại những chỗ đặc biệt của nó cho đám bọn tôi, cậu xem những người khác đang nói gì trên Xingbo đi, đều nói Vùng đất điền viên có thể trị hết Chứng đứt gãy gien của bọn họ đây này! Viện nghiên cứu của chúng ta luôn nghiên cứu về vấn đề này, người mình thì rõ ràng đang chơi ở trong game, thế mà lại phải chờ người khác đăng rầm rộ lên Xingbo mới biết tin!"
Nói mãi nói mãi, giọng điệu bắt đầu trở nên chua chát, giống như không phải đang giận Trịnh Dịch biết mà không báo, thay vào đó nghe như tại Trịnh Dịch lén lút gạt bọn họ đi chơi một mình hơn.
Bị mấy ông cụ dằn hắt như thế, Trịnh Dịch ít nhiều gì cũng thấy ngại ngùng, dừng một chút mới lên tiếng: "Cháu... Tự nhiên quên mất."
Bởi gì trò chơi này chơi quá vui, anh ta trầm mê vào trong đó. Mà chính vì trầm mê vào game, anh ta quên béng luôn, không báo lại chuyện này với những người khác trong Viện nghiên cứu.
Mấy ông cụ ai nấy đều bị chọc tức, không khác gì con cá nóc.
Người trẻ tuổi không có võ đức, khoe khoang quá đáng.
Bọn họ lập tức không khách sáo, đuổi Trịnh Dịch thẳng cửa.
Trịnh Dịch cảm thấy bản thân vô cùng oan ức, rõ ràng là mấy ông cụ này bảo anh ta nói mà.
*
Bạch Lê out ra khỏi game, lại lướt Xingbo một vòn, đúng lúc nhìn thấy nick của người nào đó đăng bài mới cách đây mấy phút.
"Làm nông thật là vui V: Những điều tâm đắc rút ra sau hai tháng trong game Vùng đất điền viên, hi vọng có thể giúp một chút gì đó cho những người chơi khác trong game cùng các bạn mạng chưa thể tham gia cùng. [Hình ảnh] x 20"
Mười chín bức ảnh phía trên lít nha lít nhít toàn là chữ, trong đó không chỉ mô tả động tác chính xác khi trồng trọt, mà còn bao gồm hướng dẫn sử dụng phối hợp nước suối thần kỳ cùng phân bón một cách tiết kiệm nhất, các quy hoạch sân vườn hợp lý, hương dẫn cách câu cá, nguồn cảm hứng chế tác các món ăn mới... Có thể nói là vô cùng chi tiết tỉ mỉ. Bức ảnh cuối cùng chính là ảnh chụp bé sư tử con vừa mới chào đời, đang cuộn mình ngủ ngon lành, trông vô cùng dễ thương, đáng yêu.
Bên dưới đã có không ít bình luận của người chơi và cư dân mạng.
"Chín kiểu say: Phụt, ha ha ha! Anh đại hệ nạp tiền dạy chúng ta các sử dụng tiết kiệm phân bón và nước suối thần kỳ này, đây chính là chuyện hề hước nhất mà tôi nghe được trong năm nay đấy!"
"Toại Diệp: Có sao nói vậy, phần hướng dẫn cho người mới này thực sự rất có tâm, tôi lưu về rồi, hi vọng tháng sau có thể thành công cướp được tiêu chuẩn đăng nhập, được vào game trải nghiệm! (Lê Lê nhìn tui này, Lê Lê nhìn tui này!)"
"Linh hồn nước tương: Mèo nhỏ thiệt đáng yêu quá đi, à nhầm, bé sư tử đáng yêu quá đi, muốn xoa một cái quá! !"
Lướt xem bình luận một hồi, Bạch Lê ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy chủ nhân nick Xingbo này từ trong phòng mình đi ra, chỉ động nói với cậu: "Tôi thấy hotsearch trên Xingbo rồi, việc này cậu không cần để trong lòng, nhất định là có người đứng đằng sau thúc đẩy, phần lớn cư dân mạng vẫn đứng về phía cậu."
Nửa chữ cũng không nhắc đến việc bản thân âm thầm "Lên tiếng ủng hộ" Bạch Lê trên Xingbo.
Bạch Lê mỉm cười, cũng không nhắc đến chuyện mình đã thấy bài viết trên Xingbo của đối phương, còn an ủi ngược lại, nói, mấy chuyện trên mạng cậu không hề để trong lòng, trên mạng vũ trụ mặc kệ bọn họ muốn nói sao thì nói, cậu chỉ cần chăm chỉ thiết kế game của mình là được.
Thấy Bạch Lê không có vẻ gì là không vui, Văn Tinh Diệu mới an tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, không chờ hắn am tâm được bao lâu, đã thấy Bạch Lê mở cửa căn phòng đối diện, đi vào ôm lấy hồ ly đen, tâm trạng hắn giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, từ đỉnh cao nhất, rơi tụt một phát xuống dưới đáy, sau đó không bò lên nổi nữa.
Hồ ly nhỏ thì không ngừng kêu "Ư ử", cọ cọ Bạch Lê, cố hết sức tìm kiếm hương vị dễ ngửi mấy hôm trước, nhưng mà tìm khắp nơi đều không thấy, lại càng thêm sốt ruột.
Bạch Lê không hiểu sao đột nhiên nó lại nghịch ngợm như vậy, kiên nhẫn dỗ dành một chốc, rồi đặt hồ ly nhỏ xuống đất cho nó tự chơi.
Hồ ly nhỏ hồn nhiên vô tư, tìm mãi không thấy mùi hương dễ chịu kia đâu thì cũng không nghĩ đến nữa, tự chơi xoay vòng tròn với cái đuôi xù của mình.
*
Lại thêm một ngày trôi qua, thời gian đã là cuối tháng.
Bạch Lê giống như thường lệ, nhận được thông báo trò chơi đã được thăng hạng, lọt vào vòng trong của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập", cũng nói cho cậu biết khoản thu nhập tháng này sẽ được kết toán trong ngày, ngày mai tiền sẽ được chuyển tới tài khoản cá nhân của cậu.
Đồng thời, trong thông báo còn đính kèm theo một số liên lạc cá nhân, nói sau lần thăng hạng này, mỗi thí sinh dự thi sẽ có số liên lạc của một nhân viên công tác chính thức, nếu có bất cứ thắc mắc hay vấn đề gì không hiểu, thí sinh có thể liên hệ với bọn họ để nhờ tư vấn. Nhưng vì số lượng người tham dự quá nhiều, những nhân viên này không phải chỉ chuyên môn hỗ trợ một người, hi vọng các thí sinh có thể thông cảm.
Bạch Lê nghĩ một chút, không vội đi xem khoản thu nhập trong game của mình tháng này là bao nhiêu, mà gửi lời mời kết bạn với nhân viên công tác kia trước. Nhưng cậu chờ một lúc khá lâu vẫn không thấy thông báo kết bạn thành công, đoán chắc đối phương còn đang bận, bèn không chờ tiếp nữa.
Không hề hay biết, nhân viên công tác mà cậu tưởng đang bận kia lúc này đang bị bạn đồng nghiệp đè ra "Hành hung", vậy mà y còn vừa ăn đánh vừa tủm tỉm cười một cách sung sướng, khiến bạn đồng nghiệp tức giận, ra tay càng mạnh hơn! Hừ, chính là thằng nhóc này, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, thế mà lại được phân tới hỗ trợ người kia.
Giờ còn ai mà không biết, người thiết kế ra trò chơi này chính là hắc mã năm nay, khoản thu nhập từ game cao chót vót không nói, ngay cả lượt thảo luận trên Xingbo và diễn đàn đều là một đường đi lên thẳng tắp! Mà nhân viên hỗ trợ liên hệ với người thiết kế game như bọn họ, tiền thưởng mỗi tháng đều liên quan trực tiếp đến khoản thu nhập từ trò chơi của người thiết kế.
Thật sự quá lời cho thằng nhóc này!
Bạch Lê quay sang xem giao diện thu nhập từ trò chơi của mình, bên trên là một chuỗi số thật dài, khoản thu nhập tháng này cũng đạt mức khủng, 57.280.917 tinh tệ, khấu trừ 30%, cậu vẫn nhận được 40.096.641,9 tinh tệ. Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị từ trước, lúc này tim cậu cũng không khỏi loạn nhịp, sau đó thình thình thình nhảy lên.
Trời ạ! Thật nhiều tiền, sao trò chơi cậu làm lại có thể kiếm được nhiều dữ vậy!
Tháng trước, cậu kiếm được tổng cộng 3.426.791 tinh tệ, tháng này người chơi nhân lên gấp mười, tiền kiếm được còn nhiều hơn gấp chục lần kha khá. Ngẫm lại thì cũng đúng, tháng hai vừa có nhiệm vụ cộng đồng, vừa có sự kiện tháng, sau nữa lại có "Bình chọn trang trí phòng ốc của người chơi", mấy món như nước suối thần kỳ cùng đồ nội thất gia dụng đã chiếm phần lớn chi tiêu của người chơi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất