Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Chương 142
Đồ ăn ngon trước mặt, lại là lần đầu tiên "Làm chuyện ấy", cho dù Chúc Mặc Lăng đã quen nhìn đồ tốt cũng khó cưỡng lại được mê hoặc.
Bụm mặt buồn bực một hồi, anh ta rất nhanh đã tiếp nhận thiết lập mới của mình, đột nhiên biến thành một kẻ tham ăn, dù sao bây giờ anh ta cũng đang mang một khuôn mặt đã chỉnh sửa lại, chỉ cần bản thân không nói, ai mà biết được thân phận thật của anh ta chứ?
Nghĩ như vậy, anh ta dứt khoát mang hết chín giỏ thực phẩm còn lại ra, không ngừng mở nắp đậy bên trên, để lộ ra từng món từng món ăn ngon lành mỹ vị bên trong.
Sườn xào chua ngọt, thịt tẩm bột chiên, cải luộc Tứ Xuyên, gà xào tỏi ớt, củ niễng xào, bánh mochi matcha nhân dâu tây, đậu phụ thối, ức gà chiên xù, một cốc chè xoài bưởi cỡ lớn, không đá, giảm 50 đường. Đủ chín món, có chay có mặn, có đồ ngọt tráng miệng có đồ uống.
Chúc Mặc Lăng mua thêm một cái bàn, không kịp chờ để mang đồ vào nhà rồi ăn mà đặt hết lên trên bàn thành một hàng ngang, ăn một miếng thịt, lại xiên một miếng đậu phụ thối, gắp một miếng ức gà, lại uống một ngụm chè xoài vàng để giải ngấy, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái gọi là "Sướng như tiên".
Sức ăn của thú nhân luôn lớn, huống chi ăn ở trong game càng không sợ bị "Chết vì no", Chúc Mặc Lăng ăn một bữa xả láng, thậm chí sau khi thử một miếng đậu phụ thối mà mình không thích lắm cũng phải kinh ngạc thốt lên "Ngửi thấy thối ăn vào lại thơm".
Thêm món "Phật nhảy tường" mở được đầu tiên, đúng đủ mười loại đồ ăn, Chúc Mặc Lăng ăn đến độ bụng căng tròn, không biết hôm nay ngày mấy, ngay cả chút thái độ hoài nghi còn sót lại với trò chơi "Vùng đất điền viên" này cũng bay biến sạch.
Trò chơi này, thật là ngọt ngào đáng yêu!
Nhìn hàng xóm hai bên trái phải, rõ ràng là mở miệng kêu muốn mua "Giỏ thực phẩm" trước, kết quả bây giờ vẫn còn chưa ăn món nào, chỉ bận xem người nào đó làm "Mukbang".
Chờ đến khi Chúc Mặc Lăng ăn hết sạch chỗ đồ ăn của mình, thỏa mãn dựa vào lưng ghế híp mắt lại, bọn họ mới như bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao, vừa chùi nước miếng sắp chảy ra khỏi miệng, vừa vội vàng mở mấy giỏ thực phẩm mới mua của mình ra.
Tiếc là vận may của hai người họ không tốt như Chúc Mặc Lăng, lấy ra mười món không những bị lặp lại, mà thậm chí còn có cả mấy món như nước sôi để nguội, lúa mì rang, ngô luộc. Cái trước có thể uống để giải khát, nhưng mấy món sau thì nghe đâu chỉ cần bọn họ mua đủ "Trang bị" là có thể tự mình làm ra.
Chúc Mặc Lăng hí hứng nghe bọn họ phàn nàn một lúc, trong lòng thầm đắc ý, mặt mình đen nhưng tay mình đỏ. Chờ nghỉ ngơi đủ rồi, anh ta quyết định đứng dậy đi tìm trưởng thôn, muốn giải quyết xong nhiệm vụ người mới càng sớm càng tốt.
Bán nông sản thu hoạch được đi, dựng hàng rào quanh sân, cải thiện đồ dùng sinh hoạt, tự tay nấu một món ăn, cuối cùng đi dạo một vòng qua các quầy hàng ven đường ở chỗ lối vào thôn, dùng nông cụ thừa của mình trao đổi với người chơi khác. Xong xuôi hai người họ còn kết bạn với nhau.
Đây là lần đầu tiên Chúc Mặc lăng thêm bạn ở trong game, cảm giác rất mới mẻ.
Tới đây, nhiệm vụ người chơi mới đã gần như hoàn thành hết. Anh ta đi tới chỗ ông trưởng thôn, từ trong tay đối phương nhận lấy nhiệm vụ cuối cùng, cũng là nhiệm vụ đặc biệt nhất.
Nhà ở của trưởng thôn.
Nhiệm vụ này vẫn chưa chính thức bắt đầu, lúc nhận nhiệm vụ ở chỗ trưởng thôn, Chúc Mặc Lăng nhìn thấy bốn bức hình nhà ở, yêu cầu anh ta chọn một trong bốn tấm ảnh đó để làm kiểu mẫu của ngôi nhà sau khi xây xong.
Theo như ý kiến của Chúc Mặc Lăng, hai bức ảnh trước đều quá đơn giản, hai bức sau thì mỗi cái đều có nét đặc sắc riêng, anh ta đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, cuối cùng lựa chọn ngôi nhà kiểu hoàng cung.
Dưới cái nhìn của anh ta, thứ có thể dễ làm được, giá trị chắc chắn không cao, chỉ có loại nhìn vào đã thấy quý hiếm mới đủ tính khiêu chiến.
Không chỉ mình anh ta, mà những người chơi khác xung quanh cũng rôm rả thảo luận xem nên chọn kiểu nhà nào thì tốt hơn, bọn họ mỗi người một ý, hiện trường lập tức trở nên ồn ào.
"Muốn chọn thì đương nhiên phải chọn cái thứ tư, chúng ta đã thấy kiểu nhà thứ ba khánh thành xong trông như thế nào rồi, mọi người không nghĩ chọn cái gì nó mới mẻ đi tí? Kích thích hơn tí à?"
"Thực ra loại thứ nhất với loại thứ hai cũng không tồi mà, yêu cầu vật liệu nhất định ít hơn so với loại thứ ba, mấy người quên rồi à, lần trước, đám người ở "Thôn Nấm", vì để thu thập đủ số vật liệu cần thiết mà phải bỏ ra đến gần nửa tháng đấy!"
"Ha ha, tôi thì thế nào cùng được, dù sao chờ tất cả mọi người bỏ phiếu xong là biết kết quả ngay thôi, cứ đứng đây bàn tới bàn lui thế này, còn không bằng đi rèn luyện kỹ năng sinh hoạt trước, chuẩn bị sẵn sàng để giành "Quyền đặt tên" cho thôn!"
"Trứng thú cưng! Ngựa trắng! Bánh thuần hóa! Chẹp chẹp, xong rồi, nhiệm vụ còn chưa bắt đầu tôi đã bắt đầu nằm mơ rồi TAT!"
"..."
Chúc Mặc Lăng nghe ra, vị trí thôn anh ta đang đứng lúc này không phải thôn đầu tiên trong game, mà là nơi có tên "Thôn Nấm" kia mới đúng. Hơn nữa, người chơi ở thôn đó đăng nhập vào game sớm hơn so với bọn họ, có kinh nghiệm phong phú để những người đến sau như họ học theo.
Nói là học hỏi, nhưng thực ra người chơi càng thích sáng tạo ra thôn làng theo sở thích của mình, cho nên mới có nhiều ý kiến bất đồng như bây giờ.
Nhìn các game thủ đều tỏ vẻ "Tôi biết nhiều lắm", Chúc Mặc Lặng cũng yên tâm, xem ra nhiệm vụ này có thể hoàn thành một cách thuận lợi.
Chẳng bao lâu, đã có gần 80% người chơi đưa ra lựa chọn của mình, mà số lượng người lựa chọn nhà kiểu hoàng cung cũng vượt quá 50% số người chơi của thôn, kết quả đã rõ, trưởng thôn trực tiếp công bố danh sách vật liệu cần thiết.
"Danh sách vật liệu xây dựng nhà kiểu hoàng cung: Đất x 10.000.000, đá x 5.000.000, mái ngói x 2.000.000, quặng đồng x 1.000.000, gỗ tấm x 1.000.000, hạt giống hoa tươi x 500.000, thủy tinh x 100.000, quặng bạc x 100.000, quặng vàng x 100.000, cá Koi x 50.000, cây giống quý hiếm x 5.000, rùa x 50, hổ x 20, sư tử x 20, các loại động vật nhỏ thường thấy x 500, gỗ quý dùng để chế tác nội thất: Một số."
Một loạt số "0" nối đuôi nhau, đứng sau các vật liệu cần thu thập khiến người chơi nhìn mà không tài nào đếm xuể. Người chơi có trí nhớ tốt lập tức tính toán ngay tại chỗ, sau đó thốt lên: "Trời cao đất dày ơi! Số lượng của những loại vật liệu này nhiều hơn kiểu nhà thứ ba những 10 lần đấy! Bọn họ xây nhà vườn phải bỏ ra nửa tháng mới xong, bây giờ yêu cầu nhiệm vụ của chúng ta nhiều hơn tận mười lần như vậy, thế chẳng phải cần mất đến nửa năm mới có thể làm xong được à??"
"Hơn nữa còn yêu cầu thêm cả các loại vật liệu khác nữa, rùa, hổ, sư tử coi như cũng được đi, sao lại còn phải thêm 500 động vật nhỏ thường thấy nữa? Đây là định mở vườn thú à?? Tôi biến thành hình thú có được tính là 1 cái không? Nhiều vật liệu như vậy, chi bằng giết tôi luôn cho rồi!"
Khi người chơi này còn chưa đưa ra so sánh cụ thể, những người chơi khác vẫn không quá nhạy cảm với con số mà nhiệm vụ đưa ra. Nhưng một khi số liệu được đem ra so sánh tương quan với cái mà họ từng biết, tất cả đều bắt đầu đứng ngồi không yên, ngây ra như phỗng mất mấy giây, sau đó đồng loạt gào khóc, còn có người nhào lên ôm đùi trưởng thôn, hỏi đối phương giờ mình đổi ý có được không, y đột nhiên cảm thấy nhà nhỏ kiểu nông thôn cũng không tồi, rực rỡ hoa lệ hoàn toàn không cần thiết, quan trọng là cảnh vật tự nhiên!
Lời này ông trưởng thôn có vẻ không ưng bụng lắm: "Chàng trai trẻ, lão ra ngoài bôn ba nhiều năn, luôn nói là làm, "Một lời đã nói, bốn ngựa đuổi không kịp", đạo lý này lẽ nào cậu chưa từng nghe qua hay sao? Nhiều người cùng đưa ra quyết định như vậy, sao có thể nói đổi là đổi được đâu? Cố gắng lên, lão tin tưởng dùng sự chăm chỉ cần cù của mọi người, nhất định nhà ở của lão và phu nhân có thể sớm ngày hoàn thành. Đến lúc đó, lão sẽ cùng phu nhân tặng quà cảm ơn cho mọi người."
Lời này nói không sai, dùng cách thức quen thuộc từ trước tới nay của tất cả các tựa game giả lập, nhiệm vụ càng khó hoàn thành thì phần thưởng của người chơi sẽ càng phong phú. Đây, chắc là chỗ duy nhất đáng để bọn họ ăn mừng sau khi nghe được tin dữ này đi.
Chúc Mặc Lăng mới đầu còn chưa nhận ra, kết quả này có bao nhiêu đáng sợ, lúc nghe thấy người chơi xung quanh gào khóc, mặt anh ta mới đen kịt lại theo.
Xem ra, bọn họ đã tự chọn chế độ khó cho mình rồi. Thôi, có 5 nghìn người đồng hành, tính ra anh ta cũng không đơn độc.
Nếu mọi chuyện đã không còn cách xoay chuyển, người chơi vũ trụ cũng không bám víu lấy vấn đề này mà lải nhải mãi nữa, bọn họ bắt đầu tích cực bàn bạc xem, tiếp theo mình nên làm như thế nào.
"Làm sao bây giờ... Chỗ vật liệu này nhiều gấp 10 lần đấy, có cần lên diễn đàn nói cho những người khác biết không?"
"Nói cái con khỉ ấy mà nói! Dựa vào cái gì mà ông đây phải còng lưng è cổ không ngừng thu thập vật liệu, bọn họ lại có thể được chúng ta nhắc nhở mà dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, cứ để cả lũ chết chìm theo chúng ta đi, hô hô hô!"
"Ông anh nói chí phải, chuyện quan trọng như thế, sao có thể nghe theo ý kiến của người khác được, đương nhiên phải lựa chọn theo bản năng mách bảo. Nếu bọn họ chọn đơn giản, chúng ta không có gì để nói, nhưng nếu bọn họ chọn giống chúng ta, vậy nửa năm tiếp theo tất cả đều là người đồng cảnh ngộ!"
"Như vậy có phải không được tốt lắm không, đi lại trên giang hồ có thể không nói võ đức như vậy à?"
"Xùy! Nhóc con nhà mi có phải bị ông trưởng thôn lây bệnh cho không? Cái gì mà đi lại trên giang hồ, cái gì mà nói võ đức! Nhóc có tin không, trong 199 thôn mới, thôn chọn nhiệm vụ dựng kiểu nhà thứ tư đều không lên diễn đàn nhắc nhở người khác? Thậm chí còn gắng sức cổ xúy người ở thôn khác, khen chỗ tốt của kiểu nhà này lên trên trời, lừa được thôn nào hay thôn đấy ~"
Thao tác hãm hại lẫn nhau, kéo người xuống hố cùng mình thế này, mới là phương pháp lên diễn đàn chính xác.
Những suy nghĩ cùng phỏng đoán phía trên, quả thực là "Một châm thấy máu", dễ dàng quét sạch chút ít lương tâm còn lại của mọi người, bọn họ nhìn nhau, sau đó đều ăn ý lộ ra nụ cười "Ác độc".
Bị bầu không khí ở đây lây nhiễm, Chúc Mặc Lăng cũng mỉm cười. Khóe miệng vừa mới nhếch lên được một nửa, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại. Nghĩ thầm, tác dụng đồng hóa của trò chơi này thực sự quá mạnh, anh ta mới vào game được bao lâu đâu, thế mà đã muốn cùng những người chơi khác "Cấu kết làm việc xấu" rồi.
Không thể làm thế, thật sự không thể làm thế, anh ta vẫn muốn làm một người chơi bình thường trong sáng thuần khiết.
Nếu danh sách vật liệu đã được công bố, cảm xúc đau buồn qua đi, người chơi cũng đã chấp nhận sự thật này, tiếp đó chính là học kỹ năng sinh hoạt, gian khổ phấn đấu vì sự nghiệp thu thập vật liệu.
Chúc Mặc Lăng xếp hàng, đi tới trước mặt phu nhân trưởng thôn, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì quyết định học hai kỹ năng là "Câu cá" và "Đào quặng".
Nhận lấy công cụ chuyên môn, đang định đi tới bờ sông không xa bên ngoài thôn để thí nghiệm, Chúc Mặc Lăng đột nhiên cảm thấy hai mắt tối sầm lại, chẳng bao lâu đã mất ý thức.
Trước khi hoàn toàn thoát khỏi game, anh ta ở trong lòng mắng Hồ Nhất và Hồ Nhị một trận, mới trị liệu có một chút như thế làm sao đã đủ, còn không nhanh nhanh để anh ta vào lại khoang trò chơi, tiếp tục chơi game!
Đáng tiếc là, chuyện này không phải do Hồ Nhất và Hồ Nhị làm như anh ta nghĩ, mà là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi nào đó.
Ngoài hiện thực...
Văn Tinh Diệu mở cửa khoang trò chơi ra, ánh mắt lập tức đối diện với Bạch Lê đang chờ bên ngoài. Hắn vô thức mỉm cười với cậu, sau đó mới nhớ ra mình đang trong hình thái sư tử, đối phương có lẽ không thể thấy hắn đang cười.
"Sao rồi, anh ta có đăng nhập được vào game không?" Bạch lê nhìn hồ ly nhỏ vừa tỉnh ngủ vẫn còn đang mơ mơ màng màng, nhớ lại trước kia khi mình ôm "Chí Tôn" cùng nằm vào khoang trò chơi.
Lúc đó Chí Tôn cũng ngoan ngoãn nằm trong ngực cậu như vậy, trạng thái sau khi tỉnh ngủ dễ thương đến độ khiến Bạch Lê hối hận, sao lúc đó cậu không chụp lại mấy bức ảnh của nó chứ?
Văn Tinh Diệu gật đầu: "Anh ta đăng nhập rồi. Khoang trò chơi kiểu mới có chức năng "Kiểm tra lượt đăng nhập", tôi vừa xem, đúng là một lần đăng nhập hai nick."
Một cái là hắn, cái khác đương nhiên chính là Chúc Mặc Lăng.
Nghe được câu trả lời khẳng định của Văn Tinh Diệu, bạch Lê thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy tôi yên tâm rồi, không còn sớm nữa, để nó đi ngủ trước đi, mai rồi lại chơi."
"Ừ, được, tôi đưa nó về phòng, cậu đi nghỉ trước đi." Sư tử lớn nhẹ nhàng nhảy ra khỏi khoang trò chơi, đuôi cuốn một cái y như cũ, lập tức xách hồ ly nhỏ đặt lên trên lưng, dẫn đối phương ra ngoài.
Bạch Lê ngại ngùng sờ sờ mũi, đi theo sau Văn Tinh Diệu, trở về phòng mình.
Nói cái gì mà đi nghỉ trước, có phải người này quên mất là mình đang ở trong nhà cậu không?"
____________________
Thịt tẩm bột chiên
Bụm mặt buồn bực một hồi, anh ta rất nhanh đã tiếp nhận thiết lập mới của mình, đột nhiên biến thành một kẻ tham ăn, dù sao bây giờ anh ta cũng đang mang một khuôn mặt đã chỉnh sửa lại, chỉ cần bản thân không nói, ai mà biết được thân phận thật của anh ta chứ?
Nghĩ như vậy, anh ta dứt khoát mang hết chín giỏ thực phẩm còn lại ra, không ngừng mở nắp đậy bên trên, để lộ ra từng món từng món ăn ngon lành mỹ vị bên trong.
Sườn xào chua ngọt, thịt tẩm bột chiên, cải luộc Tứ Xuyên, gà xào tỏi ớt, củ niễng xào, bánh mochi matcha nhân dâu tây, đậu phụ thối, ức gà chiên xù, một cốc chè xoài bưởi cỡ lớn, không đá, giảm 50 đường. Đủ chín món, có chay có mặn, có đồ ngọt tráng miệng có đồ uống.
Chúc Mặc Lăng mua thêm một cái bàn, không kịp chờ để mang đồ vào nhà rồi ăn mà đặt hết lên trên bàn thành một hàng ngang, ăn một miếng thịt, lại xiên một miếng đậu phụ thối, gắp một miếng ức gà, lại uống một ngụm chè xoài vàng để giải ngấy, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái gọi là "Sướng như tiên".
Sức ăn của thú nhân luôn lớn, huống chi ăn ở trong game càng không sợ bị "Chết vì no", Chúc Mặc Lăng ăn một bữa xả láng, thậm chí sau khi thử một miếng đậu phụ thối mà mình không thích lắm cũng phải kinh ngạc thốt lên "Ngửi thấy thối ăn vào lại thơm".
Thêm món "Phật nhảy tường" mở được đầu tiên, đúng đủ mười loại đồ ăn, Chúc Mặc Lăng ăn đến độ bụng căng tròn, không biết hôm nay ngày mấy, ngay cả chút thái độ hoài nghi còn sót lại với trò chơi "Vùng đất điền viên" này cũng bay biến sạch.
Trò chơi này, thật là ngọt ngào đáng yêu!
Nhìn hàng xóm hai bên trái phải, rõ ràng là mở miệng kêu muốn mua "Giỏ thực phẩm" trước, kết quả bây giờ vẫn còn chưa ăn món nào, chỉ bận xem người nào đó làm "Mukbang".
Chờ đến khi Chúc Mặc Lăng ăn hết sạch chỗ đồ ăn của mình, thỏa mãn dựa vào lưng ghế híp mắt lại, bọn họ mới như bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao, vừa chùi nước miếng sắp chảy ra khỏi miệng, vừa vội vàng mở mấy giỏ thực phẩm mới mua của mình ra.
Tiếc là vận may của hai người họ không tốt như Chúc Mặc Lăng, lấy ra mười món không những bị lặp lại, mà thậm chí còn có cả mấy món như nước sôi để nguội, lúa mì rang, ngô luộc. Cái trước có thể uống để giải khát, nhưng mấy món sau thì nghe đâu chỉ cần bọn họ mua đủ "Trang bị" là có thể tự mình làm ra.
Chúc Mặc Lăng hí hứng nghe bọn họ phàn nàn một lúc, trong lòng thầm đắc ý, mặt mình đen nhưng tay mình đỏ. Chờ nghỉ ngơi đủ rồi, anh ta quyết định đứng dậy đi tìm trưởng thôn, muốn giải quyết xong nhiệm vụ người mới càng sớm càng tốt.
Bán nông sản thu hoạch được đi, dựng hàng rào quanh sân, cải thiện đồ dùng sinh hoạt, tự tay nấu một món ăn, cuối cùng đi dạo một vòng qua các quầy hàng ven đường ở chỗ lối vào thôn, dùng nông cụ thừa của mình trao đổi với người chơi khác. Xong xuôi hai người họ còn kết bạn với nhau.
Đây là lần đầu tiên Chúc Mặc lăng thêm bạn ở trong game, cảm giác rất mới mẻ.
Tới đây, nhiệm vụ người chơi mới đã gần như hoàn thành hết. Anh ta đi tới chỗ ông trưởng thôn, từ trong tay đối phương nhận lấy nhiệm vụ cuối cùng, cũng là nhiệm vụ đặc biệt nhất.
Nhà ở của trưởng thôn.
Nhiệm vụ này vẫn chưa chính thức bắt đầu, lúc nhận nhiệm vụ ở chỗ trưởng thôn, Chúc Mặc Lăng nhìn thấy bốn bức hình nhà ở, yêu cầu anh ta chọn một trong bốn tấm ảnh đó để làm kiểu mẫu của ngôi nhà sau khi xây xong.
Theo như ý kiến của Chúc Mặc Lăng, hai bức ảnh trước đều quá đơn giản, hai bức sau thì mỗi cái đều có nét đặc sắc riêng, anh ta đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, cuối cùng lựa chọn ngôi nhà kiểu hoàng cung.
Dưới cái nhìn của anh ta, thứ có thể dễ làm được, giá trị chắc chắn không cao, chỉ có loại nhìn vào đã thấy quý hiếm mới đủ tính khiêu chiến.
Không chỉ mình anh ta, mà những người chơi khác xung quanh cũng rôm rả thảo luận xem nên chọn kiểu nhà nào thì tốt hơn, bọn họ mỗi người một ý, hiện trường lập tức trở nên ồn ào.
"Muốn chọn thì đương nhiên phải chọn cái thứ tư, chúng ta đã thấy kiểu nhà thứ ba khánh thành xong trông như thế nào rồi, mọi người không nghĩ chọn cái gì nó mới mẻ đi tí? Kích thích hơn tí à?"
"Thực ra loại thứ nhất với loại thứ hai cũng không tồi mà, yêu cầu vật liệu nhất định ít hơn so với loại thứ ba, mấy người quên rồi à, lần trước, đám người ở "Thôn Nấm", vì để thu thập đủ số vật liệu cần thiết mà phải bỏ ra đến gần nửa tháng đấy!"
"Ha ha, tôi thì thế nào cùng được, dù sao chờ tất cả mọi người bỏ phiếu xong là biết kết quả ngay thôi, cứ đứng đây bàn tới bàn lui thế này, còn không bằng đi rèn luyện kỹ năng sinh hoạt trước, chuẩn bị sẵn sàng để giành "Quyền đặt tên" cho thôn!"
"Trứng thú cưng! Ngựa trắng! Bánh thuần hóa! Chẹp chẹp, xong rồi, nhiệm vụ còn chưa bắt đầu tôi đã bắt đầu nằm mơ rồi TAT!"
"..."
Chúc Mặc Lăng nghe ra, vị trí thôn anh ta đang đứng lúc này không phải thôn đầu tiên trong game, mà là nơi có tên "Thôn Nấm" kia mới đúng. Hơn nữa, người chơi ở thôn đó đăng nhập vào game sớm hơn so với bọn họ, có kinh nghiệm phong phú để những người đến sau như họ học theo.
Nói là học hỏi, nhưng thực ra người chơi càng thích sáng tạo ra thôn làng theo sở thích của mình, cho nên mới có nhiều ý kiến bất đồng như bây giờ.
Nhìn các game thủ đều tỏ vẻ "Tôi biết nhiều lắm", Chúc Mặc Lặng cũng yên tâm, xem ra nhiệm vụ này có thể hoàn thành một cách thuận lợi.
Chẳng bao lâu, đã có gần 80% người chơi đưa ra lựa chọn của mình, mà số lượng người lựa chọn nhà kiểu hoàng cung cũng vượt quá 50% số người chơi của thôn, kết quả đã rõ, trưởng thôn trực tiếp công bố danh sách vật liệu cần thiết.
"Danh sách vật liệu xây dựng nhà kiểu hoàng cung: Đất x 10.000.000, đá x 5.000.000, mái ngói x 2.000.000, quặng đồng x 1.000.000, gỗ tấm x 1.000.000, hạt giống hoa tươi x 500.000, thủy tinh x 100.000, quặng bạc x 100.000, quặng vàng x 100.000, cá Koi x 50.000, cây giống quý hiếm x 5.000, rùa x 50, hổ x 20, sư tử x 20, các loại động vật nhỏ thường thấy x 500, gỗ quý dùng để chế tác nội thất: Một số."
Một loạt số "0" nối đuôi nhau, đứng sau các vật liệu cần thu thập khiến người chơi nhìn mà không tài nào đếm xuể. Người chơi có trí nhớ tốt lập tức tính toán ngay tại chỗ, sau đó thốt lên: "Trời cao đất dày ơi! Số lượng của những loại vật liệu này nhiều hơn kiểu nhà thứ ba những 10 lần đấy! Bọn họ xây nhà vườn phải bỏ ra nửa tháng mới xong, bây giờ yêu cầu nhiệm vụ của chúng ta nhiều hơn tận mười lần như vậy, thế chẳng phải cần mất đến nửa năm mới có thể làm xong được à??"
"Hơn nữa còn yêu cầu thêm cả các loại vật liệu khác nữa, rùa, hổ, sư tử coi như cũng được đi, sao lại còn phải thêm 500 động vật nhỏ thường thấy nữa? Đây là định mở vườn thú à?? Tôi biến thành hình thú có được tính là 1 cái không? Nhiều vật liệu như vậy, chi bằng giết tôi luôn cho rồi!"
Khi người chơi này còn chưa đưa ra so sánh cụ thể, những người chơi khác vẫn không quá nhạy cảm với con số mà nhiệm vụ đưa ra. Nhưng một khi số liệu được đem ra so sánh tương quan với cái mà họ từng biết, tất cả đều bắt đầu đứng ngồi không yên, ngây ra như phỗng mất mấy giây, sau đó đồng loạt gào khóc, còn có người nhào lên ôm đùi trưởng thôn, hỏi đối phương giờ mình đổi ý có được không, y đột nhiên cảm thấy nhà nhỏ kiểu nông thôn cũng không tồi, rực rỡ hoa lệ hoàn toàn không cần thiết, quan trọng là cảnh vật tự nhiên!
Lời này ông trưởng thôn có vẻ không ưng bụng lắm: "Chàng trai trẻ, lão ra ngoài bôn ba nhiều năn, luôn nói là làm, "Một lời đã nói, bốn ngựa đuổi không kịp", đạo lý này lẽ nào cậu chưa từng nghe qua hay sao? Nhiều người cùng đưa ra quyết định như vậy, sao có thể nói đổi là đổi được đâu? Cố gắng lên, lão tin tưởng dùng sự chăm chỉ cần cù của mọi người, nhất định nhà ở của lão và phu nhân có thể sớm ngày hoàn thành. Đến lúc đó, lão sẽ cùng phu nhân tặng quà cảm ơn cho mọi người."
Lời này nói không sai, dùng cách thức quen thuộc từ trước tới nay của tất cả các tựa game giả lập, nhiệm vụ càng khó hoàn thành thì phần thưởng của người chơi sẽ càng phong phú. Đây, chắc là chỗ duy nhất đáng để bọn họ ăn mừng sau khi nghe được tin dữ này đi.
Chúc Mặc Lăng mới đầu còn chưa nhận ra, kết quả này có bao nhiêu đáng sợ, lúc nghe thấy người chơi xung quanh gào khóc, mặt anh ta mới đen kịt lại theo.
Xem ra, bọn họ đã tự chọn chế độ khó cho mình rồi. Thôi, có 5 nghìn người đồng hành, tính ra anh ta cũng không đơn độc.
Nếu mọi chuyện đã không còn cách xoay chuyển, người chơi vũ trụ cũng không bám víu lấy vấn đề này mà lải nhải mãi nữa, bọn họ bắt đầu tích cực bàn bạc xem, tiếp theo mình nên làm như thế nào.
"Làm sao bây giờ... Chỗ vật liệu này nhiều gấp 10 lần đấy, có cần lên diễn đàn nói cho những người khác biết không?"
"Nói cái con khỉ ấy mà nói! Dựa vào cái gì mà ông đây phải còng lưng è cổ không ngừng thu thập vật liệu, bọn họ lại có thể được chúng ta nhắc nhở mà dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, cứ để cả lũ chết chìm theo chúng ta đi, hô hô hô!"
"Ông anh nói chí phải, chuyện quan trọng như thế, sao có thể nghe theo ý kiến của người khác được, đương nhiên phải lựa chọn theo bản năng mách bảo. Nếu bọn họ chọn đơn giản, chúng ta không có gì để nói, nhưng nếu bọn họ chọn giống chúng ta, vậy nửa năm tiếp theo tất cả đều là người đồng cảnh ngộ!"
"Như vậy có phải không được tốt lắm không, đi lại trên giang hồ có thể không nói võ đức như vậy à?"
"Xùy! Nhóc con nhà mi có phải bị ông trưởng thôn lây bệnh cho không? Cái gì mà đi lại trên giang hồ, cái gì mà nói võ đức! Nhóc có tin không, trong 199 thôn mới, thôn chọn nhiệm vụ dựng kiểu nhà thứ tư đều không lên diễn đàn nhắc nhở người khác? Thậm chí còn gắng sức cổ xúy người ở thôn khác, khen chỗ tốt của kiểu nhà này lên trên trời, lừa được thôn nào hay thôn đấy ~"
Thao tác hãm hại lẫn nhau, kéo người xuống hố cùng mình thế này, mới là phương pháp lên diễn đàn chính xác.
Những suy nghĩ cùng phỏng đoán phía trên, quả thực là "Một châm thấy máu", dễ dàng quét sạch chút ít lương tâm còn lại của mọi người, bọn họ nhìn nhau, sau đó đều ăn ý lộ ra nụ cười "Ác độc".
Bị bầu không khí ở đây lây nhiễm, Chúc Mặc Lăng cũng mỉm cười. Khóe miệng vừa mới nhếch lên được một nửa, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại. Nghĩ thầm, tác dụng đồng hóa của trò chơi này thực sự quá mạnh, anh ta mới vào game được bao lâu đâu, thế mà đã muốn cùng những người chơi khác "Cấu kết làm việc xấu" rồi.
Không thể làm thế, thật sự không thể làm thế, anh ta vẫn muốn làm một người chơi bình thường trong sáng thuần khiết.
Nếu danh sách vật liệu đã được công bố, cảm xúc đau buồn qua đi, người chơi cũng đã chấp nhận sự thật này, tiếp đó chính là học kỹ năng sinh hoạt, gian khổ phấn đấu vì sự nghiệp thu thập vật liệu.
Chúc Mặc Lăng xếp hàng, đi tới trước mặt phu nhân trưởng thôn, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì quyết định học hai kỹ năng là "Câu cá" và "Đào quặng".
Nhận lấy công cụ chuyên môn, đang định đi tới bờ sông không xa bên ngoài thôn để thí nghiệm, Chúc Mặc Lăng đột nhiên cảm thấy hai mắt tối sầm lại, chẳng bao lâu đã mất ý thức.
Trước khi hoàn toàn thoát khỏi game, anh ta ở trong lòng mắng Hồ Nhất và Hồ Nhị một trận, mới trị liệu có một chút như thế làm sao đã đủ, còn không nhanh nhanh để anh ta vào lại khoang trò chơi, tiếp tục chơi game!
Đáng tiếc là, chuyện này không phải do Hồ Nhất và Hồ Nhị làm như anh ta nghĩ, mà là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi nào đó.
Ngoài hiện thực...
Văn Tinh Diệu mở cửa khoang trò chơi ra, ánh mắt lập tức đối diện với Bạch Lê đang chờ bên ngoài. Hắn vô thức mỉm cười với cậu, sau đó mới nhớ ra mình đang trong hình thái sư tử, đối phương có lẽ không thể thấy hắn đang cười.
"Sao rồi, anh ta có đăng nhập được vào game không?" Bạch lê nhìn hồ ly nhỏ vừa tỉnh ngủ vẫn còn đang mơ mơ màng màng, nhớ lại trước kia khi mình ôm "Chí Tôn" cùng nằm vào khoang trò chơi.
Lúc đó Chí Tôn cũng ngoan ngoãn nằm trong ngực cậu như vậy, trạng thái sau khi tỉnh ngủ dễ thương đến độ khiến Bạch Lê hối hận, sao lúc đó cậu không chụp lại mấy bức ảnh của nó chứ?
Văn Tinh Diệu gật đầu: "Anh ta đăng nhập rồi. Khoang trò chơi kiểu mới có chức năng "Kiểm tra lượt đăng nhập", tôi vừa xem, đúng là một lần đăng nhập hai nick."
Một cái là hắn, cái khác đương nhiên chính là Chúc Mặc Lăng.
Nghe được câu trả lời khẳng định của Văn Tinh Diệu, bạch Lê thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy tôi yên tâm rồi, không còn sớm nữa, để nó đi ngủ trước đi, mai rồi lại chơi."
"Ừ, được, tôi đưa nó về phòng, cậu đi nghỉ trước đi." Sư tử lớn nhẹ nhàng nhảy ra khỏi khoang trò chơi, đuôi cuốn một cái y như cũ, lập tức xách hồ ly nhỏ đặt lên trên lưng, dẫn đối phương ra ngoài.
Bạch Lê ngại ngùng sờ sờ mũi, đi theo sau Văn Tinh Diệu, trở về phòng mình.
Nói cái gì mà đi nghỉ trước, có phải người này quên mất là mình đang ở trong nhà cậu không?"
____________________
Thịt tẩm bột chiên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất