Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Chương 218
Thuyền đánh cá rung lắc dữ dội, bị đẩy đi xa mấy mét mới hơi ổn định lại, may không bộ lật.
Cái xúc tua đột nhiên thò ra khỏi mặt nước này... À không đúng, phải là con bạch tuộc này dường như không có ác ý với con người, trái lại lòng hiếu kỳ hơi năng, nó đánh một cú như vậy xong lại quơ xúc tua đập thêm mấy cái nữa.
Thuyền đánh cá nhỏ bị nó lắc trái lắc phải, năm người trên thuyền không thể không bám vào đồ đạc xung quanh để tránh bị hất văng ra ngoài. Khán giả trong phòng phát sóng xem là run cầm cập, gào thét a a a a, bảo mấy người Bạch Lê phải cẩn thận.
Trái lại [Vảy Xám] cách bạch tuộc lớn gần nhất lại bị bỏ qua. Heo rừng [Đầu Sắt] vội vàng quơ bốn cái chân ngắn của mình, chở chủ nhân rời khỏi khu vực nguy hiểm, quan sát từ xa.
[Vảy Xám] lo sốt vó, đi tới đi lui trên người heo rừng: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cả một con bạch tuộc to như vậy, thuyền của các anh đại sẽ không bị nó đập tan thành từng mảnh chứ? Đừng mà, chúng ta vất vả lắm mới đi được đến đây, còn đánh được đầy lưới cá hố, lỡ thuyền hỏng thì đi về kiểu gì?"
Nói xong, y như có điều suy nghĩ, cúi xuống nhìn [Đầu Sắt] một cái, tính xem để heo nhà mình chở sáu người có khả thi không.
Chắc là... Chen một chút thì miễn cưỡng ngồi vừa.
Nhưng mà, dự định này của [Vảy Xám] không thể trở thành hiện thực.
Sau khi mấy người Bạch Lê quen với tần suất lắc lư của thuyền, thì rất nhanh đã phản ứng lại. Mấy người đánh mắt với nhau, thấp giọng nói vào câu sau đó cả năm nhanh chóng hành động.
[Xới cho tôi bát cơm] cùng [Mi có gan không] nhào tới chỗ bánh lái, nắm chặt vô lăng điều khiển phương hướng của thuyền, để nó không đi chệch khỏi tuyến đường.
Khương Hoài Bích vòng hai tay ôm chặt lấy cột buồm, trấn an khán giả: "Mọi người yên tâm đi, đừng thấy thuyền của bọn tôi làm bằng gỗ mà nhầm, mọi người phải tin vào trò chơi mà Lê Lê thiết kế, cho dù là thuyền gỗ, nó cũng không dễ vỡ đâu. Không phải chỉ là một con bạch tuộc lớn ngốc nghếch thôi sao, sẽ không làm hư hại được bao nhiêu cả, cứ chờ mà xem, sắp tới chính là thời gian săn bắt, Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] chuẩn bị đi bắt nó rồi!"
Đúng như lời Khương Hoài Bích nói, cô vừa dứt lời, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu đã tìm được cơ hội nhảy xuống.
Lúc này, đầu bạch tuộc lớn đúng lúc nhô lên khỏi mặt nước, tròn xoe, trơn bóng, còn chưa kịp nhìn thấy thế giới xinh đẹp bên trên thì đã có hai con người đáng ghét nhảy lên đầu nó, còn lấy vũ khí sắc bén ra đâm một cái.
Hai thứ vũ khí này, theo thứ tự là một cái rìu cùng một cái cuốc. Màu vàng rực rỡ đã chứng minh giá trị cao quý của chúng nó.
"Ci ⸺⸺!" Bạch tuộc lớn phát ra tiếng kêu đau đớn, nhưng sức chiến đấu không thể giảm bớt.
Cơn đau khiến xúc tua của nó vung vẩy tứ tung, xúc tua to lớn đập mạnh lên mặt biển làm nước bắt tung tóe, khiến mọi người ướt sũng, tóc cũng dán lên mặt. Nhưng Bạch Lê và Văn Tinh Diệu không có ý định buông vũ khí đầu hàng, bọn họ cố đứng vững, còn cố hết sức đâm sâu vũ khí vào vết thương mình vừa tạo ra trên người Bạch tuộc.
Bạch tuộc lớn càng kêu gào lớn hơn.
Trong lúc hai người hợp lực đánh bạch tuộc lớn, thuyền đánh cá cũng đã chạy thoát khỏi chiến trường, [Vảy Xám] chỉ huy heo rừng [Đầu Sắt] tới hội hợp với bọn họ. Lúc này, Khương Hoài Bích điều khiển camera quay từ xa, để khán giả có thể thấy rõ ràng mọi việc đang xảy ra ở chiến trường.
"Cái đệch! Đúng là tàn nhẫn, trực tiếp bổ rìu xuống đầu luôn, nhìn thôi mà cũng thấy buốt hết cả óc!"
"Nhanh nhìn kìa! Aanh đại [Yêu Tinh] lấy từ trong ba lô ra một con dao phay với một con dao găm nhỏ, hướng về phía một trong mấy cái xúc tua. Còn Lê Lê... Đang lấy một tấm lưới đánh cá ra khỏi ba lô, hình như chỉ có ba tấm lưới siêu cấp thôi, cậu ấy định làm gì thế??"
Cuộc chiến giữa con người cùng sinh vật biển khổng lồ có thể nói là thay đổi trong nháy mắt, sau nhiều lần tránh né thành công mấy cái xúc tua đang đánh tới, Văn Tinh Diệu cuối cùng cũng ra tay. Tay trái hắn cầm dao găm đâm vào người bạch tuộc để mình không bị rơi xuống, dao phay ở tay phải vẫn phát huy ổn định, dứt khoát, mỗi lần có xúc tua quăng tới, hắn sẽ lập tức giơ tay chém xuống, dựa vào sức tay chém bay cái xúc tua kia.
Đồng thời, hắn còn có thể một tay nắm chuôi dao găm, di chuyển tới lui trên người bạch tuộc, y như một con cá trạch, không bị đánh trúng một cái nào.
Khán giả thẳng thắn bày tỏ: Nếu bọn họ mà là con bạch tuộc lớn kia, chắc bây giờ đã tức hộc máu rồi.
Không lâu sau, một cái xúc tua hoàn chỉnh bị Văn Tinh Diệu chém đứt, rơi xuống nước. Sau đó, nó được [Vảy Xám], không biết mò tới đây từ lúc nào, chộp lấy đặt lên người heo rừng, rồi lại một lần nữa vắt chân bỏ chạy.
Trước khi chạy, y còn ném lại một câu, coi như giải thích: "Hề hề, hề hề, không thể lãng phí, cái xúc tua này to như vậy cơ mà!"
Bạch Lê: "..."
Văn Tinh Diệu: "..."
Thôi được rồi, mấy người vui là được.
Bạch Lê vẫn đứng trên đỉnh đầu bạch tuộc lớn như cũ, cùng Văn Tinh Diệu phối hợp. Mỗi khi bạch tuộc lớn vung xúc tua về phía Văn Tinh Diệu, hai món vũ khí trong tay cậu sẽ cùng dùng sức, hoặc là ấn mạnh xuống dưới, hoặc là xoay vặn cổ tay, nói chung là làm bạch tuộc lớn đau hơn, khiến nó bị phân tâm.
Bạch tuộc lớn kêu "Ci ci*", lại hoàn toàn không tìm ra cách để bắt hai người. Thể lực của nó suy giảm nhanh chóng, tần suất công kích cũng giảm đi đáng kể.
*Tôi chả biết con bạch tuộc nó kêu thế nào đâu, này là chém á. Edit đoạn này trong đầu toàn cái trend bóp bạch tuộc trên tóp tóp không à.
Bạch Lê nắm chắc thời cơ, mở lưới đánh cá siêu cấp đã chuẩn bị tự trước ra, phủ xuống đầu bạch tuộc lớn. Đồng thời còn không quên nhắc nhở Văn Tinh Diệu, để hắn nhanh nhảy ra, tránh bị lưới quây chung một chỗ với bạch tuộc.
Lưới đánh cá siêu cấp, là thần khí đánh cá có khả năng tự động thu hút cá ở phạm vi lớn và tự định hướng, cái này cũng có hiệu quả đối với sinh vật lớn ở biển. Một khi thành công trùm kín đối tượng, nó sẽ tự động phóng thuốc mê, khiến sinh vật biển bên trong mất ý thức, mặc người đánh giết.
Bạch Lê đếm thầm đến ba ở trong lòng, đến khi tận mắt thấy bạch tuộc lớn khép hai mắt lại, cậu mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, cùng Văn Tinh Diệu vừa mới chạy tới kéo lưới, vẫy tay về phía thuyền đánh cá cách đó không xa.
"Mau lái thuyền qua đó, mau lái thuyền qua đó đi, con bạch tuộc kia hình như bị Lê Lê bắt được rồi, thuyền nhỏ rách nát sắp có thêm chiến một lợi phẩm nữa nha!"
"Thuyền đánh cá đầu tiên trong "Vùng đất điền viên": Thuyền nhỏ rách nát?? Ông có biết hai chữ lịch sử nó viết thế nào không hả??!!"
"Ha ha ha ha! Bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt vấn đề thuyền rách hay không rách đâu, tôi bây giờ chỉ muốn lại thật gần để xem con bạch tuộc lớn thiếu một chân kia thôi, ôi chao là trời, đụng tới Lê Lê cùng anh đại [Yêu Tinh] của chúng ta là nó xui xẻo rồi!"
"Râu bạch tuộc nướng mọi, râu bạch tuộc chiên mắm, bạch tuộc viên takoyaki... Chảy nước miếng chảy nước miếng! Tui hận không thể chui ngay vào trong game, há miệng a thật to, chờ các anh đại đút thức ăn!"
Thuyền rất nhanh đã bẻ lái quay lại, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu một lần nữa đứng trên boong thuyền, đưa dây thừng cho mấy người [Mi có gan không] để bọn họ kéo con bạch tuộc lớn kia lên.
Khương Hoài Bích kịp thời mang lên hai chén trà: "Anh đại, mời uống trà, anh đại cực khổ rồi. Lê Lê, hai người thật là lợi hại hức hức hức!"
Tuy là, nếu để bọn họ lên, khả năng thu phục được con bạch tuộc này cũng rất lớn, nhưng lúc đó không thể nghi ngờ gì là sẽ có một hồi ác chiến, tuyệt đối không giống hai người Bạch Lê và Văn Tinh Diệu, có thể nhẹ nhàng bắt bạch tuộc, còn khiến nó bị thương không nhẹ.
"Cám ơn." Bạch Lê đúng là đang hơi khát, nói cám ơn xong thì nhận lấy chén trà trong tay Khương Hoài Bích, ngửa đầu uống cạn.
Hương trà thoang thoảng làm dịu đi chút nóng bức do trận chiến gây ra, Bạch Lê lại biến trở về cậu thanh niên "Vô hại" bình tĩnh trước đó.
Trong lúc kéo bạch tuộc lớn lên không có bất ngờ nào xảy ra, từ đầu đến cuối cả người nó vẫn mềm oặt, không có chút sức lực nào, cho dù nửa chừng có tỉnh lại, nó cũng không thể điều khiển những xúc tua kia của mình, chỉ đành kêu "Ci ci" nho nhỏ, hai mắt cũng mở tròn xoe, trông có chút tội nghiệp.
Khán giả xem live có người thấy không đành lòng, viết bình luận hỏi.
"Tôi muốn biết, mọi người định xử lý thế nào với con bạch tuộc lớn này? Tuy nó nhìn có vẻ rất ngon, nhưng mà... Tôi cứ có cảm giác tội nghiệp nó thế nào ý."
"Bạch tuộc lớn: Tui chỉ chầm rãi xoay người trong biển một cái thôi mà, sao lại bị bắt cơ chứ? Còn rụng mất một chân nữa. đau quá nha 5555... Tội nghiệp kiểu đó á hả?"
"Ha ha ha ha! Lầu trên diễn tả chân thực quá, tôi suýt nữa cũng tin luôn rồi! Một con bạch tuộc lớn như vậy, cũng không thể thả nó đi được, nhỡ sau này có người đi qua đây, lại bị nó tấn công thì sao?"
Khương Hoài Bích đọc mấy bình luận này lên, trưng cầu ý kiến của hai người bắt được bạch tuộc.
"Lê Lê, anh đại [Yêu Tinh], bạch tuộc là do hai người bắt được, quyết định thế nào tùy vào hai người."
Bạch Lê và Văn Tinh Diệu nhìn nhau một cái, nhất thời cũng không nghĩ ra cách nào ngoài cách giết thịt để ăn.
Dường như biết mấy người trước mặt đang thảo luận việc sống chết của mình, hai mắt bạch tuộc lớn ầng ậc nước, khó khăn co cụm mấy cái xúc tua đang mềm oặt ôm lấy đầu mình, hơi hơi run rẩy, nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.
Bạch Lê nhìn về phía bạch tuộc lớn, ánh mắt dừng trên đầu nó một lúc lâu, lại nhìn mấy cái xúc tua dài đến vài mét của nó, đột nhiên nảy ra một ý.
"Hay là..." Bạch Lê nói với mọi người ở đó, "Nếu mọi người đều không có ý tưởng gì với con bạch tuộc này, thì chúng ta bán nó đi đi? Nó to như vậy, nói thế nào cũng là bá chủ một vùng biển, bán nó cho người chơi có "Bánh thuần hóa", nói không chừng có thể nhận nó là thú cưng, sau này còn có thể cưỡi nó đi lại tự do trên biển cũng nên?"
"À, đúng rồi, còn phải thêm điều kiện là người thôn mình nữa, không hỗ trợ giao hàng tận nơi."
Lời đề nghị của Bạch Lê có thể nói là đã chọc đúng chỗ nữa của không ít người chơi đang xem live lúc này, khu bình luận yên tĩnh mấy giây, sau đó đồng loạt kêu gào xin mua.
"Tôi tôi tôi! Tôi là người "Thôn Nấm" đây, đúng lúc ô thú cưng của tôi vẫn còn trống một chỗ, Lê Lê nhìn tôi này, bán con bạch tuộc này cho tôi đi!"
"Ấu siệt! Sao tôi lại không nghĩ tới chứ, bắt được ở biển đương nhiên là có thể bơi trong biển rồi, con này mà thu làm thú cưng thì khỏi cần kiếm bản thiết kế thuyền đánh cá nữa. mang theo đồ ăn thức uống là đi được luôn, vậy chẳng sướng à?"
"A a a! Tại sao tôi lại không phải là người "Thôn Nấm" chứ, chỉ có thể gặp gỡ thoáng qua bạch tuộc lớn, tôi hận. Một con thú cưng dưới nước hiếm có như vậy, aizz..."
"Quả nhiên, không hổ là Lê Lê, ý tưởng trong đầu luôn vượt xa chúng ta, chúng ta chỉ nghĩ bạch tuộc lớn có thể ăn, cậu ấy đã nghĩ đến đề xuất càng tốt hơn rồi. Các anh em, mai mốt ra ngoài thì phải có phong thái một chút, đừng để xấu mặt người chơi "Vùng đất điền viên"!"
"Cái gì?! Ở đây có bản thú cưng biển à? Nghe được tin tức tôi phi thẳng tới đây đấy, mở bán chưa mở bán chưa, ví tiền của tôi đang sốt ruột lắm rồi!"
"..."
Đề nghị của Bạch Lê được rất nhiều người tán thành, nhưng điều kiện tiên quyết là, trong sáu người ra biển lần này, không ai có nhu cầu với Bạch tuộc lớn.
Văn Tinh Diệu là người đầu tiên lên tiếng: "Tôi không cần, tôi có đủ ba thú cưng rồi."
Bạch Lê cũng nói mình không muốn, tuy ô thú cưng của cậu vẫn còn trống hai vị trí, nhưng cậu không có hứng thú vì với loại động vật trơn tuồn tuột này, cậu vẫn thích nuôi mấy bé động vật lông xù hơn.
[Vảy Xám] đứng lên heo rừng, bám vào mạn thuyền, nói ra lựa chọn của mình: "Tôi cũng không cần, nhà tôi có [Đầu Sắt] rồi, có thể tự do đi lại ở biển nha!"
Hơn nữa, ban nãy con bạch tuộc lớn còn này khiến y hoảng sợ, bây giờ trong đâu vẫn còn đang bị ám ảnh đây.
[Xới cho tôi bát cơm] và [Mi có gan không] tưởng tượng một hồi, vẫn không thể tượng tượng ra cảnh bản thân cưỡi bạch tuộc lớn, bèn xua tay từ chối, bọn họ vẫn thích thú cưỡi bình thường hơn. Còn công cụ ra biển... Đã đóng được chiến thuyền đánh cá đầu tiên, còn sợ không có chiếc thứ hai thứ ba sao?
Khương Hoài Bích lại càng không cần, cô là chủ nhân chiếc thuyền đánh cá này đấy.
Cứ như vậy, tiểu đội sáu người ra khỏi đều từ bỏ quyền sở hữu bạch tuộc lớn, bèn thương lượng nếu thành công bán bạch tuộc lớn đi, số tiền thu được sẽ chia sáu phần cho Bạch Lê và Văn Tinh Diệu, còn bốn phần sẽ chia đều cho những người còn lại, mỗi người một phần.
Vốn mấy người Khương Hoài Bích cũng không định lấy một phần này, dù sao toàn bộ quá trình bắt bạch tuộc, bọn họ cũng không giúp được gì, nhưng Bạch Lê lấy lý do, "Bọn họ là một nhóm, không cùng nhau ra biển thì cũng không gặp được con bạch tuộc này" để khuyên bảo, cho nên họ chỉ đành mặt dày nhận lấy.
Khán giả cười ngả nghiêng, dồn dập gửi bình luận nói, đồ còn chưa bán được mà đã ở tước mặt bọn họ "Chia chác" như vậy mà được hả?
Còn mấy người dân ở "Thôn Nấm" nghe tin tới đây thì vội vàng thúc giục: "Có thể bắt đầu được chưa, tiền đã chuẩn bị xong hết rồi, bây giờ bắt đầu đấu giá đi, ai ra giá cao thì được!"
Chờ chút, livestream biến thành hội đấu giá từ bao giờ vậy??
Sáu người trên thuyền đều ngơ ngác.
_______________________
Cái xúc tua đột nhiên thò ra khỏi mặt nước này... À không đúng, phải là con bạch tuộc này dường như không có ác ý với con người, trái lại lòng hiếu kỳ hơi năng, nó đánh một cú như vậy xong lại quơ xúc tua đập thêm mấy cái nữa.
Thuyền đánh cá nhỏ bị nó lắc trái lắc phải, năm người trên thuyền không thể không bám vào đồ đạc xung quanh để tránh bị hất văng ra ngoài. Khán giả trong phòng phát sóng xem là run cầm cập, gào thét a a a a, bảo mấy người Bạch Lê phải cẩn thận.
Trái lại [Vảy Xám] cách bạch tuộc lớn gần nhất lại bị bỏ qua. Heo rừng [Đầu Sắt] vội vàng quơ bốn cái chân ngắn của mình, chở chủ nhân rời khỏi khu vực nguy hiểm, quan sát từ xa.
[Vảy Xám] lo sốt vó, đi tới đi lui trên người heo rừng: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cả một con bạch tuộc to như vậy, thuyền của các anh đại sẽ không bị nó đập tan thành từng mảnh chứ? Đừng mà, chúng ta vất vả lắm mới đi được đến đây, còn đánh được đầy lưới cá hố, lỡ thuyền hỏng thì đi về kiểu gì?"
Nói xong, y như có điều suy nghĩ, cúi xuống nhìn [Đầu Sắt] một cái, tính xem để heo nhà mình chở sáu người có khả thi không.
Chắc là... Chen một chút thì miễn cưỡng ngồi vừa.
Nhưng mà, dự định này của [Vảy Xám] không thể trở thành hiện thực.
Sau khi mấy người Bạch Lê quen với tần suất lắc lư của thuyền, thì rất nhanh đã phản ứng lại. Mấy người đánh mắt với nhau, thấp giọng nói vào câu sau đó cả năm nhanh chóng hành động.
[Xới cho tôi bát cơm] cùng [Mi có gan không] nhào tới chỗ bánh lái, nắm chặt vô lăng điều khiển phương hướng của thuyền, để nó không đi chệch khỏi tuyến đường.
Khương Hoài Bích vòng hai tay ôm chặt lấy cột buồm, trấn an khán giả: "Mọi người yên tâm đi, đừng thấy thuyền của bọn tôi làm bằng gỗ mà nhầm, mọi người phải tin vào trò chơi mà Lê Lê thiết kế, cho dù là thuyền gỗ, nó cũng không dễ vỡ đâu. Không phải chỉ là một con bạch tuộc lớn ngốc nghếch thôi sao, sẽ không làm hư hại được bao nhiêu cả, cứ chờ mà xem, sắp tới chính là thời gian săn bắt, Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] chuẩn bị đi bắt nó rồi!"
Đúng như lời Khương Hoài Bích nói, cô vừa dứt lời, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu đã tìm được cơ hội nhảy xuống.
Lúc này, đầu bạch tuộc lớn đúng lúc nhô lên khỏi mặt nước, tròn xoe, trơn bóng, còn chưa kịp nhìn thấy thế giới xinh đẹp bên trên thì đã có hai con người đáng ghét nhảy lên đầu nó, còn lấy vũ khí sắc bén ra đâm một cái.
Hai thứ vũ khí này, theo thứ tự là một cái rìu cùng một cái cuốc. Màu vàng rực rỡ đã chứng minh giá trị cao quý của chúng nó.
"Ci ⸺⸺!" Bạch tuộc lớn phát ra tiếng kêu đau đớn, nhưng sức chiến đấu không thể giảm bớt.
Cơn đau khiến xúc tua của nó vung vẩy tứ tung, xúc tua to lớn đập mạnh lên mặt biển làm nước bắt tung tóe, khiến mọi người ướt sũng, tóc cũng dán lên mặt. Nhưng Bạch Lê và Văn Tinh Diệu không có ý định buông vũ khí đầu hàng, bọn họ cố đứng vững, còn cố hết sức đâm sâu vũ khí vào vết thương mình vừa tạo ra trên người Bạch tuộc.
Bạch tuộc lớn càng kêu gào lớn hơn.
Trong lúc hai người hợp lực đánh bạch tuộc lớn, thuyền đánh cá cũng đã chạy thoát khỏi chiến trường, [Vảy Xám] chỉ huy heo rừng [Đầu Sắt] tới hội hợp với bọn họ. Lúc này, Khương Hoài Bích điều khiển camera quay từ xa, để khán giả có thể thấy rõ ràng mọi việc đang xảy ra ở chiến trường.
"Cái đệch! Đúng là tàn nhẫn, trực tiếp bổ rìu xuống đầu luôn, nhìn thôi mà cũng thấy buốt hết cả óc!"
"Nhanh nhìn kìa! Aanh đại [Yêu Tinh] lấy từ trong ba lô ra một con dao phay với một con dao găm nhỏ, hướng về phía một trong mấy cái xúc tua. Còn Lê Lê... Đang lấy một tấm lưới đánh cá ra khỏi ba lô, hình như chỉ có ba tấm lưới siêu cấp thôi, cậu ấy định làm gì thế??"
Cuộc chiến giữa con người cùng sinh vật biển khổng lồ có thể nói là thay đổi trong nháy mắt, sau nhiều lần tránh né thành công mấy cái xúc tua đang đánh tới, Văn Tinh Diệu cuối cùng cũng ra tay. Tay trái hắn cầm dao găm đâm vào người bạch tuộc để mình không bị rơi xuống, dao phay ở tay phải vẫn phát huy ổn định, dứt khoát, mỗi lần có xúc tua quăng tới, hắn sẽ lập tức giơ tay chém xuống, dựa vào sức tay chém bay cái xúc tua kia.
Đồng thời, hắn còn có thể một tay nắm chuôi dao găm, di chuyển tới lui trên người bạch tuộc, y như một con cá trạch, không bị đánh trúng một cái nào.
Khán giả thẳng thắn bày tỏ: Nếu bọn họ mà là con bạch tuộc lớn kia, chắc bây giờ đã tức hộc máu rồi.
Không lâu sau, một cái xúc tua hoàn chỉnh bị Văn Tinh Diệu chém đứt, rơi xuống nước. Sau đó, nó được [Vảy Xám], không biết mò tới đây từ lúc nào, chộp lấy đặt lên người heo rừng, rồi lại một lần nữa vắt chân bỏ chạy.
Trước khi chạy, y còn ném lại một câu, coi như giải thích: "Hề hề, hề hề, không thể lãng phí, cái xúc tua này to như vậy cơ mà!"
Bạch Lê: "..."
Văn Tinh Diệu: "..."
Thôi được rồi, mấy người vui là được.
Bạch Lê vẫn đứng trên đỉnh đầu bạch tuộc lớn như cũ, cùng Văn Tinh Diệu phối hợp. Mỗi khi bạch tuộc lớn vung xúc tua về phía Văn Tinh Diệu, hai món vũ khí trong tay cậu sẽ cùng dùng sức, hoặc là ấn mạnh xuống dưới, hoặc là xoay vặn cổ tay, nói chung là làm bạch tuộc lớn đau hơn, khiến nó bị phân tâm.
Bạch tuộc lớn kêu "Ci ci*", lại hoàn toàn không tìm ra cách để bắt hai người. Thể lực của nó suy giảm nhanh chóng, tần suất công kích cũng giảm đi đáng kể.
*Tôi chả biết con bạch tuộc nó kêu thế nào đâu, này là chém á. Edit đoạn này trong đầu toàn cái trend bóp bạch tuộc trên tóp tóp không à.
Bạch Lê nắm chắc thời cơ, mở lưới đánh cá siêu cấp đã chuẩn bị tự trước ra, phủ xuống đầu bạch tuộc lớn. Đồng thời còn không quên nhắc nhở Văn Tinh Diệu, để hắn nhanh nhảy ra, tránh bị lưới quây chung một chỗ với bạch tuộc.
Lưới đánh cá siêu cấp, là thần khí đánh cá có khả năng tự động thu hút cá ở phạm vi lớn và tự định hướng, cái này cũng có hiệu quả đối với sinh vật lớn ở biển. Một khi thành công trùm kín đối tượng, nó sẽ tự động phóng thuốc mê, khiến sinh vật biển bên trong mất ý thức, mặc người đánh giết.
Bạch Lê đếm thầm đến ba ở trong lòng, đến khi tận mắt thấy bạch tuộc lớn khép hai mắt lại, cậu mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, cùng Văn Tinh Diệu vừa mới chạy tới kéo lưới, vẫy tay về phía thuyền đánh cá cách đó không xa.
"Mau lái thuyền qua đó, mau lái thuyền qua đó đi, con bạch tuộc kia hình như bị Lê Lê bắt được rồi, thuyền nhỏ rách nát sắp có thêm chiến một lợi phẩm nữa nha!"
"Thuyền đánh cá đầu tiên trong "Vùng đất điền viên": Thuyền nhỏ rách nát?? Ông có biết hai chữ lịch sử nó viết thế nào không hả??!!"
"Ha ha ha ha! Bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt vấn đề thuyền rách hay không rách đâu, tôi bây giờ chỉ muốn lại thật gần để xem con bạch tuộc lớn thiếu một chân kia thôi, ôi chao là trời, đụng tới Lê Lê cùng anh đại [Yêu Tinh] của chúng ta là nó xui xẻo rồi!"
"Râu bạch tuộc nướng mọi, râu bạch tuộc chiên mắm, bạch tuộc viên takoyaki... Chảy nước miếng chảy nước miếng! Tui hận không thể chui ngay vào trong game, há miệng a thật to, chờ các anh đại đút thức ăn!"
Thuyền rất nhanh đã bẻ lái quay lại, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu một lần nữa đứng trên boong thuyền, đưa dây thừng cho mấy người [Mi có gan không] để bọn họ kéo con bạch tuộc lớn kia lên.
Khương Hoài Bích kịp thời mang lên hai chén trà: "Anh đại, mời uống trà, anh đại cực khổ rồi. Lê Lê, hai người thật là lợi hại hức hức hức!"
Tuy là, nếu để bọn họ lên, khả năng thu phục được con bạch tuộc này cũng rất lớn, nhưng lúc đó không thể nghi ngờ gì là sẽ có một hồi ác chiến, tuyệt đối không giống hai người Bạch Lê và Văn Tinh Diệu, có thể nhẹ nhàng bắt bạch tuộc, còn khiến nó bị thương không nhẹ.
"Cám ơn." Bạch Lê đúng là đang hơi khát, nói cám ơn xong thì nhận lấy chén trà trong tay Khương Hoài Bích, ngửa đầu uống cạn.
Hương trà thoang thoảng làm dịu đi chút nóng bức do trận chiến gây ra, Bạch Lê lại biến trở về cậu thanh niên "Vô hại" bình tĩnh trước đó.
Trong lúc kéo bạch tuộc lớn lên không có bất ngờ nào xảy ra, từ đầu đến cuối cả người nó vẫn mềm oặt, không có chút sức lực nào, cho dù nửa chừng có tỉnh lại, nó cũng không thể điều khiển những xúc tua kia của mình, chỉ đành kêu "Ci ci" nho nhỏ, hai mắt cũng mở tròn xoe, trông có chút tội nghiệp.
Khán giả xem live có người thấy không đành lòng, viết bình luận hỏi.
"Tôi muốn biết, mọi người định xử lý thế nào với con bạch tuộc lớn này? Tuy nó nhìn có vẻ rất ngon, nhưng mà... Tôi cứ có cảm giác tội nghiệp nó thế nào ý."
"Bạch tuộc lớn: Tui chỉ chầm rãi xoay người trong biển một cái thôi mà, sao lại bị bắt cơ chứ? Còn rụng mất một chân nữa. đau quá nha 5555... Tội nghiệp kiểu đó á hả?"
"Ha ha ha ha! Lầu trên diễn tả chân thực quá, tôi suýt nữa cũng tin luôn rồi! Một con bạch tuộc lớn như vậy, cũng không thể thả nó đi được, nhỡ sau này có người đi qua đây, lại bị nó tấn công thì sao?"
Khương Hoài Bích đọc mấy bình luận này lên, trưng cầu ý kiến của hai người bắt được bạch tuộc.
"Lê Lê, anh đại [Yêu Tinh], bạch tuộc là do hai người bắt được, quyết định thế nào tùy vào hai người."
Bạch Lê và Văn Tinh Diệu nhìn nhau một cái, nhất thời cũng không nghĩ ra cách nào ngoài cách giết thịt để ăn.
Dường như biết mấy người trước mặt đang thảo luận việc sống chết của mình, hai mắt bạch tuộc lớn ầng ậc nước, khó khăn co cụm mấy cái xúc tua đang mềm oặt ôm lấy đầu mình, hơi hơi run rẩy, nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.
Bạch Lê nhìn về phía bạch tuộc lớn, ánh mắt dừng trên đầu nó một lúc lâu, lại nhìn mấy cái xúc tua dài đến vài mét của nó, đột nhiên nảy ra một ý.
"Hay là..." Bạch Lê nói với mọi người ở đó, "Nếu mọi người đều không có ý tưởng gì với con bạch tuộc này, thì chúng ta bán nó đi đi? Nó to như vậy, nói thế nào cũng là bá chủ một vùng biển, bán nó cho người chơi có "Bánh thuần hóa", nói không chừng có thể nhận nó là thú cưng, sau này còn có thể cưỡi nó đi lại tự do trên biển cũng nên?"
"À, đúng rồi, còn phải thêm điều kiện là người thôn mình nữa, không hỗ trợ giao hàng tận nơi."
Lời đề nghị của Bạch Lê có thể nói là đã chọc đúng chỗ nữa của không ít người chơi đang xem live lúc này, khu bình luận yên tĩnh mấy giây, sau đó đồng loạt kêu gào xin mua.
"Tôi tôi tôi! Tôi là người "Thôn Nấm" đây, đúng lúc ô thú cưng của tôi vẫn còn trống một chỗ, Lê Lê nhìn tôi này, bán con bạch tuộc này cho tôi đi!"
"Ấu siệt! Sao tôi lại không nghĩ tới chứ, bắt được ở biển đương nhiên là có thể bơi trong biển rồi, con này mà thu làm thú cưng thì khỏi cần kiếm bản thiết kế thuyền đánh cá nữa. mang theo đồ ăn thức uống là đi được luôn, vậy chẳng sướng à?"
"A a a! Tại sao tôi lại không phải là người "Thôn Nấm" chứ, chỉ có thể gặp gỡ thoáng qua bạch tuộc lớn, tôi hận. Một con thú cưng dưới nước hiếm có như vậy, aizz..."
"Quả nhiên, không hổ là Lê Lê, ý tưởng trong đầu luôn vượt xa chúng ta, chúng ta chỉ nghĩ bạch tuộc lớn có thể ăn, cậu ấy đã nghĩ đến đề xuất càng tốt hơn rồi. Các anh em, mai mốt ra ngoài thì phải có phong thái một chút, đừng để xấu mặt người chơi "Vùng đất điền viên"!"
"Cái gì?! Ở đây có bản thú cưng biển à? Nghe được tin tức tôi phi thẳng tới đây đấy, mở bán chưa mở bán chưa, ví tiền của tôi đang sốt ruột lắm rồi!"
"..."
Đề nghị của Bạch Lê được rất nhiều người tán thành, nhưng điều kiện tiên quyết là, trong sáu người ra biển lần này, không ai có nhu cầu với Bạch tuộc lớn.
Văn Tinh Diệu là người đầu tiên lên tiếng: "Tôi không cần, tôi có đủ ba thú cưng rồi."
Bạch Lê cũng nói mình không muốn, tuy ô thú cưng của cậu vẫn còn trống hai vị trí, nhưng cậu không có hứng thú vì với loại động vật trơn tuồn tuột này, cậu vẫn thích nuôi mấy bé động vật lông xù hơn.
[Vảy Xám] đứng lên heo rừng, bám vào mạn thuyền, nói ra lựa chọn của mình: "Tôi cũng không cần, nhà tôi có [Đầu Sắt] rồi, có thể tự do đi lại ở biển nha!"
Hơn nữa, ban nãy con bạch tuộc lớn còn này khiến y hoảng sợ, bây giờ trong đâu vẫn còn đang bị ám ảnh đây.
[Xới cho tôi bát cơm] và [Mi có gan không] tưởng tượng một hồi, vẫn không thể tượng tượng ra cảnh bản thân cưỡi bạch tuộc lớn, bèn xua tay từ chối, bọn họ vẫn thích thú cưỡi bình thường hơn. Còn công cụ ra biển... Đã đóng được chiến thuyền đánh cá đầu tiên, còn sợ không có chiếc thứ hai thứ ba sao?
Khương Hoài Bích lại càng không cần, cô là chủ nhân chiếc thuyền đánh cá này đấy.
Cứ như vậy, tiểu đội sáu người ra khỏi đều từ bỏ quyền sở hữu bạch tuộc lớn, bèn thương lượng nếu thành công bán bạch tuộc lớn đi, số tiền thu được sẽ chia sáu phần cho Bạch Lê và Văn Tinh Diệu, còn bốn phần sẽ chia đều cho những người còn lại, mỗi người một phần.
Vốn mấy người Khương Hoài Bích cũng không định lấy một phần này, dù sao toàn bộ quá trình bắt bạch tuộc, bọn họ cũng không giúp được gì, nhưng Bạch Lê lấy lý do, "Bọn họ là một nhóm, không cùng nhau ra biển thì cũng không gặp được con bạch tuộc này" để khuyên bảo, cho nên họ chỉ đành mặt dày nhận lấy.
Khán giả cười ngả nghiêng, dồn dập gửi bình luận nói, đồ còn chưa bán được mà đã ở tước mặt bọn họ "Chia chác" như vậy mà được hả?
Còn mấy người dân ở "Thôn Nấm" nghe tin tới đây thì vội vàng thúc giục: "Có thể bắt đầu được chưa, tiền đã chuẩn bị xong hết rồi, bây giờ bắt đầu đấu giá đi, ai ra giá cao thì được!"
Chờ chút, livestream biến thành hội đấu giá từ bao giờ vậy??
Sáu người trên thuyền đều ngơ ngác.
_______________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất