Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Chương 223
Ngày đi "Sao Hi Vọng" đã tạm thời được ấn định, nếu giữa chừng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì đúng ngày 20 tháng 4 bọn họ sẽ xuất phát.
Thương lượng xong chuyện này, thì không còn việc gì cần bàn nữa, Hồ Nhất, Hồ Nhị chào tạm biệt đi về nhà cách vách, ba người còn lại cũng chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Dưới ánh mắt có thể nói là vô cùng hung ác của Chúc Mặc Lăng, Văn Tinh Diệu theo sau Bạch Lê, đi vào phòng cậu, sau khi đi vào còn ra vẻ hết sức nai tơ ngơ ngác, quay lại hỏi một câu: "Anh, anh còn chuyện gì nữa à?"
Nghe xưng hô của Văn Tinh Diệu, Chúc Mặc Lăng lập tức nhảy dựng lên: "Anh?! Mi gọi ai là anh, ai là anh của mi hả! Tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại muốn vào phòng em trai tôi, rõ ràng phòng của cậu ở bên cạnh cơ mà!"
Hừ, đừng tưởng anh ta không biết ý đồ của tên này là gì, hay cho một tên sư tử to đầu thích giả nai! Không phải tên này ỷ vào việc em trai nhà mình ngây thơ dễ lừa nên mới không chút kiêng dè gì hay sao, là người làm anh, anh ta nhất định phải kiên quyết ngăn chặn loại hành vi này...
Chúc Mặc Lăng vô thức hóa thân thành ông cha già, quên béng luôn tình cảnh sáng nay mình nhìn thấy. Mãi đến khi Bạch Lê ló đầu ra khỏi cửa, dùng ngữ khí qua quýt bình tĩnh nói một câu: "Là em gọi anh ấy vào đấy, không có vấn đề gì đâu, đúng không? Thời gian không còn sớm nữa, anh cũng đi ngủ sớm đi ha."
Lời chuẩn bị nói ra bị kẹt cứng trong họng, trong lúc hoảng hốt, Chúc Mặc Lăng nhớ lại cảnh tượng hồi sáng, liếc mắt nhìn về phía Văn Tinh Diệu thấy khóe miệng đối phương hình như hơi cong lên một chút, Chúc Mặc Lăng không nhịn được xỉ vả trong lòng, nhưng cái này không tiện để lộ ra trước mặt em trai.
Vì thế anh ta thay đổi vẻ mặt tức giận lúc trước, bày ra "Sắc mặt" người lớn trong nhà, quái gở nói: "Ồ, hóa ra là thế à, vậy thì không cấn đề gì! Em đi nghỉ ngơi đi, mỗi ngày bận chuyện trong game thực sự rất vất vả, thấy chó chỗ nào không thoải mái thì cứ bảo cậu ta xoa bóp cho."
Văn Tinh Diệu: "..." Hắn ta đường đường là thượng tướng Đế quốc, sao vào miệng Chúc Mặc Lăng lại thành thợ tẩm quất rồi.
Nhưng mà hắn cũng không ngại, nhanh chóng ngoài cười trong không cười, phản kích lại một câu: "Anh trai yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết mình."
Về phần cố gắng hết mình chuyện gì, thì chưa biết.
"Cậu!" Chúc Mặc Lăng muốn hỏi anh ta đồng ý cho Văn Tinh Diệu gọi mình là "Anh" lúc nào, nhưng cân nhắc đến sự có mặt của Bạch Lê, anh ta lại muốn duy trì hình tượng anh trai lịch sự nhẹ nhàng của mình trước mặt em trai, cho nên đành cố nhịn xuống.
Bạch Lê không khỏi cười khổ, chỉ thấy hai người này thực sự quá ấu trĩ, chuyện vốn chỉ cần nói vài câu là giải quyết xong, giờ lại thành ra rõ xấu hổ.
Chậc, làm cậu tụt cả hứng.
Chỉ liếc mắt một cái, Chúc Mặc Lăng phát hiện biểu cảm trên mặt em trai nhà mình đã thay đổi, từ tràn đầy phấn khởi biến thành "Không còn ham muốn trần tục.jpg", trong lòng vui vẻ, không nói thêm gì đã xuống sân khấu luôn.
Văn Tinh Diệu đối với chuyện Chúc Mặc Lăng tự nhiên không nói không rằng mà đi thì có hơi khó hiểu, nhưng anh ta rời đi thực ra cũng là một tin không tồi, hắn hoàn toàn không có ý giữ lại, sau đó cùng Bạch Lê vào phòng đóng cửa lại.
...
Gần rạng sáng, Bạch Lê uể oải không chịu được nữa ngủ thiếp đi, ném tất cả những chuyện còn lại cho Văn Tinh Diệu làm, cuối cùng, hình ảnh trong phòng cố định trên hai người đang ôm nhau, yên tĩnh là tốt đẹp.
Trong lúc đó, trên diễn đàn game lại vô cùng náo nhiệt.
Chuyện phải bắt đầu kể từ buổi livestream hồi chiều.
Trò chơi nâng cấp ngày mùng 3 tháng 4, thuyền đánh cá ra khơi này mùng 5 tháng 4, ngắn ngủi có hai ngày, những người chơi còn lại hoàn toàn không tìm được con đường ra biển, vẫn đang nỗ lực ở chỗ NPC ngư dân đây.
Vốn bọn họ cũng không gấp lắm, dù sao cũng chưa có ai ra được biển, không có mục tiêu để so sánh. Kết quả buổi livestream ra khơi đầu tiên trong game đã thu hút sự chú ý của họ, biết được thế giới ngoài khơi, thật sự giống như những gì Bạch Lê nói trong thông báo, có hải sản phong phú, hải đảo hí hiểm, tuy trên đường không gặp phải hải tặc, nhưng bọn họ đã có thể tưởng tượng ra!
Nhưng hải tặc kia nhất định rất hung dữ, kho báu gom góp được cũng không tồi, chỉ cần đánh bại bọn họ, tất cả chỗ kho báu đó sẽ thuộc về bọn họ. Thậm chí là cả thuyền hải tặc cũng có thể cướp về làm thuyền đi biển chuyên dụng cho bản thân...
Ý nghĩ ra khơi chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế, nhưng mà họ không có công cụ ra biển. Thiếu gì người chơi có khả năng sáng tạo và trí tưởng tượng đúng không? Cho nên chuyện này không khó làm. Không ít người chơi cùng thôn tập hợp lại, cùng nhau động não, rất nhanh đã có ý tưởng.
Không có bản vẽ, không có sẵn thuyền, vậy bọn họ tự mình làm là được rồi! Phức tạp không làm được, chẳng lẽ một cái bè gỗ nhỏ cũng không à??
Chẳng phải chỉ là một tấm cỗ cắm thêm cái cờ thôi sao?
Có ý tưởng, những người chơi này lập tức bắt tay vào hành động, không bao lâu đã chế tác xong công cụ ra biển mình cần, những thôn có streamer bắt đầu livestream từ lúc làm bè, những thôn không có streamer thì tường thuật trực tiếp bằng văn bản trên diễn đàn. Nói tóm lại là, ai cũng muốn ghi chép lại thật tỉ mỉ đóng góp của bản thân cho quá trình ra khơi bám biển của thôn mình.
"Kiếp phù du: Các anh em, cố gắng đốn những cây có chất gỗ rắn chắc, ít cành nhánh nhé, như vậy lúc hạ thủy mới dễ, trông lại không xấu! Thôn mình có một tên ngốc, dám nhặt cành khô ở ven đường để làm bè, mới đi được có nửa đường đã rắc một tiếng vỡ luôn, bây giờ đang bị toàn thôn bọn tôi úp sọt!"
"Anh có tâm sự, tôi có rượu: À há, thôn bọn tôi có một loại dây leo dùng phải gọi là đỉnh của chóp, độ lớn vừa phải, đã thế lại đàn hồi, buộc không sợ đứt, so với dây thừng xài còn tốt hơn. Bây giờ tôi đã trở thành thợ đóng bè lành nghề rồi, chờ tôi thêm độ nửa tiếng nữa, chiếc bè gỗ đầu tiên trong thôn tôi sẽ ra đời, có thể chở cùng lúc bốn năm người đấy!"
"Hạ Bắc Bắc: Đáng ghét, người có tiêu chuẩn đăng nhập đều đang làm bè gỗ khí thế ngất trời, người không có tiêu chuẩn đăng nhập chỉ có thể cắm cọc trên diễn đàn hoặc là phòng phát sóng sốt ruột thay, thuận tiện cho chút ý kiến. Tôi nói nè, mấy người có thể quây cỏ khô xung quanh bè, để làm tăng sức nổi!"
"Nếu có dài lâu: Báo cáo tiến độ, thôn mới số 1.668 bọn tôi làm mười cái bè gỗ cùng lúc, giờ sắp hoàn thành rồi! Đã có người bắt đầu nghiên cứu tài liệu để tự chế áo phao, không biết có thể thành công hay không, hy vọng có thể cung cấp thiết bị đảm bảo an toàn cho người chơi ra biển!"
"Nhổ lông dê be be: Báo!!! Xem tôi phát hiện ra cái gì trên khu mua sắm game nè! [Hình ảnh], Lê Lê nghe được nguyện vọng của chúng ta, sau đó cho lên kệ [Hộp ra khơi bất ngờ], mỗi cái chỉ cần 50 tinh tệ thôi, so với [Hộp trang phục bất ngờ] còn rẻ hơn một nửa! Tôi chỉ mua có một cái, đã mở được một tấm lưới đánh cá siêu cấp, hai viên mồi câu siêu cấp, một viên thuốc có thể giúp người chơi thở được dưới nước 30 phút, thực sự siêu lời!"
"Tim lay xào xạc: A a a! Tôi cùng đi thử một chút, mở ra được một cái phao cứu sinh này! Vậy không phải chẳng cần bè gỗ, tôi cũng có thể ôm phao tự bơi ra biển sao QAQ?"
[Hộp ra khơi bất ngờ] xuất hiện, giống y như viên đạn bắn xuống mặt hồ đang yên ả, ngắn ngủi có mấy phút đã khiến đám người chơi đang mải ngụp lặn nổ tung. Nếu lúc này, Bạch Lê vào giao diện người thiết kế kiểm tra lượng tiêu thụ đạo cụ trong game thì nhất định sẽ phát hiện, số lượng bán ra của món vật phẩm này cứ mỗi giây lại tăng thêm mấy vạn, người chơi tài chính eo hẹp cũng đều mua lấy một hai gói, chứ đừng nói chi đến mấy người chơi giàu tiền.
Vì trong phần giới thiệu vật phẩm có ghi rõ, hộp bất ngờ này có 0,001% tỷ lệ rơi ra bản vẽ thuyền đánh xa, cho nên tất cả người chơi đều "Phát cuồng", thành kính mở từng hộp từng hộp, hy vọng mình có thể trở thành người chơi nằm trong số 0,001% kia,
Quả thực, trong quá trình này có người chơi may mắn lấy được bản vẽ thuyền đánh cá, nhưng thời gian chế tác và thu thập vật liệu phải tốn cả tháng trời không nói, số lượng bản vẽ rơi ra cũng không nhiều, không thể thỏa mãn nhu cầu cấp bạch hiện giờ của người chơi.
Người may mắn lấy được bản vẽ thuyền đánh cá dụi nước mắt, nhét bản vẽ vào trong ba lô, tiếp tục hự hự hự đóng bè.
Dưới sự chú ý của toàn thể netizen trên mãng vũ trụ, một chiếc lại một chiếc bè gỗ nối đuôi nhau ra đời. Người chơi kéo bè đến bờ biển, ba, năm người tạo thành một nhóm, ngồi bè gỗ ra biển.
Sau đó, người chơi ra biển liên tục truyền "Tin thắng trận" về.
"Báo! Lượt quăng lưới đầu tiên của tụi tui có bỏ thêm rất nhiều mồi câu cao cấp và siêu cấp, nhưng lại kéo tới một bầy cá cờ, bè gỗ của tụi tui... Bị chúng nó làm lật, tụi tui người nào đều được dịch chuyển về nhà người đó rồi, giờ đang ngồi hoài nghi cuộc đời!"
"Báo!! Bọn tui tìm được một hòn đảo nhỏ, trên đảo có một NPC lưu lạc, nghe đâu người này biết rèn sắt đúc kim loại, bọn tui vật vã mãi mới khuyên hắn theo mình về thôn được, nhưng hắn chê bè gỗ của bọn tui nên lại đổi ý rồi, hu hu hu!"
"Báo!!! Bọn tôi gặp được hải tặc rồi! Đậu má, sao bọn họ không chịu nói võ đức gì vậy, thế mà lại nã pháo về phía bọn tôi, toang, bè gỗ chìm rồi, bọn tôi cũng bị tống về nhà..."
"..."
Thương lượng xong chuyện này, thì không còn việc gì cần bàn nữa, Hồ Nhất, Hồ Nhị chào tạm biệt đi về nhà cách vách, ba người còn lại cũng chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Dưới ánh mắt có thể nói là vô cùng hung ác của Chúc Mặc Lăng, Văn Tinh Diệu theo sau Bạch Lê, đi vào phòng cậu, sau khi đi vào còn ra vẻ hết sức nai tơ ngơ ngác, quay lại hỏi một câu: "Anh, anh còn chuyện gì nữa à?"
Nghe xưng hô của Văn Tinh Diệu, Chúc Mặc Lăng lập tức nhảy dựng lên: "Anh?! Mi gọi ai là anh, ai là anh của mi hả! Tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại muốn vào phòng em trai tôi, rõ ràng phòng của cậu ở bên cạnh cơ mà!"
Hừ, đừng tưởng anh ta không biết ý đồ của tên này là gì, hay cho một tên sư tử to đầu thích giả nai! Không phải tên này ỷ vào việc em trai nhà mình ngây thơ dễ lừa nên mới không chút kiêng dè gì hay sao, là người làm anh, anh ta nhất định phải kiên quyết ngăn chặn loại hành vi này...
Chúc Mặc Lăng vô thức hóa thân thành ông cha già, quên béng luôn tình cảnh sáng nay mình nhìn thấy. Mãi đến khi Bạch Lê ló đầu ra khỏi cửa, dùng ngữ khí qua quýt bình tĩnh nói một câu: "Là em gọi anh ấy vào đấy, không có vấn đề gì đâu, đúng không? Thời gian không còn sớm nữa, anh cũng đi ngủ sớm đi ha."
Lời chuẩn bị nói ra bị kẹt cứng trong họng, trong lúc hoảng hốt, Chúc Mặc Lăng nhớ lại cảnh tượng hồi sáng, liếc mắt nhìn về phía Văn Tinh Diệu thấy khóe miệng đối phương hình như hơi cong lên một chút, Chúc Mặc Lăng không nhịn được xỉ vả trong lòng, nhưng cái này không tiện để lộ ra trước mặt em trai.
Vì thế anh ta thay đổi vẻ mặt tức giận lúc trước, bày ra "Sắc mặt" người lớn trong nhà, quái gở nói: "Ồ, hóa ra là thế à, vậy thì không cấn đề gì! Em đi nghỉ ngơi đi, mỗi ngày bận chuyện trong game thực sự rất vất vả, thấy chó chỗ nào không thoải mái thì cứ bảo cậu ta xoa bóp cho."
Văn Tinh Diệu: "..." Hắn ta đường đường là thượng tướng Đế quốc, sao vào miệng Chúc Mặc Lăng lại thành thợ tẩm quất rồi.
Nhưng mà hắn cũng không ngại, nhanh chóng ngoài cười trong không cười, phản kích lại một câu: "Anh trai yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết mình."
Về phần cố gắng hết mình chuyện gì, thì chưa biết.
"Cậu!" Chúc Mặc Lăng muốn hỏi anh ta đồng ý cho Văn Tinh Diệu gọi mình là "Anh" lúc nào, nhưng cân nhắc đến sự có mặt của Bạch Lê, anh ta lại muốn duy trì hình tượng anh trai lịch sự nhẹ nhàng của mình trước mặt em trai, cho nên đành cố nhịn xuống.
Bạch Lê không khỏi cười khổ, chỉ thấy hai người này thực sự quá ấu trĩ, chuyện vốn chỉ cần nói vài câu là giải quyết xong, giờ lại thành ra rõ xấu hổ.
Chậc, làm cậu tụt cả hứng.
Chỉ liếc mắt một cái, Chúc Mặc Lăng phát hiện biểu cảm trên mặt em trai nhà mình đã thay đổi, từ tràn đầy phấn khởi biến thành "Không còn ham muốn trần tục.jpg", trong lòng vui vẻ, không nói thêm gì đã xuống sân khấu luôn.
Văn Tinh Diệu đối với chuyện Chúc Mặc Lăng tự nhiên không nói không rằng mà đi thì có hơi khó hiểu, nhưng anh ta rời đi thực ra cũng là một tin không tồi, hắn hoàn toàn không có ý giữ lại, sau đó cùng Bạch Lê vào phòng đóng cửa lại.
...
Gần rạng sáng, Bạch Lê uể oải không chịu được nữa ngủ thiếp đi, ném tất cả những chuyện còn lại cho Văn Tinh Diệu làm, cuối cùng, hình ảnh trong phòng cố định trên hai người đang ôm nhau, yên tĩnh là tốt đẹp.
Trong lúc đó, trên diễn đàn game lại vô cùng náo nhiệt.
Chuyện phải bắt đầu kể từ buổi livestream hồi chiều.
Trò chơi nâng cấp ngày mùng 3 tháng 4, thuyền đánh cá ra khơi này mùng 5 tháng 4, ngắn ngủi có hai ngày, những người chơi còn lại hoàn toàn không tìm được con đường ra biển, vẫn đang nỗ lực ở chỗ NPC ngư dân đây.
Vốn bọn họ cũng không gấp lắm, dù sao cũng chưa có ai ra được biển, không có mục tiêu để so sánh. Kết quả buổi livestream ra khơi đầu tiên trong game đã thu hút sự chú ý của họ, biết được thế giới ngoài khơi, thật sự giống như những gì Bạch Lê nói trong thông báo, có hải sản phong phú, hải đảo hí hiểm, tuy trên đường không gặp phải hải tặc, nhưng bọn họ đã có thể tưởng tượng ra!
Nhưng hải tặc kia nhất định rất hung dữ, kho báu gom góp được cũng không tồi, chỉ cần đánh bại bọn họ, tất cả chỗ kho báu đó sẽ thuộc về bọn họ. Thậm chí là cả thuyền hải tặc cũng có thể cướp về làm thuyền đi biển chuyên dụng cho bản thân...
Ý nghĩ ra khơi chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế, nhưng mà họ không có công cụ ra biển. Thiếu gì người chơi có khả năng sáng tạo và trí tưởng tượng đúng không? Cho nên chuyện này không khó làm. Không ít người chơi cùng thôn tập hợp lại, cùng nhau động não, rất nhanh đã có ý tưởng.
Không có bản vẽ, không có sẵn thuyền, vậy bọn họ tự mình làm là được rồi! Phức tạp không làm được, chẳng lẽ một cái bè gỗ nhỏ cũng không à??
Chẳng phải chỉ là một tấm cỗ cắm thêm cái cờ thôi sao?
Có ý tưởng, những người chơi này lập tức bắt tay vào hành động, không bao lâu đã chế tác xong công cụ ra biển mình cần, những thôn có streamer bắt đầu livestream từ lúc làm bè, những thôn không có streamer thì tường thuật trực tiếp bằng văn bản trên diễn đàn. Nói tóm lại là, ai cũng muốn ghi chép lại thật tỉ mỉ đóng góp của bản thân cho quá trình ra khơi bám biển của thôn mình.
"Kiếp phù du: Các anh em, cố gắng đốn những cây có chất gỗ rắn chắc, ít cành nhánh nhé, như vậy lúc hạ thủy mới dễ, trông lại không xấu! Thôn mình có một tên ngốc, dám nhặt cành khô ở ven đường để làm bè, mới đi được có nửa đường đã rắc một tiếng vỡ luôn, bây giờ đang bị toàn thôn bọn tôi úp sọt!"
"Anh có tâm sự, tôi có rượu: À há, thôn bọn tôi có một loại dây leo dùng phải gọi là đỉnh của chóp, độ lớn vừa phải, đã thế lại đàn hồi, buộc không sợ đứt, so với dây thừng xài còn tốt hơn. Bây giờ tôi đã trở thành thợ đóng bè lành nghề rồi, chờ tôi thêm độ nửa tiếng nữa, chiếc bè gỗ đầu tiên trong thôn tôi sẽ ra đời, có thể chở cùng lúc bốn năm người đấy!"
"Hạ Bắc Bắc: Đáng ghét, người có tiêu chuẩn đăng nhập đều đang làm bè gỗ khí thế ngất trời, người không có tiêu chuẩn đăng nhập chỉ có thể cắm cọc trên diễn đàn hoặc là phòng phát sóng sốt ruột thay, thuận tiện cho chút ý kiến. Tôi nói nè, mấy người có thể quây cỏ khô xung quanh bè, để làm tăng sức nổi!"
"Nếu có dài lâu: Báo cáo tiến độ, thôn mới số 1.668 bọn tôi làm mười cái bè gỗ cùng lúc, giờ sắp hoàn thành rồi! Đã có người bắt đầu nghiên cứu tài liệu để tự chế áo phao, không biết có thể thành công hay không, hy vọng có thể cung cấp thiết bị đảm bảo an toàn cho người chơi ra biển!"
"Nhổ lông dê be be: Báo!!! Xem tôi phát hiện ra cái gì trên khu mua sắm game nè! [Hình ảnh], Lê Lê nghe được nguyện vọng của chúng ta, sau đó cho lên kệ [Hộp ra khơi bất ngờ], mỗi cái chỉ cần 50 tinh tệ thôi, so với [Hộp trang phục bất ngờ] còn rẻ hơn một nửa! Tôi chỉ mua có một cái, đã mở được một tấm lưới đánh cá siêu cấp, hai viên mồi câu siêu cấp, một viên thuốc có thể giúp người chơi thở được dưới nước 30 phút, thực sự siêu lời!"
"Tim lay xào xạc: A a a! Tôi cùng đi thử một chút, mở ra được một cái phao cứu sinh này! Vậy không phải chẳng cần bè gỗ, tôi cũng có thể ôm phao tự bơi ra biển sao QAQ?"
[Hộp ra khơi bất ngờ] xuất hiện, giống y như viên đạn bắn xuống mặt hồ đang yên ả, ngắn ngủi có mấy phút đã khiến đám người chơi đang mải ngụp lặn nổ tung. Nếu lúc này, Bạch Lê vào giao diện người thiết kế kiểm tra lượng tiêu thụ đạo cụ trong game thì nhất định sẽ phát hiện, số lượng bán ra của món vật phẩm này cứ mỗi giây lại tăng thêm mấy vạn, người chơi tài chính eo hẹp cũng đều mua lấy một hai gói, chứ đừng nói chi đến mấy người chơi giàu tiền.
Vì trong phần giới thiệu vật phẩm có ghi rõ, hộp bất ngờ này có 0,001% tỷ lệ rơi ra bản vẽ thuyền đánh xa, cho nên tất cả người chơi đều "Phát cuồng", thành kính mở từng hộp từng hộp, hy vọng mình có thể trở thành người chơi nằm trong số 0,001% kia,
Quả thực, trong quá trình này có người chơi may mắn lấy được bản vẽ thuyền đánh cá, nhưng thời gian chế tác và thu thập vật liệu phải tốn cả tháng trời không nói, số lượng bản vẽ rơi ra cũng không nhiều, không thể thỏa mãn nhu cầu cấp bạch hiện giờ của người chơi.
Người may mắn lấy được bản vẽ thuyền đánh cá dụi nước mắt, nhét bản vẽ vào trong ba lô, tiếp tục hự hự hự đóng bè.
Dưới sự chú ý của toàn thể netizen trên mãng vũ trụ, một chiếc lại một chiếc bè gỗ nối đuôi nhau ra đời. Người chơi kéo bè đến bờ biển, ba, năm người tạo thành một nhóm, ngồi bè gỗ ra biển.
Sau đó, người chơi ra biển liên tục truyền "Tin thắng trận" về.
"Báo! Lượt quăng lưới đầu tiên của tụi tui có bỏ thêm rất nhiều mồi câu cao cấp và siêu cấp, nhưng lại kéo tới một bầy cá cờ, bè gỗ của tụi tui... Bị chúng nó làm lật, tụi tui người nào đều được dịch chuyển về nhà người đó rồi, giờ đang ngồi hoài nghi cuộc đời!"
"Báo!! Bọn tui tìm được một hòn đảo nhỏ, trên đảo có một NPC lưu lạc, nghe đâu người này biết rèn sắt đúc kim loại, bọn tui vật vã mãi mới khuyên hắn theo mình về thôn được, nhưng hắn chê bè gỗ của bọn tui nên lại đổi ý rồi, hu hu hu!"
"Báo!!! Bọn tôi gặp được hải tặc rồi! Đậu má, sao bọn họ không chịu nói võ đức gì vậy, thế mà lại nã pháo về phía bọn tôi, toang, bè gỗ chìm rồi, bọn tôi cũng bị tống về nhà..."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất