Dị Thế Chi Nhược Nhục Cường Thực (Dị Thế Chi Cá Lớn Nuốt Cá Bé)
Chương 5: Thuỵ Tư.......
Nhìn Hàn Chưởng đang vui vẻ bỗng nhiên lăn ra xỉu trong lòng mình, Thuỵ Tư hơi hoảng sợ. Bị làm sao thế này? Chẳng lẽ vừa nãy bị thương?
Cẩn thận lật người trong lòng lại, sờ soạng từ trên xuống dưới mấy lần, không tìm thấy vết thương nào, lúc này Thuỵ Tư mới nhẹ nhàng thở ra.
Cảm nhận được hô hấp đều đều của đối phương, hơi thở phả nhẹ vào núm vú màu đồng trên ngực của mình, bất giác thấy hơi ngứa.
Nhịp tim cũng tăng nhanh, Thuỵ Tư cảm giác một loại rung động trước giờ chưa từng có. Nhìn Hàn Chưởng đang rúc vào ngực mình, khuôn mặt tái nhợt lộ ra chút hồng hào khiến hắn muốn duỗi tay vuốt ve.
Mà thực ra, hắn cũng đã làm như vậy.
Bài tay to thô ráp với đám lông tơ đen dài xoa nhẹ nhàng lên khuôn mặt non mềm khác hẳn với thú nhân, xúc cảm mềm mại đàn hồi mười phần mang tới cảm giác khó có thể diễn tả.
Lần đầu tiên, Thuỵ Tư cảm nhận được cảm giác được gọi là ấm áp này.
Con ngươi đen thui nhìn chằm chằm vào Hàn Chưởng, vẻ mặt dường như có chút buồn bã.
Đúng vậy, là buồn bã.
Lại nói, hôm nay cũng không phải lần đầu tiên hắn thấy người này. Chạng vạng hai ngày trước, khi hắn đi săn được một con lợn rừng, đang định quay về hang động thì bỗng nhiên cảm thấy khí lưu xung quanh hơi hỗn loạn. Nghĩ rằng có kẻ đột nhập, Thuỵ Tư cảnh giác với tư thế chiến đấu, lại không ngờ rằng một trận gió bụi ập tới, một thứ nho nhỏ gì đó từ từ rơi xuống từ không trung.
Vốn định không muốn nhìn, nhưng thứ kia lại như có linh tính mà tự động rơi xuống trước mặt hắn. Đỡ được theo phản xạ, vừa định vứt đi thì lại lộ ra một khuôn mặt giống cái xinh đẹp sạch sẽ, không cường tráng giống nhóm giống cái trong tộc, thậm chí còn có cảm giác phát dục hơi kém. Nhưng chỉ nhìn vào bộ dạng mềm mại nhu thuận như vậy, bất kể là ai cũng sẽ sinh ra cảm giác thương hoa tiếc ngọc.
Thuỵ Tư không phải lần đầu tiên nhìn thấy giống cái xinh đẹp, nhưng chỉ riêng lần này, hắn bị mê hoặc. Từ đó rơi vào cái bẫy mang tên tình yêu, không thể tự kiềm chế được.
Không phải chưa từng nghĩ mang theo giống cái này về hang, nhưng cân nhắc tới chuyện giống cái yếu ớt này vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, nói không chừng đã có chủ, chẳng qua là tách ra khỏi thú nhân nhà mình. Dù sao thì ở cái thế giới thú nhân thống trị này, số lượng giống cái vẫn tương đối ít, không có bộ tộc nào lại yên tâm để cho một mình giống cái đi tới nơi hoang dã như thế này.
Nhưng cho dù giống cái này đã có chủ, hắn cũng không muốn buông tay. Mỗi ngày trôi qua một mình mặc dù rất bình thường, nhưng đúng thật là thấy cô đơn, khó lắm mới có giống cái làm cho mình thích, cứ buông tay như vậy thật sự rất đáng tiếc. Cho nên Thuỵ Tư quyết định, lén quan sát giống cái này ở đây, nếu thật sự y đã có giống đực của mình, vậy hắn sẽ nghĩ cách để giết chết đối phương, sau đó cướp người mang về. Nếu thật sự giống cái này chỉ có một mình, vậy thì hắn sẽ nghĩ cách biến y thành giống cái của mình. (Trong một phút chốc nào đó tui đã nghĩ là nó sẽ bỏ đi khi biết thụ có giống đực rồi ấy =)))))
Thuỵ Tư tính toán kỹ càng, nhưng không ngờ là Hàn Chưởng hôn mê suốt hai người, trong lúc đó Thuỵ Tư rất lo lắng, còn tưởng rằng cơ thể của anh có bệnh tật gì, lòng nóng như lửa đốt kéo tới một tượng nhân (người voi), còn cứng rắn ép đối phương dùng ma lục ma pháp kiểm tra cơ thể Hàn Chưởng một phen. Sau khi tượng nhân kinh hãi kiểm tra cho người ta xong, xác định y không có bệnh, chỉ là mệt quá độ nên mê man chưa tỉnh thôi, lúc này hắn mới cho tượng nhân đang run rẩy không thôi chạy đi.
Cứ xoắn xuýt như vậy qua hai ngày, giống cái kia cuối cùng cũng tỉnh, hắn trốn ở trên một cây đại thụ xa xa, bằng thị lực cực tốt của lang nhân (người sói) theo dõi sát sao tiểu gia hỏa đã khiến mình đắm chìm toàn thân tâm. Nhìn thấy vẻ kinh ngạc, sửng sốt, vui sướng trên mặt y, trong lòng Thuỵ Tư không khỏi thỏa mãn, sau khi cười ngây ngô một trận lại phát hiện tiểu gia hỏa vốn đang đứng ở khu vực kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hơi thở hung ác nhất thời phát ra, dựa vào khứu giác nhạy bén của lang nhân, Thuỵ Tư nhanh chóng tìm được tung tích của mỹ nhân. Nhưng khi nhìn thấy huyết vạn - dây leo chuyên hút máu động vật đang quấn chặt lấy giống cái mà hắn thích, mà tiểu gia hỏa kia sắp hôn mê tiếp, rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được cơn tức giận trong lòng.
Tức giận hú dài một tiếng, hắn cảm giác được sự sợ hãi của huyết vạn, thậm chí còn hơi run rẩy, nhưng Hàn Chưởng vùng vẫy một chút vẫn không thể thoát được.
Thuỵ Tư nóng nảy, dứt khoát hoá thành hình thú, một ám ma pháp cắn nuốt hoàn toàn huyết vạn đang quấn quanh Hàn Chưởng, sau đó dùng đuôi kéo người đưa lên lưng, lại không ngờ rằng Hàn Chưởng thấy hắn lại sợ hãi như vậy.
Hắn thấy hơi buồn, vốn tưởng rằng tiểu gia hỏa này không giống với đám giống cái trong tộc, không ngờ ngay cả hắn cũng không thể chấp nhận mình.
Nhưng mà, cứ việc chán ghét đi, hắn vẫn sẽ không buông tay đâu. Cẩn thận đặt người sắp ngã lên lưng một lần nữa, hắn quyết định sẽ giải quyết đám huyết vạn suýt chút nữa hại chết Hàn Chưởng.
Gốc rễ của đám huyết vạn chính là cây huyết mộc cao to kia, Thuỵ Tư biết chuyện này, vốn huyết vạn và hắn nước sông không phạm nước giếng, hắn cũng không muốn chặt đứt đường sống của huyết vạn, không ngờ hôm nay thứ này lại đánh chủ ý lên người tiểu gia hỏa này, chuyện này là hơi quá đáng rồi.
Trong lòng hắn đã sớm xem tiểu gia hoả từ trên rơi xuống này là giống cái của mình, người nói không thể nhòm ngó thê của bằng hữu, càng đừng nói sinh vật cấp thấp này không phải bằng hữu của hắn, chuyện này đúng là tội không thể tha!
Đang định nhổ tận gốc cái thứ này lên, không ngờ giống cái trên lưng mình đột nhiên ném ra một thứ gì đó, sau đó huyết vạn biến thành tử vạn. Thuỵ Tư kinh ngạc trong lòng lại thấy kiêu ngạo. Nhìn xem, giống cái nhà ta còn lợi hại hơn cả thú nhân bình thường!
Còn chưa vui sướng được bao lâu, Hàn Chưởng trên lưng bỗng nhiên nhảy xuống khiến hắn hoảng sợ, vội vàng hoá thành hình người đỡ lấy y. Khoảng cách cao như vậy mà nhảy xuống, chẳng may ngã lại khóc không ra nước mắt.
Sau đó hắn liền phát hiện tiểu gia hỏa này dường như cảm thấy hứng thú với cơ thể của mình, cứ chọc chọc vào lồng ngực của mình. Động tác có chút nghịch ngợm, rồi lại cực kỳ đáng yêu, nếu hắn không nhầm thì trong truyền thuyết, giống cái phượng điểu tộc đã bị diệt tộc thường dùng ngón tay chọc chọc vào lông trước ngực đối phương để tán tỉnh mỗi khi cầu hoan, hay là tiểu gia hỏa này chính là di mạch của phượng điểu tộc? Nghĩ tới động tác ẩn chứa "hàm ý sâu xa" đó, mặc dù biết khả năng tiểu gia hỏa này là hậu duệ của phượng điểu tộc gần như bằng không, nhưng vẫn có cảm giác lâng lâng, ngay cả dưới bụng cũng sinh ra cảm giác rục rịch. Dục vọng ấp tới vừa nhanh vừa mãnh liệt, ngay cả váy da được làm từ da thú cũng không thể che được "sinh vật ngạo nghễ" dưới váy.
Vội vàng vươn tay ngăn bàn tay lộn xộn của đối phương, lại không ngờ rằng tiểu gia hỏa này lại hứng thú với đám lông mọc trên tay hắn. Chơi đùa nửa ngày, đột nhiên động tác cứng đờ, Thuỵ Tư thấy kỳ quái, sau đó chỉ thấy tiểu gia hoả kia liếc mình một cái, hôn mê bất tỉnh.
Ký ức hai ngày nay trong đầu dần đến hồi kết, Thuỵ Tư có ảo giác như đã trôi qua hai năm, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Chưởng mấy giây, ánh mắt của hắn bị thu hút bởi một góc nhỏ của quả lựu đạn nhô ra từ trong túi của đối phương.
Cái gì đây? Thuỵ Tư nhíu mày, thứ kỳ quái này giống với cái mà Hàn Chưởng vừa mới ném ra để giết chết huyết vạn, trong đầu hiện lên hình ảnh huyết vạn bị nổ tung thành tử vạn. Nhìn tạo hình kỳ dị kia, Thuỵ Tư nhớ tới lúc vừa mới thấy Hàn Chưởng, rơi xuống cùng y còn có một túi bọc kỳ lạ, và một vật sắc bén phản quang bị y nắm chặt trong tay, may là lúc đầu mình đã lén giấu những thứ đó đi.
Mặc dù không biết những thứ đó là gì, nhưng thoạt nhìn rất nguy hiểm, hiểm họa ngầm như vậy, nhất định phải cách xa giống cái nhà mình, đây chính là suy nghĩ của Thuỵ Tư.
Vì thế, hắn duỗi tay cẩn thận lấy thứ nho nhỏ nguy hiểm kia ra, cất đi.
Nhìn thấy Hàn Chưởng vẫn đang hôn mê, tay hắn ôm chặt lấy đối phương, không hoá thành hình thú, vẫn giữ hình người chậm rãi quay về hang động ở phía xa xa.
Dù sao cũng là hình người, cho dù tốc độ có nhanh thì khi Thuỵ Tư về tới hang động, trời cũng đã tối đen.
Tiến vào hang động, Thuỵ Tư nhanh chóng di chuyển hòn đá chặn lại cửa hang, tránh cho đêm hôm có một số thú dữ lẻn vào.
Trời đã vào đêm, mặc dù là đầu hạ nhưng đối với giống cái yếu ớt, nhất là giống cái gầy yếu đến đáng thương nhà mình, ban đêm vẫn rất lạnh, vì thế sau khi Thuỵ Tư giấu lựu đạn nguy hiểm và túi đồ lén trộm lúc trước vào sâu trong hang, hắn lập tức lấy ra các loại da lông quý hiếm được cất giữ nhiều năm, quấn Hàn Chưởng thật kín, xác định khí lạnh không thể xâm lấn vào thì mới hắn mới hài lòng ôm lấy đối phương chìm vào mộng đẹp.
Hết chương 5.
(Vĩ): Dịch truyện cổ đại mệt nhất là vấn đề xưng hô với đại từ nhân xưng, từ chương này công là "hắn" còn thụ là "y" nha.
Cẩn thận lật người trong lòng lại, sờ soạng từ trên xuống dưới mấy lần, không tìm thấy vết thương nào, lúc này Thuỵ Tư mới nhẹ nhàng thở ra.
Cảm nhận được hô hấp đều đều của đối phương, hơi thở phả nhẹ vào núm vú màu đồng trên ngực của mình, bất giác thấy hơi ngứa.
Nhịp tim cũng tăng nhanh, Thuỵ Tư cảm giác một loại rung động trước giờ chưa từng có. Nhìn Hàn Chưởng đang rúc vào ngực mình, khuôn mặt tái nhợt lộ ra chút hồng hào khiến hắn muốn duỗi tay vuốt ve.
Mà thực ra, hắn cũng đã làm như vậy.
Bài tay to thô ráp với đám lông tơ đen dài xoa nhẹ nhàng lên khuôn mặt non mềm khác hẳn với thú nhân, xúc cảm mềm mại đàn hồi mười phần mang tới cảm giác khó có thể diễn tả.
Lần đầu tiên, Thuỵ Tư cảm nhận được cảm giác được gọi là ấm áp này.
Con ngươi đen thui nhìn chằm chằm vào Hàn Chưởng, vẻ mặt dường như có chút buồn bã.
Đúng vậy, là buồn bã.
Lại nói, hôm nay cũng không phải lần đầu tiên hắn thấy người này. Chạng vạng hai ngày trước, khi hắn đi săn được một con lợn rừng, đang định quay về hang động thì bỗng nhiên cảm thấy khí lưu xung quanh hơi hỗn loạn. Nghĩ rằng có kẻ đột nhập, Thuỵ Tư cảnh giác với tư thế chiến đấu, lại không ngờ rằng một trận gió bụi ập tới, một thứ nho nhỏ gì đó từ từ rơi xuống từ không trung.
Vốn định không muốn nhìn, nhưng thứ kia lại như có linh tính mà tự động rơi xuống trước mặt hắn. Đỡ được theo phản xạ, vừa định vứt đi thì lại lộ ra một khuôn mặt giống cái xinh đẹp sạch sẽ, không cường tráng giống nhóm giống cái trong tộc, thậm chí còn có cảm giác phát dục hơi kém. Nhưng chỉ nhìn vào bộ dạng mềm mại nhu thuận như vậy, bất kể là ai cũng sẽ sinh ra cảm giác thương hoa tiếc ngọc.
Thuỵ Tư không phải lần đầu tiên nhìn thấy giống cái xinh đẹp, nhưng chỉ riêng lần này, hắn bị mê hoặc. Từ đó rơi vào cái bẫy mang tên tình yêu, không thể tự kiềm chế được.
Không phải chưa từng nghĩ mang theo giống cái này về hang, nhưng cân nhắc tới chuyện giống cái yếu ớt này vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, nói không chừng đã có chủ, chẳng qua là tách ra khỏi thú nhân nhà mình. Dù sao thì ở cái thế giới thú nhân thống trị này, số lượng giống cái vẫn tương đối ít, không có bộ tộc nào lại yên tâm để cho một mình giống cái đi tới nơi hoang dã như thế này.
Nhưng cho dù giống cái này đã có chủ, hắn cũng không muốn buông tay. Mỗi ngày trôi qua một mình mặc dù rất bình thường, nhưng đúng thật là thấy cô đơn, khó lắm mới có giống cái làm cho mình thích, cứ buông tay như vậy thật sự rất đáng tiếc. Cho nên Thuỵ Tư quyết định, lén quan sát giống cái này ở đây, nếu thật sự y đã có giống đực của mình, vậy hắn sẽ nghĩ cách để giết chết đối phương, sau đó cướp người mang về. Nếu thật sự giống cái này chỉ có một mình, vậy thì hắn sẽ nghĩ cách biến y thành giống cái của mình. (Trong một phút chốc nào đó tui đã nghĩ là nó sẽ bỏ đi khi biết thụ có giống đực rồi ấy =)))))
Thuỵ Tư tính toán kỹ càng, nhưng không ngờ là Hàn Chưởng hôn mê suốt hai người, trong lúc đó Thuỵ Tư rất lo lắng, còn tưởng rằng cơ thể của anh có bệnh tật gì, lòng nóng như lửa đốt kéo tới một tượng nhân (người voi), còn cứng rắn ép đối phương dùng ma lục ma pháp kiểm tra cơ thể Hàn Chưởng một phen. Sau khi tượng nhân kinh hãi kiểm tra cho người ta xong, xác định y không có bệnh, chỉ là mệt quá độ nên mê man chưa tỉnh thôi, lúc này hắn mới cho tượng nhân đang run rẩy không thôi chạy đi.
Cứ xoắn xuýt như vậy qua hai ngày, giống cái kia cuối cùng cũng tỉnh, hắn trốn ở trên một cây đại thụ xa xa, bằng thị lực cực tốt của lang nhân (người sói) theo dõi sát sao tiểu gia hỏa đã khiến mình đắm chìm toàn thân tâm. Nhìn thấy vẻ kinh ngạc, sửng sốt, vui sướng trên mặt y, trong lòng Thuỵ Tư không khỏi thỏa mãn, sau khi cười ngây ngô một trận lại phát hiện tiểu gia hỏa vốn đang đứng ở khu vực kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hơi thở hung ác nhất thời phát ra, dựa vào khứu giác nhạy bén của lang nhân, Thuỵ Tư nhanh chóng tìm được tung tích của mỹ nhân. Nhưng khi nhìn thấy huyết vạn - dây leo chuyên hút máu động vật đang quấn chặt lấy giống cái mà hắn thích, mà tiểu gia hỏa kia sắp hôn mê tiếp, rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được cơn tức giận trong lòng.
Tức giận hú dài một tiếng, hắn cảm giác được sự sợ hãi của huyết vạn, thậm chí còn hơi run rẩy, nhưng Hàn Chưởng vùng vẫy một chút vẫn không thể thoát được.
Thuỵ Tư nóng nảy, dứt khoát hoá thành hình thú, một ám ma pháp cắn nuốt hoàn toàn huyết vạn đang quấn quanh Hàn Chưởng, sau đó dùng đuôi kéo người đưa lên lưng, lại không ngờ rằng Hàn Chưởng thấy hắn lại sợ hãi như vậy.
Hắn thấy hơi buồn, vốn tưởng rằng tiểu gia hỏa này không giống với đám giống cái trong tộc, không ngờ ngay cả hắn cũng không thể chấp nhận mình.
Nhưng mà, cứ việc chán ghét đi, hắn vẫn sẽ không buông tay đâu. Cẩn thận đặt người sắp ngã lên lưng một lần nữa, hắn quyết định sẽ giải quyết đám huyết vạn suýt chút nữa hại chết Hàn Chưởng.
Gốc rễ của đám huyết vạn chính là cây huyết mộc cao to kia, Thuỵ Tư biết chuyện này, vốn huyết vạn và hắn nước sông không phạm nước giếng, hắn cũng không muốn chặt đứt đường sống của huyết vạn, không ngờ hôm nay thứ này lại đánh chủ ý lên người tiểu gia hỏa này, chuyện này là hơi quá đáng rồi.
Trong lòng hắn đã sớm xem tiểu gia hoả từ trên rơi xuống này là giống cái của mình, người nói không thể nhòm ngó thê của bằng hữu, càng đừng nói sinh vật cấp thấp này không phải bằng hữu của hắn, chuyện này đúng là tội không thể tha!
Đang định nhổ tận gốc cái thứ này lên, không ngờ giống cái trên lưng mình đột nhiên ném ra một thứ gì đó, sau đó huyết vạn biến thành tử vạn. Thuỵ Tư kinh ngạc trong lòng lại thấy kiêu ngạo. Nhìn xem, giống cái nhà ta còn lợi hại hơn cả thú nhân bình thường!
Còn chưa vui sướng được bao lâu, Hàn Chưởng trên lưng bỗng nhiên nhảy xuống khiến hắn hoảng sợ, vội vàng hoá thành hình người đỡ lấy y. Khoảng cách cao như vậy mà nhảy xuống, chẳng may ngã lại khóc không ra nước mắt.
Sau đó hắn liền phát hiện tiểu gia hỏa này dường như cảm thấy hứng thú với cơ thể của mình, cứ chọc chọc vào lồng ngực của mình. Động tác có chút nghịch ngợm, rồi lại cực kỳ đáng yêu, nếu hắn không nhầm thì trong truyền thuyết, giống cái phượng điểu tộc đã bị diệt tộc thường dùng ngón tay chọc chọc vào lông trước ngực đối phương để tán tỉnh mỗi khi cầu hoan, hay là tiểu gia hỏa này chính là di mạch của phượng điểu tộc? Nghĩ tới động tác ẩn chứa "hàm ý sâu xa" đó, mặc dù biết khả năng tiểu gia hỏa này là hậu duệ của phượng điểu tộc gần như bằng không, nhưng vẫn có cảm giác lâng lâng, ngay cả dưới bụng cũng sinh ra cảm giác rục rịch. Dục vọng ấp tới vừa nhanh vừa mãnh liệt, ngay cả váy da được làm từ da thú cũng không thể che được "sinh vật ngạo nghễ" dưới váy.
Vội vàng vươn tay ngăn bàn tay lộn xộn của đối phương, lại không ngờ rằng tiểu gia hỏa này lại hứng thú với đám lông mọc trên tay hắn. Chơi đùa nửa ngày, đột nhiên động tác cứng đờ, Thuỵ Tư thấy kỳ quái, sau đó chỉ thấy tiểu gia hoả kia liếc mình một cái, hôn mê bất tỉnh.
Ký ức hai ngày nay trong đầu dần đến hồi kết, Thuỵ Tư có ảo giác như đã trôi qua hai năm, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Chưởng mấy giây, ánh mắt của hắn bị thu hút bởi một góc nhỏ của quả lựu đạn nhô ra từ trong túi của đối phương.
Cái gì đây? Thuỵ Tư nhíu mày, thứ kỳ quái này giống với cái mà Hàn Chưởng vừa mới ném ra để giết chết huyết vạn, trong đầu hiện lên hình ảnh huyết vạn bị nổ tung thành tử vạn. Nhìn tạo hình kỳ dị kia, Thuỵ Tư nhớ tới lúc vừa mới thấy Hàn Chưởng, rơi xuống cùng y còn có một túi bọc kỳ lạ, và một vật sắc bén phản quang bị y nắm chặt trong tay, may là lúc đầu mình đã lén giấu những thứ đó đi.
Mặc dù không biết những thứ đó là gì, nhưng thoạt nhìn rất nguy hiểm, hiểm họa ngầm như vậy, nhất định phải cách xa giống cái nhà mình, đây chính là suy nghĩ của Thuỵ Tư.
Vì thế, hắn duỗi tay cẩn thận lấy thứ nho nhỏ nguy hiểm kia ra, cất đi.
Nhìn thấy Hàn Chưởng vẫn đang hôn mê, tay hắn ôm chặt lấy đối phương, không hoá thành hình thú, vẫn giữ hình người chậm rãi quay về hang động ở phía xa xa.
Dù sao cũng là hình người, cho dù tốc độ có nhanh thì khi Thuỵ Tư về tới hang động, trời cũng đã tối đen.
Tiến vào hang động, Thuỵ Tư nhanh chóng di chuyển hòn đá chặn lại cửa hang, tránh cho đêm hôm có một số thú dữ lẻn vào.
Trời đã vào đêm, mặc dù là đầu hạ nhưng đối với giống cái yếu ớt, nhất là giống cái gầy yếu đến đáng thương nhà mình, ban đêm vẫn rất lạnh, vì thế sau khi Thuỵ Tư giấu lựu đạn nguy hiểm và túi đồ lén trộm lúc trước vào sâu trong hang, hắn lập tức lấy ra các loại da lông quý hiếm được cất giữ nhiều năm, quấn Hàn Chưởng thật kín, xác định khí lạnh không thể xâm lấn vào thì mới hắn mới hài lòng ôm lấy đối phương chìm vào mộng đẹp.
Hết chương 5.
(Vĩ): Dịch truyện cổ đại mệt nhất là vấn đề xưng hô với đại từ nhân xưng, từ chương này công là "hắn" còn thụ là "y" nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất