Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em
Chương 14: Mẹ của Tiểu Bạch
Cuối tuần này mẹ Duệ Thư Bạch đến.
Duệ Thư Bạch sáng sớm đã ra đón bà. Nói sớm nhưng thực ra đã gần 8 giờ.
Mẹ cậu đỗ xe vào vào gara rồi theo cậu đi lên.
"Hôm nay con phải nói rõ cho mẹ đấy, đừng có lảng tránh ấp a ấp úng."
Duệ Thư Bạch cười cười, "Con lảng tránh ấp a ấp úng khi nào?"
Bà không cười với cậu, chỉ liếc cậu một cái, Duệ Thư Bạch rụt cổ, không dám nói gì nữa.
Mẹ cậu ngày thường dịu dàng thì dịu dàng, thế nhưng lúc cứng rắn thì ngay cả cha cậu cũng phải nhượng bộ, cậu giờ là người đàn ông duy nhất trong nhà, không nên cãi lời bà...
Mẹ Duệ vừa đi vừa nhìn, về tổng quan thì bà khá hài lòng. Nhà cửa rộng rãi, sân bãi thoáng mát cách xa nhau, rất có tính riêng tư.
Duệ Thư Bạch tranh thủ nói, "Mẹ, nơi này rất tốt, đúng không?"
Cậu không dám nói với bà là nhà mình bị trộm, nếu không bây giờ cậu chắc chắn đang trên đường về nhà dọn đồ rồi.
Bà gật đầu, "Không tồi."
Lúc vào nhà, bà Duệ có chút bất ngờ.
Nhìn bên ngoài bà biết căn nhà khá lớn nhưng không ngờ lại rộng như vậy. Thiết kế này là thiết kế hiện đại nhất bây giờ, gọn gàng sang trọng, lại không mang cảm giác lạnh lẽo.
Bà dạo một vòng, cảm thấy nơi này thật sự tốt hơn chỗ cũ của Duệ Thư Bạch. Nhưng đi cùng hài lòng luôn là lo âu.
Bà kéo cậu ngồi xuống sopha.
Duệ Thư Bạch rót cho bà ly nước ấm, sau đó mới nói, "Mẹ à, con thật sự không có làm chuyện gì xấu mà."
Bà gõ trán cậu, "Mẹ không muốn nghe cái này, từ đầu đến cuối, nói rõ ra cho mẹ."
Duệ Thư Bạch ngay ngay thẳng thẳng mà nói lại với bà.
Mẹ Duệ nhìn cậu chăm chú, hồi lâu sau mới hỏi lại, "Con thật sự kiếm tiền như vậy sao? Không được lừa mẹ."
Duệ Thư Bạch gật đầu, "Đúng vậy." Nói rồi cậu còn mở máy tính đem giao dịch và mấy cuộc thi cậu tham gia cho mẹ cậu xem.
Bà còn lo lắng, "Tiểu Bạch, không phải lừa đảo chứ"
Cậu cười nói, "Ai lại lừa được con trai mẹ chứ? Nếu mẹ không yên tâm thì cứ đi tìm hiểu là được."
Đến bây giờ bà mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cậu không bị lôi kéo làm chuyện sai trái là bà đã an tâm rồi.
"Hôm nay con có học không?"
Duệ Thư Bạch nhìn đồng hồ, "10 giờ con có tiết, mẹ hiếm khi tới Thủ đô, đi dạo vài vòng đi, có thứ gì thích thì cứ mua."
Mẹ cậu ở thành phố A, cách Thủ đô không xa không gần, trừ khi đi công tác hoặc thăm cậu, nếu không bà rất ít rời thành phố.
Chị cậu từ khi đi làm đã chuyển ra ngoài ở cùng bạn trai, lúc đó mẹ cậu ngăn cản, con gái không nên liều lĩnh như vậy, nhưng chị cậu hết lời khuyên nhủ, bà cuối cùng cũng đồng ý.
Vậy nên, căn nhà rộng lớn cuối cùng chỉ còn mình bà và cha cậu. Cậu biết rõ, bà rất ít khi đi đâu, bởi vì bà không nỡ để cha cậu một mình. Ông dành nửa đời cho nhân dân, thời gian ở cùng bà không nhiều, chỉ có lúc cuối đời hai người mới có thể ngày ngày gặp nhau, bà muốn dành khoảng thời gian còn lại ở cạnh ông.
Duệ Thư Bạch biết, lúc mất đi cha cậu, bà suýt chút nữa cũng quỵ xuống.
Vậy nên, cậu mới cố gắng như vậy, để bà đỡ mệt mỏi hơn.
Bà nghe cậu nói thì cười, "Mẹ còn cần cậu lo sao. Chuẩn bị đi học đi."
Duệ Thư Bạch ôm tay bà, "Mẹ à~"
Bà bật cười vuốt đầu cậu, "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng."
Cậu cười hì hì, "Trưa nay con ăn cơm ở trường, mẹ không cần đợi con đâu, chiều con về sớm."
"Ừ, đi đường cẩn thận đó."
"Vâng."
Trước khi đi cậu nghĩ, liệu mẹ cậu có gặp Lục Huyền Âm không nhỉ?
.....
Mẹ Duệ nhìn tủ lạnh trống không, chỉ có vài chai nước lạnh cùng vài hủ sữa chua thì đau lòng không thôi.
Ở đây không có ai quan tâm cậu, ngày thường chắc lại không ăn uống cẩn thận rồi.
Bà lên danh sách mua đồ, sau đó khoảng 1 giờ chiều mới ra khỏi nhà.
Đường đến siêu thị tấp nập người hơn cả thành phố A, mẹ Duệ lại đi ngay giờ hành chính, đường có chút đông, ngồi trên taxi mất hơn 20 phút mới tới nơi.
Bà mua một loạt đồ thực phẩm, rồi trái cây, cùng ít bánh kẹo, nghĩ tới cậu trông nhỏ người như vậy, lại mua thêm vài lốc sữa tươi.
Rõ ràng để trên xe đẩy không nhiều, vậy mà lúc vào túi thì lại những hai túi lớn. Đành phải nhờ nhân viên xách ra hộ, sau đó lên taxi về nhà. Bất quá, hai túi này trông khá nặng, bà không biết làn sao xách vào.
Mẹ Duệ có chút đau đầu.
Lúc bà đang băn khoăn không biết nên làm sao thì đằng sau có người lên tiếng, "Dì có chuyện gì sao?"
Mẹ Duệ giật mình xoay người lại, liền nhìn thấy một người đàn ông cao ráo nhìn bà.
Mẹ Duệ hai mắt sáng lên, con cái nhà ai mà lại đẹp trai như vậy?
Bà gật đầu, khó xử nhìn người đó, "Tôi mua nhiều đồ, giờ xách không được. Cậu trai trẻ, cậu giúp tôi một tay được không?"
Người đàn ông không nói lời nào đi lại xách hai cái túi lớn lên, trông vô cùng nhẹ nhàng.
"Nhà dì chỗ nào, cháu xách giúp dì."
Mẹ Duệ vui mừng dẫn hắn đi, vừa đi vừa hỏi, "Cậu trai trẻ, cậu tên gì?"
"Cháu tên Lục Huyền Âm."
Mẹ Duệ đi bên cạnh, nhìn hai cánh tay săn chắc của hắn, lại nhìn dáng người cao lớn vai rộng eo thon, càng nhìn càng vừa lòng, nhất là lúc trông thấy khuôn mặt nghiêm nghị kia.
"Cháu làm nghề gì?" Bà hỏi tiếp.
"Cháu đang phục vụ cho Quân đội."
Mẹ Duệ giật mình, nhìn kỹ hắn, sau đó thở dài, "Có phải rất vất vả không?"
Lục Huyền Âm không dừng chân, chỉ đáp, "Không vất vả. Nếu cháu đã là quân nhân, thì có chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, ai cảm thấy vất vả, người đó không xứng đáng với thân phận này."
Mẹ Duệ có chút chua xót, những lời này, bà đương nhiên đã từng nghe qua.
"Ừ." Có chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ...
Lục Huyền Âm tính tình vốn lạnh lùng ít nói, không nói chuyện với hắn hắn cũng khôg nói gì. Hai người yên lặng đi một quãng đường.
Thế nhưng đường càng lúc càng quen, hắn hơi nghi ngờ, đến lúc dừng lại thì cả người có chút ngẩn ra.
"Đến rồi."
Lục Huyền Âm nhìn bà, "Nhà dì ở đây sao?"
Bà gật đầu, "Nơi này là nhà con trai dì. Nó mới chuyển đến, dì không an tâm nên đến xem."
Bà mở khóa, sau đó cười nói, "Cháu vào đi."
Lục Huyền Âm cũng không từ chối, theo bà vào trong. Thế nhưng trong lòng hắn như có thứ gì cào vào.
Đây là, mẹ của Duệ Thư Bạch...
Hắn, gặp mẹ của Duệ Thư Bạch...
Tại sao lại có cảm giác khẩn trương?
Mẹ Duệ rót cho hắn cốc nước, "Cháu cũng ở đây sao?"
Lục Huyền Âm ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, "Vâng, nhà cháu ở đối diện."
Mẹ Duệ giật mình, "Vậy cháu biết Thư Bạch nhà dì sao?"
Lục Huyền Âm vô thức căng người, "Vâng."
Mẹ Duệ nhìn hắn, càng nhìn càng thuận mắt, chỉ có điều quá nghiêm túc cứng ngắc, giống y hệt chồng bà lúc trẻ.
Bà mỉm cười, "Thư Bạch nó dù đã lên Đại học nhưng vẫn còn trẻ con, dì biết có thể phiền tới cháu, nhưng cháu có thể giúp dì để mắt tới nó một chút không?"
Lục Huyền Âm nhớ tới cậu trai thích cười kia biểu tình có chút hòa hoãn lại, hắn gật đầu, "Vâng."
"Vậy dì cảm ơn cháu trước. Ở Thủ đô dì không có người quen, nhưng nếu cháu có thể giúp đỡ nó đôi việc thì dì cũng an tâm rồi."
Bà thật ra cũng có suy xét. Bà làm việc bao nhiêu năm, tiếp xúc bao nhiêu loại người, nên mắt nhìn người cũng không tệ. Nhìn người trước mặt, biểu tình cùng khí chất đều không phải thứ có thể giả vờ, lại là Quân nhân, lúc hắn nói hắn tên Lục Huyền Âm, bà vô thức nghĩ tới, Lục gia ở Thủ đô.
Nếu là thật, vậy thì xem như mở đường cho con trai.
Lục Huyền Âm hỏi bà, "Dì không sợ cháu là người xấu sao?"
Nhờ một người lạ mặt để ý con trai mình, nên nói bà tự tin hay là đơn giản đây?
Mẹ Duệ cười nói, "Nếu cháu đã là quân nhân, thì hẳn có nguyên tắc của bản thân. Dì không biết cháu nghĩ gì, nhưng dì biết một người quân nhân nghĩ gì. Cho nên, cháu là người xấu sao?"
Câu hỏi trực tiếp làm mắt Lục Huyền Âm lóe lên, "Cháu trung với quốc, tận với dân."
Bà cười nói, "Vậy là tốt rồi."
Lục Huyền Âm nhìn bà, thầm nghĩ, đúng là một người phụ nữ khôn ngoan.
"Cháu có việc gì bận không? Không có thì chiều qua nhà dì dùng cơm, xem như cảm ơn cháu."
Hắn vốn định từ chối, nhưng lời vừa muốn ra khỏi miệng liền bị hắn thu lại, đổi thành, "Vậy làm phiền dì rồi."
Nói rồi cúi đầu cảm ơn.
Mẹ Duệ vô cùng vui vẻ, tiễn hắn ra cửa.
Thật là một người đàn ông tốt, tu dưỡng cùng khí chất không tệ.
Chiều đó, Lục Huyền Âm mang theo đồ sang nhà Duệ Thư Bạch, mẹ Duệ phấn khởi mở cửa cho hắn, thấy túi đồ lại khách sáo trách hắn mua làm gì.
Lục Huyền Âm nói không sao, hắn vào nhà, đặt hộp quà tinh xảo lên bàn rồi nói:
"Cháu giúp dì."
Mẹ Duệ vội ngăn hắn, "Không sao, cháu cứ ngồi đi."
Lục Huyền Âm sao có thể để trưởng bối bận rộn một mình trong bếp, hắn trong Quân đội đã lâu, không quen nhìn người khác vì mình mà bận rộn.
Hắn nói với bà, "Cháu vẫn thường vào bếp, cháu giúp dì."
Mẹ Duệ thấy hắn kiên quyết cũng không ngăn cản nữa.
Danh sách "người tốt việc tốt" về Lục Huyền Âm lại tăng thêm một mục: lên được phòng khách xuống được phòng bếp.
Bà hài lòng, vô cùng hài lòng.
Hai dì cháu trong bếp thỉnh thoảng nói vài chuyện lặt vặt, mẹ Duệ thích đến nỗi suýt chút nữa bắt hắn về làm con trai.
Còn Lục Huyền Âm thì có cảm giác, giống như mẹ mình đã về.
Thế nhưng, đây là mẹ của Duệ Thư Bạch...
Đang nói chuyện thì bên ngoài phòng khách vang lên âm thanh lục đục, sau đó là giọng nói trong trẻo của một cậu trai.
"Mẹ ơi, con về rồi đây~"
Âm thanh chạy bạch bạch vang rõ trong ngôi nhà, mẹ Duệ cùng Lục Huyền Âm đồng loạt quay đầu lại.
"Mẹ... Á?"
Duệ Thư Bạch dừng chân, trừng mắt nhìn phòng bếp.
"Lục Huyền Âm?"
______
Bà chủ Bắc: Mẹ ruột không được thì mẹ chồng.
Lục Huyền Âm: Mẹ chồng?
Bà chủ Bắc: Không thì cậu muốn mẹ gì? Mẹ nuôi? Í, tui không viết loại này đâu nha.
Lục Huyền Âm: *đen mặt* Sao không phải là mẹ vợ?
Bà chủ Bắc: Không thích!
Lục Huyền Âm: "..."
______
Duệ Thư Bạch sáng sớm đã ra đón bà. Nói sớm nhưng thực ra đã gần 8 giờ.
Mẹ cậu đỗ xe vào vào gara rồi theo cậu đi lên.
"Hôm nay con phải nói rõ cho mẹ đấy, đừng có lảng tránh ấp a ấp úng."
Duệ Thư Bạch cười cười, "Con lảng tránh ấp a ấp úng khi nào?"
Bà không cười với cậu, chỉ liếc cậu một cái, Duệ Thư Bạch rụt cổ, không dám nói gì nữa.
Mẹ cậu ngày thường dịu dàng thì dịu dàng, thế nhưng lúc cứng rắn thì ngay cả cha cậu cũng phải nhượng bộ, cậu giờ là người đàn ông duy nhất trong nhà, không nên cãi lời bà...
Mẹ Duệ vừa đi vừa nhìn, về tổng quan thì bà khá hài lòng. Nhà cửa rộng rãi, sân bãi thoáng mát cách xa nhau, rất có tính riêng tư.
Duệ Thư Bạch tranh thủ nói, "Mẹ, nơi này rất tốt, đúng không?"
Cậu không dám nói với bà là nhà mình bị trộm, nếu không bây giờ cậu chắc chắn đang trên đường về nhà dọn đồ rồi.
Bà gật đầu, "Không tồi."
Lúc vào nhà, bà Duệ có chút bất ngờ.
Nhìn bên ngoài bà biết căn nhà khá lớn nhưng không ngờ lại rộng như vậy. Thiết kế này là thiết kế hiện đại nhất bây giờ, gọn gàng sang trọng, lại không mang cảm giác lạnh lẽo.
Bà dạo một vòng, cảm thấy nơi này thật sự tốt hơn chỗ cũ của Duệ Thư Bạch. Nhưng đi cùng hài lòng luôn là lo âu.
Bà kéo cậu ngồi xuống sopha.
Duệ Thư Bạch rót cho bà ly nước ấm, sau đó mới nói, "Mẹ à, con thật sự không có làm chuyện gì xấu mà."
Bà gõ trán cậu, "Mẹ không muốn nghe cái này, từ đầu đến cuối, nói rõ ra cho mẹ."
Duệ Thư Bạch ngay ngay thẳng thẳng mà nói lại với bà.
Mẹ Duệ nhìn cậu chăm chú, hồi lâu sau mới hỏi lại, "Con thật sự kiếm tiền như vậy sao? Không được lừa mẹ."
Duệ Thư Bạch gật đầu, "Đúng vậy." Nói rồi cậu còn mở máy tính đem giao dịch và mấy cuộc thi cậu tham gia cho mẹ cậu xem.
Bà còn lo lắng, "Tiểu Bạch, không phải lừa đảo chứ"
Cậu cười nói, "Ai lại lừa được con trai mẹ chứ? Nếu mẹ không yên tâm thì cứ đi tìm hiểu là được."
Đến bây giờ bà mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cậu không bị lôi kéo làm chuyện sai trái là bà đã an tâm rồi.
"Hôm nay con có học không?"
Duệ Thư Bạch nhìn đồng hồ, "10 giờ con có tiết, mẹ hiếm khi tới Thủ đô, đi dạo vài vòng đi, có thứ gì thích thì cứ mua."
Mẹ cậu ở thành phố A, cách Thủ đô không xa không gần, trừ khi đi công tác hoặc thăm cậu, nếu không bà rất ít rời thành phố.
Chị cậu từ khi đi làm đã chuyển ra ngoài ở cùng bạn trai, lúc đó mẹ cậu ngăn cản, con gái không nên liều lĩnh như vậy, nhưng chị cậu hết lời khuyên nhủ, bà cuối cùng cũng đồng ý.
Vậy nên, căn nhà rộng lớn cuối cùng chỉ còn mình bà và cha cậu. Cậu biết rõ, bà rất ít khi đi đâu, bởi vì bà không nỡ để cha cậu một mình. Ông dành nửa đời cho nhân dân, thời gian ở cùng bà không nhiều, chỉ có lúc cuối đời hai người mới có thể ngày ngày gặp nhau, bà muốn dành khoảng thời gian còn lại ở cạnh ông.
Duệ Thư Bạch biết, lúc mất đi cha cậu, bà suýt chút nữa cũng quỵ xuống.
Vậy nên, cậu mới cố gắng như vậy, để bà đỡ mệt mỏi hơn.
Bà nghe cậu nói thì cười, "Mẹ còn cần cậu lo sao. Chuẩn bị đi học đi."
Duệ Thư Bạch ôm tay bà, "Mẹ à~"
Bà bật cười vuốt đầu cậu, "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng."
Cậu cười hì hì, "Trưa nay con ăn cơm ở trường, mẹ không cần đợi con đâu, chiều con về sớm."
"Ừ, đi đường cẩn thận đó."
"Vâng."
Trước khi đi cậu nghĩ, liệu mẹ cậu có gặp Lục Huyền Âm không nhỉ?
.....
Mẹ Duệ nhìn tủ lạnh trống không, chỉ có vài chai nước lạnh cùng vài hủ sữa chua thì đau lòng không thôi.
Ở đây không có ai quan tâm cậu, ngày thường chắc lại không ăn uống cẩn thận rồi.
Bà lên danh sách mua đồ, sau đó khoảng 1 giờ chiều mới ra khỏi nhà.
Đường đến siêu thị tấp nập người hơn cả thành phố A, mẹ Duệ lại đi ngay giờ hành chính, đường có chút đông, ngồi trên taxi mất hơn 20 phút mới tới nơi.
Bà mua một loạt đồ thực phẩm, rồi trái cây, cùng ít bánh kẹo, nghĩ tới cậu trông nhỏ người như vậy, lại mua thêm vài lốc sữa tươi.
Rõ ràng để trên xe đẩy không nhiều, vậy mà lúc vào túi thì lại những hai túi lớn. Đành phải nhờ nhân viên xách ra hộ, sau đó lên taxi về nhà. Bất quá, hai túi này trông khá nặng, bà không biết làn sao xách vào.
Mẹ Duệ có chút đau đầu.
Lúc bà đang băn khoăn không biết nên làm sao thì đằng sau có người lên tiếng, "Dì có chuyện gì sao?"
Mẹ Duệ giật mình xoay người lại, liền nhìn thấy một người đàn ông cao ráo nhìn bà.
Mẹ Duệ hai mắt sáng lên, con cái nhà ai mà lại đẹp trai như vậy?
Bà gật đầu, khó xử nhìn người đó, "Tôi mua nhiều đồ, giờ xách không được. Cậu trai trẻ, cậu giúp tôi một tay được không?"
Người đàn ông không nói lời nào đi lại xách hai cái túi lớn lên, trông vô cùng nhẹ nhàng.
"Nhà dì chỗ nào, cháu xách giúp dì."
Mẹ Duệ vui mừng dẫn hắn đi, vừa đi vừa hỏi, "Cậu trai trẻ, cậu tên gì?"
"Cháu tên Lục Huyền Âm."
Mẹ Duệ đi bên cạnh, nhìn hai cánh tay săn chắc của hắn, lại nhìn dáng người cao lớn vai rộng eo thon, càng nhìn càng vừa lòng, nhất là lúc trông thấy khuôn mặt nghiêm nghị kia.
"Cháu làm nghề gì?" Bà hỏi tiếp.
"Cháu đang phục vụ cho Quân đội."
Mẹ Duệ giật mình, nhìn kỹ hắn, sau đó thở dài, "Có phải rất vất vả không?"
Lục Huyền Âm không dừng chân, chỉ đáp, "Không vất vả. Nếu cháu đã là quân nhân, thì có chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, ai cảm thấy vất vả, người đó không xứng đáng với thân phận này."
Mẹ Duệ có chút chua xót, những lời này, bà đương nhiên đã từng nghe qua.
"Ừ." Có chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ...
Lục Huyền Âm tính tình vốn lạnh lùng ít nói, không nói chuyện với hắn hắn cũng khôg nói gì. Hai người yên lặng đi một quãng đường.
Thế nhưng đường càng lúc càng quen, hắn hơi nghi ngờ, đến lúc dừng lại thì cả người có chút ngẩn ra.
"Đến rồi."
Lục Huyền Âm nhìn bà, "Nhà dì ở đây sao?"
Bà gật đầu, "Nơi này là nhà con trai dì. Nó mới chuyển đến, dì không an tâm nên đến xem."
Bà mở khóa, sau đó cười nói, "Cháu vào đi."
Lục Huyền Âm cũng không từ chối, theo bà vào trong. Thế nhưng trong lòng hắn như có thứ gì cào vào.
Đây là, mẹ của Duệ Thư Bạch...
Hắn, gặp mẹ của Duệ Thư Bạch...
Tại sao lại có cảm giác khẩn trương?
Mẹ Duệ rót cho hắn cốc nước, "Cháu cũng ở đây sao?"
Lục Huyền Âm ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, "Vâng, nhà cháu ở đối diện."
Mẹ Duệ giật mình, "Vậy cháu biết Thư Bạch nhà dì sao?"
Lục Huyền Âm vô thức căng người, "Vâng."
Mẹ Duệ nhìn hắn, càng nhìn càng thuận mắt, chỉ có điều quá nghiêm túc cứng ngắc, giống y hệt chồng bà lúc trẻ.
Bà mỉm cười, "Thư Bạch nó dù đã lên Đại học nhưng vẫn còn trẻ con, dì biết có thể phiền tới cháu, nhưng cháu có thể giúp dì để mắt tới nó một chút không?"
Lục Huyền Âm nhớ tới cậu trai thích cười kia biểu tình có chút hòa hoãn lại, hắn gật đầu, "Vâng."
"Vậy dì cảm ơn cháu trước. Ở Thủ đô dì không có người quen, nhưng nếu cháu có thể giúp đỡ nó đôi việc thì dì cũng an tâm rồi."
Bà thật ra cũng có suy xét. Bà làm việc bao nhiêu năm, tiếp xúc bao nhiêu loại người, nên mắt nhìn người cũng không tệ. Nhìn người trước mặt, biểu tình cùng khí chất đều không phải thứ có thể giả vờ, lại là Quân nhân, lúc hắn nói hắn tên Lục Huyền Âm, bà vô thức nghĩ tới, Lục gia ở Thủ đô.
Nếu là thật, vậy thì xem như mở đường cho con trai.
Lục Huyền Âm hỏi bà, "Dì không sợ cháu là người xấu sao?"
Nhờ một người lạ mặt để ý con trai mình, nên nói bà tự tin hay là đơn giản đây?
Mẹ Duệ cười nói, "Nếu cháu đã là quân nhân, thì hẳn có nguyên tắc của bản thân. Dì không biết cháu nghĩ gì, nhưng dì biết một người quân nhân nghĩ gì. Cho nên, cháu là người xấu sao?"
Câu hỏi trực tiếp làm mắt Lục Huyền Âm lóe lên, "Cháu trung với quốc, tận với dân."
Bà cười nói, "Vậy là tốt rồi."
Lục Huyền Âm nhìn bà, thầm nghĩ, đúng là một người phụ nữ khôn ngoan.
"Cháu có việc gì bận không? Không có thì chiều qua nhà dì dùng cơm, xem như cảm ơn cháu."
Hắn vốn định từ chối, nhưng lời vừa muốn ra khỏi miệng liền bị hắn thu lại, đổi thành, "Vậy làm phiền dì rồi."
Nói rồi cúi đầu cảm ơn.
Mẹ Duệ vô cùng vui vẻ, tiễn hắn ra cửa.
Thật là một người đàn ông tốt, tu dưỡng cùng khí chất không tệ.
Chiều đó, Lục Huyền Âm mang theo đồ sang nhà Duệ Thư Bạch, mẹ Duệ phấn khởi mở cửa cho hắn, thấy túi đồ lại khách sáo trách hắn mua làm gì.
Lục Huyền Âm nói không sao, hắn vào nhà, đặt hộp quà tinh xảo lên bàn rồi nói:
"Cháu giúp dì."
Mẹ Duệ vội ngăn hắn, "Không sao, cháu cứ ngồi đi."
Lục Huyền Âm sao có thể để trưởng bối bận rộn một mình trong bếp, hắn trong Quân đội đã lâu, không quen nhìn người khác vì mình mà bận rộn.
Hắn nói với bà, "Cháu vẫn thường vào bếp, cháu giúp dì."
Mẹ Duệ thấy hắn kiên quyết cũng không ngăn cản nữa.
Danh sách "người tốt việc tốt" về Lục Huyền Âm lại tăng thêm một mục: lên được phòng khách xuống được phòng bếp.
Bà hài lòng, vô cùng hài lòng.
Hai dì cháu trong bếp thỉnh thoảng nói vài chuyện lặt vặt, mẹ Duệ thích đến nỗi suýt chút nữa bắt hắn về làm con trai.
Còn Lục Huyền Âm thì có cảm giác, giống như mẹ mình đã về.
Thế nhưng, đây là mẹ của Duệ Thư Bạch...
Đang nói chuyện thì bên ngoài phòng khách vang lên âm thanh lục đục, sau đó là giọng nói trong trẻo của một cậu trai.
"Mẹ ơi, con về rồi đây~"
Âm thanh chạy bạch bạch vang rõ trong ngôi nhà, mẹ Duệ cùng Lục Huyền Âm đồng loạt quay đầu lại.
"Mẹ... Á?"
Duệ Thư Bạch dừng chân, trừng mắt nhìn phòng bếp.
"Lục Huyền Âm?"
______
Bà chủ Bắc: Mẹ ruột không được thì mẹ chồng.
Lục Huyền Âm: Mẹ chồng?
Bà chủ Bắc: Không thì cậu muốn mẹ gì? Mẹ nuôi? Í, tui không viết loại này đâu nha.
Lục Huyền Âm: *đen mặt* Sao không phải là mẹ vợ?
Bà chủ Bắc: Không thích!
Lục Huyền Âm: "..."
______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất