Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 27: Đón Tết

Trước Sau
Lục Huyền Âm nghiêng mình, "Có muốn vào nhà không?"

Cậu lắc đầu ngượng ngùng, "Tôi, chỉ là muốn hỏi, năm nay anh có đón giao thừa hay không. Tôi... tôi chỉ là muốn cùng ai đó thức khuya thôi,... nếu anh bận thì..."

Hắn mím môi, ánh mắt lạnh lùng, "Không phải cậu về quê sao?"

Cậu nhăn mặt, "30 nhiều người về lắm, năm nào về lúc này tàu đều kẹt cứng cả, tôi không thích chen chúc nên đành về sáng sớm mùng một vậy."

Lục Huyền Âm nghĩ nghĩ một lát sau đó gật đầu, "Nếu cậu muốn có người thức cùng thì tôi thức với cậu."

Nếu Đàm Khải ở đây nhất định sẽ trợn trắng mắt.

Ai nói Lục Huyền Âm không biết nói lời đường mật, phải xem người đó là ai nữa. Nhìn xem nhìn xem, có ai dạy hắn đâu, cứ tự nhiên phun ra lời tán tỉnh vậy đấy.

Duệ Thư Bạch mừng như điên, cười ngây ngô hai cái nói cảm ơn rồi chạy đi mất.

Tối đó, trăng sáng vằng vặc trên bầu trời dường như cũng mang theo ý tứ khó hiểu.

.....

Duê Thư Bạch ở nhà làm ổ cả tuần, suốt ngày dán mặt vào máy tính mà đánh đánh gõ gõ kiếm tiền. Chẳng mấy chốc đã tới 30Tết.

Mẹ cậu điện tới.

"Alo mẹ." Cậu nghiêng đầu bắt máy.

Mẹ cậu nghe âm thanh của bàn phím vang lên cạch cạch thì nhăn mặt, "Tiểu Bạch, đừng suốt ngày dán mắt vào máy tính, Tết nhất tới nơi rồi, ra ngoài đi dạo mua ít đồ đi, cứ gọi cho con là toàn nghe con gõ thôi."

Cậu cười hì hì buông máy ra, yêu cầu chat video với bà, "Mẹ à, con kiếm tiền mua đồ cho mẹ mà."

Bà mắng, "Mẹ còn đợi mày lo cho à. Dạo này ăn uống thế nào? Vừa trở trời đừng để cảm lạnh đó."

Cậu dựa lưng vào ghế, "Ăn tốt lắm."

"Lại ăn ké nhà người ta sao?" Bà liếc cậu.

Duệ Thư Bạch liếm môi, "Sao mẹ biết? Con cũng không muốn, nhưng mà tại con không biết nấu ăn, mà anh ấy cứ mời con, nên con không thể từ chối được thôi."

Mẹ cậu bật cười, "Mẹ còn không rõ mày à, nói thế chứ mở cờ trong bụng rồi."

Cậu đỏ mặt rầm rì vài câu.

"Hai đứa sao rồi?"

"Con hẹn được anh ấy tối giao thừa rồi. Mẹ mẹ, mai con có về trễ mẹ cũng đừng có mắng con đó. Con đang cố gắng kiếm con rể cho mẹ đây."

Con rể?

Mẹ cậu liếc cậu, "Con cũng chỉ có chút tiền đồ đó thôi."

Cậu ngượng ngùng ha ha hai cái.

Nghĩ tới cảnh cậu đè Lục Huyền Âm xuống làm trò con bò thật không chịu được...

Vẫn là bị đè tốt hơn... nhỉ?

Mẹ cậu dặn cậu, "Nói gì thì nói nhưng vẫn phải biết giữ gìn đấy. Có chuyện gì, mẹ ở xa cũng không giúp được con."

"Con biết rồi."

"Sáng mai về sớm một chút, còn phải cúng tổ tiên nữa."

"Dạ."

"Đi về đừng mang nhiều đồ. Mẹ và chị con mua rồi, cứ giữ tiền ở đó đi. Mua về nhiều lại chất đống không dùng được, rất lãng phí."

"Đi nhớ cẩn thận. Tiền bạc đồ dùng quan trọng đều phải cất kỹ, cẩn thận bọn móc túi lừa đảo. Con sơ sảy một chút là bọn chúng đã gom sạch rồi, đừng có suốt ngày bấm điện thoại, biết chưa?"

"... Dạ dạ, con biết rồi mà."

Hôm qua đám Quý Trường Minh rủ cậu đi chơi giao thừa với họ, nhưng mà cậu nào rảnh.

Cậu biết chắc cái đám kia lại đang mắng cậu đây này.

Nhưng mà chịu thôi... \( ̄▽ ̄)/

Sau khi nói chuyện xong với bà thì cậu đi thu dọn đồ đạc để mai về quê.



Thức ăn cùng quần áo nhanh chóng nằm gọn trong vali, lại thêm ít món đồ chơi cho mấy đứa nhóc nhà họ hàng, trông thì nhanh nhưng lúc buông ra thì cũng gần một giờ sau. Kéo vali ra góc cửa, nhẩm thầm thời gian.

Cậu xa nhà hơn hai năm rồi.

Thật nhanh quá, bây giờ cậu còn có người mình thích rồi.

Nghĩ đến Lục Huyền Âm, chút cảm thán liền bị hưng phấn xóa sạch.

Cậu đã chọn được đồ tối nay đi chơi. Không cần màu mè, cứ như ngày thường, nhưng nổi bật một chút, cậu xịt thêm ít nước hoa.

Cậu từng không hiểu tại sao người ta lại thích xịt xịt nhú thế, cho đến bây giờ, cậu mới biết rằng, thì ra là để thu hút người khác.

Cậu cũng có nước hoa, nhưng thường không thích dùng. Một là đi học ngồi phòng máy lại đi xịt nước hoa, rất là kì dị, hai là cậu không có ai cần ngửi, nói đúng hơn, việc của cậu là đi học rồi về nhà, phiền phức như đi show thời trang làm gì.

Nhưng tối nay là ngoại lệ...

....

Hai người hẹn nhau lúc 10 giờ rưỡi tối. Có vẻ hơi sớm, nhưng đêm giao thừa đường phố phá lệ náo nhiệt, người vẫn đông như kiến cỏ.

Lục Huyền Âm mặc quần tây áo sơ mi phằng phiu, dáng người cao lớn, lồng ngực căng rộng vô cùng quyến rũ, hai người đi kế bên nhau không bàn về hình dáng, chỉ riêng nhan trị cao ngất đã khiến người ta ngoái đầu.

Duệ Thư Bạch mặc áo thun trắng khoác sơ mi denim dài tay bên ngoài, lối ăn mặc phổ thông nhưng lúc khoác lên người cậu lại bắt mắt kì lạ, cứ như một giá treo quần áo, trông vừa năng động vừa thanh thuần như thiếu gia công tử.

"Đông quá đi..." Cậu than thở.

0 giờ quảng trường sẽ bắn pháo hoa, lúc này đã hơi đông người, chen chúc nhau tìm vị trí tốt, bên cạnh quảng trường là một tiệm cà phê, khách cũng rất đông, cậu nhất thời nản chí.

Vốn định tìm một chỗ kín kẽ nói chuyện, kiểu này thì làm gì còn vị trí tốt chứ.

"Đi thôi."

"Hả? Đi đâu?" Cậu chạy theo hắn, hai người xuyên qua làn người đi vào quán nọ.

Hắn dẫn cậu đi thằng vào quầy, ông chủ đang bận rộn tính tiền không ngẩng đầu, "Hết phòng rồi."

"Tầng trên cũng hết sao?" Lục Huyền Âm hỏi.

Ông chủ dừng bấm máy, nâng mắt nhìn hắn, sau đó cong môi, "Cậu thì đương nhiên còn, phòng vẫn trống." Ánh mắt ông chủ lướt qua Duệ Thư Bạch phía sau, có chút bất ngờ, "Bạn à?"

Lục Huyền Âm khẽ gật đầu, dưới ánh nhìn tò mò của ông chủ dẫn người lên cầu thang.

"Anh quen ông chủ sao? Nghe bảo anh ta từng làm lính."

"Ừ, trong Quân khu từng gặp. Nhưng do mẹ già bệnh nặng nên anh ta giải ngũ trở về chăm sóc."

Duệ Thư Bạch "ồ" một tiếng, không quá hứng thú.

"Phòng" ở lầu trên thật ra cũng chỉ là một căn phòng nhỏ đủ cho hai người ngồi, cửa kính trong suốt có thể nhìn xuống quảng trường đầy người.

"Thật ra tôi không nghĩ anh sẽ đồng ý đi chơi cùng tôi đâu." Duệ Thư Bạch cười nói, "Chúng ta dù sao cũng không thân quen gì, cùng lắm là quan hệ hàng xóm mà thôi."

Nhưng Lục Huyền Âm không nghĩ vậy, "Cậu đối với tôi đã là đặc biệt."

Bất thình lình bị "dính thính" khiến cậu không kịp trở tay, ngây ngốc, "Đặc biệt gì cơ?"

"Tôi không thích cùng người khác nói chuyện, không nhiều bạn bè, cậu là một trong số đó."

Tuy có chút thất vọng vì hai chữ "bạn bè" nhưng có còn hơn không. Hơn nữa cậu còn mong đợi gì cho mối quan hệ này chứ, dù sao vẫn chưa phải lúc.

Ông chủ đích thân mang menu lên, dù mang tiếng là quán cà phê nhưng thực chất quán này vẫn có bán thức ăn, hơi bị ngon, Duệ Thư Bạch thỉnh thoảng có đến mua.

"Ăn gì không, tôi ưu đãi hai người 50%."

Lục Huyền Âm nói, "Cậu chọn đi."

Ông chủ lại được rửa mắt. Chưa ai thấy Đại tá Lục dịu dàng như thế bao giờ, mặc dù mặt lạnh, nhưng giọng điệu khác xa ngày thường, chậc chậc...

Có mờ ám!

Mắt hợp kim của ông chủ lướt qua lướt lại giữa hai người, càng nhìn càng thấy có vấn đề.

Cuối cùng cậu cũng chọn một ly capuchino, lại thêm một đĩa khoai tây chiên, cậu sợ mình sẽ buồn ngủ mất dù cho ngày thường cậu là con cú đêm chính hiệu.

"Lục Huyền Âm, ngày thường trong Quân khu anh làm gì vậy? Có phải là ngồi chơi xơi nước không?"



Hắn ngẩng đầu, đuôi mắt thoáng ý cười, "Ai nói với cậu như thế?"

Duệ Thư Bạch ngượng ngùng, "Không phải sao? Anh cũng được xếp vào hàng "ông lớn" rồi, vẫn phải làm việc sao?"

Nhìn vẻ mặt của cậu làm hắn chỉ muốn bóp một cái, "Tổng tư lệnh còn phải làm việc thì tôi làm sao có thể nghỉ ngơi?"

"Oh, có cần họp không?"

"Ừ."

"Nghe có vẻ giống làm viên chức..."

Suốt ngày ngồi họp, rồi tài liệu, rồi lại in ấn chỉnh sửa, như một vòng lặp không ngừng nghỉ.

Hắn đặt hai tay lên bàn, bả vai rộng lớn làm Duệ Thư Bạch mê mẩn, "Không phải cậu đã nói, các cậu xây dựng đất nước, còn chúng tôi bảo vệ đất nước hay sao? Dù là cái nào đi nữa thì cũng là bảo vệ mái ấm của chúng ta."

Bảo vệ mái ấm của chúng ta...

Duệ Thư Bạch lặng lẽ đỏ mặt.

Cậu thề, cậu không nghĩ bậy gì, nhưng nó cứ vang đi vang lại trong đầu cậu cứ như bị ám vậy.

Mái ấm...

Giống như ông chồng đang bảo vệ gia đình vậy...

Duệ Thư Bạch không nhịn được cong môi cười.

Nếu là thật thì tốt quá.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Duệ Thư Bạch và Lục Huyền Âm nói đông nói tây, chủ yếu là Duệ Thư Bạch, khua tay múa chân vô cùng hiếu động, kể chuyện lúc nhỏ mình đi chơi bị chó rượt, đi tắm biển thì bị sóng vỗ ra tít ngoài xa, cũng mai có cha kéo về, lúc đó mẹ cậu khóc sướt mướt, không cho cậu đi chơi nữa, rồi nào là chuyện học ờ trường, có giáo sư nào già lại nói nhiều, lại có giảng viên nào hung dữ ai cũng ghét, đàn chị nào được tỏ tình nhiều nhất...

Lục Huyền Âm dù không đáp lời nhưng mắt vẫn luôn nhìn cậu.

Cậu ấy thật đẹp, cứ như một đóa hoa mặt trời vậy, rực rỡ lấp lánh, mang theo hơi ấm thơm nồng của hạnh phúc và tuổi trẻ.

"Duệ Thư Bạch." Hắn gọi cậu.

Cậu ngừng tay, "Hả?"

Hắn không ngờ mình lại buộc miệng như thế, có chút ảo não, nhưng ngài Đại tá che giấu rất kỹ, hỏi một vấn đề lạ lùng, "Cậu có thích ai không?"

Duệ Thư Bạch nghe xong liền cứng đơ, nhìn chằm chầm hắn, ánh mắt kia làm hắn khó hiểu vô cùng, như là hi vọng, lại có chút ấm ức.

"Có."

Lục Huyền Âm không hỏi nữa.

Hỏi nhiều lại thành ra tò mò chuyện đời tư, hắn không phải loại người thích tìm hiểu bí mật của người khác.

Duệ Thư Bạch thấy hắn không biểu cảm gì thì có chút phiền muộn.

Đầu gỗ.

Không lẽ lại văn chương mà nói, "Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong tim?"

11h45'

Dưới quảng trường đã đầy người, ồn ào len lỏi mọi ngóc ngách, rất nhiều người còn cầm theo lightstick và đèn led, đứng cạnh nhau ồn ã nói chuyện.

Các tòa nhà không ngừng nhấp nháy đèn, đủ dạng hình ảnh, cứ cách một lúc lại có giờ phút hiện lên, sau đó lại trở về chiếu các loại ảnh ảo.

Lục Huyền Âm nhìn người dân Thủ đô tụ tập cả ở đây đông như trẩy hôik thì cau mày rất nhẹ, đang lúc lưỡng lự có nên chen chúc hay không thì cảm thấy vạt áo bị nắm.

Nhìn xuống thì thấy bàn tay nhỏ bé của Duệ Thư Bạch túm lại áo hắn, khuôn mặt nhỏ mang theo sự háo hức như trẻ con lần đầu được đi chơi. Hắn thở dài, thôi thì chịu vậy.

Nhìn người chen nhau đông kịt hắn trở tay nắm lấy cổ tay cậu.

Bất ngờ, cậu ngẩng phắt nhìn hắn, người đàn ông cao lớn vẫn nhìn về phía trước, ưu thế chiều cao khiến hắn gần như có tầm nhìn thoáng hơn rất nhiều người.

"Đi thôi."

Sau đó nắm lấy cổ tay cậu, dẫn cậu luồn lách qua dòng người.

Hơi ấm cổ tay khiến Duệ Thư Bạch khẩn trương vô cùng, cậu gấp gáp đi theo hắn mà không nghĩ ngợi...

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau