Chương 44
Chủ tế đại nhân... sao lại trở lại rồi?!
Trong phòng nghị sự, năm vị chủ quản tính cách khác nhau vào giờ khắc này đều không hẹn mà cùng đồng thời lộ ra biểu tình khó tin được.
Đặc biệt là Bá Cách, hai tay hắn chống lên mép bàn, suýt thì làm đổ luôn chén trà đang đặt trên bàn.
Sau khi sự kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Đằng Trường Thanh và Lạc Tân đều vui vẻ ra mặt. Tiêu Mông và Phạm Di Châu vô thức tìm kiếm bóng dáng của chủ tế đại nhân. Duy chỉ có Bá Cách là vẻ mặt âm trầm bất định.
"Chủ tế đại nhân!"
Có người chống lưng rồi, nội tâm thấp thỏm lo lắng của Lạc Tân liền tràn đầy sức lực. Hắn cuối cùng cũng không cần dùng đến việc chỉ có thể trông cậy vào sự nhiệt huyết để chiến đấu anh dũng một mình nữa rồi.
Lạc Tân lôi kéo cái thân hình vừa béo vừa thấp của hắn, chạy về phía Trầm Khinh Trạch. Thật khó mà tưởng tượng được cái con người béo ú với 145kg này cũng có thể nhanh nhẹn đến vậy.
Hắn gần như là mặt mũi nước mắt nước mũi tèm nhem mà nắm lấy tay Trầm Khinh Trạch:
"Lúc ngài không có ở đây, công xưởng rèn xảy ra chuyện rồi!"
Trầm Khinh Trạch nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Phạm Di Châu khom người hành lễ với y, ân cần hỏi:
"Có phải thành chủ đại nhân cũng về cùng ngài rồi không?"
Trầm Khinh Trạch thản nhiên nói:
"Không có, tôi về trước một bước, một mình chạy về gấp."
Phạm Di Châu nhíu nhíu mày:
"Vậy, tùy tùng và hộ vệ cũng không về cùng sao? Ngài vừa mới về tới, e là còn chưa biết được sự nghiêm trọng của tình hình hiện tại. Chúng tôi tiếp nhận được tin tức rằng công nhân trong mỏ hôm nay đột nhiên đình công tập thể, tụ tập thành một nhóm, chạy đến xưởng rèn của ngài để gây rối. Lúc này có thể hai bên đã đối mặt với nhau rồi."
Tiêu Mông bước lên trước một bước, tay phải phủ lên chuôi kiếm, cất cao giọng:
"Thời gian cấp bách, nếu thành chủ đã không có ở đây thì xin chủ tế đại nhân hạ lệnh, cho phép tôi mang theo vệ đội đến đó để dẹp loạn đám người dám bỏ bê công việc đó!"
Thấy Trầm Khinh Trạch đã quay về, kế sách lúc trước có khả năng không có hiệu quả rồi. Bá Cách nghĩ ngợi, đứng dậy nói:
"Chủ tế đại nhân, tôi thân là quan muối và sắt nhưng vô dụng, không thể phát hiện ra trước được những bất mãn sai lầm trong mỏ, là sơ suất của tôi. Xin hãy để tôi đi trước đàm phán với bọn họ một phen, hoặc là có thể dùng một một phương án giải quyết hòa bình mà khiến hai bên đều thỏa mãi. Vẫn không nên để đội trưởng Tiêu điều động vệ đội, miễn gây nên một cuộc hỗn loạn không thể vãn hồi."
Sao ông đi sớm thế hả? Lạc Tân nhếch khóe miệng, âm thầm trợn trắng mắt.
Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống mà chỉ có một mình Trầm Khinh Trạch là có thể nghe thấy lại vang lên lần nữa:
"Hệ thống: công xưởng của bạn đang gặp phải sự tấn công, trước mắt, cửa lớn đã bị công phá."
"Bạn đã kích khởi một nhiệm vụ phụ: cuộc chiến bảo vệ xưởng rèn. Cần phải hóa giải được mâu thuẫn của các công nhân, bảo vệ xưởng rèn của bạn không bị phá hủy hoàn toàn. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, ngoại trừ phần thưởng theo quy định ra, người chơi còn nhận được một lượng nhỏ tử tinh ngoài định mức. Do là nhiệm vụ phụ nên nếu thất bại sẽ không bị trừng phạt."
Lại là nhiệm vụ phụ.
Mi tâm Trầm Khinh Trạch nhíu lại rồi lại từ từ dãn ra.
Bá Cách còn muốn nói thêm vài câu nữa, thế nhưng khi vừa chạm với ánh mắt lạnh lùng kia của đối phương thì hắn chỉ há há miệng vài lần, xong cũng không nói ra lời được nữa.
"Truyền lệnh của tôi."
Trầm Khinh Trạch hơi híp mắt lại. Ánh mắt quét qua trên mặt mọi người, tốc độ nói cực nhanh:
"Tiêu Mông mang theo người đi tuần tra mọi con đường trong thành, phòng ngừa có người thừa cơ đục nước béo cò mà gây thêm rắc rối."
Tiêu Mông sửng sốt rồi cúi đầu nhận lệnh.
"Phạm Di Châu tiếp tục trực trong văn phòng phủ thành chủ, liên tục cập nhật thông tin mọi nơi. Một khi có chuyện xảy ra thì lập tức phái người đi thông báo. Đồng thời, soạn ra một bảng cáo thị đem ra ngoài dán, nói rằng có người cố tình muốn khiêu khích sự mâu thuẫn giữa quặng mỏ và công xưởng, sự tình nghiêm trọng trước mắt đã được khống chế để cho dân chúng đừng lan truyền tin đồn, đừng lo lắng. Còn những kẻ lan tin bậy bạ thì nghiêm trị không tha!"
Phạm Di Châu vén mái tóc đen mềm mại ra phía sau, cung kính cúi người thưa vâng.
" Lạc Tân, Đằng Trường Thanh mang theo một đội thị vệ của phủ thành chủ, đi theo tôi ra xưởng rèn ngoại thành."
Đằng Trường Thanh nghiêm túc hỏi:
"Chỉ đem theo một đội người ngựa thì có ít quá không? Số lượng công nhân thợ mỏ đó không nhỏ, bọn họ đều có vũ khí cả."
Đôi môi mỏng của Trầm Khinh Trạch cong lên thành một đường mỉa mai:
"Không cần đâu. Một mình tôi đây là đủ rồi."
Bá Cách cúi đầu, dùng một loại tư thái yếu kém nào đó mà chủ động thỉnh cầu:
"Nếu đại nhân đã không đồng ý cho tôi đi đàm phán với họ thì hãy để tôi quay về trấn an dân chúng đang mang tâm tình hoảng sợ đó được không. Chuyện này e là đã bị truyền khắp ra ngoài rồi."
"Đây là chuyện của Phạm Di Châu, ngài giành làm gì?"
Trầm Khinh Trạch liếc hắn một cái, bình tĩnh đáp,
"Ngài đi cùng với tôi."
Bá Cách không dám từ chối, hầu kết hơi cử động lên xuống, lại mở miệng lần nữa:
"Chuyện này là dĩ nhiên, nhưng mà cho tôi trước đó..."
Trầm Khinh Trạch có hơi mất kiên nhẫn, thẳng thắn cắt ngang lời hắn:
"Ngài không cần làm gì cả, cứ đứng tại chỗ mà đợi lệnh."
Bá Cách mím môi, vô thức ngẩng đầu nhìn y một cái, thế nhưng lại đọc được một ánh mắt nhìn thấu mọi chuyện từ trong đôi đồng tử đen sâu thẳm của đối phương, Bá Cách trong lòng âm thầm hoảng sợ, lập tức cúi đầu không dám nhìn nữa.
Trầm Khinh Trạch lại mở miệng lần nữa:
"Tôi bí mật trở về, lúc này chỉ có năm người chúng ta biết. Trước lúc tôi chưa có mệnh lệnh mới, không ai được phép để lộ chuyện tôi đã trở về này ra. Mọi người cứ vờ như không biết, việc ai người đó làm."
Bá Cách lộp bộp trong lòng một chút, cứ có một loại dự cảm không lành. Thế nhưng dưới sự giám sát của Trầm Khinh Trạch, hắn không có cách nào để truyền tin ra ngoài được.
Phạm Di Châu hiểu ý, hỏi:
"Ngài có cần một bộ áo choàng để che giấu hành tung không?"
Trầm Khinh Trạch:
"Cứ lấy cái loại mà Nhan Túy hay mặc là được. Được rồi, không còn câu hỏi gì khác thì xuất phát thôi."
※ ※ ※
Giống như lời Phạm Di Châu đã nói, tin đồn chỉ trong vỏn vẹn một ngày đã bao phủ khắp ngôi thành nhỏ này.
Cho dù là từ xưa đến nay thì chuyện bát quái vĩnh viễn là được truyền đi nhanh nhất. Xích mích giữa thợ mỏ và xưởng rèn đã từ "đánh đến cửa" đã tiến hóa lên đến "song phương đánh nhau", cuối cùng biến thành "thương vong vô số". Rất nhiều phiên bản hằm bà lằng. Cũng có người kể lại sinh động như thật, tựa như người đó tận mắt chứng kiến được vậy.
Liên quan những tin đồn tiêu cực về Trầm Khinh Trạch "tham ô khoáng sản trong quặng mỏ để nhét đầy túi tiền riêng, tiệm đồ sắt ngày lời trăm đấu vàng, gây thiệt hại cho của công, kiếm lợi cho mình, chủ tế đi đến thành Minh Châu để hưởng thụ quyền cao lộc hậu tiêu phí số tiền bất chính"... Dưới sự cố tình tận lực truyền đi của ai đó đã tạo thành một trận cuồng phong trong tòa thành nhỏ này.
Phần lớn người dân ban đầu không hề tin tưởng những tin đồn vu vơ không căn cứ này. Dù sao thì hình tượng anh hùng diệt trừ bóng đêm vĩnh cữu của Trầm Khinh Trạch vẫn còn đang sờ sờ trước mắt, mọi người sâu thẳm tận đáy lòng vẫn không muốn đánh đồng y với những quý tộc lòng tham không đáy tiêu pha xa xỉ kia.
Thế nhưng những kẻ trợ giúp cho Nhan Ân vương cũng không phải là đèn cạn dầu.
Bọn chúng ra lệnh cho thị vệ trong phủ ném đá giấu tay, truy nã những tên công khai nói xấu Trầm Khinh Trạch khắp nơi, trước mặt người dân mà giống trống khua chiêng đi bắt người, đủ các loại hình thức giấu đầu hở đuôi, ngược lại lại khiến cho người ta không thể không nghi ngờ.
Đồng thời cũng truyền ra tin tức rằng chủ tế trong đêm yến tiệc mừng nhậm chức ấy mà khoe khoang khoác lác trước mặt các quan viên và quý tộc. Nói rằng mùa đông năm nay, trong thành sẽ không có người nào phải chết đói, cũng sẽ không có người nào bị lạnh đến chết.
Những lời thề thốt của Trầm Khinh Trạch lúc đó đã thu hút rất nhiều sự cười nhạo của các quý tộc. Bây giờ mắt thấy mùa đông đến gần mà lời hứa hẹn của chủ tế đại nhân vẫn không thấy tăm hơi đâu.
Giá lương thực thì ngày một tăng cao, nhiệt độ ngày một giảm xuống. Người dân trên miệng thì không đi trách cứ Trầm Khinh Trạch, trong lòng thì lại không khỏi có hơi thất vọng.
Người dân cư trú trong thành còn có thể miễn cưỡng mà no bụng, thế nhưng các nông dân trong các thôn nhỏ ngoại thành thì một ngày ba bữa đã bị đổi thành hai bữa, thậm chí là một bữa. Mắt thấy sắp không thể sống nổi nữa rồi.
Chớp mắt, ngôi thành nhỏ sợ bóng sợ gió, những lời đồn tiêu cực cũng càng lúc càng đáng tin hơn, lòng tin của mọi người đối với Trầm Khinh Trạch đã bất giác bị giao động.
Trên đường lớn, Trầm Khinh Trạch mang theo ba người cùng một đội thị vệ của phủ thành chủ, thúc ngựa phóng như bay. Bọn họ và đội tuần tra của Tiêu Mông xuất phát cùng một lúc. Trầm Khinh Trạch kéo thấp mũ trùm đầu xuống, cố ý đi phía sau của đội ngũ, toàn thân bị áo choàng bọc kín. Đoàn người ngựa đi rất nhanh, ra khỏi cổng thành, hướng thẳng về phía công xưởng.
※ ※ ※
Công xưởng rèn ngoại thành.
Hai phiến hàng rào thép đã ngã mất một tấm, một số tấm thép đã bị nạy đến biến dạng, âm thanh đánh nhau náo loạn cào cào truyền từ nội viện ra xa.
Đám thợ mỏ vốn chỉ muốn ỷ vào việc người đông thế mạnh để chạy đến tìm xưởng rèn trút giận, yêu cầu được hoàn trả lại phần thù lao thuộc về mình. Còn việc giỏi đánh nhau, phá hủy máy móc thiết bị thì đó đã là hung tính vốn có của con người, một khi bị kích thích phát ra thì rất dễ mất đi lý trí, trước mắt chỉ còn dư lại ẩu đả, đẩy đối phương ngã xuống.
Công nhân trong công xưởng thì rất coi trọng những ngày tháng không dễ gì có được này hơn bất cứ ai, thề sống thề chết mà bảo vệ nhà xưởng, thà rằng bản thân bị đánh một gậy còn hơn là chịu để xưởng rèn cực khổ lắm mới xây dựng nên được này bị hủy hoại trong chốc lát.
Hai bên đánh nhau lớn trong nội viện, vừa tiến vừa lui, cuối cùng đành giằng co với nhau trước cửa của nhà xưởng. Nhóm công nhân xưởng rèn thì dùng cơ thể của chính mình để tập trung lại thành một bức tường người dày, ngăn chặn đám thợ mỏ khí thế hùng hổ kia bên ngoài!
Trong giữa đám người, bố Lý được hai anh em Đồng Nhị và Ngân Tam bảo vệ hai bên trái phải. Khuôn mặt khô gầy đều là sự đau lòng, khôn ngừng hô to "dừng tay.", thế nhưng giọng nói già nua của lão lại chìm trong âm thanh hô hào và tiếng chửi rủa ầm ĩ, căn bản không thu hút được sự chú ý của bất cứ ai.
Hỗn loạn, mất trật tự, chen lấn, loạn chiến.
Lúc Trầm Khinh Trạch dẫn người chạy đến thì trông thấy được một màn như vậy.
Y một người một ngựa vọt lên trước, trước mặt đám người đang xông vào đó ghìm chặt cương ngựa lại. Chân trước tuấn mã giơ lên cao, ngửa cổ hí vang. Trầm Khinh Trạch ném áo choàng đi, lớn tiếng hét lên:
"Dừng tay lại hết cho ta!"
Kỹ năng: Kinh Sợ, chớp mắt phát động!
Tựa như một trận mưa lớn như trút nước giội xuống đầu, nhóm công nhân đang đỏ cả mắt bị xối cho thấm lạnh cả tim, thế cục giằng co hỗn loạn bỗng chốc bị ấn phải nút tạm dừng, sự điên cuồng và phẫn nộ từ trên mặt của mọi người dần dần được tiêu tán đi, chỉ còn lại sự mờ mịt, ngại ngùng và sợ hãi.
- --- chủ tế đại nhân trở về rồi!
Sự kiêu ngạo của hai bên trong chốc lát xảy ra sự xoay chuyển. Nhóm công nhân xưởng rèn vốn đang ở vào thế yếu lập tức có được dũng khí. Trong đám người bùng nổ lên tiếng hoan hô kịch liệt, tranh nhau mà muốn dựa dẫm y.
Nhóm thợ mỏ đối diện thì bị sự trầm mặc bao phủ lấy, chột dạ cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt nhau.
Sau khi lý trí quay trở lại, đối mặt với người đương quyền thì sự sợ hãi tự nhiên đó lập tức chiếm thấy thế thượng phong, không có ai dám chắn trước mặt của chủ tế đại nhân. Nhóm thợ mỏ đồng loạt nhường đường. Xẻng sắt gậy gộc nhuốm máu trong tay cũng được lặng lẽ đặt xuống đất, ai cũng không dám khinh suất.
Trầm Khinh Trạch ngồi trên lưng ngựa cao cao, không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn thể hiện trường.
Y không lên tiếng, bầu không khí tại cửa nhà xưởng ngưng trọng, mọi người im lặng đợi y xử trí, không dám thở mạnh.
Nhóm thợ mỏ đông người. Những thứ họ cầm trong tay đều là công cụ để đào khoáng sản, gậy gộc làm từ gỗ thì nhiều hơn. Còn nhóm người công nhân xưởng rèn thì ít người, thế nhưng ai cũng có đao sắt kiếm thép trong tay, cho dù không am hiểu cách sử dụng đi nữa thì vung chém lung tung cũng đã đủ để hù dọa người khác rồi.
Hai bên tuy rằng đều không có xuống tay giết chết người, thế nhưng đao kiếm không có mắt, kẻ bị thương toàn thân cũng không ít, khắp nơi trên mặt đất đều là những vết tích ngổn ngang, vết máu đỏ thẫm, còn có hàng hóa tán loạn.
Xung quanh bốn phía, đập vào mắt là một đống hỗn độn.
Đằng Trường Thanh sầm mặt, thúc ngựa lên trước:
"Đại nhân, xử lý những kẻ làm loạn này như thế nào đây?"
Nghe được câu hỏi của Đằng Trường Thanh, thần kinh của mỗi thợ mỏ đều căng cứng. Một khi bản thân bị bắt lại ném vào tù thì cho dù có không chết thì cũng phải bị lột một lớp da. Nhớ đến người già con trẻ phu nhân trong nhà, trong lòng bọn họ phát lạnh, càng bắt đầu tuyệt vọng hơn.
Bọn họ cũng không hiểu tại sao sự tình lại trở nên như thế này?
Trầm Khinh Trạch lạnh lùng nói:
"Cho người của ngài bảo vệ bốn phía công xưởng, không có lệnh của tôi, không được phép thả người."
"Vâng."
Tên đốc công lén lút trốn trong đám người mà một bên quan sát sự phát triển thất thế kia, lúc này thì hận không thể đập chết chính mình. Nếu không phải hắn tham công, muốn tận mắt nhìn thấy nhà xưởng bị phá nát thì bản thân sớm đã thoát được rồi.
Sau khi mệnh lệnh phong tỏa nhà xưởng được truyền ra, ánh mắt Trầm Khinh Trạch lại đảo sang mọi người lần nữa:
"Ai cầm đầu, ra đây nói chuyện."
Giọng điệu y bình thản, không nghe ra được hỉ nộ, thế nhưng đám thợ mỏ lại càng bất an.
Đồng Nhị và Ngân Tam đỡ bố Lý ra. Ông lão run rẩy cầm lấy cây gậy, trông thấy Trầm Khinh Trạch thì muốn hành lễ, được y một tay đỡ lấy.
Mi tâm Trầm Khinh Trạch nhíu lại:
"Ông không bị thương chứ?"
Bố Lý thở dài:
"Ta không sao, nhưng mà chuyện lần này... Ôi, là do ta không trông coi nhà xưởng chu đáo. Những thứ mà cậu giao cho ta, ta không thể bảo vệ chúng được. Có rất nhiều thợ thủ công bị thương rồi... Những thợ mỏ mày cũng là những kẻ đáng thương, bị người khác xui khiến, cậu đừng trách phạt nặng bọn họ."
Bố Lý từ nhỏ lớn lên trong thôn, thứ mà ông không thể chịu được nhất chính là việc người thành thật nghèo khổ bị bắt nạt và sỉ nhục. Giọng của ông trong lúc tranh cãi lúc nãy đã gào đến khàn cả rồi, mái tóc hoa râm cũng lộn xộn cực kỳ. Cho dù là nhóm thợ mỏ với cuộc sống khó khăn hay là nhóm công nhân được tách ra bảo vệ xưởng rèn thì ông cũng đều thông cảm cho họ.
Ông nắm lấy tay của Trầm Khinh Trạch, làn da nhăn nheo trên mặt đầy nếp nhăn. Nói đến câu cuối cùng thì đã nước mắt giàn giụa.
Trầm Khinh Trạch ra hiệu cho Đồng Nhị và Ngân Tam đỡ ông đi, gọi quản sự của tổ xây dựng và tổ trưởng của nhóm thợ mỏ đến để hỏi chuyện.
Tên tổ trưởng của đám thợ mỏ kia thấy Trầm Khinh Trạch hòa nhã từ tốn với bố Lý như vậy thì trong lòng đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa.
Hắn dứt khoát thưa tội, xẻng sắt trong tay rơi xuống đất, quỳ hai gối xuống, tấm lưng lại thẳng tắp, không muốn cúi người, gâng cái cổ thô đỏ lên:
"Chủ tế đại nhân! Chuyện lần này do tôi dẫn đầu, ngài muốn giết muốn róc xương róc thịt, báo thù thay công nhân xưởng rèn thì cứ nhắm vào tôi mà làm! Nhưng cầu khẩn ngài tha cho người nhà của tôi, còn có những anh em đã giúp sức đây. Bọn họ cũng chỉ là cùng đường bí lối, thực sự không thể sống nổi nữa nên mới theo tôi đến đây!"
Trông thấy đốc công một mình gánh vác trách nhiệm, đám người thợ mỏ ấy cũng bắt đầu nổi lên tinh thần tập thể mà lớn tiếng ồn ào rằng có nạn cùng chia!
"Bớt nói nhảm!"
Trầm Khinh Trạch nhíu mày, đáy mắt lộ ra một tia thần sắc không kiên nhẫn.
Đè thấp hai tay xuống, đợi cho bọn họ bình tĩnh trở lại, y mới chậm rãi mở miệng:
"Hai người các người, bây giờ ai về nhà nấy, thống kê lại tình hình thương vong của đôi bên, nếu như có trọng thương thì lập tức đưa đến chỗ của tôi."
Tổ trưởng đã làm xong công tác chuẩn bị nhắm mắt chờ chết rồi, không ngờ còn chưa đợi được đoạn đầu đao thì ngược lại, lại nhận được một câu nói như thế này.
Quản sự tổ xây dựng sững sờ, không thể ngờ được, lập tức nói:
"Người của chúng ta có hai nhân viên bị thương nặng, đã được đưa vào trong nhà xưởng. Căn cứ theo quy tắc cấp cứu mà ngài để lại lúc trước, chúng tôi đã lập tức xử lý. Người bị thương nhẹ không ít, gần như ai cũng đều bị thương cả, nhưng không có tử vong."
Tổ trưởng nhóm thợ mỏ hồi thần, lập tức cho người đưa người bị trọng thương tới, tổng cộng có bốn người, trong đó có ba người là trong lúc hỗn chiến bị chém phải, còn có một người không cẩn thận bị ngã, suýt thì bị đám người hỗn loạn giẫm chết. Số còn lại thì bị thương nhẹ không đếm hết, cũng may là không có người chết.
Nếu Trầm Khinh Trạch đến trễ chỉ một bước nữa thôi thì e rằng mấy người trọng thương đã phải bỏ mạng rồi.
Tổ trưởng quỳ xuống đất cung kính mà hành một lễ với Trầm Khinh Trạch:
Trầm Khinh Trạch vẫn còn hai bình thuốc chữa trị mua từ cửa hàng trong hệ thống, tuy chỉ là loại thông thường nhưng tốt xấu cũng có thể giữ cho mạch máu lưu thông an toàn. Y lấy thuốc giao lại cho phòng y tế của xưởng rèn, đút cho từng người bị thương nặng, rồi lại tiến hành cấp cứu cho những người còn lại.
Một loạt các mệnh lệnh được phân phó xuống, nhóm thợ mỏ rối loạn miễn cưỡng nhận được sự trấn an tạm thời, thế nhưng nhóm công nhân nhà xưởng nhận phải tai bay vạ gió kia, mọi người oán khí thấu trời, trông thấy Trầm Khinh Trạch không những không trừng phạt nhóm thợ mỏ gây chuyện kia mà ngược lại còn được đối xử bình đẳng mà được trị thương, nhất thời có người nhảy ra cáo trạng:
"Chủ tế đại nhân! Ngài phải làm chủ cho chúng tôi! Mấy tên thợ mỏ này không phân rõ phải trái, đột nhiên đánh đến cửa, đập hỏng mất rất nhiều đồ đạc trong nhà xưởng còn chưa nói mà còn làm bị thương nhiều thợ thủ công của chúng ta như vậy nữa! Ngài không thể cứ bỏ qua như vậy được!"
Thấy nhóm công nhân xưởng rèn oán khí bùng phát, nhóm thợ mỏ cũng không chịu yếu thế, nếu không phải do ảnh hưởng của Trầm Khinh Trạch vẫn còn thì sẽ lại lập tức có thêm một trận mắng chửi không ngừng nghỉ rồi.
"Đủ rồi!"
Giọng nói trầm ám của Trầm Khinh Trạch cắt ngang bọn họ, ánh mắt dừng lại trên người của tổ trưởng sắc bén như dao:
"Nói, tại sao các người lại chạy đến xưởng rèn để đánh người?"
Tổ trưởng thợ mỏ bị hành vi không nói hai lời cứu người trước tiên của Trầm Khinh Trạch mà phảng phất sản sinh ra một chút cảm kích. Lúc này hắn cũng không cố ý chống đối, lại cúi lạy Trầm Khinh Trạch một lần nữa, lớn tiếng nói:
"Chủ tế đại nhân! Chúng tôi vốn chỉ muốn đòi lại công bằng với xưởng rèn chứ không phải cố ý đến để đả thương người. Việc đã rồi, chúng tôi sẽ nhận lấy hình phạt thích đáng!"
"Thế nhưng thưa đại nhân, từ sau khi xưởng rèn được thành lập đến nay, công nhân quặng mỏ chúng tôi mắt thấy những quặng sắt thép than cứ ùn ùn được đưa đến xưởng rèn không ngừng, thời gian làm việc mỗi ngày càng ngày càng dài, thế nhưng thu nhập thì cứ càng ngày càng ít, có chút oan thán liền sẽ bị đốc công đánh đập, nói là do ngài thúc giục cho ra thành phẩm. Ngài là anh hùng của thành Uyên Lưu, chúng tôi hưởng thụ ân huệ của ngài, không thể chậm trễ!"
"Thế nhưng những ngày tháng này thật sự không thể sống tiếp được nữa! Chúng tôi là đàn ông, có thể nhịn đói một bữa, thế nhưng già trẻ vợ con trong nhà cũng đói ăn như thế thì sẽ chết mất!"
"Nghe nói thù lao của công nhân trong xưởng rèn cao đến vô lý. Cùng một loại công việc thì sao lại có thể nhất bên trọng nhất bên khinh như thế được! Tôi thừa nhận rằng tôi ghen tị, nhưng chúng tôi cũng chẳng muốn gì nhiều, chỉ cần cho chúng tôi thêm một ít gạo và lương thực, để cho mọi người không bị lạnh bị đói, để chúng tôi có đủ để có thể tiếp tục sống là đã đủ rồi!"
"Chúng tôi trời sinh là tầng lớp hạ lưu, không dám tranh giành với đại nhân. Chúng tôi cũng chỉ có chút xíu tâm nguyện nhỏ nhoi này mà thôi!"
Đám thợ mỏ khóc lóc kể lể, dập mạnh trán xuống đất, bị đá vụn mài đổ cả máu, cuối cùng thì nằm sấp dưới đất mà khóc lóc thảm thiết.
Ánh mắt Trầm Khinh Trạch trầm xuống, lạnh lẽo:
"Đốc công đâu? Cút ra đây!"
Tên đốc công luôn trốn trong đám người đang run cầm cập, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân xuống. Lúc này bị Trầm Khinh Trạch điểm danh, không thể không kiên trì đi ra. Hắn đầu tiên là phóng ánh mắt cầu cứu về phía Bá Cách đang đứng phía sau lưng Trầm Khinh Trạch.
Bá Cách ra hiệu hắn noi gương theo tổ trưởng, đốc công lập tức hiểu ý, vội vã học theo dáng vẻ khóc lóc ỉ ôi, quỳ xuống đất ra vẻ đáng thương với Trầm Khinh Trạch:
"Chủ tế đại nhân! Ngài là quý tộc cao cao tại thượng, nào có biết được sự khó khăn của những thợ mỏ này của chúng tôi! Thợ mỏ chúng tôi tất nhiên có sai, thế nhưng mọi người cũng là do cuộc sống bức bách nên mới bất đắc dĩ. Xưởng rèn của ngài ngày một đấu vàng, còn nhóm thợ mỏ thì lại không có thức ăn để no bụng, mọi người nhất thời nghĩ sai nên mới làm ra loại chuyện không nên làm này!"
"Xin ngài hãy nhìn lại những tháng ngày mà mọi người ngày đêm khổ cực mà tha thứ cho mọi người một lần! Huống hồ lần này số lượng thợ mỏ rất nhiều, nếu ngài khăng khăng như thế, bắt hết bọn họ lại, tuy là có thể hả giận được, thế nhưng quặng mỏ không có người làm thì sẽ bị đình trệ đấy ạ!"
Bá Cách biết rằng hiện tại đến lúc mình ra mặt nói đôi lời rồi.
Hắn xoay người xuống ngựa, cũng quỳ xuống trước mặt của Trầm Khinh Trạch, khuôn mặt tràn đầy tiếc nuối mà thở dài:
"Chủ tế đại nhân, bọn họ cũng được tính là thuộc hạ của tôi. Không thể quản lý tốt được thuộc hạ, gây nên đại họa, tôi cũng có trách nhiệm. Nếu đại nhân muốn trút giận cho xưởng rèn thi xin ngài hãy trừng phạt tôi đi!"
Đốc công thất thanh:
"Bá Cách đại nhân, chuyện này làm gì có liên quan gì đến ngài?"
Bá Cách hé hé miệng, trầm giọng nói:
"Ta không có năng lực giống như đại nhân, có thể khiến cho quặng mỏ ngày một đấu vàng, cũng không thể cho các thợ mỏ hưởng thụ được những đãi ngộ và hậu đãi giống với nhóm thợ thủ công trong xưởng rèn, không thể ngăn bọn họ trút ra những oán hờn bực dọc, càng không thể lấy lại công bằng cho bọn họ! Chính vì thế nên ta cam nguyện thay mọi người nhận lấy sự trừng phạt của chủ tế đại nhân!"
Đám thợ mỏ tại hiện trường đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, không ngờ rằng đại nhân vật thường ngày quyền cao chức trọng thế nhưng lại từng người đều nguyện ý nói tốt cho mình, không ít người đều ẩn ẩn có hơi cảm động.
Trầm Khinh Trạch chậm rãi đi đến trước mặt Bá Cách, từ trên cao nhìn xuống hắn, trên mặt không biểu hiện ra biểu tình gì, đáy mắt lạnh lùng:
"Ngài can tâm tình nguyện thay họ chịu tội?"
Ý thức được trong lời nói lộ ra hàn ý, sau lưng Bá Cách bất giác phát run, chỉ có thể cắn răng, kiên cường gật đầu bảo vâng.
Trầm Khinh Trạch trầm mặc một lát, vậy mà lại khẽ cười. Khóe môi câu lên thành một độ cong khó ai thấy được, là một loại khinh thường bình tĩnh.
"Vậy thì ta thành toàn cho ngài."
Y bỗng nhiên rút sợi roi dài thường ngày dùng để đánh mắng thợ mỏ từ thắt lưng của tên đốc công ra, hung hăng quất lên mặt của Bá Cách!
Một vệt máu nhức nhối, qua sống mũi trực tiếp chảy từ xương lông mày đến môi!
Cả người của Bá Cách bị quất đến ngã lệch xuống đất, mụ cả người, trừng to hai mắt, không thể tin mà nhìn Trầm Khinh Trạch.
"Ngài nói, bọn họ là thuộc hạ của ngài. Lúc bọn họ bị đốc công hạ nhục đánh mắng, ngài đang ở đâu?!"
"Lúc bọn họ ngày đêm làm việc còn nhịn đói chịu lạnh, ngài đang ở đâu?!"
"Lúc bọn họ không thể cầm được tiền lương, không thể lãnh được lương thực, ngài đang ở đâu?!"
"Lúc bọn họ tràn ngập ấm ức, oán khí ngập trời, ngài lại đang ở đâu?!"
"Bây giờ lại nhảy ra vờ làm người tốt? Thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi à!"
Trong phòng nghị sự, năm vị chủ quản tính cách khác nhau vào giờ khắc này đều không hẹn mà cùng đồng thời lộ ra biểu tình khó tin được.
Đặc biệt là Bá Cách, hai tay hắn chống lên mép bàn, suýt thì làm đổ luôn chén trà đang đặt trên bàn.
Sau khi sự kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Đằng Trường Thanh và Lạc Tân đều vui vẻ ra mặt. Tiêu Mông và Phạm Di Châu vô thức tìm kiếm bóng dáng của chủ tế đại nhân. Duy chỉ có Bá Cách là vẻ mặt âm trầm bất định.
"Chủ tế đại nhân!"
Có người chống lưng rồi, nội tâm thấp thỏm lo lắng của Lạc Tân liền tràn đầy sức lực. Hắn cuối cùng cũng không cần dùng đến việc chỉ có thể trông cậy vào sự nhiệt huyết để chiến đấu anh dũng một mình nữa rồi.
Lạc Tân lôi kéo cái thân hình vừa béo vừa thấp của hắn, chạy về phía Trầm Khinh Trạch. Thật khó mà tưởng tượng được cái con người béo ú với 145kg này cũng có thể nhanh nhẹn đến vậy.
Hắn gần như là mặt mũi nước mắt nước mũi tèm nhem mà nắm lấy tay Trầm Khinh Trạch:
"Lúc ngài không có ở đây, công xưởng rèn xảy ra chuyện rồi!"
Trầm Khinh Trạch nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Phạm Di Châu khom người hành lễ với y, ân cần hỏi:
"Có phải thành chủ đại nhân cũng về cùng ngài rồi không?"
Trầm Khinh Trạch thản nhiên nói:
"Không có, tôi về trước một bước, một mình chạy về gấp."
Phạm Di Châu nhíu nhíu mày:
"Vậy, tùy tùng và hộ vệ cũng không về cùng sao? Ngài vừa mới về tới, e là còn chưa biết được sự nghiêm trọng của tình hình hiện tại. Chúng tôi tiếp nhận được tin tức rằng công nhân trong mỏ hôm nay đột nhiên đình công tập thể, tụ tập thành một nhóm, chạy đến xưởng rèn của ngài để gây rối. Lúc này có thể hai bên đã đối mặt với nhau rồi."
Tiêu Mông bước lên trước một bước, tay phải phủ lên chuôi kiếm, cất cao giọng:
"Thời gian cấp bách, nếu thành chủ đã không có ở đây thì xin chủ tế đại nhân hạ lệnh, cho phép tôi mang theo vệ đội đến đó để dẹp loạn đám người dám bỏ bê công việc đó!"
Thấy Trầm Khinh Trạch đã quay về, kế sách lúc trước có khả năng không có hiệu quả rồi. Bá Cách nghĩ ngợi, đứng dậy nói:
"Chủ tế đại nhân, tôi thân là quan muối và sắt nhưng vô dụng, không thể phát hiện ra trước được những bất mãn sai lầm trong mỏ, là sơ suất của tôi. Xin hãy để tôi đi trước đàm phán với bọn họ một phen, hoặc là có thể dùng một một phương án giải quyết hòa bình mà khiến hai bên đều thỏa mãi. Vẫn không nên để đội trưởng Tiêu điều động vệ đội, miễn gây nên một cuộc hỗn loạn không thể vãn hồi."
Sao ông đi sớm thế hả? Lạc Tân nhếch khóe miệng, âm thầm trợn trắng mắt.
Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống mà chỉ có một mình Trầm Khinh Trạch là có thể nghe thấy lại vang lên lần nữa:
"Hệ thống: công xưởng của bạn đang gặp phải sự tấn công, trước mắt, cửa lớn đã bị công phá."
"Bạn đã kích khởi một nhiệm vụ phụ: cuộc chiến bảo vệ xưởng rèn. Cần phải hóa giải được mâu thuẫn của các công nhân, bảo vệ xưởng rèn của bạn không bị phá hủy hoàn toàn. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, ngoại trừ phần thưởng theo quy định ra, người chơi còn nhận được một lượng nhỏ tử tinh ngoài định mức. Do là nhiệm vụ phụ nên nếu thất bại sẽ không bị trừng phạt."
Lại là nhiệm vụ phụ.
Mi tâm Trầm Khinh Trạch nhíu lại rồi lại từ từ dãn ra.
Bá Cách còn muốn nói thêm vài câu nữa, thế nhưng khi vừa chạm với ánh mắt lạnh lùng kia của đối phương thì hắn chỉ há há miệng vài lần, xong cũng không nói ra lời được nữa.
"Truyền lệnh của tôi."
Trầm Khinh Trạch hơi híp mắt lại. Ánh mắt quét qua trên mặt mọi người, tốc độ nói cực nhanh:
"Tiêu Mông mang theo người đi tuần tra mọi con đường trong thành, phòng ngừa có người thừa cơ đục nước béo cò mà gây thêm rắc rối."
Tiêu Mông sửng sốt rồi cúi đầu nhận lệnh.
"Phạm Di Châu tiếp tục trực trong văn phòng phủ thành chủ, liên tục cập nhật thông tin mọi nơi. Một khi có chuyện xảy ra thì lập tức phái người đi thông báo. Đồng thời, soạn ra một bảng cáo thị đem ra ngoài dán, nói rằng có người cố tình muốn khiêu khích sự mâu thuẫn giữa quặng mỏ và công xưởng, sự tình nghiêm trọng trước mắt đã được khống chế để cho dân chúng đừng lan truyền tin đồn, đừng lo lắng. Còn những kẻ lan tin bậy bạ thì nghiêm trị không tha!"
Phạm Di Châu vén mái tóc đen mềm mại ra phía sau, cung kính cúi người thưa vâng.
" Lạc Tân, Đằng Trường Thanh mang theo một đội thị vệ của phủ thành chủ, đi theo tôi ra xưởng rèn ngoại thành."
Đằng Trường Thanh nghiêm túc hỏi:
"Chỉ đem theo một đội người ngựa thì có ít quá không? Số lượng công nhân thợ mỏ đó không nhỏ, bọn họ đều có vũ khí cả."
Đôi môi mỏng của Trầm Khinh Trạch cong lên thành một đường mỉa mai:
"Không cần đâu. Một mình tôi đây là đủ rồi."
Bá Cách cúi đầu, dùng một loại tư thái yếu kém nào đó mà chủ động thỉnh cầu:
"Nếu đại nhân đã không đồng ý cho tôi đi đàm phán với họ thì hãy để tôi quay về trấn an dân chúng đang mang tâm tình hoảng sợ đó được không. Chuyện này e là đã bị truyền khắp ra ngoài rồi."
"Đây là chuyện của Phạm Di Châu, ngài giành làm gì?"
Trầm Khinh Trạch liếc hắn một cái, bình tĩnh đáp,
"Ngài đi cùng với tôi."
Bá Cách không dám từ chối, hầu kết hơi cử động lên xuống, lại mở miệng lần nữa:
"Chuyện này là dĩ nhiên, nhưng mà cho tôi trước đó..."
Trầm Khinh Trạch có hơi mất kiên nhẫn, thẳng thắn cắt ngang lời hắn:
"Ngài không cần làm gì cả, cứ đứng tại chỗ mà đợi lệnh."
Bá Cách mím môi, vô thức ngẩng đầu nhìn y một cái, thế nhưng lại đọc được một ánh mắt nhìn thấu mọi chuyện từ trong đôi đồng tử đen sâu thẳm của đối phương, Bá Cách trong lòng âm thầm hoảng sợ, lập tức cúi đầu không dám nhìn nữa.
Trầm Khinh Trạch lại mở miệng lần nữa:
"Tôi bí mật trở về, lúc này chỉ có năm người chúng ta biết. Trước lúc tôi chưa có mệnh lệnh mới, không ai được phép để lộ chuyện tôi đã trở về này ra. Mọi người cứ vờ như không biết, việc ai người đó làm."
Bá Cách lộp bộp trong lòng một chút, cứ có một loại dự cảm không lành. Thế nhưng dưới sự giám sát của Trầm Khinh Trạch, hắn không có cách nào để truyền tin ra ngoài được.
Phạm Di Châu hiểu ý, hỏi:
"Ngài có cần một bộ áo choàng để che giấu hành tung không?"
Trầm Khinh Trạch:
"Cứ lấy cái loại mà Nhan Túy hay mặc là được. Được rồi, không còn câu hỏi gì khác thì xuất phát thôi."
※ ※ ※
Giống như lời Phạm Di Châu đã nói, tin đồn chỉ trong vỏn vẹn một ngày đã bao phủ khắp ngôi thành nhỏ này.
Cho dù là từ xưa đến nay thì chuyện bát quái vĩnh viễn là được truyền đi nhanh nhất. Xích mích giữa thợ mỏ và xưởng rèn đã từ "đánh đến cửa" đã tiến hóa lên đến "song phương đánh nhau", cuối cùng biến thành "thương vong vô số". Rất nhiều phiên bản hằm bà lằng. Cũng có người kể lại sinh động như thật, tựa như người đó tận mắt chứng kiến được vậy.
Liên quan những tin đồn tiêu cực về Trầm Khinh Trạch "tham ô khoáng sản trong quặng mỏ để nhét đầy túi tiền riêng, tiệm đồ sắt ngày lời trăm đấu vàng, gây thiệt hại cho của công, kiếm lợi cho mình, chủ tế đi đến thành Minh Châu để hưởng thụ quyền cao lộc hậu tiêu phí số tiền bất chính"... Dưới sự cố tình tận lực truyền đi của ai đó đã tạo thành một trận cuồng phong trong tòa thành nhỏ này.
Phần lớn người dân ban đầu không hề tin tưởng những tin đồn vu vơ không căn cứ này. Dù sao thì hình tượng anh hùng diệt trừ bóng đêm vĩnh cữu của Trầm Khinh Trạch vẫn còn đang sờ sờ trước mắt, mọi người sâu thẳm tận đáy lòng vẫn không muốn đánh đồng y với những quý tộc lòng tham không đáy tiêu pha xa xỉ kia.
Thế nhưng những kẻ trợ giúp cho Nhan Ân vương cũng không phải là đèn cạn dầu.
Bọn chúng ra lệnh cho thị vệ trong phủ ném đá giấu tay, truy nã những tên công khai nói xấu Trầm Khinh Trạch khắp nơi, trước mặt người dân mà giống trống khua chiêng đi bắt người, đủ các loại hình thức giấu đầu hở đuôi, ngược lại lại khiến cho người ta không thể không nghi ngờ.
Đồng thời cũng truyền ra tin tức rằng chủ tế trong đêm yến tiệc mừng nhậm chức ấy mà khoe khoang khoác lác trước mặt các quan viên và quý tộc. Nói rằng mùa đông năm nay, trong thành sẽ không có người nào phải chết đói, cũng sẽ không có người nào bị lạnh đến chết.
Những lời thề thốt của Trầm Khinh Trạch lúc đó đã thu hút rất nhiều sự cười nhạo của các quý tộc. Bây giờ mắt thấy mùa đông đến gần mà lời hứa hẹn của chủ tế đại nhân vẫn không thấy tăm hơi đâu.
Giá lương thực thì ngày một tăng cao, nhiệt độ ngày một giảm xuống. Người dân trên miệng thì không đi trách cứ Trầm Khinh Trạch, trong lòng thì lại không khỏi có hơi thất vọng.
Người dân cư trú trong thành còn có thể miễn cưỡng mà no bụng, thế nhưng các nông dân trong các thôn nhỏ ngoại thành thì một ngày ba bữa đã bị đổi thành hai bữa, thậm chí là một bữa. Mắt thấy sắp không thể sống nổi nữa rồi.
Chớp mắt, ngôi thành nhỏ sợ bóng sợ gió, những lời đồn tiêu cực cũng càng lúc càng đáng tin hơn, lòng tin của mọi người đối với Trầm Khinh Trạch đã bất giác bị giao động.
Trên đường lớn, Trầm Khinh Trạch mang theo ba người cùng một đội thị vệ của phủ thành chủ, thúc ngựa phóng như bay. Bọn họ và đội tuần tra của Tiêu Mông xuất phát cùng một lúc. Trầm Khinh Trạch kéo thấp mũ trùm đầu xuống, cố ý đi phía sau của đội ngũ, toàn thân bị áo choàng bọc kín. Đoàn người ngựa đi rất nhanh, ra khỏi cổng thành, hướng thẳng về phía công xưởng.
※ ※ ※
Công xưởng rèn ngoại thành.
Hai phiến hàng rào thép đã ngã mất một tấm, một số tấm thép đã bị nạy đến biến dạng, âm thanh đánh nhau náo loạn cào cào truyền từ nội viện ra xa.
Đám thợ mỏ vốn chỉ muốn ỷ vào việc người đông thế mạnh để chạy đến tìm xưởng rèn trút giận, yêu cầu được hoàn trả lại phần thù lao thuộc về mình. Còn việc giỏi đánh nhau, phá hủy máy móc thiết bị thì đó đã là hung tính vốn có của con người, một khi bị kích thích phát ra thì rất dễ mất đi lý trí, trước mắt chỉ còn dư lại ẩu đả, đẩy đối phương ngã xuống.
Công nhân trong công xưởng thì rất coi trọng những ngày tháng không dễ gì có được này hơn bất cứ ai, thề sống thề chết mà bảo vệ nhà xưởng, thà rằng bản thân bị đánh một gậy còn hơn là chịu để xưởng rèn cực khổ lắm mới xây dựng nên được này bị hủy hoại trong chốc lát.
Hai bên đánh nhau lớn trong nội viện, vừa tiến vừa lui, cuối cùng đành giằng co với nhau trước cửa của nhà xưởng. Nhóm công nhân xưởng rèn thì dùng cơ thể của chính mình để tập trung lại thành một bức tường người dày, ngăn chặn đám thợ mỏ khí thế hùng hổ kia bên ngoài!
Trong giữa đám người, bố Lý được hai anh em Đồng Nhị và Ngân Tam bảo vệ hai bên trái phải. Khuôn mặt khô gầy đều là sự đau lòng, khôn ngừng hô to "dừng tay.", thế nhưng giọng nói già nua của lão lại chìm trong âm thanh hô hào và tiếng chửi rủa ầm ĩ, căn bản không thu hút được sự chú ý của bất cứ ai.
Hỗn loạn, mất trật tự, chen lấn, loạn chiến.
Lúc Trầm Khinh Trạch dẫn người chạy đến thì trông thấy được một màn như vậy.
Y một người một ngựa vọt lên trước, trước mặt đám người đang xông vào đó ghìm chặt cương ngựa lại. Chân trước tuấn mã giơ lên cao, ngửa cổ hí vang. Trầm Khinh Trạch ném áo choàng đi, lớn tiếng hét lên:
"Dừng tay lại hết cho ta!"
Kỹ năng: Kinh Sợ, chớp mắt phát động!
Tựa như một trận mưa lớn như trút nước giội xuống đầu, nhóm công nhân đang đỏ cả mắt bị xối cho thấm lạnh cả tim, thế cục giằng co hỗn loạn bỗng chốc bị ấn phải nút tạm dừng, sự điên cuồng và phẫn nộ từ trên mặt của mọi người dần dần được tiêu tán đi, chỉ còn lại sự mờ mịt, ngại ngùng và sợ hãi.
- --- chủ tế đại nhân trở về rồi!
Sự kiêu ngạo của hai bên trong chốc lát xảy ra sự xoay chuyển. Nhóm công nhân xưởng rèn vốn đang ở vào thế yếu lập tức có được dũng khí. Trong đám người bùng nổ lên tiếng hoan hô kịch liệt, tranh nhau mà muốn dựa dẫm y.
Nhóm thợ mỏ đối diện thì bị sự trầm mặc bao phủ lấy, chột dạ cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt nhau.
Sau khi lý trí quay trở lại, đối mặt với người đương quyền thì sự sợ hãi tự nhiên đó lập tức chiếm thấy thế thượng phong, không có ai dám chắn trước mặt của chủ tế đại nhân. Nhóm thợ mỏ đồng loạt nhường đường. Xẻng sắt gậy gộc nhuốm máu trong tay cũng được lặng lẽ đặt xuống đất, ai cũng không dám khinh suất.
Trầm Khinh Trạch ngồi trên lưng ngựa cao cao, không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn thể hiện trường.
Y không lên tiếng, bầu không khí tại cửa nhà xưởng ngưng trọng, mọi người im lặng đợi y xử trí, không dám thở mạnh.
Nhóm thợ mỏ đông người. Những thứ họ cầm trong tay đều là công cụ để đào khoáng sản, gậy gộc làm từ gỗ thì nhiều hơn. Còn nhóm người công nhân xưởng rèn thì ít người, thế nhưng ai cũng có đao sắt kiếm thép trong tay, cho dù không am hiểu cách sử dụng đi nữa thì vung chém lung tung cũng đã đủ để hù dọa người khác rồi.
Hai bên tuy rằng đều không có xuống tay giết chết người, thế nhưng đao kiếm không có mắt, kẻ bị thương toàn thân cũng không ít, khắp nơi trên mặt đất đều là những vết tích ngổn ngang, vết máu đỏ thẫm, còn có hàng hóa tán loạn.
Xung quanh bốn phía, đập vào mắt là một đống hỗn độn.
Đằng Trường Thanh sầm mặt, thúc ngựa lên trước:
"Đại nhân, xử lý những kẻ làm loạn này như thế nào đây?"
Nghe được câu hỏi của Đằng Trường Thanh, thần kinh của mỗi thợ mỏ đều căng cứng. Một khi bản thân bị bắt lại ném vào tù thì cho dù có không chết thì cũng phải bị lột một lớp da. Nhớ đến người già con trẻ phu nhân trong nhà, trong lòng bọn họ phát lạnh, càng bắt đầu tuyệt vọng hơn.
Bọn họ cũng không hiểu tại sao sự tình lại trở nên như thế này?
Trầm Khinh Trạch lạnh lùng nói:
"Cho người của ngài bảo vệ bốn phía công xưởng, không có lệnh của tôi, không được phép thả người."
"Vâng."
Tên đốc công lén lút trốn trong đám người mà một bên quan sát sự phát triển thất thế kia, lúc này thì hận không thể đập chết chính mình. Nếu không phải hắn tham công, muốn tận mắt nhìn thấy nhà xưởng bị phá nát thì bản thân sớm đã thoát được rồi.
Sau khi mệnh lệnh phong tỏa nhà xưởng được truyền ra, ánh mắt Trầm Khinh Trạch lại đảo sang mọi người lần nữa:
"Ai cầm đầu, ra đây nói chuyện."
Giọng điệu y bình thản, không nghe ra được hỉ nộ, thế nhưng đám thợ mỏ lại càng bất an.
Đồng Nhị và Ngân Tam đỡ bố Lý ra. Ông lão run rẩy cầm lấy cây gậy, trông thấy Trầm Khinh Trạch thì muốn hành lễ, được y một tay đỡ lấy.
Mi tâm Trầm Khinh Trạch nhíu lại:
"Ông không bị thương chứ?"
Bố Lý thở dài:
"Ta không sao, nhưng mà chuyện lần này... Ôi, là do ta không trông coi nhà xưởng chu đáo. Những thứ mà cậu giao cho ta, ta không thể bảo vệ chúng được. Có rất nhiều thợ thủ công bị thương rồi... Những thợ mỏ mày cũng là những kẻ đáng thương, bị người khác xui khiến, cậu đừng trách phạt nặng bọn họ."
Bố Lý từ nhỏ lớn lên trong thôn, thứ mà ông không thể chịu được nhất chính là việc người thành thật nghèo khổ bị bắt nạt và sỉ nhục. Giọng của ông trong lúc tranh cãi lúc nãy đã gào đến khàn cả rồi, mái tóc hoa râm cũng lộn xộn cực kỳ. Cho dù là nhóm thợ mỏ với cuộc sống khó khăn hay là nhóm công nhân được tách ra bảo vệ xưởng rèn thì ông cũng đều thông cảm cho họ.
Ông nắm lấy tay của Trầm Khinh Trạch, làn da nhăn nheo trên mặt đầy nếp nhăn. Nói đến câu cuối cùng thì đã nước mắt giàn giụa.
Trầm Khinh Trạch ra hiệu cho Đồng Nhị và Ngân Tam đỡ ông đi, gọi quản sự của tổ xây dựng và tổ trưởng của nhóm thợ mỏ đến để hỏi chuyện.
Tên tổ trưởng của đám thợ mỏ kia thấy Trầm Khinh Trạch hòa nhã từ tốn với bố Lý như vậy thì trong lòng đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa.
Hắn dứt khoát thưa tội, xẻng sắt trong tay rơi xuống đất, quỳ hai gối xuống, tấm lưng lại thẳng tắp, không muốn cúi người, gâng cái cổ thô đỏ lên:
"Chủ tế đại nhân! Chuyện lần này do tôi dẫn đầu, ngài muốn giết muốn róc xương róc thịt, báo thù thay công nhân xưởng rèn thì cứ nhắm vào tôi mà làm! Nhưng cầu khẩn ngài tha cho người nhà của tôi, còn có những anh em đã giúp sức đây. Bọn họ cũng chỉ là cùng đường bí lối, thực sự không thể sống nổi nữa nên mới theo tôi đến đây!"
Trông thấy đốc công một mình gánh vác trách nhiệm, đám người thợ mỏ ấy cũng bắt đầu nổi lên tinh thần tập thể mà lớn tiếng ồn ào rằng có nạn cùng chia!
"Bớt nói nhảm!"
Trầm Khinh Trạch nhíu mày, đáy mắt lộ ra một tia thần sắc không kiên nhẫn.
Đè thấp hai tay xuống, đợi cho bọn họ bình tĩnh trở lại, y mới chậm rãi mở miệng:
"Hai người các người, bây giờ ai về nhà nấy, thống kê lại tình hình thương vong của đôi bên, nếu như có trọng thương thì lập tức đưa đến chỗ của tôi."
Tổ trưởng đã làm xong công tác chuẩn bị nhắm mắt chờ chết rồi, không ngờ còn chưa đợi được đoạn đầu đao thì ngược lại, lại nhận được một câu nói như thế này.
Quản sự tổ xây dựng sững sờ, không thể ngờ được, lập tức nói:
"Người của chúng ta có hai nhân viên bị thương nặng, đã được đưa vào trong nhà xưởng. Căn cứ theo quy tắc cấp cứu mà ngài để lại lúc trước, chúng tôi đã lập tức xử lý. Người bị thương nhẹ không ít, gần như ai cũng đều bị thương cả, nhưng không có tử vong."
Tổ trưởng nhóm thợ mỏ hồi thần, lập tức cho người đưa người bị trọng thương tới, tổng cộng có bốn người, trong đó có ba người là trong lúc hỗn chiến bị chém phải, còn có một người không cẩn thận bị ngã, suýt thì bị đám người hỗn loạn giẫm chết. Số còn lại thì bị thương nhẹ không đếm hết, cũng may là không có người chết.
Nếu Trầm Khinh Trạch đến trễ chỉ một bước nữa thôi thì e rằng mấy người trọng thương đã phải bỏ mạng rồi.
Tổ trưởng quỳ xuống đất cung kính mà hành một lễ với Trầm Khinh Trạch:
Trầm Khinh Trạch vẫn còn hai bình thuốc chữa trị mua từ cửa hàng trong hệ thống, tuy chỉ là loại thông thường nhưng tốt xấu cũng có thể giữ cho mạch máu lưu thông an toàn. Y lấy thuốc giao lại cho phòng y tế của xưởng rèn, đút cho từng người bị thương nặng, rồi lại tiến hành cấp cứu cho những người còn lại.
Một loạt các mệnh lệnh được phân phó xuống, nhóm thợ mỏ rối loạn miễn cưỡng nhận được sự trấn an tạm thời, thế nhưng nhóm công nhân nhà xưởng nhận phải tai bay vạ gió kia, mọi người oán khí thấu trời, trông thấy Trầm Khinh Trạch không những không trừng phạt nhóm thợ mỏ gây chuyện kia mà ngược lại còn được đối xử bình đẳng mà được trị thương, nhất thời có người nhảy ra cáo trạng:
"Chủ tế đại nhân! Ngài phải làm chủ cho chúng tôi! Mấy tên thợ mỏ này không phân rõ phải trái, đột nhiên đánh đến cửa, đập hỏng mất rất nhiều đồ đạc trong nhà xưởng còn chưa nói mà còn làm bị thương nhiều thợ thủ công của chúng ta như vậy nữa! Ngài không thể cứ bỏ qua như vậy được!"
Thấy nhóm công nhân xưởng rèn oán khí bùng phát, nhóm thợ mỏ cũng không chịu yếu thế, nếu không phải do ảnh hưởng của Trầm Khinh Trạch vẫn còn thì sẽ lại lập tức có thêm một trận mắng chửi không ngừng nghỉ rồi.
"Đủ rồi!"
Giọng nói trầm ám của Trầm Khinh Trạch cắt ngang bọn họ, ánh mắt dừng lại trên người của tổ trưởng sắc bén như dao:
"Nói, tại sao các người lại chạy đến xưởng rèn để đánh người?"
Tổ trưởng thợ mỏ bị hành vi không nói hai lời cứu người trước tiên của Trầm Khinh Trạch mà phảng phất sản sinh ra một chút cảm kích. Lúc này hắn cũng không cố ý chống đối, lại cúi lạy Trầm Khinh Trạch một lần nữa, lớn tiếng nói:
"Chủ tế đại nhân! Chúng tôi vốn chỉ muốn đòi lại công bằng với xưởng rèn chứ không phải cố ý đến để đả thương người. Việc đã rồi, chúng tôi sẽ nhận lấy hình phạt thích đáng!"
"Thế nhưng thưa đại nhân, từ sau khi xưởng rèn được thành lập đến nay, công nhân quặng mỏ chúng tôi mắt thấy những quặng sắt thép than cứ ùn ùn được đưa đến xưởng rèn không ngừng, thời gian làm việc mỗi ngày càng ngày càng dài, thế nhưng thu nhập thì cứ càng ngày càng ít, có chút oan thán liền sẽ bị đốc công đánh đập, nói là do ngài thúc giục cho ra thành phẩm. Ngài là anh hùng của thành Uyên Lưu, chúng tôi hưởng thụ ân huệ của ngài, không thể chậm trễ!"
"Thế nhưng những ngày tháng này thật sự không thể sống tiếp được nữa! Chúng tôi là đàn ông, có thể nhịn đói một bữa, thế nhưng già trẻ vợ con trong nhà cũng đói ăn như thế thì sẽ chết mất!"
"Nghe nói thù lao của công nhân trong xưởng rèn cao đến vô lý. Cùng một loại công việc thì sao lại có thể nhất bên trọng nhất bên khinh như thế được! Tôi thừa nhận rằng tôi ghen tị, nhưng chúng tôi cũng chẳng muốn gì nhiều, chỉ cần cho chúng tôi thêm một ít gạo và lương thực, để cho mọi người không bị lạnh bị đói, để chúng tôi có đủ để có thể tiếp tục sống là đã đủ rồi!"
"Chúng tôi trời sinh là tầng lớp hạ lưu, không dám tranh giành với đại nhân. Chúng tôi cũng chỉ có chút xíu tâm nguyện nhỏ nhoi này mà thôi!"
Đám thợ mỏ khóc lóc kể lể, dập mạnh trán xuống đất, bị đá vụn mài đổ cả máu, cuối cùng thì nằm sấp dưới đất mà khóc lóc thảm thiết.
Ánh mắt Trầm Khinh Trạch trầm xuống, lạnh lẽo:
"Đốc công đâu? Cút ra đây!"
Tên đốc công luôn trốn trong đám người đang run cầm cập, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân xuống. Lúc này bị Trầm Khinh Trạch điểm danh, không thể không kiên trì đi ra. Hắn đầu tiên là phóng ánh mắt cầu cứu về phía Bá Cách đang đứng phía sau lưng Trầm Khinh Trạch.
Bá Cách ra hiệu hắn noi gương theo tổ trưởng, đốc công lập tức hiểu ý, vội vã học theo dáng vẻ khóc lóc ỉ ôi, quỳ xuống đất ra vẻ đáng thương với Trầm Khinh Trạch:
"Chủ tế đại nhân! Ngài là quý tộc cao cao tại thượng, nào có biết được sự khó khăn của những thợ mỏ này của chúng tôi! Thợ mỏ chúng tôi tất nhiên có sai, thế nhưng mọi người cũng là do cuộc sống bức bách nên mới bất đắc dĩ. Xưởng rèn của ngài ngày một đấu vàng, còn nhóm thợ mỏ thì lại không có thức ăn để no bụng, mọi người nhất thời nghĩ sai nên mới làm ra loại chuyện không nên làm này!"
"Xin ngài hãy nhìn lại những tháng ngày mà mọi người ngày đêm khổ cực mà tha thứ cho mọi người một lần! Huống hồ lần này số lượng thợ mỏ rất nhiều, nếu ngài khăng khăng như thế, bắt hết bọn họ lại, tuy là có thể hả giận được, thế nhưng quặng mỏ không có người làm thì sẽ bị đình trệ đấy ạ!"
Bá Cách biết rằng hiện tại đến lúc mình ra mặt nói đôi lời rồi.
Hắn xoay người xuống ngựa, cũng quỳ xuống trước mặt của Trầm Khinh Trạch, khuôn mặt tràn đầy tiếc nuối mà thở dài:
"Chủ tế đại nhân, bọn họ cũng được tính là thuộc hạ của tôi. Không thể quản lý tốt được thuộc hạ, gây nên đại họa, tôi cũng có trách nhiệm. Nếu đại nhân muốn trút giận cho xưởng rèn thi xin ngài hãy trừng phạt tôi đi!"
Đốc công thất thanh:
"Bá Cách đại nhân, chuyện này làm gì có liên quan gì đến ngài?"
Bá Cách hé hé miệng, trầm giọng nói:
"Ta không có năng lực giống như đại nhân, có thể khiến cho quặng mỏ ngày một đấu vàng, cũng không thể cho các thợ mỏ hưởng thụ được những đãi ngộ và hậu đãi giống với nhóm thợ thủ công trong xưởng rèn, không thể ngăn bọn họ trút ra những oán hờn bực dọc, càng không thể lấy lại công bằng cho bọn họ! Chính vì thế nên ta cam nguyện thay mọi người nhận lấy sự trừng phạt của chủ tế đại nhân!"
Đám thợ mỏ tại hiện trường đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, không ngờ rằng đại nhân vật thường ngày quyền cao chức trọng thế nhưng lại từng người đều nguyện ý nói tốt cho mình, không ít người đều ẩn ẩn có hơi cảm động.
Trầm Khinh Trạch chậm rãi đi đến trước mặt Bá Cách, từ trên cao nhìn xuống hắn, trên mặt không biểu hiện ra biểu tình gì, đáy mắt lạnh lùng:
"Ngài can tâm tình nguyện thay họ chịu tội?"
Ý thức được trong lời nói lộ ra hàn ý, sau lưng Bá Cách bất giác phát run, chỉ có thể cắn răng, kiên cường gật đầu bảo vâng.
Trầm Khinh Trạch trầm mặc một lát, vậy mà lại khẽ cười. Khóe môi câu lên thành một độ cong khó ai thấy được, là một loại khinh thường bình tĩnh.
"Vậy thì ta thành toàn cho ngài."
Y bỗng nhiên rút sợi roi dài thường ngày dùng để đánh mắng thợ mỏ từ thắt lưng của tên đốc công ra, hung hăng quất lên mặt của Bá Cách!
Một vệt máu nhức nhối, qua sống mũi trực tiếp chảy từ xương lông mày đến môi!
Cả người của Bá Cách bị quất đến ngã lệch xuống đất, mụ cả người, trừng to hai mắt, không thể tin mà nhìn Trầm Khinh Trạch.
"Ngài nói, bọn họ là thuộc hạ của ngài. Lúc bọn họ bị đốc công hạ nhục đánh mắng, ngài đang ở đâu?!"
"Lúc bọn họ ngày đêm làm việc còn nhịn đói chịu lạnh, ngài đang ở đâu?!"
"Lúc bọn họ không thể cầm được tiền lương, không thể lãnh được lương thực, ngài đang ở đâu?!"
"Lúc bọn họ tràn ngập ấm ức, oán khí ngập trời, ngài lại đang ở đâu?!"
"Bây giờ lại nhảy ra vờ làm người tốt? Thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi à!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất