Chương 5: Thay Thế
_A...ưmm... Nhẹ... nhẹ chút... Cung Tuấn, nhẹ chút
Trên chiếc giường sang trọng kết hợp với màu nệm đen tuyền, đang có hai thân thể trần trụi quấn quýt lấy nhau. Cung Tuấn ngồi dựa lưng vào thành giường, tay cậu siết chặt vòng eo mãnh khảnh nhưng rắn chắc của anh. Triết Hạn ngồi trên thân cậu, vòng tay quanh cổ đối phương, bờ mông căn mọng không ngừng phun ra nuốt vào cự vật to lớn của người dưới thân
Hiện tại đã là trận thứ hai, cả người anh đã không còn chút sức lực, nhưng vẫn bị người này ép dùng tư thế vô cùng mất sức. Cung Tuấn nâng cằm anh lên, dùng nụ hôn cuốn lấy mọi lời rên rỉ, bên dưới vẫn không ngừng thúc mạnh vào con đường ấm áp
Lúc cậu tiết ra làm Triết Hạn gần như mất đi hết tỉnh táo, anh cắn chặt vào vai cậu khi cả hai cùng nhau cao trào
Cung Tuấn bế anh vào phòng tắm tẩy rửa. Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai thứ ba... Cung thiếu gia cũng thấy vô cùng phiền phức khi làm những việc hầu hạ này nhưng người kia đã muốn thì sẽ nghĩ ra vô số cách với cậu. Từ lúc đầu là bực tức thì đến giờ, cậu cũng chỉ còn bất lực thoả hiệp làm theo ý anh
Triết Hạn nằm trong lòng cậu nhẹ híp mắt thư giãn, cả hai đang ngâm mình trong bồn nước nóng sau khi đã tẩy rửa sạch sẽ
_Anh muốn ngâm mình thì ngâm đi, bắt tôi ngâm cùng làm gì ?
Cung thiếu gia đang bất mãn với việc bị anh ép buộc cùng ngâm mình
_Ngâm một mình thì lấy ai ôm chứ... Rõ ràng là một người rất dịu dàng, sao cậu lại thích tỏ ra lạnh lùng với tôi như vậy...
_Dịu dàng ?... Tôi chưa từng dịu dàng với ai hết
Cung Tuấn không hiểu anh lấy suy nghĩ này ở đâu ra
_Là người khác không xứng nhìn thấy... Chỉ tôi nhìn thấy là được rồi
Triết Hạn khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu
_Mà cho dù cậu không dịu dàng, thì với gương mặt này... gia thế này đã đủ để đạt được sự yêu thích của tất cả mọi người rồi ... Bao gồm cả tôi
Anh hôn nhẹ lên má cậu đầy âu yếm
Nhưng khi gương mặt của anh đến gần với cậu, thì tâm trí của Cung Tuấn lại nhớ đến một hình bóng khác... Cậu nhếch môi tự giễu
_Nhưng vẫn có người... dù tôi cố gắng thế nào cũng vẫn không có được
Triết Hạn nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cậu chỉ toàn sự mất mát, anh tự hỏi "cậu yêu người kia đến vậy sao?"
_Trên đời này có một số thứ dù cậu cố gắng thế nào thì vẫn sẽ mất đi, dù cậu có tiền bạc danh vọng lớn đến đâu, thì cũng không thể níu kéo được nó...
Triết Hạn tựa đầu mình vào ngực đối phương, lắng nghe nhịp tim đang đập
_Chi bằng hãy cố gắng thích nghi với sự mất mát, nếu có thể thì hãy tìm lấy một sự thay thế cho những mất mát đã qua...
_Đã là thay thế thì làm sao có thể so sánh với bản gốc được...
Cung Tuấn ngắm nhìn khuôn mặt anh, thất vọng mà suy nghĩ
_Chỉ cần cố gắng thì sẽ có thể thay thế được... Chẳng phải vẫn tốt hơn là không có gì sao...?
Triết Hạn vẫn kiên định với suy nghĩ của mình, anh tin mọi cố gắng của anh đều xứng đáng
Cả hai lại chìm vào im lặng tiếp tục ngâm mình
_Buồn ngủ thì về giường thôi...
Cung Tuấn nói thầm vào tai anh, người đang có dấu hiệu muốn chìm vào mộng đẹp
_Ngâm chút nữa đi... Đợi khi tôi ngủ, thì cậu hãy đưa tôi về phòng... Được không ?... Cung Tuấn
_Được rồi, ngủ đi...
Cậu vỗ nhẹ vào lưng anh để người này mau ngủ
Suốt hai tháng nay ở bên cạnh anh thì cậu luôn có cảm giác mình như một lão đại gia đang bao nuôi một cô vợ bé nhỏ tuổi bên ngoài vậy, vợ bé này vừa kiêu căng, khó chiều nhưng lại hay làm nũng, mè nheo với cậu
Nếu trước kia có một tình nhân nào của cậu có thái độ như anh thì đã sớm bị đá đi đến chín tầng mây, chỉ có người đàn ông này là có thể xoay cậu như chong chóng cả ngày. Hỏi Cung Tuấn có tức giận không ? Đương nhiên là có, nhưng chỉ cần anh ta tỏ vẻ ấm ức cuối đầu, không nói chuyện nữa thì cậu lại mềm lòng hết giận... Rồi lại đáp ứng mọi yêu cầu của anh ta. Tuy chỉ là vài việc nhỏ nhặt trong cuộc sống nhưng cũng đủ để thấy, địa vị hiện tại của anh bên cạnh cậu chính là độc nhất, chưa từng có ai giống vậy kể cả người đặc biệt trong lòng Cung Tuấn
...
Hôm sau, hai người cùng ăn sáng tại sân thượng của khách sạn Black Diamond. Đặc quyền dùng bữa tại nơi này chỉ duy nhất dành cho Cung Tuấn, một nghệ sĩ trình diễn piano, hơn mười phục vụ cùng một đầu bếp riêng. Người thường đều cho rằng cuộc sống của giới quý tộc là do phim ảnh quá phóng đại, nhưng thực tế thì nó còn cao cấp hơn tất cả những gì mà họ có thể tưởng tượng
Triết Hạn cũng chính là sống trong nhung lụa từ lúc sinh ra, mọi cử chỉ đưa tay nhấc chân của anh đều toát ra hơi thở của sự quyền quý và giàu sang. Hai người họ bên cạnh nhau luôn cho người khác cảm giác của sự tương xứng và rất hoà hợp
Dùng bữa xong thì cafe và tráng miệng được dọn lên bàn
_Đừng uống cafe sau khi ăn... đổi hai tách trà hoa cúc đi
Câu đầu là Triết Hạn nói với cậu, câu sau thì đưa mắt nhìn nữ phục vụ. Nữ phục vụ cũng rất khó xử, cô chưa từng thấy ai dám thay đổi món ăn của thiếu gia thậm chí là trước mặt cậu ấy, nhưng khi cô chưa kịp xin chỉ thị từ Cung Tuấn thì đã nghe tiếng cậu vang lên
_Đổi đi... Theo ý anh ấy
Không làm theo, anh ta lại xụ mặt bỏ bữa tráng miệng cho xem
Triết Hạn liền vui vẻ mỉm cười, anh cười nhiều nhất chính là mỗi lần Cung Tuấn làm theo ý anh. Tính tình này rõ ràng là của một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, dù anh lớn hơn cậu vài tuổi nhưng bản tính từ nhỏ thì làm sao có thể đổi được
_Tuần sau, đừng quên cậu đã hứa sẽ cùng tôi đi Maldives rồi đó
Trong một đêm vui vẻ nào đó vào tuần trước, con mèo Ba Tư này nằng nặc đòi ra nước ngoài đi biển cho bằng được, nếu không thì nhất quyết không chịu làm lần hai, trong lúc lý trí bị tình dục làm lu mờ cậu đã hứa bừa với anh. Không ngờ, anh ta vẫn nhớ rõ như vậy
_Tôi không rảnh rỗi như tam thiếu gia ngài đâu. Có rất nhiều việc cần tôi xử lý...
Cung Tuấn liếc nhìn người lúc nãy giờ vẫn đang vui vẻ, hiện tại đã cụp mắt cuối đầu ra vẻ tội nghiệp... Cũng chỉ có một chiêu, anh ta định cứ xài đi xài lại như vậy à
_Chỉ rảnh 3 ngày cuối tuần thôi...
Trò tuy cũ nhưng Trương Triết Hạn cứ xài thì Cung Tuấn sẽ cứ lọt hố
_Ba ngày được rồi... Chúng ta sẽ đi bằng máy bay tư nhân của tôi, đảm bảo ba ngày là đã đủ đi hết Maldives
Cung Tuấn đắm chìm vào nụ cười ngọt ngào của người trước mặt khi anh được thỏa mãn ý nguyện, Triết Hạn khi cười sẽ lộ ra hai răng nanh nhỏ xinh, hệt như mèo con vậy. Nhưng đột nhiên mèo con lại hỏi cậu một câu hỏi không liên quan
Trên chiếc giường sang trọng kết hợp với màu nệm đen tuyền, đang có hai thân thể trần trụi quấn quýt lấy nhau. Cung Tuấn ngồi dựa lưng vào thành giường, tay cậu siết chặt vòng eo mãnh khảnh nhưng rắn chắc của anh. Triết Hạn ngồi trên thân cậu, vòng tay quanh cổ đối phương, bờ mông căn mọng không ngừng phun ra nuốt vào cự vật to lớn của người dưới thân
Hiện tại đã là trận thứ hai, cả người anh đã không còn chút sức lực, nhưng vẫn bị người này ép dùng tư thế vô cùng mất sức. Cung Tuấn nâng cằm anh lên, dùng nụ hôn cuốn lấy mọi lời rên rỉ, bên dưới vẫn không ngừng thúc mạnh vào con đường ấm áp
Lúc cậu tiết ra làm Triết Hạn gần như mất đi hết tỉnh táo, anh cắn chặt vào vai cậu khi cả hai cùng nhau cao trào
Cung Tuấn bế anh vào phòng tắm tẩy rửa. Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai thứ ba... Cung thiếu gia cũng thấy vô cùng phiền phức khi làm những việc hầu hạ này nhưng người kia đã muốn thì sẽ nghĩ ra vô số cách với cậu. Từ lúc đầu là bực tức thì đến giờ, cậu cũng chỉ còn bất lực thoả hiệp làm theo ý anh
Triết Hạn nằm trong lòng cậu nhẹ híp mắt thư giãn, cả hai đang ngâm mình trong bồn nước nóng sau khi đã tẩy rửa sạch sẽ
_Anh muốn ngâm mình thì ngâm đi, bắt tôi ngâm cùng làm gì ?
Cung thiếu gia đang bất mãn với việc bị anh ép buộc cùng ngâm mình
_Ngâm một mình thì lấy ai ôm chứ... Rõ ràng là một người rất dịu dàng, sao cậu lại thích tỏ ra lạnh lùng với tôi như vậy...
_Dịu dàng ?... Tôi chưa từng dịu dàng với ai hết
Cung Tuấn không hiểu anh lấy suy nghĩ này ở đâu ra
_Là người khác không xứng nhìn thấy... Chỉ tôi nhìn thấy là được rồi
Triết Hạn khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu
_Mà cho dù cậu không dịu dàng, thì với gương mặt này... gia thế này đã đủ để đạt được sự yêu thích của tất cả mọi người rồi ... Bao gồm cả tôi
Anh hôn nhẹ lên má cậu đầy âu yếm
Nhưng khi gương mặt của anh đến gần với cậu, thì tâm trí của Cung Tuấn lại nhớ đến một hình bóng khác... Cậu nhếch môi tự giễu
_Nhưng vẫn có người... dù tôi cố gắng thế nào cũng vẫn không có được
Triết Hạn nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cậu chỉ toàn sự mất mát, anh tự hỏi "cậu yêu người kia đến vậy sao?"
_Trên đời này có một số thứ dù cậu cố gắng thế nào thì vẫn sẽ mất đi, dù cậu có tiền bạc danh vọng lớn đến đâu, thì cũng không thể níu kéo được nó...
Triết Hạn tựa đầu mình vào ngực đối phương, lắng nghe nhịp tim đang đập
_Chi bằng hãy cố gắng thích nghi với sự mất mát, nếu có thể thì hãy tìm lấy một sự thay thế cho những mất mát đã qua...
_Đã là thay thế thì làm sao có thể so sánh với bản gốc được...
Cung Tuấn ngắm nhìn khuôn mặt anh, thất vọng mà suy nghĩ
_Chỉ cần cố gắng thì sẽ có thể thay thế được... Chẳng phải vẫn tốt hơn là không có gì sao...?
Triết Hạn vẫn kiên định với suy nghĩ của mình, anh tin mọi cố gắng của anh đều xứng đáng
Cả hai lại chìm vào im lặng tiếp tục ngâm mình
_Buồn ngủ thì về giường thôi...
Cung Tuấn nói thầm vào tai anh, người đang có dấu hiệu muốn chìm vào mộng đẹp
_Ngâm chút nữa đi... Đợi khi tôi ngủ, thì cậu hãy đưa tôi về phòng... Được không ?... Cung Tuấn
_Được rồi, ngủ đi...
Cậu vỗ nhẹ vào lưng anh để người này mau ngủ
Suốt hai tháng nay ở bên cạnh anh thì cậu luôn có cảm giác mình như một lão đại gia đang bao nuôi một cô vợ bé nhỏ tuổi bên ngoài vậy, vợ bé này vừa kiêu căng, khó chiều nhưng lại hay làm nũng, mè nheo với cậu
Nếu trước kia có một tình nhân nào của cậu có thái độ như anh thì đã sớm bị đá đi đến chín tầng mây, chỉ có người đàn ông này là có thể xoay cậu như chong chóng cả ngày. Hỏi Cung Tuấn có tức giận không ? Đương nhiên là có, nhưng chỉ cần anh ta tỏ vẻ ấm ức cuối đầu, không nói chuyện nữa thì cậu lại mềm lòng hết giận... Rồi lại đáp ứng mọi yêu cầu của anh ta. Tuy chỉ là vài việc nhỏ nhặt trong cuộc sống nhưng cũng đủ để thấy, địa vị hiện tại của anh bên cạnh cậu chính là độc nhất, chưa từng có ai giống vậy kể cả người đặc biệt trong lòng Cung Tuấn
...
Hôm sau, hai người cùng ăn sáng tại sân thượng của khách sạn Black Diamond. Đặc quyền dùng bữa tại nơi này chỉ duy nhất dành cho Cung Tuấn, một nghệ sĩ trình diễn piano, hơn mười phục vụ cùng một đầu bếp riêng. Người thường đều cho rằng cuộc sống của giới quý tộc là do phim ảnh quá phóng đại, nhưng thực tế thì nó còn cao cấp hơn tất cả những gì mà họ có thể tưởng tượng
Triết Hạn cũng chính là sống trong nhung lụa từ lúc sinh ra, mọi cử chỉ đưa tay nhấc chân của anh đều toát ra hơi thở của sự quyền quý và giàu sang. Hai người họ bên cạnh nhau luôn cho người khác cảm giác của sự tương xứng và rất hoà hợp
Dùng bữa xong thì cafe và tráng miệng được dọn lên bàn
_Đừng uống cafe sau khi ăn... đổi hai tách trà hoa cúc đi
Câu đầu là Triết Hạn nói với cậu, câu sau thì đưa mắt nhìn nữ phục vụ. Nữ phục vụ cũng rất khó xử, cô chưa từng thấy ai dám thay đổi món ăn của thiếu gia thậm chí là trước mặt cậu ấy, nhưng khi cô chưa kịp xin chỉ thị từ Cung Tuấn thì đã nghe tiếng cậu vang lên
_Đổi đi... Theo ý anh ấy
Không làm theo, anh ta lại xụ mặt bỏ bữa tráng miệng cho xem
Triết Hạn liền vui vẻ mỉm cười, anh cười nhiều nhất chính là mỗi lần Cung Tuấn làm theo ý anh. Tính tình này rõ ràng là của một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, dù anh lớn hơn cậu vài tuổi nhưng bản tính từ nhỏ thì làm sao có thể đổi được
_Tuần sau, đừng quên cậu đã hứa sẽ cùng tôi đi Maldives rồi đó
Trong một đêm vui vẻ nào đó vào tuần trước, con mèo Ba Tư này nằng nặc đòi ra nước ngoài đi biển cho bằng được, nếu không thì nhất quyết không chịu làm lần hai, trong lúc lý trí bị tình dục làm lu mờ cậu đã hứa bừa với anh. Không ngờ, anh ta vẫn nhớ rõ như vậy
_Tôi không rảnh rỗi như tam thiếu gia ngài đâu. Có rất nhiều việc cần tôi xử lý...
Cung Tuấn liếc nhìn người lúc nãy giờ vẫn đang vui vẻ, hiện tại đã cụp mắt cuối đầu ra vẻ tội nghiệp... Cũng chỉ có một chiêu, anh ta định cứ xài đi xài lại như vậy à
_Chỉ rảnh 3 ngày cuối tuần thôi...
Trò tuy cũ nhưng Trương Triết Hạn cứ xài thì Cung Tuấn sẽ cứ lọt hố
_Ba ngày được rồi... Chúng ta sẽ đi bằng máy bay tư nhân của tôi, đảm bảo ba ngày là đã đủ đi hết Maldives
Cung Tuấn đắm chìm vào nụ cười ngọt ngào của người trước mặt khi anh được thỏa mãn ý nguyện, Triết Hạn khi cười sẽ lộ ra hai răng nanh nhỏ xinh, hệt như mèo con vậy. Nhưng đột nhiên mèo con lại hỏi cậu một câu hỏi không liên quan
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất