Chương 9: Maldives
Bãi cát trắng và nước biển màu xanh ngọc lam trong suốt xinh đẹp là thứ mà bạn sẽ không thể nào tìm được ở bất cứ nơi nào trên trái đất ngoài Maldives
Từ trên chuyên cơ, quốc đảo xinh đẹp này sẽ từ từ hiện ra trước mắt bạn. Đối với những giai cấp trung lưu thì nơi đây luôn được xem là địa điểm du lịch đáng mơ ước. Thậm chí nó còn từng được xem là thiên đường của trái đất
Nhưng đó là đối với người thường, còn đối với giới thượng lưu như Cung đại thiếu gia của Simon C hay Trương tam thiếu của Lộ Phong thì nơi đây cũng không có gì hiếm lạ. Bất quá cũng chỉ là một bãi biển có phần xinh đẹp hơn chỗ khác một chút. Nên khi chuyên cơ vừa đáp xuống sân bay thì cả hai đã chọn trở về resort chỉ để... "ngủ"
Buổi tối thì dùng bữa trên bãi biển, xem biểu diễn nhạc nước và tất nhiên là tận hưởng một đêm ngọt ngào cùng nhau trên giường
Triết Hạn nằm trên mặt kính dày dặn được lót thay cho nền nhà, bên dưới mặt kính là dòng nước biển xanh ngọc trong suốt đang uốn lượn, nước trong đến mức có thể thấy được từng đàn cá nhỏ xinh đẹp lướt qua
Phía trên người anh là cơ thể cường tráng của Cung Tuấn đang ngự trị. Cậu hôn lên chiếc cổ thon dài của anh, để lại từng chút từng chút hôn ngân ửng hồng. Triết Hạn vẫn còn đang khoác một chiếc sơ mi trên người, dù cúc áo đã bị cởi bung hết thảy
_Nâng eo lên...
Cung Tuấn nói thầm vào tai anh. Sau lót một tấm khăn lông cừu bên dưới. Cậu không muốn lát nữa sẽ làm anh bị đau
_Cậu trước giờ đối với người tình đều chu đáo vậy sao?
Triết Hạn tách khỏi nụ hôn rồi lưu luyến hỏi cậu
_Trước giờ đều là tôi bao dưỡng người khác nên chưa từng lấy lòng ai... Nhưng...
Cậu cắn lên vành tai của anh và liếm nhẹ lên đó
_Trương tam thiếu gia lại không cần tiền của tôi. Ngược lại... lần này tôi còn được anh mời đi du lịch bằng chuyên cơ riêng... Đương nhiên tôi phải phục vụ chu đáo cho tam thiếu gia rồi
_Vậy... Cậu có biết tôi đối với nhân tình mà tôi bao nuôi thì sẽ đặt ra yêu cầu trên giường như thế nào không?
_Yêu cầu thế nào...?
Cung Tuấn tò mò nhìn anh
_Một đêm... không được ba lần thì cút khỏi mắt tôi
Triết Hạn nói thầm vào tai cậu
Cung Tuấn nhếch mép nhìn anh
_Vậy trước giờ tôi đã bao giờ làm anh thất vọng chưa...?
Triết Hạn nâng lên khoé môi mỉm cười, ánh mắt khẽ híp lại như hồ ly nhìn cậu
_Một lần... cũng chưa...
Cung Tuấn không cách nào chống lại sự mê hoặc của người đàn ông này, cậu cuối xuống cắn mạnh lên đôi môi đỏ mọng căng mướt ấy. Cuốn lấy chiếc lưỡi bên trong, dạo quanh từng ngóc ngách trong khoang miệng ấm áp
Từ ngày cậu gặp anh ta, bản thân như bị rơi vào một vòng bùa chú vây hãm. Có rất nhiều chuyện cậu biết bản thân sẽ không thích làm, không muốn làm. Nhưng chỉ cần là yêu cầu của anh ta thì cậu lại vô thức nghe theo. Cậu sẽ uống trà hoa cúc sau bữa ăn thay vì cafe như lúc trước vì anh nói việc đó tốt cho sức khỏe... Vì anh nói cậu rất hợp, rất đẹp khi mặc đồ màu xanh đậm và nó cũng tương đồng với chiếc khăn lụa trên cổ tay mà anh đã tặng. Nên toàn bộ quần áo gần đây của cậu đều được đổi theo tông xanh, ngay cả chiếc xe đua mà cậu yêu thích cũng đã được nâng cấp đổi màu theo ý anh
Giây phút thân dưới của cậu tiến vào trong Triết Hạn. Cung Tuấn thật sự muốn nghiền nát người này thành nước, như vậy cậu có thể uống luôn anh ta vào bụng, như vậy tâm trí cậu có thể sẽ không bị người này điều khiển nữa
_Chậm... chậm đã... Cung Tuấn...
Triết Hạn không chịu nổi từng cú thúc mạnh mẽ bên dưới, cả người anh đang căng chặt vì khoái cảm và đau đớn đang hoà trộn với nhau
Cung Tuấn không trả lời anh và cũng không hề chậm lại, cậu tiếp tục cắn lên đôi môi đã sưng đỏ ấy, vừa cắn vừa mút. Cậu như muốn cắn đứt môi anh rồi một hơi nuốt sạch vào bụng
"Trương Triết Hạn... Là anh đã chủ động tìm đến tôi... Là anh đã tự mình nhảy vào vực sâu không đáy này... nên anh đừng bao giờ nghĩ rằng sẽ thoát ra được nữa... Dù là thiên đường hay địa ngục, anh cũng sẽ phải đi cùng tôi..."
...
Sáng hôm sau khi Triết Hạn tỉnh giấc thì người bên cạnh đã không thấy đâu. Chỉ thấy một mảnh giấy trên đầu giường cậu để lại nói đã đi ra biển bơi buổi sáng. Triết Hạn mỉm cười nhìn mảnh giấy nhỏ, dù Cung Tuấn là một đại thiếu gia nhà giàu được cung phụng thương yêu từ nhỏ. Nhưng sự chu đáo và lịch thiệp của cậu thì lại vô cùng hoàn hảo. Dù cậu có cố tình biểu hiện sự lạnh lùng với anh ra sao, nhưng vẫn không thể che dấu được sự ôn nhu từ trong tính cách này
Triết Hạn rửa mặt xong thì muốn ra ngoài tìm cậu cùng ăn sáng. Vì bọn họ muốn yên tĩnh nên xung quanh nơi này đã được anh bao trọn, cũng có rất ít nhân viên được lui tới. Triết Hạn đi dạo dọc theo bãi biển tìm Cung Tuấn, vừa đi vừa ngắm ánh mặt trời buổi sáng ấm áp. Nghĩ thầm chỉ còn ở lại một ngày nên ngày mai anh phải dậy sớm để cùng Cung Tuấn ngắm bình minh mới được
Đã đi khá lâu nhưng anh vẫn chưa nhìn thấy Cung Tuấn, đột nhiên một sự lo lắng trong lòng anh trỗi dậy. Triết Hạn vội chạy nhanh tìm cậu thêm lần nữa dọc bãi biển. Từ xa anh nhìn thấy đôi dép đi biển của cậu đang nằm trên cát trắng. Triết Hạn vội lao nhanh về chỗ đó. Nhưng đến nơi thì chỉ có một đôi dép lẽ bóng trên bờ cát trắng nhưng không thấy người đâu
Anh biết Cung Tuấn đã để dép ở đây thì sẽ xuống nước để bơi nên liền nhìn khắp nơi tìm cậu
_CUNG TUẤN...
Anh hét to mong cậu nghe thấy, rồi lao nhanh xuống biển, vừa tìm vừa gọi tên cậu
_CUNG TUẤN... CẬU CÓ NGHE KHÔNG...?
Triết Hạn như phát điên mà tìm khắp nơi, anh thậm chí bơi ra phía xa tìm cậu, lặng sâu xuống biển để tìm, khi hết hơi thì lại ngoi lên phía trên gọi tên cậu
Mỗi giây phút trôi qua trái tim anh lại càng siết chặt đau đớn, anh không dám nghĩ cũng không dám tưởng tượng về bất cứ chuyện gì có thể xảy ra cho cậu. Cung Tuấn đã từng mổ tim nên anh rất sợ... rất sợ bệnh cậu đột ngột tái phát lúc đang bơi một mình
_CUNG TUẤN... Cậu đang ở đâu... Trả lời tôi đi... Cung Tuấn... Tôi xin cậu...
"Chỉ cần trả lời tôi... Làm ơn..."
Trên mặt biển trong xanh, dưới ánh mặt trời gay gắt có một người cố gắng tìm kiếm một điều gì đó, là ánh sáng cuối cùng, là hy vọng cuối cùng trong cuộc đời của anh ta
Từ trên chuyên cơ, quốc đảo xinh đẹp này sẽ từ từ hiện ra trước mắt bạn. Đối với những giai cấp trung lưu thì nơi đây luôn được xem là địa điểm du lịch đáng mơ ước. Thậm chí nó còn từng được xem là thiên đường của trái đất
Nhưng đó là đối với người thường, còn đối với giới thượng lưu như Cung đại thiếu gia của Simon C hay Trương tam thiếu của Lộ Phong thì nơi đây cũng không có gì hiếm lạ. Bất quá cũng chỉ là một bãi biển có phần xinh đẹp hơn chỗ khác một chút. Nên khi chuyên cơ vừa đáp xuống sân bay thì cả hai đã chọn trở về resort chỉ để... "ngủ"
Buổi tối thì dùng bữa trên bãi biển, xem biểu diễn nhạc nước và tất nhiên là tận hưởng một đêm ngọt ngào cùng nhau trên giường
Triết Hạn nằm trên mặt kính dày dặn được lót thay cho nền nhà, bên dưới mặt kính là dòng nước biển xanh ngọc trong suốt đang uốn lượn, nước trong đến mức có thể thấy được từng đàn cá nhỏ xinh đẹp lướt qua
Phía trên người anh là cơ thể cường tráng của Cung Tuấn đang ngự trị. Cậu hôn lên chiếc cổ thon dài của anh, để lại từng chút từng chút hôn ngân ửng hồng. Triết Hạn vẫn còn đang khoác một chiếc sơ mi trên người, dù cúc áo đã bị cởi bung hết thảy
_Nâng eo lên...
Cung Tuấn nói thầm vào tai anh. Sau lót một tấm khăn lông cừu bên dưới. Cậu không muốn lát nữa sẽ làm anh bị đau
_Cậu trước giờ đối với người tình đều chu đáo vậy sao?
Triết Hạn tách khỏi nụ hôn rồi lưu luyến hỏi cậu
_Trước giờ đều là tôi bao dưỡng người khác nên chưa từng lấy lòng ai... Nhưng...
Cậu cắn lên vành tai của anh và liếm nhẹ lên đó
_Trương tam thiếu gia lại không cần tiền của tôi. Ngược lại... lần này tôi còn được anh mời đi du lịch bằng chuyên cơ riêng... Đương nhiên tôi phải phục vụ chu đáo cho tam thiếu gia rồi
_Vậy... Cậu có biết tôi đối với nhân tình mà tôi bao nuôi thì sẽ đặt ra yêu cầu trên giường như thế nào không?
_Yêu cầu thế nào...?
Cung Tuấn tò mò nhìn anh
_Một đêm... không được ba lần thì cút khỏi mắt tôi
Triết Hạn nói thầm vào tai cậu
Cung Tuấn nhếch mép nhìn anh
_Vậy trước giờ tôi đã bao giờ làm anh thất vọng chưa...?
Triết Hạn nâng lên khoé môi mỉm cười, ánh mắt khẽ híp lại như hồ ly nhìn cậu
_Một lần... cũng chưa...
Cung Tuấn không cách nào chống lại sự mê hoặc của người đàn ông này, cậu cuối xuống cắn mạnh lên đôi môi đỏ mọng căng mướt ấy. Cuốn lấy chiếc lưỡi bên trong, dạo quanh từng ngóc ngách trong khoang miệng ấm áp
Từ ngày cậu gặp anh ta, bản thân như bị rơi vào một vòng bùa chú vây hãm. Có rất nhiều chuyện cậu biết bản thân sẽ không thích làm, không muốn làm. Nhưng chỉ cần là yêu cầu của anh ta thì cậu lại vô thức nghe theo. Cậu sẽ uống trà hoa cúc sau bữa ăn thay vì cafe như lúc trước vì anh nói việc đó tốt cho sức khỏe... Vì anh nói cậu rất hợp, rất đẹp khi mặc đồ màu xanh đậm và nó cũng tương đồng với chiếc khăn lụa trên cổ tay mà anh đã tặng. Nên toàn bộ quần áo gần đây của cậu đều được đổi theo tông xanh, ngay cả chiếc xe đua mà cậu yêu thích cũng đã được nâng cấp đổi màu theo ý anh
Giây phút thân dưới của cậu tiến vào trong Triết Hạn. Cung Tuấn thật sự muốn nghiền nát người này thành nước, như vậy cậu có thể uống luôn anh ta vào bụng, như vậy tâm trí cậu có thể sẽ không bị người này điều khiển nữa
_Chậm... chậm đã... Cung Tuấn...
Triết Hạn không chịu nổi từng cú thúc mạnh mẽ bên dưới, cả người anh đang căng chặt vì khoái cảm và đau đớn đang hoà trộn với nhau
Cung Tuấn không trả lời anh và cũng không hề chậm lại, cậu tiếp tục cắn lên đôi môi đã sưng đỏ ấy, vừa cắn vừa mút. Cậu như muốn cắn đứt môi anh rồi một hơi nuốt sạch vào bụng
"Trương Triết Hạn... Là anh đã chủ động tìm đến tôi... Là anh đã tự mình nhảy vào vực sâu không đáy này... nên anh đừng bao giờ nghĩ rằng sẽ thoát ra được nữa... Dù là thiên đường hay địa ngục, anh cũng sẽ phải đi cùng tôi..."
...
Sáng hôm sau khi Triết Hạn tỉnh giấc thì người bên cạnh đã không thấy đâu. Chỉ thấy một mảnh giấy trên đầu giường cậu để lại nói đã đi ra biển bơi buổi sáng. Triết Hạn mỉm cười nhìn mảnh giấy nhỏ, dù Cung Tuấn là một đại thiếu gia nhà giàu được cung phụng thương yêu từ nhỏ. Nhưng sự chu đáo và lịch thiệp của cậu thì lại vô cùng hoàn hảo. Dù cậu có cố tình biểu hiện sự lạnh lùng với anh ra sao, nhưng vẫn không thể che dấu được sự ôn nhu từ trong tính cách này
Triết Hạn rửa mặt xong thì muốn ra ngoài tìm cậu cùng ăn sáng. Vì bọn họ muốn yên tĩnh nên xung quanh nơi này đã được anh bao trọn, cũng có rất ít nhân viên được lui tới. Triết Hạn đi dạo dọc theo bãi biển tìm Cung Tuấn, vừa đi vừa ngắm ánh mặt trời buổi sáng ấm áp. Nghĩ thầm chỉ còn ở lại một ngày nên ngày mai anh phải dậy sớm để cùng Cung Tuấn ngắm bình minh mới được
Đã đi khá lâu nhưng anh vẫn chưa nhìn thấy Cung Tuấn, đột nhiên một sự lo lắng trong lòng anh trỗi dậy. Triết Hạn vội chạy nhanh tìm cậu thêm lần nữa dọc bãi biển. Từ xa anh nhìn thấy đôi dép đi biển của cậu đang nằm trên cát trắng. Triết Hạn vội lao nhanh về chỗ đó. Nhưng đến nơi thì chỉ có một đôi dép lẽ bóng trên bờ cát trắng nhưng không thấy người đâu
Anh biết Cung Tuấn đã để dép ở đây thì sẽ xuống nước để bơi nên liền nhìn khắp nơi tìm cậu
_CUNG TUẤN...
Anh hét to mong cậu nghe thấy, rồi lao nhanh xuống biển, vừa tìm vừa gọi tên cậu
_CUNG TUẤN... CẬU CÓ NGHE KHÔNG...?
Triết Hạn như phát điên mà tìm khắp nơi, anh thậm chí bơi ra phía xa tìm cậu, lặng sâu xuống biển để tìm, khi hết hơi thì lại ngoi lên phía trên gọi tên cậu
Mỗi giây phút trôi qua trái tim anh lại càng siết chặt đau đớn, anh không dám nghĩ cũng không dám tưởng tượng về bất cứ chuyện gì có thể xảy ra cho cậu. Cung Tuấn đã từng mổ tim nên anh rất sợ... rất sợ bệnh cậu đột ngột tái phát lúc đang bơi một mình
_CUNG TUẤN... Cậu đang ở đâu... Trả lời tôi đi... Cung Tuấn... Tôi xin cậu...
"Chỉ cần trả lời tôi... Làm ơn..."
Trên mặt biển trong xanh, dưới ánh mặt trời gay gắt có một người cố gắng tìm kiếm một điều gì đó, là ánh sáng cuối cùng, là hy vọng cuối cùng trong cuộc đời của anh ta
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất