Chương 32
Anh bây giờ còn không thèm giữ hình tượng mà ganh tỵ với một đứa con nít. Cậu thật muốn đem anh đi gặp bác sĩ, xem có phải là mắc phải hội chứng rối loạn đa nhân cách không.
"Đúng rồi, người làm chồng đây còn chưa được ngủ cùng bao giờ, ghen tỵ là phải" Bạch Vũ đứng thẳng người, nhìn quanh phòng một lượt, mặc kệ cái nhìn thích thú của cậu, lạnh nhạt lầm bầm, khẳng định là ăn dấm chua không ít.
Hai người cùng một đứa nhỏ ở lại bệnh viện cho tới chiều, Bạch Vũ nghe điện thoại của ông nội xong liền rời đi. Chỉ còn cậu và nhóc Lâm Dạ Nguyệt được tài xế đón về biệt thự. Dì Chúc đã chuẩn bị xong cơm tối, đang dọn cơm ra bàn đợi hai người rồi.
"Oa, nơi này đẹp quá. Anh Sơ Mặc, đây là nhà của anh hả?" Lâm Dạ Nguyệt thích thú nhìn căn biệt thự sang trọng trước mắt
"Đây đúng hơn phải là nhà của anh Bạch Vũ chứ. Sau này em được ở lại đây rồi, có thích không?" Cậu mỉm cười, tay dắt theo đứa nhỏ đi vào
"Hai người không phải là vợ chồng à? Ba em đã nói vậy, nếu hai người là vợ chồng thì anh cũng phải là chủ của căn nhà này chứ." Lâm Dạ Nguyệt nghiêng đầu nhìn cậu, dáng vẻ ngây ngô khó hiểu mà hỏi lại
"Ừm, chuyện đó thực ra... có hơi sớm... Bây giờ anh và anh ấy vẫn chưa hẳn là vợ chồng. Nhưng mà chỉ cần được sống cùng như vậy là anh vui rồi" Cậu xoa xoa đầu cô bé, vừa khó xử vừa ngại ngùng trả lời.
Chuyện tờ giấy đăng ký kết hôn kia hoàn toàn không có hiệu lực chỉ có vài người biết. Cậu không muốn nói ra cũng vì sợ mọi người sẽ lại khó xử và mệt mỏi, nên cứ như vậy giữ trong lòng. Cứ lặng thầm giữ cảm xúc cho riêng mình, buồn một chút nhưng sẽ không có ai phải chịu đựng hay ghét bỏ cậu cả.
...
"Không được!!!" Bạch Vũ nhìn hai người một lớn một nhỏ trước nhắt nhất quyết không cho hai người ngủ chung. Không phải anh ghen ty hay đố kị gì, chỉ là anh không thích cho bất kỳ một alpha nào khác ngoài anh ngủ cùng cậu. Yep, mọi người lại đoán đúng rồi, nhìn cái dáng vẻ tinh quái kia của Lâm Dạ Nguyệt, ai bảo con bé là omega hay beta là anh đấm liền. Con bé là một alpha chính hiệu, sau này nhất định sẽ là một trong số những alpha ưu tú nhất, được kỳ vọng nhiều nhất nếu có anh ở phía sau nâng đỡ. Nhưng mà, nó đang tranh vợ với anh, có nên đá đít nó cho ông nội Bạch nuôi không?
"Tại sao lại không được ạ?" Lâm Dạ Nguyệt ủy ủy khuất khuất, nhìn anh với ánh mắt đang thương như một chú cún
"Anh... Em ấy vẫn chưa quen" Cậu thấy anh có vẻ hơi tức giận cũng lên tiếng nói đỡ
"Bao nhiêu ngày rồi còn chưa quen, anh thấy con bé chính là muốn bám dính lấy em không cho anh một cơ hội ở riêng với em thì có" Bạch Vũ cau có, tay lại bẹo bẹo hai cái má mềm mại của đứa nhỏ
"Hứ, em nghe anh Sơ Mặc nói rồi, ai bảo anh cứ trêu ghẹo anh ấy trong khi anh không có tình cảm gì với anh ấy chứ. Em đây chính là muốn chia rẽ hai người đấy" Lâm Dạ Nguyệt hết ủy khuất, dùng bộ dạng ngây ngô mà nói những lời chẳng thể hợp với lứa tuổi của cô bé
"Dạ Nguyệt, không được nói" Cậu hoảng hốt vội bịt miệng của cô bé Dạ Nguyệt lại, nhưng nhanh đến đâu thì những lời quan trọng cũng đã được thốt ra hết rồi.
"Ai bảo em là anh đây không thích anh của em hả? Đáng lẽ em phải hỏi anh trai của em chứ, không cho anh vô phòng ngủ thì thôi, lại còn tàn nhẫn nói anh không có cảm tình với cậu ấy sao. Anh mới là người bị hại này" Bạch Vũ nhíu mày, nhìn cô bé trước mặt, thần sắc tỉnh bơ mà diễn không một chút giả trân trước mặt hai đối tượng non nớt, ngây thơ.
"Anh Sơ Mặc..." Lâm Dạ Nguyệt nhìn Bạch Vũ, lại nhìn sang cậu nghi ngờ không thôi
"Thật sự thì anh mới là người đáng thương nhất này, em biết anh như vậy thì phải thương anh chứ, em về phòng mình ngủ nha. Anh phải ngủ cùng với anh trai của em thì anh trai em mới mau có em bé chứ. A Nguyệt có muốn anh trai em được hạnh phúc thì phải cho anh được ở cùng với anh ấy chứ đúng không?" Bạch Vũ nhếch môi cười đểu nhìn cậu một cái, lại dùng những lời lẽ không thể nào thuyết phục hơn mà dỗ dành đứa nhỏ, còn đứa nhỏ tuy nghe có nghi ngờ nhưng cũng ngoan ngoãn mà theo anh về phòng mình đi ngủ.
"Đúng rồi, người làm chồng đây còn chưa được ngủ cùng bao giờ, ghen tỵ là phải" Bạch Vũ đứng thẳng người, nhìn quanh phòng một lượt, mặc kệ cái nhìn thích thú của cậu, lạnh nhạt lầm bầm, khẳng định là ăn dấm chua không ít.
Hai người cùng một đứa nhỏ ở lại bệnh viện cho tới chiều, Bạch Vũ nghe điện thoại của ông nội xong liền rời đi. Chỉ còn cậu và nhóc Lâm Dạ Nguyệt được tài xế đón về biệt thự. Dì Chúc đã chuẩn bị xong cơm tối, đang dọn cơm ra bàn đợi hai người rồi.
"Oa, nơi này đẹp quá. Anh Sơ Mặc, đây là nhà của anh hả?" Lâm Dạ Nguyệt thích thú nhìn căn biệt thự sang trọng trước mắt
"Đây đúng hơn phải là nhà của anh Bạch Vũ chứ. Sau này em được ở lại đây rồi, có thích không?" Cậu mỉm cười, tay dắt theo đứa nhỏ đi vào
"Hai người không phải là vợ chồng à? Ba em đã nói vậy, nếu hai người là vợ chồng thì anh cũng phải là chủ của căn nhà này chứ." Lâm Dạ Nguyệt nghiêng đầu nhìn cậu, dáng vẻ ngây ngô khó hiểu mà hỏi lại
"Ừm, chuyện đó thực ra... có hơi sớm... Bây giờ anh và anh ấy vẫn chưa hẳn là vợ chồng. Nhưng mà chỉ cần được sống cùng như vậy là anh vui rồi" Cậu xoa xoa đầu cô bé, vừa khó xử vừa ngại ngùng trả lời.
Chuyện tờ giấy đăng ký kết hôn kia hoàn toàn không có hiệu lực chỉ có vài người biết. Cậu không muốn nói ra cũng vì sợ mọi người sẽ lại khó xử và mệt mỏi, nên cứ như vậy giữ trong lòng. Cứ lặng thầm giữ cảm xúc cho riêng mình, buồn một chút nhưng sẽ không có ai phải chịu đựng hay ghét bỏ cậu cả.
...
"Không được!!!" Bạch Vũ nhìn hai người một lớn một nhỏ trước nhắt nhất quyết không cho hai người ngủ chung. Không phải anh ghen ty hay đố kị gì, chỉ là anh không thích cho bất kỳ một alpha nào khác ngoài anh ngủ cùng cậu. Yep, mọi người lại đoán đúng rồi, nhìn cái dáng vẻ tinh quái kia của Lâm Dạ Nguyệt, ai bảo con bé là omega hay beta là anh đấm liền. Con bé là một alpha chính hiệu, sau này nhất định sẽ là một trong số những alpha ưu tú nhất, được kỳ vọng nhiều nhất nếu có anh ở phía sau nâng đỡ. Nhưng mà, nó đang tranh vợ với anh, có nên đá đít nó cho ông nội Bạch nuôi không?
"Tại sao lại không được ạ?" Lâm Dạ Nguyệt ủy ủy khuất khuất, nhìn anh với ánh mắt đang thương như một chú cún
"Anh... Em ấy vẫn chưa quen" Cậu thấy anh có vẻ hơi tức giận cũng lên tiếng nói đỡ
"Bao nhiêu ngày rồi còn chưa quen, anh thấy con bé chính là muốn bám dính lấy em không cho anh một cơ hội ở riêng với em thì có" Bạch Vũ cau có, tay lại bẹo bẹo hai cái má mềm mại của đứa nhỏ
"Hứ, em nghe anh Sơ Mặc nói rồi, ai bảo anh cứ trêu ghẹo anh ấy trong khi anh không có tình cảm gì với anh ấy chứ. Em đây chính là muốn chia rẽ hai người đấy" Lâm Dạ Nguyệt hết ủy khuất, dùng bộ dạng ngây ngô mà nói những lời chẳng thể hợp với lứa tuổi của cô bé
"Dạ Nguyệt, không được nói" Cậu hoảng hốt vội bịt miệng của cô bé Dạ Nguyệt lại, nhưng nhanh đến đâu thì những lời quan trọng cũng đã được thốt ra hết rồi.
"Ai bảo em là anh đây không thích anh của em hả? Đáng lẽ em phải hỏi anh trai của em chứ, không cho anh vô phòng ngủ thì thôi, lại còn tàn nhẫn nói anh không có cảm tình với cậu ấy sao. Anh mới là người bị hại này" Bạch Vũ nhíu mày, nhìn cô bé trước mặt, thần sắc tỉnh bơ mà diễn không một chút giả trân trước mặt hai đối tượng non nớt, ngây thơ.
"Anh Sơ Mặc..." Lâm Dạ Nguyệt nhìn Bạch Vũ, lại nhìn sang cậu nghi ngờ không thôi
"Thật sự thì anh mới là người đáng thương nhất này, em biết anh như vậy thì phải thương anh chứ, em về phòng mình ngủ nha. Anh phải ngủ cùng với anh trai của em thì anh trai em mới mau có em bé chứ. A Nguyệt có muốn anh trai em được hạnh phúc thì phải cho anh được ở cùng với anh ấy chứ đúng không?" Bạch Vũ nhếch môi cười đểu nhìn cậu một cái, lại dùng những lời lẽ không thể nào thuyết phục hơn mà dỗ dành đứa nhỏ, còn đứa nhỏ tuy nghe có nghi ngờ nhưng cũng ngoan ngoãn mà theo anh về phòng mình đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất