Chương 2
Chuyện giữa Phương Chính Thanh và Thẩm Hi bắt đầu từ một cuộc thay đổi nhân sự, Phương Chính Thanh nho nhã yếu ớt nhảy dù xuống*, như một cái bánh bao trắng non mềm đột nhiên rơi vào trong doanh trại tràn đầy mùi cơ thể. Người trong đại đội không phục cậu nên lúc luyện tập không dẫn cậu theo.
(*): raw là 空降 kiểu được ví như là một người nào đó được điều động xuống làm ở một cơ quan, vị trí nào đó.
Thẩm Hi đôi khi sẽ nhìn thấy trưởng quan mới đến đứng xa xa bên rìa sân huấn luyện, mái tóc che đôi mắt một ít, thoạt nhìn có chút cô đơn.
Anh suy nghĩ không đúng lúc cho lắm, kiểu cậu chủ nhỏ như cậu thông thường sẽ ở không lâu, lẽ ra cậu nên được nuôi dưỡng kỹ lưỡng, loại chuyện ra trận giết địch như này, không thích hợp với cậu.
Sau trận thất thủ ở phương Bắc, quân đội xuôi Nam, sư đoàn của Thẩm Hi phụ trách yểm hộ rút quân, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
Trong quân đội bận, trong tiểu đoàn bận, bản năng của mọi người đều sợ hãi sinh ly tử biệt do chiến tranh mang đến, đồng thời có xắn tay áo lên vì cơ hội quý báu có thể tự tay đâm kẻ thù. Luôn ngày luôn đêm đều căng như dây đàn, càng không có thời gian đi để ý đến trưởng quan mới không có nhiều cảm giác tồn tại cho lắm.
Một ngày nọ, đột nhiên ở phía trên có người đến, lúc Thẩm Hi đi vệ sinh đi ngang qua phòng của Phương Chính Thanh, loáng thoáng nghe thấy người nọ đang khuyên Phương Chính Thanh, “Con trời sinh là người có tài làm quân sư, tội gì phải dây dưa nơi tiền tuyến, bên này cũng sắp khai chiến rồi, nếu như con có bất trắc gì, chú cũng không biết giải thích như thế nào, chi bằng đến ban tham mưu ở hậu phương đi.”
Phương Chính Thanh nói: “Để con suy nghĩ một chút ạ.”
A Hoàng do phòng bếp nuôi có lẽ đã đói bụng, cứ sủa liên tục khiến Thẩm Hi cảm thấy ồn ào.
Lúc ăn cơm tối, người đến từ phía trên đã đi rồi, mọi người xếp hàng ngồi ở bậc thang, vừa ăn vừa tán gẫu một vài chuyện gia đình. Phương Chính Thanh ngồi cách bọn họ không xa, nhai một cách yên lặng.
Trung đội trưởng một kể về chuyện xấu hổ khi vừa mới vào đại đội, tự kiêu cao ngạo, bị Thẩm Hi là tiểu đội trưởng đánh cho sấp mặt. Trung đội trưởng ba bên cạnh lên tiếng trả lời “Khi đó cũng do ông ngu ngốc đưa mặt lên thôi, Lăng Tử cũng biết không thể ở trước mặt Thẩm tiểu đội trưởng nói xấu anh ấy.”
Lăng Tử vội vàng tỏ vẻ trong sạch: “Ông đừng có ngậm máu phun người đó! Tôi còn chưa từng nói xấu sau lưng Thẩm tiểu đội trưởng nhé!”
Mọi người cười, bầu không khí tràn ngập hơi thở hân hoan.
Thẩm Hi không lên tiếng. Thẩm Hi không thích nói chuyện là chuyện bình thường, trong doanh đã tập mãi thành thói quen.
Thẩm Hi ăn thức ăn xong, còn thừa lại hơn nửa bánh màn thầu, anh đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Phương Chính Thanh. Phương Chính Thanh trông văn nhã, từ góc độ của Thẩm Hi có thể thấy được một đoạn cổ trắng ngần, có hơi giống với bánh gạo nếp mà người trong thôn làm khi nhỏ, ở bên mép phiếm chút trong suốt. Thẩm Hi bẻ bánh màn thầu trong tay, đưa một miếng to đến trước mặt Phương Chính Thanh.
Đôi mắt Phương Chính Thanh tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn nhận lấy.
Thật ra, Thẩm Hi muốn nói cậu không cần đi, mọi người sẽ nghe lời của cậu mà, nhưng anh ăn nói vụng về, nói không nên lời gì cả, cho nên chỉ có thể đứng ở nơi đó, im lặng đến, im lặng rời đi.
Ngày hôm đó cách ngày khai chiến còn mười bốn ngày, lúc chạng vạng, trong sư đoàn yêu cầu tổ chức cho người trong quân đội viết thư nhà. Ngày thường là một đám người tùy tiện, đến lúc này cũng không ai nói chêm chọc cười, chỉ có tiếng giấy bút sột soạt tràn ngập căn phòng, thỉnh thoảng còn có người lén lút hỏi người bên cạnh viết chữ kia chữ nọ như thế nào.
Thẩm Hi nhìn lướt qua, ngay cả Tiểu Lão Thử nghịch ngợm nhất cũng đỏ cả mắt, viết đâu ra đấy “Mẹ, nếu như con không trở về được, mẹ lấy tiền bồi thường của con mua đôi giày cho em trai, trời lạnh lắm rồi, em ấy nhỏ như vậy, không chịu nổi mùa đông đâu”.
Thẩm Hi không thích bầu không khí như thế này, đi ra ngoài châm điếu thuốc. Trăng sáng sao thưa,* gió thổi nhánh cây nhẹ nhàng lay động. Thẩm Hi thở ra một vòng khói, đột nhiên nhìn thấy dưới tàng cây có bóng người, xem thân hình hẳn là Phương Chính Thanh.
(*): Raw là 月明星稀, Ánh trăng sáng trong, ánh sao lơ thơ không rõ. Dùng để miêu tả cảnh trăng sáng trong, tĩnh mịch.
Phương Chính Thanh dựa vào cây, hơi ngẩng mặt lên, ánh mờ dày đặc của đêm đen bao phủ lấy người cậu, đẹp đến không hợp lẽ thường.
Có lẽ trưởng quan trẻ tuổi này cuối cùng cũng không chịu đựng được, sợ ngày mai phải từ biệt.
Nghĩ như vậy, đêm nay cũng trở nên rất trống vắng, không có gì vui. Thẩm Hi dập tắt điếu thuốc, bỏ phần còn lại vào trong hộp, xoay người quay về.
Ngày hôm sau Thẩm Hi dậy sớm hơn ngày thường nửa tiếng, phòng của Phương Chính Thanh không một tiếng động.
Lục tục có người thức dậy, người trong doanh đã ăn xong bữa sáng, chuẩn bị tập luyện. Thẩm Hi nhìn đồng hồ, Phương Chính Thanh vẫn chưa xuất hiện.
Lăng Tử lớn tiếng nói: “Sao Phương đại đội trưởng vẫn chưa thức dậy thế, em đi gọi cậu ấy ha?”
Thẩm Hi nghĩ có lẽ cậu thu dọn hành trang mất thời gian, xua xua tay, tỏ ý không cần đâu. Lúc này Phương Chính Thanh mới xuất hiện, cậu mặc quân trang trang nghiêm chỉnh tề, ánh mắt sáng ngời lại kiên định, Thẩm Hi cảm thấy mình đã nhìn thấy ánh sáng ở bên trong.
Phương Chính Thanh nói: “Tôi biết mọi người không phục tôi, hôm nay tôi và Thẩm đại đội trưởng của mọi người đấu một trận, nếu tôi thắng, mọi người lập tức dằn những bất mãn đó vào trong lòng, thành thật nghe tôi, nếu tôi thua, không cần mọi người, tôi tự mình cuốn gói rời khỏi.”
Người trong doanh lộ ra vẻ mặt khinh thường, Phương Chính Thanh hoàn toàn không sợ, đứng thẳng tắp, đôi mắt nhìn chằm chằm Thẩm Hi, giống như cây tùng bách* thẳng đứng.
(*): Cây tùng bách cũng dùng để ví von người có tính cách kiên cường, bất khuất.
Thật ra, không giống với suy nghĩ của rất nhiều người, Thẩm Hi không cảm thấy bị mạo phạm, thậm chí rất kỳ lạ, anh cảm thấy rất vui vẻ.
Thẩm Hi không cha không mẹ, trước khi chiến tranh đến, anh ăn cơm của nhiều nhà mà trưởng thành, sau này quân địch đến, anh cũng tự nhiên mà đi nhập ngũ. Người trong quân đội nói anh chín chắn, rõ ràng mới mười tám mười chín tuổi đã không để lộ ra cảm xúc hay ý định gì. Nhưng chỉ có chính anh biết, anh rất ít cảm xúc, đa số mọi chuyện đều có vẻ không đáng kinh động đối với anh.
Vóc dáng nhỏ bé của Phương Chính Thanh chắc chắn đánh đấm không được, hơn nữa bảo Thẩm Hi ném Phương Chính Thanh xuống đất giống như huấn luyện đa số chiến sĩ, anh cũng không hạ thủ được, vì thế anh nói: “So kỹ thuật bắn súng đi.”
Có náo nhiệt xem(?), trong doanh lập tức vô cùng náo nhiệt, trung đội tập luyện sôi nổi bỏ đồ vật trong tay xuống, vây quanh ở bên cạnh để xem.
(?): chỗ này mình cũng cấn lắm, cứ để tạm vậy trước nha.
Phát súng đầu tiên là Phương Chính Thanh bắn, nhắm trúng bia, trúng ngay hồng tâm.
Đám người phát ra tiếng reo hò, lần đầu vì trưởng quan trẻ tuổi này nói một tiếng tốt.
Thẩm Hi nhận lấy súng, tay bắn một phát súng, cũng trúng ngay hồng tâm.
Phương Chính Thanh mím môi, lại lần nữa cầm lấy súng…
……
Có lẽ do Thẩm Hi từng bước ép sát, tạo thành áp lực cho Phương Chính Thanh, phát cuối cùng Phương Chính Thanh đã bắn lệch.
Người trong doanh thổn thức một chút, Thẩm Hi có tiếng bách phát bách trúng, sợ là Phương Chính Thanh không thể không đi rồi.
Phương Chính Thanh cũng biết vậy, trong mắt cậu rõ ràng ảm đạm hơn rất nhiều.
Thẩm Hi vẫn bắn một phát súng, nhưng lần này cũng lệch luôn. Người trong doanh ồ lên một trận, Thẩm Hi không có biểu cảm gì, bỏ súng xuống, tỉ mỉ lau một lần, sau đó nói: “Sau này nghe Phương đại đội trưởng thôi.”
Không ai dám phản bác anh, ở trong tiểu đoàn thậm chí cả sư đoàn, Thẩm Hi là người bắn súng chuẩn xác nhất và chiến đấu lợi hại nhất, ai ai cũng biết, nếu không phải Phương Chính Thanh nhảy dù xuống, vị trí đại đội trưởng hẳn là của Thẩm Hi.
(*): raw là 空降 kiểu được ví như là một người nào đó được điều động xuống làm ở một cơ quan, vị trí nào đó.
Thẩm Hi đôi khi sẽ nhìn thấy trưởng quan mới đến đứng xa xa bên rìa sân huấn luyện, mái tóc che đôi mắt một ít, thoạt nhìn có chút cô đơn.
Anh suy nghĩ không đúng lúc cho lắm, kiểu cậu chủ nhỏ như cậu thông thường sẽ ở không lâu, lẽ ra cậu nên được nuôi dưỡng kỹ lưỡng, loại chuyện ra trận giết địch như này, không thích hợp với cậu.
Sau trận thất thủ ở phương Bắc, quân đội xuôi Nam, sư đoàn của Thẩm Hi phụ trách yểm hộ rút quân, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
Trong quân đội bận, trong tiểu đoàn bận, bản năng của mọi người đều sợ hãi sinh ly tử biệt do chiến tranh mang đến, đồng thời có xắn tay áo lên vì cơ hội quý báu có thể tự tay đâm kẻ thù. Luôn ngày luôn đêm đều căng như dây đàn, càng không có thời gian đi để ý đến trưởng quan mới không có nhiều cảm giác tồn tại cho lắm.
Một ngày nọ, đột nhiên ở phía trên có người đến, lúc Thẩm Hi đi vệ sinh đi ngang qua phòng của Phương Chính Thanh, loáng thoáng nghe thấy người nọ đang khuyên Phương Chính Thanh, “Con trời sinh là người có tài làm quân sư, tội gì phải dây dưa nơi tiền tuyến, bên này cũng sắp khai chiến rồi, nếu như con có bất trắc gì, chú cũng không biết giải thích như thế nào, chi bằng đến ban tham mưu ở hậu phương đi.”
Phương Chính Thanh nói: “Để con suy nghĩ một chút ạ.”
A Hoàng do phòng bếp nuôi có lẽ đã đói bụng, cứ sủa liên tục khiến Thẩm Hi cảm thấy ồn ào.
Lúc ăn cơm tối, người đến từ phía trên đã đi rồi, mọi người xếp hàng ngồi ở bậc thang, vừa ăn vừa tán gẫu một vài chuyện gia đình. Phương Chính Thanh ngồi cách bọn họ không xa, nhai một cách yên lặng.
Trung đội trưởng một kể về chuyện xấu hổ khi vừa mới vào đại đội, tự kiêu cao ngạo, bị Thẩm Hi là tiểu đội trưởng đánh cho sấp mặt. Trung đội trưởng ba bên cạnh lên tiếng trả lời “Khi đó cũng do ông ngu ngốc đưa mặt lên thôi, Lăng Tử cũng biết không thể ở trước mặt Thẩm tiểu đội trưởng nói xấu anh ấy.”
Lăng Tử vội vàng tỏ vẻ trong sạch: “Ông đừng có ngậm máu phun người đó! Tôi còn chưa từng nói xấu sau lưng Thẩm tiểu đội trưởng nhé!”
Mọi người cười, bầu không khí tràn ngập hơi thở hân hoan.
Thẩm Hi không lên tiếng. Thẩm Hi không thích nói chuyện là chuyện bình thường, trong doanh đã tập mãi thành thói quen.
Thẩm Hi ăn thức ăn xong, còn thừa lại hơn nửa bánh màn thầu, anh đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Phương Chính Thanh. Phương Chính Thanh trông văn nhã, từ góc độ của Thẩm Hi có thể thấy được một đoạn cổ trắng ngần, có hơi giống với bánh gạo nếp mà người trong thôn làm khi nhỏ, ở bên mép phiếm chút trong suốt. Thẩm Hi bẻ bánh màn thầu trong tay, đưa một miếng to đến trước mặt Phương Chính Thanh.
Đôi mắt Phương Chính Thanh tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn nhận lấy.
Thật ra, Thẩm Hi muốn nói cậu không cần đi, mọi người sẽ nghe lời của cậu mà, nhưng anh ăn nói vụng về, nói không nên lời gì cả, cho nên chỉ có thể đứng ở nơi đó, im lặng đến, im lặng rời đi.
Ngày hôm đó cách ngày khai chiến còn mười bốn ngày, lúc chạng vạng, trong sư đoàn yêu cầu tổ chức cho người trong quân đội viết thư nhà. Ngày thường là một đám người tùy tiện, đến lúc này cũng không ai nói chêm chọc cười, chỉ có tiếng giấy bút sột soạt tràn ngập căn phòng, thỉnh thoảng còn có người lén lút hỏi người bên cạnh viết chữ kia chữ nọ như thế nào.
Thẩm Hi nhìn lướt qua, ngay cả Tiểu Lão Thử nghịch ngợm nhất cũng đỏ cả mắt, viết đâu ra đấy “Mẹ, nếu như con không trở về được, mẹ lấy tiền bồi thường của con mua đôi giày cho em trai, trời lạnh lắm rồi, em ấy nhỏ như vậy, không chịu nổi mùa đông đâu”.
Thẩm Hi không thích bầu không khí như thế này, đi ra ngoài châm điếu thuốc. Trăng sáng sao thưa,* gió thổi nhánh cây nhẹ nhàng lay động. Thẩm Hi thở ra một vòng khói, đột nhiên nhìn thấy dưới tàng cây có bóng người, xem thân hình hẳn là Phương Chính Thanh.
(*): Raw là 月明星稀, Ánh trăng sáng trong, ánh sao lơ thơ không rõ. Dùng để miêu tả cảnh trăng sáng trong, tĩnh mịch.
Phương Chính Thanh dựa vào cây, hơi ngẩng mặt lên, ánh mờ dày đặc của đêm đen bao phủ lấy người cậu, đẹp đến không hợp lẽ thường.
Có lẽ trưởng quan trẻ tuổi này cuối cùng cũng không chịu đựng được, sợ ngày mai phải từ biệt.
Nghĩ như vậy, đêm nay cũng trở nên rất trống vắng, không có gì vui. Thẩm Hi dập tắt điếu thuốc, bỏ phần còn lại vào trong hộp, xoay người quay về.
Ngày hôm sau Thẩm Hi dậy sớm hơn ngày thường nửa tiếng, phòng của Phương Chính Thanh không một tiếng động.
Lục tục có người thức dậy, người trong doanh đã ăn xong bữa sáng, chuẩn bị tập luyện. Thẩm Hi nhìn đồng hồ, Phương Chính Thanh vẫn chưa xuất hiện.
Lăng Tử lớn tiếng nói: “Sao Phương đại đội trưởng vẫn chưa thức dậy thế, em đi gọi cậu ấy ha?”
Thẩm Hi nghĩ có lẽ cậu thu dọn hành trang mất thời gian, xua xua tay, tỏ ý không cần đâu. Lúc này Phương Chính Thanh mới xuất hiện, cậu mặc quân trang trang nghiêm chỉnh tề, ánh mắt sáng ngời lại kiên định, Thẩm Hi cảm thấy mình đã nhìn thấy ánh sáng ở bên trong.
Phương Chính Thanh nói: “Tôi biết mọi người không phục tôi, hôm nay tôi và Thẩm đại đội trưởng của mọi người đấu một trận, nếu tôi thắng, mọi người lập tức dằn những bất mãn đó vào trong lòng, thành thật nghe tôi, nếu tôi thua, không cần mọi người, tôi tự mình cuốn gói rời khỏi.”
Người trong doanh lộ ra vẻ mặt khinh thường, Phương Chính Thanh hoàn toàn không sợ, đứng thẳng tắp, đôi mắt nhìn chằm chằm Thẩm Hi, giống như cây tùng bách* thẳng đứng.
(*): Cây tùng bách cũng dùng để ví von người có tính cách kiên cường, bất khuất.
Thật ra, không giống với suy nghĩ của rất nhiều người, Thẩm Hi không cảm thấy bị mạo phạm, thậm chí rất kỳ lạ, anh cảm thấy rất vui vẻ.
Thẩm Hi không cha không mẹ, trước khi chiến tranh đến, anh ăn cơm của nhiều nhà mà trưởng thành, sau này quân địch đến, anh cũng tự nhiên mà đi nhập ngũ. Người trong quân đội nói anh chín chắn, rõ ràng mới mười tám mười chín tuổi đã không để lộ ra cảm xúc hay ý định gì. Nhưng chỉ có chính anh biết, anh rất ít cảm xúc, đa số mọi chuyện đều có vẻ không đáng kinh động đối với anh.
Vóc dáng nhỏ bé của Phương Chính Thanh chắc chắn đánh đấm không được, hơn nữa bảo Thẩm Hi ném Phương Chính Thanh xuống đất giống như huấn luyện đa số chiến sĩ, anh cũng không hạ thủ được, vì thế anh nói: “So kỹ thuật bắn súng đi.”
Có náo nhiệt xem(?), trong doanh lập tức vô cùng náo nhiệt, trung đội tập luyện sôi nổi bỏ đồ vật trong tay xuống, vây quanh ở bên cạnh để xem.
(?): chỗ này mình cũng cấn lắm, cứ để tạm vậy trước nha.
Phát súng đầu tiên là Phương Chính Thanh bắn, nhắm trúng bia, trúng ngay hồng tâm.
Đám người phát ra tiếng reo hò, lần đầu vì trưởng quan trẻ tuổi này nói một tiếng tốt.
Thẩm Hi nhận lấy súng, tay bắn một phát súng, cũng trúng ngay hồng tâm.
Phương Chính Thanh mím môi, lại lần nữa cầm lấy súng…
……
Có lẽ do Thẩm Hi từng bước ép sát, tạo thành áp lực cho Phương Chính Thanh, phát cuối cùng Phương Chính Thanh đã bắn lệch.
Người trong doanh thổn thức một chút, Thẩm Hi có tiếng bách phát bách trúng, sợ là Phương Chính Thanh không thể không đi rồi.
Phương Chính Thanh cũng biết vậy, trong mắt cậu rõ ràng ảm đạm hơn rất nhiều.
Thẩm Hi vẫn bắn một phát súng, nhưng lần này cũng lệch luôn. Người trong doanh ồ lên một trận, Thẩm Hi không có biểu cảm gì, bỏ súng xuống, tỉ mỉ lau một lần, sau đó nói: “Sau này nghe Phương đại đội trưởng thôi.”
Không ai dám phản bác anh, ở trong tiểu đoàn thậm chí cả sư đoàn, Thẩm Hi là người bắn súng chuẩn xác nhất và chiến đấu lợi hại nhất, ai ai cũng biết, nếu không phải Phương Chính Thanh nhảy dù xuống, vị trí đại đội trưởng hẳn là của Thẩm Hi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất