Chương 6
...Đến tối...
Bạch Tử Lệ đang ngồi một mình ở ngoài ban công ngắm trăng thì bỗng dưng có tiếng cửa mở ra khiến cho Bạch Tử Lệ cảnh giác, nhanh chóng trốn đi, chỉ để ló cái đầu ra ngoài để xem tình hình như thế nào. Bẫy cũng đã đặt, vũ khí đã có, tinh thần chiến đấu cũng đã sẵn sàng, bây giờ chỉ cần đợi Minh Hạ vào nữa là xong, nhưng ai ngờ người đi vào không phải là Minh Hạ mà là Mạc Chi Dương.
- *Sao lại là anh ta chứ?!!*
Bạch Tử Lệ thấy vậy liền hốt hoảng đi ra ngăn cản lại nhưng điều đó đã quá muộn, Mạc Chi Dương vừa mới bước vào, một thau nước lạnh đồ ập vào người, nước chảy từ trên đầu cho đến tận dưới chân, lệnh láng khắp sàn, Bạch Tử Lệ thấy tình hình không ổn nên không dám ra nữa mà đang tìm đường để trốn đi.Mạc Chi Dương đen mặt, ngước lên nhìn xung quanh không thấy Bạch Tử Lệ, biết là do Bạch Tử Lệ làm nên đã tức giận vô cùng, quyết tâm phải kiếm cho ra bằng được Bạch Tử Lệ.
Bước thêm tầm 3-5 bước nữa thì vướng một cái dây gì đó, chưa kịp định hình thì đã có một tấm chăn dày từ đâu ra úp thẳng vào người Mạc Chi Dương làm cho Mạc Chi Dương ngã xuống dưới sàn, một trận ê ẩm ập tới, đôi lông mày nhăn lại, khuôn mặt chứa đựng sự tức giận quát lớn
- "NGƯƠI HẾT TRÒ ĐỂ NGHỊCH HAY SAO?! NGƯƠI Ở ĐÂU MAU RA ĐÂY KHÔNG RA TA SẼ TÌM GIẾT NGƯƠI!!"
- *Cái gì?! Giết á? Vậy thì còn lâu ta mới vào. Đi tìm chỗ trốn khác thôi không mà để anh ta tìm được là mình chết chắc*_ Bạch Tử Lệ đang đứng ngoài ban công, từ từ trèo xuống bên dưới bằng dải lụa dài tìm được trong tủ đồ, trong lòng thầm mong Mạc Chi Dương sẽ không tìm thấy mình
Còn về phía Mạc Chi Dương, lần này đã cẩn trọng hơn mà nhìn xung quanh xem còn cái bẫy nào được đặt ra không, khuôn mặt không thể nào sáng hơn được. Vốn dĩ Mạc Chi Dương đến đây chỉ để trao đổi về việc Bạch Tử Lệ muốn có thêm người hầu do Kỳ Lâm nói cho, nhưng đâu ai ngờ, vừa mới bước vào đã gặp hai cái bẫy oái ăm do Bạch Tử Lệ gây ra rồi.
Mạc Chi Dương nghĩ chuyện kiếm cho Bạch Tử Lệ người hầu có lẽ không cần nữa rồi, để cho tự sinh tự diệt vậy. Nhưng Mạc Chi Dương cũng tò mò về nhan sắc của Bạch Tử Lệ, vì nghe những lời đồn thổi người vợ mới cưới của mình là quái vật nên đêm tân hôn, Mạc Chi Dương đã bỏ đi mà không thèm nhìn lấy một lần.
Chiều nay khi Kỳ Lâm đến nói chuyện đề nghị với Mạc Chi Dương, miệng thì nói là đề nghĩ nhưng đó chỉ là 1 câu, 9 câu còn lại thì khen lấy khen để Bạch Tử Lệ, còn nói Mạc Chi Dương là người vô trách nhiệm nữa chứ khiến Mạc Chi Dương khó hiểu vô cùng.
Mắt thẩm mĩ của Kỳ Lâm không bao giờ là tồi cả, cậu ta khen xinh là xinh thật, mà xấu thì rất xấu luôn nhưng dù có xinh đẹp đến mức nào vẫn bị Kỳ Lâm nhìn thấy điểm xấu trên khuôn mặt, dáng vẻ người đó, đây lại ngược lại, được Kỳ Lâm khen không ngớt, thậm chí chẳng có một lấy câu chê. Chắc chắn là phải rất đẹp nên Kỳ Lâm mới khen như vậy rồi nên Mạc Chi Dương kìm nén sự tức giận trong người mà bắt đầu đi tìm để tận mắt chứng kiến tuyệt sắc giai nhân mà Kỳ Lâm đã kể lại. Mạc Chi Dương thay đổi giọng điệu để mong có thể dụ được Bạch Tử Lệ ra, mà nhắc mới nhớ, Mạc Chi Dương chưa nhớ tên người kia, bây giờ phải gọi như thế nào đây?
- *Chậc, mình quên mất tên của cậu ta rồi. Giờ phải gọi như thế nào để cậu ta ra đây? Thôi thì...*
- "Hoàng tử phi à, ngươi ỏe đâu vậy? Mau ra đây nào..."
- *Gì mà giọng điệu nhẹ xuống rồi. Chắc chắn là có bẫy*
Bạch Tử Lệ đứng ở dưới nổi hết cả da gà lên, nhất định phải có cái gì đó mờ ám nên nhị hoàng tử mới hạ giọng như vậy. Thế thì Bạch Tử Lệ còn lâu mới lên, đâu có ngu lên để rồi bị giết à. Vậy nên Bạch Tử Lệ trốn sau một cái cây lớn, bây giờ là trời tối nên không thể nhìn thấy gì cả. Mạc Chi Dương cuối cùng cũng thoát khỏi những cái bẫy oái ăm của Bạch Tử Lệ mà đi ra ngoài ban công tìm, nhìn từ trên cao xuống cũng chẳng nhìn thấy gì, nhìn sang hai bên cũng không thấy luốn, vào trong phòng lật tung hết tủ đồ rồi gầm giường rồi chăn gối ra cũng không tìm thấy bóng dáng của Bạch Tử Lệ. Nhưng hình như có gì đó sai sai, ngoài ban công có cái dải dây gì đó dài dài thì phải, vừa mới nghĩ xong, Mạc Chi Dương liền nhanh chân ra ngoài ban công kiểm tra lại, ai ngờ có dải dây lụa màu trắng đang buộc ở đó, lần này thì Mạc Chi Dương chắc chắn Bạch Tử Lệ đang ở dưới sân vườn rồi.
- “Để ta tìm được ngươi thì ngươi không xong với ta đâu”
Vừa dứt lời, Mạc Chi Dương nhảy từ trên tầng trên xuống, Bạch Tử Lệ thấy cảnh tượng này vô cùng bàng hoàng, còn chưa kịp chạy trốn nữa mà. Thôi thì cứ đứng im cho chắc ăn vậy, khi thấy Mạc Chi Dương đã nhảy xuống và đứng trước cái cây mà mình đang trốn, Bạch Tử Lệ sợ hãi không dám thở mạnh nhưng cũng vì thế Bạch Tử Lệ được ngắm kĩ phu quân của mình hơn.
Khuôn mặt trắng trẻo, khác hẳn với những người khác ở đây, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm, sắc lẹm,đối xứng với nhau nhìn thấy được sự tức giận trong đó, cái mũi cao dong dỏng, hai hàng lông mày đậm, sắc nét, đôi môi mỏng ửng đỏ kết hợp với mái tóc đen tuyền càng khiến cho khuôn mặt của nhị hoàng tử thêm đẹp trai hơn rất nhiều, dáng người thì khá đô con, săn chắc, đối với Bạch Tử Lệ thì khá là cao, ước tính là hơn một hẳn một cái đầu lận, nói chung là rất đẹp trai, lúc mà ở sảnh đường, Bạch Tử Lệ có nghe thoang thoáng qua tên của nhị hoàng tử, hình như là Mạc Chi Dương thì phải, tên cũng hay, còn tính tình như thế nào thì không biết được.
Mải nhận xét về ngoài hình của Mạc Chi Dương quá mà Bạch Tử Lệ đã quên mất rằng mình đang trốn Mạc Chi Dương, nhìn lại thì đã không thấy người đâu rồi, liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng cứ trốn ở đây mãi kiểu gì cũng bị phát hiện nên nhân lúc Mạc Chi Dương rời đi, Bạch Tử Lệ đã trốn sang một nơi khác
- “Chậc, cậu ta có thể ở đâu được ta? Rõ ràng là ở dưới sân này rồi mà. À từ từ, hình như mình chưa tìm ở mấy chỗ góc khuất với tối tối”_Mạc Chi Dương vừa nghĩ đến lập tức chạy đi ra lại chỗ cái cây lớn trước đó tìm nhưng không thấy
Nhưng Mạc Chi Dương vẫn quyết tâm tìm bằng được cái con người ấy, còn Bạch Tử Lệ thì chạy tới tấp, chạy mà chẳng biết mình đang chạy đi đâu, bỗng lại dừng chân ở một căn phòng nào đó, không nói nhiều liền đẩy cửa đi vào. Vừa mới vào tới nơi đã ngồi thở dốc vì chạy cả một đoạn đường dài, sau khi ổn định lại tinh thần vừa ngước lên thì nhìn thấy cảnh tượng khiến Bạch Tử Lệ trợn tròn mắt ra nhìn
- “Ngươi... Ngươi là ai?!”
Bạch Tử Lệ đang ngồi một mình ở ngoài ban công ngắm trăng thì bỗng dưng có tiếng cửa mở ra khiến cho Bạch Tử Lệ cảnh giác, nhanh chóng trốn đi, chỉ để ló cái đầu ra ngoài để xem tình hình như thế nào. Bẫy cũng đã đặt, vũ khí đã có, tinh thần chiến đấu cũng đã sẵn sàng, bây giờ chỉ cần đợi Minh Hạ vào nữa là xong, nhưng ai ngờ người đi vào không phải là Minh Hạ mà là Mạc Chi Dương.
- *Sao lại là anh ta chứ?!!*
Bạch Tử Lệ thấy vậy liền hốt hoảng đi ra ngăn cản lại nhưng điều đó đã quá muộn, Mạc Chi Dương vừa mới bước vào, một thau nước lạnh đồ ập vào người, nước chảy từ trên đầu cho đến tận dưới chân, lệnh láng khắp sàn, Bạch Tử Lệ thấy tình hình không ổn nên không dám ra nữa mà đang tìm đường để trốn đi.Mạc Chi Dương đen mặt, ngước lên nhìn xung quanh không thấy Bạch Tử Lệ, biết là do Bạch Tử Lệ làm nên đã tức giận vô cùng, quyết tâm phải kiếm cho ra bằng được Bạch Tử Lệ.
Bước thêm tầm 3-5 bước nữa thì vướng một cái dây gì đó, chưa kịp định hình thì đã có một tấm chăn dày từ đâu ra úp thẳng vào người Mạc Chi Dương làm cho Mạc Chi Dương ngã xuống dưới sàn, một trận ê ẩm ập tới, đôi lông mày nhăn lại, khuôn mặt chứa đựng sự tức giận quát lớn
- "NGƯƠI HẾT TRÒ ĐỂ NGHỊCH HAY SAO?! NGƯƠI Ở ĐÂU MAU RA ĐÂY KHÔNG RA TA SẼ TÌM GIẾT NGƯƠI!!"
- *Cái gì?! Giết á? Vậy thì còn lâu ta mới vào. Đi tìm chỗ trốn khác thôi không mà để anh ta tìm được là mình chết chắc*_ Bạch Tử Lệ đang đứng ngoài ban công, từ từ trèo xuống bên dưới bằng dải lụa dài tìm được trong tủ đồ, trong lòng thầm mong Mạc Chi Dương sẽ không tìm thấy mình
Còn về phía Mạc Chi Dương, lần này đã cẩn trọng hơn mà nhìn xung quanh xem còn cái bẫy nào được đặt ra không, khuôn mặt không thể nào sáng hơn được. Vốn dĩ Mạc Chi Dương đến đây chỉ để trao đổi về việc Bạch Tử Lệ muốn có thêm người hầu do Kỳ Lâm nói cho, nhưng đâu ai ngờ, vừa mới bước vào đã gặp hai cái bẫy oái ăm do Bạch Tử Lệ gây ra rồi.
Mạc Chi Dương nghĩ chuyện kiếm cho Bạch Tử Lệ người hầu có lẽ không cần nữa rồi, để cho tự sinh tự diệt vậy. Nhưng Mạc Chi Dương cũng tò mò về nhan sắc của Bạch Tử Lệ, vì nghe những lời đồn thổi người vợ mới cưới của mình là quái vật nên đêm tân hôn, Mạc Chi Dương đã bỏ đi mà không thèm nhìn lấy một lần.
Chiều nay khi Kỳ Lâm đến nói chuyện đề nghị với Mạc Chi Dương, miệng thì nói là đề nghĩ nhưng đó chỉ là 1 câu, 9 câu còn lại thì khen lấy khen để Bạch Tử Lệ, còn nói Mạc Chi Dương là người vô trách nhiệm nữa chứ khiến Mạc Chi Dương khó hiểu vô cùng.
Mắt thẩm mĩ của Kỳ Lâm không bao giờ là tồi cả, cậu ta khen xinh là xinh thật, mà xấu thì rất xấu luôn nhưng dù có xinh đẹp đến mức nào vẫn bị Kỳ Lâm nhìn thấy điểm xấu trên khuôn mặt, dáng vẻ người đó, đây lại ngược lại, được Kỳ Lâm khen không ngớt, thậm chí chẳng có một lấy câu chê. Chắc chắn là phải rất đẹp nên Kỳ Lâm mới khen như vậy rồi nên Mạc Chi Dương kìm nén sự tức giận trong người mà bắt đầu đi tìm để tận mắt chứng kiến tuyệt sắc giai nhân mà Kỳ Lâm đã kể lại. Mạc Chi Dương thay đổi giọng điệu để mong có thể dụ được Bạch Tử Lệ ra, mà nhắc mới nhớ, Mạc Chi Dương chưa nhớ tên người kia, bây giờ phải gọi như thế nào đây?
- *Chậc, mình quên mất tên của cậu ta rồi. Giờ phải gọi như thế nào để cậu ta ra đây? Thôi thì...*
- "Hoàng tử phi à, ngươi ỏe đâu vậy? Mau ra đây nào..."
- *Gì mà giọng điệu nhẹ xuống rồi. Chắc chắn là có bẫy*
Bạch Tử Lệ đứng ở dưới nổi hết cả da gà lên, nhất định phải có cái gì đó mờ ám nên nhị hoàng tử mới hạ giọng như vậy. Thế thì Bạch Tử Lệ còn lâu mới lên, đâu có ngu lên để rồi bị giết à. Vậy nên Bạch Tử Lệ trốn sau một cái cây lớn, bây giờ là trời tối nên không thể nhìn thấy gì cả. Mạc Chi Dương cuối cùng cũng thoát khỏi những cái bẫy oái ăm của Bạch Tử Lệ mà đi ra ngoài ban công tìm, nhìn từ trên cao xuống cũng chẳng nhìn thấy gì, nhìn sang hai bên cũng không thấy luốn, vào trong phòng lật tung hết tủ đồ rồi gầm giường rồi chăn gối ra cũng không tìm thấy bóng dáng của Bạch Tử Lệ. Nhưng hình như có gì đó sai sai, ngoài ban công có cái dải dây gì đó dài dài thì phải, vừa mới nghĩ xong, Mạc Chi Dương liền nhanh chân ra ngoài ban công kiểm tra lại, ai ngờ có dải dây lụa màu trắng đang buộc ở đó, lần này thì Mạc Chi Dương chắc chắn Bạch Tử Lệ đang ở dưới sân vườn rồi.
- “Để ta tìm được ngươi thì ngươi không xong với ta đâu”
Vừa dứt lời, Mạc Chi Dương nhảy từ trên tầng trên xuống, Bạch Tử Lệ thấy cảnh tượng này vô cùng bàng hoàng, còn chưa kịp chạy trốn nữa mà. Thôi thì cứ đứng im cho chắc ăn vậy, khi thấy Mạc Chi Dương đã nhảy xuống và đứng trước cái cây mà mình đang trốn, Bạch Tử Lệ sợ hãi không dám thở mạnh nhưng cũng vì thế Bạch Tử Lệ được ngắm kĩ phu quân của mình hơn.
Khuôn mặt trắng trẻo, khác hẳn với những người khác ở đây, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm, sắc lẹm,đối xứng với nhau nhìn thấy được sự tức giận trong đó, cái mũi cao dong dỏng, hai hàng lông mày đậm, sắc nét, đôi môi mỏng ửng đỏ kết hợp với mái tóc đen tuyền càng khiến cho khuôn mặt của nhị hoàng tử thêm đẹp trai hơn rất nhiều, dáng người thì khá đô con, săn chắc, đối với Bạch Tử Lệ thì khá là cao, ước tính là hơn một hẳn một cái đầu lận, nói chung là rất đẹp trai, lúc mà ở sảnh đường, Bạch Tử Lệ có nghe thoang thoáng qua tên của nhị hoàng tử, hình như là Mạc Chi Dương thì phải, tên cũng hay, còn tính tình như thế nào thì không biết được.
Mải nhận xét về ngoài hình của Mạc Chi Dương quá mà Bạch Tử Lệ đã quên mất rằng mình đang trốn Mạc Chi Dương, nhìn lại thì đã không thấy người đâu rồi, liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng cứ trốn ở đây mãi kiểu gì cũng bị phát hiện nên nhân lúc Mạc Chi Dương rời đi, Bạch Tử Lệ đã trốn sang một nơi khác
- “Chậc, cậu ta có thể ở đâu được ta? Rõ ràng là ở dưới sân này rồi mà. À từ từ, hình như mình chưa tìm ở mấy chỗ góc khuất với tối tối”_Mạc Chi Dương vừa nghĩ đến lập tức chạy đi ra lại chỗ cái cây lớn trước đó tìm nhưng không thấy
Nhưng Mạc Chi Dương vẫn quyết tâm tìm bằng được cái con người ấy, còn Bạch Tử Lệ thì chạy tới tấp, chạy mà chẳng biết mình đang chạy đi đâu, bỗng lại dừng chân ở một căn phòng nào đó, không nói nhiều liền đẩy cửa đi vào. Vừa mới vào tới nơi đã ngồi thở dốc vì chạy cả một đoạn đường dài, sau khi ổn định lại tinh thần vừa ngước lên thì nhìn thấy cảnh tượng khiến Bạch Tử Lệ trợn tròn mắt ra nhìn
- “Ngươi... Ngươi là ai?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất