Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y Ta Bạo Hồng Giới Giải Trí
Chương 4
Mặt trời chậm rãi nghiêng về phía tây, lúc này chỉ còn một tầng lớp ánh vàng cuối buổi chiều chiều tà. Vào thời gian chạng vạng tối, giữa ranh giới của bóng tối cùng ánh sáng giao thoa, Diệp Sàn dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, Thương Đỗ Hành bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, chỉ còn lại có một ý niệm.
Xong rồi.
Người này muốn giết người diệt khẩu!
Kỳ thật mà nói, thời điểm Hà Phảng nói Diệp Sàn sẽ đánh người hắn tin, lại không định nghĩa được bên trong câu nói khoa trương tới chừng nào. Nhưng giờ phút này, cổ cảm giác áp bách cùng sợ hãi kia chắc chắn không lừa người, sau khi chính mắt chứng kiến, lời nói cùng nước bọt lăn trên đầu lưỡi không biết bao nhiêu lần, lại không biết vì sao nửa từ cũng không phun ra được.
Không biết qua bao lâu, hắn mới bỗng dưng bật thốt lên: "Không không! Cái gì cũng không nhìn thấy!"
"Không có?" Diệp Sàn nhíu mày, trong giọng nói mang theo tia hoài nghi.
Thương Đỗ Hành đều sắp bị doạ đến mắc bệnh tim, liều mạng lắc đầu: "Không không không! Tuyệt đối không nhìn thấy!"
Diệp Sàn không nói tin, cũng không nói không tin, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm khuôn mặt Thương Đỗ Hành một lát, thẳng đến khi xác định chắc chắn rằng người kia không nói dối, lúc này mới không tiếp tục tra hỏi, nhẹ nhàng thở ra.
Hắn thậm chí còn muốn đưa tay lên che mặt! Không để ai nhìn thấy được.
Mất mặt quá! Sao lại mất mặt như vậy chứ!
Tuy rằng nói kêu ba ba chỉ là tạm thời lúc yếu thế để sau đó phản kháng, nhưng này cũng là gọi đến quá khuất nhục, quả thực là giết chết lòng kiêu hãnh của hắn! Dù bất luận như thế nào, Diệp Sàn tuyệt đối không cho phép có người thứ ba biết!
Hắn chậm rãi đem nhánh cây buông xuống, hơi bình phục cảm xúc, nói: "Hành...... Thương Đỗ Hành Thương tổng đúng không."
Thương Đỗ Hành:!!
Thương Đỗ Hành che miệng mũi, khó tin mở to hai mắt.
Trời ơi!! Thần tiên còn biết tên của hắn!
"Tôi đúng là có tìm anh." Diệp Sàn thay đổi trạng thái đến rất nhanh, ngó đầu nhìn ra ngoài cửa, nói: "Hà Phảng không đến sao?"
Thương Đỗ Hành: "......"
Thương Đỗ Hành vừa mới bị dọa không nhẹ, đến bây giờ trái tim vẫn còn đang kinh hoàng. Huống chi ngày thường hắn cũng thường đến đạo quán dâng hương, đối với giới tu đạo quả thực có chút hiểu biết, nhìn đến trường hợp chấn động ban nãy càng khó có thể tin, không khỏi vô thức đắm chìm trong cảm xúc ấy, nhất thời quên đáp lại.
"Không tới cũng đúng." Diệp Sàn nói ngắn gọn: "Tay tôi bị gãy anh cũng biết nhỉ?"
Thương Đỗ Hành:!!
Hắn khiếp sợ nhìn Diệp Sàn người nhỏ tay nhỏ kia, trong lòng liên tục "Đậu má", bật thốt lên nói: "Thần tiên đạo pháp thật là quá cao thâm!"
Tay bị gãy còn có thể như vậy làm rung chuyển trời đất!
Còn mẹ nó nhìn còn hoàn toàn không nhìn ra được là gãy tay!!!
Diệp Sàn: "......"
Diệp Sàn mệt tâm không hiểu nổi: "Không phải, tôi không phải gãy tay thật......"
Hà Phảng chờ ở ngoài cửa có chút lo âu.
Kỳ thật Thương Đỗ Hành mới vừa đi vào gã liền thấy hối hận.
Gã cảm thấy bản thân đúng là có chút đắc ý vênh váo, thời điểm Diệp Sàn đánh mình có bao nhiêu phản nhân loại rõ như ban ngày, thế nhưng mới nửa ngày chưa gặp hắn gã liền quên mất luôn chuyện này. Có thể nháy mắt làm người bay ra vô cùng xa, còn trực tiếp huỷ đi bức tường nhà, nói không chừng chính là tập cái yêu thuật gì đó, nếu Thương tổng đi vào bị thương thì làm sao bây giờ?
Những ngày tới gã phải sống làm sao đây?
Chính vào lúc đang nghĩ lung tung, bầu trời đột nhiên nện xuống tia sấm sét, sợ tới mức Hà Phảng run lên một cái, mặt mũi trắng bệch.
Chúa ơi! Thật sự không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ!
Hà Phảng vừa sợ vừa lo, loanh quanh tại chỗ hồi lâu, cuối cùng dậm chân, cắn răng chạy vào biệt thự, còn chưa chạy được bao bước đã thấy được hai người đang đứng nói chuyện ở tiền viện kia, thoạt nhìn không giống như đánh nhau, không khí ngược lại còn có chút thân thiện quỷ dị, như thể cả hai đang muốn ra ngoài, Diệp Sàn đi phía trước, mà Thương Đỗ Hành ở phía sau chôn đầu cung kính tiễn người.
Diệp Sàn vừa đi vừa cười như phần mềm của app trò chuyện, "Thương tổng, căn nhà này có quỷ, ngài cũng biết nhỉ."
Trong biệt thự có một trận pháp, ngoại trừ thiên lôi không hiểu sao Diệp Sàn dùng được, các đồ vật khác đều có thể nhìn thấy rõ ràng, Diệp Sàn không biết Thương Đỗ Hành không sợ chết chạy tới đây tột cùng thấy được nhiều hay ít, nhưng nhìn bộ dáng tinh thần không tập trung này của anh ta, cũng không thích hợp để nói điều kiện, nên trước tiên cũng chỉ đem tình hình của hắn nói trước, tính toán hôm khác lại cùng nói chuyện.
Chỉ là trước khi đi, hắn vẫn nhiều lần dặn dò Thương Đỗ Hành phải bảo mật, sợ hắn không nhớ được.
Mặc kệ nhìn thấy cái gì, đều là gặp quỷ!
Dù sao cùng Diệp Sàn không có quan hệ gì sất!
Hà Phảng đứng xa xa, căn bản không kích phát đến trận pháp trong nhà, tự nhiên không biết bên trong đã xảy ra cái gì, vừa nghe lời này, nhất thời tức giận lớn tiếng: "Cái gì mà gặp quỷ chứ! Diệp Sàn cậu đừng có mà ở đây giả thần giả quỷ, có chuyện gì cứ tìm tới tôi đây này!"
Thương Đỗ Hành hốt hoảng đáp: "Biết, biết......"
Hà Phảng: "......"
Hà Phảng càng thêm tức giận, lại lần nữa mắng: "Diệp Sàn! Mày rốt cuộc đã làm cái gì......"
"Câm miệng." Lời còn chưa dứt, Thương Đỗ Hành đã trở nên nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Không được vô lễ với đạo trưởng!"
Hà Phảng:??
Gã khó tin nhìn Thương Đỗ Hành, cảm giác chính mình giống như đang nằm mơ.
Chẳng lẽ kim chủ nhà gã điên rồi??!
Mặc kệ Thương Đỗ Hành có điên hay không, dù sao Hà Phảng hiện tại chính là muốn điên rồi.
Gã càng chắc chắn Diệp Sàn đã học cái yêu thuật gì, theo bản năng muốn báo cảnh sát. Nhưng lại sợ có cảnh sát truy nguyên nhân, đem chân tướng sự tình hai người bọn họ ra ánh sáng, sốt ruột đến nóng giận, khóe miệng thiếu chút nữa muốn sùi bọt!
Trên đường trở về, gã an tĩnh ngồi trên ghế điều khiển, sắc mặt nặng nề nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng ý niệm hỗn loạn.
Chậc, dù sao gã cũng đã nhìn ra, Thương tổng bị Diệp Sàn làm mê hoặc, thoạt nhìn chính là không dựa vào được nữa rồi.
Nhưng bản thân gã không muốn cứ như vậy mà chịu thua, hắn bị Diệp Sàn ép lâu lắm rồi, từ lúc bắt đầu ý thức được đã so chiều cao, rồi lại so tính tình; đọc sách lại so thành tích, so sự nổi tiếng; thật vất vả so với hắn xuất đạo sớm hơn một chút, muốn mượn chuyện này thoát khỏi cái bóng ma của hắn, nhưng chương trình mới ghi tới kỳ thứ ba, hắn liền có xu thế đuổi kịp và vượt qua chính mình, nhưng rõ ràng gã mới là lưu lượng chứ!
Hắn rốt cuộc dựa vào cái gì? Bằng việc hắn có gương mặt kia, bằng việc hắn ngoan ngoãn hiểu chuyện, bằng việc hắn có thiên phú?
Vì cái gì gã không có thiên phú như vậy, vì cái gì gã mờ nhạt không có ánh sáng?
Hà Phảng hít một hơi thật sâu, khắc sâu cảm giác này vào tim, hiện tại đã thành bộ dáng vặn vẹo đến không nhận ra.
Cho dù như thế, gã cũng tuyệt đối không thu tay lại. Thương Đỗ Hành giúp không được gì cũng không sao, gã luôn có biện pháp chặt đứt đường lui của Diệp Sàn, làm hắn đời này đều không bao giờ đứng dậy được.
Lamborghini đi từ đâu đến, hiện tại liền cứ như vậy mà trở về.
Diệp Sàn nghĩ tới nghĩ lui, diễn lại hành vi vừa rồi, cảm thấy chính mình phát huy không tốt lắm, lẽ ra nên lấy số điện thoại của Thương Đỗ Hành.
Bất quá quả thực hôm nay vẫn chưa đúng lúc, trước không nói trạng thái của tên đó như thế nào, trạng thái bây giờ của Diệp Sàn không tốt lắm. Thứ tà ám đó thật sự lợi hại, lấy tu vi của hắn hoàn toàn không phải đối thủ, hơn nữa hắn cũng không nghĩ tới, làm thế lại lấy ra được thiên lôi?
Chẳng lẽ thời điểm hắn lịch kiếp, thiên lôi phá hư thân thể hắn không nói, còn phá tan hồn phách rồi cùng đưa tới đây?
Kia cảm tình hảo, vậy hẳn là Thiên Đạo ưu ái cho hắn rồi.
Diệp Sàn thiếu chút nữa bị đãi ngộ cấp này làm cho bật cười, tức giận trở về, lại bỗng dưng dừng chân, hô hấp hơi rùng mình.
Dưới cây hoè có nhiều thêm một người.
Người kia Diệp Sàn trước nay chưa từng gặp qua, bộ dáng xa lạ, hơi thở lại rất quen thuộc, vừa đúng là thứ tà ám vừa rồi.
Khuôn mặt y anh tuấn, mặt mày sắc bén, vẻ mặt khiến người tim đập nhanh nhưng lại trông xa cách đạm mạc, tóc rất dài, như thác nước đen chảy xuống tận eo. Mà những vùng lộ ra ở cổ, cánh tay cùng mắt cá chân còn khắc hoạ hình bùa chú nhỏ vụn, cực kỳ giống mấy hình xăm phô trương dữ tợn, lại thêm vài phần quỷ lệ cùng sắc bén.
Nói ngắn gọn, chính là rất tuấn tú, soái đến kinh tâm động phách, Diệp Sàn nhiều năm rồi lần đầu gặp qua thứ tà ám đẹp trai như vậy.
Quan trọng nhất chính là, đồ y đang mặc chính là quần áo Diệp Sàn.
Diệp Sàn nhìn chằm chằm y chừng nửa phút.
Nhớ lại cảnh tượng hôm nay Tưởng ca đem quần áo mình treo cây hòe, lại tìm ở trong đầu mấy lời thoại siêu kinh điển trong phim truyền hình xem trước đây, tâm tình Diệp Sàn thật sự quá phức tạp, phức tạp đến độ bỏ qua đề phòng với tà ám, quên luôn tự hỏi tà ám vì cái gì ăn một quả thiên lôi của mình rồi còn chưa chết.
Nói như thế nào đây. Hiện tại hẳn phải nói một câu gì nhỉ?
Nói...... Nói mi thật giỏi sao?
Mi vì cái gì dám mặc đồ của Diệp Sàn ta hả!!!
Sự thật chứng minh, tà ám không chỉ muốn mặc quần áo hắn, còn muốn ngủ trên giường của hắn.
Y đối với việc hai người vừa đánh nhau kịch liệt cũng không có ý kiến gì, đạm mạc liếc mắt nhìn Diệp Sàn một cái, không mở miệng nói tiếng nào, xoay người như ngựa quen đường cũ mà đi vào phòng Diệp Sàn, trực tiếp lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, liền mạch lưu loát, không có nửa điểm khách khí.
Diệp Sàn vội vàng theo phía sau, cản đều cản không được, trơ mắt nhìn đại soái ca cứ vậy mà ngủ trên giường mình, không thể tin được.
Không phải, từ từ đã nào!!!
Rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?
Được lắm, hắn thừa nhận mình đúng là đánh không lại tên tà ám này, nhưng bá chiếm giường của hắn là có ý gì? Hắn không cần ngủ sao? Dù sao cả đời này Diệp Sàn tuyệt đối sẽ không cùng tà ám ngủ chung một giường, tuyệt đối không có khả năng!
Diệp Sàn giận dỗi đứng cạnh mép giường ba phút.
Đại soái ca nằm ở trên đó một lúc cũng không có động tĩnh, chỉ để lại khuôn mặt tuyệt mũ đang say giấc ngủ.
Diệp Sàn đứng được có ba phút đã nghĩ vô số lần bằng không hiện tại giết quách tên đó đi, tuy rằng y ăn thiên lôi vẫn không chết, thoạt nhìn hẳn là cũng bị trọng thương rồi, bằng không chỉ với cái cơ thể gầy yếu này của hắn, cũng không đến mức chỉ đánh ngang tay, đánh lén hẳn là có cơ hội, đương nhiên khả năng cao có thể bị phản sát, đến lúc đó bản thân hắn thật sự tiêu luôn.
Diệp Sàn hít một hơi thật sâu.
A a a a a!
Con mẹ nó! Ngủ thì ngủ! Hôm nay hắn ngủ cùng tên tàm ám này là được chứ gì?
Bá chiếm giường hắn đúng không! Hắn muốn xem xem ai bá đạo hơn!
Diệp Sàn trong lòng một hoành, trực tiếp ném mình lên giường, liền ngủ bên cạnh đại soái ca, trên người đại soái ca còn mang theo mùi hương hoa hoè, nói thật có chút dễ ngửi. Nhưng ban nãy đánh một trận thật sự quá mệt mỏi, thân thể căn bản không chịu nổi, lúc này toàn thân đau nhức như nứt xương, hoàn toàn không có tâm tư đi thưởng thức hương thơm gì, hôn hôn trầm trầm liền ngủ mất.
Trong phòng nhất thời vô cùng yên tĩnh.
Hai cái người vừa mới đánh đến ngươi chết ta sống hiện tại lại nằm chung một chỗ, hô hấp đều đều.
Bất tri bất giác màn đêm dần xuống, tư thế ngủ của Diệp Sàn không tốt lắm, tới nửa đêm một chân đem tà ám đá tỉnh.
Tạ Đông Xuất chợt trợn mắt, mặt mày sắc bén lạnh lẽo, tựa như lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ.
Mới vừa rồi, y thấy một mảnh địa ngục quỷ khóc sói gào.
Con đường phía trước nhìn sâu không thấy điểm cuối, hai sườn là Tu La u màu tím cùng lục dữ tợn, miêu tả sinh động, phảng phất như muốn đem người xé nát, mà y đi dọc theo con đường tiến lên phía trước, trên vai đè nặng trọng lượng ngàn người, bước đi duy gian, mỗi một bước cơ hồ muốn đem con đường nghiền nát, xong lại có một ác ma gào khóc bò ra.
Chỉ trong một cái chớp mắt, địa ngục Tu La tan biến, lọt vào trong tầm mắt chỉ có một mảnh đen nhánh.
...... Lại tới nữa.
Những gì Tạ Đông Xuất nhìn thấy với người thường nhìn thấy chưa bao giờ giống nhau.
Trên thực tế bởi vì lực lượng áp chế, ngũ cảm y mất hết, không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy âm thanh nào, không thể ngửi, cũng không thể nói, hiện tại thứ duy nhất y có thể cảm nhận được cũng chỉ có một sợi tử khí bên người, còn có hơi thở của một người bản thân đã đánh đâu.
Nghĩ tới đây, y xoay đầu qua, vừa lúc nhìn thấy thiếu niên trên người mang hơi thở quen thuộc, còn có trái tim đỏ tươi đang đập từng hồi.
Không biết đã nhìn bao lâu, thần kinh căng chặt rốt cuộc cũng chậm rãi lơi lỏng, như con thú bị hoang rốt cục cũng tìm được nơi trú ẩn an toàn,y sờ soạng cầm lấy bàn tay Diệp Sàn, nhẹ nhàng đặt lên trên trán mình.
Một lần nữa nhắm mắt, dường như mạch máu trong cơ thể không lúc nào không kịch liệt rốt cuộc cũng thể thở dốc một lát.
Thời điểm Diệp Sàn tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới thời điểm mình đả toạ thế nào lại ngủ quên mất, mơ mơ màng màng trợn mắt, phát hiện ngày mặt trời đã lên cao, hồi thần một lúc lâu, ký ức tối hôm qua mới chậm rãi quay lại, hình như tối qua hắn ngủ cùng giường với tên tà ám.
Theo bản năng hướng mắt nhìn bên cạnh, bỗng nhiên giật mình một cái, nháy mắt thanh tỉnh!
Từ từ! Tên tà ám đi đâu rồi?
Xong rồi.
Người này muốn giết người diệt khẩu!
Kỳ thật mà nói, thời điểm Hà Phảng nói Diệp Sàn sẽ đánh người hắn tin, lại không định nghĩa được bên trong câu nói khoa trương tới chừng nào. Nhưng giờ phút này, cổ cảm giác áp bách cùng sợ hãi kia chắc chắn không lừa người, sau khi chính mắt chứng kiến, lời nói cùng nước bọt lăn trên đầu lưỡi không biết bao nhiêu lần, lại không biết vì sao nửa từ cũng không phun ra được.
Không biết qua bao lâu, hắn mới bỗng dưng bật thốt lên: "Không không! Cái gì cũng không nhìn thấy!"
"Không có?" Diệp Sàn nhíu mày, trong giọng nói mang theo tia hoài nghi.
Thương Đỗ Hành đều sắp bị doạ đến mắc bệnh tim, liều mạng lắc đầu: "Không không không! Tuyệt đối không nhìn thấy!"
Diệp Sàn không nói tin, cũng không nói không tin, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm khuôn mặt Thương Đỗ Hành một lát, thẳng đến khi xác định chắc chắn rằng người kia không nói dối, lúc này mới không tiếp tục tra hỏi, nhẹ nhàng thở ra.
Hắn thậm chí còn muốn đưa tay lên che mặt! Không để ai nhìn thấy được.
Mất mặt quá! Sao lại mất mặt như vậy chứ!
Tuy rằng nói kêu ba ba chỉ là tạm thời lúc yếu thế để sau đó phản kháng, nhưng này cũng là gọi đến quá khuất nhục, quả thực là giết chết lòng kiêu hãnh của hắn! Dù bất luận như thế nào, Diệp Sàn tuyệt đối không cho phép có người thứ ba biết!
Hắn chậm rãi đem nhánh cây buông xuống, hơi bình phục cảm xúc, nói: "Hành...... Thương Đỗ Hành Thương tổng đúng không."
Thương Đỗ Hành:!!
Thương Đỗ Hành che miệng mũi, khó tin mở to hai mắt.
Trời ơi!! Thần tiên còn biết tên của hắn!
"Tôi đúng là có tìm anh." Diệp Sàn thay đổi trạng thái đến rất nhanh, ngó đầu nhìn ra ngoài cửa, nói: "Hà Phảng không đến sao?"
Thương Đỗ Hành: "......"
Thương Đỗ Hành vừa mới bị dọa không nhẹ, đến bây giờ trái tim vẫn còn đang kinh hoàng. Huống chi ngày thường hắn cũng thường đến đạo quán dâng hương, đối với giới tu đạo quả thực có chút hiểu biết, nhìn đến trường hợp chấn động ban nãy càng khó có thể tin, không khỏi vô thức đắm chìm trong cảm xúc ấy, nhất thời quên đáp lại.
"Không tới cũng đúng." Diệp Sàn nói ngắn gọn: "Tay tôi bị gãy anh cũng biết nhỉ?"
Thương Đỗ Hành:!!
Hắn khiếp sợ nhìn Diệp Sàn người nhỏ tay nhỏ kia, trong lòng liên tục "Đậu má", bật thốt lên nói: "Thần tiên đạo pháp thật là quá cao thâm!"
Tay bị gãy còn có thể như vậy làm rung chuyển trời đất!
Còn mẹ nó nhìn còn hoàn toàn không nhìn ra được là gãy tay!!!
Diệp Sàn: "......"
Diệp Sàn mệt tâm không hiểu nổi: "Không phải, tôi không phải gãy tay thật......"
Hà Phảng chờ ở ngoài cửa có chút lo âu.
Kỳ thật Thương Đỗ Hành mới vừa đi vào gã liền thấy hối hận.
Gã cảm thấy bản thân đúng là có chút đắc ý vênh váo, thời điểm Diệp Sàn đánh mình có bao nhiêu phản nhân loại rõ như ban ngày, thế nhưng mới nửa ngày chưa gặp hắn gã liền quên mất luôn chuyện này. Có thể nháy mắt làm người bay ra vô cùng xa, còn trực tiếp huỷ đi bức tường nhà, nói không chừng chính là tập cái yêu thuật gì đó, nếu Thương tổng đi vào bị thương thì làm sao bây giờ?
Những ngày tới gã phải sống làm sao đây?
Chính vào lúc đang nghĩ lung tung, bầu trời đột nhiên nện xuống tia sấm sét, sợ tới mức Hà Phảng run lên một cái, mặt mũi trắng bệch.
Chúa ơi! Thật sự không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ!
Hà Phảng vừa sợ vừa lo, loanh quanh tại chỗ hồi lâu, cuối cùng dậm chân, cắn răng chạy vào biệt thự, còn chưa chạy được bao bước đã thấy được hai người đang đứng nói chuyện ở tiền viện kia, thoạt nhìn không giống như đánh nhau, không khí ngược lại còn có chút thân thiện quỷ dị, như thể cả hai đang muốn ra ngoài, Diệp Sàn đi phía trước, mà Thương Đỗ Hành ở phía sau chôn đầu cung kính tiễn người.
Diệp Sàn vừa đi vừa cười như phần mềm của app trò chuyện, "Thương tổng, căn nhà này có quỷ, ngài cũng biết nhỉ."
Trong biệt thự có một trận pháp, ngoại trừ thiên lôi không hiểu sao Diệp Sàn dùng được, các đồ vật khác đều có thể nhìn thấy rõ ràng, Diệp Sàn không biết Thương Đỗ Hành không sợ chết chạy tới đây tột cùng thấy được nhiều hay ít, nhưng nhìn bộ dáng tinh thần không tập trung này của anh ta, cũng không thích hợp để nói điều kiện, nên trước tiên cũng chỉ đem tình hình của hắn nói trước, tính toán hôm khác lại cùng nói chuyện.
Chỉ là trước khi đi, hắn vẫn nhiều lần dặn dò Thương Đỗ Hành phải bảo mật, sợ hắn không nhớ được.
Mặc kệ nhìn thấy cái gì, đều là gặp quỷ!
Dù sao cùng Diệp Sàn không có quan hệ gì sất!
Hà Phảng đứng xa xa, căn bản không kích phát đến trận pháp trong nhà, tự nhiên không biết bên trong đã xảy ra cái gì, vừa nghe lời này, nhất thời tức giận lớn tiếng: "Cái gì mà gặp quỷ chứ! Diệp Sàn cậu đừng có mà ở đây giả thần giả quỷ, có chuyện gì cứ tìm tới tôi đây này!"
Thương Đỗ Hành hốt hoảng đáp: "Biết, biết......"
Hà Phảng: "......"
Hà Phảng càng thêm tức giận, lại lần nữa mắng: "Diệp Sàn! Mày rốt cuộc đã làm cái gì......"
"Câm miệng." Lời còn chưa dứt, Thương Đỗ Hành đã trở nên nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Không được vô lễ với đạo trưởng!"
Hà Phảng:??
Gã khó tin nhìn Thương Đỗ Hành, cảm giác chính mình giống như đang nằm mơ.
Chẳng lẽ kim chủ nhà gã điên rồi??!
Mặc kệ Thương Đỗ Hành có điên hay không, dù sao Hà Phảng hiện tại chính là muốn điên rồi.
Gã càng chắc chắn Diệp Sàn đã học cái yêu thuật gì, theo bản năng muốn báo cảnh sát. Nhưng lại sợ có cảnh sát truy nguyên nhân, đem chân tướng sự tình hai người bọn họ ra ánh sáng, sốt ruột đến nóng giận, khóe miệng thiếu chút nữa muốn sùi bọt!
Trên đường trở về, gã an tĩnh ngồi trên ghế điều khiển, sắc mặt nặng nề nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng ý niệm hỗn loạn.
Chậc, dù sao gã cũng đã nhìn ra, Thương tổng bị Diệp Sàn làm mê hoặc, thoạt nhìn chính là không dựa vào được nữa rồi.
Nhưng bản thân gã không muốn cứ như vậy mà chịu thua, hắn bị Diệp Sàn ép lâu lắm rồi, từ lúc bắt đầu ý thức được đã so chiều cao, rồi lại so tính tình; đọc sách lại so thành tích, so sự nổi tiếng; thật vất vả so với hắn xuất đạo sớm hơn một chút, muốn mượn chuyện này thoát khỏi cái bóng ma của hắn, nhưng chương trình mới ghi tới kỳ thứ ba, hắn liền có xu thế đuổi kịp và vượt qua chính mình, nhưng rõ ràng gã mới là lưu lượng chứ!
Hắn rốt cuộc dựa vào cái gì? Bằng việc hắn có gương mặt kia, bằng việc hắn ngoan ngoãn hiểu chuyện, bằng việc hắn có thiên phú?
Vì cái gì gã không có thiên phú như vậy, vì cái gì gã mờ nhạt không có ánh sáng?
Hà Phảng hít một hơi thật sâu, khắc sâu cảm giác này vào tim, hiện tại đã thành bộ dáng vặn vẹo đến không nhận ra.
Cho dù như thế, gã cũng tuyệt đối không thu tay lại. Thương Đỗ Hành giúp không được gì cũng không sao, gã luôn có biện pháp chặt đứt đường lui của Diệp Sàn, làm hắn đời này đều không bao giờ đứng dậy được.
Lamborghini đi từ đâu đến, hiện tại liền cứ như vậy mà trở về.
Diệp Sàn nghĩ tới nghĩ lui, diễn lại hành vi vừa rồi, cảm thấy chính mình phát huy không tốt lắm, lẽ ra nên lấy số điện thoại của Thương Đỗ Hành.
Bất quá quả thực hôm nay vẫn chưa đúng lúc, trước không nói trạng thái của tên đó như thế nào, trạng thái bây giờ của Diệp Sàn không tốt lắm. Thứ tà ám đó thật sự lợi hại, lấy tu vi của hắn hoàn toàn không phải đối thủ, hơn nữa hắn cũng không nghĩ tới, làm thế lại lấy ra được thiên lôi?
Chẳng lẽ thời điểm hắn lịch kiếp, thiên lôi phá hư thân thể hắn không nói, còn phá tan hồn phách rồi cùng đưa tới đây?
Kia cảm tình hảo, vậy hẳn là Thiên Đạo ưu ái cho hắn rồi.
Diệp Sàn thiếu chút nữa bị đãi ngộ cấp này làm cho bật cười, tức giận trở về, lại bỗng dưng dừng chân, hô hấp hơi rùng mình.
Dưới cây hoè có nhiều thêm một người.
Người kia Diệp Sàn trước nay chưa từng gặp qua, bộ dáng xa lạ, hơi thở lại rất quen thuộc, vừa đúng là thứ tà ám vừa rồi.
Khuôn mặt y anh tuấn, mặt mày sắc bén, vẻ mặt khiến người tim đập nhanh nhưng lại trông xa cách đạm mạc, tóc rất dài, như thác nước đen chảy xuống tận eo. Mà những vùng lộ ra ở cổ, cánh tay cùng mắt cá chân còn khắc hoạ hình bùa chú nhỏ vụn, cực kỳ giống mấy hình xăm phô trương dữ tợn, lại thêm vài phần quỷ lệ cùng sắc bén.
Nói ngắn gọn, chính là rất tuấn tú, soái đến kinh tâm động phách, Diệp Sàn nhiều năm rồi lần đầu gặp qua thứ tà ám đẹp trai như vậy.
Quan trọng nhất chính là, đồ y đang mặc chính là quần áo Diệp Sàn.
Diệp Sàn nhìn chằm chằm y chừng nửa phút.
Nhớ lại cảnh tượng hôm nay Tưởng ca đem quần áo mình treo cây hòe, lại tìm ở trong đầu mấy lời thoại siêu kinh điển trong phim truyền hình xem trước đây, tâm tình Diệp Sàn thật sự quá phức tạp, phức tạp đến độ bỏ qua đề phòng với tà ám, quên luôn tự hỏi tà ám vì cái gì ăn một quả thiên lôi của mình rồi còn chưa chết.
Nói như thế nào đây. Hiện tại hẳn phải nói một câu gì nhỉ?
Nói...... Nói mi thật giỏi sao?
Mi vì cái gì dám mặc đồ của Diệp Sàn ta hả!!!
Sự thật chứng minh, tà ám không chỉ muốn mặc quần áo hắn, còn muốn ngủ trên giường của hắn.
Y đối với việc hai người vừa đánh nhau kịch liệt cũng không có ý kiến gì, đạm mạc liếc mắt nhìn Diệp Sàn một cái, không mở miệng nói tiếng nào, xoay người như ngựa quen đường cũ mà đi vào phòng Diệp Sàn, trực tiếp lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, liền mạch lưu loát, không có nửa điểm khách khí.
Diệp Sàn vội vàng theo phía sau, cản đều cản không được, trơ mắt nhìn đại soái ca cứ vậy mà ngủ trên giường mình, không thể tin được.
Không phải, từ từ đã nào!!!
Rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?
Được lắm, hắn thừa nhận mình đúng là đánh không lại tên tà ám này, nhưng bá chiếm giường của hắn là có ý gì? Hắn không cần ngủ sao? Dù sao cả đời này Diệp Sàn tuyệt đối sẽ không cùng tà ám ngủ chung một giường, tuyệt đối không có khả năng!
Diệp Sàn giận dỗi đứng cạnh mép giường ba phút.
Đại soái ca nằm ở trên đó một lúc cũng không có động tĩnh, chỉ để lại khuôn mặt tuyệt mũ đang say giấc ngủ.
Diệp Sàn đứng được có ba phút đã nghĩ vô số lần bằng không hiện tại giết quách tên đó đi, tuy rằng y ăn thiên lôi vẫn không chết, thoạt nhìn hẳn là cũng bị trọng thương rồi, bằng không chỉ với cái cơ thể gầy yếu này của hắn, cũng không đến mức chỉ đánh ngang tay, đánh lén hẳn là có cơ hội, đương nhiên khả năng cao có thể bị phản sát, đến lúc đó bản thân hắn thật sự tiêu luôn.
Diệp Sàn hít một hơi thật sâu.
A a a a a!
Con mẹ nó! Ngủ thì ngủ! Hôm nay hắn ngủ cùng tên tàm ám này là được chứ gì?
Bá chiếm giường hắn đúng không! Hắn muốn xem xem ai bá đạo hơn!
Diệp Sàn trong lòng một hoành, trực tiếp ném mình lên giường, liền ngủ bên cạnh đại soái ca, trên người đại soái ca còn mang theo mùi hương hoa hoè, nói thật có chút dễ ngửi. Nhưng ban nãy đánh một trận thật sự quá mệt mỏi, thân thể căn bản không chịu nổi, lúc này toàn thân đau nhức như nứt xương, hoàn toàn không có tâm tư đi thưởng thức hương thơm gì, hôn hôn trầm trầm liền ngủ mất.
Trong phòng nhất thời vô cùng yên tĩnh.
Hai cái người vừa mới đánh đến ngươi chết ta sống hiện tại lại nằm chung một chỗ, hô hấp đều đều.
Bất tri bất giác màn đêm dần xuống, tư thế ngủ của Diệp Sàn không tốt lắm, tới nửa đêm một chân đem tà ám đá tỉnh.
Tạ Đông Xuất chợt trợn mắt, mặt mày sắc bén lạnh lẽo, tựa như lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ.
Mới vừa rồi, y thấy một mảnh địa ngục quỷ khóc sói gào.
Con đường phía trước nhìn sâu không thấy điểm cuối, hai sườn là Tu La u màu tím cùng lục dữ tợn, miêu tả sinh động, phảng phất như muốn đem người xé nát, mà y đi dọc theo con đường tiến lên phía trước, trên vai đè nặng trọng lượng ngàn người, bước đi duy gian, mỗi một bước cơ hồ muốn đem con đường nghiền nát, xong lại có một ác ma gào khóc bò ra.
Chỉ trong một cái chớp mắt, địa ngục Tu La tan biến, lọt vào trong tầm mắt chỉ có một mảnh đen nhánh.
...... Lại tới nữa.
Những gì Tạ Đông Xuất nhìn thấy với người thường nhìn thấy chưa bao giờ giống nhau.
Trên thực tế bởi vì lực lượng áp chế, ngũ cảm y mất hết, không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy âm thanh nào, không thể ngửi, cũng không thể nói, hiện tại thứ duy nhất y có thể cảm nhận được cũng chỉ có một sợi tử khí bên người, còn có hơi thở của một người bản thân đã đánh đâu.
Nghĩ tới đây, y xoay đầu qua, vừa lúc nhìn thấy thiếu niên trên người mang hơi thở quen thuộc, còn có trái tim đỏ tươi đang đập từng hồi.
Không biết đã nhìn bao lâu, thần kinh căng chặt rốt cuộc cũng chậm rãi lơi lỏng, như con thú bị hoang rốt cục cũng tìm được nơi trú ẩn an toàn,y sờ soạng cầm lấy bàn tay Diệp Sàn, nhẹ nhàng đặt lên trên trán mình.
Một lần nữa nhắm mắt, dường như mạch máu trong cơ thể không lúc nào không kịch liệt rốt cuộc cũng thể thở dốc một lát.
Thời điểm Diệp Sàn tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới thời điểm mình đả toạ thế nào lại ngủ quên mất, mơ mơ màng màng trợn mắt, phát hiện ngày mặt trời đã lên cao, hồi thần một lúc lâu, ký ức tối hôm qua mới chậm rãi quay lại, hình như tối qua hắn ngủ cùng giường với tên tà ám.
Theo bản năng hướng mắt nhìn bên cạnh, bỗng nhiên giật mình một cái, nháy mắt thanh tỉnh!
Từ từ! Tên tà ám đi đâu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất