Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Giải Mã
Chương 260: Thâm Lam
"Anh nhận ra ta sao?" Nhậm Dật Phi mở miệng cứng nhắc, cố gắng dùng tuyến âm thanh tà vật để bắt chước giọng nói con người.
Salman vươn bàn tay ra, một vật nho nhỏ ánh kim có hình dạng quả cầu bay tới. Nó cẩn thận chạm vào Nhậm Dật Phi, sau đó lại sợ đến mức rụt người về sau, lông chim nhỏ run rẩy kêu chíp chíp.
Nhóc con thư viện vũ trụ.
Lúc này Nhậm Dật Phi mới phát hiện xung quanh Salman là ánh sao nhàn nhạt bao phủ, chúng nó là ánh sáng trí tuệ rơi xuống từ quả cầu nhỏ ánh kim.
"Thì ra là vậy, vì có nó giữ lại lý trí của Salman, cho nên anh ấy mới không bị ảnh hưởng từ mình quá nhiều." Nhậm Dật Phi suy nghĩ.
Salman đã chú ý thấy những thứ khác biệt trên người Nhậm Dật Phi, nhưng mà hắn vẫn ôm chặt người nọ không buông, sợ rằng chỉ cần mình lơ là một chút, A Phi sẽ lập tức biến mất: "Khi sao chép hệ thống thành hình, nó vẫn còn giữ lại mối liên kết đặc thù với cơ thể anh. Ban đầu anh không rõ lắm, lúc được cứu thì mới biết được, cho nên liền chạy đi tìm em."
Hóa ra từ trước đến nay, Nhậm Dật Phi chưa bao giờ nỗ lực một mình, Salman vẫn luôn cố gắng hết sức để tới gần hắn.
"Đương nhiên." Salman nhấn mạnh lần nữa, "Quan trọng nhất là vì anh yêu em, vậy nên mới có sự tâm linh tương thông giữa những người yêu nhau."
Nhậm Dật Phi "..."
Tâm linh tương thông ở đâu chưa thấy, chỉ thấy da mặt anh rất dày.
Nhậm Dật Phi âm thầm ghét bỏ, có điều gò má lạnh băng lại toát ra làn sương màu mây, cả người hắn nhu hòa hơn không ít.
Lúc trước bộ dáng Nhậm Dật Phi tìm người phát điên lên bao nhiêu thì bây giờ hắn bỗng rụt rè hơn bấy nhiêu. Nhậm Dật Phi cố xây dựng hình tượng lãnh đạm "mình chỉ tùy ý đi tìm", trong lòng còn cân nhắc: Trông anh ấy chủ động thế kia, vậy kịch bản đánh gãy chân rồi nhốt phòng tối, còn có kịch bản cắn nuốt dung hòa linh tinh, hình như đều không sắp xếp được.
Cũng không rõ vì sao, Nhậm Dật Phi hơi cảm thấy tiếc nuối. Hắn không biết linh hồn khi Salman bị mình cắn nuốt sẽ có mùi vị bánh ngọt không.
"Khụ khụ." Hoang Vu Chi Giác lên tiếng quấy rầy.
"Cậu cũng thấy đó, Salman đã hoàn toàn tử vong, linh hồn tử vong có trong hồ sơ đăng ký rồi. Cho dù cậu mang người đi thì cậu ta cũng chỉ tồn tại bằng trạng thái u hồn."
Hoang Vu Chi Giác vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng, nó vẫn muốn khuyên hắn tỉnh táo một chút rồi buông tha Salman. Không có người này thì sẽ có người khác, dù gì bọn họ đều là sự tồn tại bất tử, Nhậm Dật Phi còn lo lắng cái gì?
Dĩ nhiên Nhậm Dật Phi biết hiện tại Salman là trạng thái u hồn. Nếu không có quả cầu nhỏ che chở thì chỉ sợ gió nhẹ thổi qua, linh hồn Salman sẽ phải nát tan. Với bộ dáng thế này, có lẽ anh ấy không thể nào trở về Hoang Vu Chi Giác.
Chẳng qua cứ thả người đi vậy sao?
"Quan Nguyệt, anh có nguyện ý trở thành người nhà của ta không."
Nhậm Dật Phi cắn nuốt hệ thống đại ác nhân đã rất nhiều năm, nhưng mà hắn chưa từng nghĩ tới chuyện phát triển bất kỳ giáo pháp phi pháp nào, cũng như chuyện sắp xếp họ hàng thân thích. Đây là lần đầu tiên Nhậm Dật Phi mời gọi một người.
Không may Salman cũng là kiểu người thích tự do, nếu trở thành người nhà Nhậm Dật Phi thì sẽ đồng nghĩa với việc trói buộc ở một chỗ cùng hắn, không biết anh ấy có suy nghĩ gì nữa.
Giả sử Salman không chấp nhận, Nhậm Dật Phi vẫn nên đánh gãy chân rồi nhốt người lại thôi.
"Người nhà?" Ánh sáng linh hồn Salman chú ý hai từ đó.
Người nhà có nghĩa là gia quyến, có nghĩa là họ hàng, cũng có nghĩa vợ chồng.
Vợ, vợ chồng?!
Nửa gương mặt Salman lập tức đỏ bừng. Hắn ho khan một tiếng, đứng sờ người nửa ngày cũng không lấy ra nhẫn, vì vậy tiện tay mượn quả cầu nhỏ làm hoa dâng Phật, vừa nâng nó lên vừa quỳ một gối xuống: "Anh nguyện ý."
Nhậm Dật Phi: "..."
Quả cầu nhỏ: "..."
Hoang Vu Chi Giác: "... Chẳng trách."
Đột nhiên Nhậm Dật Phi hơi hối hận, nói không chừng người bị trói chặt trong khế ước này là hắn thì có.
Có điều nam tử hán đại trượng phu, lời nói ra không thể nào nuốt lại, đã là con đường do mình lựa chọn thì có khóc lóc cũng phải cố đi hết. Nhậm Dật Phi hứa: "Ta chọn anh, anh cũng chọn ta. Từ đây về sau, chúng ta là duy nhất của nhau."
Xung quanh không có gió song áo choàng đen vẫn lay động nhẹ nhàng. Gương mặt Nhậm Dật Phi tái nhợt, chỉ có đôi mắt đỏ tươi đang thiêu đốt mạnh mẽ.
Salman ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hắn liền nhìn thấy thứ gì đó giống hệt như lốc xoáy, cuối cùng hắn mất đi tri giác.
Lúc tỉnh lại, Salman phát hiện mình đang ở trong con đường dài huyền ảo. Nó được dựng nên bởi vô số mảnh nhỏ ký ức suốt cuộc đời Salman. Từng mảnh nhỏ gắn liền với nhau và xoay vòng tròn, hình thành hành lang dài không thấy điểm cuối.
Salman đứng bên trong, hắn nhớ lại quá khứ ở Hoang Vu Chi Giác, không khác nào bắt đầu đi qua từng đoạn đường một lượt. Salman hơi choáng váng đầu óc, hắn không nhớ nổi bản thân đang ở đâu, hiện tại đang làm gì.
"Anh có nguyện ý không?" Giữa thế giới hỗn loạn, một âm thanh vang lên bên tai hắn.
Đầu óc mơ hồ hơi tỉnh táo đôi chút, Salman xoay người. Hắn trông thấy A Phi đeo mặt nạ xương trắng: "Trở thành người nhà của ta, trở thành quái vật bất tử bất diệt giống ta. Những thứ trước đây đều không còn quan hệ gì với anh."
"Anh chưa từng lưu luyến quá khứ." Salman mỉm cười bước tới. Nơi hắn đi qua, từng mảnh nhỏ ký ức tạo thành cuộc đời Salman lập tức vụn vỡ, để lộ bóng tối nặng nề trơ trọi.
Trước mắt Salman là sự lựa chọn của hắn, sau lưng chỉ còn đêm đen vô biên, Salman lại bật cười vui vẻ.
"Đúng là lời cầu hôn ban nãy thật không đủ thành ý." Salman mở miệng, hắn trịnh trọng quỳ một gối xuống đất rồi vươn tay nâng nhẹ ngón tay Nhậm Dật Phi, tay còn lại đặt ở trước ngực mình, "Tên của anh là Lâm Quan Nguyệt, nghề nghiệp thương nhân, không có sở thích xấu, biết làm tất cả công việc nhà, vẫn đang học nấu ăn. Không biết anh có được vinh hạnh trở thành người nhà tương lai của em, dành cả cuộc đời mình cho em không?"
Đôi mắt Salman chứa ánh sáng sao trời, khóe miệng ngậm mật ngọt, hệt như dòng suối mát lạnh đổ xuống từ núi sâu.
"Vâng." Nhậm Dật Phi trở tay nắm lấy ngón tay hắn.
Văn tự màu đen thoát khỏi đôi mắt Nhậm Dật Phi, tựa sao sáng rơi xung quanh hai người.
Toàn bộ hành lang ký ức dài đã biến mất không thấy, chỉ còn lại vũ trụ và trời sao vô tận. Ánh sáng sao trời bị thu hút, hết tia sáng này đến tia sáng khác rơi xuống người bọn họ.
Ánh sáng kết hợp tạo thành một khế ước đặc thù. Bức khế ước không thể đọc hiểu đó bị phong ấn tại mắt trái Nhậm Dật Phi, liên quan tới một phần linh hồn của Salman.
Sau khi kế ước thành lập, linh hồn nhạt nhòa của Salman lại lần nữa khôi phục về thực thể. Hắn cảm nhận được bản thân và A Phi có một mối liên kết vô cùng kỳ diệu.
Không biết hình dung như thế nào, giống như Salman càng tới gần em ấy.
Hắn cẩn thận vươn tay chạm vào mắt trái Nhậm Dật Phi: "Đúng là thần kỳ."
"Còn thần kỳ hơn nữa, anh có thể dọn vào." Nhậm Dật Phi nghiêm túc đáp lời. Mắt trái của hắn chính là một không gian thu nhỏ. Đừng nói một người vào, ngay cả một thành phố cũng dọn vào ở được. Chẳng qua bên trong không hề có mặt trời, thực vật cũng không thể sinh trưởng bình thường theo quy luật, vậy nên khá phiền phức.
"Vào ở?" Salman lặp lại lời đối phương, "Trong mắt em."
Nhậm Dật Phi gật gật đầu.
Người khác đều nói ví von "tình nhân trong mắt mình", gặp hắn rồi mới biết hóa ra tình nhân thật sự ở trong mắt.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Nhậm Dật Phi, Salman chợt có cảm giác "người yêu tôi là Boss". Cho nên hắn là... Cô vợ nhỏ sao?
Salman bị suy nghĩ bất thình lình của mình dọa sợ. Sau đó hắn cảm thấy, có thể vào ánh mắt người yêu là trải nghiệm diệu kỳ biết mấy? Không ngờ Salman lại nôn nóng thử xem.
Khế ước thành lập, Nhậm Dật Phi không còn phải lo lắng Hoang Vu Chi Giác động tay phá hủy. Hắn thoải mái mang Salman trở về thế giới phó bản, cuối cùng bình tĩnh nâng cằm nói chuyện với Hoang Vu Chi Giác: "Ồ, ngại quá đi Hoang Vu Chi Giác, ta vô tình xóa mất ấn ký của ngài rồi."
Hoang Vu Chi Giác cũng không muốn ăn bát cơm chó đó, nó quay sang một bên: "Cậu còn định tiếp tục với dáng vẻ này ư?"
"Có gì không được?"
"Cậu tiến vào Hoang Vu Chi Giác bằng thân phận con người. Nếu tiến vào bằng thân phận con người thì muốn rời đi, cậu phải vượt qua một màn kiểm tra cuối. Ngoại trừ cách này, bất kỳ cách rời đi nào khác cũng đều bị tính là tự mình trốn thoát. Đương nhiên, với thân phận của cậu thì không cần sợ gì, nhưng tóm lại sẽ rất phiền phức."
Hoang Vu Chi Giác cũng hận không thể tiễn ôn thần này đi. Có điều quy tắc chính là quy tắc, nếu Nhậm Dật Phi không chết ở Hoang Vu Chi Giác với thân phận con người được, hắn phải rời khỏi Hoang Vu Chi Giác đường đường chính chính bằng thân phận con người.
Về phần Salman... Aiz, đành mắt nhắm mắt mở mua một tặng một chứ biết sao giờ.
Hoang Vu Chi Giác thầm thở dài một tiếng. Giá mà biết trước kết cục như thế, nó ăn no rửng mỡ mới đi làm nhiều chuyện. Hao tổn bao tâm cơ, kết quả còn tiền mất tật mang.
Cũng may số lượng người chơi tử vong trong phó bản đã đủ, bốn thành viên Thập Đại tử vong, kế hoạch thanh trừng người chơi cấp cao hoàn thành thuận lợi.
Nhậm Dật Phi hiểu ý Hoang Vu Chi Giác. Hắn suy nghĩ một phen, cảm thấy vậy cũng được, thậm chí Nhậm Dật Phi còn có thể diễn kịch sảng khoái thêm một lần, sao lại không chấp nhận?
Quanh người hắn lóe lên ánh sáng, lần xuất hiện thứ hai là bộ dáng "Trương Chính Nguyên". Cổ tay Nhậm Dật Phi chỉ còn lại hai đoạn dây tơ hồng mạnh mẽ nối liền.
Mà bởi vì Salman nằm trong danh sách "nhân sĩ tử vong" đã đăng ký xong, cho nên hắn không thể xuất hiện với tư cách phó chủ nhiệm được nữa. Salman hiện ra bằng bộ dáng chính mình.
Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn trăng sáng, sau đó lại nhìn quanh một lượt.
Người ở xa thì không rảnh lo, song NPC vô tội trở thành quân cờ thì có thể cứu về. Hắn vươn tay điều chỉnh thời gian trong không gian bàn cờ, mãi tới khi tất cả NPC đều về lại chỗ cũ.
"Trở về hết đi." Mặc dù chỉ là NPC sinh thành từ phó bản nhưng lúc bọn họ đang đứng nơi này, bọn họ đều là con người có bạn bè thân thích.
Người tên Kỳ Minh kia tự xưng là con người, rốt cuộc còn không giống người bằng Nhậm Dật Phi.
Hắn điều chỉnh thời gian xong xuôi, nhóm NPC mặc đồ trắng đen lập tức biến mất vô tung vô ảnh giống hệt như lúc đến.
Trong bệnh viện.
"?!" Ngọc Diễn mơ thấy ác mộng nên giật mình bừng tỉnh. Cô nhìn sang, Triệu Nhị nằm bên cạnh đang say ngủ an ổn, sự bất an trong lòng liền chậm rãi vơi đi.
"Đúng là... Quá nhiều chuyện xảy ra ban ngày, chắc vì ban ngày mình suy nghĩ cái gì nên ban đêm mới mơ thấy cái đó."
Ngọc Diễn nhắm mắt lần nữa rồi yên tâm ngủ lại.
Lúc này, đám người chơi ở khu vực bên kia cũng phát hiện hơi thở tà linh đã biến mất hoàn toàn. Với tâm thế phú quý trong hiểm nguy, bọn họ vội vàng chạy tới ký túc xá.
Nhậm Dật Phi cảm nhận được bọn họ đang đến gần.
"Kết thúc tất cả thôi."
Hắn đi được vài bước thì bỗng sực nhớ ra chuyện gì. Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn về hướng phòng ngủ của nguyên chủ.
Trên ban công, bạn cùng phòng cũng đang nhìn nơi này, không biết đối phương đã đứng nhìn bao lâu. Thấy Nhậm Dật Phi quay lại nhìn mình, người nọ chỉ gật đầu, có lẽ đang chào hỏi.
Nhậm Dật Phi cũng gật đầu: "Tạm biệt."
Hắn tìm được "quỷ" thất hồn lạc phách ngồi cách đó không xa. Giống như những gì Nhậm Dật Phi suy đoán, quả thật đối phương chính là Dư Tuệ Quân.
Dư Tuệ Quân ngồi thẫn thờ dưới đất, bản thân còn đắm chìm trong dư chấn vừa rồi. Nhậm Dật Phi dứt khoát chỉ ra và xác nhận thân phận Dư Tuệ Quân, quyết không nhường cơ hội cho người khác.
Biểu tình Dư Tuệ Quân không khác nào cả nhà có tang, cô cảm thấy mình rất không cam lòng. Có lẽ toàn bộ thế giới đều muốn đối nghịch với Dư Tuệ Quân, ngay cả nằm mơ thôi cũng ngăn cản cô, không cho cô thực hiện nguyện vọng.
"Nguyện vọng của cậu là trở thành tư tế?" Nhậm Dật Phi hỏi.
Dư Tuệ Quân sửng sốt, vẻ mặt hơi ngẩn ra: "Không, tôi muốn... Trở thành nữ sinh."
Đây là nguyện vọng ban đầu của Dư Tuệ Quân, chẳng qua lúc sau cô không nhớ rõ nữa.
"Vậy không phải nguyện vọng của cậu đã thực hiện rồi sao?" Tuy chỉ có bảy ngày ngắn ngủi, người nọ cũng được sống trọn vẹn bằng thân phận con gái.
"Nhưng mà tôi muốn nhận nhiều hơn, tôi có thể đạt được nhiều hơn." Một thế giới rộng lớn đang hiện hữu ngay trước mắt thiếu nữ. Thậm chí cuối cùng, Dư Tuệ Quân cũng chọn vứt bỏ người yêu mình, kết quả cô mất hết mọi thứ.
Nhậm Dật Phi biến Dư Tuệ Quân đang chìm trong đau khổ thành thẻ bài, hắn nhìn sang Salman bên cạnh: "Chúng ta trở về nhé? Em muốn ăn thịt Đông Pha nửa nạc nửa mỡ, thịt Đông Pha được hầm với rượu hoa điêu ủ sẵn."
Salman cong khóe môi: "Được, chúng ta đi ăn thịt Đông Pha."
"Thỏ Đen, còn có... Salman?" Đúng lúc này, tập thể người chơi sống sót đồng thời đuổi kịp.
___
Tác giả có lời muốn nói: Dọn vào ở trong mắt trái.
Salman: Thế giới khum có ánh sáng, ha ha ha ha, sao nhìn giống phòng tối dữ dạ.
A Phi:... Thì nó tối thiệt mà=)))))))))))
Salman vươn bàn tay ra, một vật nho nhỏ ánh kim có hình dạng quả cầu bay tới. Nó cẩn thận chạm vào Nhậm Dật Phi, sau đó lại sợ đến mức rụt người về sau, lông chim nhỏ run rẩy kêu chíp chíp.
Nhóc con thư viện vũ trụ.
Lúc này Nhậm Dật Phi mới phát hiện xung quanh Salman là ánh sao nhàn nhạt bao phủ, chúng nó là ánh sáng trí tuệ rơi xuống từ quả cầu nhỏ ánh kim.
"Thì ra là vậy, vì có nó giữ lại lý trí của Salman, cho nên anh ấy mới không bị ảnh hưởng từ mình quá nhiều." Nhậm Dật Phi suy nghĩ.
Salman đã chú ý thấy những thứ khác biệt trên người Nhậm Dật Phi, nhưng mà hắn vẫn ôm chặt người nọ không buông, sợ rằng chỉ cần mình lơ là một chút, A Phi sẽ lập tức biến mất: "Khi sao chép hệ thống thành hình, nó vẫn còn giữ lại mối liên kết đặc thù với cơ thể anh. Ban đầu anh không rõ lắm, lúc được cứu thì mới biết được, cho nên liền chạy đi tìm em."
Hóa ra từ trước đến nay, Nhậm Dật Phi chưa bao giờ nỗ lực một mình, Salman vẫn luôn cố gắng hết sức để tới gần hắn.
"Đương nhiên." Salman nhấn mạnh lần nữa, "Quan trọng nhất là vì anh yêu em, vậy nên mới có sự tâm linh tương thông giữa những người yêu nhau."
Nhậm Dật Phi "..."
Tâm linh tương thông ở đâu chưa thấy, chỉ thấy da mặt anh rất dày.
Nhậm Dật Phi âm thầm ghét bỏ, có điều gò má lạnh băng lại toát ra làn sương màu mây, cả người hắn nhu hòa hơn không ít.
Lúc trước bộ dáng Nhậm Dật Phi tìm người phát điên lên bao nhiêu thì bây giờ hắn bỗng rụt rè hơn bấy nhiêu. Nhậm Dật Phi cố xây dựng hình tượng lãnh đạm "mình chỉ tùy ý đi tìm", trong lòng còn cân nhắc: Trông anh ấy chủ động thế kia, vậy kịch bản đánh gãy chân rồi nhốt phòng tối, còn có kịch bản cắn nuốt dung hòa linh tinh, hình như đều không sắp xếp được.
Cũng không rõ vì sao, Nhậm Dật Phi hơi cảm thấy tiếc nuối. Hắn không biết linh hồn khi Salman bị mình cắn nuốt sẽ có mùi vị bánh ngọt không.
"Khụ khụ." Hoang Vu Chi Giác lên tiếng quấy rầy.
"Cậu cũng thấy đó, Salman đã hoàn toàn tử vong, linh hồn tử vong có trong hồ sơ đăng ký rồi. Cho dù cậu mang người đi thì cậu ta cũng chỉ tồn tại bằng trạng thái u hồn."
Hoang Vu Chi Giác vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng, nó vẫn muốn khuyên hắn tỉnh táo một chút rồi buông tha Salman. Không có người này thì sẽ có người khác, dù gì bọn họ đều là sự tồn tại bất tử, Nhậm Dật Phi còn lo lắng cái gì?
Dĩ nhiên Nhậm Dật Phi biết hiện tại Salman là trạng thái u hồn. Nếu không có quả cầu nhỏ che chở thì chỉ sợ gió nhẹ thổi qua, linh hồn Salman sẽ phải nát tan. Với bộ dáng thế này, có lẽ anh ấy không thể nào trở về Hoang Vu Chi Giác.
Chẳng qua cứ thả người đi vậy sao?
"Quan Nguyệt, anh có nguyện ý trở thành người nhà của ta không."
Nhậm Dật Phi cắn nuốt hệ thống đại ác nhân đã rất nhiều năm, nhưng mà hắn chưa từng nghĩ tới chuyện phát triển bất kỳ giáo pháp phi pháp nào, cũng như chuyện sắp xếp họ hàng thân thích. Đây là lần đầu tiên Nhậm Dật Phi mời gọi một người.
Không may Salman cũng là kiểu người thích tự do, nếu trở thành người nhà Nhậm Dật Phi thì sẽ đồng nghĩa với việc trói buộc ở một chỗ cùng hắn, không biết anh ấy có suy nghĩ gì nữa.
Giả sử Salman không chấp nhận, Nhậm Dật Phi vẫn nên đánh gãy chân rồi nhốt người lại thôi.
"Người nhà?" Ánh sáng linh hồn Salman chú ý hai từ đó.
Người nhà có nghĩa là gia quyến, có nghĩa là họ hàng, cũng có nghĩa vợ chồng.
Vợ, vợ chồng?!
Nửa gương mặt Salman lập tức đỏ bừng. Hắn ho khan một tiếng, đứng sờ người nửa ngày cũng không lấy ra nhẫn, vì vậy tiện tay mượn quả cầu nhỏ làm hoa dâng Phật, vừa nâng nó lên vừa quỳ một gối xuống: "Anh nguyện ý."
Nhậm Dật Phi: "..."
Quả cầu nhỏ: "..."
Hoang Vu Chi Giác: "... Chẳng trách."
Đột nhiên Nhậm Dật Phi hơi hối hận, nói không chừng người bị trói chặt trong khế ước này là hắn thì có.
Có điều nam tử hán đại trượng phu, lời nói ra không thể nào nuốt lại, đã là con đường do mình lựa chọn thì có khóc lóc cũng phải cố đi hết. Nhậm Dật Phi hứa: "Ta chọn anh, anh cũng chọn ta. Từ đây về sau, chúng ta là duy nhất của nhau."
Xung quanh không có gió song áo choàng đen vẫn lay động nhẹ nhàng. Gương mặt Nhậm Dật Phi tái nhợt, chỉ có đôi mắt đỏ tươi đang thiêu đốt mạnh mẽ.
Salman ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hắn liền nhìn thấy thứ gì đó giống hệt như lốc xoáy, cuối cùng hắn mất đi tri giác.
Lúc tỉnh lại, Salman phát hiện mình đang ở trong con đường dài huyền ảo. Nó được dựng nên bởi vô số mảnh nhỏ ký ức suốt cuộc đời Salman. Từng mảnh nhỏ gắn liền với nhau và xoay vòng tròn, hình thành hành lang dài không thấy điểm cuối.
Salman đứng bên trong, hắn nhớ lại quá khứ ở Hoang Vu Chi Giác, không khác nào bắt đầu đi qua từng đoạn đường một lượt. Salman hơi choáng váng đầu óc, hắn không nhớ nổi bản thân đang ở đâu, hiện tại đang làm gì.
"Anh có nguyện ý không?" Giữa thế giới hỗn loạn, một âm thanh vang lên bên tai hắn.
Đầu óc mơ hồ hơi tỉnh táo đôi chút, Salman xoay người. Hắn trông thấy A Phi đeo mặt nạ xương trắng: "Trở thành người nhà của ta, trở thành quái vật bất tử bất diệt giống ta. Những thứ trước đây đều không còn quan hệ gì với anh."
"Anh chưa từng lưu luyến quá khứ." Salman mỉm cười bước tới. Nơi hắn đi qua, từng mảnh nhỏ ký ức tạo thành cuộc đời Salman lập tức vụn vỡ, để lộ bóng tối nặng nề trơ trọi.
Trước mắt Salman là sự lựa chọn của hắn, sau lưng chỉ còn đêm đen vô biên, Salman lại bật cười vui vẻ.
"Đúng là lời cầu hôn ban nãy thật không đủ thành ý." Salman mở miệng, hắn trịnh trọng quỳ một gối xuống đất rồi vươn tay nâng nhẹ ngón tay Nhậm Dật Phi, tay còn lại đặt ở trước ngực mình, "Tên của anh là Lâm Quan Nguyệt, nghề nghiệp thương nhân, không có sở thích xấu, biết làm tất cả công việc nhà, vẫn đang học nấu ăn. Không biết anh có được vinh hạnh trở thành người nhà tương lai của em, dành cả cuộc đời mình cho em không?"
Đôi mắt Salman chứa ánh sáng sao trời, khóe miệng ngậm mật ngọt, hệt như dòng suối mát lạnh đổ xuống từ núi sâu.
"Vâng." Nhậm Dật Phi trở tay nắm lấy ngón tay hắn.
Văn tự màu đen thoát khỏi đôi mắt Nhậm Dật Phi, tựa sao sáng rơi xung quanh hai người.
Toàn bộ hành lang ký ức dài đã biến mất không thấy, chỉ còn lại vũ trụ và trời sao vô tận. Ánh sáng sao trời bị thu hút, hết tia sáng này đến tia sáng khác rơi xuống người bọn họ.
Ánh sáng kết hợp tạo thành một khế ước đặc thù. Bức khế ước không thể đọc hiểu đó bị phong ấn tại mắt trái Nhậm Dật Phi, liên quan tới một phần linh hồn của Salman.
Sau khi kế ước thành lập, linh hồn nhạt nhòa của Salman lại lần nữa khôi phục về thực thể. Hắn cảm nhận được bản thân và A Phi có một mối liên kết vô cùng kỳ diệu.
Không biết hình dung như thế nào, giống như Salman càng tới gần em ấy.
Hắn cẩn thận vươn tay chạm vào mắt trái Nhậm Dật Phi: "Đúng là thần kỳ."
"Còn thần kỳ hơn nữa, anh có thể dọn vào." Nhậm Dật Phi nghiêm túc đáp lời. Mắt trái của hắn chính là một không gian thu nhỏ. Đừng nói một người vào, ngay cả một thành phố cũng dọn vào ở được. Chẳng qua bên trong không hề có mặt trời, thực vật cũng không thể sinh trưởng bình thường theo quy luật, vậy nên khá phiền phức.
"Vào ở?" Salman lặp lại lời đối phương, "Trong mắt em."
Nhậm Dật Phi gật gật đầu.
Người khác đều nói ví von "tình nhân trong mắt mình", gặp hắn rồi mới biết hóa ra tình nhân thật sự ở trong mắt.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Nhậm Dật Phi, Salman chợt có cảm giác "người yêu tôi là Boss". Cho nên hắn là... Cô vợ nhỏ sao?
Salman bị suy nghĩ bất thình lình của mình dọa sợ. Sau đó hắn cảm thấy, có thể vào ánh mắt người yêu là trải nghiệm diệu kỳ biết mấy? Không ngờ Salman lại nôn nóng thử xem.
Khế ước thành lập, Nhậm Dật Phi không còn phải lo lắng Hoang Vu Chi Giác động tay phá hủy. Hắn thoải mái mang Salman trở về thế giới phó bản, cuối cùng bình tĩnh nâng cằm nói chuyện với Hoang Vu Chi Giác: "Ồ, ngại quá đi Hoang Vu Chi Giác, ta vô tình xóa mất ấn ký của ngài rồi."
Hoang Vu Chi Giác cũng không muốn ăn bát cơm chó đó, nó quay sang một bên: "Cậu còn định tiếp tục với dáng vẻ này ư?"
"Có gì không được?"
"Cậu tiến vào Hoang Vu Chi Giác bằng thân phận con người. Nếu tiến vào bằng thân phận con người thì muốn rời đi, cậu phải vượt qua một màn kiểm tra cuối. Ngoại trừ cách này, bất kỳ cách rời đi nào khác cũng đều bị tính là tự mình trốn thoát. Đương nhiên, với thân phận của cậu thì không cần sợ gì, nhưng tóm lại sẽ rất phiền phức."
Hoang Vu Chi Giác cũng hận không thể tiễn ôn thần này đi. Có điều quy tắc chính là quy tắc, nếu Nhậm Dật Phi không chết ở Hoang Vu Chi Giác với thân phận con người được, hắn phải rời khỏi Hoang Vu Chi Giác đường đường chính chính bằng thân phận con người.
Về phần Salman... Aiz, đành mắt nhắm mắt mở mua một tặng một chứ biết sao giờ.
Hoang Vu Chi Giác thầm thở dài một tiếng. Giá mà biết trước kết cục như thế, nó ăn no rửng mỡ mới đi làm nhiều chuyện. Hao tổn bao tâm cơ, kết quả còn tiền mất tật mang.
Cũng may số lượng người chơi tử vong trong phó bản đã đủ, bốn thành viên Thập Đại tử vong, kế hoạch thanh trừng người chơi cấp cao hoàn thành thuận lợi.
Nhậm Dật Phi hiểu ý Hoang Vu Chi Giác. Hắn suy nghĩ một phen, cảm thấy vậy cũng được, thậm chí Nhậm Dật Phi còn có thể diễn kịch sảng khoái thêm một lần, sao lại không chấp nhận?
Quanh người hắn lóe lên ánh sáng, lần xuất hiện thứ hai là bộ dáng "Trương Chính Nguyên". Cổ tay Nhậm Dật Phi chỉ còn lại hai đoạn dây tơ hồng mạnh mẽ nối liền.
Mà bởi vì Salman nằm trong danh sách "nhân sĩ tử vong" đã đăng ký xong, cho nên hắn không thể xuất hiện với tư cách phó chủ nhiệm được nữa. Salman hiện ra bằng bộ dáng chính mình.
Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn trăng sáng, sau đó lại nhìn quanh một lượt.
Người ở xa thì không rảnh lo, song NPC vô tội trở thành quân cờ thì có thể cứu về. Hắn vươn tay điều chỉnh thời gian trong không gian bàn cờ, mãi tới khi tất cả NPC đều về lại chỗ cũ.
"Trở về hết đi." Mặc dù chỉ là NPC sinh thành từ phó bản nhưng lúc bọn họ đang đứng nơi này, bọn họ đều là con người có bạn bè thân thích.
Người tên Kỳ Minh kia tự xưng là con người, rốt cuộc còn không giống người bằng Nhậm Dật Phi.
Hắn điều chỉnh thời gian xong xuôi, nhóm NPC mặc đồ trắng đen lập tức biến mất vô tung vô ảnh giống hệt như lúc đến.
Trong bệnh viện.
"?!" Ngọc Diễn mơ thấy ác mộng nên giật mình bừng tỉnh. Cô nhìn sang, Triệu Nhị nằm bên cạnh đang say ngủ an ổn, sự bất an trong lòng liền chậm rãi vơi đi.
"Đúng là... Quá nhiều chuyện xảy ra ban ngày, chắc vì ban ngày mình suy nghĩ cái gì nên ban đêm mới mơ thấy cái đó."
Ngọc Diễn nhắm mắt lần nữa rồi yên tâm ngủ lại.
Lúc này, đám người chơi ở khu vực bên kia cũng phát hiện hơi thở tà linh đã biến mất hoàn toàn. Với tâm thế phú quý trong hiểm nguy, bọn họ vội vàng chạy tới ký túc xá.
Nhậm Dật Phi cảm nhận được bọn họ đang đến gần.
"Kết thúc tất cả thôi."
Hắn đi được vài bước thì bỗng sực nhớ ra chuyện gì. Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn về hướng phòng ngủ của nguyên chủ.
Trên ban công, bạn cùng phòng cũng đang nhìn nơi này, không biết đối phương đã đứng nhìn bao lâu. Thấy Nhậm Dật Phi quay lại nhìn mình, người nọ chỉ gật đầu, có lẽ đang chào hỏi.
Nhậm Dật Phi cũng gật đầu: "Tạm biệt."
Hắn tìm được "quỷ" thất hồn lạc phách ngồi cách đó không xa. Giống như những gì Nhậm Dật Phi suy đoán, quả thật đối phương chính là Dư Tuệ Quân.
Dư Tuệ Quân ngồi thẫn thờ dưới đất, bản thân còn đắm chìm trong dư chấn vừa rồi. Nhậm Dật Phi dứt khoát chỉ ra và xác nhận thân phận Dư Tuệ Quân, quyết không nhường cơ hội cho người khác.
Biểu tình Dư Tuệ Quân không khác nào cả nhà có tang, cô cảm thấy mình rất không cam lòng. Có lẽ toàn bộ thế giới đều muốn đối nghịch với Dư Tuệ Quân, ngay cả nằm mơ thôi cũng ngăn cản cô, không cho cô thực hiện nguyện vọng.
"Nguyện vọng của cậu là trở thành tư tế?" Nhậm Dật Phi hỏi.
Dư Tuệ Quân sửng sốt, vẻ mặt hơi ngẩn ra: "Không, tôi muốn... Trở thành nữ sinh."
Đây là nguyện vọng ban đầu của Dư Tuệ Quân, chẳng qua lúc sau cô không nhớ rõ nữa.
"Vậy không phải nguyện vọng của cậu đã thực hiện rồi sao?" Tuy chỉ có bảy ngày ngắn ngủi, người nọ cũng được sống trọn vẹn bằng thân phận con gái.
"Nhưng mà tôi muốn nhận nhiều hơn, tôi có thể đạt được nhiều hơn." Một thế giới rộng lớn đang hiện hữu ngay trước mắt thiếu nữ. Thậm chí cuối cùng, Dư Tuệ Quân cũng chọn vứt bỏ người yêu mình, kết quả cô mất hết mọi thứ.
Nhậm Dật Phi biến Dư Tuệ Quân đang chìm trong đau khổ thành thẻ bài, hắn nhìn sang Salman bên cạnh: "Chúng ta trở về nhé? Em muốn ăn thịt Đông Pha nửa nạc nửa mỡ, thịt Đông Pha được hầm với rượu hoa điêu ủ sẵn."
Salman cong khóe môi: "Được, chúng ta đi ăn thịt Đông Pha."
"Thỏ Đen, còn có... Salman?" Đúng lúc này, tập thể người chơi sống sót đồng thời đuổi kịp.
___
Tác giả có lời muốn nói: Dọn vào ở trong mắt trái.
Salman: Thế giới khum có ánh sáng, ha ha ha ha, sao nhìn giống phòng tối dữ dạ.
A Phi:... Thì nó tối thiệt mà=)))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất