Tình Yêu Của Một Gã Trai Bao Hèn Mọn
Chương 27: Đàn ông cũng có thể làm trà xanh
Sau khi chạy xong công việc cho chủ tịch thì Tùng Lâm mới hay tin Mạc Toàn đi nghỉ dưỡng. Cậu muốn nhanh nhanh chóng chóng trở về bên anh thật nhanh, thời gian gần đây cậu nhìn thấy anh nghe lời phu nhân mà yên tâm hơn rất nhiều, cậu nghĩ rằng anh có thể dứt khoát được tình cảm kia. Vậy mà cậu mới dời mắt khỏi anh có một ngày anh đã chạy theo tên đó, nghĩ đến họ ôm ôm ấp ấp bên nhau cậu đã giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Không thể tiếp tục âm thầm mãi được, cậu phải vén màn tối mà bước dần ra chứ, cậu tin rằng bao năm qua bên cạnh nhau Mạc Toàn không thể nào xem cậu nhẹ hơn tên đó được. Để có thể xác nhận lại một lần nữa xem bản thân nghĩ đúng hay sai cậu đã chọn đánh cược.
Trưa ngày thứ hai tại khu nghỉ dưỡng, Tuấn không còn ở đó, anh bị Lỗi nhắn tin yêu cầu trở về, dù không muốn anh cũng đành trở về, anh không muốn cậu ấy giận. Sáng hôm nay, Lỗi tỉnh dậy trước và ra ngoài dùng bữa sáng cùng mọi người. Sau đó Mạc Toàn và Lỗi cùng mọi người tham gia mấy hoạt động tham quan gần khu nghỉ dưỡng. Nhưng tới 10 giờ 50 phút thì anh nhận được điện thoại thông báo Tùng Lâm đang nhập viện trong tình trạng chấn thương não và gãy chân sau tai nạn.
Sau khi nhận điện thoại anh tức tốc chuẩn bị đồ trở về. Lỗi nghe tin thì cũng thấy chuyện này cũng quá trùng hợp đi, nhưng cũng là không thể can thiệp gì được. Cậu đành ở lại với mọi người và thêm một cơ hội kéo gần quan hệ bị lỡ dở nữa rồi.
Tùng Lâm cố tình tạo ra tai nạn, cậu tính toán chuẩn xác để bản thân bị thương vừa đủ sau đó mua chuộc bác sỹ để bệnh án nặng thêm một chút. Chấn thương não là giả còn gãy chân là thật. Vết thương nhỏ trên đầu chỉ là rách da còn não hoàn toàn không chịu tổn thương. Khâu vài mũi là có thể ổn thỏa rồi. Cái chân gãy này vốn ban đầu tính toán bảo hộ chỉ để gây ra vết nứt xương nhưng cơ thể lại không chịu nổi nên thành ra gãy luôn. May mắn xương gãy không bị vụn nên đóng đinh và bó bột một thời gian có thể ổn định rồi.
Cậu vừa tỉnh lại sau khi thuốc mê hết hiệu lực, cậu nhìn xung quanh, bố cậu và người đó đang đứng trao đổi với nhau, chắc người đó muốn biết cậu tại sao lại bị tai nạn. Cậu đã sắp xếp tình huống không sơ hở rồi, đây sẽ chỉ là vụ tự gây tai nạn do mệt mỏi lái xe thôi. Sẽ không ai biết, cậu vì người đó mà liều cả tính mạng như vậy. Dù là tự lên kế hoạch nhưng ai dám chắc mọi thứ sẽ không có rủi ro chứ, ví dụ như cái chân này, là rủi ro nên mới gãy.
Cậu tự cười mỉa trong lòng, có ai ngu ngốc như cậu không, rõ ràng bản thân là người có cơ hội tiếp xúc với anh nhiều nhất, tại sao không trực tiếp bẻ cong anh đi lại còn để cho người khác bẻ anh như vậy còn bản thân lại cứ chọn cách trốn tránh, thậm chí còn lãng phí bao năm ra bên ngoài người khác có cơ hội tới gần anh chứ. Để bản thân bây giờ lại phải lâm vào cảnh dùng đến cả thủ đoạn này để lôi kéo anh phân tán chú ý lên người cậu.
Cậu khẽ đánh tiếng để hai người chú ý đến cậu. Mạc Toàn nhanh chân chạy lại bên giường bệnh. Anh một tay chống lên giường, tay kia cầm tay cậu lên.
- Cậu không sao chứ?
Cậu khó khăn muốn mở miệng nhưng thực sự không nói được, cổ họng khô khan vô cùng. Anh thấy cậu ấy như vậy thì nhanh tay chuyển cánh tay đang chống trên giường lên xoa vai cậu:
- Đừng cố, không cần nói, bố cậu gọi bác sĩ rồi đợi chút họ tới kiểm tra.
Anh yên lặng một chút, rồi lại lên tiếng:
- Xin lỗi nhé, tại tôi kéo cậu về công ty mới khiến cậu vất vả như vậy, sau đợt này tôi sẽ đề nghĩ bớt công việc của cậu xuống, cậu sẽ chỉ làm cùng tôi thôi.
Lời này qua tai Tùng Lâm liền nghe thành: "Cậu sẽ chỉ thuộc về anh ấy thôi". Đương nhiên cậu vui như nở hoa trong ngực vậy, cảm giác có chút chiến thắng, tất cả những gì cậu làm chỉ là để bản thân có thể bên anh lâu hơn và gần hơn mà thôi.
Trong lúc đó thì bác sĩ cũng tiến vào kiểm tra, anh đứng tránh ra lấy chỗ cho bác sĩ vào. Cậu nhắm mắt tiếc nuối, cậu còn muốn được anh cầm tay lâu hơn một chút, trong lòng có chút muốn mắng chửi người. Nhưng vì bản thân được nuôi lớn khá khắc nghiệt cho nên loại biểu lộ cảm xúc đó cậu không cần thể hiện ra, có thể che giấu đến mức khuôn mặt còn nhìn rất nhu hòa.
Bác sĩ nói phẫu thật tốt, đầu và chân đều có thể nhanh chóng phục hồi, chỉ cần nghỉ dưỡng là được. Khi bác sĩ đi ra Mạc Toàn ra hiệu cho bố của Tùng Lâm đi theo treo đổi cho kỹ càng, còn bản thân tiếp tục ở lại cùng Tùng Lâm. Anh không muốn nói nhiều bởi vì cậu ấy cũng chưa thể nói chuyện. Anh nói thêm vài câu rồi nói cậu mau ngủ thêm đi. Cậu sợ cậu nhắm mắt lại anh sẽ đi mất nên cứ cố thức cố thức mãi. Nhưng thực sự bản thân khá đau và mệt nên cậu ngủ từ lúc nào.
Đến khi cậu tỉnh dậy lần nữa, cậu hốt hoảng đưa mắt nhìn quanh, trời tối rồi, anh không còn ở đây nữa. Cậu thất vọng, nhắm mắt lại, tay từ bao giờ siết chặt lại mất rồi. Cậu tủi thân đến trào nước mắt, bản thân cậu vì anh mà rơi bao nhiêu nước mắt cậu không nhớ nữa, những lúc thấy tủi thân như này cậu đều chỉ biết lặng lẽ rơi lệ. Đàn ông khóc trông thật yếu mềm, nhưng đàn ông yêu sâu đậm dù có yếu mềm cũng không sao, vì chỉ với người họ yêu thực sự họ mới có thể như vậy.
"Cạch" một tiếng mở cửa, cậu mở mắt ra nhìn, là anh, anh đang đứng đó tay xách một giỏ hoa quả. Khi anh quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt của cậu có chút khác thường, có cái gì đó vui mừng như thấy mẹ về chợ. Anh bước tới đặt giỏ xuống rồi bước lại nhìn cậu:
- Sao thế? Đau quá à?
Cậu lắc đầu, nước mắt còn cố rơi thêm một giọt, cậu nhìn anh cười:
- Cậu đi đâu thế?
Anh cười ha ha thành tiếng:
- Đau thì nói đau, còn phát khóc lên lại cố mạnh mẽ làm gì. Tôi nói cậu nghe, dù cậu có khóc tôi cũng không kể ra đâu không cần lo.
Cậu không khóc nữa, nhìn thấy anh rồi còn lý do gì mà khóc nữa. Cậu cười theo anh, giọng vẫn còn khàn khàn khó chịu.
- Thực sự có chút đau đấy. Cậu cần an ủi trái tim mỏng manh của tôi đi.
Anh nhìn cậu, cái gì mà trái tim mỏng manh, cậu còn nhìn cơ bắp hơn cả anh thì mỏng manh chỗ nào.
- Cậu nói câu này ra sao tôi thấy rất buồn nôn. Cậu mỏng manh như một con hổ ấy nhỉ.
Cậu và anh lại cùng nhau cười ha hả, cười tới mức rung cả chân, một cỗ đau chạy tới khiến cậu au au kêu, vừa kêu vừa cười. Rồi bất chợt cậu dừng lại, ánh mắt vẫn mang theo ý cười ngọt ngào và có chút mong đợi. Anh đang cười vô tình nhìn vào đôi mắt ấy mà có chút nổi gai sống lưng rồi không hiểu sao anh né tránh. Anh còn không biết sao lại tránh ánh mắt cậu, hai người lại chẳng phải lần đầu nhìn nhau, chỉ là ánh mắt hôm nay có chút lạ. Anh quay sang gọt hoa quả cho cậu, còn cậu cúi đầu nhìn xuống cái chân đau.
- Tối nay cậu ở lại với tôi nhé.
Anh đang gọt táo khẽ khựng lại, vốn anh cũng không có ý định về, nhưng nghe cậu nói có chút cảm giác bối rối. Yên lặng một lúc anh mới lên tiếng.
- Được, ở lại xem cậu có biểu cảm gì xấu không, tôi sẽ đem cậu dìm triệt để, đám hậu cung của cậu ở công ty sẽ thất vọng cho xem.
Anh có kinh nghiệm qua một lần chăm sóc Lỗi nằm viện cho nên hiện tại có chút quen thuộc.
Đêm đến sau khi hai người nói chuyện tới mệt, Tùng Lâm ngủ trước, anh ra giường phụ nằm nghỉ một chút. Rồi anh nghĩ lại lúc trước từng ở bệnh viện này chăm sóc Lỗi như nào, anh cười mà chìm vào giấc ngủ.
Anh ngủ say không còn tiếng động, chỉ còn tiếng thở nhè nhè tỏa ra, lúc này Tùng Lâm tưởng ngủ từ lâu mới từ từ mở mắt. Cậu nhìn anh, ngắm nhìn tới quên cả chớp mắt. Cậu biết bản thân cậu như đang tham gia vào chuyện cung đấu rồi, có biến thành trà xanh cậu cũng phải tìm cách kéo anh trở về bên cậu, trong tình yêu ai không ích kỷ chứ, mất tình yêu mới đáng sợ chứ mất mặt không có vấn đề gì..
Không thể tiếp tục âm thầm mãi được, cậu phải vén màn tối mà bước dần ra chứ, cậu tin rằng bao năm qua bên cạnh nhau Mạc Toàn không thể nào xem cậu nhẹ hơn tên đó được. Để có thể xác nhận lại một lần nữa xem bản thân nghĩ đúng hay sai cậu đã chọn đánh cược.
Trưa ngày thứ hai tại khu nghỉ dưỡng, Tuấn không còn ở đó, anh bị Lỗi nhắn tin yêu cầu trở về, dù không muốn anh cũng đành trở về, anh không muốn cậu ấy giận. Sáng hôm nay, Lỗi tỉnh dậy trước và ra ngoài dùng bữa sáng cùng mọi người. Sau đó Mạc Toàn và Lỗi cùng mọi người tham gia mấy hoạt động tham quan gần khu nghỉ dưỡng. Nhưng tới 10 giờ 50 phút thì anh nhận được điện thoại thông báo Tùng Lâm đang nhập viện trong tình trạng chấn thương não và gãy chân sau tai nạn.
Sau khi nhận điện thoại anh tức tốc chuẩn bị đồ trở về. Lỗi nghe tin thì cũng thấy chuyện này cũng quá trùng hợp đi, nhưng cũng là không thể can thiệp gì được. Cậu đành ở lại với mọi người và thêm một cơ hội kéo gần quan hệ bị lỡ dở nữa rồi.
Tùng Lâm cố tình tạo ra tai nạn, cậu tính toán chuẩn xác để bản thân bị thương vừa đủ sau đó mua chuộc bác sỹ để bệnh án nặng thêm một chút. Chấn thương não là giả còn gãy chân là thật. Vết thương nhỏ trên đầu chỉ là rách da còn não hoàn toàn không chịu tổn thương. Khâu vài mũi là có thể ổn thỏa rồi. Cái chân gãy này vốn ban đầu tính toán bảo hộ chỉ để gây ra vết nứt xương nhưng cơ thể lại không chịu nổi nên thành ra gãy luôn. May mắn xương gãy không bị vụn nên đóng đinh và bó bột một thời gian có thể ổn định rồi.
Cậu vừa tỉnh lại sau khi thuốc mê hết hiệu lực, cậu nhìn xung quanh, bố cậu và người đó đang đứng trao đổi với nhau, chắc người đó muốn biết cậu tại sao lại bị tai nạn. Cậu đã sắp xếp tình huống không sơ hở rồi, đây sẽ chỉ là vụ tự gây tai nạn do mệt mỏi lái xe thôi. Sẽ không ai biết, cậu vì người đó mà liều cả tính mạng như vậy. Dù là tự lên kế hoạch nhưng ai dám chắc mọi thứ sẽ không có rủi ro chứ, ví dụ như cái chân này, là rủi ro nên mới gãy.
Cậu tự cười mỉa trong lòng, có ai ngu ngốc như cậu không, rõ ràng bản thân là người có cơ hội tiếp xúc với anh nhiều nhất, tại sao không trực tiếp bẻ cong anh đi lại còn để cho người khác bẻ anh như vậy còn bản thân lại cứ chọn cách trốn tránh, thậm chí còn lãng phí bao năm ra bên ngoài người khác có cơ hội tới gần anh chứ. Để bản thân bây giờ lại phải lâm vào cảnh dùng đến cả thủ đoạn này để lôi kéo anh phân tán chú ý lên người cậu.
Cậu khẽ đánh tiếng để hai người chú ý đến cậu. Mạc Toàn nhanh chân chạy lại bên giường bệnh. Anh một tay chống lên giường, tay kia cầm tay cậu lên.
- Cậu không sao chứ?
Cậu khó khăn muốn mở miệng nhưng thực sự không nói được, cổ họng khô khan vô cùng. Anh thấy cậu ấy như vậy thì nhanh tay chuyển cánh tay đang chống trên giường lên xoa vai cậu:
- Đừng cố, không cần nói, bố cậu gọi bác sĩ rồi đợi chút họ tới kiểm tra.
Anh yên lặng một chút, rồi lại lên tiếng:
- Xin lỗi nhé, tại tôi kéo cậu về công ty mới khiến cậu vất vả như vậy, sau đợt này tôi sẽ đề nghĩ bớt công việc của cậu xuống, cậu sẽ chỉ làm cùng tôi thôi.
Lời này qua tai Tùng Lâm liền nghe thành: "Cậu sẽ chỉ thuộc về anh ấy thôi". Đương nhiên cậu vui như nở hoa trong ngực vậy, cảm giác có chút chiến thắng, tất cả những gì cậu làm chỉ là để bản thân có thể bên anh lâu hơn và gần hơn mà thôi.
Trong lúc đó thì bác sĩ cũng tiến vào kiểm tra, anh đứng tránh ra lấy chỗ cho bác sĩ vào. Cậu nhắm mắt tiếc nuối, cậu còn muốn được anh cầm tay lâu hơn một chút, trong lòng có chút muốn mắng chửi người. Nhưng vì bản thân được nuôi lớn khá khắc nghiệt cho nên loại biểu lộ cảm xúc đó cậu không cần thể hiện ra, có thể che giấu đến mức khuôn mặt còn nhìn rất nhu hòa.
Bác sĩ nói phẫu thật tốt, đầu và chân đều có thể nhanh chóng phục hồi, chỉ cần nghỉ dưỡng là được. Khi bác sĩ đi ra Mạc Toàn ra hiệu cho bố của Tùng Lâm đi theo treo đổi cho kỹ càng, còn bản thân tiếp tục ở lại cùng Tùng Lâm. Anh không muốn nói nhiều bởi vì cậu ấy cũng chưa thể nói chuyện. Anh nói thêm vài câu rồi nói cậu mau ngủ thêm đi. Cậu sợ cậu nhắm mắt lại anh sẽ đi mất nên cứ cố thức cố thức mãi. Nhưng thực sự bản thân khá đau và mệt nên cậu ngủ từ lúc nào.
Đến khi cậu tỉnh dậy lần nữa, cậu hốt hoảng đưa mắt nhìn quanh, trời tối rồi, anh không còn ở đây nữa. Cậu thất vọng, nhắm mắt lại, tay từ bao giờ siết chặt lại mất rồi. Cậu tủi thân đến trào nước mắt, bản thân cậu vì anh mà rơi bao nhiêu nước mắt cậu không nhớ nữa, những lúc thấy tủi thân như này cậu đều chỉ biết lặng lẽ rơi lệ. Đàn ông khóc trông thật yếu mềm, nhưng đàn ông yêu sâu đậm dù có yếu mềm cũng không sao, vì chỉ với người họ yêu thực sự họ mới có thể như vậy.
"Cạch" một tiếng mở cửa, cậu mở mắt ra nhìn, là anh, anh đang đứng đó tay xách một giỏ hoa quả. Khi anh quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt của cậu có chút khác thường, có cái gì đó vui mừng như thấy mẹ về chợ. Anh bước tới đặt giỏ xuống rồi bước lại nhìn cậu:
- Sao thế? Đau quá à?
Cậu lắc đầu, nước mắt còn cố rơi thêm một giọt, cậu nhìn anh cười:
- Cậu đi đâu thế?
Anh cười ha ha thành tiếng:
- Đau thì nói đau, còn phát khóc lên lại cố mạnh mẽ làm gì. Tôi nói cậu nghe, dù cậu có khóc tôi cũng không kể ra đâu không cần lo.
Cậu không khóc nữa, nhìn thấy anh rồi còn lý do gì mà khóc nữa. Cậu cười theo anh, giọng vẫn còn khàn khàn khó chịu.
- Thực sự có chút đau đấy. Cậu cần an ủi trái tim mỏng manh của tôi đi.
Anh nhìn cậu, cái gì mà trái tim mỏng manh, cậu còn nhìn cơ bắp hơn cả anh thì mỏng manh chỗ nào.
- Cậu nói câu này ra sao tôi thấy rất buồn nôn. Cậu mỏng manh như một con hổ ấy nhỉ.
Cậu và anh lại cùng nhau cười ha hả, cười tới mức rung cả chân, một cỗ đau chạy tới khiến cậu au au kêu, vừa kêu vừa cười. Rồi bất chợt cậu dừng lại, ánh mắt vẫn mang theo ý cười ngọt ngào và có chút mong đợi. Anh đang cười vô tình nhìn vào đôi mắt ấy mà có chút nổi gai sống lưng rồi không hiểu sao anh né tránh. Anh còn không biết sao lại tránh ánh mắt cậu, hai người lại chẳng phải lần đầu nhìn nhau, chỉ là ánh mắt hôm nay có chút lạ. Anh quay sang gọt hoa quả cho cậu, còn cậu cúi đầu nhìn xuống cái chân đau.
- Tối nay cậu ở lại với tôi nhé.
Anh đang gọt táo khẽ khựng lại, vốn anh cũng không có ý định về, nhưng nghe cậu nói có chút cảm giác bối rối. Yên lặng một lúc anh mới lên tiếng.
- Được, ở lại xem cậu có biểu cảm gì xấu không, tôi sẽ đem cậu dìm triệt để, đám hậu cung của cậu ở công ty sẽ thất vọng cho xem.
Anh có kinh nghiệm qua một lần chăm sóc Lỗi nằm viện cho nên hiện tại có chút quen thuộc.
Đêm đến sau khi hai người nói chuyện tới mệt, Tùng Lâm ngủ trước, anh ra giường phụ nằm nghỉ một chút. Rồi anh nghĩ lại lúc trước từng ở bệnh viện này chăm sóc Lỗi như nào, anh cười mà chìm vào giấc ngủ.
Anh ngủ say không còn tiếng động, chỉ còn tiếng thở nhè nhè tỏa ra, lúc này Tùng Lâm tưởng ngủ từ lâu mới từ từ mở mắt. Cậu nhìn anh, ngắm nhìn tới quên cả chớp mắt. Cậu biết bản thân cậu như đang tham gia vào chuyện cung đấu rồi, có biến thành trà xanh cậu cũng phải tìm cách kéo anh trở về bên cậu, trong tình yêu ai không ích kỷ chứ, mất tình yêu mới đáng sợ chứ mất mặt không có vấn đề gì..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất