Tiểu Học Tra Ốm Yếu

Chương 9: Dật Tinh Vọng đi chơi

Trước Sau
Dật Bất Ôn tức tối đu đằng trước, trong lòng thần nghĩ bị vướng vào một mớ dây rắc rối. Chính là đang chửi Dật Tinh Vọng là thứ phiền phức nha. Dật Tinh Vọng vừa nhìn đã hiểu anh đang chửi mình, cậu dĩ nhiên không phải nguyên thân, chửi cậu, thế là không được rồi. Tuy trong câu chuyện này cậu không phải nhân vật chính, nhưng trong cuộc đời mình thì cậu chính là nhân vật chính, là kiểu nhân vật chính có nón vàng, kim cương bất bại bách độc bất xâm nha. Dật Tinh Vọng ho khan mấy tiếng, cậu hít một hơi rồi nín thở, cho đến khi tim đập nhanh, mặt trắng toát, lẹ chân đi đến gần Dật Bất Ôn, đưa đôi tay mảnh khảnh thon dài ra níu lấy mép áo. Chế độ trà xanh đã được bật, Dật Tinh Vọng thì thào

"Anh hai, anh đi chậm chút" Vừa nói vừa thở càng khiến sắc mặt cậu chuyển từ trắng sang đỏ chót. Dật Bất Ôn thấy thế vừa bất ngờ vừa kinh sợ. Ai cho nó níu áo ông đây, việc gì ông đây phải chờ nó, rõ là một cục phiền phức. Dật Bất Ôn vừa nghĩ xong liền hất mạnh tay cậu ra, lại đi đằng trước một đoạn, nhưng cũng quả thực là chậm hơn lúc đầu, Dật Tinh Vọng thầm nghĩ

*Thế mà ban nãy còn bày đặt hung dữ, có giỏi thì hung dữ nữa đi* Cậu tủm tỉm cười, theo sát phía sau Dật Bất Ôn.

Ra tới cổng, nhìn qua bên tay trái liền thấy một chiếc siêu xe màu vàng rực, Dật Bất Ôn mở cửa xe bước vào, rồi uỳnh một cái đóng lại. Dật Tinh Vọng thấy thế cũng ý thức được việc mình phải làm, nhưng ai mà ngờ lúc cậu vừa chồm tay định chụp lấy tay nắm cửa thì xe liền nổ động cơ chạy vèo đi mất, bỏ lại một Dật Tinh Vọng đứng như trời trồng. Phía đằng xa, Diệp Vong Lệnh nghiêng đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt thoáng lên vẻ xa xăm

*Trên đời này quả thực sẽ có người giống nhau đến như vậy sao*

Dật Tinh Vọng tức tối lấy điện thoại ra, giọng yểu xìu bấm máy điện. Màn hình hiện hai chữ anh cả to đùng, nhưng điện 1 cuộc, không bắt máy, điện 2 cuộc, vẫn không bắt máy, đến lần thức 3 có người bắt máy rồi, nhưng đầu dây bên kia lại là một giọng nữ trong trẻo lanh lảnh cao

"Kim Uẩn đang bận họp, đừng làm phiền nữa" Nói xong câu đấy thì dập máy luôn. Dật Tinh Vọng thất thần, lòng bập bùng lửa giận, cậu đang giận nhưng hoàn toàn chẳng thể làm gì, đá đá vào mấy hòn sỏi dưới chân cho bỏ tức



Cùng lúc đó, cửa văn phòng Dật Kim Uẩn bật mở, anh cầm trên tay một tập tài liệu màu xanh mỏng, hạ giọng bảo

"Ai cho cô vào đây"

Người phụ nữ đang ngồi trên sofa lên tiếng

"Làm gì có ai dám cản em chứ, em thích anh như thế, nếu chúng ta kết hôn, lại còn rất có lơi cho công ty nữa, anh không nghĩ kĩ sao"

Dật Kim Uẩn chỉ mong cô ả biến cho khuất mắt, đặt tài liệu lên bàn, anh lại nói

"Cút ra ngoài"

Cô ả lại đứng lên, ẹo tới ẹo lui mấy cái mới chịu ra. Dật Kim Uẩn mở điện thoại, thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Dật Tinh Vọng, anh cũng chẳng thèm bận tâm mà quăng máy sang một bên, lại tập trung làm việc. Phía bên này, Dật Tinh Vọng không muốn về nhà nữa, tiền cậu tích góp suốt từ bé đến giờ có chỗ dùng rồi, tuy khoingbdudihwc yêu thương, nhưng tiền chi tiêu của cậu vẫn không hề ít mà nguyên thân lại là người ít tiêu sài, chỉ có lúc theo đuổi nam chính mới bắt đầu tiêu hoang. Dật Tinh Vọng cứ thế cầm tiền, cầm thẻ đi ăn đi chơi, xong còn lượn lờ đến Casino đánh bạc, chỗ này là một tầng cao nhất tòa nhà, bên dưới tầng là quán bar. Một học sinh dĩ nhiên không được cho phép vào đây, nhưng cậu là ai? Thiếu gia nhà họ Dật, có thẻ vip, có thẻ không giới hạn, ai cản nổi cậu đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau