Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống

Chương 47: Xung Hỉ Ở Thập Niên 60 (11)

Trước Sau
Edit: Min

Những bác sĩ đó đã đợi từ sớm, vừa nhìn thấy Đào Nguyện là bọn họ lập tức tiến lên, muốn dẫn cậu đi.

"Tôi đợi trước, cậu ấy nên đi cùng tôi trước."

"Bệnh nhân của tôi quan trọng hơn, cậu ấy nên đi cùng tôi trước."

"Tình trạng bệnh nhân của tôi nghiêm trọng hơn, đương nhiên là tình trạng nghiêm trọng nên được ưu tiên."

"Bệnh nhân của tôi phức tạp hơn......."

"Phức tạp thì đương nhiên phải để sau, tôi thấy nó sẽ khả quan nhanh thôi......."

Sự tranh cãi của những bác sĩ này đã thu hút rất nhiều người đi ngang qua vây xem.

Đào Nguyện mặc kệ bọn họ, trực tiếp đi vào trong, dù sao cậu đến phòng bệnh của ai trước thì sẽ khám cho người đó trước. Những bác sĩ đó không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo sau cậu.

Sau khi nhìn Đào Nguyện rời đi, Hạ Lập Viễn xoay người đi về phía bên kia, hắn định đi thăm Vương Tùng Minh, nghe nói hôm nay Vương Tùng Minh sẽ xuất viện.

"Đại đội trưởng!" Mấy binh lính tới đón Vương Tùng Minh thấy Hạ Lập Viễn đi vào thì lập tức đứng thẳng chào kiểu quân đội.

Hạ Lập Viễn chào lại, thấy giường bệnh trống rỗng thì hỏi: "Vương Tùng Minh đâu?"

"Trung đội trưởng đi vệ sinh rồi ạ, sẽ quay lại ngay." Một binh lính đáp.

Hạ Lập Viễn gật đầu.

"Đại đội trưởng, bọn em đều nghe nói sức khỏe của anh đã tốt rồi, chừng nào thì anh quay lại quân đội?"

"Mấy ngày nữa là có thể quay lại quân đội báo cáo."

"Thật sao? Tốt quá rồi!"

"Đại đội trưởng, anh có tham gia cuộc thi đấu võ thuật lần này không?"

"Tham gia."

"Nhưng mà đại đội trưởng, cơ thể anh vừa mới hồi phục mà đã tham gia thi đấu võ thuật, như vậy sẽ không tốt cho cơ thể anh đâu."

Hạ Lập Viễn còn chưa trả lời thì Vương Tùng Minh đã bước vào.

"Đại đội trưởng!" Nhìn thấy Hạ Lập Viễn, Vương Tùng Minh vui vẻ đi đến trước mặt hắn hỏi: "Chị dâu có đến đây với anh không?"

"Em ấy đến phòng bệnh khác rồi." Hạ Lập Viễn nói.

"Vậy à?" Vương Tùng Minh suy nghĩ rồi nói: "Em thực sự không biết phải cảm ơn chị dâu như thế nào nữa, nhờ thuốc của chị dâu mà em đã cứu được chân của mình và có thể xuất viện về đơn vị nhanh như vậy. Đại đội trưởng, anh nhất định phải giúp em truyền đạt lại rằng nếu sau này có việc gì chị dâu cần dùng đến em, chỉ cần không vi phạm kỷ luật, và chỉ cần em có thể làm được thì em nhất định sẽ cố gắng hết sức!"

Mặc dù Hạ Lập Viễn cảm thấy Đào Nguyện sẽ không có việc gì cần dùng đến Vương Tùng Minh, nhưng để làm cho hắn cảm thấy thoải mái trong lòng, Hạ Lập Viễn nghiêm túc gật đầu.

Sau khi Đào Nguyện kiểm tra tình trạng của một số bệnh nhân, cậu đã viết ra chi tiết những loại thuốc mà những bệnh nhân này sẽ sử dụng tiếp theo. Một số loại thuốc có sẵn trong bệnh viện và có thể được sử dụng trực tiếp, nhưng có một số loại thuốc cần phải do cậu tự bào chế, sau khi cậu về nhà bào chế xong thì sẽ cho người gửi nó đến bệnh viện.



Sau khi Đào Nguyện làm xong, đang định cùng Hạ Lập Viễn về nhà thì tình cờ gặp được viện trưởng, hay nói cách khác, viện trưởng đang đợi cậu ở đây.

"Viện trưởng." Đào Nguyện chào hỏi ông.

Viện trưởng gật đầu, sau đó nhìn Hạ Lập Viễn hỏi: "Cậu định khi nào quay lại quân đội?"

"Mấy ngày nữa sẽ quay lại quân đội báo cáo." Hạ Lập Viễn nói.

"Ừ, ừ, quay lại sớm cũng tốt." Viện trưởng lại nhìn Đào Nguyện nói: "Chồng cậu sắp quay lại quân đội rồi, cậu không cần phải chăm sóc cho cậu ta nữa, có phải đã có thể suy xét lại việc đến bệnh viện làm rồi không?"

Đào Nguyện bất đắc dĩ nói: "Viện trưởng, như bây giờ không tốt sao? Ngày nào ông cũng yêu cầu tôi đến bệnh viện đúng giờ, thỉnh thoảng còn phải trực ban. Tôi thật sự không làm được đâu."

"Vậy thế này đi, tôi giúp cậu nhậm chức, sau đó làm đơn xin đặc cách cho cậu trở thành bác sĩ quân y. Vậy thì cậu sẽ có biên chế và quân hàm. Nếu sau này chồng cậu ra chiến trường, cậu có thể xin đi cùng cậu ta. Lúc bình thường, cậu không cần phải đến bệnh viện mỗi ngày, chỉ cần ngồi khám hai ngày cuối tuần là được. Những bệnh nhân khác cũng không cần cậu phải phụ trách, cứ như hiện tại, cậu chỉ cần hướng dẫn các bác sĩ đang điều trị chính và để họ làm là được."

Trước đó viện trưởng đã nói với cậu rất nhiều đạo lý lớn, nhưng cậu đều nghe không lọt. Viện trưởng không muốn để mất một nhân tài như cậu, và muốn gài bẫy cậu để cậu có thể cứu được nhiều người hơn. Nghĩ tới nghĩ lui, ông cảm thấy cậu không màng đến danh lợi, cũng không quan tâm đến danh dự, điều cậu quan tâm duy nhất chỉ có Hạ Lập Viễn, cho nên mới tăng thêm vài điều kiện và thay đổi cách nói để thuyết phục cậu.

Đây thật sự là một điều kiện rất hấp dẫn, Đào Nguyện có thể không quan tâm đến chuyện khác, nhưng việc tương lai có thể đi theo Hạ Lập Viễn ra ngoài chiến đấu này, cậu cảm thấy vẫn có thể suy xét một chút. Suy cho cùng, rủi ro trên chiến trường là rất lớn, cậu muốn đi theo ở bên cạnh hắn để có thể cứu chữa kịp thời khi hắn bị thương.

"Tôi sẽ suy nghĩ kỹ, hai ngày nữa tôi sẽ trả lời ông." Đào Nguyện nói.

Viện trưởng gật đầu đồng ý, so với lần trước từ chối một cách dứt khoát, việc cậu có thể đồng ý suy nghĩ đã chứng minh cậu đã lung lay trong lòng rồi.

Hai người bước ra ngoài và gặp thêm một người khác, người này dường như cũng là đang đợi họ.

"Anh Lập Viễn......." Văn Hàm nhìn khuôn mặt đã hồi phục hoàn toàn của Hạ Lập Viễn, cảm xúc trong lòng có chút không thể kiểm soát được.

Đào Nguyện làm lơ cậu ta, Hạ Lập Viễn cũng không để ý đến cậu ta, hai người đi thẳng qua như thể không hề nhìn thấy cậu ta.

Văn Hàm xoay người nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, trong lòng đau đến khó thở.

Đào Nguyện nhìn ra ngoài cửa sổ xe và suy nghĩ nghiêm túc xem có nên đồng ý với đề nghị của trưởng khoa hay không.

Hạ Lập Viễn quay qua nhìn cậu nói: "Cứ làm theo ý muốn của em đi, nếu em không muốn đến bệnh viện làm việc lâu dài thì đừng ép buộc bản thân."

Đào Nguyện nhìn hắn nói: "Nếu em trở thành bác sĩ quân y, em có thể xin đi cùng anh khi anh làm nhiệm vụ chiến đấu. Anh không muốn em đi cùng sao?"

"Tất nhiên là tôi hy vọng rằng em luôn có thể ở bên cạnh tôi rồi." Hạ Lập Viễn nói: "Nhưng tôi không muốn em làm bác sĩ quân y, điều kiện của đội ngũ y tế nơi chiến trường không tốt lắm. Hơn nữa, một khi bắt đầu đánh nhau, nó sẽ rất nguy hiểm, tôi không muốn em đi theo chịu khổ."

Ở trong lòng Hạ Lập Viễn, một ca nhi mảnh mai như Đào Nguyện chỉ nên ở nhà hưởng phúc giống như mẹ và bà nội của hắn. Ra chiến trường là việc của đàn ông.

"Anh coi thường em quá đó, em có thể chịu khổ giỏi hơn anh nghĩ, chỉ phụ thuộc vào việc em có muốn hay không thôi." Đào Nguyện nói.

"Vấn đề không phải là em có thể chịu khổ được hay không, mà là tôi không muốn em phải chịu khổ." Hạ Lập Viễn nói một cách nghiêm túc.

Đào Nguyện lại bắt đầu suy nghĩ.

Buổi tối khi chuẩn bị đi ngủ, Đào Nguyện rửa mặt xong và leo lên giường, trong lòng đã có quyết định.

Hạ Lập Viễn từ phòng tắm đi ra, vén chăn lên giường, ôm Đào Nguyện vào lòng, cúi đầu hôn cậu.



Đào Nguyện đặt tay lên ngực Hạ Lập Viễn, thường thường hôn đáp lại hắn, nhắm mắt lại chịu đựng sự xâm lược bá đạo của hắn. Mặc kệ là đời nào và tính cách ra sao, thì thói quen hôn môi của người này vẫn y như vậy, vừa bá đạo vừa triền miên.

Quần áo của Đào Nguyện đã được cởi ra, Hạ Lập Viễn hôn từ mặt đến cổ cậu rồi từ từ đi xuống. Giọng rên rỉ nỉ non của cậu dường như đang cổ vũ cho Hạ Lập Viễn, hôn càng lúc càng mạnh bạo hơn.

Đào Nguyện từ rên rỉ đến kêu thành tiếng, ở trong tai Hạ Lập Viễn, giọng rên của cậu nghe êm tai và tuyệt diệu vô cùng.

.....................

Khi Hạ Lập Viễn định rút ra, Đào Nguyện kẹp eo hắn, nói với vẻ mặt mơ mơ màng màng: "Ở trong đi."

Hạ Lập Viễn đâm mạnh mấy cái, toàn bộ đều để lại trong cơ thể cậu.

Đào Nguyện ôm lấy hắn, biểu cảm trên khuôn mặt là sự thoải mái sau cuộc vui.

Hạ Lập Viễn lại hôn cậu một lúc lâu, sau đó bước xuống giường đi vào phòng tắm lấy nước.

Đặt chậu nước ở mép giường, Hạ Lập Viễn làm ướt khăn rồi vắt khô, mở hai chân Đào Nguyện ra, giúp cậu rửa sạch.

Đào Nguyện mệt mỏi nằm trên giường, quay đầu nhìn Hạ Lập Viễn.

Hạ Lập Viễn ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người quấn lấy nhau, hắn không kìm lòng được, ném khăn vào chậu nước, sau đó lại nhào lên.

Vài ngày sau, Hạ Lập Viễn trở lại quân đội, nhưng hắn nói với Đào Nguyện rằng chỉ cần có thời gian về nhà, hắn nhất định sẽ tranh thủ về nhà thường xuyên hơn. Sẽ không như trước đây, có khi một hai tháng cũng không về nhà một chuyến. Khi hắn không có huấn luyện hoặc làm nhiệm vụ, Đào Nguyện có thể đến ở với hắn vào ban đêm.

Đào Nguyện cũng đã trả lời viện trưởng và đồng ý đề nghị của ông, cậu sẽ đến bệnh viện hai ngày mỗi cuối tuần để khám bệnh, nhưng số lượng bệnh nhân mà cậu khám mỗi ngày không thể vượt quá hai mươi người.

Mỗi lần Đào Nguyện đến bệnh viện là sẽ có rất nhiều bác sĩ đi theo cậu. Một số muốn cậu đi xem bệnh nhân của mình, một số muốn tìm cậu để hốt thuốc cho bệnh nhân, một số lại muốn cậu chỉ phương pháp điều trị, và một số chỉ đơn giản là muốn xem cậu chẩn đoán và điều trị cho bệnh nhân.

Mỗi lần đến bệnh viện, Đào Nguyện đều chỉ ở lại bốn năm tiếng đồng hồ rồi rời đi ngay lập tức, nếu những bác sĩ này không đi theo cậu, họ thậm chí sẽ không có cơ hội nói chuyện với cậu. Và mỗi khi một nhóm người như vậy bước vào bệnh viện đều sẽ thu hút sự chú ý của những người khác.

Mẹ con Văn Hàm và mẹ con Ninh Hạo Ba tình cờ nhìn thấy cảnh này. Đào Nguyện đi chính giữa ở đằng trước, theo sau là một nhóm mặc áo blouse trắng, nhìn y như thủ trưởng tới thị sát công việc vậy. Bọn họ tự động nhường đường và đứng sang một bên chờ đoàn người đi qua.

Nhìn đoàn người đi xa, bốn người mới hoàn hồn lại, Lưu Thục Vân nhìn Lý Di Nguyệt hỏi: "Bà thông gia, chị về chung với mẹ con tôi luôn không?"

Lý Di Nguyệt vội vàng nói: "Hai người về trước đi, mấy ngày rồi tôi chưa gặp Văn Hàm, đúng lúc nó đang nghỉ ngơi, tôi muốn ở với nó một chút."

"Vậy mẹ con tôi về trước."

"À, được, đi đường cẩn thận."

Khi gần ra khỏi bệnh viện, Lưu Thục Vân thở dài nói: "Thật không ngờ nó lại có ngày này. Nếu biết rằng trong tay nó có tất cả các đơn thuốc của thần y La Cốc Dương, lúc trước chúng ta nên xem xét lại hôn sự của hai đứa."

"Mẹ, con đã kết hôn với Văn Hàm rồi, mẹ nói những lời này làm gì?" Ninh Hạo Ba nói: "Cậu ta có tốt hay không là chuyện của cậu ta, có đơn thuốc của thần y thì sao chứ, con kết hôn với một người sống cả đời chứ không phải những đơn thuốc đó. Văn Hàm mới là người mà con yêu, chỉ có ở bên em ấy cả đời thì con mới hạnh phúc."

"Con trai ngốc, hôn nhân và tình yêu đòi hỏi hai người cùng cố gắng. Chỉ có một mình con nồng nhiệt thì sớm muộn gì mối quan hệ cũng đổ vỡ."

"Ai nói chỉ có một mình con nồng nhiệt, Văn Hàm là ngoài lạnh trong nóng, chẳng qua em ấy xấu hổ khi cư xử trước mặt người khác thôi. Nhưng lúc chỉ có hai người bọn con, em ấy rất thân thiết với con."

Lưu Thục Vân mỉm cười, không vạch trần hắn, chỉ nói: "Hy vọng nó thật sự có thể làm được, đối đãi chân thành với con và cùng con sống yên ổn cả đời."

"Bọn con đều chân thành và nhất định sẽ sống thật hạnh phúc với nhau, mẹ cứ yên tâm đi." Ninh Hạo Ba nói một cách rất tự tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau