Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống
Chương 66: Bao Nuôi Cún Con Tính Sói (8)
Edit: Min
“Phu nhân Daisy.” Triệu Hân và Tiêu Dật đi đến sau lưng phu nhân Daisy và chào hỏi bà - người đang trò chuyện với những người khác.
Phu nhân Daisy quay lại, mỉm cười nhìn họ, nói: “Hai người đến rồi à. Để tôi giới thiệu với hai người, đây là phu nhân Đỗ, đây là phu nhân Fiyani, còn đây là phu nhân Desena. Hai người đến đúng lúc lắm, bọn tôi đang nói về những bộ trang phục cao cấp mà Tiêu Dật cho ra mắt vào năm ngoái đấy.”
“Mấy bộ trang phục cao cấp mà cậu cho ra mắt vào năm ngoái ấy, bộ nào tôi cũng thích hết, nhưng tiếc là năm ngoái có chuyện trì hoãn nên không thể đến xem show diễn được. Tôi mong chờ show diễn của cậu trong năm nay lắm đấy.”
“Năm ngoái tôi cũng không đến được, sau đó chỉ nhìn video catwalk thôi mà tôi đã rất rung động trước những bộ trang phục đó rồi. Mặc dù tôi đã đặt mua hai bộ nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi tiếc vì không thể đến xem sàn diễn thời trang. Thế nên năm nay tôi đã đến sớm hơn, tôi cũng rất mong đợi những bộ trang phục cao cấp cậu sẽ cho ra mắt trong năm nay đấy.”
“Tôi cũng vậy, lần này tôi đến nước B sớm chỉ để xem show diễn của cậu đó. Năm ngoái, tôi có đặt một bộ lễ phục do cậu thiết kế, nó đã khiến tôi nổi bật tại nhiều bữa tiệc. Lần này trước khi đến đây, tôi đã quyết định rằng nhất định phải đặt ít nhất năm sáu bộ trang phục do cậu thiết kế.”
“Tiêu Dật, các phu nhân đều rất kỳ vọng vào màn thể hiện của cậu trong cuộc thi lần này. Bản thân cậu có đủ tự tin vào show diễn năm nay không?” Phu nhân Daisy hỏi.
“Đương nhiên, các phu nhân xin hãy yên tâm, bộ sưu tập cao cấp tôi sẽ tung ra trong năm nay nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng.” Tiêu Dật tràn đầy tự tin bất kể mặt ngoài hay tâm lý, tuy rằng không thể sử dụng thiết kế của Tiêu Du, nhưng vẫn còn rất nhiều những tác phẩm kinh điển của các nhà thiết kế khác mà gã có thể sử dụng. Cho nên lần này gã cũng tràn đầy tự tin, cảm thấy được nhất định sẽ được khen ngợi.
“Vậy thì tốt quá.”
“Đúng vậy, xem ra lần này chúng ta không uổng công đến đây rồi.”
“Tôi nóng lòng muốn xem show diễn lắm rồi.”
Tiêu Dật rất đắc ý trong lòng, những quý bà giàu có đến từ nhiều quốc gia này đang tranh nhau để đặt mua trang phục do gã thiết kế, cái cảm giác được mọi người tán tụng, hơn nữa còn được những người trong giới thượng lưu đến từ các quốc gia tâng bốc khiến gã rất thích thú. Vì vậy, gã sẽ không bao giờ từ bỏ để tiếp tục trở thành một nhà thiết kế, mà còn phải ngày càng hoàn thiện hơn.
Trong lòng Triệu Hân cũng rất tự hào và hãnh diện, trước đây mọi người đều cho rằng con trai bà ta thua kém con trai của Lý Cẩm Mộng, ngay cả cha chồng của bà ta cũng rất thiên vị Tiêu Du, nhưng ông vẫn do dự trong việc để Tiêu Du tiếp quản công ty. Tuy nhiên, bây giờ mọi thứ đã khác rồi, con trai bà ta không chỉ tiếp quản công ty mà còn được săn đón nhiệt tình và có rất nhiều fan hâm mộ nữa. Người làm mẹ như bà ta cũng thơm lây theo, cảm giác được các phu nhân nhờ vả với vẻ mặt ôn hoà thật sự rất tuyệt.
Bây giờ còn ai dám nói con trai bà ta không bằng con của Lý Cẩm Mộng? Đó là đang trợn mắt nói dối, rõ ràng là con trai bà ta ưu tú hơn. Mặc dù khoảng thời gian trước con trai của Lý Cẩm Mộng được truyền thông ca ngợi một thời gian, nhưng bà ta cảm thấy con trai của mình phải ưu tú hơn, và nó sẽ không bao giờ bị so sánh với con trai của Lý Cẩm Mộng nữa.
Mấy người hàn huyên một hồi, Tiêu Dật nói: “Mẹ, mẹ nói chuyện phiếm với các phu nhân đi, con đi chào hỏi những người khác.”
“Ừ.” Triệu Hân mỉm cười gật đầu.
Tiêu Dật bước đến chiếc bàn dài giữa sân cầm một ly champagne, gã không chủ động đi chào hỏi người khác, bởi vì gã biết chỉ cần gã đứng một mình thì nhất định sẽ có người tới chào hỏi gã ngay.
Trong một bữa tiệc như thế này, các phu nhân tụ tập với nhau, ngoài chuyện trò những chuyện đã xảy ra gần đây, đương nhiên sẽ không thể thiếu tán gẫu về những chuyện phiếm. Bên cạnh những drama trong làng giải trí, trong ngành thời trang cũng có rất nhiều drama, đối tượng của drama trong làng giải trí là những ngôi sao và đạo diễn, mà đối tượng của drama trong ngành thời trang đương nhiên là các nhà thiết kế và người mẫu.
“Trong số các nhà thiết kế trẻ tham gia mùa thời trang cao cấp năm nay, Tiêu Dật vẫn được mong chờ nhất. Năm ngoái, tôi muốn đặt những bộ trang phục do cậu ấy thiết kế, nhưng tiếc là tôi không thể mua được. Nếu năm nay tôi có thể đặt được thì tuyệt quá.”
“Ngoài Tiêu Dật, tôi nghe nói có rất nhiều người cũng đang mong chờ những thiết kế của Tiêu Du đó. Trong số những bộ trang phục mà cậu ta cho ra mắt lần trước, rất nhiều bộ có thể trực tiếp dùng để thi đấu, nhưng nếu cậu ấy cho ra mắt cùng một lúc thì đáng tiếc lắm.”
“Các bà có nghĩ rằng Tiêu Du sẽ vượt qua Tiêu Dật và trở thành nhà thiết kế trẻ triển vọng nhất nước B trong năm nay không?”
“Tôi vẫn coi trọng Tiêu Dật hơn. Linh cảm thiết kế của Tiêu Du quá không ổn định. Hoặc là không có tác phẩm thiết kế nào tốt trong hơn bốn năm, hoặc là có quá nhiều thiết kế kinh điển bùng nổ cùng một lúc. Ai biết được sẽ mất bao lâu để tạo ra được những tác phẩm thiết kế tốt sau một lần bùng nổ chứ?”
“Tôi cũng nghĩ vậy, những bộ trang phục mà Tiêu Du cho ra mắt lần trước hoàn toàn có thể phát hành riêng lẻ, nhưng cậu ta lại cho ra mắt một lần một. Có thể thấy cậu ta cũng là một người không có kế hoạch và tầm nhìn xa.”
“Thế nên người coi trọng Tiêu Dật mới nhiều hơn người coi trọng Tiêu Du đó. Thiết kế của Tiêu Dật trong những năm qua ngày càng tốt hơn qua từng năm, tiến độ có thể nói là cực kỳ ổn định. Tiêu Du biến số quá lớn, khả năng thất vọng cũng cao hơn, vẫn là Tiêu Dật đáng mong chờ hơn.”
“Vậy trong cuộc thi xếp hạng lần này, ngoài xem show diễn của Tiêu Dật, các bà có xem show của những nhà thiết kế khác không?”
“Ngay cả các phương tiện truyền thông thời trang và các nhiếp ảnh gia cũng không xem mọi show diễn. Chúng ta chỉ xem những show diễn của các bậc thầy, sau đó xem thêm show diễn của những nhà thiết kế trẻ đáng được mong đợi là được rồi.”
“Đúng đó, có ít nhất hàng chục show diễn trong cuộc thi xếp hạng. Đương nhiên phải xem có chọn lọc rồi. Tôi nghĩ rằng hầu hết các show diễn đều không đáng để phí thời gian xem.”
Một số nhà thiết kế sử dụng một phong cách nghệ thuật quá cường điệu và nói rằng đây là nghệ thuật, người bình thường hoàn toàn không thể hiểu được nó, cũng không thể cảm nhận được vẻ đẹp của nó. Một nhà thiết kế thời trang như vậy không hẳn là một nhà thiết kế thời trang, mà là một nghệ sĩ sống trong thế giới của riêng mình, bởi chỉ có họ mới có thể hiểu được những phong cách phóng đại đó.
Trong số những người đến bữa tiệc hôm nay, có một số là bạn của mẹ Tiêu Du ở nước B, hơn nữa phu nhân Lemir luôn ở bên bọn họ cho nên có rất nhiều người đã đến chào hỏi Đào Nguyện, nói rằng mình rất kỳ vọng vào cậu và sẽ đến xem show diễn của cậu.
Đào Nguyện trong thâm tâm biết rất rõ rằng mặc dù một số người trong số này là thực sự mong đợi, nhưng hầu hết họ chỉ nói những điều như vậy vì nể mặt phu nhân Lemir và Lý Cẩm Mộng mà thôi. Có điều cậu không quan tâm liệu họ có thực sự mong đợi mình hay không. Sau khi show diễn kết thúc, giữa cậu và Tiêu Dật ai thiết kế tốt hơn, mọi thứ sẽ rõ ràng.
Ban tổ chức sẽ gửi thư mời đến một số người giàu có có địa vị hoặc doanh nhân có độ nổi tiếng nhất định. Những thư mời này chiếm 30% tổng số phiếu bầu và nó rất quan trọng đối với các nhà thiết kế tham gia cuộc thi.
Vì vậy, người nhận được thư mời đến xem show diễn càng nhiều thì số phiếu nhận được cũng sẽ càng nhiều. Nói chung, các nhà thiết kế bậc thầy có lợi thế hơn, bởi vì chắc chắn sẽ có rất nhiều người nhận được thư mời đến xem show diễn của họ.
Ngoài những nhà thiết kế được Hiệp hội thời trang cao cấp công nhận hàng năm, năm nay cũng sẽ có một số nhà thiết kế chưa đạt yêu cầu nhưng đã có tác phẩm rất tốt trong các năm trước cũng sẽ tham gia cuộc thi xếp hạng. Vì vậy, trong nửa tháng đầu sẽ có ít nhất hàng chục buổi trình diễn catwalk, và các buổi trình diễn catwalk hàng ngày đều được sắp xếp rất dày đặc.
Sàn catwalk được sắp xếp càng sớm sẽ càng chiếm ưu thế, vì bắt đầu show diễn càng sớm sẽ có thể được bình chọn trên trang web chính thức của ban tổ chức càng sớm.
Sau khi trở lại chỗ ở, Tiêu Dật lấy điện thoại ra và gọi cho một dãy số.
“Alo.” Tiêu Dật nghe thấy âm thanh kết nối, lập tức nói: “Anh đang bận à?”
“Bao lâu nữa thì anh mới xong việc để đến thành phố Lạc xem em thi đấu?”
“Em biết anh đã chào hỏi ban tổ chức rồi. Mặc dù anh có tài trợ cho cuộc thi này, nhưng nếu anh không có mặt, em không yên tâm.”
"Em sợ bọn họ sẽ không nghe em……, vậy phải mất bao lâu nữa anh mới xử lý xong mọi chuyện?”
“Em cần anh giúp em một việc.”
“Được rồi, em sẽ gọi và nói với hắn, nhưng sau khi anh xong việc, anh phải đến với em ngay đó.”
Tiêu Dật cúp máy, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại suy nghĩ kế hoạch tiếp theo. Công ty của bạn trai gã là nhà tài trợ lớn nhất cho cuộc thi này, trong trường hợp bạn trai đã chào hỏi qua, ban tổ chức chắc chắn sẽ bí mật ưu ái và cố gắng sắp xếp tốt hơn cho gã.
................
Ngày hôm sau, Đào Nguyện kết thúc cuộc họp với các nhân viên và đưa ra quyết định cuối cùng về việc chuẩn bị rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Đêm qua Đào Nguyện ngủ không ngon, hôm nay lại mở một cuộc họp, bận rộn tổng kết và phải giải quyết nhiều vấn đề mà cấp dưới không giải quyết được, đồng thời còn phải đảm bảo trước rằng không có sai sót nghiêm trọng nào có thể xảy ra trong từng phân đoạn nữa.
Đặc biệt với tư cách là một nhà thiết kế, cậu không chỉ phải tự vẽ bản vẽ thiết kế mà còn phải tự chọn vải, vân vân và mây mây. Đợi đến khi show diễn của cuộc thi xếp hạng bắt đầu, cậu còn phải tự mình hoàn thành từng chi tiết nữa, lúc đó sẽ càng mệt hơn.
Khi Đào Nguyện đang mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy có người lên giường ôm lấy mình, đó là một cảm giác cùng hơi thở quen thuộc.
Đào Nguyện xoay người lại ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, nửa mê nửa tỉnh nói: "Cậu về rồi à?”
Đường Nạp Tu hơi sửng người, câu "cậu về rồi" này và câu "tôi nhớ cậu" kia đều khiến hắn có một cảm giác khác trong lòng. Trên thế giới này có một người nhớ bạn và chờ đợi bạn, câu "bạn về rồi" chứng tỏ người ấy rất mong bạn trở về bên cạnh người ấy. Điều quan trọng nhất là người này là người bạn yêu.
“Em về rồi.” Đường Nạp Tu hôn lên má cậu.
Cảm nhận được xúc cảm trên mặt cùng cảm giác bị bóp giữa hai chân mình, Đào Nguyện mở mắt ra nhìn, “Thật sự về rồi à? Tôi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ chứ. Không phải cậu nói tối mai cậu mới đến được hả?”
“Em về sớm.” Đường Nạp Tu không quan tâm đến điều gì khác, hắn ngậm lấy môi của Đào Nguyện và hôn trong vài phút để trút bỏ nỗi nhớ trong lòng.
Cơ thể của Đào Nguyện đã có phản ứng, cậu mở hai chân ra và quấn lấy eo hắn.
Đường Nạp Tu sờ soạng cơ thể cậu và hỏi: “Anh có dùng bạn trai cũ của mình khi em đi vắng không?”
“Không có, sau khi dùng của cậu thì không quen dùng bạn trai cũ nữa.” Đào Nguyện thở hổn hển nói.
“Hay là anh lấy bạn trai cũ của anh ra đây đi, chúng ta chơi 3P.” Đường Nạp Tu đề nghị.
“Cậu lại muốn giở trò gì?” Đào Nguyện nhìn hắn hỏi.
Đường Nạp Tu vươn tay mở tủ đầu giường, lấy chiếc hộp bên trong rồi mở ra, sau đó đưa cây gậy chạy bằng điện vào trong chăn, bật công tắc.
Đào Nguyện không chịu được mà run lên, sau đó giãy giụa, “Đừng nhét vào, tôi không thích thứ đó.”
“Đừng lo, em không nhét vào đâu.” Đường Nạp Tu ôm chặt cậu để trấn an, không cho cậu tránh thoát.
Đào Nguyện ngừng giãy giụa, không phải vì cậu không muốn giãy giụa nữa, mà là vì cơ thể cậu đã mềm nhũn như một vũng nước rồi, không còn một chút sức lực nào hết.
......................
Đào Nguyện nằm trên ngực Đường Nạp Tu, đợi khi hô hấp bình thường trở lại, cậu oán giận: “Tên khốn nhà cậu, đã nói là đừng nhét vào mà.”
“Thỉnh thoảng tăng thêm chút tình thú mới thú vị chứ. Không phải anh cũng cứ nói rằng rất thoải mái sao?” Đường Nạp Tu vuốt ve lưng cậu, hắn đã biết thể chất của cậu rất đặc biệt, cho dù không uống rượu nhưng chỉ cần sờ sờ xoa xoa cũng sẽ có cảm giác ngay. Trong thời gian hắn đi vắng, điều hắn lo lắng nhất là cậu sẽ bị dục vọng hành hạ.
“Cậu xử lý xong mọi chuyện rồi à?” Đào Nguyện hỏi.
“Ừ, xong hết rồi. Mấy tháng này em có thể luôn ở bên cạnh anh, ít nhất lần này sẽ không đi lâu vậy nữa.”
“…… Cậu có biết tôi rất lo cho cậu không?”
“Biết.”
“Vậy cậu biết tại sao tôi lại lo lắng cho cậu không?”
“Bởi vì anh yêu em.”
“Đừng tự mình đa tình, tôi không có yêu cậu.” Đào Nguyện đột nhiên ngạo kiều, quay lưng về phía hắn nói: “Tôi chỉ lo rằng nếu cậu xảy ra chuyện thì sẽ không có ai giúp tôi giải quyết nhu cầu sinh lý thôi. Dù sao tôi cũng phải đợi nhiều năm như vậy mới tìm được một bạn giường ưng ý mà.”
“Cơ thể của anh trung thực hơn miệng anh nhiều.” Đường Nạp Tu từ hắn phía sau ôm lấy cậu nói: “Nếu anh đã đợi em nhiều năm như vậy, anh bao nuôi em cả đời nhé? Em bằng lòng ký giấy bán mình trọn đời, loại giấy hợp pháp ấy, và còn phải trao nhẫn cho nhau nữa.”
“Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, ai tỏ tình trước thì người đó thua.” Đào Nguyện nhắm mắt lại nói.
“Không phải ai yêu trước thì người đó thua hả?” Đường Nạp Tu nói với giọng điệu bất đắc dĩ và cưng chiều: “Thôi được rồi, em yêu anh, cả đời này sẽ chỉ yêu mình anh.”
Mặc dù đã nghe tỏ tình vô số lần, nhưng trái tim Đào Nguyện vẫn cảm động và khiến đôi mắt của cậu ươn ướt. Cậu xoay người lại nhìn hắn và nói: “Cậu thua rồi.”
“Ừm, em thua rồi.” Đường Nạp Tu nhìn vào mắt cậu nói, “Nhưng em cam tâm tình nguyện thua bởi anh.”
“Tôi muốn dùng thử cậu thêm một thời gian nữa rồi mới quyết định xem có nên ký hợp đồng trọn đời với cậu hay không. Nếu như cậu vẫn không thể khiến tôi hài lòng, tôi sẽ không cho cậu chuyển chính thức đâu.”
“Vậy thì xin ông chủ hãy cho tôi nhiều cơ hội để thể hiện hơn.” Đường Nạp Tu hôn lên đôi môi hồng hào và hấp dẫn của cậu, tuy rằng luôn nói mấy câu ngạo kiều nhưng vẫn khiến hắn yêu chết đi được, và hận không thể trực tiếp nuốt vào trong bụng.
Đào Nguyện nhắm mắt lại, ôm lấy cổ hắn và hôn hắn. Trong tình yêu, có thể đối với người khác sẽ có thắng thua, ai yêu nhiều hơn thì thua. Nhưng đối với hai người họ thì không có kẻ thắng người thua, chỉ có một người sẵn sàng chiến đấu và người còn lại sẵn sàng chịu đựng mà thôi.
................
Vì cả nhà thiết kế và người mẫu đều là nhân vật chính của ngành thời trang nên vai trò của người mẫu trong mùa thời trang cao cấp đương nhiên sẽ không kém gì các nhà thiết kế.
Nhà thiết kế chọn người mẫu, người mẫu cũng sẽ chọn nhà thiết kế, chỉ sau khi trải qua show diễn của nhà thiết kế đã được thăng hạng thành công thì người mẫu mới được tiếp tục thăng hạng. Lúc này, ưu thế của các người mẫu và siêu mẫu mới lộ ra, bọn họ muốn lợi dụng nhà thiết kế thành công để thăng hạng, mà các nhà thiết kế cũng muốn lợi dụng sự nổi tiếng của bọn họ.
Việc lựa chọn một người mẫu thực sự rất quan trọng, bởi vì càng có nhiều người mẫu nổi tiếng sẵn sàng bước trên sàn catwalk, thì càng có thể mang lại nhiều sự nổi tiếng và được chú ý hơn.
Buổi phỏng vấn người mẫu của Đào Nguyện và Tiêu Dật tình cờ được sắp xếp cùng lúc, lý do trùng hợp đến vậy dĩ nhiên là Tiêu Dật đã cố ý yêu cầu ban tổ chức sắp xếp như vậy rồi.
Vì Đào Nguyện đã dạy cho Angley một bài học, Tiêu Dật vu khống cậu không thành nên rất tức giận. Nhưng gã sẽ từ bỏ việc đối phó Đào Nguyện sao? Tất nhiên là không. Lần này, việc tuyển chọn người mẫu là một cơ hội rất tốt cho gã. Gã quyết định rồi, cho dù không thể khiến cậu không thể tham gia cuộc thi thì cũng phải sỉ nhục cậu một phen.
Tiêu Dật đã tích lũy danh tiếng nhiều năm rồi, tầm ảnh hưởng trong giới thời trang và mức độ được coi trọng của gã chắc chắn cao hơn Đào Nguyện rất nhiều. Với lại, trong mấy năm nay, Tiêu Dật có quan hệ tốt với rất nhiều người mẫu, hơn nữa gã còn có một chỗ dựa rất lớn, nếu không sẽ không có nhiều người mẫu nguyện ý nghe theo chỉ thị của gã mà công khai tẩy chay Tiêu Du.
Trước khi buổi phỏng vấn chuẩn bị bắt đầu, Đào Nguyện bất ngờ nhận được thông báo từ ban tổ chức rằng các nhà thiết kế được Hiệp hội thời trang cao cấp công nhận phải có ít nhất mười siêu mẫu lọt vào danh sách top 100. Nếu không đạt được tiêu chuẩn này thì sẽ bị rớt hạng.
Loại quy định này trước đây chưa từng xảy ra, nay đột nhiên xuất hiện, có thể tưởng tượng đây là bút tích của ai.
Trong sảnh phỏng vấn đã có rất nhiều phương tiện truyền thông đặt máy quay rồi, bởi vì hôm nay không chỉ có Đào Nguyện và Tiêu Dật được phỏng vấn, mà còn có rất nhiều sảnh phỏng vấn khác với các nhà thiết kế đang thực hiện cuộc phỏng vấn. Vì vậy chắc chắn sẽ có top model và siêu mẫu xuất hiện, những phóng viên truyền thông này đều đang chờ để phỏng vấn họ.
Angley xuất hiện cùng một số người mẫu, các phóng viên lập tức vây quanh, quay chụp và phỏng vấn.
“Xin hỏi các bạn đến vì nhà thiết kế nào vậy?”
“Đương nhiên là nhà thiết kế Tiêu Dật.” Angley nói, “So với những nhà thiết kế hạng hai cố tình bắt chước phong cách của anh ấy và may mắn có được tư cách dự thi, thì Tiêu Dật mới là nhà thiết kế tài năng thực thụ. Nếu chúng tôi bước vào sảnh này, đương nhiên không phải đặc biệt tự hạ thấp mình để đến vì một nhà thiết kế hạng hai.”
“Nhà thiết kế hạng hai mà bạn nói là chỉ Tiêu Du sao?”
Trong sảnh này chỉ có Đào Nguyện và Tiêu Dật, phóng viên hỏi một câu vô nghĩa như vậy tất nhiên là muốn để hắn chính miệng nói ra tên của Tiêu Du. Phóng viên giải trí chưa bao giờ chê lớn chuyện, chỉ muốn nội dung phỏng vấn càng giật gân càng tốt thôi.
Lần trước Angley đã bị Đào Nguyện đè bẹp bằng đua xe, còn khiến hắn mất hết mặt mũi ở quán bar nữa, cảm giác phẫn uất khiến hắn không thể kiềm chế được lửa giận khi nhìn thấy Đào Nguyện.
“Đương nhiên là anh ta, Tiêu Du, Tiêu Du, Tiêu Du.” Angley cố ý nói tên của cậu mấy lần, sau đó châm chọc nói: “Một nhà thiết kế hạng hai mà cũng dám đến tham gia mùa thời trang cao cấp, đúng là không biết tự lượng sức mình. Có điều, nếu như anh ta đã đến tham gia rồi, tôi hy vọng anh ta có thể thể hiện phong cách của chính mình, đừng có bắt chước phong cách của người khác nữa.”
Lần trước Angley đã thừa nhận rằng mình cố ý vu khống Tiêu Du rồi, cho nên bây giờ chỉ có thể thay đổi cách nói, không nói là sao chép nữa mà đổi thành bắt chước.
Tiêu Dật nhìn Đào Nguyện với vẻ mặt cực kỳ đắc ý, hôm nay gã muốn khiến Đào Nguyện mất mặt, gã cũng đã sắp xếp để đảm bảo rằng cậu sẽ không thể phỏng vấn mười siêu mẫu trong danh sách top 100 rồi.
Đào Nguyện đơ mặt nhìn gã, cho dù hôm nay phỏng vấn không tới mười siêu mẫu và bởi vậy mà bị tụt hạng, cậu vẫn có thể đè bẹp trang phục của gã. Người cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng thực sự.
Nhóm của Angley thay phiên nhau sỉ nhục Đào Nguyện trước ống kính, sau đó bước đến chiếc bàn dài đối diện Tiêu Dật, đi ngang qua sân khấu rồi trực tiếp ký hợp đồng.
Nhóm tiếp theo là Angelina và một số người mẫu nữ khác trong top 100, các phóng viên lại vây quanh để phỏng vấn.
“Xin hỏi cô đến đây vì nhà thiết kế Tiêu Dật đúng không?”
“Đương nhiên, ngoài nhà thiết kế Tiêu Dật, còn nhà thiết kế nào trong cái sảnh phỏng vấn này xứng đáng để chúng tôi đến đây phỏng vấn à?”
“Cho nên các bạn cũng coi trọng nhà thiết kế Tiêu Dật hơn đúng không?”
“Không phải coi trọng anh ta hơn, mà là chỉ coi trọng anh ta.”
“Nhưng nhà thiết kế Tiêu Du cũng từng triển lãm rất nhiều bộ trang phục tuyệt vời trong buổi ra mắt trước đó mà. Tại sao các bạn không coi trọng anh ấy?”
“Tôi đã xem những bộ trang phục đó trên mạng rồi, đúng là chúng rất đẹp, nhưng lần đầu tiên khi nhìn thấy chúng, tôi cứ tưởng chúng là trang phục do nhà thiết kế Tiêu Dật thiết kế, bởi vì phong cách quá giống. Bắt chước phong cách thiết kế của người khác cũng giống như hàng nhái vậy, chất lượng luôn kém hơn hàng chính hãng. Sao chúng tôi có thể thích được?”
Angelina cũng là một trong những người mẫu đã công khai tẩy chay Tiêu Du lần trước, đối với những buổi ra mắt trang phục do Tiêu Dật tổ chức, cô ta không ít lần được đảm nhiệm vị trí Vedette của trang phục nữ. Cô ta và Tiêu Dật đã hợp tác với nhau nhiều lần và mang lại sự nổi tiếng cho nhau, tất nhiên là cô ta sẽ đứng về phía Tiêu Dật rồi. Cô ta còn dẫn những người bạn khác trong giới siêu mẫu đến để giúp Tiêu Dật giữ thể diện nữa.
Cuộc phỏng vấn của hai bên tạo nên sự tương phản rõ rệt, bên Tiêu Dật chỉ toàn người mẫu và siêu mẫu, cực kỳ náo nhiệt, còn bên Đào Nguyện lại rất quạnh quẽ, chỉ có một số người mẫu ít tên tuổi đến phỏng vấn mà thôi.
Tiêu Dật một lần nữa nhìn Đào Nguyện với ánh mắt khiêu khích, gã đã nhờ trợ lý của bạn trai đến chào hỏi rất nhiều công ty người mẫu lớn rồi, số lượng siêu mẫu mà bên Đào Nguyện phỏng vấn hôm nay tuyệt đối sẽ không thể vượt quá mười người.
Đường Nạp Tu đứng trong góc, sau khi quan sát tình hình đại sảnh một lúc, đột nhiên xoay người rời đi.
“Phu nhân Daisy.” Triệu Hân và Tiêu Dật đi đến sau lưng phu nhân Daisy và chào hỏi bà - người đang trò chuyện với những người khác.
Phu nhân Daisy quay lại, mỉm cười nhìn họ, nói: “Hai người đến rồi à. Để tôi giới thiệu với hai người, đây là phu nhân Đỗ, đây là phu nhân Fiyani, còn đây là phu nhân Desena. Hai người đến đúng lúc lắm, bọn tôi đang nói về những bộ trang phục cao cấp mà Tiêu Dật cho ra mắt vào năm ngoái đấy.”
“Mấy bộ trang phục cao cấp mà cậu cho ra mắt vào năm ngoái ấy, bộ nào tôi cũng thích hết, nhưng tiếc là năm ngoái có chuyện trì hoãn nên không thể đến xem show diễn được. Tôi mong chờ show diễn của cậu trong năm nay lắm đấy.”
“Năm ngoái tôi cũng không đến được, sau đó chỉ nhìn video catwalk thôi mà tôi đã rất rung động trước những bộ trang phục đó rồi. Mặc dù tôi đã đặt mua hai bộ nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi tiếc vì không thể đến xem sàn diễn thời trang. Thế nên năm nay tôi đã đến sớm hơn, tôi cũng rất mong đợi những bộ trang phục cao cấp cậu sẽ cho ra mắt trong năm nay đấy.”
“Tôi cũng vậy, lần này tôi đến nước B sớm chỉ để xem show diễn của cậu đó. Năm ngoái, tôi có đặt một bộ lễ phục do cậu thiết kế, nó đã khiến tôi nổi bật tại nhiều bữa tiệc. Lần này trước khi đến đây, tôi đã quyết định rằng nhất định phải đặt ít nhất năm sáu bộ trang phục do cậu thiết kế.”
“Tiêu Dật, các phu nhân đều rất kỳ vọng vào màn thể hiện của cậu trong cuộc thi lần này. Bản thân cậu có đủ tự tin vào show diễn năm nay không?” Phu nhân Daisy hỏi.
“Đương nhiên, các phu nhân xin hãy yên tâm, bộ sưu tập cao cấp tôi sẽ tung ra trong năm nay nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng.” Tiêu Dật tràn đầy tự tin bất kể mặt ngoài hay tâm lý, tuy rằng không thể sử dụng thiết kế của Tiêu Du, nhưng vẫn còn rất nhiều những tác phẩm kinh điển của các nhà thiết kế khác mà gã có thể sử dụng. Cho nên lần này gã cũng tràn đầy tự tin, cảm thấy được nhất định sẽ được khen ngợi.
“Vậy thì tốt quá.”
“Đúng vậy, xem ra lần này chúng ta không uổng công đến đây rồi.”
“Tôi nóng lòng muốn xem show diễn lắm rồi.”
Tiêu Dật rất đắc ý trong lòng, những quý bà giàu có đến từ nhiều quốc gia này đang tranh nhau để đặt mua trang phục do gã thiết kế, cái cảm giác được mọi người tán tụng, hơn nữa còn được những người trong giới thượng lưu đến từ các quốc gia tâng bốc khiến gã rất thích thú. Vì vậy, gã sẽ không bao giờ từ bỏ để tiếp tục trở thành một nhà thiết kế, mà còn phải ngày càng hoàn thiện hơn.
Trong lòng Triệu Hân cũng rất tự hào và hãnh diện, trước đây mọi người đều cho rằng con trai bà ta thua kém con trai của Lý Cẩm Mộng, ngay cả cha chồng của bà ta cũng rất thiên vị Tiêu Du, nhưng ông vẫn do dự trong việc để Tiêu Du tiếp quản công ty. Tuy nhiên, bây giờ mọi thứ đã khác rồi, con trai bà ta không chỉ tiếp quản công ty mà còn được săn đón nhiệt tình và có rất nhiều fan hâm mộ nữa. Người làm mẹ như bà ta cũng thơm lây theo, cảm giác được các phu nhân nhờ vả với vẻ mặt ôn hoà thật sự rất tuyệt.
Bây giờ còn ai dám nói con trai bà ta không bằng con của Lý Cẩm Mộng? Đó là đang trợn mắt nói dối, rõ ràng là con trai bà ta ưu tú hơn. Mặc dù khoảng thời gian trước con trai của Lý Cẩm Mộng được truyền thông ca ngợi một thời gian, nhưng bà ta cảm thấy con trai của mình phải ưu tú hơn, và nó sẽ không bao giờ bị so sánh với con trai của Lý Cẩm Mộng nữa.
Mấy người hàn huyên một hồi, Tiêu Dật nói: “Mẹ, mẹ nói chuyện phiếm với các phu nhân đi, con đi chào hỏi những người khác.”
“Ừ.” Triệu Hân mỉm cười gật đầu.
Tiêu Dật bước đến chiếc bàn dài giữa sân cầm một ly champagne, gã không chủ động đi chào hỏi người khác, bởi vì gã biết chỉ cần gã đứng một mình thì nhất định sẽ có người tới chào hỏi gã ngay.
Trong một bữa tiệc như thế này, các phu nhân tụ tập với nhau, ngoài chuyện trò những chuyện đã xảy ra gần đây, đương nhiên sẽ không thể thiếu tán gẫu về những chuyện phiếm. Bên cạnh những drama trong làng giải trí, trong ngành thời trang cũng có rất nhiều drama, đối tượng của drama trong làng giải trí là những ngôi sao và đạo diễn, mà đối tượng của drama trong ngành thời trang đương nhiên là các nhà thiết kế và người mẫu.
“Trong số các nhà thiết kế trẻ tham gia mùa thời trang cao cấp năm nay, Tiêu Dật vẫn được mong chờ nhất. Năm ngoái, tôi muốn đặt những bộ trang phục do cậu ấy thiết kế, nhưng tiếc là tôi không thể mua được. Nếu năm nay tôi có thể đặt được thì tuyệt quá.”
“Ngoài Tiêu Dật, tôi nghe nói có rất nhiều người cũng đang mong chờ những thiết kế của Tiêu Du đó. Trong số những bộ trang phục mà cậu ta cho ra mắt lần trước, rất nhiều bộ có thể trực tiếp dùng để thi đấu, nhưng nếu cậu ấy cho ra mắt cùng một lúc thì đáng tiếc lắm.”
“Các bà có nghĩ rằng Tiêu Du sẽ vượt qua Tiêu Dật và trở thành nhà thiết kế trẻ triển vọng nhất nước B trong năm nay không?”
“Tôi vẫn coi trọng Tiêu Dật hơn. Linh cảm thiết kế của Tiêu Du quá không ổn định. Hoặc là không có tác phẩm thiết kế nào tốt trong hơn bốn năm, hoặc là có quá nhiều thiết kế kinh điển bùng nổ cùng một lúc. Ai biết được sẽ mất bao lâu để tạo ra được những tác phẩm thiết kế tốt sau một lần bùng nổ chứ?”
“Tôi cũng nghĩ vậy, những bộ trang phục mà Tiêu Du cho ra mắt lần trước hoàn toàn có thể phát hành riêng lẻ, nhưng cậu ta lại cho ra mắt một lần một. Có thể thấy cậu ta cũng là một người không có kế hoạch và tầm nhìn xa.”
“Thế nên người coi trọng Tiêu Dật mới nhiều hơn người coi trọng Tiêu Du đó. Thiết kế của Tiêu Dật trong những năm qua ngày càng tốt hơn qua từng năm, tiến độ có thể nói là cực kỳ ổn định. Tiêu Du biến số quá lớn, khả năng thất vọng cũng cao hơn, vẫn là Tiêu Dật đáng mong chờ hơn.”
“Vậy trong cuộc thi xếp hạng lần này, ngoài xem show diễn của Tiêu Dật, các bà có xem show của những nhà thiết kế khác không?”
“Ngay cả các phương tiện truyền thông thời trang và các nhiếp ảnh gia cũng không xem mọi show diễn. Chúng ta chỉ xem những show diễn của các bậc thầy, sau đó xem thêm show diễn của những nhà thiết kế trẻ đáng được mong đợi là được rồi.”
“Đúng đó, có ít nhất hàng chục show diễn trong cuộc thi xếp hạng. Đương nhiên phải xem có chọn lọc rồi. Tôi nghĩ rằng hầu hết các show diễn đều không đáng để phí thời gian xem.”
Một số nhà thiết kế sử dụng một phong cách nghệ thuật quá cường điệu và nói rằng đây là nghệ thuật, người bình thường hoàn toàn không thể hiểu được nó, cũng không thể cảm nhận được vẻ đẹp của nó. Một nhà thiết kế thời trang như vậy không hẳn là một nhà thiết kế thời trang, mà là một nghệ sĩ sống trong thế giới của riêng mình, bởi chỉ có họ mới có thể hiểu được những phong cách phóng đại đó.
Trong số những người đến bữa tiệc hôm nay, có một số là bạn của mẹ Tiêu Du ở nước B, hơn nữa phu nhân Lemir luôn ở bên bọn họ cho nên có rất nhiều người đã đến chào hỏi Đào Nguyện, nói rằng mình rất kỳ vọng vào cậu và sẽ đến xem show diễn của cậu.
Đào Nguyện trong thâm tâm biết rất rõ rằng mặc dù một số người trong số này là thực sự mong đợi, nhưng hầu hết họ chỉ nói những điều như vậy vì nể mặt phu nhân Lemir và Lý Cẩm Mộng mà thôi. Có điều cậu không quan tâm liệu họ có thực sự mong đợi mình hay không. Sau khi show diễn kết thúc, giữa cậu và Tiêu Dật ai thiết kế tốt hơn, mọi thứ sẽ rõ ràng.
Ban tổ chức sẽ gửi thư mời đến một số người giàu có có địa vị hoặc doanh nhân có độ nổi tiếng nhất định. Những thư mời này chiếm 30% tổng số phiếu bầu và nó rất quan trọng đối với các nhà thiết kế tham gia cuộc thi.
Vì vậy, người nhận được thư mời đến xem show diễn càng nhiều thì số phiếu nhận được cũng sẽ càng nhiều. Nói chung, các nhà thiết kế bậc thầy có lợi thế hơn, bởi vì chắc chắn sẽ có rất nhiều người nhận được thư mời đến xem show diễn của họ.
Ngoài những nhà thiết kế được Hiệp hội thời trang cao cấp công nhận hàng năm, năm nay cũng sẽ có một số nhà thiết kế chưa đạt yêu cầu nhưng đã có tác phẩm rất tốt trong các năm trước cũng sẽ tham gia cuộc thi xếp hạng. Vì vậy, trong nửa tháng đầu sẽ có ít nhất hàng chục buổi trình diễn catwalk, và các buổi trình diễn catwalk hàng ngày đều được sắp xếp rất dày đặc.
Sàn catwalk được sắp xếp càng sớm sẽ càng chiếm ưu thế, vì bắt đầu show diễn càng sớm sẽ có thể được bình chọn trên trang web chính thức của ban tổ chức càng sớm.
Sau khi trở lại chỗ ở, Tiêu Dật lấy điện thoại ra và gọi cho một dãy số.
“Alo.” Tiêu Dật nghe thấy âm thanh kết nối, lập tức nói: “Anh đang bận à?”
“Bao lâu nữa thì anh mới xong việc để đến thành phố Lạc xem em thi đấu?”
“Em biết anh đã chào hỏi ban tổ chức rồi. Mặc dù anh có tài trợ cho cuộc thi này, nhưng nếu anh không có mặt, em không yên tâm.”
"Em sợ bọn họ sẽ không nghe em……, vậy phải mất bao lâu nữa anh mới xử lý xong mọi chuyện?”
“Em cần anh giúp em một việc.”
“Được rồi, em sẽ gọi và nói với hắn, nhưng sau khi anh xong việc, anh phải đến với em ngay đó.”
Tiêu Dật cúp máy, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại suy nghĩ kế hoạch tiếp theo. Công ty của bạn trai gã là nhà tài trợ lớn nhất cho cuộc thi này, trong trường hợp bạn trai đã chào hỏi qua, ban tổ chức chắc chắn sẽ bí mật ưu ái và cố gắng sắp xếp tốt hơn cho gã.
................
Ngày hôm sau, Đào Nguyện kết thúc cuộc họp với các nhân viên và đưa ra quyết định cuối cùng về việc chuẩn bị rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Đêm qua Đào Nguyện ngủ không ngon, hôm nay lại mở một cuộc họp, bận rộn tổng kết và phải giải quyết nhiều vấn đề mà cấp dưới không giải quyết được, đồng thời còn phải đảm bảo trước rằng không có sai sót nghiêm trọng nào có thể xảy ra trong từng phân đoạn nữa.
Đặc biệt với tư cách là một nhà thiết kế, cậu không chỉ phải tự vẽ bản vẽ thiết kế mà còn phải tự chọn vải, vân vân và mây mây. Đợi đến khi show diễn của cuộc thi xếp hạng bắt đầu, cậu còn phải tự mình hoàn thành từng chi tiết nữa, lúc đó sẽ càng mệt hơn.
Khi Đào Nguyện đang mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy có người lên giường ôm lấy mình, đó là một cảm giác cùng hơi thở quen thuộc.
Đào Nguyện xoay người lại ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, nửa mê nửa tỉnh nói: "Cậu về rồi à?”
Đường Nạp Tu hơi sửng người, câu "cậu về rồi" này và câu "tôi nhớ cậu" kia đều khiến hắn có một cảm giác khác trong lòng. Trên thế giới này có một người nhớ bạn và chờ đợi bạn, câu "bạn về rồi" chứng tỏ người ấy rất mong bạn trở về bên cạnh người ấy. Điều quan trọng nhất là người này là người bạn yêu.
“Em về rồi.” Đường Nạp Tu hôn lên má cậu.
Cảm nhận được xúc cảm trên mặt cùng cảm giác bị bóp giữa hai chân mình, Đào Nguyện mở mắt ra nhìn, “Thật sự về rồi à? Tôi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ chứ. Không phải cậu nói tối mai cậu mới đến được hả?”
“Em về sớm.” Đường Nạp Tu không quan tâm đến điều gì khác, hắn ngậm lấy môi của Đào Nguyện và hôn trong vài phút để trút bỏ nỗi nhớ trong lòng.
Cơ thể của Đào Nguyện đã có phản ứng, cậu mở hai chân ra và quấn lấy eo hắn.
Đường Nạp Tu sờ soạng cơ thể cậu và hỏi: “Anh có dùng bạn trai cũ của mình khi em đi vắng không?”
“Không có, sau khi dùng của cậu thì không quen dùng bạn trai cũ nữa.” Đào Nguyện thở hổn hển nói.
“Hay là anh lấy bạn trai cũ của anh ra đây đi, chúng ta chơi 3P.” Đường Nạp Tu đề nghị.
“Cậu lại muốn giở trò gì?” Đào Nguyện nhìn hắn hỏi.
Đường Nạp Tu vươn tay mở tủ đầu giường, lấy chiếc hộp bên trong rồi mở ra, sau đó đưa cây gậy chạy bằng điện vào trong chăn, bật công tắc.
Đào Nguyện không chịu được mà run lên, sau đó giãy giụa, “Đừng nhét vào, tôi không thích thứ đó.”
“Đừng lo, em không nhét vào đâu.” Đường Nạp Tu ôm chặt cậu để trấn an, không cho cậu tránh thoát.
Đào Nguyện ngừng giãy giụa, không phải vì cậu không muốn giãy giụa nữa, mà là vì cơ thể cậu đã mềm nhũn như một vũng nước rồi, không còn một chút sức lực nào hết.
......................
Đào Nguyện nằm trên ngực Đường Nạp Tu, đợi khi hô hấp bình thường trở lại, cậu oán giận: “Tên khốn nhà cậu, đã nói là đừng nhét vào mà.”
“Thỉnh thoảng tăng thêm chút tình thú mới thú vị chứ. Không phải anh cũng cứ nói rằng rất thoải mái sao?” Đường Nạp Tu vuốt ve lưng cậu, hắn đã biết thể chất của cậu rất đặc biệt, cho dù không uống rượu nhưng chỉ cần sờ sờ xoa xoa cũng sẽ có cảm giác ngay. Trong thời gian hắn đi vắng, điều hắn lo lắng nhất là cậu sẽ bị dục vọng hành hạ.
“Cậu xử lý xong mọi chuyện rồi à?” Đào Nguyện hỏi.
“Ừ, xong hết rồi. Mấy tháng này em có thể luôn ở bên cạnh anh, ít nhất lần này sẽ không đi lâu vậy nữa.”
“…… Cậu có biết tôi rất lo cho cậu không?”
“Biết.”
“Vậy cậu biết tại sao tôi lại lo lắng cho cậu không?”
“Bởi vì anh yêu em.”
“Đừng tự mình đa tình, tôi không có yêu cậu.” Đào Nguyện đột nhiên ngạo kiều, quay lưng về phía hắn nói: “Tôi chỉ lo rằng nếu cậu xảy ra chuyện thì sẽ không có ai giúp tôi giải quyết nhu cầu sinh lý thôi. Dù sao tôi cũng phải đợi nhiều năm như vậy mới tìm được một bạn giường ưng ý mà.”
“Cơ thể của anh trung thực hơn miệng anh nhiều.” Đường Nạp Tu từ hắn phía sau ôm lấy cậu nói: “Nếu anh đã đợi em nhiều năm như vậy, anh bao nuôi em cả đời nhé? Em bằng lòng ký giấy bán mình trọn đời, loại giấy hợp pháp ấy, và còn phải trao nhẫn cho nhau nữa.”
“Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, ai tỏ tình trước thì người đó thua.” Đào Nguyện nhắm mắt lại nói.
“Không phải ai yêu trước thì người đó thua hả?” Đường Nạp Tu nói với giọng điệu bất đắc dĩ và cưng chiều: “Thôi được rồi, em yêu anh, cả đời này sẽ chỉ yêu mình anh.”
Mặc dù đã nghe tỏ tình vô số lần, nhưng trái tim Đào Nguyện vẫn cảm động và khiến đôi mắt của cậu ươn ướt. Cậu xoay người lại nhìn hắn và nói: “Cậu thua rồi.”
“Ừm, em thua rồi.” Đường Nạp Tu nhìn vào mắt cậu nói, “Nhưng em cam tâm tình nguyện thua bởi anh.”
“Tôi muốn dùng thử cậu thêm một thời gian nữa rồi mới quyết định xem có nên ký hợp đồng trọn đời với cậu hay không. Nếu như cậu vẫn không thể khiến tôi hài lòng, tôi sẽ không cho cậu chuyển chính thức đâu.”
“Vậy thì xin ông chủ hãy cho tôi nhiều cơ hội để thể hiện hơn.” Đường Nạp Tu hôn lên đôi môi hồng hào và hấp dẫn của cậu, tuy rằng luôn nói mấy câu ngạo kiều nhưng vẫn khiến hắn yêu chết đi được, và hận không thể trực tiếp nuốt vào trong bụng.
Đào Nguyện nhắm mắt lại, ôm lấy cổ hắn và hôn hắn. Trong tình yêu, có thể đối với người khác sẽ có thắng thua, ai yêu nhiều hơn thì thua. Nhưng đối với hai người họ thì không có kẻ thắng người thua, chỉ có một người sẵn sàng chiến đấu và người còn lại sẵn sàng chịu đựng mà thôi.
................
Vì cả nhà thiết kế và người mẫu đều là nhân vật chính của ngành thời trang nên vai trò của người mẫu trong mùa thời trang cao cấp đương nhiên sẽ không kém gì các nhà thiết kế.
Nhà thiết kế chọn người mẫu, người mẫu cũng sẽ chọn nhà thiết kế, chỉ sau khi trải qua show diễn của nhà thiết kế đã được thăng hạng thành công thì người mẫu mới được tiếp tục thăng hạng. Lúc này, ưu thế của các người mẫu và siêu mẫu mới lộ ra, bọn họ muốn lợi dụng nhà thiết kế thành công để thăng hạng, mà các nhà thiết kế cũng muốn lợi dụng sự nổi tiếng của bọn họ.
Việc lựa chọn một người mẫu thực sự rất quan trọng, bởi vì càng có nhiều người mẫu nổi tiếng sẵn sàng bước trên sàn catwalk, thì càng có thể mang lại nhiều sự nổi tiếng và được chú ý hơn.
Buổi phỏng vấn người mẫu của Đào Nguyện và Tiêu Dật tình cờ được sắp xếp cùng lúc, lý do trùng hợp đến vậy dĩ nhiên là Tiêu Dật đã cố ý yêu cầu ban tổ chức sắp xếp như vậy rồi.
Vì Đào Nguyện đã dạy cho Angley một bài học, Tiêu Dật vu khống cậu không thành nên rất tức giận. Nhưng gã sẽ từ bỏ việc đối phó Đào Nguyện sao? Tất nhiên là không. Lần này, việc tuyển chọn người mẫu là một cơ hội rất tốt cho gã. Gã quyết định rồi, cho dù không thể khiến cậu không thể tham gia cuộc thi thì cũng phải sỉ nhục cậu một phen.
Tiêu Dật đã tích lũy danh tiếng nhiều năm rồi, tầm ảnh hưởng trong giới thời trang và mức độ được coi trọng của gã chắc chắn cao hơn Đào Nguyện rất nhiều. Với lại, trong mấy năm nay, Tiêu Dật có quan hệ tốt với rất nhiều người mẫu, hơn nữa gã còn có một chỗ dựa rất lớn, nếu không sẽ không có nhiều người mẫu nguyện ý nghe theo chỉ thị của gã mà công khai tẩy chay Tiêu Du.
Trước khi buổi phỏng vấn chuẩn bị bắt đầu, Đào Nguyện bất ngờ nhận được thông báo từ ban tổ chức rằng các nhà thiết kế được Hiệp hội thời trang cao cấp công nhận phải có ít nhất mười siêu mẫu lọt vào danh sách top 100. Nếu không đạt được tiêu chuẩn này thì sẽ bị rớt hạng.
Loại quy định này trước đây chưa từng xảy ra, nay đột nhiên xuất hiện, có thể tưởng tượng đây là bút tích của ai.
Trong sảnh phỏng vấn đã có rất nhiều phương tiện truyền thông đặt máy quay rồi, bởi vì hôm nay không chỉ có Đào Nguyện và Tiêu Dật được phỏng vấn, mà còn có rất nhiều sảnh phỏng vấn khác với các nhà thiết kế đang thực hiện cuộc phỏng vấn. Vì vậy chắc chắn sẽ có top model và siêu mẫu xuất hiện, những phóng viên truyền thông này đều đang chờ để phỏng vấn họ.
Angley xuất hiện cùng một số người mẫu, các phóng viên lập tức vây quanh, quay chụp và phỏng vấn.
“Xin hỏi các bạn đến vì nhà thiết kế nào vậy?”
“Đương nhiên là nhà thiết kế Tiêu Dật.” Angley nói, “So với những nhà thiết kế hạng hai cố tình bắt chước phong cách của anh ấy và may mắn có được tư cách dự thi, thì Tiêu Dật mới là nhà thiết kế tài năng thực thụ. Nếu chúng tôi bước vào sảnh này, đương nhiên không phải đặc biệt tự hạ thấp mình để đến vì một nhà thiết kế hạng hai.”
“Nhà thiết kế hạng hai mà bạn nói là chỉ Tiêu Du sao?”
Trong sảnh này chỉ có Đào Nguyện và Tiêu Dật, phóng viên hỏi một câu vô nghĩa như vậy tất nhiên là muốn để hắn chính miệng nói ra tên của Tiêu Du. Phóng viên giải trí chưa bao giờ chê lớn chuyện, chỉ muốn nội dung phỏng vấn càng giật gân càng tốt thôi.
Lần trước Angley đã bị Đào Nguyện đè bẹp bằng đua xe, còn khiến hắn mất hết mặt mũi ở quán bar nữa, cảm giác phẫn uất khiến hắn không thể kiềm chế được lửa giận khi nhìn thấy Đào Nguyện.
“Đương nhiên là anh ta, Tiêu Du, Tiêu Du, Tiêu Du.” Angley cố ý nói tên của cậu mấy lần, sau đó châm chọc nói: “Một nhà thiết kế hạng hai mà cũng dám đến tham gia mùa thời trang cao cấp, đúng là không biết tự lượng sức mình. Có điều, nếu như anh ta đã đến tham gia rồi, tôi hy vọng anh ta có thể thể hiện phong cách của chính mình, đừng có bắt chước phong cách của người khác nữa.”
Lần trước Angley đã thừa nhận rằng mình cố ý vu khống Tiêu Du rồi, cho nên bây giờ chỉ có thể thay đổi cách nói, không nói là sao chép nữa mà đổi thành bắt chước.
Tiêu Dật nhìn Đào Nguyện với vẻ mặt cực kỳ đắc ý, hôm nay gã muốn khiến Đào Nguyện mất mặt, gã cũng đã sắp xếp để đảm bảo rằng cậu sẽ không thể phỏng vấn mười siêu mẫu trong danh sách top 100 rồi.
Đào Nguyện đơ mặt nhìn gã, cho dù hôm nay phỏng vấn không tới mười siêu mẫu và bởi vậy mà bị tụt hạng, cậu vẫn có thể đè bẹp trang phục của gã. Người cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng thực sự.
Nhóm của Angley thay phiên nhau sỉ nhục Đào Nguyện trước ống kính, sau đó bước đến chiếc bàn dài đối diện Tiêu Dật, đi ngang qua sân khấu rồi trực tiếp ký hợp đồng.
Nhóm tiếp theo là Angelina và một số người mẫu nữ khác trong top 100, các phóng viên lại vây quanh để phỏng vấn.
“Xin hỏi cô đến đây vì nhà thiết kế Tiêu Dật đúng không?”
“Đương nhiên, ngoài nhà thiết kế Tiêu Dật, còn nhà thiết kế nào trong cái sảnh phỏng vấn này xứng đáng để chúng tôi đến đây phỏng vấn à?”
“Cho nên các bạn cũng coi trọng nhà thiết kế Tiêu Dật hơn đúng không?”
“Không phải coi trọng anh ta hơn, mà là chỉ coi trọng anh ta.”
“Nhưng nhà thiết kế Tiêu Du cũng từng triển lãm rất nhiều bộ trang phục tuyệt vời trong buổi ra mắt trước đó mà. Tại sao các bạn không coi trọng anh ấy?”
“Tôi đã xem những bộ trang phục đó trên mạng rồi, đúng là chúng rất đẹp, nhưng lần đầu tiên khi nhìn thấy chúng, tôi cứ tưởng chúng là trang phục do nhà thiết kế Tiêu Dật thiết kế, bởi vì phong cách quá giống. Bắt chước phong cách thiết kế của người khác cũng giống như hàng nhái vậy, chất lượng luôn kém hơn hàng chính hãng. Sao chúng tôi có thể thích được?”
Angelina cũng là một trong những người mẫu đã công khai tẩy chay Tiêu Du lần trước, đối với những buổi ra mắt trang phục do Tiêu Dật tổ chức, cô ta không ít lần được đảm nhiệm vị trí Vedette của trang phục nữ. Cô ta và Tiêu Dật đã hợp tác với nhau nhiều lần và mang lại sự nổi tiếng cho nhau, tất nhiên là cô ta sẽ đứng về phía Tiêu Dật rồi. Cô ta còn dẫn những người bạn khác trong giới siêu mẫu đến để giúp Tiêu Dật giữ thể diện nữa.
Cuộc phỏng vấn của hai bên tạo nên sự tương phản rõ rệt, bên Tiêu Dật chỉ toàn người mẫu và siêu mẫu, cực kỳ náo nhiệt, còn bên Đào Nguyện lại rất quạnh quẽ, chỉ có một số người mẫu ít tên tuổi đến phỏng vấn mà thôi.
Tiêu Dật một lần nữa nhìn Đào Nguyện với ánh mắt khiêu khích, gã đã nhờ trợ lý của bạn trai đến chào hỏi rất nhiều công ty người mẫu lớn rồi, số lượng siêu mẫu mà bên Đào Nguyện phỏng vấn hôm nay tuyệt đối sẽ không thể vượt quá mười người.
Đường Nạp Tu đứng trong góc, sau khi quan sát tình hình đại sảnh một lúc, đột nhiên xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất