Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống

Chương 71: Bao Nuôi Cún Con Tính Sói (13)

Trước Sau
Edit: Min

Odru bị Đỗ Phong đẩy ra ngoài, hai người trở lại căn phòng hồi nãy.

Odru nói với sắc mặt đặc biệt tái nhợt: "Lão đại, anh cầu xin thiếu chủ giúp em đi, em không muốn đến Basville đâu."

"Tôi cầu xin giúp cậu?" Đỗ Phong lạnh lùng nhìn hắn nói: "Bản thân tôi cũng bị cậu liên luỵ rồi, cậu còn muốn tôi cầu xin thay cho cậu hả?"

"Tôi, tôi thật sự không biết ngài ấy là thiếu chủ, hơn nữa, hơn nữa tôi chưa làm gì hết á!" Odru ngồi xổm người xuống, nắm lấy tóc của mình nói.

"Nếu như cậu thật sự làm gì đó, nơi cậu đến không phải Basville, mà là Đảo Địa Ngục." Đỗ Phong nhìn hắn nói, "Lẽ nào cậu vẫn cảm thấy mình oan uổng? Nếu vị kia không phải là phu nhân thiếu chủ tương lai, cậu định cưỡng ép người ta đúng không? Thiếu chủ chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cậu rồi!"

"Tôi......, tôi không có công lao thì cũng có khổ lao mà?" Odru không cam lòng nói, "Trong ngần ấy năm nay, tôi đã rất nỗ lực để làm việc, vậy mà không thể, không thể phạt tôi nhẹ hơn sao?"

"Cậu vi phạm quy củ nên nhất định phải bị trừng phạt, trong quy củ của chúng ta đã quy định rõ ràng rằng không được phép cưỡng ép bất cứ ai. Đưa cậu đến Basville đã là một hình phạt nhẹ dành cho cậu rồi." Đỗ Phong trừng mắt nhìn hắn nói: "Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, là sửa cái tật quan hệ bừa bãi của cậu đi, không thì sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra. Nếu là đôi bên tình nguyện thì chẳng sao, nhưng cậu lại định cưỡng ép người ta, lại còn đụng đến người không nên đụng nữa! Suýt chút nữa cậu đã gây ra hoạ lớn đấy cậu có biết không?!"

Đỗ Phong càng nghĩ càng tức giận, nhịn không được bước tới, hung hăng đá hắn một cái, "Nếu không phải năng lực của cậu không tồi, tôi đã không chọn cậu trong số nhiều người như vậy, cậu còn muốn tôi cầu xin thay cho cậu hả! Cậu có biết tôi hối hận cỡ nào khi chọn cậu làm chủ tịch của Defia không?!"

"Thiếu chủ còn có một số việc cho cậu làm. Đây cũng là một cơ hội cho cậu. nếu cậu làm tốt, đến Basville nghỉ ngơi vài năm, nói không chừng còn có cơ hội trở ra. Nếu làm không tốt, cậu chuẩn bị ở đó cả đời đi!"

Đào Nguyện đứng trước gương to thay quần áo, Đường Nạp Tu ôm lấy cậu từ phía sau, vùi mặt vào cổ cậu rồi hôn lên làn da mịn màng của cậu.

"Mau thay quần áo đi, sắp đến giờ chụp ảnh rồi, em là Vedette nên không thể đến trễ đâu." Đào Nguyện thúc giục.

Đường Nạp Tu xoay người cậu lại, sau đó đè cậu vào gương để hôn.

.....................

Đào Nguyện đặt tay lên vai hắn, trước khi lý trí hoàn toàn đứt đoạn, Đào Nguyện đẩy hắn ra, đỏ mặt thở hổn hển nói: "Em đi thay quần áo nhanh đi."

Đường Nạp Tu chiêm ngưỡng vẻ mặt cậu một lúc, sau đó mỉm cười xoay người đi lấy quần áo.

Đào Nguyện vội vàng rời khỏi phòng thay quần áo trước khi hắn cởi sạch.

Đường Nạp Tu vẫn chưa giải thích thân phận thực sự của mình với Đào Nguyện, nhưng hiện tại có một số việc, hắn đã hoàn toàn không tránh né Đào Nguyện. Đào Nguyện cũng không ép hỏi hắn hay bắt hắn phải giải thích cái gì, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên đi, một ngày nào đó, cậu sẽ hòa nhập hoàn toàn vào cuộc sống thực của Đường Nạp Tu thôi.

Sau khi các người mẫu thay quần áo cho buổi chụp hình, tất cả đều đứng ở một chỗ và chờ đến lượt của mình, mặc dù mỗi nhóm chỉ có mười lăm người mẫu nhưng khung cảnh nhiều người mẫu tụ hội với nhau như vậy cũng khá hoành tráng.

Tiếp theo là thời gian lựa chọn của các nhiếp ảnh gia, hầu như tất cả các nhiếp ảnh gia đều chọn nhóm của Đào Nguyện cùng một lúc. Sau đó, quyền lựa chọn nằm trong tay Đào Nguyện, cậu muốn chọn một vị nhiếp ảnh gia mà cậu hài lòng nhất trong số tất cả bọn họ.

Các nhiếp ảnh gia đều nhìn Đào Nguyện với ánh mắt mãnh liệt, hy vọng rằng cậu sẽ chọn mình, Đào Nguyện xem các tác phẩm trước đây của những nhiếp ảnh gia đó và đang chọn ra phong cách mình yêu thích nhất.

Tiêu Dật đã không ngủ suốt đêm qua, hôm nay trông có vẻ khá mệt mỏi. Gã suy nghĩ cả đêm, cảm thấy rằng cho dù Odru cặp kè với nhiều người cùng một lúc thì gã cũng sẽ không bao giờ chia tay với hắn, ít nhất là cho đến khi gã tìm được một chỗ dựa mới.

Các nhiếp ảnh gia ở đằng kia đang chờ được chọn, nhóm người mẫu đang chờ quay ở đằng này cũng đang so bì vẻ đẹp với nhau. Đồng thời, những người mẫu khác đều tránh nhóm người mẫu của Đào Nguyện và không muốn đứng chung một chỗ với họ, bởi vì hoàn toàn không thể so với họ.

Nhóm người của Tiêu Dật đứng trong góc và không muốn đứng chung với bất kỳ người mẫu nào khác.

Rachel cố tình dẫn theo những người mẫu khác đi tới trước mặt họ, nhìn họ nói: "Trang phục hôm nay của các người vẫn xấu đến một tầm cao mới của thời trang cao cấp ha. Không biết là do các người xấu nên mới khiến mấy bộ trang phục này trông thật xấu xí, hay là vì những bộ trang phục này quá xấu nên mới khiến các người trông thấy gớm nữa."

"Tôi thấy xấu đều, trang phục xấu, người cũng xấu."

"Đúng đó, trang phục xấu phối với người xấu là một sự kết hợp hoàn hảo theo một nghĩa nào đó."

"Thật tội nghiệp, bọn họ quá xui xẻo khi phải mặc những bộ trang phục xấu xí như vậy để trình diễn."

"Đây chắc chắn sẽ trở thành lịch sử đen của họ, suốt đời không bao giờ xóa được."

"Sau trận đấu lần trước, tôi nghe nói giá trị của bọn họ đã giảm rất nhiều. Lần này, sau khi mấy bức ảnh được tung ra, giá trị của bọn họ e rằng sẽ tụt xuống đáy, ngay cả người mới cũng không bằng."

"Thật là đáng thương, sự nghiệp người mẫu tan tành chỉ vì trình diễn mấy bộ trang phục này."

"Có gì đâu mà đáng thương. Trước đây không phải bọn họ rất đắc chí, nghĩ rằng có thể trình diễn trang phục do Tiêu Dật thiết kế là một việc rất hãnh diện à?"

Những người mẫu mặc trang phục đẹp nhất chế nhạo những người mẫu mặc trang phục xấu xí nhất, còn những người mẫu khác thì đứng xem kịch hay.

Mà đám Angelina - những người bị chế nhạo đang kìm nén sự tức giận với sắc mặt khó coi, nhưng không có cách nào để phản bác lại.

Đào Nguyện đã chọn xong nhiếp ảnh gia nên nhóm của họ bắt đầu chụp. Các nhiếp ảnh gia không được chọn đều tỏ ra thất vọng và tiếc nuối, nhưng họ chỉ có thể chọn lại nhà thiết kế khác.

Sau một vài vòng, gần như tất cả các nhóm đều đã được chọn, Tiêu Dật hoàn hồn lại thấy không có nhiếp ảnh gia nào chọn mình thì rất tức giận, gã liền đi tìm ban tổ chức và yêu cầu họ sắp xếp một nhiếp ảnh gia riêng cho mình.

Do e ngại mối quan hệ của gã và Odru, ban tổ chức chỉ có thể liên lạc với nhiếp ảnh gia duy nhất chưa được chọn và nói với anh ta rằng anh ta phải chụp cho một nhóm, nếu không sẽ bị coi là vi phạm hợp đồng.

Nhiếp ảnh gia nọ không còn cách nào khác đành phải chụp cho nhóm người mẫu của Tiêu Dật. Anh ta thực sự không hiểu nổi tại sao lại nhất quyết chụp với những bộ trang phục xấu xí như vậy, nếu là anh ta, anh ta thà tìm cớ bỏ cuộc thi này còn hơn là ở đây làm trò hề.

Tiêu Dật nhìn những bộ trang phục do mình thiết kế, so với những bộ trang phục do người khác thiết kế thì đúng là chúng hơi xấu thật, nhưng gã cũng đành chịu. Những bộ trang phục mà gã có thể nhớ đều đã được trình diễn trong hai trận đấu đầu tiên rồi. Đối với những bộ trang phục dùng để chụp hình trong hai ngày tới này, vì gã không thể tự mình vẽ bản vẽ thiết kế nên phải nhờ các nhà thiết kế khác của công ty lên bản vẽ thiết kế, sau đó gấp rút may ra chúng.

Trong lòng Tiêu Dật rất lo lắng, gã biết nếu cứ tiếp tục như vậy là không được, còn có hai ngày chụp hình cuối cùng thôi, gã nhất định phải tìm cách để vãn hồi cục diện hiện tại.

Việc chụp ảnh được thực hiện bởi cả một nhóm người chứ không phải riêng lẻ, tất cả người mẫu trong mỗi nhóm đều vào cùng một lúc, với bối cảnh là lâu đài, nhiếp ảnh gia muốn chụp một cảm giác thật hùng vĩ.

Bởi vì những bối cảnh chụp khác đều đã bị người ta chọn rồi, mà nhóm của Tiêu Dật lại là nhóm cuối cùng được nhiếp ảnh gia chọn, cho nên bọn họ chỉ có thể đi đến cảnh núi non giả không có ai chọn. Tuy bối cảnh ở đây cũng thuộc lâu đài cổ, nhưng đây lại là góc nghiêng của lâu đài nên chắc chắn sẽ không thể chụp được khí thế của nó như góc chính diện.



Cả người mẫu và nhiếp ảnh gia đều tỏ ra miễn cưỡng, nghĩ rằng làm qua loa lẹ cho rồi, một số người mẫu thậm chí còn cố tình quay đầu sang một bên, không muốn bị chụp trực diện.

Nhiếp ảnh gia cũng chỉ chụp có lệ vài tấm rồi kết thúc, vì dù có giỏi đến mấy thì anh ta cũng không thể chụp cho những bộ trang phục trở nên quý phái và sang trọng được.

Nhưng Tiêu Dật lại nghĩ rằng cho dù người mẫu có mặc một miếng vải rách thì một nhiếp ảnh gia có tay nghề thực sự vẫn có thể chụp được một bức ảnh đẹp, huống chi những bức ảnh còn có thể đem về photoshop lại.

Khi các người mẫu từ trên núi giả đi xuống thì bất ngờ nghe thấy tiếng kêu lớn khiến họ đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Là Angley rơi từ trên núi giả xuống, hòn núi giả này rất cao, hơn nữa sàn nhà bên dưới còn lát đá cẩm thạch, hắn ngã thế này, bị gãy xương là cái chắc.

Nghe thấy tiếng hét của Angley, nhân viên và người mẫu đã đi xuống ngay lập tức chạy ra phía sau hòn núi giả để xem. Tất cả đều giật mình khi thấy Angley nằm trên mặt đất, mặt bê bết máu và kêu rên.

Các nhân viên vội vàng gọi xe cấp cứu, Angley bị thương quá nặng nên cần phải đưa đến bệnh viện càng sớm càng tốt, bọn họ cũng không dám di chuyển hắn, chỉ có thể chờ người của bệnh viện đến khiêng hắn đi.

Động tĩnh ở bên này khiến cho những nhóm người mẫu khác cũng phải nhìn sang, Đào Nguyện cũng quay đầu nhìn một lúc rồi đưa mắt về phía Đường Nạp Tu.

Đường Nạp Tu nhìn cậu với ánh mắt vô tội và khó hiểu.

Đào Nguyện nghĩ thầm, con sói gian manh nhà em cứ tiếp tục diễn đi, để anh xem em còn diễn được bao lâu.

Sau khi xe cấp cứu đến, Angley được khiêng đi, nhìn dáng vẻ kêu gào thảm thiết của hắn, chắc chắn là bị thương không nhẹ.

Những nhóm khác cơ bản đã chụp xong rồi, nhưng nhiếp ảnh gia của nhóm Đào Nguyện vẫn đang chụp không ngừng, thậm chí còn chủ động yêu cầu chụp riêng cho những người mẫu đó nữa. Tuy nhiên, nhân viên của ban tổ chức đã ngăn lại và nói rằng theo quy định chỉ được chụp ảnh nhóm thôi, hết thời gian chụp ảnh thì phải thu dọn đồ đạc, nhiếp ảnh gia đành kết thúc buổi chụp trong sự tiếc nuối.

.....................

Sau khi trở về phòng, Tiêu Dật nhận được cuộc gọi từ nhân viên, nói rằng Angley bị gãy hai xương và có vết thương rất nghiêm trọng trên mặt, chắc chắn không thể tiếp tục chụp được nữa. Nếu không có đủ số lượng người mẫu, việc chụp ảnh sau đó sẽ không thể thực hiện được, Tiêu Dật chỉ có thể đến gặp Odru để hắn nhờ ban tổ chức tìm một người mẫu khác cho mình, đây vốn dĩ là một tình huống đặc biệt nên cần được xử lý đặc biệt.

"Tôi đã nhìn thấy những trang phục mà cậu thiết kế hôm nay rồi, nói thật nhé, tôi không hiểu nổi cậu đang nghĩ cái gì nữa, dùng mấy bộ trang phục đó dự thi chắc chắn sẽ bị chửi đấy. Chi bằng cậu nhân cơ hội này rút khỏi cuộc thi đi, ít nhất sẽ không bị chửi nặng hơn." Odru nói một cách vô cảm.

"Anh giúp tôi tìm mấy người chỉnh sửa ảnh giỏi đi, để họ chỉnh sửa các bức ảnh theo hiệu ứng mà tôi muốn." Đây là một mục đích khác của Tiêu Dật khi đến tìm hắn.

"Ảnh chụp có thể sửa, nhưng ảnh gif thì sao? Trang phục của cậu có đẹp hay không thì khi sử dụng ảnh gif, chúng sẽ bị lộ ra ngay lập tức."

"Ảnh gif cũng có thể sửa ngay bây giờ. Tôi đã thấy rất nhiều ảnh gif được chỉnh sửa rất đẹp rồi."

"Ảnh gif chỉ sửa được phông nền thôi, cái đống trang phục của cậu kêu người ta sửa thế quái nào cho đẹp được? Bộ cậu ngay cả chút kiến thức cơ bản này cũng không có hả?"

Tiêu Dật cúi đầu im lặng, gã biết những bộ trang phục của mình chẳng ra gì, nhưng dù chúng chẳng ra gì cũng không phải do gã thiết kế. Có điều gã thực sự không cam lòng khi phả rút khỏi cuộc thi như thế này, dù thế nào đi nữa, gã cũng muốn cứu vãn chút thể diện sau khi trận đấu kết thúc.

"Tôi có một cách có thể giúp cậu lấy được thứ hạng khá tốt trong trận đấu cuối cùng này." Odru bắt đầu thực hiện nhiệm vụ mà Đường Nạp Tu giao cho mình.

"Cách gì?!" Tiêu Dật lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.

"Trước khi nói về cách này, có một điều tôi muốn nói rõ ràng với cậu, rằng đây là lần cuối cùng tôi giúp cậu, và cũng coi như là phí chia tay. Sau lần này, chúng ta được tính là đã chia tay, sau này cậu đừng có làm phiền tôi nữa."

Tiêu Dật siết chặt hai tay, trong lòng đấu tranh một hồi mới đề nghị: "Ngoài việc giúp tôi lấy được thứ hạng tốt trong cuộc thi, anh còn phải giúp tôi tìm cách huỷ hoại Tiêu Du. Đây là yêu cầu cuối cùng của tôi, chỉ cần anh giúp tôi hoàn thành nó, tôi sẽ không bao giờ liên lạc với anh nữa."

"Được thôi." Odru đồng ý ngay lập tức, trên mặt hắn không hề có cảm xúc nào.

"Vậy bây giờ anh có thể nói cho tôi biết anh định giúp tôi như thế nào rồi chứ?" Tiêu Dật nhìn hắn nói.

Odru nói ra kế hoạch, Tiêu Dật cảm thấy làm vậy có chút mạo hiểm, nhưng nghĩ rằng có Odru giúp mình nên chắc sẽ không có vấn đề gì, thế là đồng ý kế hoạch của hắn.

Buổi tối, Đào Nguyện thoả mãn nằm trong vòng tay của Đường Nạp Tu, Đường Nạp Tu ôm lấy cậu, đột nhiên hỏi: "Anh có thích đi du lịch khắp nơi không?"

Đào Nguyện mở mắt ra, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Đi du lịch hay nằm ườn ở nhà anh đều thích, mấu chốt là xem anh đi cùng ai."

"Đợi khi cuộc thi này kết thúc, chúng ta hãy đi du lịch đến những nơi khác nhau trên thế giới đi. Em sẽ dẫn anh đến những nơi mà em từng đi qua, anh thấy được không?" Đường Nạp Tu nói, "Em đã tìm thấy rất nhiều nơi thú vị đó."

"Anh xin nói trước với em, dù có đi khắp thế giới, anh cũng sẽ chỉ đến những nơi mà anh có thể tận hưởng nó, chứ không phải những nơi chịu đựng gian khổ và nguy hiểm." Đào Nguyện biết rằng hắn thích theo đuổi cảm giác mạnh nhất, nhưng cậu không muốn hắn làm những điều nguy hiểm đó.

"Sao em có thể đành lòng để anh chịu khổ và đối mặt với nguy hiểm được? Đây chắc chắn là một cuộc hành trình mà anh có thể tận hưởng." Đường Nạp Tu hứa.

"Ngoài loại nguy hiểm mà anh đã nói, còn có một loại nguy hiểm khác mà em không được phép làm nữa." Đào Nguyện đưa ra yêu cầu với hắn ngay lúc này, bởi vì hắn chưa bao giờ thú nhận thân phận của hắn với cậu, mà cậu cũng không có cơ hội để đề cập với hắn.

"......" Đường Nạp Tu có chút khó hiểu, hắn không biết tại sao cậu lại có vẻ như biết rất nhiều về hắn, và cũng không biết làm thế nào mà cậu lại biết được.

"Không đồng ý thì chia tay." Đào Nguyện uy hiếp.

"Em đồng ý." Đường Nạp Tu chịu khuất phục ngay lập tức.

Đào Nguyện hài lòng nhắm mắt lại, sau đó gục mặt vào ngực hắn, chuẩn bị đi ngủ. Đào Nguyện biết nếu như hắn đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được. Cậu nghĩ thầm, một cuộc sống đi du lịch khắp nơi à? Mấy kiếp trước ít có cơ hội đi du lịch, kiếp này thử một lần xem ra cũng không tồi.

Ngày hôm sau tiếp tục chụp hình, lần này là ở trong lâu đài cổ.

Nhóm người mẫu của Đào Nguyện mãi vẫn chưa xuất hiện, Tiêu Dật rất đắc ý trong lòng, nghĩ thầm đây chỉ là bắt đầu thôi, cho dù mày cũng sống lại thì đời này cũng đừng mơ có thể đánh bại tao.

Tiêu Dật quay lại nhìn nhóm người mẫu của mình, trang phục hôm nay là Odru sắp xếp giúp gã, chúng rất khác so với trang phục trong hai show trước.

Những người mẫu khác cũng ngạc nhiên nhìn họ, nghĩ thầm trình độ của nhà thiết kế Tiêu Dật quá khác biệt rồi, đã có những bộ trang phục đẹp như vậy, tại sao không mang chúng ra trình diễn sớm hơn chứ?



Angelina đã rất chán nản kể từ trận đấu thứ hai, hôm nay cuối cùng cô cũng có thể mặc một bộ trang phục đẹp mắt để chụp hình. Nhìn thấy những ánh nhìn bất ngờ từ đầu người khác khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tiêu Dật nhìn thời gian, chỉ cần đến giờ, ban tổ chức sẽ lập tức cho bắt đầu chụp ảnh, mà nhóm người mẫu của Tiêu Du chắc chắn sẽ không thể xuất hiện dù đã chụp xong.

Tiêu Dật đang đắc ý thì nghe thấy những lời cảm thán xung quanh mình, hắn nhìn theo tầm mắt của những người đó thì thấy nhóm người mẫu của Đào Nguyện xuất hiện, trang phục bọn họ mặc lần này thậm chí còn tuyệt vời hơn tất cả những lần trước.

Khi những người mẫu khác nhìn thấy nhóm người mẫu của họ trước đây, họ đều muốn tránh đi và không muốn đứng cạnh để bị so sánh. Nhưng bây giờ, những người mẫu khác bất giác vây quanh họ chỉ vì có thể ngắm nhìn họ từ khoảng cách gần.

Tiêu Dật nhìn trang phục trên người những người mẫu thất thần hồi lâu vì quá sốc, nghĩ thầm trang phục đẹp như vậy thực sự là do Tiêu Du thiết kế sao?

Sau khi tỉnh táo lại, gã mới nhớ Odru rõ ràng đã hứa với mình rằng sẽ không bao giờ để những bộ trang phục này có cơ hội xuất hiện, tại sao chúng vẫn xuất hiện chứ?

Sau khi buổi chụp hình kết thúc, Tiêu Dật vội vã đi tìm Odru để hỏi hắn tại sao không cho người phá hủy trang phục của Đào Nguyện theo kế hoạch đã thỏa thuận.

Gã đi đến phòng Odru và phát hiện không có ai cả, hành lý và những thứ tương tự đều đã biến mất. Gã gọi cho Odru nhưng mãi mà vẫn không gọi được. Không biết tại sao, trong lòng gã có một linh cảm rất xấu.

Có điều, gã cảm thấy việc quay chụp đã kết thúc rồi, cho dù không thể phá hủy trang phục của Đào Nguyện thì ít nhất gã cũng cứu vãn được một chút thể diện.

Tiêu Dật tự an ủi trong lòng rằng có lẽ Odru đang bận việc gì đó nên rời đi trước thôi. Trước đây cũng thường xuyên không liên lạc được với hắn mà, nói không chừng sau một thời gian là mình sẽ lại liên lạc được với hắn. Hắn đã hứa với mình là sẽ giúp mình hủy hoại Tiêu Du rồi, trước khi hắn chưa làm xong những việc này cho mình, mình nhất định phải nghĩ cách quấn lấy hắn.

Sau khi những bức ảnh đó được tung ra, thứ hạng bình chọn nhanh chóng được xác định, và Đào Nguyện đã giành được vị trí đầu bảng mà không có bất kỳ bất ngờ nào xảy ra.

Thứ hạng của Tiêu Dật rất thấp, mặc dù gã đã lấy ra những bộ trang phục khá đẹp cho ngày chụp cuối cùng, nhưng thiết kế với chênh lệch lớn như vậy đã khiến những người yêu thích thời trang cao cấp cực kỳ lên án, thế nên không muốn bình chọn cho gã.

Ngay lúc này, hầu hết fan của Tiêu Dật đang trèo tường đi, bởi vì những bộ trang phục mà Đào Nguyện triển lãm khiến họ không khỏi bị thu hút. Những người đó làm fan của Tiêu Dật là vì những bộ trang phục do gã ra mắt thôi chứ đâu phải vì gã.

Tiêu Dật cảm thấy cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc, kết quả đã như thế này rồi, không còn cách nào thay đổi được nữa nên gã sẽ nghĩ cách khác để lấy lại mặt mũi đã mất trong cuộc thi này.

Tiêu Dật không dự tiệc mừng tổng kết mà vội vội vàng vàng về nước, gã thật sự không còn mặt mũi nào ở lại tham gia yến tiệc cả. Đào Nguyện được xếp hạng nhất, gã biết mình chắc chắn sẽ trở thành nhân vật trung tâm của bữa tiệc cho nên càng không muốn tham gia.

Chè chén say sưa và ăn mừng liên tục ở thành phố Lạc vẫn chưa kết thúc thì trên mạng đã phát nổ một đoạn video, giống như một quả bom ném xuống nước vậy, ngay lập tức phát nổ với một cột nước cao.

Sau khi nhận được thông báo của trợ lý, Tiêu Dật lập tức chạy vào phòng làm việc, mở máy tính và bấm vào video đó.

Trong video, gã và Odru đang nằm trên giường, Odru ôm gã hỏi: "Anh có một câu hỏi muốn hỏi em. Tại sao những bộ trang phục em thiết kế trước đây rất đẹp, nhưng trang phục mà em mang ra dự thi trong cuộc thi này lại kỳ dị và xấu thế?"

Ánh mắt của Tiêu Dật không có tiêu cự, gã cười nói: "Bởi vì những bộ trang phục em cho ra mắt trước đó không phải do em tự thiết kế, mà là của Tiêu Du."

"Ồ?" Odru hơi bất ngờ nói: "Nói cách khác, những bộ trang phục mà em tung ra trước đó đều là ăn cắp thiết kế của Tiêu Du à."

"Không phải ăn cắp, em dùng một phương pháp rất bí ẩn biết được tất cả thiết kế của anh ta, sau đó lấy dùng. Nhưng anh ta đột nhiên tung ra toàn bộ thiết kế của mình, em không có thiết kế để dùng nên đành chắp vá lung tung các mẫu thiết kế của những nhà thiết kế khác."

"Những bộ trang phục xấu xí đó, là thiết kế của những nhà thiết kế khác sao?"

"Không phải tất cả. Trang phục cho trận đấu đầu tiên là thiết kế của những nhà thiết kế khác. Còn trang phục được trình diễn sau đó đều do các nhà thiết kế trong công ty em thiết kế, cho dù chúng thấy gớm thì em cũng không thể tự thiết kế. Có điều, trang phục cho buổi chụp hình ngày mai anh đã hứa rằng sẽ giúp em mua mấy bộ đẹp rồi, nhất định phải bắt kịp ngày mai đó."

"Yên tâm, chắc chắn sẽ bắt kịp. Những bộ trang phục đó đã được may sẵn hết rồi nhưng chưa có thời gian để ra mắt, anh đã mua chúng với số tiền rất lớn và nhờ họ giao trực tiếp đến đây." Mặc dù Odru đang cố tình nói dối Tiêu Dật, nhưng hắn vẫn rất ngạc nhiên khi nghe thấy câu trả lời của gã.

"Có anh thật tốt, đáng tiếc......, tại sao anh lại muốn chia tay với em chứ, chúng ta giữ mối quan hệ này không được sao? Em không ngại anh qua lại với nhiều người khác đâu. Mặc dù anh đã hứa là sẽ giúp em hủy hoại Tiêu Du, nhưng sau này nhất định còn có rất nhiều việc cần anh giúp đỡ, chúng ta đừng chia tay được không......."

"A!!" Tiêu Dật đập mạnh máy tính xuống đất, tại sao gã lại không nhớ mình đã nói những lời này? Gã hoàn toàn không nhớ gì cả, rõ ràng Odru đang cố tình lừa gã, làm sao gã có thể nói những việc này cho hắn chứ?!

Tiêu Dật ôm đầu, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó. Sau khi Odru nói xong kế hoạch của mình, hắn rót cho gã ly rượu và nói rằng vì sắp chia tay nên muốn làm lần cuối để làm kỷ niệm. Sau khi uống cạn ly rượu đó, gã lên giường với Odru và không nhớ gì nữa.

Ly rượu đó! Ly rượu đó chắc chắn có vấn đề! Tiêu Dật lấy điện thoại ra, run rẩy gọi cho Odru, gã muốn hỏi rõ tại sao hắn lại làm vậy với gã?!

Chuyện này đã gây ra một trận ầm ĩ rất lớn, cư dân mạng khắp nơi trên thế giới bắt đầu tẩy chay Tiêu Dật, và người trong nước là tẩy chay mạnh nhất. Một người hoàn toàn không biết thiết kế trang phục, dựa vào việc ăn cắp thiết kế của người khác không chỉ có được danh lợi mà mà còn cảm thấy tự hào, đúng là đáng ghét.

Sau khi ông Tiêu và Tiêu Thịnh biết chuyện này, họ đã rất sốc và không biết phải phản ứng thế nào. Có chết bọn họ không thể ngờ rằng những bộ trang phục được khen ngợi trước đây của Tiêu Dật lại là ăn cắp thiết kế của Tiêu Du. Nhưng nghĩ kỹ lại, Tiêu Dật trước đây chưa từng bộc lộ tài năng thiết kế, hình như từ ngày nào đó gã đột nhiên trở nên rất giỏi thiết kế quần áo, hơn nữa mỗi show diễn ra mắt đều được mọi người khen ngợi.

Ông Tiêu bị đả kích nặng đến mức phải nhập viện, ông biết rất rõ rằng khi những chuyện này của Tiêu Dật bị bại lộ, công ty nhà họ Tiêu bọn họ nhất định cũng sẽ bị liên lụy.

Tiêu Dật thức cả đêm và liên tục gọi điện cho Odru, nhưng vẫn không thể gọi được. Thực ra gã biết rất rõ rằng cho dù gọi được cho Odru thì mọi chuyện cũng đã không thể vãn hồi rồi, nhưng đây là sợi dây cuối cùng trong lòng gã, nếu sợi dây này bị đứt, gã sẽ hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng. Vì vậy, gã hy vọng có thể gọi được để hỏi Odru tại sao hắn lại làm vậy, nhưng lại hy vọng rằng đừng bao giờ gọi được, vậy thì ít nhất gã vẫn còn một chút niệm tưởng cuối cùng.

Tiêu Thịnh thở ngắn than dài cả ngày, còn Triệu Hân thì lau nước mắt cả ngày, rốt cuộc thì con trai của bà ta vẫn không bằng con trai của Lý Cẩm Mộng. Bọn họ nghĩ rằng công ty của nhà họ Tiêu kỳ này xong rồi, bây giờ người duy nhất có thể cứu được công ty chỉ có Tiêu Du mà thôi.

Sau khi mùa giải thời trang cao cấp kết thúc, Đào Nguyện và Đường Nạp Tu đã đi du lịch vòng quanh thế giới, và lâu lâu bọn họ lại đổi nơi sinh sống. Trong hai ba tháng, bọn họ đã đến bốn năm nơi khác nhau.

Đào Nguyện vốn tưởng rằng đi du lịch mà Đường Nạp Tu nói sẽ giống như kiểu du khách chỉ xách theo một cái ba lô và đi đâu cũng phải tự lực cánh sinh. Nhưng sau khi đi qua nhiều nơi, cậu phát hiện Đường Nạp Tu chỉ đơn giản là mang theo cậu tận hưởng đủ mọi thứ xa xỉ nhất thôi.

Bọn họ ngắm tuyết trong ngôi nhà kính ở bắc cực, bên ngoài tuyết phủ khắp nơi, bên trong ấm áp mà không cần mặc quần áo. Sau đó thì đến lục địa nhiệt đới, Đường Nạp Tu lái một chiếc trực thăng và chỉ cho cậu thấy sự di cư của các loài động vật. Bọn họ còn đi thuyền ra biển, đến nơi có cá heo sinh sống và xem hàng trăm con cá heo nhảy múa nữa.

Trở về thành phố nhộn nhịp từ một nơi vắng người, sau khi nhận phòng khách sạn từ cha dượng của nguyên chủ, Đào Nguyện lấy điện thoại ra, định gọi cho Lý Cẩm Mộng và hẹn bà đi ăn tối vào chiều mai. Vừa mở máy lên đã nhận được hàng trăm thông báo cuộc gọi nhỡ, sau đó là hàng trăm tin nhắn được gửi đến, mà tất cả đều là của Tiêu Thịnh.

Ban đầu là bảo cậu nhận cuộc gọi của ông ta, sau đó là bảo cậu về thăm ông nội của nguyên chủ, rồi đến hy vọng cậu có thể trở về kế thừa công ty của nhà họ Tiêu. Có thể nói Tiêu Thịnh rất am hiểu việc dùng cảm xúc để đả động vào trái tim và lý trí để khuyên nhủ cậu. Trong tin nhắn cuối cùng nói rằng ông nội đã qua đời rồi, hơn nữa trước khi mất ông còn sửa lại di chúc, mong rằng cậu có thể trở về một chuyến. Có điều tin nhắn cuối cùng này là nhận được vào nửa tháng trước.

Đào Nguyện không đọc hết tin nhắn mà chỉ đọc mấy tin được gửi sau này thôi, sau đó thì không để ý tới nữa. Không phải cậu máu lạnh, nguyên chủ vốn không có tình cảm gì với cái nhà đó cả, mà cậu thì càng không có, cho nên không cần duy trì tình cảm với đám người chỉ muốn lợi dụng người khác đó. Khi mới đến thế giới này, cậu đã nói rất rõ ràng lúc ông Tiêu tuyên bố di chúc rồi.

Đào Nguyện nói chuyện với Lý Cẩm Mộng xong thì đúng lúc Đường Nạp Tu vừa bước ra khỏi phòng tắm, hắn ôm chầm lấy cậu từ phía sau. Đào Nguyện nhắm mắt lại dựa vào hắn, hai người đều không nói lời nào, chỉ lặng lẽ rúc vào nhau, đối với họ thì đây cũng là một điều rất tốt đẹp.

Sau đó, Đào Nguyện phải đến gặp hai người ba của Đường Nạp Tu để bàn chuyện kết hôn của cả hai. Nghĩ đến đôi chồng chồng vừa thần kỳ lại thần bí kia, Đào Nguyện có chút chờ mong, đồng thời cũng có chút căng thẳng.

End thế giới thứ tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau