Chương 2: Sợ chó
Hôm nay tôi được mẹ dắt đến trường cấp 1, đã qua hai tháng khi cậu ở chung với Châu Thiên. Đó là một thời gian có thể nói là nghẹt thở với cậu. Sống trong nhà mà cứ phải nhìn trước ngó sau. Nhưng hôm nay nó được giải thoát rồi, nó sẽ quên thật là nhiều bạn mới.
Nhưng mới bắt đầu không được suôn sẻ cho lắm, chẳng ai chịu nói chuyện hay làm quen gì. Nhưng cậu chạy đến chơi cùng, sau một hồi biên giải qua loa thì cậu đã gia nhập được nhóm ba người cùng xóm. Gồm có Phùng Lan, Linh Linh, Tứ Vũ và cậu. Điểm chung là tất cả mọi người đều chung một xóm.
Về đến nhà cậu chạy đi thay quần áo định đến nhà các bạn chơi như đã hẹn thì bị một bàn tay kéo lại:" ăn cơm đã, muốn đi đâu thì đi"
- " thôi ạ, em sẽ ăn..."
- " NGỒI XUỐNG!!! "
- " dạ em ăn" cậu vội nuốt đĩa cơm chiên khô khan rồi uống vội nước chạy đi chơi ngay. Mọi người luôn hẹn nhau vào nhà Tứ Vũ chơi, cậu mang theo mấy cái bánh nhà làm của mẹ bị mấy đứa ăn khen ngon đến quên lối về. Hoàn cảnh gia đình của Vũ cũng tựa tựa cậu nhưng cha mẹ nó là làm việc tại nhà nhưng là kín mít trong phòng luôn. Chơi đến chiều thì cậu lang thang về thì nhìn thấy một cảnh tượng thật đáng sợ. Anh Châu Thiên đang đứng nép sợ hãi bởi một con chó?
Cậu chạy đến lấy cái cây đuổi dí con chó kia chạy mất dép. Thiên thì ngồi bệt xuống đất ôm đầu thân thể run rẩy. Cậu chợt nhận ra có lẽ anh ấy có một quá khứ đau thương nên mới được mẹ mình nhận về nuôi. Không lẽ anh ấy bị đánh đập! Suy nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu Huyền. Nó không còn thấy giận anh Thiên nữa mà có gì đó đồng cảm cho anh. Bởi lẻ bà cậu từng nói ai trên đời không phải sinh ra đều xấu chỉ do sự xô đẩy của cuộc sống làm họ trở nên như thế.
Hoa Huyền lại ngồi xuống rồi ôm anh Thiên vào lòng, nó nhẹ nhàng bảo:" anh đừng sợ nhé, em đuổi nó đi rồi". Bà nó cũng từng an ủi nó như thế.
Châu Thiên ngạc nhiên, nó cũng nhận ra tên nhóc này chẳng có ý xấu gì. Chỉ bởi nó cảm thấy ghen tị mà lại còn hành động như thế với cậu. Thế mà nó không ghét mình à? Tại sao...tại sao nó lại tốt như thế?! Châu Thiên với trái tim lạnh giá như tìm được cho mình một nơi ẩn nấp nhưng lại có chút chờ đợi như là sợ sẽ bị phản bội.
Hai anh em cùng nhau nắm tay về nhà, ba mẹ chưa về. Châu Thiên lại tiếp tục rang cơm nhưng lần này lại khác hẳn vì có một cái đuôi nhỏ quấn theo sau hắn.
Hoa Huyền được hắn phân công lột hành và lau đĩa, nên cậu trông thích thú lắm. Không biết có phải vì biết ơn không nên là trong dĩa của Hoa Huyền có thêm một cái trứng ốp la nữa.
Nhưng mới bắt đầu không được suôn sẻ cho lắm, chẳng ai chịu nói chuyện hay làm quen gì. Nhưng cậu chạy đến chơi cùng, sau một hồi biên giải qua loa thì cậu đã gia nhập được nhóm ba người cùng xóm. Gồm có Phùng Lan, Linh Linh, Tứ Vũ và cậu. Điểm chung là tất cả mọi người đều chung một xóm.
Về đến nhà cậu chạy đi thay quần áo định đến nhà các bạn chơi như đã hẹn thì bị một bàn tay kéo lại:" ăn cơm đã, muốn đi đâu thì đi"
- " thôi ạ, em sẽ ăn..."
- " NGỒI XUỐNG!!! "
- " dạ em ăn" cậu vội nuốt đĩa cơm chiên khô khan rồi uống vội nước chạy đi chơi ngay. Mọi người luôn hẹn nhau vào nhà Tứ Vũ chơi, cậu mang theo mấy cái bánh nhà làm của mẹ bị mấy đứa ăn khen ngon đến quên lối về. Hoàn cảnh gia đình của Vũ cũng tựa tựa cậu nhưng cha mẹ nó là làm việc tại nhà nhưng là kín mít trong phòng luôn. Chơi đến chiều thì cậu lang thang về thì nhìn thấy một cảnh tượng thật đáng sợ. Anh Châu Thiên đang đứng nép sợ hãi bởi một con chó?
Cậu chạy đến lấy cái cây đuổi dí con chó kia chạy mất dép. Thiên thì ngồi bệt xuống đất ôm đầu thân thể run rẩy. Cậu chợt nhận ra có lẽ anh ấy có một quá khứ đau thương nên mới được mẹ mình nhận về nuôi. Không lẽ anh ấy bị đánh đập! Suy nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu Huyền. Nó không còn thấy giận anh Thiên nữa mà có gì đó đồng cảm cho anh. Bởi lẻ bà cậu từng nói ai trên đời không phải sinh ra đều xấu chỉ do sự xô đẩy của cuộc sống làm họ trở nên như thế.
Hoa Huyền lại ngồi xuống rồi ôm anh Thiên vào lòng, nó nhẹ nhàng bảo:" anh đừng sợ nhé, em đuổi nó đi rồi". Bà nó cũng từng an ủi nó như thế.
Châu Thiên ngạc nhiên, nó cũng nhận ra tên nhóc này chẳng có ý xấu gì. Chỉ bởi nó cảm thấy ghen tị mà lại còn hành động như thế với cậu. Thế mà nó không ghét mình à? Tại sao...tại sao nó lại tốt như thế?! Châu Thiên với trái tim lạnh giá như tìm được cho mình một nơi ẩn nấp nhưng lại có chút chờ đợi như là sợ sẽ bị phản bội.
Hai anh em cùng nhau nắm tay về nhà, ba mẹ chưa về. Châu Thiên lại tiếp tục rang cơm nhưng lần này lại khác hẳn vì có một cái đuôi nhỏ quấn theo sau hắn.
Hoa Huyền được hắn phân công lột hành và lau đĩa, nên cậu trông thích thú lắm. Không biết có phải vì biết ơn không nên là trong dĩa của Hoa Huyền có thêm một cái trứng ốp la nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất