Chương 20
Toàn bộ quá trình giống như Alpha đơn phương hành hạ Omega, may mắn nếu Omega động dục thì tỷ lệ thương tổn sẽ về 0.
Dù vậy, sau khi buông cổ Giang Miên ra, Doãn Phỉ Dương vẫn xót hết cả ruột.
Cậu cẩn thận ôm lấy Giang Miên, duỗi tay vuốt ve bụng nhỏ phập phồng, do thỏa mãn về tâm lý nên Giang Miên cũng đỡ đau hơn nhiều.
“Miên Miên…” Doãn Phỉ Dương dán lên gương mặt mướt mồ hôi kia, hôn lên vành tai.
Gọi một tiếng, Giang Miên đáp lại một tiếng.
Mùi bạc hà cay nồng quấn lấy tia nắng ấm áp ngọt ngào, trung hòa vị cay khiến nó trở nên dịu hẳn, cơ thể Giang Miên cũng có mùi bạc nhà nhàn nhạt…
Quái vật lớn rời khỏi khoang sinh sản, miệng thịt nhanh chóng đóng lại giữ hết tinh dịch bên trong, chỉ có một chút theo gậy th*t kéo ra ngoài lỗ nhỏ.
“…” Giang Miên lấy lại sự tỉnh táo ôm bụng, xấu hổ không dám nhìn người phía sau, chỉ cảm thấy sau đêm nay mặt già coi như vứt sạch.
“Miên Miên.” Doãn Phỉ Dương mỉm cười ôm chầm từ phía sau, vui vẻ ngửi hương bạc hà nhàn nhạt trên cơ thể Omega nhà mình, “Anh muốn đi tắm không?”
“… Muốn.” Giang Miên miệng đồng ý nhưng động đậy không nổi, được nhóc con bế vào phòng tắm.
Nhìn thoáng qua drap giường rối tinh rối mù, Giang Miên coi như chưa thấy gì hết.
Trong phòng tắm, Giang Miên cau mày ôm bụng. Doãn Phỉ Dương bắn nhiều quá làm anh thấy hơi mót tiểu, nhưng thứ kia chỉ đang chèn ép bàng quang mà thôi.
Sau khi đánh dấu, Omega sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại và dung túng Alpha.
Giang Miên không nói gì hờn dỗi lườm Doãn Phỉ Dương, trông vừa quyến rũ vừa tủi thân.
Giang Miên không còn là Giang Miên của ngày xưa, giờ Giang Miên là của mình cậu, là Omega của cậu, là người cậu yêu chiều cả đời.
Doãn Phỉ Dương suýt thì súng lên nòng, thiếu chút nữa nổi máu cầm thú đè Giang Miên ra làm nháy nữa trong nhà vệ sinh.
Lăn lộn một lúc, tẩy rửa sạch hết mấy thứ nhớp nháp trên người, thay luôn drap giường.
Khi ôm nhau nằm xuống, Giang Miên lại hồi tưởng.
Trao cho nhau yêu thầm chua xót, nôn nóng chờ đợi kỳ phát tình, thăng hoa khi thành kết…
Cảm xúc hòa làm một, gói gọn trong câu: “Doãn Phỉ Dương à, anh yêu em.”
Số phận hết thảy đã an bài.
Kỳ động dục vẫn sẽ kéo dài vài ngày nữa, yêu nhau lại là yêu một đời.
Quãng đời còn lại, mong được chỉ giáo nhiều hơn.
(Hoàn chính văn)
Dù vậy, sau khi buông cổ Giang Miên ra, Doãn Phỉ Dương vẫn xót hết cả ruột.
Cậu cẩn thận ôm lấy Giang Miên, duỗi tay vuốt ve bụng nhỏ phập phồng, do thỏa mãn về tâm lý nên Giang Miên cũng đỡ đau hơn nhiều.
“Miên Miên…” Doãn Phỉ Dương dán lên gương mặt mướt mồ hôi kia, hôn lên vành tai.
Gọi một tiếng, Giang Miên đáp lại một tiếng.
Mùi bạc hà cay nồng quấn lấy tia nắng ấm áp ngọt ngào, trung hòa vị cay khiến nó trở nên dịu hẳn, cơ thể Giang Miên cũng có mùi bạc nhà nhàn nhạt…
Quái vật lớn rời khỏi khoang sinh sản, miệng thịt nhanh chóng đóng lại giữ hết tinh dịch bên trong, chỉ có một chút theo gậy th*t kéo ra ngoài lỗ nhỏ.
“…” Giang Miên lấy lại sự tỉnh táo ôm bụng, xấu hổ không dám nhìn người phía sau, chỉ cảm thấy sau đêm nay mặt già coi như vứt sạch.
“Miên Miên.” Doãn Phỉ Dương mỉm cười ôm chầm từ phía sau, vui vẻ ngửi hương bạc hà nhàn nhạt trên cơ thể Omega nhà mình, “Anh muốn đi tắm không?”
“… Muốn.” Giang Miên miệng đồng ý nhưng động đậy không nổi, được nhóc con bế vào phòng tắm.
Nhìn thoáng qua drap giường rối tinh rối mù, Giang Miên coi như chưa thấy gì hết.
Trong phòng tắm, Giang Miên cau mày ôm bụng. Doãn Phỉ Dương bắn nhiều quá làm anh thấy hơi mót tiểu, nhưng thứ kia chỉ đang chèn ép bàng quang mà thôi.
Sau khi đánh dấu, Omega sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại và dung túng Alpha.
Giang Miên không nói gì hờn dỗi lườm Doãn Phỉ Dương, trông vừa quyến rũ vừa tủi thân.
Giang Miên không còn là Giang Miên của ngày xưa, giờ Giang Miên là của mình cậu, là Omega của cậu, là người cậu yêu chiều cả đời.
Doãn Phỉ Dương suýt thì súng lên nòng, thiếu chút nữa nổi máu cầm thú đè Giang Miên ra làm nháy nữa trong nhà vệ sinh.
Lăn lộn một lúc, tẩy rửa sạch hết mấy thứ nhớp nháp trên người, thay luôn drap giường.
Khi ôm nhau nằm xuống, Giang Miên lại hồi tưởng.
Trao cho nhau yêu thầm chua xót, nôn nóng chờ đợi kỳ phát tình, thăng hoa khi thành kết…
Cảm xúc hòa làm một, gói gọn trong câu: “Doãn Phỉ Dương à, anh yêu em.”
Số phận hết thảy đã an bài.
Kỳ động dục vẫn sẽ kéo dài vài ngày nữa, yêu nhau lại là yêu một đời.
Quãng đời còn lại, mong được chỉ giáo nhiều hơn.
(Hoàn chính văn)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất