Cướp Nam Chính Trong Tiểu Thuyết
Chương 2: Giran
May mắn nhân vật này bị câm nên không cần phải nói suốt bữa ăn, dựa vào hành động của hai người bên cạnh; thường xuyên gắp thức ăn cho mình. Cẩn hiểu ra họ rất yêu thương đứa con trai nhỏ này.
Người phụ nữ lúc nãy bất ngờ tiến vào hướng ánh mắt về phía Cẩn, cậu quay mặt đi không dám nhìn vì sợ để lộ ra điều gì đó không phải.
“Bà Hai dọn bàn đưa trái cây lên đây cho ta.” Người đàn ông to lớn lên tiếng.
“Vâng thưa Chúa đất.”
Thì ra người này là Chúa đất, danh xưng này chỉ có trong tác phẩm Người yêu hoàn mỹ mà cậu mới đọc xong đêm qua, không lẽ cậu xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, nhưng nhân vật mà cậu xuyên vào này là ai?
Không hiểu biết về nhân vật càng khiến Cẩn lo hơn, ở một thế giới xa lạ thế này nếu để lộ mình không phải là con của vị Chúa đất trước mặt rất có thể cậu sẽ bị thiêu chết. Cẩn càng thận trọng hơn trong hành động, ngồi yên tĩnh ăn nho vừa được dọn lên.
Bất ngờ bà Hai người vừa đi bỗng quay lại, cúi người báo cáo: “Thưa chúa có địa chủ Giran tìm ngài.”
Địa chủ Giran, cái tên này rất quen, nếu cậu nhớ không lầm thì trong cuốn Người yêu hoàn mỹ, có một địa chủ nằm dưới quyền quản lý của Chúa Đất họ Phiêu, người này học theo những người đến từ phương tây, đổi tên mình thành tên nước ngoài, chứ tên thật của hắn là Tam.
Giran sau này vô tình gặp được thụ chính Lâm Thanh Thư liền đem lòng si mê sắc đẹp của người đó, để có được Thụ hắn đem tặng cả nửa vùng đất mình quản lý cho nhà thụ, nhờ vậy mà có được một đêm mặn nồng với thụ.
Hắn không quên cảnh nóng bỏng mà tác giả tả giữa Giran và Thanh Thư. Giran nhìn thấy thanh thư trong một lần ra bến cảng người tây, lúc Thanh Thư lướt qua người hắn đã để lại một mùi hương say lòng người.
Các công phụ trong bộ tiểu thuyết này say mê Thanh Thư ngoài nhan sắc, kỹ năng giường chiếu ra còn vì mùi hương trên cơ thể cậu ta, lúc nào cũng thơm nồng. Các nam phụ có thể không biết nhưng Cẩn kẻ có góc nhìn chúa trời nhờ đọc tiểu thuyết biết được, mỗi sáng sớm Thanh Thư đều ngâm mình trong bồn tắm đầy hoa vài tiếng đồng hồ, sau đó dùng một loại sáp thơm bôi lên toàn cơ thể không chừa một chỗ nào, để hương thơm thẩm thấu vào da sau đó mới đi ra ngoài.
Giran ghi nhớ mùi hương ấy trong lòng, lén lút tìm hiểu còn tạo vài lần vô tình gặp mặt để biết tên người ta. Đến khi anh trai của Thanh Thư, Lâm Thanh Hoài mở tiệc chiêu đãi các thương nhân Giran được mời tới.
Trong bữa tiệc này hắn được nói chuyện trực tiếp với Thanh Thư, vài chén rượu đã ngà say hắn nói với Thanh Thư rằng: “Em thật đẹp, nếu em cho ta một lần ân ái ta nguyện dâng nửa giang sơn của mình cho em.”
Lúc đọc tới đó Cẩn liên tục chửi Giran là một thằng ngu.
Thanh Thư e thẹn, khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp tuyệt trần chớp mắt nhìn hắn, nhỏ nhẹ nói: “Địa chủ Giran ngài đừng nói vậy, em làm sao xứng với nửa giang sơn của ngài.”
“Không em xứng, dù có đặt xuống chân em sinh mạng của ta cũng không đủ để xứng với em.”
Cẩn thề rằng trên thế giới này không có lời tỉnh tò nào sến hơn thế này, nhưng nói như vậy Thanh Thư mới thích. Cậu ta ngại ngùng giả vờ vấp ngã để được Giran đỡ.
Thanh Thư thỏ thẻ nói: “Em xin lỗi, em uống chút rượu nên hơi choáng.”
Giran ôm được người đẹp, bị mùi hương say lòng câu mất linh hồn làm sao phân biệt được người ta đang giả vờ hay say thật.
Thanh Thư rất chuyên nghiệp trong những dịp như thế này, nhẹ giọng nũng nịu: “Ngài mang em ra ngoài hóng chút gió được không?”
Giran cầu còn chẳng được vội ôm eo mang người đi, cả hai chui vào vườn cây vắng vẻ, nơi đây ánh sáng yếu ớt thích hợp để làm vài chuyện không tiện cho người khác thấy.
Vừa ra nơi vắng người Thanh Thư yếu đuối dựa sát vào Giran, nói nhỏ: “Ngài nguyện đưa nửa lãnh thổ ngài quản lý cho em thật sao? Chúng ta mới gặp có mấy lần mà.”
Giran hận không thể móc tim cho Thanh Thư nhìn: “Dù chúng ta gặp không nhiều, nhưng ta có cảm tưởng kiếp trước hình như ta và em đã nên vợ thành chồng.”
Mặt Thanh Thư hồng hào hơn, đôi mắt ngấn lệ chớp nhẹ nhìn hắn, muốn bao nhiêu mỹ lệ có bấy nhiêu. Quả là một kẻ đủ khả năng khiến tất cả mọi đàn ông mình gặp phải lên giường với mình, Thanh Thư này đúng là cao tay.
Ngón tay mảnh khảnh đưa lên nhẹ nhàng vẽ vào lồng ngực Giran: “Nếu ngài nói vậy em chẳng muốn giấu nữa, thật ra ngay từ lần gặp đầu tiên em đã để ý đến ngài.”
Nói rồi còn nhón chân hôn lên môi Giran, lần này Giran triệt để đánh mất lý trí, hắn đè người ta vào thân cây chủ động cướp lấy đôi môi xinh đẹp trao đổi nước bọt, tiếng rên rỉ của Thanh Thư khiến Giran nóng bừng, hắn luồn tay vào người Thanh Thư nắm lấy hạt đào nhỏ nhéo ngắt khiến Thanh Thư nức nở nhỏ giọng trách yêu hắn.
Chỉ vài lời Thanh Thư đã bị người ta lột sạch, dạng chân cắp lấy hông nam nhân say mê đón nhận ** *** lớn ra vào cơ thể.
Thanh Thư biết lúc nào nên kêu to, lúc nào nên gọi nhỏ, lúc nào nên khen tặng Giran thật giỏi, lúc nào nên gọi người ta là ngài và xưng em, ngọt tới mức Giran cứ tưởng mùa xuân đang nở quanh hắn.
Tiếng ‘phóc xuy’ cùng tiếng rên rỉ vang lên không ngừng trong vườn cây tối. Đối với h văn, một giờ là không đủ nên thời gian của cuộc làm tình này được tác giả bảo là 3 giờ muốn ngót bữa tiệc. Sau khi tan lần làm tình ngoài vườn, hai người bịn rin đi vào trong đại sảnh, mắt qua mày lại không ngừng.
Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc Giran quay người nói chuyện với đối tác, Thanh Thư đã được một quý công tử khác dìu ra ngoài nói chuyện, vị quý công tử này tên gì Cẩn đã quên bởi vì đọc tới đây cậu băt đầu lướt, dù không đọc kỹ Cẩn vẫn biết hai cái người này sẽ nói chuyện gì.
Địa điểm lần này thay đổi là làm bên cạnh một bờ hổ với các phiến đá và bụi cỏ rậm, đom đóm bay đầy trời tô điểm cho cuộc tình thêm lung linh nóng bỏng. Đến khi tàn tiệc cả người Thanh Thư đã nhuốm đầy hơi thở tình dục khiến đàn ông nhìn thôi là muốn đè cậu ta ra mà làm.
Giran mời được người đẹp về nhà của mình, đêm đó cả hai chơi hết mình, sáng ngày hôm sau Giran mang người về nhà họ Lâm còn tiện thể tặng cho nhà họ nửa vùng lãnh thổ của mình.
Việc đã thành Thanh Thư liền không gặp Giran nữa, còn Giran thì bị vị chúa của hắn xử tử hình vì dám bán đi một phần lãnh thổ của ngài.
Đọc tới cái kết bi thảm của Giran, Cẩn bỗng thấy hắn thật bất hạnh, chỉ vì say mê mà mất đầu khó tin thật.
Nhờ cái tên Giran này xuất hiện Cẩn có được một phần thông tin nhỏ, rất có thể cơ thể cậu đang chiếm lấy này mang họ Phiêu, con trai của Chúa đất lãnh địa Phiêu.
Trong tác phẩm không nhắc đến tên của Chúa đất họ Phiêu nên giờ Cẩn chỉ biết hai người trước mặt rất có thể là họ Phiêu, vì đây chỉ là một nhóm nhân vật được nhắc tới chứ không xuất hiện cụ thể trong truyện nên Cẩn không biết kết cục cuộc đời họ sẽ đi về đâu. Đặc biệt là người cậu xuyên vào đây, có vẻ chỉ là một nhân vật quần chúng không có đất diễn.
Còn bây giờ Cậu rất ngóng trông muốn nhìn thấy khuôn mặt của Giran, một anh công đã chơi qua thụ chính, kẻ chỉ nhắm tới các anh chàng đẹp trai giàu có. Tác giả chẳng chịu miêu tả vẻ bề ngoài của Giran nên giờ Cẩn rất mong được nhìn thấy tận mặt.
Người phụ nữ lúc nãy bất ngờ tiến vào hướng ánh mắt về phía Cẩn, cậu quay mặt đi không dám nhìn vì sợ để lộ ra điều gì đó không phải.
“Bà Hai dọn bàn đưa trái cây lên đây cho ta.” Người đàn ông to lớn lên tiếng.
“Vâng thưa Chúa đất.”
Thì ra người này là Chúa đất, danh xưng này chỉ có trong tác phẩm Người yêu hoàn mỹ mà cậu mới đọc xong đêm qua, không lẽ cậu xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, nhưng nhân vật mà cậu xuyên vào này là ai?
Không hiểu biết về nhân vật càng khiến Cẩn lo hơn, ở một thế giới xa lạ thế này nếu để lộ mình không phải là con của vị Chúa đất trước mặt rất có thể cậu sẽ bị thiêu chết. Cẩn càng thận trọng hơn trong hành động, ngồi yên tĩnh ăn nho vừa được dọn lên.
Bất ngờ bà Hai người vừa đi bỗng quay lại, cúi người báo cáo: “Thưa chúa có địa chủ Giran tìm ngài.”
Địa chủ Giran, cái tên này rất quen, nếu cậu nhớ không lầm thì trong cuốn Người yêu hoàn mỹ, có một địa chủ nằm dưới quyền quản lý của Chúa Đất họ Phiêu, người này học theo những người đến từ phương tây, đổi tên mình thành tên nước ngoài, chứ tên thật của hắn là Tam.
Giran sau này vô tình gặp được thụ chính Lâm Thanh Thư liền đem lòng si mê sắc đẹp của người đó, để có được Thụ hắn đem tặng cả nửa vùng đất mình quản lý cho nhà thụ, nhờ vậy mà có được một đêm mặn nồng với thụ.
Hắn không quên cảnh nóng bỏng mà tác giả tả giữa Giran và Thanh Thư. Giran nhìn thấy thanh thư trong một lần ra bến cảng người tây, lúc Thanh Thư lướt qua người hắn đã để lại một mùi hương say lòng người.
Các công phụ trong bộ tiểu thuyết này say mê Thanh Thư ngoài nhan sắc, kỹ năng giường chiếu ra còn vì mùi hương trên cơ thể cậu ta, lúc nào cũng thơm nồng. Các nam phụ có thể không biết nhưng Cẩn kẻ có góc nhìn chúa trời nhờ đọc tiểu thuyết biết được, mỗi sáng sớm Thanh Thư đều ngâm mình trong bồn tắm đầy hoa vài tiếng đồng hồ, sau đó dùng một loại sáp thơm bôi lên toàn cơ thể không chừa một chỗ nào, để hương thơm thẩm thấu vào da sau đó mới đi ra ngoài.
Giran ghi nhớ mùi hương ấy trong lòng, lén lút tìm hiểu còn tạo vài lần vô tình gặp mặt để biết tên người ta. Đến khi anh trai của Thanh Thư, Lâm Thanh Hoài mở tiệc chiêu đãi các thương nhân Giran được mời tới.
Trong bữa tiệc này hắn được nói chuyện trực tiếp với Thanh Thư, vài chén rượu đã ngà say hắn nói với Thanh Thư rằng: “Em thật đẹp, nếu em cho ta một lần ân ái ta nguyện dâng nửa giang sơn của mình cho em.”
Lúc đọc tới đó Cẩn liên tục chửi Giran là một thằng ngu.
Thanh Thư e thẹn, khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp tuyệt trần chớp mắt nhìn hắn, nhỏ nhẹ nói: “Địa chủ Giran ngài đừng nói vậy, em làm sao xứng với nửa giang sơn của ngài.”
“Không em xứng, dù có đặt xuống chân em sinh mạng của ta cũng không đủ để xứng với em.”
Cẩn thề rằng trên thế giới này không có lời tỉnh tò nào sến hơn thế này, nhưng nói như vậy Thanh Thư mới thích. Cậu ta ngại ngùng giả vờ vấp ngã để được Giran đỡ.
Thanh Thư thỏ thẻ nói: “Em xin lỗi, em uống chút rượu nên hơi choáng.”
Giran ôm được người đẹp, bị mùi hương say lòng câu mất linh hồn làm sao phân biệt được người ta đang giả vờ hay say thật.
Thanh Thư rất chuyên nghiệp trong những dịp như thế này, nhẹ giọng nũng nịu: “Ngài mang em ra ngoài hóng chút gió được không?”
Giran cầu còn chẳng được vội ôm eo mang người đi, cả hai chui vào vườn cây vắng vẻ, nơi đây ánh sáng yếu ớt thích hợp để làm vài chuyện không tiện cho người khác thấy.
Vừa ra nơi vắng người Thanh Thư yếu đuối dựa sát vào Giran, nói nhỏ: “Ngài nguyện đưa nửa lãnh thổ ngài quản lý cho em thật sao? Chúng ta mới gặp có mấy lần mà.”
Giran hận không thể móc tim cho Thanh Thư nhìn: “Dù chúng ta gặp không nhiều, nhưng ta có cảm tưởng kiếp trước hình như ta và em đã nên vợ thành chồng.”
Mặt Thanh Thư hồng hào hơn, đôi mắt ngấn lệ chớp nhẹ nhìn hắn, muốn bao nhiêu mỹ lệ có bấy nhiêu. Quả là một kẻ đủ khả năng khiến tất cả mọi đàn ông mình gặp phải lên giường với mình, Thanh Thư này đúng là cao tay.
Ngón tay mảnh khảnh đưa lên nhẹ nhàng vẽ vào lồng ngực Giran: “Nếu ngài nói vậy em chẳng muốn giấu nữa, thật ra ngay từ lần gặp đầu tiên em đã để ý đến ngài.”
Nói rồi còn nhón chân hôn lên môi Giran, lần này Giran triệt để đánh mất lý trí, hắn đè người ta vào thân cây chủ động cướp lấy đôi môi xinh đẹp trao đổi nước bọt, tiếng rên rỉ của Thanh Thư khiến Giran nóng bừng, hắn luồn tay vào người Thanh Thư nắm lấy hạt đào nhỏ nhéo ngắt khiến Thanh Thư nức nở nhỏ giọng trách yêu hắn.
Chỉ vài lời Thanh Thư đã bị người ta lột sạch, dạng chân cắp lấy hông nam nhân say mê đón nhận ** *** lớn ra vào cơ thể.
Thanh Thư biết lúc nào nên kêu to, lúc nào nên gọi nhỏ, lúc nào nên khen tặng Giran thật giỏi, lúc nào nên gọi người ta là ngài và xưng em, ngọt tới mức Giran cứ tưởng mùa xuân đang nở quanh hắn.
Tiếng ‘phóc xuy’ cùng tiếng rên rỉ vang lên không ngừng trong vườn cây tối. Đối với h văn, một giờ là không đủ nên thời gian của cuộc làm tình này được tác giả bảo là 3 giờ muốn ngót bữa tiệc. Sau khi tan lần làm tình ngoài vườn, hai người bịn rin đi vào trong đại sảnh, mắt qua mày lại không ngừng.
Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc Giran quay người nói chuyện với đối tác, Thanh Thư đã được một quý công tử khác dìu ra ngoài nói chuyện, vị quý công tử này tên gì Cẩn đã quên bởi vì đọc tới đây cậu băt đầu lướt, dù không đọc kỹ Cẩn vẫn biết hai cái người này sẽ nói chuyện gì.
Địa điểm lần này thay đổi là làm bên cạnh một bờ hổ với các phiến đá và bụi cỏ rậm, đom đóm bay đầy trời tô điểm cho cuộc tình thêm lung linh nóng bỏng. Đến khi tàn tiệc cả người Thanh Thư đã nhuốm đầy hơi thở tình dục khiến đàn ông nhìn thôi là muốn đè cậu ta ra mà làm.
Giran mời được người đẹp về nhà của mình, đêm đó cả hai chơi hết mình, sáng ngày hôm sau Giran mang người về nhà họ Lâm còn tiện thể tặng cho nhà họ nửa vùng lãnh thổ của mình.
Việc đã thành Thanh Thư liền không gặp Giran nữa, còn Giran thì bị vị chúa của hắn xử tử hình vì dám bán đi một phần lãnh thổ của ngài.
Đọc tới cái kết bi thảm của Giran, Cẩn bỗng thấy hắn thật bất hạnh, chỉ vì say mê mà mất đầu khó tin thật.
Nhờ cái tên Giran này xuất hiện Cẩn có được một phần thông tin nhỏ, rất có thể cơ thể cậu đang chiếm lấy này mang họ Phiêu, con trai của Chúa đất lãnh địa Phiêu.
Trong tác phẩm không nhắc đến tên của Chúa đất họ Phiêu nên giờ Cẩn chỉ biết hai người trước mặt rất có thể là họ Phiêu, vì đây chỉ là một nhóm nhân vật được nhắc tới chứ không xuất hiện cụ thể trong truyện nên Cẩn không biết kết cục cuộc đời họ sẽ đi về đâu. Đặc biệt là người cậu xuyên vào đây, có vẻ chỉ là một nhân vật quần chúng không có đất diễn.
Còn bây giờ Cậu rất ngóng trông muốn nhìn thấy khuôn mặt của Giran, một anh công đã chơi qua thụ chính, kẻ chỉ nhắm tới các anh chàng đẹp trai giàu có. Tác giả chẳng chịu miêu tả vẻ bề ngoài của Giran nên giờ Cẩn rất mong được nhìn thấy tận mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất