Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng
Chương 55
Editor: Fei
Phân đoạn dùng để thử vai là màn đối đầu giữa "cảnh sát nằm vùng" Trần Hề với "trùm buôn thuốc phiện" Thi Diệp, diễn biến nội tâm nhân vật vô cùng phức tạp.
Sau khi nam chính Tống Nhiên và Trần Hề nhận nhiệm vụ xong bèn chia thành hai hướng.
Tống Nhiên tiếp cận địa điểm trung chuyển hàng hóa, âm thầm điều tra tuyến đường giao dịch thuốc phiện. Trần Hề mai danh ẩn tích, đột nhập vào đại bản doanh của Thi Diệp.
Một hôm, Trần Hề bất ngờ nghe được lũ tội phạm thảo luận, chúng nói "lão đại" Thi Diệp nghi ngờ trong đội ngũ vận tải có gián điệp, định kín đáo xử lý.
Tống Nhiên là nhân vật quan trọng trong nhiệm vụ nằm vùng lần này. Vì để bảo vệ đối phương, Trần Hề bí quá hóa liều xuất hiện "cảnh báo" cậu ta.
Nhưng không ngờ đây lại là bẫy.
Người Thi Diệp muốn bắt chính là "gián điệp" trà trộn tại căn cứ.
Thân phận Trần Hề bại lộ, bị đám buôn thuốc phiện tra tấn dã man, cố moi ra danh sách các cảnh sát nằm vùng khác từ trong miệng y.
Miệng Trần Hề kín như bưng, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Y kiên trì chẳng thiết sống như vậy đã chọc giận trùm buôn thuốc phiện Thi Diệp.
Cảnh đối diễn giữa Kỷ Li và Nguyên Dĩ Phi là màn giằng co ở nhà giam.
Mười phút chuẩn bị nhanh chóng trôi qua.
Tần Nhạc làm việc rất có nguyên tắc, hắn xem đồng hồ, "Xong chưa?"
"Vâng."
"Tôi cũng ok."
Hai người cùng đặt kịch bản xuống.
Kỷ Li cởi áo khoác để lộ chiếc T-shirt màu đen.
Một tháng kiên trì tập gym đã giúp y thoát khỏi cơ thể vốn gầy gò của nguyên chủ. Bây giờ lưng y rộng, eo thon, chân dài, mơ hồ thấy cả cơ bụng tuyệt đẹp bên dưới lớp vải vóc và đường nhân ngư.
Cánh tay thanh niên mịn màng không quá cơ bắp, phối hợp với kiểu tóc trông khá giống cảnh sát thực thụ.
Ánh mắt biên kịch Phương Chi Hành sáng lên.
Lúc quay phim truyền hình, anh có thể lập tức nhận định thanh niên chính là Tạ Ngạn. Còn hiện tại Kỷ Li hoàn toàn không còn bóng dáng của vai diễn trước nữa, trái lại mang theo cảm giác rất Trần Hề.
Kỷ Li chủ động tìm vị trí của mình, quỳ dưới đất theo yêu cầu kịch bản.
Thanh niên nhắm mắt, yên lặng cúi đầu, cố gắng khiến bản thân trở nên "yếu đuối", chuẩn bị tiến vào trạng thái nhân vật.
Nguyên Dĩ Phi xoay cổ, giãn gân cốt, bấy giờ mới chậm rãi tháo cặp kính gọng vàng xuống. Khí chất nhã nhặn hiền lành bất chợt thay đổi, sự nham hiểm hiện hữu nơi đáy mắt.
Diêu Xuyên quan sát bọn họ, vô thức rướn người lên. Bộ mặt thối hoắc suốt cả buổi trưa cuối cùng cũng hòa hoãn hẳn, "Thế mới hay chứ."
Tần Nhạc nhìn theo hướng cùng với Diêu Xuyên, im lặng không nói.
Đúng vậy, xem diễn viên ưu tú thể hiện rất thú vị.
"Vân Khải, cậu phải quan sát thật kĩ." Diêu Xuyên dặn dò "người mới" duy nhất ở đây.
Quý Vân Khải là diễn viên có thiên phú, hắn hi vọng đối phương có thể học hỏi được chút gì đó.
Quý Vân Khải ngồi im tại chỗ, nghiêm túc gật gật, "Dạ vâng."
...
Chưa đầy một phút sau, đạo diễn Diêu Xuyên chủ động hô "Action".
Kỷ Li đóng vai Trần Hề quỳ trên mặt đất, bị đám tội phạm buôn thuốc phiện tra tấn trong thời gian dài nên người y chằng chịt vết thương.
Cả người y đổ sụp xuống, không còn sức ngẩng đầu nữa. Thậm chí đến thở thôi cũng khó khăn.
Ngón tay Kỷ Li run run như đang giãy dụa ——
Không, y không thể chết.
Y còn chưa tìm thấy anh trai, chưa khám phá chân tướng chuyện năm ấy, chưa kịp bàn giao nhiệm vụ cho tổ chức. Y còn muốn trở về thăm cha mẹ.
Cộp —— Cộp —— Cộp ——
Tiếng giày da lạnh sống lưng vang lên.
Cơ thể Kỷ Li nhẹ nhàng run, cố gắng chống người ngồi dậy. Vẻ yếu đuối đột nhiên biến mất, quay trở lại làm một cảnh sát nằm vùng toàn năng.
Tần Nhạc quan sát cảnh tượng kia, ánh mắt xẹt qua vẻ tán thưởng.
Kỷ Li đã thành công kiểm soát nhân vật trong khả năng của mình.
Trần Hề là gián điệp bị bại lộ thân phận nhưng y không phải kẻ vô dụng sợ chết!
Vào giờ phút này y là cảnh sát Hoa Quốc, đằng sau y có hàng ngàn hàng vạn dân chúng bình thường khác cần y bảo vệ.
Cho nên khi đối mặt với đám tội phạm hung ác, y không thể chịu thua.
Trừ phi y chết bằng không y sẽ phải kiên trì đến cùng!
Nguyên Dĩ Phi nhận ra cảm xúc biến hóa của Kỷ Li, anh dừng ở chỗ cách đối phương khoảng nửa mét, cười khẩy, "Tao nghe bọn đàn em nói mày cũng lì phết đấy nhỉ?"
Nguyên Dĩ Phi có khả năng đọc thoại tương đối tốt.
Bằng câu nói ngắn ngủi đã bộc lộ sự thâm độc ẩn giấu sau nụ cười của trùm buôn thuốc phiện Thi Diệp.
Quý Vân Khải vừa xem vừa hãi, luôn nghĩ rằng một giây sau Nguyên Dĩ Phi sẽ sai người đập gãy xương Kỷ Li.
Cảnh diễn chỉ mới bắt đầu.
Kỷ Li ngước mắt, nhìn về ông trùm buôn thuốc phiện lớn nhất Đông Nam Á trong truyền thuyết Thi Diệp đang đứng nơi ngược sáng.
Y lặng im thả chậm nhịp thở, "... Đương nhiên phải lì chứ, không thì sao có thể chờ mày đến gặp tao?"
Nguyên Dĩ Phi bật cười, ngay sau đó anh đá y như đá rác rưởi. Kỷ Li chộp đúng thời cơ, giả vờ ngã xuống.
Âm thanh va chạm nặng nề vang lên thay lời khẳng định về độ mạnh của đòn đánh ấy.
Kỷ Li nghiến răng, nín thở khiến mặt đỏ bừng.
Gân xanh giữa trán y nổi lên, ngực tràn ra tiếng ho khan dữ dội như phải chịu cơn đau cùng cực.
"Tao xử lí đám cảnh sát chết đến nơi còn mạnh miệng như chúng mày cũng phải bốn mươi, năm mươi người rồi." Nguyên Dĩ Phi bước tới gần, từ trên cao ngó xuống, "Biết tao thích dáng vẻ nào của chúng mày nhất không?"
Hai tay hai chân Kỷ Li bị "trói chặt", y cố gắng nghiêng người bò dậy nhưng lực bất tòng tâm.
Nguyên Dĩ Phi dùng mũi chân đá vào mặt y, nói từng câu từng chữ, "Đó là lúc chúng mày lên cơn nghiện đấy."
Đám người tự cho mình thuộc phe chính nghĩa, cuối cùng lại biến thành con nghiện gào thét cầu xin.
Kỷ Li nghe thấy thế, đáy mắt đột nhiên cuộn trào nỗi thống hận.
Ngày đầu tiên y bại lộ thân phận, đám tội phạm kia đã tiêm ma túy vào người y, mỗi ngày một lần.
Người mới tiếp xúc với ma túy, thời điểm phát tác khoảng chừng mười ngày.
Song y bắt đầu từ từ cảm nhận được sự bất lực, ít lâu nữa y sẽ biến thành loại người mình căm ghét nhất, đánh mất lý trí bám riết lấy đám tội phạm để xin thuốc.
Nếu chuyện đó xảy ra, y chắc chắn sẽ tự sát!
Nguyên Dĩ Phi bắt gặp ánh mắt kiên quyết của y, anh cười khẩy, "Coi như số mày may, hôm nay tao đem theo hàng tốt đấy."
Anh xoay người, loay hoay trên bàn một hồi rồi cầm cây bút lên.
Tất cả những người xung quanh đều hiểu anh đang mô phỏng "ống tiêm".
Kỷ Li nhìn chằm chằm bóng lưng Nguyên Dĩ Phi, đáy mắt lộ vẻ sợ hãi.
Nguyên Dĩ Phi quay qua, thành thạo búng kim tiêm, dáng vẻ vô cùng đắc chí, "MK0 – thuốc gây ảo giác mới. Nghe nói chỉ cần chích một phát, ba phút là "high"."
"Sao, có muốn thử không?"
"Sau đó mày sẽ chẳng còn cảm thấy đau khổ nữa."
Nguyên Dĩ Phi tiến lên bâng quơ nói, câu nào câu nấy đều chất chứa mê hoặc đáng sợ.
Kỷ Li cắn răng rướn người, ngửa đầu đối diện với cặp mắt độc ác kia, cương quyết từ chối, "Cầm cái thứ rác rưởi đó của mày đi chết đi!"
"Không hiểu tại sao cha mẹ mày lại đẻ ra loại giòi bọ như mày!!"
Ý cười nơi khóe miệng Nguyên Dĩ Phi vụt tắt, sát ý cuộn trào.
Tầm mắt hai người một cao một thấp, giao thoa giữa không trung, vô tình tạo nên chiều sâu của nhân vật.
Diêu Xuyên siết chặt hai tay, vỗ thật mạnh lên đùi: Hay lắm!
Vốn dĩ nội dung casting đến đây là kết thúc.
Diêu Xuyên vừa định mở miệng khen thì Tần Nhạc bên cạnh đột nhiên ngăn cản, mấp máy môi ra hiệu ——
Để bọn họ tiếp tục.
Hai người vẫn còn đắm chìm trong cảnh diễn, tạm thời đừng hô "Cut".
Nguyên Dĩ Phi ngồi xổm xuống, dùng sức bóp chặt cằm Kỷ Li, "Bốn năm trước cũng có một kẻ chẳng biết trời cao đất dày nói với tao những lời này. Tên gì ấy nhỉ?"
Anh ngập ngừng hai giây, "A Thủy?"
Ánh mắt Kỷ Li chợt thay đổi.
Trông tên của mẹ y có chữ Khê, cha Trần bèn cố ý tách chữ này ra đặt cho con lớn là Trần Đắc Thủy, con thứ là Trần Hề.
(*chữ Khê 溪 thuộc bộ Thủy 水, chữ Hề 奚)
Nằm vùng trà trộn trong ổ ma túy đương nhiên không dùng tên thật. A Thủy nghe rất phổ biến nhưng khoảng thời gian bốn năm trước trong miệng đối phương trùng với lúc anh trai y mất tích.
Y gần như nhận ra ngay lập tức.
Nguyên Dĩ Phi bình tĩnh đến đáng sợ.
"Mày đoán xem tao đã xử lý như thế nào? Tao sai người chặt đứt ngón tay, ngón chân, chọc mù hai mắt nó. Đâm hai mươi mấy nhát lên người chỉ chừa lại lưỡi để nó có thể nói chuyện."
"Phải cảm khái một câu tên đó là cảnh sát mạnh miệng nhất tao từng gặp. Tiếc rằng quá ngây thơ, cho rằng ở đây sẽ xuất hiện người tốt."
"Ai bảo nó tin nhầm người không nên tin, hoang tưởng bản thân có thể thủ vững đến cùng. Kết quả thì sao? Vẫn cứ là dã tràng xe cát."
Tin người không nên tin?
Nghĩa là gì?
Khóe mắt Kỷ Li đỏ ửng, nghiến răng nghiến lợi đáp, "Anh ấy ở đâu! Mày nhốt anh ấy ở chỗ nào rồi?"
Nguyên Dĩ Phi ngắm nghía vẻ mặt phẫn nộ của y, thích thú trả lời, "Quẳng vào ổ sói sau núi rồi..."
"—— A!"
Kỷ Li gào tê tâm phế liệt, tránh khỏi dây thừng trói hai tay mình, dùng đầu húc ngã Nguyên Dĩ Phi. Y vận dụng cả tứ chi, dùng hết sức đè người kia xuống đất.
Kỷ Li run rẩy nhặt "ống tiêm" rơi bên cạnh, nhằm thẳng vào cổ đối phương.
Nguyên Dĩ Phi vừa đau vừa hoảng. Anh ngước mắt, lập tức đối diện với con ngươi nhuốm đầy căm hận của thanh niên.
Y không còn là cảnh sát đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc nữa mà biến thành Tu La bò lên từ địa ngục để báo thù, toàn thân tỏa ra sát ý khiến ai cũng phải sợ hãi.
Nguyên Dĩ Phi bỗng thấy căng thẳng.
Bầu không khí đối nghịch giữa hai người đột nhiên nghiêng hẳn về một phía.
—— Kỷ Li ép diễn anh!
Khi Nguyên Dĩ Phi phát hiện điều ấy, dục vọng thắng thua lâu không xuất hiện đột ngột bùng phát.
Anh bộc lộ vẻ hung ác, nhanh chóng nắm chặt cánh tay vì phẫn nộ mà run bần bật của thanh niên, xoay người đè nghiến đối phương, "Đúng là mày không thiết sống nữa rồi!"
Nguyên Dĩ Phi vung nắm đấm, khoảnh khắc sắp sửa hạ xuống Tần Nhạc bỗng ngăn cản, "Ok, dừng lại."
"..."
Nguyên Dĩ Phi ngẩn ngơ, bấy giờ mới buông thanh niên ra, ngồi bệt dưới đất. Anh day day huyệt thái dương, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng ——
Tốt xấu gì anh cũng debut được bảy, tám năm, hoàn toàn có thể xưng một câu diễn viên phái thực lực dày dặn kinh nghiệm. Ấy vậy mà anh lại bị ứng viên tham gia casting ép diễn tới mức độ này?
Nếu Tần Nhạc không đột nhiên hô ngưng, e rằng anh sẽ đánh người do nhập diễn quá sâu.
Kỷ Li nằm trên sàn, che mặt thở dốc.
Năm phút vừa qua khiến tinh thần y hao tổn khá nhiều.
"Nam chính" Quý Vân Khải xem đến thẫn thờ, trợn mắt nhìn chằm chằm Kỷ Li và Nguyên Dĩ Phi ——
Cứu bé! Kỹ năng diễn xuất khủng khiếp gì thế này?
Đợi đến khi chính thức quay chụp, hai người kia có nghiền cậu thành bã không? Bây giờ cậu bỏ vai để giữ chút thể diện nhé?
Thôii, đàn ông đích thực sẽ không vội vàng chịu thua!
Quý Vân Khải tự biên tự diễn trong đầu một hồi, trong khi đó Tần Nhạc bỗng đứng dậy.
Hắn chủ động đi tới chỗ Kỷ Li, ngồi xổm xuống ôn tồn hỏi, "Có ổn không? Bị đụng vào đâu à?"
"Ổn ạ."
Kỷ Li khàn giọng đáp.
Y không từ chối ý tốt của người đàn ông nọ, mượn lực đối phương để đứng lên.
Nguyên Dĩ Phi nhìn tương tác giữa hai người kia, âm thầm bĩu môi, tự phủi mông ngồi dậy.
Sau khi Kỷ Li khôi phục tâm trạng bèn nói, "Dĩ Phi, ban nãy em có làm anh bị đau không?"
"Đương nhiên là không, cậu diễn tốt lắm." Nguyên Dĩ Phi thật lòng khen ngợi.
Anh nhìn về phía người nắm giữ quyền quyết định là Tần Nhạc, đi thẳng vào vấn đề, "Mọi người không cần tổ chức casting thêm nữa rồi nhỉ?"
Tần Nhạc xác nhận Kỷ Li vẫn khỏe xong mới quay sang Diêu Xuyên và Phương Chi Hành, chuyển đề tài sang người họ, "Đạo diễn với biên kịch thấy thế nào?"
Diêu Xuyên cầm tư liệu về Kỷ Li, sảng khoái đồng ý, "Phí lời! Trần Hề ở ngay trước mắt đây cậu còn hỏi chúng tôi?"
Biên kịch Phương Chi Hành cười gật đầu, cực kì hài lòng.
Kỷ Li mừng rỡ, nhìn Tần Nhạc bằng ánh mắt đầy mong đợi, "...Anh Nhạc ơi?"
Người đàn ông nọ là nhà đầu tư lớn nhất kiêm giám chế của bộ phim, lời hắn nói ngang với quyết định cuối cùng.
"Bây giờ mới chịu gọi tôi?" Tần Nhạc cong môi, vô thức vươn tay xoa đầu y, trái tim mềm như bông.
Bất kể là xuất phát từ nhân vật hay ý muốn cá nhân thì hắn đều không thể từ chối Kỷ Li.
"Mười giờ sáng mai bảo chị Úc dẫn em tới Nhạc Tinh ký hợp đồng. Trước khi chính thức ghi hình, các diễn viên phải tham gia đợt tập huấn trong vòng một tháng. Vì bộ phim, các lịch trình khác của em sẽ phải hoãn lại."
Kỷ Li nhận được câu trả lời khẳng định, nở nụ cười xán lạn, "Không thành vấn đề ạ."
Quý Vân Khải chủ động cầm áo khoác Kỷ Li, chân chó chạy tới, "Kỷ Li, anh mặc áo vào trước đi, cẩn thận kẻo ốm."
"Cảm ơn."
"Thầy Tần, em cảm thấy kỹ năng diễn xuất của anh Nguyên và Kỷ Li đều tốt hơn em. Về việc phiên vị, thật ra em cũng chỉ là một diễn viên mới thôi, hoàn toàn có thể xếp sau bọn họ." Quý Vân Khải chủ động đề nghị.
Cậu chẳng quan tâm đến phiên vị cho lắm, diễn viên thì phải tập trung diễn sao cho thật tốt mới đúng, khán giả nhất định sẽ nhìn thấy và nhớ kĩ.
Thêm nữa, tam phiên cũng được tính vào thành tích thực cơ mà? Biên Căng so đo cái gì không biết.
Kỷ Li lắc lắc đầu, "Tôi không để ý cái đó, nhân vật Trần Hề nên ở vị trí nào thì tôi sẽ nhận vị trí ấy."
Phiên vị quan hệ mật thiết đến nhân vật chứ không xuất phát từ tư tâm của diễn viên.
Nguyên Dĩ Phi huýt sáo, thờ ơ nhún vai ——
Đây là lần đầu tiên anh đóng nhân vật phản diện, biến《Đặc Thù Hành Động》trở thành cơ hội chuyển mình nên so với phiên vị, anh càng muốn diễn tử tế hơn.
Diêu Xuyên vui vẻ cười lớn, "Phải vậy chứ! Bảo Biên Căng cầm theo cái "phiên vị ung thư" của cậu ta sang đoàn phim khác mà đòi. Đừng nói Tần Nhạc, ngay cả tôi và Chi Hành cũng không có ý định thuận theo cậu ta."
Tần Nhạc nhếch mép, hờ hững đáp, "Ba người chịu trách nhiệm đóng phim là được. Các vấn đề còn lại bên phía sản xuất sẽ bàn bạc với đoàn đội của từng người sau."
"Ừm."
"Vâng thầy Tần."
...
Úc Phú Nhã và Bánh Bao chờ ngoài đại sảnh, không hẹn mà cùng lo lắng thay Kỷ Li.
Bánh Bao nhìn cánh cửa đóng chặt không chớp mắt, khuôn mặt núng nính nhăn nhó, "Chị Úc, sao anh Kỷ vẫn chưa ra? Hay là xảy ra chuyện rồi?"
"Nói bậy, Tần Nhạc và đạo diễn Diêu đều là người quen, có thể xảy ra chuyện gì được?" Úc Phú Nhã vỗ đầu cậu, mi tâm chưa từng thả lỏng.
"Chị chỉ lo Kỷ Li không hiểu kĩ nhân vật vì thiếu thời gian nghiên cứu, phải chịu thiệt thòi khi đi casting thôi."
Cô nghe nói biểu hiện lúc thử vai của Biên Căng khá tốt, vấn đề duy nhất hắn ta mắc phải chính là phiên vị.
Nếu Kỷ Li không thể "đạt điểm tối đa", đánh thẳng vào lòng Diêu Xuyên thì vai diễn này sẽ phải tranh giành mệt.
Đến lượt Bánh Bao an ủi ngược lại cô,"Chị Úc, em tin vào khả năng diễn xuất của anh Kỷ. Nếu như anh ấy không thể phân tích nhân vật, tại sao chiều hôm qua còn muốn thay đổi tạo hình?"
Úc Phú Nhã nhớ tới chuyện đó, thở dài rầu rĩ.
Đúng vậy, ngay cả tóc cũng cạo rồi, không được chọn chẳng phải lỗ to à?
Nếu rơi vào đoàn phim khác, Úc Phú Nhã nhất định sẽ vận dụng miệng lưỡi và các mối quan hệ của mình để Kỷ Li miễn thử vai.
Nhưng《Hành Động Đặc Thù》là sản phẩm do Tần Nhạc đầu tư, bọn họ không thể đi cửa sau.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bỗng mở ra.
Kỷ Li bình tĩnh rảo bước, Bánh Bao nhanh chóng đứng dậy chạy qua, "Anh Kỷ! Thử vai xong rồi ạ? Đạo diễn có hài lòng không anh?"
Úc Phú Nhã giả vờ trấn định hỏi, "Kết quả thế nào?"
Kỷ Li đưa tài liệu diễn viên cho Bánh Bao, thở phào, "Thành công, ngày mai chúng ta có thể đến Nhạc Tinh thương lượng hợp đồng."
"——Yes! Em biết anh Kỷ rất giỏi mà." Bánh Bao mừng rỡ nhảy cẫng lên, đu bám Kỷ Li.
Úc Phú Nhã sợ Kỷ Li đứng không vững lại ngã bèn vội vàng kéo Bánh Bao sang chỗ khác.
Cô nhịn không được cười cười xoa đầu nghệ sĩ cưng nhà mình, "Cậu ấy à, đúng là chẳng bao giờ để chị phải phiền lòng."
Vừa dứt lời, Tần Nhạc thu dọn xong cũng xuất hiện.
Mọi người tụm lại một chỗ nói chuyện vài ba câu, Kỷ Li còn cần chụp ảnh tuyên truyền hàng ngày nên vội vàng theo chân Úc Phú Nhã.
Diêu Xuyên và Phương Chi Hành hẹn nhau uống rượu, đồng loạt rời đi.
Năm phút sau, Nguyên Dĩ Phi nhìn Quý Vân Khải điên điên khùng khùng về nhà cùng người đại diện, không khỏi nở nụ cười, "Thật chờ mong cảnh diễn chung tiếp theo. Trở về nghiên cứu kịch bản cho thật tốt."
Quý Vân Khải là diễn viên có thiên phú, mới vào giới nên nhiệt tình với hết thảy mọi thứ, dễ dàng cảm hoá những người xung quanh.
Mà sau khi đoàn phim chọn Kỷ Li, Nguyên Dĩ Phi bỗng cảm thấy hứng khởi điên cuồng. Đợi đến khi ghi hình chính thức, anh chắc chắn không để Kỷ Li có cơ hội ép diễn mình nữa.
"Diễn xuất vừa rồi của ông do em ấy bức ra." Tần Nhạc ăn ngay nói thật, "Ông sẽ biết quyết định nhận bộ phim này là đúng nhanh thôi."
"Tôi vẫn luôn cho rằng mình không sai nhưng khi thuyết phục đoàn đội có hơi vất vả chút." Nguyên Dĩ Phi cười đáp.
Thiết lập nhân vật phản diện không hợp với con đường phát triển vốn có của Nguyên Dĩ Phi nên lúc anh tỏ ý muốn nhận vai đã bị người đại diện phản đối.
Tuy quá trình khá trắc trở song vẫn hết sức thuận lợi.
"Nói đi cũng phải nói lại, tôi thực sự rất muốn hỏi ông một câu." Chẳng rõ Nguyên Dĩ Phi nhớ tới điều gì, anh tức giận đẩy gọng kính.
"Lúc casting ông cố tình hô cut đúng không? Thời điểm Kỷ Li chống trả tôi ông im thin thít, kết quả còn sợ tôi đấm em nó?"
Nội dung thử vai của bọn họ rất ngắn, không ai hô cut nên mới diễn tiếp. Tần Nhạc sớm không kêu muộn không kêu lại cố tình chọn đúng thời điểm như vậy.
Tần Nhạc khẽ nhướn mày, "Ông biết thì tốt."
"..."
Nguyên Dĩ Phi thiếu chút nữa tức đến bật cười, trong lòng bỗng xuất hiện suy nghĩ hết sức vi diệu, "Thật đấy à?"
Quen Tần Nhạc nhiều năm nhưng anh đều coi đối phương là hòa thượng. Không ngờ có thể nhìn thấy hắn nổi lên tâm tư với người khác.
Tần Nhạc không phản bác, chỉ nhắc tới chuyện khác, "Đừng nói nữa, em ấy sắp lọt hố CP của chúng ta kia kìa."
Nguyên Dĩ Phi lắc đầu, "Cũng đâu phải tại tôi. Tôi đây là mãnh 1, ai thèm ghép CP với ông?"
Tần Nhạc nghe thấy anh tự xác định "vị trí" cho mình, ánh mắt khẽ dao động.
Điện thoại reo, người đại diện của Nguyên Dĩ Phi đến đón.
Nguyên Dĩ Phi vỗ vai anh bạn thân, tự tin hứa hẹn, "Yên tâm, sau khi vào đoàn tôi sẽ nói tốt về ông trước mặt Kỷ Li."
"Thôi thôi, ông diễn tốt giúp tôi là được." Tần Nhạc trả lời, hắn không muốn Kỷ Li có bất kỳ áp lực nào nữa.
Nguyên Dĩ Phi cười, im lặng.
Thang máy xuống dưới tầng hẫm, hai người lần lượt trở về xe mình.
...
Bốn giờ chiều, tại phòng nghỉ của Minh Nhật Ảnh Thị.
Biên Căng nhàn nhã dựa vào ghế sofa, trên tay bưng một tách cafe. Ở bên ngoài, người đại diện đang gọi điện thoại thảo luận với phía nhà sản xuất.
Bởi vì chuyện phiên vị, bọn họ cố tình trì hoãn không trả lời. Hiện thời cơ đã chín muồi, hẳn là có thể chốt hạ.
Nếu như được nhị phiên, thể diện lẫn địa vị của hắn ta khi gia nhập đoàn phim cũng sẽ tăng cao.
Biên Căng đắc ý nghĩ, cùng lúc đó người đại diện mang bộ mặt nghiêm túc đi vào.
Hắn ta nhận ra điều gì đó không đúng, ánh mắt tập trung hơn hẳn, "Sao vậy?"
"Nhạc Tinh nói, nếu song phương vẫn chưa ký hợp đồng thì ước định ban đầu không còn giá trị nữa." Người đại diện An Kỳ sốt ruột đáp.
"Nghĩa là sao?"
An Kỳ bị hắn ta gặng hỏi mãi mới chịu nói thật, "Bọn họ tìm ra diễn viên thích hợp rồi."
Phân đoạn dùng để thử vai là màn đối đầu giữa "cảnh sát nằm vùng" Trần Hề với "trùm buôn thuốc phiện" Thi Diệp, diễn biến nội tâm nhân vật vô cùng phức tạp.
Sau khi nam chính Tống Nhiên và Trần Hề nhận nhiệm vụ xong bèn chia thành hai hướng.
Tống Nhiên tiếp cận địa điểm trung chuyển hàng hóa, âm thầm điều tra tuyến đường giao dịch thuốc phiện. Trần Hề mai danh ẩn tích, đột nhập vào đại bản doanh của Thi Diệp.
Một hôm, Trần Hề bất ngờ nghe được lũ tội phạm thảo luận, chúng nói "lão đại" Thi Diệp nghi ngờ trong đội ngũ vận tải có gián điệp, định kín đáo xử lý.
Tống Nhiên là nhân vật quan trọng trong nhiệm vụ nằm vùng lần này. Vì để bảo vệ đối phương, Trần Hề bí quá hóa liều xuất hiện "cảnh báo" cậu ta.
Nhưng không ngờ đây lại là bẫy.
Người Thi Diệp muốn bắt chính là "gián điệp" trà trộn tại căn cứ.
Thân phận Trần Hề bại lộ, bị đám buôn thuốc phiện tra tấn dã man, cố moi ra danh sách các cảnh sát nằm vùng khác từ trong miệng y.
Miệng Trần Hề kín như bưng, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Y kiên trì chẳng thiết sống như vậy đã chọc giận trùm buôn thuốc phiện Thi Diệp.
Cảnh đối diễn giữa Kỷ Li và Nguyên Dĩ Phi là màn giằng co ở nhà giam.
Mười phút chuẩn bị nhanh chóng trôi qua.
Tần Nhạc làm việc rất có nguyên tắc, hắn xem đồng hồ, "Xong chưa?"
"Vâng."
"Tôi cũng ok."
Hai người cùng đặt kịch bản xuống.
Kỷ Li cởi áo khoác để lộ chiếc T-shirt màu đen.
Một tháng kiên trì tập gym đã giúp y thoát khỏi cơ thể vốn gầy gò của nguyên chủ. Bây giờ lưng y rộng, eo thon, chân dài, mơ hồ thấy cả cơ bụng tuyệt đẹp bên dưới lớp vải vóc và đường nhân ngư.
Cánh tay thanh niên mịn màng không quá cơ bắp, phối hợp với kiểu tóc trông khá giống cảnh sát thực thụ.
Ánh mắt biên kịch Phương Chi Hành sáng lên.
Lúc quay phim truyền hình, anh có thể lập tức nhận định thanh niên chính là Tạ Ngạn. Còn hiện tại Kỷ Li hoàn toàn không còn bóng dáng của vai diễn trước nữa, trái lại mang theo cảm giác rất Trần Hề.
Kỷ Li chủ động tìm vị trí của mình, quỳ dưới đất theo yêu cầu kịch bản.
Thanh niên nhắm mắt, yên lặng cúi đầu, cố gắng khiến bản thân trở nên "yếu đuối", chuẩn bị tiến vào trạng thái nhân vật.
Nguyên Dĩ Phi xoay cổ, giãn gân cốt, bấy giờ mới chậm rãi tháo cặp kính gọng vàng xuống. Khí chất nhã nhặn hiền lành bất chợt thay đổi, sự nham hiểm hiện hữu nơi đáy mắt.
Diêu Xuyên quan sát bọn họ, vô thức rướn người lên. Bộ mặt thối hoắc suốt cả buổi trưa cuối cùng cũng hòa hoãn hẳn, "Thế mới hay chứ."
Tần Nhạc nhìn theo hướng cùng với Diêu Xuyên, im lặng không nói.
Đúng vậy, xem diễn viên ưu tú thể hiện rất thú vị.
"Vân Khải, cậu phải quan sát thật kĩ." Diêu Xuyên dặn dò "người mới" duy nhất ở đây.
Quý Vân Khải là diễn viên có thiên phú, hắn hi vọng đối phương có thể học hỏi được chút gì đó.
Quý Vân Khải ngồi im tại chỗ, nghiêm túc gật gật, "Dạ vâng."
...
Chưa đầy một phút sau, đạo diễn Diêu Xuyên chủ động hô "Action".
Kỷ Li đóng vai Trần Hề quỳ trên mặt đất, bị đám tội phạm buôn thuốc phiện tra tấn trong thời gian dài nên người y chằng chịt vết thương.
Cả người y đổ sụp xuống, không còn sức ngẩng đầu nữa. Thậm chí đến thở thôi cũng khó khăn.
Ngón tay Kỷ Li run run như đang giãy dụa ——
Không, y không thể chết.
Y còn chưa tìm thấy anh trai, chưa khám phá chân tướng chuyện năm ấy, chưa kịp bàn giao nhiệm vụ cho tổ chức. Y còn muốn trở về thăm cha mẹ.
Cộp —— Cộp —— Cộp ——
Tiếng giày da lạnh sống lưng vang lên.
Cơ thể Kỷ Li nhẹ nhàng run, cố gắng chống người ngồi dậy. Vẻ yếu đuối đột nhiên biến mất, quay trở lại làm một cảnh sát nằm vùng toàn năng.
Tần Nhạc quan sát cảnh tượng kia, ánh mắt xẹt qua vẻ tán thưởng.
Kỷ Li đã thành công kiểm soát nhân vật trong khả năng của mình.
Trần Hề là gián điệp bị bại lộ thân phận nhưng y không phải kẻ vô dụng sợ chết!
Vào giờ phút này y là cảnh sát Hoa Quốc, đằng sau y có hàng ngàn hàng vạn dân chúng bình thường khác cần y bảo vệ.
Cho nên khi đối mặt với đám tội phạm hung ác, y không thể chịu thua.
Trừ phi y chết bằng không y sẽ phải kiên trì đến cùng!
Nguyên Dĩ Phi nhận ra cảm xúc biến hóa của Kỷ Li, anh dừng ở chỗ cách đối phương khoảng nửa mét, cười khẩy, "Tao nghe bọn đàn em nói mày cũng lì phết đấy nhỉ?"
Nguyên Dĩ Phi có khả năng đọc thoại tương đối tốt.
Bằng câu nói ngắn ngủi đã bộc lộ sự thâm độc ẩn giấu sau nụ cười của trùm buôn thuốc phiện Thi Diệp.
Quý Vân Khải vừa xem vừa hãi, luôn nghĩ rằng một giây sau Nguyên Dĩ Phi sẽ sai người đập gãy xương Kỷ Li.
Cảnh diễn chỉ mới bắt đầu.
Kỷ Li ngước mắt, nhìn về ông trùm buôn thuốc phiện lớn nhất Đông Nam Á trong truyền thuyết Thi Diệp đang đứng nơi ngược sáng.
Y lặng im thả chậm nhịp thở, "... Đương nhiên phải lì chứ, không thì sao có thể chờ mày đến gặp tao?"
Nguyên Dĩ Phi bật cười, ngay sau đó anh đá y như đá rác rưởi. Kỷ Li chộp đúng thời cơ, giả vờ ngã xuống.
Âm thanh va chạm nặng nề vang lên thay lời khẳng định về độ mạnh của đòn đánh ấy.
Kỷ Li nghiến răng, nín thở khiến mặt đỏ bừng.
Gân xanh giữa trán y nổi lên, ngực tràn ra tiếng ho khan dữ dội như phải chịu cơn đau cùng cực.
"Tao xử lí đám cảnh sát chết đến nơi còn mạnh miệng như chúng mày cũng phải bốn mươi, năm mươi người rồi." Nguyên Dĩ Phi bước tới gần, từ trên cao ngó xuống, "Biết tao thích dáng vẻ nào của chúng mày nhất không?"
Hai tay hai chân Kỷ Li bị "trói chặt", y cố gắng nghiêng người bò dậy nhưng lực bất tòng tâm.
Nguyên Dĩ Phi dùng mũi chân đá vào mặt y, nói từng câu từng chữ, "Đó là lúc chúng mày lên cơn nghiện đấy."
Đám người tự cho mình thuộc phe chính nghĩa, cuối cùng lại biến thành con nghiện gào thét cầu xin.
Kỷ Li nghe thấy thế, đáy mắt đột nhiên cuộn trào nỗi thống hận.
Ngày đầu tiên y bại lộ thân phận, đám tội phạm kia đã tiêm ma túy vào người y, mỗi ngày một lần.
Người mới tiếp xúc với ma túy, thời điểm phát tác khoảng chừng mười ngày.
Song y bắt đầu từ từ cảm nhận được sự bất lực, ít lâu nữa y sẽ biến thành loại người mình căm ghét nhất, đánh mất lý trí bám riết lấy đám tội phạm để xin thuốc.
Nếu chuyện đó xảy ra, y chắc chắn sẽ tự sát!
Nguyên Dĩ Phi bắt gặp ánh mắt kiên quyết của y, anh cười khẩy, "Coi như số mày may, hôm nay tao đem theo hàng tốt đấy."
Anh xoay người, loay hoay trên bàn một hồi rồi cầm cây bút lên.
Tất cả những người xung quanh đều hiểu anh đang mô phỏng "ống tiêm".
Kỷ Li nhìn chằm chằm bóng lưng Nguyên Dĩ Phi, đáy mắt lộ vẻ sợ hãi.
Nguyên Dĩ Phi quay qua, thành thạo búng kim tiêm, dáng vẻ vô cùng đắc chí, "MK0 – thuốc gây ảo giác mới. Nghe nói chỉ cần chích một phát, ba phút là "high"."
"Sao, có muốn thử không?"
"Sau đó mày sẽ chẳng còn cảm thấy đau khổ nữa."
Nguyên Dĩ Phi tiến lên bâng quơ nói, câu nào câu nấy đều chất chứa mê hoặc đáng sợ.
Kỷ Li cắn răng rướn người, ngửa đầu đối diện với cặp mắt độc ác kia, cương quyết từ chối, "Cầm cái thứ rác rưởi đó của mày đi chết đi!"
"Không hiểu tại sao cha mẹ mày lại đẻ ra loại giòi bọ như mày!!"
Ý cười nơi khóe miệng Nguyên Dĩ Phi vụt tắt, sát ý cuộn trào.
Tầm mắt hai người một cao một thấp, giao thoa giữa không trung, vô tình tạo nên chiều sâu của nhân vật.
Diêu Xuyên siết chặt hai tay, vỗ thật mạnh lên đùi: Hay lắm!
Vốn dĩ nội dung casting đến đây là kết thúc.
Diêu Xuyên vừa định mở miệng khen thì Tần Nhạc bên cạnh đột nhiên ngăn cản, mấp máy môi ra hiệu ——
Để bọn họ tiếp tục.
Hai người vẫn còn đắm chìm trong cảnh diễn, tạm thời đừng hô "Cut".
Nguyên Dĩ Phi ngồi xổm xuống, dùng sức bóp chặt cằm Kỷ Li, "Bốn năm trước cũng có một kẻ chẳng biết trời cao đất dày nói với tao những lời này. Tên gì ấy nhỉ?"
Anh ngập ngừng hai giây, "A Thủy?"
Ánh mắt Kỷ Li chợt thay đổi.
Trông tên của mẹ y có chữ Khê, cha Trần bèn cố ý tách chữ này ra đặt cho con lớn là Trần Đắc Thủy, con thứ là Trần Hề.
(*chữ Khê 溪 thuộc bộ Thủy 水, chữ Hề 奚)
Nằm vùng trà trộn trong ổ ma túy đương nhiên không dùng tên thật. A Thủy nghe rất phổ biến nhưng khoảng thời gian bốn năm trước trong miệng đối phương trùng với lúc anh trai y mất tích.
Y gần như nhận ra ngay lập tức.
Nguyên Dĩ Phi bình tĩnh đến đáng sợ.
"Mày đoán xem tao đã xử lý như thế nào? Tao sai người chặt đứt ngón tay, ngón chân, chọc mù hai mắt nó. Đâm hai mươi mấy nhát lên người chỉ chừa lại lưỡi để nó có thể nói chuyện."
"Phải cảm khái một câu tên đó là cảnh sát mạnh miệng nhất tao từng gặp. Tiếc rằng quá ngây thơ, cho rằng ở đây sẽ xuất hiện người tốt."
"Ai bảo nó tin nhầm người không nên tin, hoang tưởng bản thân có thể thủ vững đến cùng. Kết quả thì sao? Vẫn cứ là dã tràng xe cát."
Tin người không nên tin?
Nghĩa là gì?
Khóe mắt Kỷ Li đỏ ửng, nghiến răng nghiến lợi đáp, "Anh ấy ở đâu! Mày nhốt anh ấy ở chỗ nào rồi?"
Nguyên Dĩ Phi ngắm nghía vẻ mặt phẫn nộ của y, thích thú trả lời, "Quẳng vào ổ sói sau núi rồi..."
"—— A!"
Kỷ Li gào tê tâm phế liệt, tránh khỏi dây thừng trói hai tay mình, dùng đầu húc ngã Nguyên Dĩ Phi. Y vận dụng cả tứ chi, dùng hết sức đè người kia xuống đất.
Kỷ Li run rẩy nhặt "ống tiêm" rơi bên cạnh, nhằm thẳng vào cổ đối phương.
Nguyên Dĩ Phi vừa đau vừa hoảng. Anh ngước mắt, lập tức đối diện với con ngươi nhuốm đầy căm hận của thanh niên.
Y không còn là cảnh sát đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc nữa mà biến thành Tu La bò lên từ địa ngục để báo thù, toàn thân tỏa ra sát ý khiến ai cũng phải sợ hãi.
Nguyên Dĩ Phi bỗng thấy căng thẳng.
Bầu không khí đối nghịch giữa hai người đột nhiên nghiêng hẳn về một phía.
—— Kỷ Li ép diễn anh!
Khi Nguyên Dĩ Phi phát hiện điều ấy, dục vọng thắng thua lâu không xuất hiện đột ngột bùng phát.
Anh bộc lộ vẻ hung ác, nhanh chóng nắm chặt cánh tay vì phẫn nộ mà run bần bật của thanh niên, xoay người đè nghiến đối phương, "Đúng là mày không thiết sống nữa rồi!"
Nguyên Dĩ Phi vung nắm đấm, khoảnh khắc sắp sửa hạ xuống Tần Nhạc bỗng ngăn cản, "Ok, dừng lại."
"..."
Nguyên Dĩ Phi ngẩn ngơ, bấy giờ mới buông thanh niên ra, ngồi bệt dưới đất. Anh day day huyệt thái dương, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng ——
Tốt xấu gì anh cũng debut được bảy, tám năm, hoàn toàn có thể xưng một câu diễn viên phái thực lực dày dặn kinh nghiệm. Ấy vậy mà anh lại bị ứng viên tham gia casting ép diễn tới mức độ này?
Nếu Tần Nhạc không đột nhiên hô ngưng, e rằng anh sẽ đánh người do nhập diễn quá sâu.
Kỷ Li nằm trên sàn, che mặt thở dốc.
Năm phút vừa qua khiến tinh thần y hao tổn khá nhiều.
"Nam chính" Quý Vân Khải xem đến thẫn thờ, trợn mắt nhìn chằm chằm Kỷ Li và Nguyên Dĩ Phi ——
Cứu bé! Kỹ năng diễn xuất khủng khiếp gì thế này?
Đợi đến khi chính thức quay chụp, hai người kia có nghiền cậu thành bã không? Bây giờ cậu bỏ vai để giữ chút thể diện nhé?
Thôii, đàn ông đích thực sẽ không vội vàng chịu thua!
Quý Vân Khải tự biên tự diễn trong đầu một hồi, trong khi đó Tần Nhạc bỗng đứng dậy.
Hắn chủ động đi tới chỗ Kỷ Li, ngồi xổm xuống ôn tồn hỏi, "Có ổn không? Bị đụng vào đâu à?"
"Ổn ạ."
Kỷ Li khàn giọng đáp.
Y không từ chối ý tốt của người đàn ông nọ, mượn lực đối phương để đứng lên.
Nguyên Dĩ Phi nhìn tương tác giữa hai người kia, âm thầm bĩu môi, tự phủi mông ngồi dậy.
Sau khi Kỷ Li khôi phục tâm trạng bèn nói, "Dĩ Phi, ban nãy em có làm anh bị đau không?"
"Đương nhiên là không, cậu diễn tốt lắm." Nguyên Dĩ Phi thật lòng khen ngợi.
Anh nhìn về phía người nắm giữ quyền quyết định là Tần Nhạc, đi thẳng vào vấn đề, "Mọi người không cần tổ chức casting thêm nữa rồi nhỉ?"
Tần Nhạc xác nhận Kỷ Li vẫn khỏe xong mới quay sang Diêu Xuyên và Phương Chi Hành, chuyển đề tài sang người họ, "Đạo diễn với biên kịch thấy thế nào?"
Diêu Xuyên cầm tư liệu về Kỷ Li, sảng khoái đồng ý, "Phí lời! Trần Hề ở ngay trước mắt đây cậu còn hỏi chúng tôi?"
Biên kịch Phương Chi Hành cười gật đầu, cực kì hài lòng.
Kỷ Li mừng rỡ, nhìn Tần Nhạc bằng ánh mắt đầy mong đợi, "...Anh Nhạc ơi?"
Người đàn ông nọ là nhà đầu tư lớn nhất kiêm giám chế của bộ phim, lời hắn nói ngang với quyết định cuối cùng.
"Bây giờ mới chịu gọi tôi?" Tần Nhạc cong môi, vô thức vươn tay xoa đầu y, trái tim mềm như bông.
Bất kể là xuất phát từ nhân vật hay ý muốn cá nhân thì hắn đều không thể từ chối Kỷ Li.
"Mười giờ sáng mai bảo chị Úc dẫn em tới Nhạc Tinh ký hợp đồng. Trước khi chính thức ghi hình, các diễn viên phải tham gia đợt tập huấn trong vòng một tháng. Vì bộ phim, các lịch trình khác của em sẽ phải hoãn lại."
Kỷ Li nhận được câu trả lời khẳng định, nở nụ cười xán lạn, "Không thành vấn đề ạ."
Quý Vân Khải chủ động cầm áo khoác Kỷ Li, chân chó chạy tới, "Kỷ Li, anh mặc áo vào trước đi, cẩn thận kẻo ốm."
"Cảm ơn."
"Thầy Tần, em cảm thấy kỹ năng diễn xuất của anh Nguyên và Kỷ Li đều tốt hơn em. Về việc phiên vị, thật ra em cũng chỉ là một diễn viên mới thôi, hoàn toàn có thể xếp sau bọn họ." Quý Vân Khải chủ động đề nghị.
Cậu chẳng quan tâm đến phiên vị cho lắm, diễn viên thì phải tập trung diễn sao cho thật tốt mới đúng, khán giả nhất định sẽ nhìn thấy và nhớ kĩ.
Thêm nữa, tam phiên cũng được tính vào thành tích thực cơ mà? Biên Căng so đo cái gì không biết.
Kỷ Li lắc lắc đầu, "Tôi không để ý cái đó, nhân vật Trần Hề nên ở vị trí nào thì tôi sẽ nhận vị trí ấy."
Phiên vị quan hệ mật thiết đến nhân vật chứ không xuất phát từ tư tâm của diễn viên.
Nguyên Dĩ Phi huýt sáo, thờ ơ nhún vai ——
Đây là lần đầu tiên anh đóng nhân vật phản diện, biến《Đặc Thù Hành Động》trở thành cơ hội chuyển mình nên so với phiên vị, anh càng muốn diễn tử tế hơn.
Diêu Xuyên vui vẻ cười lớn, "Phải vậy chứ! Bảo Biên Căng cầm theo cái "phiên vị ung thư" của cậu ta sang đoàn phim khác mà đòi. Đừng nói Tần Nhạc, ngay cả tôi và Chi Hành cũng không có ý định thuận theo cậu ta."
Tần Nhạc nhếch mép, hờ hững đáp, "Ba người chịu trách nhiệm đóng phim là được. Các vấn đề còn lại bên phía sản xuất sẽ bàn bạc với đoàn đội của từng người sau."
"Ừm."
"Vâng thầy Tần."
...
Úc Phú Nhã và Bánh Bao chờ ngoài đại sảnh, không hẹn mà cùng lo lắng thay Kỷ Li.
Bánh Bao nhìn cánh cửa đóng chặt không chớp mắt, khuôn mặt núng nính nhăn nhó, "Chị Úc, sao anh Kỷ vẫn chưa ra? Hay là xảy ra chuyện rồi?"
"Nói bậy, Tần Nhạc và đạo diễn Diêu đều là người quen, có thể xảy ra chuyện gì được?" Úc Phú Nhã vỗ đầu cậu, mi tâm chưa từng thả lỏng.
"Chị chỉ lo Kỷ Li không hiểu kĩ nhân vật vì thiếu thời gian nghiên cứu, phải chịu thiệt thòi khi đi casting thôi."
Cô nghe nói biểu hiện lúc thử vai của Biên Căng khá tốt, vấn đề duy nhất hắn ta mắc phải chính là phiên vị.
Nếu Kỷ Li không thể "đạt điểm tối đa", đánh thẳng vào lòng Diêu Xuyên thì vai diễn này sẽ phải tranh giành mệt.
Đến lượt Bánh Bao an ủi ngược lại cô,"Chị Úc, em tin vào khả năng diễn xuất của anh Kỷ. Nếu như anh ấy không thể phân tích nhân vật, tại sao chiều hôm qua còn muốn thay đổi tạo hình?"
Úc Phú Nhã nhớ tới chuyện đó, thở dài rầu rĩ.
Đúng vậy, ngay cả tóc cũng cạo rồi, không được chọn chẳng phải lỗ to à?
Nếu rơi vào đoàn phim khác, Úc Phú Nhã nhất định sẽ vận dụng miệng lưỡi và các mối quan hệ của mình để Kỷ Li miễn thử vai.
Nhưng《Hành Động Đặc Thù》là sản phẩm do Tần Nhạc đầu tư, bọn họ không thể đi cửa sau.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bỗng mở ra.
Kỷ Li bình tĩnh rảo bước, Bánh Bao nhanh chóng đứng dậy chạy qua, "Anh Kỷ! Thử vai xong rồi ạ? Đạo diễn có hài lòng không anh?"
Úc Phú Nhã giả vờ trấn định hỏi, "Kết quả thế nào?"
Kỷ Li đưa tài liệu diễn viên cho Bánh Bao, thở phào, "Thành công, ngày mai chúng ta có thể đến Nhạc Tinh thương lượng hợp đồng."
"——Yes! Em biết anh Kỷ rất giỏi mà." Bánh Bao mừng rỡ nhảy cẫng lên, đu bám Kỷ Li.
Úc Phú Nhã sợ Kỷ Li đứng không vững lại ngã bèn vội vàng kéo Bánh Bao sang chỗ khác.
Cô nhịn không được cười cười xoa đầu nghệ sĩ cưng nhà mình, "Cậu ấy à, đúng là chẳng bao giờ để chị phải phiền lòng."
Vừa dứt lời, Tần Nhạc thu dọn xong cũng xuất hiện.
Mọi người tụm lại một chỗ nói chuyện vài ba câu, Kỷ Li còn cần chụp ảnh tuyên truyền hàng ngày nên vội vàng theo chân Úc Phú Nhã.
Diêu Xuyên và Phương Chi Hành hẹn nhau uống rượu, đồng loạt rời đi.
Năm phút sau, Nguyên Dĩ Phi nhìn Quý Vân Khải điên điên khùng khùng về nhà cùng người đại diện, không khỏi nở nụ cười, "Thật chờ mong cảnh diễn chung tiếp theo. Trở về nghiên cứu kịch bản cho thật tốt."
Quý Vân Khải là diễn viên có thiên phú, mới vào giới nên nhiệt tình với hết thảy mọi thứ, dễ dàng cảm hoá những người xung quanh.
Mà sau khi đoàn phim chọn Kỷ Li, Nguyên Dĩ Phi bỗng cảm thấy hứng khởi điên cuồng. Đợi đến khi ghi hình chính thức, anh chắc chắn không để Kỷ Li có cơ hội ép diễn mình nữa.
"Diễn xuất vừa rồi của ông do em ấy bức ra." Tần Nhạc ăn ngay nói thật, "Ông sẽ biết quyết định nhận bộ phim này là đúng nhanh thôi."
"Tôi vẫn luôn cho rằng mình không sai nhưng khi thuyết phục đoàn đội có hơi vất vả chút." Nguyên Dĩ Phi cười đáp.
Thiết lập nhân vật phản diện không hợp với con đường phát triển vốn có của Nguyên Dĩ Phi nên lúc anh tỏ ý muốn nhận vai đã bị người đại diện phản đối.
Tuy quá trình khá trắc trở song vẫn hết sức thuận lợi.
"Nói đi cũng phải nói lại, tôi thực sự rất muốn hỏi ông một câu." Chẳng rõ Nguyên Dĩ Phi nhớ tới điều gì, anh tức giận đẩy gọng kính.
"Lúc casting ông cố tình hô cut đúng không? Thời điểm Kỷ Li chống trả tôi ông im thin thít, kết quả còn sợ tôi đấm em nó?"
Nội dung thử vai của bọn họ rất ngắn, không ai hô cut nên mới diễn tiếp. Tần Nhạc sớm không kêu muộn không kêu lại cố tình chọn đúng thời điểm như vậy.
Tần Nhạc khẽ nhướn mày, "Ông biết thì tốt."
"..."
Nguyên Dĩ Phi thiếu chút nữa tức đến bật cười, trong lòng bỗng xuất hiện suy nghĩ hết sức vi diệu, "Thật đấy à?"
Quen Tần Nhạc nhiều năm nhưng anh đều coi đối phương là hòa thượng. Không ngờ có thể nhìn thấy hắn nổi lên tâm tư với người khác.
Tần Nhạc không phản bác, chỉ nhắc tới chuyện khác, "Đừng nói nữa, em ấy sắp lọt hố CP của chúng ta kia kìa."
Nguyên Dĩ Phi lắc đầu, "Cũng đâu phải tại tôi. Tôi đây là mãnh 1, ai thèm ghép CP với ông?"
Tần Nhạc nghe thấy anh tự xác định "vị trí" cho mình, ánh mắt khẽ dao động.
Điện thoại reo, người đại diện của Nguyên Dĩ Phi đến đón.
Nguyên Dĩ Phi vỗ vai anh bạn thân, tự tin hứa hẹn, "Yên tâm, sau khi vào đoàn tôi sẽ nói tốt về ông trước mặt Kỷ Li."
"Thôi thôi, ông diễn tốt giúp tôi là được." Tần Nhạc trả lời, hắn không muốn Kỷ Li có bất kỳ áp lực nào nữa.
Nguyên Dĩ Phi cười, im lặng.
Thang máy xuống dưới tầng hẫm, hai người lần lượt trở về xe mình.
...
Bốn giờ chiều, tại phòng nghỉ của Minh Nhật Ảnh Thị.
Biên Căng nhàn nhã dựa vào ghế sofa, trên tay bưng một tách cafe. Ở bên ngoài, người đại diện đang gọi điện thoại thảo luận với phía nhà sản xuất.
Bởi vì chuyện phiên vị, bọn họ cố tình trì hoãn không trả lời. Hiện thời cơ đã chín muồi, hẳn là có thể chốt hạ.
Nếu như được nhị phiên, thể diện lẫn địa vị của hắn ta khi gia nhập đoàn phim cũng sẽ tăng cao.
Biên Căng đắc ý nghĩ, cùng lúc đó người đại diện mang bộ mặt nghiêm túc đi vào.
Hắn ta nhận ra điều gì đó không đúng, ánh mắt tập trung hơn hẳn, "Sao vậy?"
"Nhạc Tinh nói, nếu song phương vẫn chưa ký hợp đồng thì ước định ban đầu không còn giá trị nữa." Người đại diện An Kỳ sốt ruột đáp.
"Nghĩa là sao?"
An Kỳ bị hắn ta gặng hỏi mãi mới chịu nói thật, "Bọn họ tìm ra diễn viên thích hợp rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất