Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng

Chương 62

Trước Sau
Editor: Fei

Sáng ngày hôm sau, Kỷ Li nhận được tin vui từ đoàn phim《Đại Tông Thiếu Niên Mưu》.

Tập cuối có tỉ lệ người xem toàn quốc vượt ngưỡng 5%, không chỉ giành được quán quân rating của dòng phim cổ trang trong vòng năm năm trở lại đây mà nhiều khả năng còn đứng đầu cả năm nay.

Phân đoạn "Tạ Ngạn chết" chính là lúc rating đạt đỉnh.

Vô số người xem bị ngược thảm, hot search liên quan tăng hạng ầm ầm, đến nay vẫn chưa hề hạ xuống.

Kỷ Li là diễn viên đóng vai Tạ Ngạn, độ thảo luận trên mạng cực cao.

Dữ liệu công khai cho thấy từ khóa Kỷ Li Tạ Ngạn tối hôm qua chắc chắn sẽ không ít hơn triệu lượt tìm kiếm!

Hơn nữa ngoại trừ các thanh niên trẻ tuổi, khán giả trung niên bốn mươi, năm mươi tuổi cũng chiếm quá nửa.

Y vừa được người trẻ yêu thích vừa thu hoạch hàng đống fan phụ huynh, duyên qua đường tăng vọt.

Ông Mỹ Ny sắm vai thái hậu cũng kìm lòng chẳng đặng lên weibo đùa giỡn —— Cậu Kỷ Li này diễn tốt lắm! Hồi xưa bổn cung dựa vào phim cung đấu để hút fan nhưng chỉ trong một đêm đã bị Tạ Ngạn đánh bay. Thậm chí bé con bốn tuổi nhà bổn cung còn nói "Mommy thật xấu xa".

Nhiều cư dân mạng nhập tâm quá sâu, thương Tạ Ngạn nên chạy sang weibo Ông Mỹ Ny mắng chửi "thái hậu".

Ông Mỹ Ny rộng lượng, chưa bao giờ để tâm đến những lời tiêu cực mà khán giả dành cho mình, hào phóng follow Kỷ Li.

Người sau được Bánh Bao nhắc nhở bèn trả lời "Cảm ơn chị Ông, hi vọng tương lai chúng ta lại có cơ hội hợp tác."

Fan Kỷ Li lập tức xuất hiện, đồng loạt yêu cầu nhãi con ngoan ngoãn nhà mình đăng weibo.

Kỷ Li rốt cục phát cũng post một status dưới sự thúc giục của fan.

Là một đoạn văn dài ngập tràn cảm xúc.

"Ngạn Nhi, sau khi cùng ngươi trải qua cuộc đời ngắn ngủi đầy đau khổ này, ta là người hiểu rõ những yêu hận trong lòng ngươi nhất. Ta biết ngươi sẽ không trốn tránh chuyện mà ngươi làm sai, con đường mà ngươi đi nhầm, trừng phạt mà ngươi phải chịu."

"Thế giới này rất rộng lớn, ta hi vọng kiếp sau ngươi sinh ra tại một gia đình bình thường: có người cha yêu vợ thương con, có người mẹ dịu dàng như nước, có anh em giúp đỡ lẫn nhau và có một người yêu ngươi, coi ngươi như sinh mệnh."

"Ai đó từng nói với ta rằng: "Kỷ Li, em nên thoát vai thôi.""

"Cho nên, ta cũng chỉ có thể đi cùng ngươi tới đây."

Đính kèm một bức vẽ chibi, Tạ Ngạn nhấc mũ sa lên, cầm quạt liên tục phe phẩy.

—— Kỷ Li, cảm ơn cậu đã mang Tạ Ngạn dám yêu dám hận đến cho chúng tôi, cậu tuyệt lắm!

—— Fan sách đọc xong bật khóc luôn. Cảm ơn Kỷ Li ra mặt phân trần thay Ngạn Nhi, chúc con đường diễn xuất của cậu ngày càng phát triển!

—— Lọt hố vì Tạ Ngạn rồi mới đi xem Tống Chiêu. Mong chờ các vai diễn tiếp theo!

Top comment bị những câu chữ chân thành tha thiết chiếm cứ, các bình luận sau cùng cũng hết sức đáng yêu.

—— Anh trai vất vả ghê, tranh chibi cư tê lắm!

—— Tranh chibi này là fan vẽ cho anh hở? Ăn mày Chiêu Nhi khóc ngất.

Kỷ Li nhìn thấy mấy chữ "ăn mày Chiêu Nhi", vội vàng đăng tranh chibi trong điện thoại lên: Là anh tự vẽ, Chiêu Nhi cũng có nè [hình ảnh]

Chibi Chiêu Nhi vẫn mặc trang phục ăn mày rách rưới, trên tay cầm nửa cái bánh bao trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Bình luận này lập tức khơi dậy tình mẹ bao la của fan.

—— Sao Kỷ Li dễ thương vậy! Còn muốn lấy lại công bằng cho Chiêu Nhi nữa chứ hahaha!

—— Tưởng tượng tới cảnh cậu ấy mò mẫm điện thoại gõ chữ giải thích là tôi lại thấy moe nhũn cả người!

—— Quan trọng hơn cả, hai tranh chibi này đều do Kỷ Li vẽ đấy, giỏi ghê! Về sau nhân vật nào cũng phải có đó nha!

—— A a a Kỷ Li nhà mình chính là một đứa nhỏ đa tài đa nghệ! Trời đất ơi, tại sao người này hoàn hảo đến vậy cơ chứ!

—— Anh mình toàn năng! Có thứ anh ấy không biết sao? Không!

Kỷ Li đọc hết bình luận tâng bốc của fan, dở khóc dở cười đặt điện thoại xuống.

Y chỉ vẽ vài nét đơn giản trong lúc rảnh rỗi, kết quả bỗng biến thành "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi".

May mà chỉ đăng dưới phần bình luận, bằng không người ngoài họ cười thối mũi.

Trong lúc nghĩ ngợi, Bánh Bao đi từ ngoài phòng nghỉ vào, "Anh Kỷ, trường quay chuẩn bị sắp xong rồi, trợ lý sản xuất nói anh có thể qua đó."

"Ừ." Kỷ Li buông kịch bản ra. Bên trong chi chit ghi chú, thể hiện rõ công sức suốt một tháng vừa rồi.

Hôm nay là cảnh quay đầu tiên của "Trần Hề", cũng là màn đối diễn với nam chính Quý Vân Khải.

Vì để tiết kiệm thời gian và việc đổi bối cảnh, những phân đoạn quay tại trường cảnh sát phải hoàn thành trong vòng một tuần sau đó sẽ rời địa điểm qua trấn nhỏ vùng biên giới.

Phim trường dựng trong nhà thể chất học viện cảnh sát.

Kỷ Li bước vào, Tần Nhạc ngồi sau monitor lập tức chú ý tới y, "Mau lại đây."

"Anh Nhạc, đạo diễn Diêu, thầy Phương ạ." Kỷ Li đi qua, bắt chuyện với từng người.

Đôi bạn nối khố Diêu Xuyên và Phương Chi Hành thường xuyên cùng tiến cùng lui.

Người trước làm đạo diễn nên nhất định phải có mặt ở hiện trường, Phương Chi Hành là biên kịch nhưng vẫn đích thân ra mặt quan sát diễn xuất của diễn viên.

Nếu linh cảm ập tới, y có thể múa bút, xóa, giảm hoặc tăng phần diễn bất cứ lúc nào.

Bộ phim truyền hình《Đại Tông Thiếu Niên Mưu》gặt hái thành tích đầy khả quan. Diêu Xuyên lẫn Phương Chi Hành đương nhiên sẽ cảm thấy rất vui, nhìn "công thần" Kỷ Li cũng phải bật cười.

"Lần trước cậu biểu hiện rất tốt, qua bộ phim này nhớ tiếp tục phát huy đấy." Diêu Xuyên vỗ vai thanh niên, khích lệ nói.

"Dạ vâng." Kỷ Li đáp ứng.

Tần Nhạc đứng một bên, ánh mắt vương ý cười. Hắn biết trạng thái thanh niên ngày hôm nay không tệ chút nào.

Có lẽ y đã chẳng còn bị kết thúc phim ảnh hưởng, hoàn toàn thoát khỏi vai diễn Tạ Ngạn.

Cả đoàn người trò chuyện đơn giản.

Quý Vân Khải hăng hái xuất hiện cùng người đại diện và trợ lý, "Đạo diễn Diêu, tôi đến rồi!"

Trong ngày khởi động máy, biểu hiện của Quý Vân Khải được toàn thể đoàn phim tán thành khiến cậu càng thêm tự tin, muốn thể hiện nhiều hơn nữa.

Diêu Xuyên không nhiều lời, thấy hai diễn viên chính đều có mặt bèn chỉ đạo, "Lão Trương, dẫn hai người họ đi làm nóng người, lát nữa sẽ quay cảnh hành động, đừng để bị thương trong lúc ghi hình."

"Okela." Đạo diễn võ thuật kéo Quý Vân Khải và Kỷ Li sang một bên.

Phân đoạn sắp tiến hành cũng khá dễ dàng ——

Bởi vì đặc cách đề bạt vào đội dự bị tổ cảnh sát chống ma túy nên Tống Nhiên luôn rất kiêu ngạo, thậm chí bộc lộ cái vẻ nghé con không sợ cọp.

Lúc tập luyện đánh cận chiến, đại đội trưởng yêu cầu hai tổ thi đấu với nhau, người thắng có thể ra ngoài làm nhiệm vụ.

Thời điểm còn học ở trường cảnh sát, thành tích đánh cận chiến của Tống Nhiên luôn đứng đầu toàn trường.

Vì thế cậu to gan lựa chọn trợ giảng Trần Hề làm đối thủ, tuyên bố nếu mình thắng sẽ thay thế vào vị trí trợ giảng của đối phương...

Cảnh so đấu này chính là lần giao chiến đầu tiên giữa hai nhân vật chính.

Đây là phân đoạn quan trọng dùng để xây dựng tính cách nhân vật, Quý Vân Khải và Kỷ Li nhất định phải thể hiện tốt ngang nhau mới có thể duy trì cảm giác đối lập.

Ngoài mặt thì trông rất đơn giản nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy quá khó để khắc họa nội tâm nhân vật.



Hai diễn viên đã thuộc hết động tác võ thuật khi tham gia kì tập huấn, bây giờ chỉ cần ôn lại một lượt.

Tất cả nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.

Diêu Xuyên yên lặng ngồi xuống vị trí đạo diễn. Hắn và Tần Lịch nhìn nhau, quyết đoán hô "Action".

Tiếng clapboard vang lên, camera bắt đầu di chuyển.

Vai quần chúng trong cảnh này đều là cảnh sát địa phương do chính quyền Vân Thành cử đến.

Diễn viên quần chúng thổi còi, bọn họ lập tức đứng thành một hàng theo tư thế tiêu chuẩn.

"Nghỉ, nghiêm, nhìn bên phải thẳng."

Khẩu lệnh dứt khoát đi đôi với hàng loạt động tác xoàn xoạt có quy luật, cực kì hữu lực.

"Điểm số!"

Âm thanh điểm số vang vọng khắp sân.

Quý Vân Khải đứng trong hàng ngũ cảnh sát nề nếp ấy mà khí chất vẫn rất hòa hợp, tìm không ra nửa điểm sơ suất, như thể bản thân cậu chính là đội viên dự bị của tổ chống ma túy.

Diêu Xuyên ngồi trước monitor nhìn thấy cảnh tượng kia, không khỏi cảm thán, "Quý Vân Khải có thiên phú diễn xuất phết đấy."

Chưa đầy nửa phút đã tiến vào trạng thái nhân vật.

Đừng nói đến diễn viên mới khác, chỉ sợ rằng ngay cả diễn viên nhiều kinh nghiệm lâu năm cũng phải hít khói, hoàn toàn có thể xưng một tiếng "Tổ nghề độ".

Tần Nhạc im lặng cười cười, đưa mắt nhìn về phía cửa sắt.

—— Két.

Cánh cửa bị ai đó đẩy ra, ánh mặt trời bên ngoài thuận theo khe cửa tranh nhau chui vào.

Khi ánh sáng tản đi, Kỷ Li đóng vai Trần Hề xuất hiện trước tầm mắt mọi người.

Thân hình thanh niên thẳng tắp, bộ quần áo huấn luyện màu đen bó sát người phác họa lên bắp thịt rắn chắc của y, chiếc quần bó ống bao lấy cặp chân thon dài.

Ống kính chậm rãi hướng lên trên, đặc tả khuôn mặt y.

Màu con ngươi thiên nhạt, thần sắc nghiêm túc không để lộ chút cảm xúc dư thừa nào.

Vì xây dựng hình tượng nhân vật, Kỷ Li bàn bạc với đoàn phim nhờ chuyên gia trang điểm vẽ thêm một "vết sẹo nhỏ" gần lông mày trái.

Chính đặc điểm nhỏ bé kia làm cho ngũ quan đẹp đẽ cân xứng của y thêm phần kiên nghị độc nhất vô nhị. Khí chất đập thẳng vào camera, khiến họ chẳng thể rời mắt.

"Tối hôm qua xem phim tôi còn cảm thấy cậu ấy là Tạ Ngạn. Thế mà bây giờ chỉ nghĩ cậu ấy là Trần Hề." Phương Chi Hành thấp giọng cảm khái.

Rõ ràng cùng một người nhưng lại tạo ra chênh lệch mười vạn tám nghìn dặm. Một Kỷ Li dụng tâm tinh tế như vậy hoàn toàn thu hút sự chú ý lẫn sự yêu thích từ người khác.

Tần Nhạc nghe thấy thế, ánh mắt lướt qua vẻ tán thành.

Camera di chuyển theo bước chân Kỷ Li.

Trần Hề đi tới chỗ đại đội trưởng, đôi mắt nhạt như lưu ly ung dung nhìn về phía các cảnh sát mới, sắc mặt vẫn chẳng hề thay đổi.

Đồng thời Quý Vân Khải đóng vai Tống Nhiên cũng đang lặng lẽ đánh giá vị trợ giảng nọ. Cậu đọc bảng tên gắn trên người đối phương, ánh mắt khẽ dao động ——

Trần Hề?

Hóa ra đây chính là người câm luôn độc lai độc vãng trong miệng mọi người?

"Báo cáo!"

"Đội trưởng Lâm, không phải ngài nói cần tổ đội sao?"

Quý Vân Khải nở nụ cười tự tin, chỉ vào thanh niên đối diện, "Tôi muốn đấu với trợ giảng Trần Hề."

Dứt lời, bên cạnh liền vang lên tiếng hít khí lẫn âm thanh bàn tán.

Tống Nhiên dám trực tiếp khiêu chiến Trần Hề?

Lá gan này cũng lớn quá rồi đó!

"Tất cả yên lặng cho tôi!" Đại đội trưởng trầm giọng trách cứ, đợi tiếng bàn luận chấm dứt, hắn mới yên lặng nhìn chăm chú vào Tống Nhiên, "Cậu chắc không?"

Quý Vân Khải đóng vai Tống Nhiên hếch cằm, đáp: "Sao lại không chắc? Nếu như tôi thắng anh ta, tiết sau có thể giao vị trí trợ giảng cho tôi không?"

Rốt cục Trần Hề cũng ngước mắt, chăm chú nhìn gương mặt trẻ tuổi xa lạ kia, bình thản trả lời, "Chỉ cần đội trưởng Lâm đồng ý thì không thành vấn đề."

Đội trưởng Lâm quan sát hai người, thầm nhủ ——

Cậu cảnh sát kia quá kiêu ngạo, để cậu ta đụng độ Trần Hề chưa chắc đã là chuyện gì xấu.

Hắn lộ ra ánh mắt như biết trước kết quả, "Được, toàn thể nghe lệnh, ngoại trừ Tống Nhiên, còn lại mau phân tổ đối kháng."

"—— Vâng!"

Cảnh quay kết thúc tại đây.

Diêu Xuyên vung tay, "Qua, chuẩn bị một chút, cảnh tiếp theo rất quan trọng đừng để mắc sai lầm."

Phần diễn trải qua hết sức thuận lợi, khởi đầu một ngày mới tốt đẹp.

Kỷ Li và Quý Vân Khải nhìn nhau, trở về chỗ nghỉ của từng người.

Quý Vân Khải nhận cốc nước trợ lý đưa, tâm trạng khá phấn khích.

Ai ai cũng đều nói Kỷ Li diễn tốt nhưng khi cậu đối diễn với người ta đã thành công ngay tắp lự, dựa theo yêu cầu nghiêm khắc đến từ đạo diễn Diêu và anh Nhạc, chẳng phải khả năng của cậu không hề thua kém đối phương?

Quý Vân Khải uống ngụm nước, tự tin nói với Doãn Ngưng, "Chị Doãn nè, hóa ra quay phim chẳng khó mấy. Em nghĩ cảnh kế có thể qua trong vòng ba lần!"

Từ khi nhận vai này, Quý Vân Khải liền dốc lòng nghiên cứu.

Cậu hiểu rõ kịch bản, thuộc hết lời thoại. Thứ khiến cậu lo lắng nhất là thời điểm quay chụp chính thức có ổn hay không nhưng biểu hiện hai ngày nay đã chứng minh điều ngược lại.

Doãn Ngưng vỗ cái đầu nhỏ đắc ý nọ, thấp giọng nhắc nhở, "Em đừng mạnh miệng, cứ chuyên tâm đóng phim thôi. Nếu em làm tốt thì nếu em không nói, mọi người cũng sẽ ghi nhớ."

Chị liếc mắt về phía Kỷ Li cũng đang uống nước điều chỉnh trạng thái, "Cậu ấy không hề đơn giản."

Quý Vân Khải tự tin thỏa mãn hừ một tiếng, "Em biết, chị cứ chờ xem."

Ba phút nghỉ ngơi kết thúc, đoàn phim bắt đầu quay cảnh thứ hai. Tất cả "diễn viên quần chúng" quây thành vòng tròn, trung tâm là hai nhân vật chính.

Tiếng clapbroad vang lên.

Camera chậm rãi lấy nét toàn khung, cảnh tượng đối đầu giữa Quý Vân Khải và Kỷ Li chiếm trọn màn hình.

Quý Vân Khải đi về phía trước theo những gì viết trong kịch bản, giãn gân cốt, "Trợ giảng Trần, tôi sẽ không khách khí."

Kỷ Li ngước mắt, con ngươi lãnh đạm lóe lên sự sắc bén.

So với lúc diễn thử, nguồn năng lượng càng bùng nổ hơn.

Quý Vân Khải giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã nghe Diêu Xuyên hô, "Cut! Vân Khải, chậm quá!"

Quý Vân Khải ngơ ngác, bấy giờ mới phát hiện bản thân đột nhiên đứng im một chỗ, cách vị trí trung tâm một bước.

"Xin lỗi đạo diễn." Cậu nhấc tay ra hiệu.



"Không sao, làm lại." Diêu Xuyên vẫn rất khoan dung trước những sai lầm nho nhỏ.

Quý Vân Khải trở về vị trí ghi hình, yên lặng nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu.

Kỷ Li thấy trạng thái của đối phương, ánh mắt lập lòe. Ngay sau đó, tiếng dập slate vang lên.

Quý Vân Khải tập trung diễn xuất, lúc đối mặt với Kỷ Li đã đủ sức đáp trả. Cậu nhớ đến các thế đánh cận chiến, chủ động tấn công.

Kỷ Li mau chóng lợi dụng khuỷu tay kẹp lấy cánh tay cậu hất xuống. Động tác hết sức dứt khoát, nhanh đến mức chẳng kịp "load" khiến các "diễn viên quần chúng" xung quanh thất kinh ——

Cậu diễn viên này biết võ.

Cứ tưởng chỉ ưa khoa tay múa chân thôi chứ.

Bọn họ thật lòng thán phục Kỷ Li, khá hợp với cảm xúc tán thưởng của cảnh sát dành cho Trần Hề.

Quý Vân Khải không thể đỡ được sức mạnh bất thình lình ập tới kia, ngã dưới đất.

Kỷ Li buông Quý Vân Khải thua trận ra, nhìn từ trên cao xuống, "Tấn công gấp gáp, tốc độ quá chậm. Cậu không thắng nổi tôi đâu."

Kịch bản viết Trần Hề chiếm thế thượng phong, dựa theo lẽ thường thì chẳng có vấn đề gì nhưng Diêu Xuyên vẫn hô "Cut".

NG lần hai.

Diêu Xuyên quan sát cảnh tượng Quý Vân Khải thất thần trên monitor, nhíu mày, "Vân Khải sao đấy? Trợn mắt diễn cho ai xem."

Kịch bản miêu tả Tống Nhiên là người vô cùng thông minh.

Cậu chủ động tấn công vì muốn để lộ sơ hở, nhân cơ hội thăm dò tốc độ và sức mạnh của Trần Hề.

Sau khi biết năng lực đối phương vượt ngoài dự kiến, Tống Nhiên cũng khiếp sợ song cậu càng cảm thấy hưng phấn khi gặp được đối thủ mạnh.

Thế mà giờ đây Quý Vân Khải bị Kỷ Li "hạ gục" lại vô cùng hoang mang.

Trạng thái này chẳng hề tốt tẹo nào.

Kỷ Li nhìn Quý Vân Khải nằm dưới đất, chủ động kéo cậu dậy, "Thả lỏng chút! Lúc quay chụp tôi sẽ ra sức thêm, cậu cần phải thích ứng."

Đánh cận chiến dễ bị thương, nên tiết chế khi huấn luyện.

Nhưng nếu ghi hình chính thức, y cần bộc lộ hết sức mới tạo ra hiệu quả tốt nhất.

Kỷ Li có nhiều kinh nghiệm diễn xuất hơn Quý Vân Khải, y hiểu đối phương đang bị thay đổi quá lớn của y ảnh hưởng.

Nhưng y không muốn lơi lỏng.

Bởi vì như vậy là không tôn trọng nhân vật lẫn bạn diễn.

Quý Vân Khải nương Kỷ Li đứng dậy, trong lòng hơi khó chịu, "...Tôi không sao. Xin lỗi đạo diễn Diêu, chúng ta lại lần nữa đi ạ."

Tần Nhạc vỗ vai Diêu Xuyên, không thúc giục, "Vẫn còn đủ thời gian, để bọn họ tìm cảm giác rồi quay tiếp."

Tất cả mọi người chuẩn bị sắp xếp, việc ghi hình được tiếp tục.

Kỷ Li đóng vai Trần Hề vật Tống Nhiên xong bèn lùi về sau, không ngờ đối phương bỗng phản kích.

Quý Vân Khải ngoắc chân, nhanh chóng gạt ngã y, chế ngự dưới đất. Thời điểm cậu định nói lời thoại, Diệu Xuyên liền hô "Cut"!

Hắn đừng ngồi không yên, cầm loa hét, "Vân Khải, hôm nay cậu bị làm sao thế hả? Trước mất tập trung giờ thì dùng quá nhiều sức."

"Qua đây mà xem, cậu hất bay Kỷ Li ra khỏi camera rồi!"

Quý Vân Khải nghe đạo diễn quát, cứng nhắc bò dậy khỏi người Kỷ Li.

Y vội vàng xoa xoa cùi chỏ vừa đập mạnh xuống sàn.

Thú thật, có hơi đau.

Dù gì Quý Vân Khải đang là diễn viên mới, vô tình ra tay không biết nặng nhẹ là chuyện quá đỗi bình thường.

Tần Nhạc phát hiện động tác nhỏ của thanh niên, lông mày nhíu chặt.

Hai diễn viên chính một trước một sau đi tới monitor, xem cảnh quay ban nãy ——

Quý Vân Khải đẩy Kỷ Li rời khỏi khung hình, chỉ chừa nửa người.

Chắc chắn sẽ phải bỏ cảnh này.

Bởi vì cậu đứng sai vị trí, phản ứng chậm, dừng sức quá mạnh nên họ NG ba lần liên tục.

—— Chị Doãn Ngưng, em có linh cảm mình sẽ qua trong vòng ba lần!

Vừa nói dứt lời đã bị vả mặt.

Quý Vân Khải vô cùng xấu hổ, sự tự tin biến thành quả bóng xì hơi.

Cậu không hiểu tại sao lúc trước mình phát huy rất tốt nhưng lúc diễn với Kỷ Li cứ sai sai?

Doãn Ngưng phát hiện cảm xúc Quý Vân Khải đầu tiên, chị chủ động đề nghị, "Đạo diễn, có cần nghỉ ngơi chút không? Để Tiểu Khải nhà chúng tôi điều chỉnh trạng thái."

Thân là người đại diện, chị hiểu đứa nhỏ này hơn người khác nhiều.

Một tiểu thiếu gia nhà giàu, đó giờ chưa từng nếm trải mùi vị thất bại. Ban đầu tràn đầy tự tin quay phim, ai ngờ NG tận ba lần nên nhất định sẽ rất shock.

"Cứ quay tiếp đi, càng kéo dài càng tệ thôi."

Diêu Xuyên chưa kịp trả lời, Tần Nhạc chợt nghiêm túc đáp.

Quý Vân Khải cảm thấy áp lực gấp bội, im lặng mím môi.

Diêu Xuyên hiểu ẩn ý, nghe theo lời đối phương, "Mọi người chuẩn bị, tiếp tục quay."

Quý Vân Khải nhìn Kỷ Li rồi đi đến vị trí quay chụp.

Kỷ Li bị cậu phớt lờ, sắc mặt khẽ biến. Ngay sau đó liền nghe Tần Nhạc nói, "Kỷ Li, em phát huy như thường lệ mới là tốt cho cậu ta."

Kỷ Li bỗng kiên định hơn, "Vâng, em không nhường đâu."

Diêu Xuyên quan sát hai diễn viên chính, lắc đầu cảm khái, "Tôi rất yên tâm Kỷ Li nhưng e rằng với cảnh quay hôm nay, Quý Vân Khải sẽ phải nếm chút khổ sở giống nhân vật Tống Nhiên."

Phương Chi Hành theo không kịp suy nghĩ của hắn, thắc mắc, "Tại sao? Tôi thấy lần trước trạng thái cậu ấy tốt lắm mà."

Doãn Ngưng phát sầu.

Tần Nhạc nhìn hai người kia, chọc thủng sự thật, "Quý Vân Khải bị Kỷ Li ép diễn."

Đóng phim dựa vào năng lực ba phần, bảy phần nữa là kinh nghiệm.

Diễn viên mới có thiên phú đến đâu cũng rất dễ rơi vào thế hạ phong khi đứng trước một diễn viên thực lực vô số kinh nghiệm.

Nếu đổi thành người khác nhận vai Trần Hề, chưa biết chừng Quý Vân Khải đã thoát khỏi tình trạng này.

Song bạn diễn của cậu lại là Kỷ Li, y vừa có thiên phú vừa thừa kinh nghiệm lẫn thực lực.

Đóng cảnh hành động khác với thoại trơn, có thể nhập diễn nhờ bạn diễn mà đa phần đều phải tự tìm cảm giác.

Nếu Kỷ Li không dùng hết sức hay Tần Nhạc và Diêu Xuyên hạ thấp tiêu chuẩn thì Quý Vân Khải sẽ thuận lợi hơn.

Đóng phim là công việc không thể qua loa, bọn họ muốn những cảnh quay chất lượng nhất.

Tần Nhạc nghiêm túc nói, "Áp lực sinh ra động lực, nhập diễn được hay không còn phải xem khả năng cậu ta đến đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau