Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng
Chương 72
Editor: Fei
Hai ngày sau, Kỷ Li dành nửa ngày để quay nốt kịch bản mới chính thức đóng máy.
Lối tư duy của biên kịch Phương Chi Hành thật nằm ngoài dự kiến. Chờ phim chiếu, plot twist nhất định sẽ mang đến bất ngờ lớn cho khán giả.
Úc Phú Nhã đặt vé máy bay trưa mai, cả đoàn đội cùng nhau rời đi.
Còn tiệc đóng máy, đoàn phim tính về Hải Thị tổ chức sau khi hoàn thành công việc.
Kỷ Li gấp gọn cảnh phục, trân trọng đặt trong túi chống bụi.
Qua một tháng huấn luyện cộng hai tháng rưỡi quay chụp, nhân vật Trần Hề đã sớm trở thành một phần con người y.
Có người từng nói, diễn viên là quá trình không ngừng tích lũy và dung nhập.
Kỷ Li tin câu nói ấy.
Y rất thích hưởng thụ quá trình tích lũy tác phẩm: từ Tống Chiêu, Tạ Ngạn đến Hướng Tùy An, Trần Hề, mỗi lần kết thúc từng chặng đường y đều mong ngóng nhân vật kế tiếp, bắt đầu cuộc đời mới.
"Meo ~ "
Bánh Gạo ngoan ngoãn nằm trên giường, xem Kỷ Li thu dọn hành lý.
Đột nhiên nó nhảy xuống đất, lao nhanh ra ngoài.
Kỷ Li chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì có âm thanh gầm gừ vang lên, kèm theo tiếng móng vuốt ma sát mặt gỗ.
Không cần nghĩ cũng biết Thiếu Tướng lại tới rồi!
Kỷ Li khẽ cười, nhanh tay mở cửa, lập tức sửng sốt trước cảnh tượng trước mặt ——
Tần Nhạc dắt Thiếu Tướng, một người một chó đứng thẳng tắp tại chỗ.
"Anh Nhạc, hai người..."
"Tôi vừa dắt Thiếu Tướng đi dạo, ai ngờ lúc trở về nó cứ ở lì đây." Sắc mặt lẫn giọng điệu của Tần Nhạc đều rất bình thường, "Chắc nó biết ngày mai Bánh Gạo đi rồi, không nỡ chia tay."
Kỷ Li dời mắt. Thiếu Tướng hếch đầu, nhìn y chằm chằm.
Chó ta vội vàng dẫm hai chân trước, kêu ẳng ẳng.
Kỷ Li hiểu, xoa đầu nó, "Ừ tao biết, mày qua chơi với Bánh Gạo nhé."
Thiếu Tướng nhận được sự đồng ý, điên cuồng vẫy đuôi.
Tần Nhạc thả dây xích, nó lập tức ngựa quen đường cũ chạy thẳng vào trong, đẩy ngã Bánh Gạo.
Một mèo một chó chơi đùa ầm ĩ.
Tần Nhạc chuyển sang Kỷ Li, đưa y túi nilon màu đen, "Cho em."
"Em á?" Kỷ Li đón lấy, khoảnh khắc lòng bàn tay đụng trúng món đồ lạnh lẽo kia, y lộ vẻ kinh ngạc.
"Là kem ạ?"
"Mua kem cho em đấy."
Hai người lên tiếng cùng lúc.
"Chẳng phải ăn kem sau khi đóng máy là thói quen của em sao?" Tần Nhạc hỏi.
Rõ ràng hắn chỉ dùng ngữ khí như bình thường nhưng lại ẩn giấu sự quan tâm thái quá.
Bốn bộ phim, bốn lần hơ khô thẻ tre đều có người đàn ông nọ đồng hành.
Nếu hắn đặc biệt mua kem cho y, việc Thiếu Tướng ăn vạ trước cửa phòng y cũng là cố tình...
Kỷ Li nghĩ đến cái gì đó, trái tim ươm vị ngọt ngào: "Cảm ơn anh Nhạc."
"Đừng khách khí." Tần Nhạc trả lời.
Hắn quan sát biểu cảm đối phương, ánh mắt ý vị thâm trường, lấy lui làm tiến, "Vậy tôi về phòng trước, lát nữa qua đón Thiếu Tướng."
Kỷ Li buộc túi kem, trong đầu đột nhiên hiện lên suy nghĩ ——
Bộ phim hơ khô thẻ tre rồi, y sẽ không được gặp Tần Nhạc một quãng thời gian dài.
Kỷ Li nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông nọ, bỗng bật thốt: "Anh Nhạc có muốn vào ngồi chút không?"
Tần Nhạc dừng chân, nhếch miệng cười. Hắn ngoảnh đầu nhẹ giọng đáp, "Cũng được."
Nhanh đến nỗi không để Kỷ Li có cơ hội đổi ý, tựa như đã sớm dự đoán thanh niên sẽ mời mình.
Hai người một trước một sau vào phòng.
Kỷ Li nhớ tới hành động đường đột ban nãy, hai má ửng hồng.
Y lấy hộp kem ra, khách sáo: "Anh cứ tự nhiên nhé."
"Ừm." Tần Nhạc ngồi chéo phía đối diện y, "Mau ăn đi, cẩn thận chảy mất."
Kỷ Li gật đầu, mặc kệ sự xấu hổ, vui vẻ mở nắp.
Tần Nhạc thấy y gấp gáp như vậy, cười trêu, "Có rất nhiều bạn nhỏ rủ nhau đi mua, đều chọn loại này cả."
"..."
Kỷ Li dùng sức cắm thìa lên đống kem, hất mặt, "Anh Nhạc, anh đang gián tiếp nói khẩu vị em trẻ con đấy à?"
"Vậy cũng tốt, bạn nhỏ Kỷ Li được cưng chiều mà."
Một câu đơn giản đã làm Kỷ Li mặt đỏ tai hồng.
Y thay thế nguyên chủ, trở thành thanh niên trong mắt người ngoài song tâm trí y cũng trưởng thành từ lâu, không ngờ hiện tại lại bị người khác gọi là "bạn nhỏ".
Tâm trạng hết sức vi diệu.
Kỷ Li vội vàng ăn mấy muỗng kem, giảm bớt cơn nóng.
Nhưng Tần Nhạc không chịu tha cho y, hắn gặng hỏi, "Bạn nhỏ ơi, kem có ngon không?"
Kỷ Li ngơ ngác, bất chấp tất cả hừ nhẹ một tiếng, "Bạn nhỏ cảm thấy vị kem nào cũng ngon!"
Âm cuối khẽ nhướng cao, trông ngạo kiều đến lạ.
Tần Nhạc cố gắng nhịn cười, thôi không chọc y nữa.
Hắn nghiêm túc nói, "Trở về em tính làm gì? Định nhận vai mới à?"
"Em xả hơi trước đã, chị Úc đang tìm kịch bản giúp em rồi."
Kỷ Li chẳng muốn bản thân rảnh rỗi quá lâu. Theo quan điểm của y, phải cố gắng hết mình khi còn trẻ.
"Nếu phù hợp sẽ vào đoàn ạ."
Kỷ Li không dám nhìn thẳng Tần Nhạc, chỉ lo hắn bỗng "tấn công" khiến y không thể chống đỡ.
Tần Nhạc nhíu mày.
Nếu hắn nhớ không nhầm, từ khi thanh niên debut đến nay chưa từng nghỉ dài hạn bao giờ.
Song hắn hiểu thanh niên rất trọng sự nghiệp, chắc chắn đối phương sẽ không vui khi tạm ngừng công việc tận mấy tháng trời.
"Để tôi liên hệ với Tề Ngạn, bảo cậu ấy chú ý hộ em mấy kịch bản chất lượng, gặp cái nào thích hợp thì gửi chị Úc."
Kỷ Li ngậm thìa kem, cười đáp: "Phong Trình hoặc các nghệ sĩ dưới trướng Nhạc Tinh mà biết lại ghen tị chết mất."
Nào có chuyện nhường công ty khác kịch bản hay thay vì nghệ sĩ công ty mình như vậy?
"Đương nhiên tôi phải tìm kịch bản thích hợp cho họ."
Tần Nhạc chẳng hề cảm thấy bất thường ở đâu: "Diễn viên và vai diễn bổ trợ lẫn nhau, ưu tiên độ phù hợp hơn."
Bằng không sẽ rất lãng phí.
Kỷ Li cong môi tán thành. Góc nhìn của người đàn ông nọ đối với "Diễn viên và vai diễn" giống y.
"Em phát hiện, cách hai ta tư duy về phim ảnh có khá nhiều điểm tương đồng."
Cơ số diễn viên tin rằng nếu cố gắng nghiên cứu, họ có thể diễn giải bất kì nhân vật nào. Thế nhưng Kỷ Li nghĩ, nghiên cứu là một chuyện song hợp vai hay không lại là vấn đề hoàn toàn khác.
Khi diễn viên giỏi nhận được nhân vật thích hợp mới thể hiện được 100% công suất.
Tần Nhạc nhoẻn miệng cười, hiển nhiên đã bị thanh niên lấy lòng.
Hắn hi vọng trong tương lai, điểm chung giữa hai người họ không chỉ dừng ở phương diện ấy.
Còn chưa chờ hai người tiếp tục đề tài, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ.
Thiếu Tướng cùng Bánh Gạo vểnh tai, một trước một sau chạy đến.
"Kỷ Li mở cửa mau! Xem bọn tôi đem gì tới nè?"
Kỷ Li nhận ra giọng Quý Vân Khải, "Anh Nhạc đợi chút nhé."
Tần Nhạc thu liễm, gật đầu.
Kỷ Li nhanh chóng mở cửa, trông thấy Quý Vân Khải và Nguyên Dĩ Phi đang cầm túi lớn túi nhỏ.
Quý Vân Khải nhướng mày, "Sao lâu thế?"
"Tăng tăng tăng tằng! Cậu coi bọn tôi mang cho cậu mấy thứ hay ho chưa này!"
Kỷ Li ngửi được mùi thơm của thức ăn, hình như là đồ nướng với số món khác nữa.
Chưa hết, Nguyên Dĩ Phi còn bê hai lốc bia, dáng vẻ không say không về.
"Ngày mai cậu rời khỏi đây rồi, bọn tôi muốn chúc mừng cậu hơ khô thẻ tre trước!"
Nguyên Dĩ Phi nhìn thoáng qua hộp kem trên tay Kỷ Li cùng Thiếu Tướng đang hóng chuyện bên cạnh, kinh ngạc nói, "Cậu mua kem ở đâu vậy?"
Chẳng nhẽ bên trong có người khác? Còn là họ Tần?
Đang suy nghĩ, Tần Nhạc liền đi từ huyền quan ra.
Quý Vân Khải cứng đờ, vô thức ưỡn thẳng lưng.
Nguyên Dĩ Phi đối mặt với Tần Nhạc, âm thầm hừ một tiếng.
Thế mà anh lại đoán trúng.
"Anh Nhạc mua cho em." Kỷ Li nghiêng người chừa khoảng trống, "Mau vào thôi, chúng ta cùng nhau ăn."
Y đang lo trong phòng không còn thứ gì tiếp đón Tần Nhạc đây.
Tần Nhạc không từ chối, chỉ nhìn bia Nguyên Dĩ Phi cầm, ý tứ sâu xa, "Tửu lượng thấp, uống tẹo đã gục, cuối cùng phải để người khác đỡ về phòng."
"..."
Nguyên Dĩ Phi lĩnh ngộ ngay lập tức, "Nói đúng lắm."
Anh huých Quý Vân Khải ngẩn tò te, "Hay chúng ta về Hải Thị nhậu sau?"
"Đồ mua cả rồi sao lại không ăn?" Quý Vân Khải dè dặt nhìn giám chế Tần, không hề tình nguyện.
Cậu vòng vo, "Có thể qua phòng chúng ta uống, nếu say thì Kỷ Li tự đi là được."
Ngày mai bọn họ được nghỉ, không cần dậy sớm quay phim.
Thiếu Tướng bị mùi thịt kích thích cơn đói, gầm gừ tán thành.
Tần Nhạc lườm con chó "ăn cây táo rào cây sung" kia, cảm thấy mình nuôi báo cô nó, có ăn là quên luôn người cha này.
Kỷ Li bật cười, kéo hai người họ, "Sao phải phiền phức thế, vào thôi."
Quý Vân Khải đụng ánh mắt Tần Nhạc, gượng cười rồi chuồn lẹ.
Kỷ Li gọi Bánh Gạo lẫn Thiếu Tướng theo.
Nguyên Dĩ Phi đứng ở huyền quan, lấy lon bia đưa cho Tần Nhạc, "Không ngờ ngài lại ở đây, xin thứ lỗi xin thứ lỗi."
Nghe rất chân chó, còn cố gắng thấp giọng xuống.
"Ông yên tâm, tửu lượng của tôi và Tam tiểu thư cực kì đáng tin. Một khi say, ông muốn làm gì bọn tôi cũng chẳng biết đâu."
Vừa dứt lời, bên trong bèn vang lên tiếng Kỷ Li thúc giục, "Anh Nhạc, Dĩ Phi ơi."
"Qua ngay đây." Nguyên Dĩ Phi đáp.
Tần Nhạc nhận lon bia, giật nắp bằng phong cách hết sức ngầu lòi, đi trước.
Đống đồ Quý Vân Khải và Nguyên Dĩ Phi mua xếp đầy bàn, bốn người ngồi xung quanh, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Ban đầu Nguyên Dĩ Phi còn hơi câu nệ vì có mặt Tần Nhạc, lúc sau vì say nên mặc kệ tất cả.
Ba, bốn lon chai vào bụng, Quý Vân Khải lảo đảo ngã trái ngã phải, ôm dính Kỷ Li, "Kỷ Li Kỷ Li! Tôi thích cậu ghê á!"
Kỷ Li bị hai tay cậu siết chặt, gỡ không ra, đành phải chấp nhận số phận mắng, "Tửu lượng của cậu chỉ đến vậy thôi hở?"
Tần Nhạc nhìn cảnh tượng kia, thầm đổi sắc.
Nguyên Dĩ Phi cố gắng khống chế lượng cồn, hiện tỉnh hơn Quý Vân Khải một chút. Anh chống tay lên ghế sofa, mờ mịt xem trò hay.
"Kỷ Li! Lần đầu tiên tôi gặp cậu trong thang máy liền thấy cậu ngầu cực kì!"
Quý Vân Khải bấm xíu đầu ngón tay, "Thua tôi chút chút, ức!"
Kỷ Li đẩy đầu cậu, dở khóc dở cười nói, "Cảm ơn nhé."
"Hợp tác với cậu khiến tôi áp, áp lực lắm..."
Quý Vân Khải chép miệng, hai má đỏ bừng trông rất ngây thơ, đáng yêu: "Nhưng cậu diễn cực tốt, tôi vẫn, vẫn thích cậu!"
Quý Vân Khải bỗng cầm lon bia trên bàn, giơ cao, "Xông lên! Bảo vệ Kỷ nhãi con ngầu nhất thế giới!"
"Cậu nghe tôi nói nè! Thanh niên tụi mình nhất định phải lấy sự nghiệp làm trọng!"
"Nhớ chưa!"
—— Bụp.
Bọt bia trào ra ngoài, bắn hết vào người Tần Nhạc.
"..."
Hắn câm nín.
Những người khác cũng trầm mặc.
Quý Vân Khải phản ứng chậm. Cậu lảng tránh ánh mắt, nấc cụt, "Kỷ Li ơi, Nguyên Bảo ơi, hình như em xong đời rồi."
Dứt lời cậu bèn nhắm mắt nằm lăn xuống đất, chẳng biết giả vờ hay say thật.
"Anh Nhạc, anh đừng chấp Vân Khải. Cậu ấy chỉ là một đứa nhỏ có hơi kiêu kỳ thôi."
Kỷ Li quan sát Tần Nhạc, Y thoát khỏi vòng tay Quý Vân Khải, đứng dậy, "Anh chờ chút, em tìm khăn cho anh."
Tần Nhạc tập trung suy nghĩ, gật đầu.
Quý Vân Khải coi Kỷ Li là bạn, còn theo thiên hướng fanboy, không tồn tại tâm tư ở phương diện kia.
Tần Nhạc chẳng sợ Quý Vân Khải sẽ tạo ra uy hiếp gì, nhưng đối phương cứ ôm ôm ấp ấp Kỷ Li hết lần này tới lần khác...
Hắn thấy hết, nói không ghen tị thì chính là nói dối.
Kỷ Li mang khăn sạch từ phòng tắm đến, "Anh Nhạc, cấm lấy."
Hắn nhận khăn, bỗng nắm cổ tay y thật chặt, "Ngồi chỗ tôi đi, bên kia chật."
Kỷ Li nhìn sang, phát hiện Nguyên Dĩ Phi im lặng nằm ngủ trên ghế.
Quý Vân Khải chốc lát đã ngủ chổng vó, chiếm luôn cả chỗ y.
Kỷ Li thở dài, dứt khoát đặt mông xuống vị trí bên cạnh Tần Nhạc.
Đồ ăn trên bàn còn dư quá nửa nên y đành khui thêm lon bia mới, "Hai người họ đến chúc mừng em nhưng chưa đầy một tiếng là say bí tỉ."
Tần Nhạc thuận thế mở lon bia, "Có tôi ở đây."
Lon bia chạm vào nhau tạo âm thanh lanh lảnh, hai người mặt đối mặt, đồng loạt bật cười.
Bọn họ chậm rãi tán gẫu, bầu không khí giữa buổi tối yên tĩnh bỗng ám muội kì lạ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Kỷ Li cảm thấy gò má mình hơi nóng, biết men say đang ập đến nên ngừng lại, nói: "Anh Nhạc, cũng không còn sớm nữa."
Minh tinh phải duy trì lý trí mọi lúc mọi nơi, tránh chuyện say rượu làm loạn, chuốc thêm phiền phức.
Tần Nhạc buông tay: "Ừ, lát tôi gọi trợ lý đưa bọn họ về."
Kỷ Li nghiêng người, lập tức rơi ngay vào ánh nhìn chuyên chú của Tần Nhạc.
Khoảng cách giữa họ rất gần, dường như còn cảm nhận được hơi thở lẫn nhau, chọc đầu quả tim tê dại.
"...Anh Nhạc?"
Kỷ Li nghĩ mình say hoặc đối phương say rồi.
Tần Nhạc im lặng, bỗng hắn chạm vào nốt ruồi nhỏ quyến rũ trên mũi thanh niên.
Xúc cảm mát rượi thoáng lướt qua, Kỷ Li cả kinh nín thở.
Tần Nhạc dễ dàng phát hiện sự hoảng loạn nơi y, thấp giọng cười, "Chẳng trách nhiều người thích nốt ruồi này của em đến vậy, xinh vô cùng."
Dụ người phạm tội.
Kỷ Li miễn cưỡng hòa hoãn nhịp tim, nói lung tung, "Anh Nhạc, anh say à?"
Vừa dứt lời, Quý Vân Khải bắt đầu nói mớ.
"Mấy lon bia mà thôi, tôi không say." Tần Nhạc thấy xung quanh vẫn có người ngoài, gắng kiềm chế ý muốn chân thật.
Hắn giả vờ đứng dậy, "Tôi đi tìm trợ lý sinh hoạt của bọn họ."
"Vâng."
Kỷ Li nhìn Tần Nhạc rời khỏi phòng, y đặt tay lên lồng ngực đập loạn, thở phào nhẹ nhõm ——
Sau này y chẳng dám cười Quý Vân Khải và Nguyên Dĩ Phi tửu lượng kém nữa vì hình như y cũng say luôn rồi.
...
Một tuần sau, tại Siêu Ảnh Văn Hóa.
Kỷ Li ở công ty quay xong daily vlog, vừa ngồi xuống ghế thì thấy Úc Phú Nhã hùng hổ giẫm giày cao gót tới.
"Kỷ Li xong việc chưa em? Đi cùng chị đến phòng lão Đào."
Y khó hiểu hỏi, "Sao thế chị?"
Úc Phú Nhã lại gần kéo thanh niên dậy, ngắm nghía từ trên xuống dưới.
"Cứ mặc thế này là được. Mặt cậu đẹp, không cần chải chuốt làm gì."
"Vội gặp ai vậy ạ?"
"Là biên kịch Thẩm Nghiêm Đạt."
Một nhân vật cực kì nổi tiếng thường viết đề tài cung đấu.
Mấy bộ phim "Nhân Nguyệt Truyện" "Linh Lung Cốt" "Phong Lan" đều là tác phẩm của ông ta.
Tỉ lệ người xem tăng đều suốt thời gian phát sóng, trở thành phim truyền hình đại bạo cùng năm, không chỉ cho ra đời hai vị thị hậu mà cũng là "nấc thang lên thiên đường" của rất nhiều nghệ sĩ, bao gồm cả Ông Mỹ Ni từng hợp tác với Kỷ Li.
Kỷ Li và Úc Phú Nhã bước vào thang máy, cuối cùng cũng tìm hiểu xong thông tin về ông lớn này.
Úc Phú Nhã nghiêm túc phân tích, "Kỷ Li, chị biết cậu thích tập trung phát triển ở giới phim điện ảnh nhưng chúng ta vẫn phải thừa nhận rằng nó khó hơn giới phim truyền hình nhiều."
Đông đảo diễn viên lão làng, các tiền bối gạo cội cạnh tranh gay gắt. Những đạo diễn lớn đều có danh sách "diễn viên ruột" trong tay, sẽ không dễ dàng chọn người mới.
Bọn họ cần nhìn thẳng vào thực tế ——
Bây giờ Kỷ Li được yêu mến song lại thiếu thành tích chân thực. Y có thể nhận vai chính chất lượng tương đương lúc trước, hơn nữa thì khá khó.
Mấy phim đẳng cấp cao tương tự Bang Quốc Thiên Hạ và Hành Động Đặc Thù của Tần Nhạc một năm cũng chỉ có một, hai bộ được lên kế hoạch, huống hồ còn có diễn viên khác đến giành vai.
Kỷ Li gật đầu, ôn hòa nhã nhặn chấp nhận sự thực, "Em hiểu."
"Lão Đào nói Thẩm Nghiêm Đạt đang viết kịch bản truyền hình, ấp ủ tận bốn, năm năm trời. Nghe đồn các vai khác đều đã định xong, chỉ còn trống mỗi vị trí nam chính."
Kỷ Li ngộ ra, "Chị Úc, chị muốn em nhận vai ạ?"
"Ít nhất phải xem qua giới thiệu nhân vật, chúng ta vẫn nên lựa chọn phương án tối ưu nhất." Úc Phú Nhã nhìn số tầng thang máy ngày một tăng, thẳng thắn đáp.
Có cái danh "biên kịch Thẩm Nghiêm Đạt" ở đây, nội dung hẳn sẽ không tệ.
Thang máy dừng.
Kỷ Li nghiêm túc đi cùng Úc Phú Nhã.
Y muốn phát triển trong giới phim điện ảnh thật đấy nhưng y càng coi trọng kịch bản hay hơn. Lần này cơ hội tự mình tìm đến, nhất định y phải tranh thủ.
Hai người vừa đến gần cửa phòng làm việc bèn nghe thấy âm thanh trò chuyện.
Úc Phú Nhã cong môi, âm thầm cổ vũ nghệ sĩ nhà mình. Bấy giờ cô mới gõ cửa, bước vào.
"Anh Đạt, lâu lắm không gặp anh."
Người đàn ông trung niên nọ khẽ run, khuôn mặt ngập tràn kinh ngạc, "Phú Nhã? Anh hay tin em quay về dẫn dắt người mới, cuối cùng cũng gặp được rồi."
Kỷ Li yên lặng đứng sau lưng cô, duy trì trầm mặc.
Thẩm Nghiêm Đạt hàn huyên cùng Úc Phú Nhã xong, chuyển sự chú ý sang thanh niên.
Úc Phú Nhã phát hiện tầm mắt ông ta, lùi xuống đứng cạnh Kỷ Li, "Giới thiệu với anh đây là Kỷ Li, nghệ sĩ dưới tay em. Mong anh chỉ giáo nhiều thêm."
Kỷ Li lễ phép cúi đầu, "Chào thầy Thẩm, cháu là Kỷ Li."
Đào Danh Dương trao đổi ánh mắt với Úc Phú Nhã, "Kỷ Li là nghệ sĩ mà công ty bọn em tập trung nâng đỡ, hai tháng trước có một bộ phim truyền hình chiếu, độ nổi tiếng khá cao."
Thẩm Nghiêm Đạt sững người trong giây lát, bật cười: "Hai đứa kẻ xướng người họa đề cử diễn viên cho anh đấy à?"
"Thanh danh thầy Thẩm vươn xa, năm năm mới xuống núi thì làm gì có công ty nào không muốn để diễn viên chia sẻ một chén canh với anh?"
Đào Danh Dương đáp, gián tiếp nâng Thẩm Nghiêm Đạt lên tận mây xanh.
Ông ta đẩy mắt kính, ánh mắt thấp thoáng nét đắc ý thỏa mãn.
"Anh biết Kỷ Li nhờ xem Đại Tông Thiếu Niên Mưu, diễn nhân vật Tạ Ngạn rất hay."
Úc Phú Nhã cực kì phấn chấn, kinh nghiệm làm người đại diện nhiều năm khiến cô nhận ra lời này có ẩn ý, "Anh Đạt, anh..."
"Không dám giấu diếm, hôm nay anh đến quý công ty gặp Kỷ Li."
Thẩm Nghiêm Đạt nhìn y, ngầm tỏ vẻ hơn người.
"Nếu được, anh muốn mời Kỷ Li diễn kịch bản của anh.
Hai ngày sau, Kỷ Li dành nửa ngày để quay nốt kịch bản mới chính thức đóng máy.
Lối tư duy của biên kịch Phương Chi Hành thật nằm ngoài dự kiến. Chờ phim chiếu, plot twist nhất định sẽ mang đến bất ngờ lớn cho khán giả.
Úc Phú Nhã đặt vé máy bay trưa mai, cả đoàn đội cùng nhau rời đi.
Còn tiệc đóng máy, đoàn phim tính về Hải Thị tổ chức sau khi hoàn thành công việc.
Kỷ Li gấp gọn cảnh phục, trân trọng đặt trong túi chống bụi.
Qua một tháng huấn luyện cộng hai tháng rưỡi quay chụp, nhân vật Trần Hề đã sớm trở thành một phần con người y.
Có người từng nói, diễn viên là quá trình không ngừng tích lũy và dung nhập.
Kỷ Li tin câu nói ấy.
Y rất thích hưởng thụ quá trình tích lũy tác phẩm: từ Tống Chiêu, Tạ Ngạn đến Hướng Tùy An, Trần Hề, mỗi lần kết thúc từng chặng đường y đều mong ngóng nhân vật kế tiếp, bắt đầu cuộc đời mới.
"Meo ~ "
Bánh Gạo ngoan ngoãn nằm trên giường, xem Kỷ Li thu dọn hành lý.
Đột nhiên nó nhảy xuống đất, lao nhanh ra ngoài.
Kỷ Li chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì có âm thanh gầm gừ vang lên, kèm theo tiếng móng vuốt ma sát mặt gỗ.
Không cần nghĩ cũng biết Thiếu Tướng lại tới rồi!
Kỷ Li khẽ cười, nhanh tay mở cửa, lập tức sửng sốt trước cảnh tượng trước mặt ——
Tần Nhạc dắt Thiếu Tướng, một người một chó đứng thẳng tắp tại chỗ.
"Anh Nhạc, hai người..."
"Tôi vừa dắt Thiếu Tướng đi dạo, ai ngờ lúc trở về nó cứ ở lì đây." Sắc mặt lẫn giọng điệu của Tần Nhạc đều rất bình thường, "Chắc nó biết ngày mai Bánh Gạo đi rồi, không nỡ chia tay."
Kỷ Li dời mắt. Thiếu Tướng hếch đầu, nhìn y chằm chằm.
Chó ta vội vàng dẫm hai chân trước, kêu ẳng ẳng.
Kỷ Li hiểu, xoa đầu nó, "Ừ tao biết, mày qua chơi với Bánh Gạo nhé."
Thiếu Tướng nhận được sự đồng ý, điên cuồng vẫy đuôi.
Tần Nhạc thả dây xích, nó lập tức ngựa quen đường cũ chạy thẳng vào trong, đẩy ngã Bánh Gạo.
Một mèo một chó chơi đùa ầm ĩ.
Tần Nhạc chuyển sang Kỷ Li, đưa y túi nilon màu đen, "Cho em."
"Em á?" Kỷ Li đón lấy, khoảnh khắc lòng bàn tay đụng trúng món đồ lạnh lẽo kia, y lộ vẻ kinh ngạc.
"Là kem ạ?"
"Mua kem cho em đấy."
Hai người lên tiếng cùng lúc.
"Chẳng phải ăn kem sau khi đóng máy là thói quen của em sao?" Tần Nhạc hỏi.
Rõ ràng hắn chỉ dùng ngữ khí như bình thường nhưng lại ẩn giấu sự quan tâm thái quá.
Bốn bộ phim, bốn lần hơ khô thẻ tre đều có người đàn ông nọ đồng hành.
Nếu hắn đặc biệt mua kem cho y, việc Thiếu Tướng ăn vạ trước cửa phòng y cũng là cố tình...
Kỷ Li nghĩ đến cái gì đó, trái tim ươm vị ngọt ngào: "Cảm ơn anh Nhạc."
"Đừng khách khí." Tần Nhạc trả lời.
Hắn quan sát biểu cảm đối phương, ánh mắt ý vị thâm trường, lấy lui làm tiến, "Vậy tôi về phòng trước, lát nữa qua đón Thiếu Tướng."
Kỷ Li buộc túi kem, trong đầu đột nhiên hiện lên suy nghĩ ——
Bộ phim hơ khô thẻ tre rồi, y sẽ không được gặp Tần Nhạc một quãng thời gian dài.
Kỷ Li nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông nọ, bỗng bật thốt: "Anh Nhạc có muốn vào ngồi chút không?"
Tần Nhạc dừng chân, nhếch miệng cười. Hắn ngoảnh đầu nhẹ giọng đáp, "Cũng được."
Nhanh đến nỗi không để Kỷ Li có cơ hội đổi ý, tựa như đã sớm dự đoán thanh niên sẽ mời mình.
Hai người một trước một sau vào phòng.
Kỷ Li nhớ tới hành động đường đột ban nãy, hai má ửng hồng.
Y lấy hộp kem ra, khách sáo: "Anh cứ tự nhiên nhé."
"Ừm." Tần Nhạc ngồi chéo phía đối diện y, "Mau ăn đi, cẩn thận chảy mất."
Kỷ Li gật đầu, mặc kệ sự xấu hổ, vui vẻ mở nắp.
Tần Nhạc thấy y gấp gáp như vậy, cười trêu, "Có rất nhiều bạn nhỏ rủ nhau đi mua, đều chọn loại này cả."
"..."
Kỷ Li dùng sức cắm thìa lên đống kem, hất mặt, "Anh Nhạc, anh đang gián tiếp nói khẩu vị em trẻ con đấy à?"
"Vậy cũng tốt, bạn nhỏ Kỷ Li được cưng chiều mà."
Một câu đơn giản đã làm Kỷ Li mặt đỏ tai hồng.
Y thay thế nguyên chủ, trở thành thanh niên trong mắt người ngoài song tâm trí y cũng trưởng thành từ lâu, không ngờ hiện tại lại bị người khác gọi là "bạn nhỏ".
Tâm trạng hết sức vi diệu.
Kỷ Li vội vàng ăn mấy muỗng kem, giảm bớt cơn nóng.
Nhưng Tần Nhạc không chịu tha cho y, hắn gặng hỏi, "Bạn nhỏ ơi, kem có ngon không?"
Kỷ Li ngơ ngác, bất chấp tất cả hừ nhẹ một tiếng, "Bạn nhỏ cảm thấy vị kem nào cũng ngon!"
Âm cuối khẽ nhướng cao, trông ngạo kiều đến lạ.
Tần Nhạc cố gắng nhịn cười, thôi không chọc y nữa.
Hắn nghiêm túc nói, "Trở về em tính làm gì? Định nhận vai mới à?"
"Em xả hơi trước đã, chị Úc đang tìm kịch bản giúp em rồi."
Kỷ Li chẳng muốn bản thân rảnh rỗi quá lâu. Theo quan điểm của y, phải cố gắng hết mình khi còn trẻ.
"Nếu phù hợp sẽ vào đoàn ạ."
Kỷ Li không dám nhìn thẳng Tần Nhạc, chỉ lo hắn bỗng "tấn công" khiến y không thể chống đỡ.
Tần Nhạc nhíu mày.
Nếu hắn nhớ không nhầm, từ khi thanh niên debut đến nay chưa từng nghỉ dài hạn bao giờ.
Song hắn hiểu thanh niên rất trọng sự nghiệp, chắc chắn đối phương sẽ không vui khi tạm ngừng công việc tận mấy tháng trời.
"Để tôi liên hệ với Tề Ngạn, bảo cậu ấy chú ý hộ em mấy kịch bản chất lượng, gặp cái nào thích hợp thì gửi chị Úc."
Kỷ Li ngậm thìa kem, cười đáp: "Phong Trình hoặc các nghệ sĩ dưới trướng Nhạc Tinh mà biết lại ghen tị chết mất."
Nào có chuyện nhường công ty khác kịch bản hay thay vì nghệ sĩ công ty mình như vậy?
"Đương nhiên tôi phải tìm kịch bản thích hợp cho họ."
Tần Nhạc chẳng hề cảm thấy bất thường ở đâu: "Diễn viên và vai diễn bổ trợ lẫn nhau, ưu tiên độ phù hợp hơn."
Bằng không sẽ rất lãng phí.
Kỷ Li cong môi tán thành. Góc nhìn của người đàn ông nọ đối với "Diễn viên và vai diễn" giống y.
"Em phát hiện, cách hai ta tư duy về phim ảnh có khá nhiều điểm tương đồng."
Cơ số diễn viên tin rằng nếu cố gắng nghiên cứu, họ có thể diễn giải bất kì nhân vật nào. Thế nhưng Kỷ Li nghĩ, nghiên cứu là một chuyện song hợp vai hay không lại là vấn đề hoàn toàn khác.
Khi diễn viên giỏi nhận được nhân vật thích hợp mới thể hiện được 100% công suất.
Tần Nhạc nhoẻn miệng cười, hiển nhiên đã bị thanh niên lấy lòng.
Hắn hi vọng trong tương lai, điểm chung giữa hai người họ không chỉ dừng ở phương diện ấy.
Còn chưa chờ hai người tiếp tục đề tài, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ.
Thiếu Tướng cùng Bánh Gạo vểnh tai, một trước một sau chạy đến.
"Kỷ Li mở cửa mau! Xem bọn tôi đem gì tới nè?"
Kỷ Li nhận ra giọng Quý Vân Khải, "Anh Nhạc đợi chút nhé."
Tần Nhạc thu liễm, gật đầu.
Kỷ Li nhanh chóng mở cửa, trông thấy Quý Vân Khải và Nguyên Dĩ Phi đang cầm túi lớn túi nhỏ.
Quý Vân Khải nhướng mày, "Sao lâu thế?"
"Tăng tăng tăng tằng! Cậu coi bọn tôi mang cho cậu mấy thứ hay ho chưa này!"
Kỷ Li ngửi được mùi thơm của thức ăn, hình như là đồ nướng với số món khác nữa.
Chưa hết, Nguyên Dĩ Phi còn bê hai lốc bia, dáng vẻ không say không về.
"Ngày mai cậu rời khỏi đây rồi, bọn tôi muốn chúc mừng cậu hơ khô thẻ tre trước!"
Nguyên Dĩ Phi nhìn thoáng qua hộp kem trên tay Kỷ Li cùng Thiếu Tướng đang hóng chuyện bên cạnh, kinh ngạc nói, "Cậu mua kem ở đâu vậy?"
Chẳng nhẽ bên trong có người khác? Còn là họ Tần?
Đang suy nghĩ, Tần Nhạc liền đi từ huyền quan ra.
Quý Vân Khải cứng đờ, vô thức ưỡn thẳng lưng.
Nguyên Dĩ Phi đối mặt với Tần Nhạc, âm thầm hừ một tiếng.
Thế mà anh lại đoán trúng.
"Anh Nhạc mua cho em." Kỷ Li nghiêng người chừa khoảng trống, "Mau vào thôi, chúng ta cùng nhau ăn."
Y đang lo trong phòng không còn thứ gì tiếp đón Tần Nhạc đây.
Tần Nhạc không từ chối, chỉ nhìn bia Nguyên Dĩ Phi cầm, ý tứ sâu xa, "Tửu lượng thấp, uống tẹo đã gục, cuối cùng phải để người khác đỡ về phòng."
"..."
Nguyên Dĩ Phi lĩnh ngộ ngay lập tức, "Nói đúng lắm."
Anh huých Quý Vân Khải ngẩn tò te, "Hay chúng ta về Hải Thị nhậu sau?"
"Đồ mua cả rồi sao lại không ăn?" Quý Vân Khải dè dặt nhìn giám chế Tần, không hề tình nguyện.
Cậu vòng vo, "Có thể qua phòng chúng ta uống, nếu say thì Kỷ Li tự đi là được."
Ngày mai bọn họ được nghỉ, không cần dậy sớm quay phim.
Thiếu Tướng bị mùi thịt kích thích cơn đói, gầm gừ tán thành.
Tần Nhạc lườm con chó "ăn cây táo rào cây sung" kia, cảm thấy mình nuôi báo cô nó, có ăn là quên luôn người cha này.
Kỷ Li bật cười, kéo hai người họ, "Sao phải phiền phức thế, vào thôi."
Quý Vân Khải đụng ánh mắt Tần Nhạc, gượng cười rồi chuồn lẹ.
Kỷ Li gọi Bánh Gạo lẫn Thiếu Tướng theo.
Nguyên Dĩ Phi đứng ở huyền quan, lấy lon bia đưa cho Tần Nhạc, "Không ngờ ngài lại ở đây, xin thứ lỗi xin thứ lỗi."
Nghe rất chân chó, còn cố gắng thấp giọng xuống.
"Ông yên tâm, tửu lượng của tôi và Tam tiểu thư cực kì đáng tin. Một khi say, ông muốn làm gì bọn tôi cũng chẳng biết đâu."
Vừa dứt lời, bên trong bèn vang lên tiếng Kỷ Li thúc giục, "Anh Nhạc, Dĩ Phi ơi."
"Qua ngay đây." Nguyên Dĩ Phi đáp.
Tần Nhạc nhận lon bia, giật nắp bằng phong cách hết sức ngầu lòi, đi trước.
Đống đồ Quý Vân Khải và Nguyên Dĩ Phi mua xếp đầy bàn, bốn người ngồi xung quanh, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Ban đầu Nguyên Dĩ Phi còn hơi câu nệ vì có mặt Tần Nhạc, lúc sau vì say nên mặc kệ tất cả.
Ba, bốn lon chai vào bụng, Quý Vân Khải lảo đảo ngã trái ngã phải, ôm dính Kỷ Li, "Kỷ Li Kỷ Li! Tôi thích cậu ghê á!"
Kỷ Li bị hai tay cậu siết chặt, gỡ không ra, đành phải chấp nhận số phận mắng, "Tửu lượng của cậu chỉ đến vậy thôi hở?"
Tần Nhạc nhìn cảnh tượng kia, thầm đổi sắc.
Nguyên Dĩ Phi cố gắng khống chế lượng cồn, hiện tỉnh hơn Quý Vân Khải một chút. Anh chống tay lên ghế sofa, mờ mịt xem trò hay.
"Kỷ Li! Lần đầu tiên tôi gặp cậu trong thang máy liền thấy cậu ngầu cực kì!"
Quý Vân Khải bấm xíu đầu ngón tay, "Thua tôi chút chút, ức!"
Kỷ Li đẩy đầu cậu, dở khóc dở cười nói, "Cảm ơn nhé."
"Hợp tác với cậu khiến tôi áp, áp lực lắm..."
Quý Vân Khải chép miệng, hai má đỏ bừng trông rất ngây thơ, đáng yêu: "Nhưng cậu diễn cực tốt, tôi vẫn, vẫn thích cậu!"
Quý Vân Khải bỗng cầm lon bia trên bàn, giơ cao, "Xông lên! Bảo vệ Kỷ nhãi con ngầu nhất thế giới!"
"Cậu nghe tôi nói nè! Thanh niên tụi mình nhất định phải lấy sự nghiệp làm trọng!"
"Nhớ chưa!"
—— Bụp.
Bọt bia trào ra ngoài, bắn hết vào người Tần Nhạc.
"..."
Hắn câm nín.
Những người khác cũng trầm mặc.
Quý Vân Khải phản ứng chậm. Cậu lảng tránh ánh mắt, nấc cụt, "Kỷ Li ơi, Nguyên Bảo ơi, hình như em xong đời rồi."
Dứt lời cậu bèn nhắm mắt nằm lăn xuống đất, chẳng biết giả vờ hay say thật.
"Anh Nhạc, anh đừng chấp Vân Khải. Cậu ấy chỉ là một đứa nhỏ có hơi kiêu kỳ thôi."
Kỷ Li quan sát Tần Nhạc, Y thoát khỏi vòng tay Quý Vân Khải, đứng dậy, "Anh chờ chút, em tìm khăn cho anh."
Tần Nhạc tập trung suy nghĩ, gật đầu.
Quý Vân Khải coi Kỷ Li là bạn, còn theo thiên hướng fanboy, không tồn tại tâm tư ở phương diện kia.
Tần Nhạc chẳng sợ Quý Vân Khải sẽ tạo ra uy hiếp gì, nhưng đối phương cứ ôm ôm ấp ấp Kỷ Li hết lần này tới lần khác...
Hắn thấy hết, nói không ghen tị thì chính là nói dối.
Kỷ Li mang khăn sạch từ phòng tắm đến, "Anh Nhạc, cấm lấy."
Hắn nhận khăn, bỗng nắm cổ tay y thật chặt, "Ngồi chỗ tôi đi, bên kia chật."
Kỷ Li nhìn sang, phát hiện Nguyên Dĩ Phi im lặng nằm ngủ trên ghế.
Quý Vân Khải chốc lát đã ngủ chổng vó, chiếm luôn cả chỗ y.
Kỷ Li thở dài, dứt khoát đặt mông xuống vị trí bên cạnh Tần Nhạc.
Đồ ăn trên bàn còn dư quá nửa nên y đành khui thêm lon bia mới, "Hai người họ đến chúc mừng em nhưng chưa đầy một tiếng là say bí tỉ."
Tần Nhạc thuận thế mở lon bia, "Có tôi ở đây."
Lon bia chạm vào nhau tạo âm thanh lanh lảnh, hai người mặt đối mặt, đồng loạt bật cười.
Bọn họ chậm rãi tán gẫu, bầu không khí giữa buổi tối yên tĩnh bỗng ám muội kì lạ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Kỷ Li cảm thấy gò má mình hơi nóng, biết men say đang ập đến nên ngừng lại, nói: "Anh Nhạc, cũng không còn sớm nữa."
Minh tinh phải duy trì lý trí mọi lúc mọi nơi, tránh chuyện say rượu làm loạn, chuốc thêm phiền phức.
Tần Nhạc buông tay: "Ừ, lát tôi gọi trợ lý đưa bọn họ về."
Kỷ Li nghiêng người, lập tức rơi ngay vào ánh nhìn chuyên chú của Tần Nhạc.
Khoảng cách giữa họ rất gần, dường như còn cảm nhận được hơi thở lẫn nhau, chọc đầu quả tim tê dại.
"...Anh Nhạc?"
Kỷ Li nghĩ mình say hoặc đối phương say rồi.
Tần Nhạc im lặng, bỗng hắn chạm vào nốt ruồi nhỏ quyến rũ trên mũi thanh niên.
Xúc cảm mát rượi thoáng lướt qua, Kỷ Li cả kinh nín thở.
Tần Nhạc dễ dàng phát hiện sự hoảng loạn nơi y, thấp giọng cười, "Chẳng trách nhiều người thích nốt ruồi này của em đến vậy, xinh vô cùng."
Dụ người phạm tội.
Kỷ Li miễn cưỡng hòa hoãn nhịp tim, nói lung tung, "Anh Nhạc, anh say à?"
Vừa dứt lời, Quý Vân Khải bắt đầu nói mớ.
"Mấy lon bia mà thôi, tôi không say." Tần Nhạc thấy xung quanh vẫn có người ngoài, gắng kiềm chế ý muốn chân thật.
Hắn giả vờ đứng dậy, "Tôi đi tìm trợ lý sinh hoạt của bọn họ."
"Vâng."
Kỷ Li nhìn Tần Nhạc rời khỏi phòng, y đặt tay lên lồng ngực đập loạn, thở phào nhẹ nhõm ——
Sau này y chẳng dám cười Quý Vân Khải và Nguyên Dĩ Phi tửu lượng kém nữa vì hình như y cũng say luôn rồi.
...
Một tuần sau, tại Siêu Ảnh Văn Hóa.
Kỷ Li ở công ty quay xong daily vlog, vừa ngồi xuống ghế thì thấy Úc Phú Nhã hùng hổ giẫm giày cao gót tới.
"Kỷ Li xong việc chưa em? Đi cùng chị đến phòng lão Đào."
Y khó hiểu hỏi, "Sao thế chị?"
Úc Phú Nhã lại gần kéo thanh niên dậy, ngắm nghía từ trên xuống dưới.
"Cứ mặc thế này là được. Mặt cậu đẹp, không cần chải chuốt làm gì."
"Vội gặp ai vậy ạ?"
"Là biên kịch Thẩm Nghiêm Đạt."
Một nhân vật cực kì nổi tiếng thường viết đề tài cung đấu.
Mấy bộ phim "Nhân Nguyệt Truyện" "Linh Lung Cốt" "Phong Lan" đều là tác phẩm của ông ta.
Tỉ lệ người xem tăng đều suốt thời gian phát sóng, trở thành phim truyền hình đại bạo cùng năm, không chỉ cho ra đời hai vị thị hậu mà cũng là "nấc thang lên thiên đường" của rất nhiều nghệ sĩ, bao gồm cả Ông Mỹ Ni từng hợp tác với Kỷ Li.
Kỷ Li và Úc Phú Nhã bước vào thang máy, cuối cùng cũng tìm hiểu xong thông tin về ông lớn này.
Úc Phú Nhã nghiêm túc phân tích, "Kỷ Li, chị biết cậu thích tập trung phát triển ở giới phim điện ảnh nhưng chúng ta vẫn phải thừa nhận rằng nó khó hơn giới phim truyền hình nhiều."
Đông đảo diễn viên lão làng, các tiền bối gạo cội cạnh tranh gay gắt. Những đạo diễn lớn đều có danh sách "diễn viên ruột" trong tay, sẽ không dễ dàng chọn người mới.
Bọn họ cần nhìn thẳng vào thực tế ——
Bây giờ Kỷ Li được yêu mến song lại thiếu thành tích chân thực. Y có thể nhận vai chính chất lượng tương đương lúc trước, hơn nữa thì khá khó.
Mấy phim đẳng cấp cao tương tự Bang Quốc Thiên Hạ và Hành Động Đặc Thù của Tần Nhạc một năm cũng chỉ có một, hai bộ được lên kế hoạch, huống hồ còn có diễn viên khác đến giành vai.
Kỷ Li gật đầu, ôn hòa nhã nhặn chấp nhận sự thực, "Em hiểu."
"Lão Đào nói Thẩm Nghiêm Đạt đang viết kịch bản truyền hình, ấp ủ tận bốn, năm năm trời. Nghe đồn các vai khác đều đã định xong, chỉ còn trống mỗi vị trí nam chính."
Kỷ Li ngộ ra, "Chị Úc, chị muốn em nhận vai ạ?"
"Ít nhất phải xem qua giới thiệu nhân vật, chúng ta vẫn nên lựa chọn phương án tối ưu nhất." Úc Phú Nhã nhìn số tầng thang máy ngày một tăng, thẳng thắn đáp.
Có cái danh "biên kịch Thẩm Nghiêm Đạt" ở đây, nội dung hẳn sẽ không tệ.
Thang máy dừng.
Kỷ Li nghiêm túc đi cùng Úc Phú Nhã.
Y muốn phát triển trong giới phim điện ảnh thật đấy nhưng y càng coi trọng kịch bản hay hơn. Lần này cơ hội tự mình tìm đến, nhất định y phải tranh thủ.
Hai người vừa đến gần cửa phòng làm việc bèn nghe thấy âm thanh trò chuyện.
Úc Phú Nhã cong môi, âm thầm cổ vũ nghệ sĩ nhà mình. Bấy giờ cô mới gõ cửa, bước vào.
"Anh Đạt, lâu lắm không gặp anh."
Người đàn ông trung niên nọ khẽ run, khuôn mặt ngập tràn kinh ngạc, "Phú Nhã? Anh hay tin em quay về dẫn dắt người mới, cuối cùng cũng gặp được rồi."
Kỷ Li yên lặng đứng sau lưng cô, duy trì trầm mặc.
Thẩm Nghiêm Đạt hàn huyên cùng Úc Phú Nhã xong, chuyển sự chú ý sang thanh niên.
Úc Phú Nhã phát hiện tầm mắt ông ta, lùi xuống đứng cạnh Kỷ Li, "Giới thiệu với anh đây là Kỷ Li, nghệ sĩ dưới tay em. Mong anh chỉ giáo nhiều thêm."
Kỷ Li lễ phép cúi đầu, "Chào thầy Thẩm, cháu là Kỷ Li."
Đào Danh Dương trao đổi ánh mắt với Úc Phú Nhã, "Kỷ Li là nghệ sĩ mà công ty bọn em tập trung nâng đỡ, hai tháng trước có một bộ phim truyền hình chiếu, độ nổi tiếng khá cao."
Thẩm Nghiêm Đạt sững người trong giây lát, bật cười: "Hai đứa kẻ xướng người họa đề cử diễn viên cho anh đấy à?"
"Thanh danh thầy Thẩm vươn xa, năm năm mới xuống núi thì làm gì có công ty nào không muốn để diễn viên chia sẻ một chén canh với anh?"
Đào Danh Dương đáp, gián tiếp nâng Thẩm Nghiêm Đạt lên tận mây xanh.
Ông ta đẩy mắt kính, ánh mắt thấp thoáng nét đắc ý thỏa mãn.
"Anh biết Kỷ Li nhờ xem Đại Tông Thiếu Niên Mưu, diễn nhân vật Tạ Ngạn rất hay."
Úc Phú Nhã cực kì phấn chấn, kinh nghiệm làm người đại diện nhiều năm khiến cô nhận ra lời này có ẩn ý, "Anh Đạt, anh..."
"Không dám giấu diếm, hôm nay anh đến quý công ty gặp Kỷ Li."
Thẩm Nghiêm Đạt nhìn y, ngầm tỏ vẻ hơn người.
"Nếu được, anh muốn mời Kỷ Li diễn kịch bản của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất