Chương 27
Tần Nghi vươn tay kéo phéc mơ tuya quần bò của Kỷ Nhiên Tân xuống, luồn tay vào bên trong.
Vào khoảnh khắc đó, chân của Kỷ Nhiên Tân như nhũn ra.
Tần Nghi vòng tay qua ôm eo cậu lại.
Kỷ Nhiên Tân gục đầu trên bả vai Tần Nghi, miệng thở hổn hển, một lúc sau lúc ngẩng đầu lên lại, đôi môi khẽ hé mở, hai mắt đỏ hoe nhìn Tần Nghi.
Tần Nghi nhìn thẳng vào cậu, nhìn đôi mắt cậu dần trở nên ướt át, giống như không gian chật hẹp của phòng vệ sinh này, tràn ngập ẩm ướt dính nhớp và bồn chồn.
Không biết vòi nước bị đụng vào lúc nào, nước máy nhỏ từng giọt từng giọt ra, rơi trên nền gạch men màu trắng, bắn tung tóe.
Ngoại trừ tiếng nước khô khan lặp đi lặp lại, thì chính là tiếng cọ xát da thịt khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Đuôi mày khóe mắt của Kỷ Nhiên Tân đều ửng đỏ, cắn chặt môi để ngăn bản thân mình không phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào, mặc dù chỉ dùng tay, thế nhưng cậu lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với buổi tối hôm bọn họ gặp nhau lần đầu đó, nếu như bỏ qua tâm trạng vui vẻ, thì lần đó ký ức sâu sắc nhất của Kỷ Nhiên Tân chính là cảm giác đau đớn.
Mà hôm nay những gì còn đọng lại chỉ có sự vui sướng không dứt.
Cảm giác Kỷ Nhiên Tân nằm nhoài trên người mình đã sắp không đứng vững nổi nữa, Tần Nghi vươn tay ra ôm cậu đặt ngồi lên bồn rửa mặt.
Kỷ Nhiên Tân dùng chân mình móc lấy chân Tần Nghi, ép cơ thể bọn họ sát lại với nhau, cậu thở hổn hển nắm chặt ống tay áo Tần Nghi, vào thời khắc cuối cùng từ trong cổ họng bật ra những tiếng kêu khàn khàn trầm thấp: "Tần Nghi, Tần Nghi....."
Thời khắc đó qua đi, dường như một lúc lâu sau hai người vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, cứ dựa vào nhau như vậy mãi không cử động, chỉ có lồng ngực nhấp nhô lên xuống vì từng tiếng thở dốc.
Vẫn là Tần Nghi đứng thẳng người lên trước, kéo quần của mình xong, thì sửa sang lại quần giúp Kỷ Nhiên Tân.
Ánh mắt Kỷ Nhiên Tân cứ nhìn chằm chằm theo từng động tác của hắn.
Sau đó Tần Nghi giơ tay lên vỗ nhẹ mặt cậu một cái, rồi xoay người đi ra ngoài.
Kỷ Nhiên Tân vẫn ngồi trên thành bồn rửa mặt một lúc, rồi mới nhảy xuống, xoay người lại nhìn chính mình ở trong gương, mở vòi nước hứng một vốc nước lạnh hắt lên mặt mình.
Nhưng cho đến tận lúc ra khỏi cửa, màu hồng nhạt trên đuôi mày khóe mắt của Kỷ Nhiên Tân vẫn chưa tản đi hết, môi cũng bị cậu cắn đến đỏ lên.
Hai người đi ra ngoài ăn sáng.
Kỷ Nhiên Tân bước từ trong nhà ra, hít sâu một hơi, cảm thấy tinh thần rất thoải mái.
Tần Nghi đi ở đằng trước đang bước xuống cầu thang, Kỷ Nhiên Tân đi theo phía sau hắn, nhỏ giọng nói: "Sau này mỗi sáng đều làm một lần, tinh thần cả ngày sẽ tốt hơn nhiều."
Tần Nghi liếc cậu một cái, không nói gì.
Quán ăn nhỏ ở cổng chung cư cũ vẫn còn rất náo nhiệt. Tần Nghi và Kỷ Nhiên Tân gọi đậu hũ sốt thịt bò và há cảo chiên, rồi ngồi xuống bàn bên ngoài quán ăn.
Kỷ Nhiên Tân dùng thìa vừa trộn đậu hũ vừa phù phù thổi cho bớt nóng, đợi đến khi hơi nguội một chút mới cho vào trong miệng, lúng búng nói: "Mùi vị rất ngon."
Lúc này con gái nhỏ chưa đến sáu tuổi của chủ quán bưng há cảo chiên ra cho bọn họ.
Kỷ Nhiên Tân vội vàng nhận lấy, rồi nói: "Cảm ơn nha."
Tần Nghi nhìn bé gái đã đi xa, đột nhiên nói với Kỷ Nhiên Tân: "Cậu không nghĩ đến sau này sẽ thế nào sao?"
Kỷ Nhiên Tân cắn há cảo chiên ngẩng đầu nhìn hắn, "Gì ạ?"
Tần Nghi nói: "Mấy năm nữa tốt nghiệp rồi, đi làm, cuộc sống mưu sinh, gia đình....."
Kỷ Nhiên Tân thả chiếc há cảo đã cắn một nửa vào trong bát đậu hũ, cậu nói: "Đã nghĩ đến rồi, tìm một công việc thích hợp, rồi cứ sống như vậy thôi."
Tần Nghi trầm mặc một lúc, nói: "Cậu không kết hôn, mẹ cậu sẽ nghĩ như thế nào?"
Kỷ Nhiên Tân nói: "Bà ấy có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì em cũng không thể kết hôn được, anh hiểu mà."
Tần Nghi không nói gì nữa.
Ăn sáng xong, Tần Nghi hỏi Kỷ Nhiên Tân buổi trưa muốn ăn cái gì.
Kỷ Nhiên Tân mỉm cười hỏi hắn: "Anh làm cho em à?"
Tần Nghi nói: "Đơn giản một chút."
Lúc trước khi mẹ hắn bị bệnh, khi cha không chăm sóc cho hắn được, hắn cũng tự học nấu cơm, thế nhưng cũng chỉ làm được mấy món đơn giản như xào rau thôi.
Kỷ Nhiên Tân nắm lấy ống tay áo của hắn, "Vậy chúng ta đi mua thức ăn đi."
Tần Nghi quay lại lấy xe đạp, chở Kỷ Nhiên Tân đến chợ bán thức ăn lớn nhất trong thị trấn.
Kỷ Nhiên Tân nhảy lên chỗ ngồi phía sau xe, một tay ôm eo Tần Nghi, một tay cầm điện thoại vùi đầu vào xem.
Tần Nghi đang đạp xe, đột nhiên mở miệng hỏi: "Cậu có từng nghĩ tới chuyện hai người không thể cùng nhau bước tiếp không?"
Trên đường người tới người lui, Kỷ Nhiên Tân không nghe rõ câu hỏi của hắn, ngẩng đầu lên hỏi lại: "Gì ạ?"
"Bỏ đi," Tần Nghi nói.
Vào khoảnh khắc đó, chân của Kỷ Nhiên Tân như nhũn ra.
Tần Nghi vòng tay qua ôm eo cậu lại.
Kỷ Nhiên Tân gục đầu trên bả vai Tần Nghi, miệng thở hổn hển, một lúc sau lúc ngẩng đầu lên lại, đôi môi khẽ hé mở, hai mắt đỏ hoe nhìn Tần Nghi.
Tần Nghi nhìn thẳng vào cậu, nhìn đôi mắt cậu dần trở nên ướt át, giống như không gian chật hẹp của phòng vệ sinh này, tràn ngập ẩm ướt dính nhớp và bồn chồn.
Không biết vòi nước bị đụng vào lúc nào, nước máy nhỏ từng giọt từng giọt ra, rơi trên nền gạch men màu trắng, bắn tung tóe.
Ngoại trừ tiếng nước khô khan lặp đi lặp lại, thì chính là tiếng cọ xát da thịt khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Đuôi mày khóe mắt của Kỷ Nhiên Tân đều ửng đỏ, cắn chặt môi để ngăn bản thân mình không phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào, mặc dù chỉ dùng tay, thế nhưng cậu lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với buổi tối hôm bọn họ gặp nhau lần đầu đó, nếu như bỏ qua tâm trạng vui vẻ, thì lần đó ký ức sâu sắc nhất của Kỷ Nhiên Tân chính là cảm giác đau đớn.
Mà hôm nay những gì còn đọng lại chỉ có sự vui sướng không dứt.
Cảm giác Kỷ Nhiên Tân nằm nhoài trên người mình đã sắp không đứng vững nổi nữa, Tần Nghi vươn tay ra ôm cậu đặt ngồi lên bồn rửa mặt.
Kỷ Nhiên Tân dùng chân mình móc lấy chân Tần Nghi, ép cơ thể bọn họ sát lại với nhau, cậu thở hổn hển nắm chặt ống tay áo Tần Nghi, vào thời khắc cuối cùng từ trong cổ họng bật ra những tiếng kêu khàn khàn trầm thấp: "Tần Nghi, Tần Nghi....."
Thời khắc đó qua đi, dường như một lúc lâu sau hai người vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, cứ dựa vào nhau như vậy mãi không cử động, chỉ có lồng ngực nhấp nhô lên xuống vì từng tiếng thở dốc.
Vẫn là Tần Nghi đứng thẳng người lên trước, kéo quần của mình xong, thì sửa sang lại quần giúp Kỷ Nhiên Tân.
Ánh mắt Kỷ Nhiên Tân cứ nhìn chằm chằm theo từng động tác của hắn.
Sau đó Tần Nghi giơ tay lên vỗ nhẹ mặt cậu một cái, rồi xoay người đi ra ngoài.
Kỷ Nhiên Tân vẫn ngồi trên thành bồn rửa mặt một lúc, rồi mới nhảy xuống, xoay người lại nhìn chính mình ở trong gương, mở vòi nước hứng một vốc nước lạnh hắt lên mặt mình.
Nhưng cho đến tận lúc ra khỏi cửa, màu hồng nhạt trên đuôi mày khóe mắt của Kỷ Nhiên Tân vẫn chưa tản đi hết, môi cũng bị cậu cắn đến đỏ lên.
Hai người đi ra ngoài ăn sáng.
Kỷ Nhiên Tân bước từ trong nhà ra, hít sâu một hơi, cảm thấy tinh thần rất thoải mái.
Tần Nghi đi ở đằng trước đang bước xuống cầu thang, Kỷ Nhiên Tân đi theo phía sau hắn, nhỏ giọng nói: "Sau này mỗi sáng đều làm một lần, tinh thần cả ngày sẽ tốt hơn nhiều."
Tần Nghi liếc cậu một cái, không nói gì.
Quán ăn nhỏ ở cổng chung cư cũ vẫn còn rất náo nhiệt. Tần Nghi và Kỷ Nhiên Tân gọi đậu hũ sốt thịt bò và há cảo chiên, rồi ngồi xuống bàn bên ngoài quán ăn.
Kỷ Nhiên Tân dùng thìa vừa trộn đậu hũ vừa phù phù thổi cho bớt nóng, đợi đến khi hơi nguội một chút mới cho vào trong miệng, lúng búng nói: "Mùi vị rất ngon."
Lúc này con gái nhỏ chưa đến sáu tuổi của chủ quán bưng há cảo chiên ra cho bọn họ.
Kỷ Nhiên Tân vội vàng nhận lấy, rồi nói: "Cảm ơn nha."
Tần Nghi nhìn bé gái đã đi xa, đột nhiên nói với Kỷ Nhiên Tân: "Cậu không nghĩ đến sau này sẽ thế nào sao?"
Kỷ Nhiên Tân cắn há cảo chiên ngẩng đầu nhìn hắn, "Gì ạ?"
Tần Nghi nói: "Mấy năm nữa tốt nghiệp rồi, đi làm, cuộc sống mưu sinh, gia đình....."
Kỷ Nhiên Tân thả chiếc há cảo đã cắn một nửa vào trong bát đậu hũ, cậu nói: "Đã nghĩ đến rồi, tìm một công việc thích hợp, rồi cứ sống như vậy thôi."
Tần Nghi trầm mặc một lúc, nói: "Cậu không kết hôn, mẹ cậu sẽ nghĩ như thế nào?"
Kỷ Nhiên Tân nói: "Bà ấy có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì em cũng không thể kết hôn được, anh hiểu mà."
Tần Nghi không nói gì nữa.
Ăn sáng xong, Tần Nghi hỏi Kỷ Nhiên Tân buổi trưa muốn ăn cái gì.
Kỷ Nhiên Tân mỉm cười hỏi hắn: "Anh làm cho em à?"
Tần Nghi nói: "Đơn giản một chút."
Lúc trước khi mẹ hắn bị bệnh, khi cha không chăm sóc cho hắn được, hắn cũng tự học nấu cơm, thế nhưng cũng chỉ làm được mấy món đơn giản như xào rau thôi.
Kỷ Nhiên Tân nắm lấy ống tay áo của hắn, "Vậy chúng ta đi mua thức ăn đi."
Tần Nghi quay lại lấy xe đạp, chở Kỷ Nhiên Tân đến chợ bán thức ăn lớn nhất trong thị trấn.
Kỷ Nhiên Tân nhảy lên chỗ ngồi phía sau xe, một tay ôm eo Tần Nghi, một tay cầm điện thoại vùi đầu vào xem.
Tần Nghi đang đạp xe, đột nhiên mở miệng hỏi: "Cậu có từng nghĩ tới chuyện hai người không thể cùng nhau bước tiếp không?"
Trên đường người tới người lui, Kỷ Nhiên Tân không nghe rõ câu hỏi của hắn, ngẩng đầu lên hỏi lại: "Gì ạ?"
"Bỏ đi," Tần Nghi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất