Chương 4: "Bạn cùng lớp"
Tân Hoa xã cách chỗ này của bọn họ thực ra cũng không xa lắm, ra khỏi ngõ nhỏ rồi rẽ vài ngã rẽ thì sẽ đến lối vào của tiểu khu. Yến Dương đứng yên ở cổng bảo vệ, quay người lại nhìn Từ Triều.
Thời tiết ở Dung Thành nóng đến mức làm người ta chóng mặt, Yến Dương liếc nhìn điện thoại, nhiệt độ đã là 37 độ C, hắn thật sự không muốn giống như tên ngốc đứng phơi dưới nắng giữa biển người.
"Tới nơi rồi, cậu -- "
Hắn dừng lại, nhìn khuôn mặt bị hắt nắng đến đỏ bừng của đối phương, câu "chờ một chút" vừa nói được nửa đầu liền nuốt trở về.
"Cậu ở đây đợi tôi một lát."
Yến Dương bước nhanh vào siêu thị bên cạnh khu dân cư, trong lòng thầm mắng chính mình đúng là tên ngu ngốc lắm chuyện, mặt khác lại nhanh chóng mua hai chai nước đá, tiện tay cầm lấy chiếc quạt xếp nhỏ được siêu thị tặng cho bước đi.
Hắn xách nước đi ra ngoài, bị ánh mặt trời rọi chói mắt, nhất thời nhìn không rõ cái gì, chỉ có thể mơ hồ liếc nhìn bên cạnh Từ Triều hình như còn có một người khác, hắn ta còn cầm lấy tay của Từ Triều.
Không thể nào? Lũ khốn đó đến đây nhanh vậy sao? Yến Dương trong lòng thấp thỏm, ba bước biến thành hai bước xông lên phía trước.
Mãi cho đến khi đi đến bên cạnh Từ Triều, Yến Dương mới chợt nhận ra có lẽ mình đã hiểu lầm.
Đối phương nắm tay Từ Triều, thanh âm tràn đầy nhiệt tình, "Chào cậu chào cậu, tôi chính là người hẹn cậu đi xem phòng đây, cứ gọi tôi là La Tưởng, còn cậu tên gì?"
"Chào anh, tôi là Từ Triều."
Từ Triều dường như hoàn toàn không ngờ rằng đối phương có thể sẽ trở thành chủ nhà tương lai của mình, vì vậy cậu mạnh mẽ rút tay về, giọng nói lạnh lùng lạ thường.
La Tưởng dường như không nhận ra sự lạnh nhạt của Từ Triều, vẫn trăm phần trăm nhiệt tình mà giới thiệu hoàn cảnh của phòng ở.
"Nhà cậu ở căn số 2 tòa A, tầng 16, có 1 phòng ngủ, 1 phòng khách..... Các loại thiết bị đều rất đầy đủ tiện nghi, cậu xem qua mớ ảnh này là biết, hay là để tôi dẫn cậu lên phòng nhìn một chút?"
Hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào mặt Từ Triều, giới thiệu chi tiết một lượt về tình trạng của phòng ở, cuối cùng, như thể nhìn thấy người đã đứng bên cạnh từ nãy tới giờ là Yến Dương, hắn ta mới hỏi Từ Triều: "Đây là bạn thân của cậu à?"
"Có muốn cùng nhau đi không?"
Yến Dương đứng ở cạnh nãy giờ đã sắp bị chán chết, bây giờ hắn vừa nóng vừa buồn ngủ, buổi chiều cũng không định đi học thêm, chỉ muốn ở trong phòng bậc điều hòa lên quấn chăn ngủ một giấc thật ngon, nhưng La Tưởng cứ lải nhải quài, nếu không phải từ nhỏ được giáo dục đàng quàng, hắn đã sớm nhăn mặt bỏ đi từ lâu rồi.
Hắn không nghe rõ vừa rồi La Tưởng muốn nói gì, đầu óc mơ mơ màng màng chỉ nghe được hai chữ "bạn thân", hơn nữa nội dung cuộc nói chuyện có liên quan đến hắn, vì vậy Yến Dương theo bản năng nói "ừm" một tiếng.
Cùng lúc đó, giọng nói của Từ Triều cũng từ bên cạnh truyền đến, xuyên qua từng tầng sóng nhiệt cuồn cuộn, lọt vào tai Yến Dương, lạnh như chai nước đá hắn vừa mua cách đây không lâu.
"Không phải." Từ Triều dừng một chút, lại bổ sung thêm: "Là bạn học."
Chậc chậc.
Chai nước trong tay bị đông lạnh cả một đêm trong tủ đá, tạo thành những hạt băng nhỏ li ti, bây giờ khi va chạm với không khí nóng, toàn bộ thân chai đều phủ một tầng hơi nước, khiến cho cả cánh tay phải của Yến Dương đều trở nên ướt nhẹp.
Ước sũng lại dinh dính.
Yến Dương cực kỳ căm ghét cảm giác này, hắn dùng đầu lưỡi đẩy chiếc răng sau của mình, sau đó ném hết nước và quạt trong tay cho Từ Triều.
Giờ phút này Yến Dương cảm nhận được tay phải ướt dầm dề, hắn cảm thấy mình đúng là buồn ngủ đến hỏng đầu, nếu không tại sao trưa trời trưa trật lại ở chỗ này xen vào chuyện người khác?
Cậu ta có nóng hay không thì liên quan quái gì đến hắn chứ!
Yến Dương xụ mặt, một mình đi về hướng tiểu khu, nhưng vừa nhấc chân lên lại cảm giác cổ tay áo truyền đến một trận nhẹ kéo, hắn nương theo lực kéo quay đầu lại, liền nhìn thấy một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, đang kéo lấy tay áo đồng phục của hắn.
Từ Triều nắm lấy áo Yến Dương, cậu không hiểu vì sao khi không Yến Dương lại muốn rời đi, nhưng hắn đã giúp cậu tìm đường, còn đưa nước và quạt cho cậu, chưa kịp nói lời cảm ơn người ta, cậu chỉ có thể trong lúc cấp bách vội vàng túm chặt lấy Yến Dương.
Đối phương cao hơn cậu, Từ Triều hiện tại chỉ có thể ngẩng đầu mới nhìn được vào ánh mắt của Yến Dương, cậu nói có hơi chậm, nhưng từng câu từng chữ lại rất chân thành: "Cám ơn cậu."
Yến Dương cụp mắt xuống, ánh mặt trời quá chói chang, khi Từ Triều híp mắt nhìn hắn, không hiểu sao lại khiến Yến Dương nhớ tới Đại Quất thường phơi nắng trên băng ghế dưới lầu trong tiểu khu, nó cũng híp mắt lại như thế này, phơi đến khi hả hê rồi lại nằm banh cái bụng ra, nếu lúc này sờ vào nó sẽ duỗi móng vuốt khều nhẹ vào tay áo của bạn.
"Bạn học Từ Triều, cậu không cần cảm ơn tôi đâu." Yến Dương khẽ thở dài, nhưng hắn cũng không vung tay ra, "Tôi giúp cậu là bởi vì cậu đã giúp tôi, huống chi vì giúp tôi nên cậu mới bị tụi Thành Lương để mắt tới, không biết lúc nào thì bọn chúng sẽ tới tìm cậu tính xổ, dù sao tôi vẫn chưa giải quyết xong chuyện này, cho nên thấy thế nào đều là cậu gặp bất lợi."
"Nhưng bây giờ tôi muốn đi về ngủ trước," hắn hất cằm ra hiệu cho Từ Triều buông tay ra, "Nếu như cậu không muốn nhìn thấy xác tôi ở chỗ này."
****
Lúc Yến Dương trở về nhà, hắn miễn cưỡng chống đỡ thân thể đi tắm rửa, sau đó đắp chăn lăn ra ngủ. Giấc ngủ này kéo dài cho tới tận khi trời đất tối mịt, khi Yến Dương tỉnh lại lần nữa thì cả căn phòng đều chìm vào trong bóng tối, hắn phát hiện điện thoại di động của mình bị treo ở đầu giường trong màn đêm, liền nhấn nút mở nguồn.
Mở điện thoại thứ đầu tiên hiện lên là một loạt tin nhắn WeChat, có rất nhiều người gửi tin nhắn, đa số đều là hỏi hắn những câu vô nghĩa như "Đi đâu vậy", "Đang làm gì?" Yến Dương chọn đại vài người trong khung chat nhắn lại một câu "Ngủ" rồi sau đó dứt khoát xóa sạch tin nhắn trong giao diện. Hắn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, vừa nhìn thấy mấy tin nhắn hỗn loạn đó liền cảm thấy khó chịu.
Trong lúc trả lời tin nhắn, lần lượt có cuộc gọi nhỡ liên tiếp chuyển đến, Yến Dương liếc nhìn, tâm trạng tốt do ngủ say mang đến chỉ trong nháy mắt tuột xuống dốc. Tổng cộng có sáu cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là cùng một người--Yến Chính Quân--cha của hắn.
Lời nhắc cuộc gọi nhỡ trên điện thoại liên tục hiện lên, Yến Dương suy nghĩ hai giây, dứt khoát tắt luôn nguồn điện thoại, sau đó tùy tiện ném đi chỗ khác. Có lẽ là do dùng lực quá mạnh, chiếc điện thoại trượt xuống thành giường rồi rơi xuống tấm thảm dày, phát ra một tiếng "bùm" chói tai.
Hắn lại vùi đầu vào trong chăn, chỉ cảm thấy xung quanh tối đen như thật, khiến hắn không thở nổi, rõ ràng hắn không nghe điện thoại, nhưng lại cảm thấy giọng nói của Yến Chính Quân cứ văng vẳng bên tai hắn, lặp đi lặp lại không dứt.
"Sao mày lại không đi học!"
"Mày coi bây giờ mày giống ai, đừng quên mày mang họ Yến!"
"Yến Chính Quân tao tại sao lại có đứa con trai như mày chứ, thật xấu hổ chết đi được!"
......
Những lời này cứ đan xen vào nhau, tạo thành một tấm lưới dày đặc mà đổ ập xuống đầu Yến Dương, hắn vội vàng ấn công tắc đèn đầu giường, ngọn đèn đột nhiên bật sáng, trong nháy mắt xua tan đi bóng tối trong phòng. Yến Dương hít một hơi thật sâu, tay còn lại trong bóng tối chộp lấy chiếc chìa khóa nắm trong lòng bàn tay, mũi nhọn sắc bén sớm đã cắm sâu vào da thịt.
Có hơi đau một chút, nhưng lại khiến Yến Dương cảm thấy thực an toàn.
Yến Dương cho rằng mấy cuộc gọi nhỡ của Yến Chính Quân không thể ảnh hưởng đến hắn nhiều như vậy, nhưng lại không thể tìm ra lý do nào để giải thích cho phản ứng thái quá của mình vào lúc này, vì vậy hắn chỉ có thể đổ lỗi cho việc thức quá khuya, hơn nữa cơ thể thường phản ứng trung thực hơn so với trái tim.
Thức khuya quả nhiên không tốt cho sức khỏe, Yến Dương nghĩ.
Hắn từ trên giường nhảy dựng lên, đối mặt với những câu nói này của Yến Chính Quân, kỳ thực Yến Dương đã sớm không để ý tới, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cho dù Yến Chính Quân có cảm thấy xấu hổ về hắn, thì hắn cũng là con trai của Yến Chính Quân mà.
Điều quan trọng nhất bây giờ là lấp đầy cái bụng đói đang điên cuồng kêu gào của hắn. Buổi sáng dậy trễ không kịp ăn, buổi trưa lại vì đám người Thành Lương mà làm chậm trễ một trận, đến bây giờ hẳn vẫn chưa ăn gì cả một ngày.
Yến Dương mặc đại một cái áo phông, cũng không định mang theo điện thoại di động, liền từ tủ đầu giường lấy ra ví tiền, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Thời tiết ở Dung Thành nóng đến mức làm người ta chóng mặt, Yến Dương liếc nhìn điện thoại, nhiệt độ đã là 37 độ C, hắn thật sự không muốn giống như tên ngốc đứng phơi dưới nắng giữa biển người.
"Tới nơi rồi, cậu -- "
Hắn dừng lại, nhìn khuôn mặt bị hắt nắng đến đỏ bừng của đối phương, câu "chờ một chút" vừa nói được nửa đầu liền nuốt trở về.
"Cậu ở đây đợi tôi một lát."
Yến Dương bước nhanh vào siêu thị bên cạnh khu dân cư, trong lòng thầm mắng chính mình đúng là tên ngu ngốc lắm chuyện, mặt khác lại nhanh chóng mua hai chai nước đá, tiện tay cầm lấy chiếc quạt xếp nhỏ được siêu thị tặng cho bước đi.
Hắn xách nước đi ra ngoài, bị ánh mặt trời rọi chói mắt, nhất thời nhìn không rõ cái gì, chỉ có thể mơ hồ liếc nhìn bên cạnh Từ Triều hình như còn có một người khác, hắn ta còn cầm lấy tay của Từ Triều.
Không thể nào? Lũ khốn đó đến đây nhanh vậy sao? Yến Dương trong lòng thấp thỏm, ba bước biến thành hai bước xông lên phía trước.
Mãi cho đến khi đi đến bên cạnh Từ Triều, Yến Dương mới chợt nhận ra có lẽ mình đã hiểu lầm.
Đối phương nắm tay Từ Triều, thanh âm tràn đầy nhiệt tình, "Chào cậu chào cậu, tôi chính là người hẹn cậu đi xem phòng đây, cứ gọi tôi là La Tưởng, còn cậu tên gì?"
"Chào anh, tôi là Từ Triều."
Từ Triều dường như hoàn toàn không ngờ rằng đối phương có thể sẽ trở thành chủ nhà tương lai của mình, vì vậy cậu mạnh mẽ rút tay về, giọng nói lạnh lùng lạ thường.
La Tưởng dường như không nhận ra sự lạnh nhạt của Từ Triều, vẫn trăm phần trăm nhiệt tình mà giới thiệu hoàn cảnh của phòng ở.
"Nhà cậu ở căn số 2 tòa A, tầng 16, có 1 phòng ngủ, 1 phòng khách..... Các loại thiết bị đều rất đầy đủ tiện nghi, cậu xem qua mớ ảnh này là biết, hay là để tôi dẫn cậu lên phòng nhìn một chút?"
Hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào mặt Từ Triều, giới thiệu chi tiết một lượt về tình trạng của phòng ở, cuối cùng, như thể nhìn thấy người đã đứng bên cạnh từ nãy tới giờ là Yến Dương, hắn ta mới hỏi Từ Triều: "Đây là bạn thân của cậu à?"
"Có muốn cùng nhau đi không?"
Yến Dương đứng ở cạnh nãy giờ đã sắp bị chán chết, bây giờ hắn vừa nóng vừa buồn ngủ, buổi chiều cũng không định đi học thêm, chỉ muốn ở trong phòng bậc điều hòa lên quấn chăn ngủ một giấc thật ngon, nhưng La Tưởng cứ lải nhải quài, nếu không phải từ nhỏ được giáo dục đàng quàng, hắn đã sớm nhăn mặt bỏ đi từ lâu rồi.
Hắn không nghe rõ vừa rồi La Tưởng muốn nói gì, đầu óc mơ mơ màng màng chỉ nghe được hai chữ "bạn thân", hơn nữa nội dung cuộc nói chuyện có liên quan đến hắn, vì vậy Yến Dương theo bản năng nói "ừm" một tiếng.
Cùng lúc đó, giọng nói của Từ Triều cũng từ bên cạnh truyền đến, xuyên qua từng tầng sóng nhiệt cuồn cuộn, lọt vào tai Yến Dương, lạnh như chai nước đá hắn vừa mua cách đây không lâu.
"Không phải." Từ Triều dừng một chút, lại bổ sung thêm: "Là bạn học."
Chậc chậc.
Chai nước trong tay bị đông lạnh cả một đêm trong tủ đá, tạo thành những hạt băng nhỏ li ti, bây giờ khi va chạm với không khí nóng, toàn bộ thân chai đều phủ một tầng hơi nước, khiến cho cả cánh tay phải của Yến Dương đều trở nên ướt nhẹp.
Ước sũng lại dinh dính.
Yến Dương cực kỳ căm ghét cảm giác này, hắn dùng đầu lưỡi đẩy chiếc răng sau của mình, sau đó ném hết nước và quạt trong tay cho Từ Triều.
Giờ phút này Yến Dương cảm nhận được tay phải ướt dầm dề, hắn cảm thấy mình đúng là buồn ngủ đến hỏng đầu, nếu không tại sao trưa trời trưa trật lại ở chỗ này xen vào chuyện người khác?
Cậu ta có nóng hay không thì liên quan quái gì đến hắn chứ!
Yến Dương xụ mặt, một mình đi về hướng tiểu khu, nhưng vừa nhấc chân lên lại cảm giác cổ tay áo truyền đến một trận nhẹ kéo, hắn nương theo lực kéo quay đầu lại, liền nhìn thấy một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, đang kéo lấy tay áo đồng phục của hắn.
Từ Triều nắm lấy áo Yến Dương, cậu không hiểu vì sao khi không Yến Dương lại muốn rời đi, nhưng hắn đã giúp cậu tìm đường, còn đưa nước và quạt cho cậu, chưa kịp nói lời cảm ơn người ta, cậu chỉ có thể trong lúc cấp bách vội vàng túm chặt lấy Yến Dương.
Đối phương cao hơn cậu, Từ Triều hiện tại chỉ có thể ngẩng đầu mới nhìn được vào ánh mắt của Yến Dương, cậu nói có hơi chậm, nhưng từng câu từng chữ lại rất chân thành: "Cám ơn cậu."
Yến Dương cụp mắt xuống, ánh mặt trời quá chói chang, khi Từ Triều híp mắt nhìn hắn, không hiểu sao lại khiến Yến Dương nhớ tới Đại Quất thường phơi nắng trên băng ghế dưới lầu trong tiểu khu, nó cũng híp mắt lại như thế này, phơi đến khi hả hê rồi lại nằm banh cái bụng ra, nếu lúc này sờ vào nó sẽ duỗi móng vuốt khều nhẹ vào tay áo của bạn.
"Bạn học Từ Triều, cậu không cần cảm ơn tôi đâu." Yến Dương khẽ thở dài, nhưng hắn cũng không vung tay ra, "Tôi giúp cậu là bởi vì cậu đã giúp tôi, huống chi vì giúp tôi nên cậu mới bị tụi Thành Lương để mắt tới, không biết lúc nào thì bọn chúng sẽ tới tìm cậu tính xổ, dù sao tôi vẫn chưa giải quyết xong chuyện này, cho nên thấy thế nào đều là cậu gặp bất lợi."
"Nhưng bây giờ tôi muốn đi về ngủ trước," hắn hất cằm ra hiệu cho Từ Triều buông tay ra, "Nếu như cậu không muốn nhìn thấy xác tôi ở chỗ này."
****
Lúc Yến Dương trở về nhà, hắn miễn cưỡng chống đỡ thân thể đi tắm rửa, sau đó đắp chăn lăn ra ngủ. Giấc ngủ này kéo dài cho tới tận khi trời đất tối mịt, khi Yến Dương tỉnh lại lần nữa thì cả căn phòng đều chìm vào trong bóng tối, hắn phát hiện điện thoại di động của mình bị treo ở đầu giường trong màn đêm, liền nhấn nút mở nguồn.
Mở điện thoại thứ đầu tiên hiện lên là một loạt tin nhắn WeChat, có rất nhiều người gửi tin nhắn, đa số đều là hỏi hắn những câu vô nghĩa như "Đi đâu vậy", "Đang làm gì?" Yến Dương chọn đại vài người trong khung chat nhắn lại một câu "Ngủ" rồi sau đó dứt khoát xóa sạch tin nhắn trong giao diện. Hắn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, vừa nhìn thấy mấy tin nhắn hỗn loạn đó liền cảm thấy khó chịu.
Trong lúc trả lời tin nhắn, lần lượt có cuộc gọi nhỡ liên tiếp chuyển đến, Yến Dương liếc nhìn, tâm trạng tốt do ngủ say mang đến chỉ trong nháy mắt tuột xuống dốc. Tổng cộng có sáu cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là cùng một người--Yến Chính Quân--cha của hắn.
Lời nhắc cuộc gọi nhỡ trên điện thoại liên tục hiện lên, Yến Dương suy nghĩ hai giây, dứt khoát tắt luôn nguồn điện thoại, sau đó tùy tiện ném đi chỗ khác. Có lẽ là do dùng lực quá mạnh, chiếc điện thoại trượt xuống thành giường rồi rơi xuống tấm thảm dày, phát ra một tiếng "bùm" chói tai.
Hắn lại vùi đầu vào trong chăn, chỉ cảm thấy xung quanh tối đen như thật, khiến hắn không thở nổi, rõ ràng hắn không nghe điện thoại, nhưng lại cảm thấy giọng nói của Yến Chính Quân cứ văng vẳng bên tai hắn, lặp đi lặp lại không dứt.
"Sao mày lại không đi học!"
"Mày coi bây giờ mày giống ai, đừng quên mày mang họ Yến!"
"Yến Chính Quân tao tại sao lại có đứa con trai như mày chứ, thật xấu hổ chết đi được!"
......
Những lời này cứ đan xen vào nhau, tạo thành một tấm lưới dày đặc mà đổ ập xuống đầu Yến Dương, hắn vội vàng ấn công tắc đèn đầu giường, ngọn đèn đột nhiên bật sáng, trong nháy mắt xua tan đi bóng tối trong phòng. Yến Dương hít một hơi thật sâu, tay còn lại trong bóng tối chộp lấy chiếc chìa khóa nắm trong lòng bàn tay, mũi nhọn sắc bén sớm đã cắm sâu vào da thịt.
Có hơi đau một chút, nhưng lại khiến Yến Dương cảm thấy thực an toàn.
Yến Dương cho rằng mấy cuộc gọi nhỡ của Yến Chính Quân không thể ảnh hưởng đến hắn nhiều như vậy, nhưng lại không thể tìm ra lý do nào để giải thích cho phản ứng thái quá của mình vào lúc này, vì vậy hắn chỉ có thể đổ lỗi cho việc thức quá khuya, hơn nữa cơ thể thường phản ứng trung thực hơn so với trái tim.
Thức khuya quả nhiên không tốt cho sức khỏe, Yến Dương nghĩ.
Hắn từ trên giường nhảy dựng lên, đối mặt với những câu nói này của Yến Chính Quân, kỳ thực Yến Dương đã sớm không để ý tới, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cho dù Yến Chính Quân có cảm thấy xấu hổ về hắn, thì hắn cũng là con trai của Yến Chính Quân mà.
Điều quan trọng nhất bây giờ là lấp đầy cái bụng đói đang điên cuồng kêu gào của hắn. Buổi sáng dậy trễ không kịp ăn, buổi trưa lại vì đám người Thành Lương mà làm chậm trễ một trận, đến bây giờ hẳn vẫn chưa ăn gì cả một ngày.
Yến Dương mặc đại một cái áo phông, cũng không định mang theo điện thoại di động, liền từ tủ đầu giường lấy ra ví tiền, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất